Chương 29: Xứ Tuyết
Rinca_seta
22/12/2015
Trải qua một chặng đường dài, nhóm của Sakura, Touya, Yukito, dì Sonomi và Nakuru mới đến được nơi cần đến - Một nơi quanh năm giá lạnh có tên gọi là Xứ Tuyết.
Đúng như lời Touya và Nakuru nói, xứ Tuyết là một nơi lạnh giá, chỉ toàn tuyết và hơi lạnh. Trên trời không một cánh chim chao liệng, dưới nước, không một bóng cá bơi. Xung quanh không có cây cối, bởi nếu có thì cây cũng chỉ là những cành cây thấp bé nằm chìm xuống trong góc sâu nhất của các lớp tuyết. Gió thổi không ngừng. Hơi lạnh cắt da cắt thịt. Touya và Nakuru dùng tất cả những bộ áo khoác ấm nhất mà mình mang theo để khoác cho Sakura nhưng trông Sakura vẫn chẳng khá hơn chút nào. Trong khi đó, dì Sonomi có lẽ do hay phải buôn bán xa, đã làm quen với nhiều khí hậu và thời tiết khác nhau nên nhanh chóng thích nghi với nhiệt độ ở đây và dễ dàng hơn trên đường đi. Đoàn người vẫn mải miết bước đi thật nhanh để có thể đến nơi trung tâm của Xứ Tuyết – căn cứ hiện thời của gia tộc Kinomoto - trong thời gian sớm nhất có thể.
Sau hơn một ngày dài vật lộn với hơi lạnh của tuyết, Sakura đã có thể thở phào khi thấp thoáng thấy bóng dáng của những túp lều to, có những làn khói mỏng mờ mờ tỏa ra, và càng yên tâm hơn khi Nakuru khẳng định đó là nơi mà họ cần đến. Sakura đi vội vàng với những bước chân dài để nhanh chóng đến được nơi đó – nơi được gọi là căn cứ địa của gia tộc Kinomoto.
Không để Sakura phải đợi lâu, chẳng mấy chốc, những túp lều thấp thoáng đã ngay sát trước mắt cô. Touya, Nakuru, Yukito và dì Sonomi cũng nối tiếp ngay sau chân Sakura. Touya đưa tay lên miệng huýt hai tiếng dài. Từ trong những túp lều, rất đông người đổ ra: người già có, người trẻ không thiếu, người lớn rất nhiều và trẻ con cũng chẳng hề thua kém về mặt số lượng. Tất cả ùa ra, vây quanh Sakura và đám người vừa mới đến. Bọn họ reo lên:
“Chủ tướng và quân sư đã trở về, đưa được cả công chúa về nữa này. “
Khi Sakura chưa kịp hiểu gì thì những người này đã quỳ sụp xuống:
“Công chúa! Chúc mừng công chúa đến nơi này! Chúc mừng công chúa đã trở lại, lên làm minh chủ vĩ đại cho cuộc kháng chiến của chúng ta. Công chúa muôn năm!”
Sakura ngỡ ngàng không biết phản ứng thế nào. Yukito nhanh chóng đỡ lời hộ cô:
“Được rồi, các ngươi hãy đứng lên cả đi. Công chúa hiện giờ chưa quen với khí hậu của vùng toàn tuyết lạnh này nên còn mệt. Công chúa cần đi nghỉ ngơi, hãy chuẩn bị lều và chăn ấm.”
Tuy nhiên lời nói của Yukito dường như không có hiệu lực. Đám người không hề để ý đến nó mà lao vào Sakura. Người sờ tóc, người vuốt mặt,... tất cả hỗn loạn, chen chúc nhau để có thể nhìn rõ và chạm trực tiếp vào vị công chúa quan trọng nhất trong sự nghiệp giành lại vương quốc của gia tộc Kinomoto. Sakura đang lạnh tê tái sau suốt một ngày dài đi trong trời tuyết, bây giờ lại trở nên nóng nực khi đối phó với một đám đông người không thể nào đếm được này. Touya, Yukito và cả Nakuru bị những người này hất tung ra ngoài. Điều này khiến Nakuru cực kì tức giận, hét lên:
“CÁC NGƯỜI ĐIÊN RỒI HẢ? CÔNG CHÚA THÌ CŨNG LÀ NGƯỜI THÔI, CÓ GÌ MÀ PHẢI SỜ VỚI NẮN? ĐỂ CHO CÔNG CHÚA YÊN!”
Tiếng thét chói tai của Nakuru khiến đám người cuồng nhiệt kia dừng tay lại. Một trong số họ cất tiếng nói:
“Ngài ở gần kề công chúa, lúc nào cũng có thể nhìn và chạm vào công chúa, nhưng chúng tôi thì không thể. Ngài thấy công chúa bình thường nhưng chúng tôi thì không thấy như vậy. Công chúa là một nhân vật vĩ đại nhất trong mọi thời đại, công chúa là người sẽ mang đến cho chúng ta một thời đại mới. Công chúa không thể là người như chúng tôi được.”
Khi người kia vừa dứt lời, đám đông hùa reo hưởng ứng và lại lao vào ôm lấy Sakura. Sakura cố gắng vùng vẫy trong những vòng tay người ôm chặt. Những đứa trẻ con cố bám víu lấy cổ Sakura làm cho cô tưởng chừng đầu của mình sẽ không thể ở lại trên cổ trong một thời gian nữa. Cảnh tượng nhốn nhào, nhộn nhịp này lần đầu tiên diễn ra ở Xứ Tuyết. Những vị trưởng lão già đã từng gặp công chúa hồi nhỏ thì cố gắng chen vào xem xem công chúa khi lớn lên ra sao, những người trẻ tuổi dù đã từng gặp qua khi trước thì bây giờ cũng không thể nhớ được công chúa hồi đó ra sao. Còn trẻ con lần đầu được gặp một nhân vật mà cha mẹ và cả ông bà của chúng cho rằng vô cùng quan trọng thì cũng tò mò muốn được nhìn người đó thật gần. Mọi người xô đẩy, chen lấn nhau, đẩy cả chủ tướng của mình là Touya ra ngoài. Touya ngã lăn xuống đất, tức giận gào lên:
“IM LẶNG. TẤT CẢ ĐỨNG YÊN LẠI CHO TA NGAY!”
Lời ra lệnh của vị chủ tướng khiến tất cả những người đang trong cơn cuồng nhiệt này cũng phải dừng lại, đứng im lặng nhìn. Touya lộm cộm bò dậy với sự giúp đỡ của Yukito:
“Lần đầu tiên các ngươi được thấy một con người hay sao mà loạn cả lên thế hả? Đứng thành hàng lối cho ta ngay! “
Người lớn miễn cưỡng tỏa ra, xếp thành những hàng dài, còn trẻ con nhanh chóng tản ra và chạy đi chơi những trò chơi thú vị của chúng. Với dáng điệu của một vị chủ tướng, Touya dõng dạc nói:
“Như các ngươi đã biết, ta được mang danh chủ tướng, với nhiệm vụ đi tìm minh chủ cho các ngươi. Minh chủ là người có thể trực tiếp lãnh đạo các ngươi trong cuộc khởi nghĩa giành lại đất nước của chính mình. Như các vị trưởng lão đã nói, người có thể làm được nhiệm vụ quan trọng này chỉ có thể là công chúa Kinomoto - vị công chúa đã bị thất lạc trong cuộc thảm sát 7 năm về trước. Qua dò la, ta đã phát hiện ra vị trí của công chúa và đưa được công chúa về đây, cùng với nhũ mẫu Daidouji, người đã nuôi dạy công chúa trong thời gian qua. Tiếc thay, con gái của dì ấy, và cũng là người bạn thân nhất của công chúa - tiểu thư Daidouji đã qua đời không thể đến đây cùng với chúng ta. Điều này khiến công chúa đang rất buồn, các người hãy để cho công chúa nghỉ ngơi. Trước lúc đó, ta muốn thông báo với các ngươi một việc: Không biết các ngươi đã được biết tin chưa, nhưng ngòai gia tộc Li ra, gia tộc Sasaki cũng vẫn còn sống sót và đã trực tiếp tham chiến. Vì vậy, thời gian không còn nhiều, ta hi vọng mọi người hiểu rõ vấn đề hiện nay. Ta không dám chắc bao giờ thì cuộc chiến này chính thức bắt đầu, nhưng người đi trước sẽ luôn là người chíên thắng. Chúng ta phải là người ra tay đầu tiên để giành lấy thế thượng phong cho chúng ta, các ngươi hiểu chứ?”
Mọi người xì xầm bàn tán. Có người vui vẻ, háo hức, có người biểu hiện rõ sự lo lắng trên mặt. Touya im lặng cho mọi người bàn chuyện. Một lát sau, khi những tiếng nói đã lắng xuống, anh nói tiếp:
“Chắc các ngươi đã hiểu, đặc biệt là các vị trưởng lão, ta rất hi vọng vào các vị. Chúng ta đã chuẩn bị trong suốt 7 năm qua và bây giờ thì ta rất tự tin vào chính mình. Nghỉ ngơi thêm một thời gian ngắn nữa, chúng ta sẽ di chuyển đến Clow, phương án tác chiến, ta sẽ bàn tính với mọi người sau, bởi vì bây giờ, điểu quan trọng là để cho công chúa nghỉ ngơi. Hãy chuẩn bị lều cho công chúa!”
Đám người tản ra và nhanh chóng bắt tay vào công việc dựng một chiếc lều mới. Một người phụ nữ đến bên Sakura:
“Công chúa, hay công chúa vào tạm lều của tôi nghỉ ngơi cho đỡ lạnh đã. Công chúa là con gái, đâu thể nào nghỉ ngơi với đám con trai được?”
Sakura mỉm cười:
“Cám ơn chị. Nhưng không sao, tôi muốn ở ngoài này để ngắm cảnh một chút nữa. Đây là lần đầu tiên tôi thấy tuyết dày như vậy. Nhưng chị có thể cho dì Sonomi nghỉ ngơi tạm trong lều của chị một chút được không?”
“Sao lại không nhỉ?” - người phụ nữ mỉm cười kéo Sonomi đi khi bà đang bắt đầu có dấu hiệu run rẩy vì lạnh.
“Em có thể ra ngoài kia không?” – Sakura quay lại hỏi Touya và Yukito.
“Được, nhưng đừng đi xa đấy!” – Touya nói.
Sakura chạy đi. Khi mới bước chân lên những lớp tuyết dày, Sakura hoàn toàn không để ý gì đến vẻ đẹp của chúng. Điều duy nhất cô cảm thấy chỉ đơn giản là nó quá lạnh, lạnh đến mức những tấm áo ấm cũng không có tác dụng trong thời tiết ở đây. Nhưng bây giờ, khi đã bắt đầu làm quen với nhiệt độ giá lạnh, cô mới để ý kĩ và nhận thấy khung cảnh ở đây mang một nét huyền bí tuyệt đẹp trong cái lạnh của tuyết. Từ cao nhìn xuống các vách núi, thung lũng, .... tất cả chỉ thấy toàn một màu trắng xóa. Và trong màu trắng ấy, nổi bật lên những màu sắc khác nhau của những chiếc lều, của những bộ quần áo đa dạng, đa kiểu, vang lên tiếng cười trong trẻo của đám trẻ con. Sakura nhắm mắt lại, cô từ từ cảm nhận lấy hương vị ấm áp của một GIA ĐÌNH, một đại gia đình, có người già, người trẻ, có người lớn, trẻ con, có cha mẹ, ông bà, và có anh chị em.
“Công chúa!”
Một tiếng gọi nhẹ nhàng làm Sakura mở mắt ra. Đứng bên cạnh cô là một đám trẻ, đang giương đôi mắt ngây thơ lên nhìn cô:
“Công chúa, chị lạnh lắm à? Ở đây lúc nào cũng lạnh như thế cả, phải cố gắng mới chịu được. Hay công chúa chơi với tụi em đi, chơi cho ấm người ấy mà!”
Sakura ngồi xuống bên cạnh đám trẻ:
“À, ta cũng không lạnh lắm đâu, nhưng các em đang chơi trò gì vậy?”
“Tụi em chơi đánh giặc đấy!” - một đứa trong đám trẻ tự hào nói – “bọn em được ba mẹ và các vị trưởng lão dạy cho cách đánh giặc, dạy võ nghệ và các phương pháp đánh trận, tụi em còn được quân sư dạy cho cách phi ngựa, cách chiến đấu ở những môi trường và thời điểm khác nhau nữa kia. Đại trưởng lão nói cần phải tập làm quen với những việc này trước, để sau này còn phò tá công chúa đi đòi lại ‘nhà’.”
“Công chúa” - một em nhỏ khác nói tiếp – “em nghe ba mẹ nói ‘nhà’ của chúng ta ở chỗ kia rất ấm áp và đông vui phải không? Ở nơi đây lạnh quá, tuy cũng rất vui và thú vị, nhưng tụi em muốn ở ‘nhà’ hơn. Dù sao thì ở nhà cũng hơn phải không, công chúa?”
“Ừ” - Sakura mỉm cười, vuốt đầu đứa bé.
“Công chúa, công chúa biết không, tụi em tự dựng được một túp lều đấy.” – Đám trẻ vui vẻ khoe – “Cách dựng lều là do “Phong thần” Nakuru dạy. Công chúa muốn vào đó không?”
“Muốn” – Sakura mỉm cười – “vậy chúng ta cùng vào nhé!”
Đám trẻ đưa Sakura vào trong một túp lều nhỏ màu hồng nhạt, được mắc khá xiêu vẹo và có vẻ gì đó không chắc chắn. Lúc đầu, Sakura đã để ý đến túp lều này do màu sắc của nó, nhưng nghĩ là lều dựng hỏng nên không vào. Bây giờ, bước vào trong túp lều mới thấy bên trong nó được làm khá chắc chắn. Hơn nữa, không khí trong lều rất ấm. Đứa lớn nhất trong đám trẻ ngượng nghịu nói:
“Công chúa, nhìn bên ngoài túp lều không được đẹp lắm nhưng bên trong nó cũng khá chắc chắn. Em nói thật đấy.”
“Đúng vậy. Tốt gỗ hơn tốt nước sơn mà!” – Sakura mỉm cười xoa đầu cậu bé.
Cậu bé cười rạng rỡ với Sakura và quay lại giải thích cho đám trẻ con đằng sau đang nhao nhao hỏi xem “Tốt gỗ hơn tốt nước sơn” nghĩa là gì. Trông cậu bé giống như một thủ lĩnh tí hon của toán quân tí hon vậy. Sakura bật cười một mình vớí ý nghĩ đó.
“Sao công chúa lại cười?” - Cậu bé đó hỏi – “Em giải thích câu nói đó không đúng sao?”
“Không, rất chính xác. Em tên gì vậy?”
“Em là Hiyula. Em năm nay 9 tuổi rồi. Em là người bắn cung giỏi nhất ở đây đấy! - Cậu bé tự hào nói.”
Một bé gái đứng đằng sau Hiyula nói chen vào:
“Anh Hiyula nói dối. Quân sư Yukito mới là người bắn cung giỏi nhất.”
Hiyula quay lại nạt:
“Im nào, Akane. Em xem trong đám bọn em có ai bắn cung thắng được anh không nào? Quân sư là thầy dạy của anh, đương nhiên phải giỏi hơn anh chứ. Nhưng rồi anh sẽ qua mặt quân sư cho mà xem. Anh sẽ là người bắn cung giỏi nhất ở đây!”
Hiyula nói với một giọng quyết tâm cao. Sakura mỉm cười:
“Giỏi lắm, có quyết tâm là rất tốt. Cố gắng lên nha, Hiyula, chị rất kì vọng vào em. Đây là cô bé duy nhất phải không? Chị thấy mỗi em là con gái!” – Sakura nói với cô bé tên Akane.
“Dạ” - Hiyula đẩy cô bé lên trước – “nó là em gái của em đấy, tên nó là Akane. Quanh đây không phải chỉ có nó là con gái đâu, nhưng chỉ có nó là con gái thích chơi với con trai thôi. Đám con gái khác phải học nấu cơm, lo chuẩn bị lương thực cho quân đội, nhưng nó lại nhất quyết không chịu học, chỉ muốn học phi ngựa, bắn cung với tụi con trai bọn em thôi hà!”
“Tại vì em không thích nấu nướng. Em muốn ra chiến trường với các anh và công chúa kia” – cô bé Akane cãi lại anh và chạy về phía Sakura – “Công chúa, công chúa biết không, trong đám trẻ ở đây, chỉ có anh của em là lớn nhất, 9 tuổi, và em lớn thứ hai 7 tuổi. Còn đám kia toàn 5 tuổi với 4 tuổi thôi hà. Bọn còn lại thì ở nhà với mẹ bởi vì chúng nó còn nhỏ quá. Vì vậy nên anh em là chủ tướng nhỏ, còn em là phó tướng nhỏ.”
“Vậy sao?” – Sakura mỉm cười ôm lấy Akane. Trên tóc cô bé có hương thơm nhè nhẹ, thoang thoảng dịu dàng. Hương thơm ấy làm Sakura thấy dễ chịu. Cô bé thích thú ôm lấy cổ Sakura, nũng nịu:
“Công chúa kể cho tụi em nghe chuyện ở ngoài kia đi, chuyện ở ‘nhà’ ấy. Ngoài đó vui lắm phải không?”
“Vui, Nhưng không chỉ có vui thôi đâu, còn có cả buồn nữa.”
Sakura xoa đầu Akane và bắt đầu câu chuyện của mình. Cô kể lại cho đám trẻ nghe về những bông hoa anh đào mùa xuân, những cánh hoa thẫm màu mùa đông; về những quán cơm đông vui tấp nập, những hàng cây xanh mướt, dòng sông Tomoeda rì rào tươi đẹp, nhưng lại vô cùng hung dữ vào những khi gió lớn. Bọn trẻ trầm trồ khi nghe kể về những cơn gió gầm thét nhưng không lạnh giá mà lại mang hơi nóng, những chú chim bay liệng quanh năm và cả những trái cây tươi ngon. Sakura kể cho chúng nghe những bông hoa mộc lan trong rừng Tomoeda gắn liền với người con gái xinh đẹp có mái tóc tím cùng mối tình đau khổ của cô và chàng thái tử đẹp trai. Cô kể về người thanh niên dễ mến với mái tóc nâu và nụ cười mỉm nhẹ nhàng. Những con người tốt bụng ở nơi đất đai màu mỡ tươi đẹp đó, còn có cả những kẻ xấu chuyên lợi dụng lòng tốt của mọi người, những đám du côn, những người khốn khổ,v.v... Tất cả... Tất cả... Sakura kể, còn bọn trẻ lắng nghe. Chúng cười trước những câu chuyện vui, nhíu mày trước sự bất công của nhân gian và thở dài buồn bã khi nghe kể đến sự mất mát đau thương.
“Ngoài đó thật đẹp nhưng cũng lắm chuyện quá, công chúa nhỉ?” – Akane gật gù như người lớn.
“Nhưng cũng có nhiều người tốt và cả chuyện vui nữa!” - một đứa trẻ khác kêu lên. – “em rất thích cái anh chàng tóc nâu tốt bụng đó. Anh ta nói chuyện chắc là rất vui!”
“Có nhiều chim, quanh năm chim bay lượn, thật là thích!” - Đứa ngồi cạnh nói tiếp
“Và có rất nhiều hoa. Em có thể hái về cho mẹ. Mẹ em rất thích hoa!” - Một cậu bé nhỏ nhắn vui vẻ reo lên.
“Lại còn có nhiều quán ăn rất đông vui và tấp nập. Có đường bằng gạch lát đá chứ không phải là bằng tuyết thế này. Có đèn, có lò sưởi mùa đông. Có cả phố phường lúc nào cũng nhộn nhịp.” - Một đứa trẻ khác giơ tay lên nói.
Hiyula thở dài lên tiếng:
“Đúng là có rất nhiều hoa thơm, cỏ lạ, có nhiều quán ăn, có người đông vui tấp nập, có người tốt và cả nhiều câu chuyện vui thú vị, nhưng.... Cái cô gái tóc tím đó thật đáng thương! Sao lại có những chuyện bất công như thế chứ? Người ta yêu nhau thì để người ta yêu, tại sao còn phải đi giết người ta làm gì? Công chúa, vậy sau cùng cô gái ấy liệu có sống không? Biết đâu, chàng thái tử đó lại tìm được vị thuốc tiên hoặc một ông tiên chẳng hạn, để cứu cô gái đó? Với lại...” - giọng Hiyula chợt trầm xuống như vừa nghĩ ra tình huống xấu – “... Chàng thái tử đó... liệu có sống được không?”
Sakura mỉm cười buồn bã, xoa đầu Hiyula:
“Được chứ, đó là ước mong của cô gái mà. Nếu có một loại thuốc tiên... Và chúng ta sẽ mong là như vậy. Mà... Cô gái ấy không bao giờ có thể chết được. Chắc chắn cô gái ấy sẽ sống mãi... Các em thấy thế giới ở ‘nhà’ thế nào?” – Sakura đổi chủ đề khi thấy ánh mắt buồn khó hiểu của đám trẻ.
Một đứa trẻ trong đám nói:
“Rất đẹp! nhiều hoa đẹp, cây cối và chim chóc.”
“Đúng rồi!” – Sakura mỉm cười đồng tình
“Có nhiều người rất tốt bụng và thân thiện. Có những quán ăn!” - một em khác thêm vào.
“Không sai!” – Sakura gật đầu.
“Nhưng cũng đầy rẫy chuyện bất công!” – Hiyula nhanh chóng nói, ngắt lời những đứa trẻ khác.
Sakura hơi mỉm cười nhìn Hiyula. Cậu bé đang đăm chiêu suy nghĩ, vẻ mặt quan trọng và đầy phẫn nộ. Những đứa trẻ khác hơi trầm xuống khi nghe Hiyula nói như vậy. Một cậu bé nói:
“Công chúa, tuy ở ‘nhà’ rất đẹp và đông vui, nhưng cũng lắm chuyện đau buồn quá. Chúng ta đừng về ‘nhà’ nữa, mà ở luôn đây không phải tốt hơn sao? Ở đây lúc nào cũng vui vẻ, chẳng bao giờ mọi người chém giết nhau vì những chuyện nhỏ nhặt. Không có chuyện bất công. Không có người nghèo, kẻ giàu. Mọi người cùng sống hòa thuận, vui vẻ. Có phải hơn không?
Những đứa trẻ khác xì xầm đồng ý. Sakura chợt ngước nhìn quanh cảnh trắng xóa của “xứ tuyết” này. Những gương mặt thân quen, mỉm cười. Tất cả tụ tập lại với nhau, cùng nhau dựng lều, cùng nhau nấu nướng. Tiếng cười đùa vang lên không ngớt. Những tiếng cười ấy liệu có thể vang lên được nữa không khi chiến tranh nổ ra? Sakura bất chợt có suy nghĩ từ bỏ. Cô không múôn thấy máu chảy. Cô không muốn phải tắt đi những nụ cười này, những ánh mắt ngây thơ trong trẻo. Mối thù của cô, cô nhất định phải trả. Trả cho ba, cho mẹ, cho Tomoyo và cho chính cô. Trong thoáng chốc ấy, Sakura muốn rời xa nơi này, thật xa. Tất cả, cô sẽ làm một mình. Sẽ đổ máu một mình, và sẽ rơi lệ một mình. Những đứa bé này cần một cuộc sống êm ấm, cần những nụ cười vui vẻ, cần những tháng ngày bình yên. Sakura nhớ lại những ngày tháng đau khổ của mình, cô thở dài. Cô thật sự không muốn những đứa trẻ này có một tuổi thơ chìm trong máu và kiếm gươm, chìm trong hận thù và chết chóc. Nếu cô từ bỏ tất cả? “TRẢ THÙ”! 7 năm trôi qua, hai tiếng ấy đã từng vang lên trong đầu cô bé Sakura vào cái đêm chạy trốn khỏi cung điện ấy, giờ đây lại vang lên rõ ràng hơn bao giờ. “TRẢ THÙ”? Chỉ một mình cô...Nhưng Hiyula đã đứng bật dậy, cắt ngang luồng suy nghĩ của Sakura:
“KHÔNG ĐƯỢC!” – Hiyula hét lên với đám trẻ - “Các em đang bàn tính chuyện gì vậy hả? Các em không thấy thương cho những người đang phải chịu đau khổ và bất công ở ngòai đó sao? Các em cam chịu để nhìn thấy ‘người nhà’ của mình bị đối xử như thế à? Chúng ta nhất định phải đòi lại ‘nhà’. Chỉ cần công chúa lên làm chủ ở đó, công chúa nhất định sẽ xóa hết những bất công, để rồi ai cũng có thể hạnh phúc, và tất cả mọi người sẽ tốt bụng như chàng trai dễ mến, tài giỏi có mái tóc nâu kia, phải không, công chúa?”
“Ừ!” - Sakura mỉm cười buồn bã. Cô nhận ra mình thật nhỏ bé, nhỏ hơn cả cậu nhóc 9 tuổi kia, khi mà cô chỉ suy nghĩ cho cá nhân mình còn cậu bé lại nghĩ cho cả cộng đồng, cả những người mà cậu nhóc chưa gặp bao giờ. Nhưng có lẽ, cô không thể làm theo điều mà cậu bé muốn. Bởi vì, người mà cô muốn giết lại chính là... – “Có lẽ là... Cái chết...”
“Sao ạ?” – Hiyula ngạc nhiên hỏi.
“Không có gì” – Sakura vội nói – “chắc chắn ta sẽ làm cho bên ngoài ngày một đẹp hơn. Chắc chắn đó! Chúng ta cùng hứa nha, các em sẽ là những người giúp chị đi đòi lại ‘nhà’ sau đó cùng xây dựng lại ‘ngôi nhà’ đó, được không?”
“DẠ!”
Đám trẻ đồng thanh nói. Chúng lại chạy nhảy tíu tít xung quanh Sakura. Sakura buồn bã ngồi nghĩ lại những lời kể của mình. Cô đã không nhắc đến tên của những nhân vật trong câu chuyện, cô không muốn tin và không muốn nghĩ rằng người bạn thân nhất của cô đã chết, cô cũng muốn những suy nghĩ của đám trẻ về chàng thanh niên với mái tóc nâu sẽ mãi là những suy nghĩ đẹp đẽ nhất, giống như cô, sẽ luôn mang trong tim những kỉ niệm đẹp nhất về người đó – Li Syaoran. Và Sakura không muốn, những kỉ niệm đó mất đi, khi mà giờ đây, hai người đã đi trên hai con đường khác nhau.
Đúng như lời Touya và Nakuru nói, xứ Tuyết là một nơi lạnh giá, chỉ toàn tuyết và hơi lạnh. Trên trời không một cánh chim chao liệng, dưới nước, không một bóng cá bơi. Xung quanh không có cây cối, bởi nếu có thì cây cũng chỉ là những cành cây thấp bé nằm chìm xuống trong góc sâu nhất của các lớp tuyết. Gió thổi không ngừng. Hơi lạnh cắt da cắt thịt. Touya và Nakuru dùng tất cả những bộ áo khoác ấm nhất mà mình mang theo để khoác cho Sakura nhưng trông Sakura vẫn chẳng khá hơn chút nào. Trong khi đó, dì Sonomi có lẽ do hay phải buôn bán xa, đã làm quen với nhiều khí hậu và thời tiết khác nhau nên nhanh chóng thích nghi với nhiệt độ ở đây và dễ dàng hơn trên đường đi. Đoàn người vẫn mải miết bước đi thật nhanh để có thể đến nơi trung tâm của Xứ Tuyết – căn cứ hiện thời của gia tộc Kinomoto - trong thời gian sớm nhất có thể.
Sau hơn một ngày dài vật lộn với hơi lạnh của tuyết, Sakura đã có thể thở phào khi thấp thoáng thấy bóng dáng của những túp lều to, có những làn khói mỏng mờ mờ tỏa ra, và càng yên tâm hơn khi Nakuru khẳng định đó là nơi mà họ cần đến. Sakura đi vội vàng với những bước chân dài để nhanh chóng đến được nơi đó – nơi được gọi là căn cứ địa của gia tộc Kinomoto.
Không để Sakura phải đợi lâu, chẳng mấy chốc, những túp lều thấp thoáng đã ngay sát trước mắt cô. Touya, Nakuru, Yukito và dì Sonomi cũng nối tiếp ngay sau chân Sakura. Touya đưa tay lên miệng huýt hai tiếng dài. Từ trong những túp lều, rất đông người đổ ra: người già có, người trẻ không thiếu, người lớn rất nhiều và trẻ con cũng chẳng hề thua kém về mặt số lượng. Tất cả ùa ra, vây quanh Sakura và đám người vừa mới đến. Bọn họ reo lên:
“Chủ tướng và quân sư đã trở về, đưa được cả công chúa về nữa này. “
Khi Sakura chưa kịp hiểu gì thì những người này đã quỳ sụp xuống:
“Công chúa! Chúc mừng công chúa đến nơi này! Chúc mừng công chúa đã trở lại, lên làm minh chủ vĩ đại cho cuộc kháng chiến của chúng ta. Công chúa muôn năm!”
Sakura ngỡ ngàng không biết phản ứng thế nào. Yukito nhanh chóng đỡ lời hộ cô:
“Được rồi, các ngươi hãy đứng lên cả đi. Công chúa hiện giờ chưa quen với khí hậu của vùng toàn tuyết lạnh này nên còn mệt. Công chúa cần đi nghỉ ngơi, hãy chuẩn bị lều và chăn ấm.”
Tuy nhiên lời nói của Yukito dường như không có hiệu lực. Đám người không hề để ý đến nó mà lao vào Sakura. Người sờ tóc, người vuốt mặt,... tất cả hỗn loạn, chen chúc nhau để có thể nhìn rõ và chạm trực tiếp vào vị công chúa quan trọng nhất trong sự nghiệp giành lại vương quốc của gia tộc Kinomoto. Sakura đang lạnh tê tái sau suốt một ngày dài đi trong trời tuyết, bây giờ lại trở nên nóng nực khi đối phó với một đám đông người không thể nào đếm được này. Touya, Yukito và cả Nakuru bị những người này hất tung ra ngoài. Điều này khiến Nakuru cực kì tức giận, hét lên:
“CÁC NGƯỜI ĐIÊN RỒI HẢ? CÔNG CHÚA THÌ CŨNG LÀ NGƯỜI THÔI, CÓ GÌ MÀ PHẢI SỜ VỚI NẮN? ĐỂ CHO CÔNG CHÚA YÊN!”
Tiếng thét chói tai của Nakuru khiến đám người cuồng nhiệt kia dừng tay lại. Một trong số họ cất tiếng nói:
“Ngài ở gần kề công chúa, lúc nào cũng có thể nhìn và chạm vào công chúa, nhưng chúng tôi thì không thể. Ngài thấy công chúa bình thường nhưng chúng tôi thì không thấy như vậy. Công chúa là một nhân vật vĩ đại nhất trong mọi thời đại, công chúa là người sẽ mang đến cho chúng ta một thời đại mới. Công chúa không thể là người như chúng tôi được.”
Khi người kia vừa dứt lời, đám đông hùa reo hưởng ứng và lại lao vào ôm lấy Sakura. Sakura cố gắng vùng vẫy trong những vòng tay người ôm chặt. Những đứa trẻ con cố bám víu lấy cổ Sakura làm cho cô tưởng chừng đầu của mình sẽ không thể ở lại trên cổ trong một thời gian nữa. Cảnh tượng nhốn nhào, nhộn nhịp này lần đầu tiên diễn ra ở Xứ Tuyết. Những vị trưởng lão già đã từng gặp công chúa hồi nhỏ thì cố gắng chen vào xem xem công chúa khi lớn lên ra sao, những người trẻ tuổi dù đã từng gặp qua khi trước thì bây giờ cũng không thể nhớ được công chúa hồi đó ra sao. Còn trẻ con lần đầu được gặp một nhân vật mà cha mẹ và cả ông bà của chúng cho rằng vô cùng quan trọng thì cũng tò mò muốn được nhìn người đó thật gần. Mọi người xô đẩy, chen lấn nhau, đẩy cả chủ tướng của mình là Touya ra ngoài. Touya ngã lăn xuống đất, tức giận gào lên:
“IM LẶNG. TẤT CẢ ĐỨNG YÊN LẠI CHO TA NGAY!”
Lời ra lệnh của vị chủ tướng khiến tất cả những người đang trong cơn cuồng nhiệt này cũng phải dừng lại, đứng im lặng nhìn. Touya lộm cộm bò dậy với sự giúp đỡ của Yukito:
“Lần đầu tiên các ngươi được thấy một con người hay sao mà loạn cả lên thế hả? Đứng thành hàng lối cho ta ngay! “
Người lớn miễn cưỡng tỏa ra, xếp thành những hàng dài, còn trẻ con nhanh chóng tản ra và chạy đi chơi những trò chơi thú vị của chúng. Với dáng điệu của một vị chủ tướng, Touya dõng dạc nói:
“Như các ngươi đã biết, ta được mang danh chủ tướng, với nhiệm vụ đi tìm minh chủ cho các ngươi. Minh chủ là người có thể trực tiếp lãnh đạo các ngươi trong cuộc khởi nghĩa giành lại đất nước của chính mình. Như các vị trưởng lão đã nói, người có thể làm được nhiệm vụ quan trọng này chỉ có thể là công chúa Kinomoto - vị công chúa đã bị thất lạc trong cuộc thảm sát 7 năm về trước. Qua dò la, ta đã phát hiện ra vị trí của công chúa và đưa được công chúa về đây, cùng với nhũ mẫu Daidouji, người đã nuôi dạy công chúa trong thời gian qua. Tiếc thay, con gái của dì ấy, và cũng là người bạn thân nhất của công chúa - tiểu thư Daidouji đã qua đời không thể đến đây cùng với chúng ta. Điều này khiến công chúa đang rất buồn, các người hãy để cho công chúa nghỉ ngơi. Trước lúc đó, ta muốn thông báo với các ngươi một việc: Không biết các ngươi đã được biết tin chưa, nhưng ngòai gia tộc Li ra, gia tộc Sasaki cũng vẫn còn sống sót và đã trực tiếp tham chiến. Vì vậy, thời gian không còn nhiều, ta hi vọng mọi người hiểu rõ vấn đề hiện nay. Ta không dám chắc bao giờ thì cuộc chiến này chính thức bắt đầu, nhưng người đi trước sẽ luôn là người chíên thắng. Chúng ta phải là người ra tay đầu tiên để giành lấy thế thượng phong cho chúng ta, các ngươi hiểu chứ?”
Mọi người xì xầm bàn tán. Có người vui vẻ, háo hức, có người biểu hiện rõ sự lo lắng trên mặt. Touya im lặng cho mọi người bàn chuyện. Một lát sau, khi những tiếng nói đã lắng xuống, anh nói tiếp:
“Chắc các ngươi đã hiểu, đặc biệt là các vị trưởng lão, ta rất hi vọng vào các vị. Chúng ta đã chuẩn bị trong suốt 7 năm qua và bây giờ thì ta rất tự tin vào chính mình. Nghỉ ngơi thêm một thời gian ngắn nữa, chúng ta sẽ di chuyển đến Clow, phương án tác chiến, ta sẽ bàn tính với mọi người sau, bởi vì bây giờ, điểu quan trọng là để cho công chúa nghỉ ngơi. Hãy chuẩn bị lều cho công chúa!”
Đám người tản ra và nhanh chóng bắt tay vào công việc dựng một chiếc lều mới. Một người phụ nữ đến bên Sakura:
“Công chúa, hay công chúa vào tạm lều của tôi nghỉ ngơi cho đỡ lạnh đã. Công chúa là con gái, đâu thể nào nghỉ ngơi với đám con trai được?”
Sakura mỉm cười:
“Cám ơn chị. Nhưng không sao, tôi muốn ở ngoài này để ngắm cảnh một chút nữa. Đây là lần đầu tiên tôi thấy tuyết dày như vậy. Nhưng chị có thể cho dì Sonomi nghỉ ngơi tạm trong lều của chị một chút được không?”
“Sao lại không nhỉ?” - người phụ nữ mỉm cười kéo Sonomi đi khi bà đang bắt đầu có dấu hiệu run rẩy vì lạnh.
“Em có thể ra ngoài kia không?” – Sakura quay lại hỏi Touya và Yukito.
“Được, nhưng đừng đi xa đấy!” – Touya nói.
Sakura chạy đi. Khi mới bước chân lên những lớp tuyết dày, Sakura hoàn toàn không để ý gì đến vẻ đẹp của chúng. Điều duy nhất cô cảm thấy chỉ đơn giản là nó quá lạnh, lạnh đến mức những tấm áo ấm cũng không có tác dụng trong thời tiết ở đây. Nhưng bây giờ, khi đã bắt đầu làm quen với nhiệt độ giá lạnh, cô mới để ý kĩ và nhận thấy khung cảnh ở đây mang một nét huyền bí tuyệt đẹp trong cái lạnh của tuyết. Từ cao nhìn xuống các vách núi, thung lũng, .... tất cả chỉ thấy toàn một màu trắng xóa. Và trong màu trắng ấy, nổi bật lên những màu sắc khác nhau của những chiếc lều, của những bộ quần áo đa dạng, đa kiểu, vang lên tiếng cười trong trẻo của đám trẻ con. Sakura nhắm mắt lại, cô từ từ cảm nhận lấy hương vị ấm áp của một GIA ĐÌNH, một đại gia đình, có người già, người trẻ, có người lớn, trẻ con, có cha mẹ, ông bà, và có anh chị em.
“Công chúa!”
Một tiếng gọi nhẹ nhàng làm Sakura mở mắt ra. Đứng bên cạnh cô là một đám trẻ, đang giương đôi mắt ngây thơ lên nhìn cô:
“Công chúa, chị lạnh lắm à? Ở đây lúc nào cũng lạnh như thế cả, phải cố gắng mới chịu được. Hay công chúa chơi với tụi em đi, chơi cho ấm người ấy mà!”
Sakura ngồi xuống bên cạnh đám trẻ:
“À, ta cũng không lạnh lắm đâu, nhưng các em đang chơi trò gì vậy?”
“Tụi em chơi đánh giặc đấy!” - một đứa trong đám trẻ tự hào nói – “bọn em được ba mẹ và các vị trưởng lão dạy cho cách đánh giặc, dạy võ nghệ và các phương pháp đánh trận, tụi em còn được quân sư dạy cho cách phi ngựa, cách chiến đấu ở những môi trường và thời điểm khác nhau nữa kia. Đại trưởng lão nói cần phải tập làm quen với những việc này trước, để sau này còn phò tá công chúa đi đòi lại ‘nhà’.”
“Công chúa” - một em nhỏ khác nói tiếp – “em nghe ba mẹ nói ‘nhà’ của chúng ta ở chỗ kia rất ấm áp và đông vui phải không? Ở nơi đây lạnh quá, tuy cũng rất vui và thú vị, nhưng tụi em muốn ở ‘nhà’ hơn. Dù sao thì ở nhà cũng hơn phải không, công chúa?”
“Ừ” - Sakura mỉm cười, vuốt đầu đứa bé.
“Công chúa, công chúa biết không, tụi em tự dựng được một túp lều đấy.” – Đám trẻ vui vẻ khoe – “Cách dựng lều là do “Phong thần” Nakuru dạy. Công chúa muốn vào đó không?”
“Muốn” – Sakura mỉm cười – “vậy chúng ta cùng vào nhé!”
Đám trẻ đưa Sakura vào trong một túp lều nhỏ màu hồng nhạt, được mắc khá xiêu vẹo và có vẻ gì đó không chắc chắn. Lúc đầu, Sakura đã để ý đến túp lều này do màu sắc của nó, nhưng nghĩ là lều dựng hỏng nên không vào. Bây giờ, bước vào trong túp lều mới thấy bên trong nó được làm khá chắc chắn. Hơn nữa, không khí trong lều rất ấm. Đứa lớn nhất trong đám trẻ ngượng nghịu nói:
“Công chúa, nhìn bên ngoài túp lều không được đẹp lắm nhưng bên trong nó cũng khá chắc chắn. Em nói thật đấy.”
“Đúng vậy. Tốt gỗ hơn tốt nước sơn mà!” – Sakura mỉm cười xoa đầu cậu bé.
Cậu bé cười rạng rỡ với Sakura và quay lại giải thích cho đám trẻ con đằng sau đang nhao nhao hỏi xem “Tốt gỗ hơn tốt nước sơn” nghĩa là gì. Trông cậu bé giống như một thủ lĩnh tí hon của toán quân tí hon vậy. Sakura bật cười một mình vớí ý nghĩ đó.
“Sao công chúa lại cười?” - Cậu bé đó hỏi – “Em giải thích câu nói đó không đúng sao?”
“Không, rất chính xác. Em tên gì vậy?”
“Em là Hiyula. Em năm nay 9 tuổi rồi. Em là người bắn cung giỏi nhất ở đây đấy! - Cậu bé tự hào nói.”
Một bé gái đứng đằng sau Hiyula nói chen vào:
“Anh Hiyula nói dối. Quân sư Yukito mới là người bắn cung giỏi nhất.”
Hiyula quay lại nạt:
“Im nào, Akane. Em xem trong đám bọn em có ai bắn cung thắng được anh không nào? Quân sư là thầy dạy của anh, đương nhiên phải giỏi hơn anh chứ. Nhưng rồi anh sẽ qua mặt quân sư cho mà xem. Anh sẽ là người bắn cung giỏi nhất ở đây!”
Hiyula nói với một giọng quyết tâm cao. Sakura mỉm cười:
“Giỏi lắm, có quyết tâm là rất tốt. Cố gắng lên nha, Hiyula, chị rất kì vọng vào em. Đây là cô bé duy nhất phải không? Chị thấy mỗi em là con gái!” – Sakura nói với cô bé tên Akane.
“Dạ” - Hiyula đẩy cô bé lên trước – “nó là em gái của em đấy, tên nó là Akane. Quanh đây không phải chỉ có nó là con gái đâu, nhưng chỉ có nó là con gái thích chơi với con trai thôi. Đám con gái khác phải học nấu cơm, lo chuẩn bị lương thực cho quân đội, nhưng nó lại nhất quyết không chịu học, chỉ muốn học phi ngựa, bắn cung với tụi con trai bọn em thôi hà!”
“Tại vì em không thích nấu nướng. Em muốn ra chiến trường với các anh và công chúa kia” – cô bé Akane cãi lại anh và chạy về phía Sakura – “Công chúa, công chúa biết không, trong đám trẻ ở đây, chỉ có anh của em là lớn nhất, 9 tuổi, và em lớn thứ hai 7 tuổi. Còn đám kia toàn 5 tuổi với 4 tuổi thôi hà. Bọn còn lại thì ở nhà với mẹ bởi vì chúng nó còn nhỏ quá. Vì vậy nên anh em là chủ tướng nhỏ, còn em là phó tướng nhỏ.”
“Vậy sao?” – Sakura mỉm cười ôm lấy Akane. Trên tóc cô bé có hương thơm nhè nhẹ, thoang thoảng dịu dàng. Hương thơm ấy làm Sakura thấy dễ chịu. Cô bé thích thú ôm lấy cổ Sakura, nũng nịu:
“Công chúa kể cho tụi em nghe chuyện ở ngoài kia đi, chuyện ở ‘nhà’ ấy. Ngoài đó vui lắm phải không?”
“Vui, Nhưng không chỉ có vui thôi đâu, còn có cả buồn nữa.”
Sakura xoa đầu Akane và bắt đầu câu chuyện của mình. Cô kể lại cho đám trẻ nghe về những bông hoa anh đào mùa xuân, những cánh hoa thẫm màu mùa đông; về những quán cơm đông vui tấp nập, những hàng cây xanh mướt, dòng sông Tomoeda rì rào tươi đẹp, nhưng lại vô cùng hung dữ vào những khi gió lớn. Bọn trẻ trầm trồ khi nghe kể về những cơn gió gầm thét nhưng không lạnh giá mà lại mang hơi nóng, những chú chim bay liệng quanh năm và cả những trái cây tươi ngon. Sakura kể cho chúng nghe những bông hoa mộc lan trong rừng Tomoeda gắn liền với người con gái xinh đẹp có mái tóc tím cùng mối tình đau khổ của cô và chàng thái tử đẹp trai. Cô kể về người thanh niên dễ mến với mái tóc nâu và nụ cười mỉm nhẹ nhàng. Những con người tốt bụng ở nơi đất đai màu mỡ tươi đẹp đó, còn có cả những kẻ xấu chuyên lợi dụng lòng tốt của mọi người, những đám du côn, những người khốn khổ,v.v... Tất cả... Tất cả... Sakura kể, còn bọn trẻ lắng nghe. Chúng cười trước những câu chuyện vui, nhíu mày trước sự bất công của nhân gian và thở dài buồn bã khi nghe kể đến sự mất mát đau thương.
“Ngoài đó thật đẹp nhưng cũng lắm chuyện quá, công chúa nhỉ?” – Akane gật gù như người lớn.
“Nhưng cũng có nhiều người tốt và cả chuyện vui nữa!” - một đứa trẻ khác kêu lên. – “em rất thích cái anh chàng tóc nâu tốt bụng đó. Anh ta nói chuyện chắc là rất vui!”
“Có nhiều chim, quanh năm chim bay lượn, thật là thích!” - Đứa ngồi cạnh nói tiếp
“Và có rất nhiều hoa. Em có thể hái về cho mẹ. Mẹ em rất thích hoa!” - Một cậu bé nhỏ nhắn vui vẻ reo lên.
“Lại còn có nhiều quán ăn rất đông vui và tấp nập. Có đường bằng gạch lát đá chứ không phải là bằng tuyết thế này. Có đèn, có lò sưởi mùa đông. Có cả phố phường lúc nào cũng nhộn nhịp.” - Một đứa trẻ khác giơ tay lên nói.
Hiyula thở dài lên tiếng:
“Đúng là có rất nhiều hoa thơm, cỏ lạ, có nhiều quán ăn, có người đông vui tấp nập, có người tốt và cả nhiều câu chuyện vui thú vị, nhưng.... Cái cô gái tóc tím đó thật đáng thương! Sao lại có những chuyện bất công như thế chứ? Người ta yêu nhau thì để người ta yêu, tại sao còn phải đi giết người ta làm gì? Công chúa, vậy sau cùng cô gái ấy liệu có sống không? Biết đâu, chàng thái tử đó lại tìm được vị thuốc tiên hoặc một ông tiên chẳng hạn, để cứu cô gái đó? Với lại...” - giọng Hiyula chợt trầm xuống như vừa nghĩ ra tình huống xấu – “... Chàng thái tử đó... liệu có sống được không?”
Sakura mỉm cười buồn bã, xoa đầu Hiyula:
“Được chứ, đó là ước mong của cô gái mà. Nếu có một loại thuốc tiên... Và chúng ta sẽ mong là như vậy. Mà... Cô gái ấy không bao giờ có thể chết được. Chắc chắn cô gái ấy sẽ sống mãi... Các em thấy thế giới ở ‘nhà’ thế nào?” – Sakura đổi chủ đề khi thấy ánh mắt buồn khó hiểu của đám trẻ.
Một đứa trẻ trong đám nói:
“Rất đẹp! nhiều hoa đẹp, cây cối và chim chóc.”
“Đúng rồi!” – Sakura mỉm cười đồng tình
“Có nhiều người rất tốt bụng và thân thiện. Có những quán ăn!” - một em khác thêm vào.
“Không sai!” – Sakura gật đầu.
“Nhưng cũng đầy rẫy chuyện bất công!” – Hiyula nhanh chóng nói, ngắt lời những đứa trẻ khác.
Sakura hơi mỉm cười nhìn Hiyula. Cậu bé đang đăm chiêu suy nghĩ, vẻ mặt quan trọng và đầy phẫn nộ. Những đứa trẻ khác hơi trầm xuống khi nghe Hiyula nói như vậy. Một cậu bé nói:
“Công chúa, tuy ở ‘nhà’ rất đẹp và đông vui, nhưng cũng lắm chuyện đau buồn quá. Chúng ta đừng về ‘nhà’ nữa, mà ở luôn đây không phải tốt hơn sao? Ở đây lúc nào cũng vui vẻ, chẳng bao giờ mọi người chém giết nhau vì những chuyện nhỏ nhặt. Không có chuyện bất công. Không có người nghèo, kẻ giàu. Mọi người cùng sống hòa thuận, vui vẻ. Có phải hơn không?
Những đứa trẻ khác xì xầm đồng ý. Sakura chợt ngước nhìn quanh cảnh trắng xóa của “xứ tuyết” này. Những gương mặt thân quen, mỉm cười. Tất cả tụ tập lại với nhau, cùng nhau dựng lều, cùng nhau nấu nướng. Tiếng cười đùa vang lên không ngớt. Những tiếng cười ấy liệu có thể vang lên được nữa không khi chiến tranh nổ ra? Sakura bất chợt có suy nghĩ từ bỏ. Cô không múôn thấy máu chảy. Cô không muốn phải tắt đi những nụ cười này, những ánh mắt ngây thơ trong trẻo. Mối thù của cô, cô nhất định phải trả. Trả cho ba, cho mẹ, cho Tomoyo và cho chính cô. Trong thoáng chốc ấy, Sakura muốn rời xa nơi này, thật xa. Tất cả, cô sẽ làm một mình. Sẽ đổ máu một mình, và sẽ rơi lệ một mình. Những đứa bé này cần một cuộc sống êm ấm, cần những nụ cười vui vẻ, cần những tháng ngày bình yên. Sakura nhớ lại những ngày tháng đau khổ của mình, cô thở dài. Cô thật sự không muốn những đứa trẻ này có một tuổi thơ chìm trong máu và kiếm gươm, chìm trong hận thù và chết chóc. Nếu cô từ bỏ tất cả? “TRẢ THÙ”! 7 năm trôi qua, hai tiếng ấy đã từng vang lên trong đầu cô bé Sakura vào cái đêm chạy trốn khỏi cung điện ấy, giờ đây lại vang lên rõ ràng hơn bao giờ. “TRẢ THÙ”? Chỉ một mình cô...Nhưng Hiyula đã đứng bật dậy, cắt ngang luồng suy nghĩ của Sakura:
“KHÔNG ĐƯỢC!” – Hiyula hét lên với đám trẻ - “Các em đang bàn tính chuyện gì vậy hả? Các em không thấy thương cho những người đang phải chịu đau khổ và bất công ở ngòai đó sao? Các em cam chịu để nhìn thấy ‘người nhà’ của mình bị đối xử như thế à? Chúng ta nhất định phải đòi lại ‘nhà’. Chỉ cần công chúa lên làm chủ ở đó, công chúa nhất định sẽ xóa hết những bất công, để rồi ai cũng có thể hạnh phúc, và tất cả mọi người sẽ tốt bụng như chàng trai dễ mến, tài giỏi có mái tóc nâu kia, phải không, công chúa?”
“Ừ!” - Sakura mỉm cười buồn bã. Cô nhận ra mình thật nhỏ bé, nhỏ hơn cả cậu nhóc 9 tuổi kia, khi mà cô chỉ suy nghĩ cho cá nhân mình còn cậu bé lại nghĩ cho cả cộng đồng, cả những người mà cậu nhóc chưa gặp bao giờ. Nhưng có lẽ, cô không thể làm theo điều mà cậu bé muốn. Bởi vì, người mà cô muốn giết lại chính là... – “Có lẽ là... Cái chết...”
“Sao ạ?” – Hiyula ngạc nhiên hỏi.
“Không có gì” – Sakura vội nói – “chắc chắn ta sẽ làm cho bên ngoài ngày một đẹp hơn. Chắc chắn đó! Chúng ta cùng hứa nha, các em sẽ là những người giúp chị đi đòi lại ‘nhà’ sau đó cùng xây dựng lại ‘ngôi nhà’ đó, được không?”
“DẠ!”
Đám trẻ đồng thanh nói. Chúng lại chạy nhảy tíu tít xung quanh Sakura. Sakura buồn bã ngồi nghĩ lại những lời kể của mình. Cô đã không nhắc đến tên của những nhân vật trong câu chuyện, cô không muốn tin và không muốn nghĩ rằng người bạn thân nhất của cô đã chết, cô cũng muốn những suy nghĩ của đám trẻ về chàng thanh niên với mái tóc nâu sẽ mãi là những suy nghĩ đẹp đẽ nhất, giống như cô, sẽ luôn mang trong tim những kỉ niệm đẹp nhất về người đó – Li Syaoran. Và Sakura không muốn, những kỉ niệm đó mất đi, khi mà giờ đây, hai người đã đi trên hai con đường khác nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.