Thiên Đường Hạnh Phúc 1

Chương 32

Rinca_seta​

22/12/2015

Xương chân của Kero đã bị gãy khi cố gắng cứu Sakura ở vụ hỏa hoạn trước đây. Khi ấy, Kero đã phải dùng hết sức để lểt người đến trước cửa nhà Syaoran, điều này khiến cho xương chân của nó gần như gãy vụn. Dù đã khá lâu, nhưng chân của Kero thật sự vẫn không thể nhanh nhẹn như xưa. Vì không yên tâm khi để Kero ở nhà, Syaoran đã xin phép Quốc Vương cho mang nó vào cung và được chấp thuận. Dù ban đầu, Quốc Vương cảm thấy hơi khó chịu với Kero nhưng sau một lần đôi giày của vua tự nhiên biến mất và được Kero tìm ra cho thì tình cảm của Vua đối với con chó thay đổi hoàn toàn. Từ đó, Kero trở thành một con chó của cung điện, có nhiệm vụ tìm đồ cho Quốc Vương và những công việc vặt vãnh khác mà nó có thể làm được. Dù những bước đi của nó chậm chạp, khập khiễng nhưng Kero vẫn hoàn thành nhiệm vụ của mình một cách xuất sắc. Nhiều lần Kero đã tìm ra cho Quốc Vương đôi giày hay tất và cả các vật dụng linh tinh khác, giúp Quốc Vương kịp những buổi họp trên đại điện. Có lẽ vì vậy mà Kero rất được Quôc Vương khen ngợi, yêu quý. Nó là con chó duy nhất được phép đưa đến đại điện. Nhìn việc này diễn ra hàng ngày, Syaoran chỉ mỉm cười hoặc chặc lưỡi. Anh lẩm bẩm một mình: “Tại sao lại có người ngốc nghếch đến nỗi không suy nghĩ để tìm lí do khiến những vật dụng của Quốc Vương biến mất nhỉ? Mặc kệ, vậy cũng giúp nó trở thành một nhân vật có tiếng trong cung điện rồi!”

Hôm nay, như mọi ngày, những khi không có ai sai bảo, hoặc không có người chơi cùng, Kero cũng chẳng buồn hoạt động mà nằm im lìm ở góc sân cung điện. Không giống với một Kero lúc nào cũng hiếu động, ồn ào trước kia, bây giờ, Kero cũng có những lúc trầm tư suy nghĩ, có những lúc buồn rầu. Theo nhận xét của Syaoran, giờ đây, dù vẫn thường chạy tung tăng mỗi khi có việc gì đó để làm, nhưng đôi mắt của Kero vẫn ánh lên nét buồn rười rượi. Bây giờ cũng vậy, ánh mắt Kero có vẻ gì đó xa xăm buồn bã, chứa đựng bao tiếc nuối, nhớ nhung. Ánh mắt đó trầm ngâm nhìn theo một cánh bướm trắng đang rập rờn bên những bông hoa hồng, rồi lại cụp xuống, im lìm. Chợt nghe tiếng bước chân, theo bản năng, Kero đứng bật dậy, mở to hai mắt. Syaoran đang đứng trước mặt Kero, mỉm cười - một nụ cười quen thuộc thường trực trên môi anh. Kero gầm gừ tức giận nhìn Syaoran ngồi xuống bên cạnh mình. Syaoran kéo Kero nằm xuống sân, vuốt ve bộ lông của nó. Anh nhẹ nhàng hỏi:

“Đang buồn sao, Kero?”

Kero kêu lên ư ử, ngoảnh mặt đi chỗ khác. Syaoran dựa lưng vào tường, tươi cười hỏi:

“Nhớ “người ấy” à? Là người chủ mà ngươi yêu quý - Sakura? Ngươi muốn gặp lại cô ấy không?”

Nghe Syaoran hỏi, Kero khẽ nhổm người dậy rồi lại nằm xuống. Dù chỉ là một con chó, nhưng nó cũng có tình cảm riêng của nó. Có lẽ, Kero cũng hiểu với đôi chân và những thương tích trên người thì suốt quãng đời còn lại của mình, nó chỉ có thể quanh quẩn xung quanh cung điện, trong cái cung điện nhàm chán này, ở lại cho đến khi chết. Chính vì thế, nó luôn dùng mọi cách để tạo ra niềm vui cho mình trong cuộc sống ở đây. Riêng việc chiếm cảm tình của Quốc Vương là việc ngoài dự định của nó. Hôm đó, sau khi giấu đôi giày của vua đi, Kero muốn chứng kiến cảnh vua chạy loạn xạ đi tìm giày, và nó sẽ ung dung đứng nhìn. Kero muốn Quốc Vương ghét mình, đuổi mình đi, đi xa khỏi cái cung điện này. Nhưng nó đã không thể làm thế được. Thời gian ở cung Sakura, nó đã biết thế nào là lòng thương người, thế nào là tình cảm và nó dường như cũng đã hiểu được chút ít về tâm trạng của con người khi bị mất một vật gì đó. Nhìn nhà Vua cuống cuồng lên đi tìm đôi giày còn lại duy nhất, Kero cảm thấy đáng thương nên đã chạy đi lấy cho Quốc Vương. Điều này khiến cho Quốc Vương vô cùng “biết ơn” Kero, đã vậy lại thêm Syaoran nói tốt về khứu giác nhạy bén của nó càng làm cho Quốc Vương yêu quý nó hơn. Từ đấy trở đi, Kero vẫn giấu đồ của Quốc Vương đi nhưng đồng thời cũng nhanh chóng tìm được chúng, lấy được cảm tình của Vua và cũng đồng nghĩa với việc khiến cho những tên nịnh thần ghen ghét. Nhưng, Kero chẳng hề mong muốn sự yêu quý và chăm sóc của Quốc Vương chút nào. Có thể là do cách chăm sóc ấy không giống với cách làm mà nó đã mong muốn ở một người gọi là “chủ nhân”. Quốc vương hàng ngày cho nó ăn những đồ ngon, cho nó một chỗ ở thật sạch sẽ,... nhưng lại không hiểu được những suy nghĩ của nó. Hàng ngày, nhà vua để nó tự do trong cung, nhưng cho dù là tự do thì nó vẫn chỉ có một mình. Những kẻ khác trong cung thì không ưa nó, Quốc Vương tuy nói là thích Kero, nhưng cũng chẳng bao giờ nô đùa hay chơi với nó dù chỉ một chút. Có lẽ nó đã bỏ đi khỏi cung điện từ lâu rồi nếu như không phải vì còn có Syaoran ở đây. Trong tình cảnh hiện giờ, Syaoran có thể nói giống như ánh mặt trời trong màn đêm u ám, là lí do để Kero ở lại. Những lúc không có việc gì, Syaoran đều đến chơi với Kero, nói chuyện với nó giống như anh vẫn làm khi còn ở nhà họ Li. Syaoran và Sakura, cả hai người này đều giống nhau ở điểm đó, đều coi nó như một con người, một người bạn để tâm tình, chia sẻ chứ không phải chỉ là một con chó để làm cảnh.

“Nhanh thật, mới đó mà đã hai năm rồi” - Syaoran trầm ngâm nhớ lại – “Năm xưa, khi ta nhặt được ngươi, ngươi còn nhỏ xíu...”

..............................

Sáng hôm ấy, cũng giống như bao buổi sáng khác, Syaoran thức dậy sớm, chạy bộ và luyện kiếm. Sau khi thu dọn, nhìn thấy túi đựng rác đầy mà những người làm lại chưa dậy, Syaoran tặc lưỡi và cầm theo túi luôn. “Hôm nay mình nên chạy lối đi ngang qua bãi rác để vất rác” – Syaoran thầm nghĩ, và chạy ngược hướng so với mọi khi.

Con đường này Syaoran chưa bao giờ chạy ngang qua, bởi vì ở quãng đầu từ nhà anh lại là nơi để đổ rác còn đi sâu vào nữa là nghĩa trang Tomoeda. Vùng nghĩa trang Tomoeda là khu vực cấm của quốc gia. Gọi là nghĩa trang để tránh sự dòm ngó của người ngoài chứ thực ra nơi đó không hề được dùng để chôn người chết. Syaoran luôn suy nghĩ về điều bí mật của nghĩa trang nhưng anh chẳng dại gì mà chui đầu vào đó. “Đánh nhau với một đống lính bảo vệ, lại phải vượt qua những thiết bị bảo vệ mà Quốc Vương đã cất công đi lấy từ tận Lamia về, rồi còn phải qua bao nhiêu lớp lính bên trong nữa,... xem xét một bí mật không liên quan đến mình chỉ để thỏa mãn trí tò mò thôi thì thật là một kẻ dở hơi” – Syaoran nghĩ. Anh chặc lưỡi và ngoặt vào con đường dẫn đến chỗ vất rác.

Syaoran cảm thấy nếu như ở cái nơi gọi là nghĩa trang kia mà cũng giống ở đây thì thật đáng thương cho những kẻ phải đứng đó canh gác. Khắp nơi, mùi hôi thối bốc lên đến khó chịu. Rác rưởi vất ngổn ngang, ruồi bọ bay vù vù. “Giờ thì mình đã hiểu được nỗi khổ của những người phải đi làm công việc này” – Syaoran lẩm bẩm một mình rồi ném túi rác của mình ra, quăng vào một bệ gạch. Bệ gạch này được xây nên nhằm cho mọi người đổ rác và vất những thứ linh tinh, nhưng bây giờ nó đã đầy đến nỗi khó mà thấy được thành bệ nữa. Trước kia, theo Syaoran nghĩ, thì cũng có những người chịu trách nhiệm đi thu rác, nhưng bây giờ chắc họ không làm được do mức lương mà Quốc Vương trả cho họ quá ít so với công việc khủng khiếp này. Syaoran ném túi rác đi bởi vì không muốn phải bước lại gần cái bệ đó, khi mà dưới chân anh, rác cũng đã ngổn ngang tràn ra cả đường đi rồi. Syaoran nhanh chóng quay đi khi túi rác rơi xuống đất. Nhưng ngay lập tức anh dừng lại khi nghe tiếng kêu ư ử của một con chó. “Chắc mình nghe nhầm” – Syaoran nhìn quanh, rồi lại định bỏ đi. “Oẳng oẳng...”, tiếng kêu rõ ràng hơn khiến Syaoran dừng hẳn lại. Anh ngán ngẩm nhìn xuống chân, nhưng nghĩ đến việc một con chó bị vất trong đống rác kia thì anh nhanh chóng đi về phía có tiếng kêu. Nằm giữa đống rác đang bốc mùi, với lũ vo ve là một con chó nhỏ. Lông con chó lở loét, lôi kéo ruồi bọ bâu kín lấy. Syaoran nhẹ nhàng nâng con chó lên. Con chó nhỏ nằm gọn trong bàn tay Syaoran, thoi thóp thở. Syaoran lắc đầu, mang nó về nhà. Anh tắm rửa, bôi thuốc cho nó. Đó là một con chó có bộ lông vàng, cặp mắt sáng và chiếc lưỡi tỏ rõ trí khôn. Syaoran mỉm cười, cẩn thận nâng con chó bằng hai bàn tay của mình:

“Thật đáng thương! Tại sao ngươi lại bị bỏ rơi ở đây vậy? Người chủ nào mà độc ác thế nhỉ? Được rồi, không sao đâu, ta sẽ nuôi ngươi. Xin tự giới thiệu, tên ta là Syaoran. Mà ngươi cũng cần một cái tên chứ nhỉ, vậy thì tên của ngươi sẽ là.... KERO.”

.............................

“Nhanh quá mà, phải không?” – Syaoran kết thúc hồi tưởng của mình bằng một câu hỏi ngớ ngẩn (???)

Ngốc nghếch! Đó là điều mà Syaoran hay nói với Kero và cũng là điệu bộ mà Kero hay thể hiện với Syaoran. Ngôi nhà họ Li sẽ yên ắng đến dường nào nếu như không có tiếng quát mắng của Syaoran, không có tiếng sủa ầm ĩ của Kero. Kero và Syaoran, nói chuyện với nhau không phải bằng ngôn ngữ lời nói mà bằng sự thấu hiểu và thông cảm.

“Kể ra thì hồi ấy cũng vui thật đấy!” – Syaoran mỉm cười nói tiếp – “tuy là chúng ta lúc nào cũng cãi nhau nhưng ta thực sự rất vui. Không biết là từ bao giờ, mọi chuyện đã biến đổi. Ngươi không còn ở nhà nữa, dù ta rất muốn nhưng mẹ và Rika đều không muốn ngươi ở nhà. Ta biết cảm giác của ngươi khi ở trong cung điện này, nơi đây quá trống trải. Xin lỗi, Kero... Ta... xin lỗi!”

Syaoran nhìn Kero bằng đôi mắt dịu dàng, ấm áp, không phải giống như một người chủ với một con chó mà giống như một người bạn, một người cha, một người anh. Kero, dù hàng ngày luôn cãi cọ với Syaoran nhưng vẫn không bao giờ quên được những ngày tháng sống vui vẻ với anh, những ngày tháng vui vẻ mà Kero đã nghĩ sẽ không bao giờ có được khi còn ở nhà người chủ cũ. Vậy rồi, Sakura đến, mang cho Kero tình cảm yêu thương thuần khiết. Và cũng là lần dầu Kero đã có ý nghĩ: “Trên đời này, ngoài Syaoran vẫn còn rất nhiều người tốt!”. Đúng là vậy, Syaoran và Sakura, đó là hai người thân duy nhất của Kero... Đó chính là hai người mà Kero, dù phải chết, cũng nhất định bảo vệ được họ.

Có tiếng chuông reng lên ở phía đại điện. Syaoran ngẩng lên nhìn, xoa đầu Kero:

“Thôi, ta phải đi đây, tạm biệt, Kero. Ta sẽ quay lại nói chuyện với ngươi sau. Cố gắng tha đi vài món đồ hay hay của Quốc Vương nhưng đừng có làm nó hỏng nha, Kero!”

Kero gầm gừ tức giận quay đi. Syaoran thở phào nhẹ nhõm:

“Chà, vậy là không sao rồi! Vẫn còn tức giận được thì chứng tỏ Kero vẫn là Kero!”

Kero ngạc nhiên nhìn Syaoran. Syaoran chỉ mỉm cười rồi quay đi. Bóng dáng anh như chìm vào trong ánh sáng mờ mờ. Dáng đi đơn độc, buồn bã. Với trực giác của loài chó, Kero có thể cảm nhận được sự cô đơn của chàng trai ấy. Kero muốn được giúp người ấy, giúp người ấy thoát khỏi sự tuyệt vọng và cô đơn này...

Hoàng hôn trải dài trên con đường trải gạch đỏ của hoàng cung. Những quý tộc trong cung sau tiếng chuông chiều đều ra về, trong cung điện trở nên im ắng đến kì lạ. Tiếng bước chân khẽ khàng của những thị nữ và tiếng nói thì thầm của quân lính không làm phá đi cái vẻ tĩnh lặng ấy. Trong hoa viên vắng vẻ, hai bóng dáng cô độc trải dài trong màu đỏ tàn lụi của mặt trời. Những tiếng gió vi vu thổi, đung đưa những bông hoa nhỏ nhắn đang tỏa ra mùi hương cuối cùng trước khi tàn lụi. Những bước chân của Syaoran chậm dần rồi dừng hẳn lại. Kero khẽ giật mình. Nó đứng bật dậy. Tiếng chuông chiều lại ngân vang lên lần nữa. Giọng nói của Syaoran cũng âm vang, trong tiếng chuông đổ:

“Sắp bắt đầu rồi đấy, Kero... Những chuỗi ngày buồn tẻ này.... đã đến lúc phải kết thúc thôi....”

Buổi sáng, xứ Tuyết lại trở nên tấp nập khi những người đàn ông khỏe mạnh đi tìm kiếm đồ ăn, những người phụ nữ rối rít chuẩn bị mọi thứ, còn trẻ em nô đùa tấp nập. Cũng vào lúc này, những chú chim đưa thư đầu tiên đã về đến nơi, và người kiểm thư cũng bận rộn với công việc của mình. Đám trẻ hôm nay không vây quanh Sakura nữa mà chăm chỉ tập luyện đánh trận giả với nhau. Sakura ngồi im nhìn chúng mà mắt lúc nào cũng lo lắng hướng về phía lều của Touya và Yukito. Từ hôm qua, sau cuộc họp, Touya không ra ngoài, chỉ có Yukito ra báo với mọi người là Touya bị mệt. Tuy Sakura rất muốn vào thăm anh nhưng không được vì theo Yukito nói thì Touya không thích có ai làm phiền vào lúc này. Dù rất lo lắng nhưng Sakura cũng chỉ có thể đứng bên ngoài nhìn vào thôi. Hơn nữa, Sakura hoàn toàn tin tưởng vào Yukito. Yukito đã nói Touya không sao thì Sakura tin rằng anh sẽ ổn.

Chợt, căn lều được mở lên và Touya bước ra, hoàn toàn khỏe mạnh. Sakura vội vàng chạy đến chỗ anh:

“Anh hai, anh khỏe rồi à? Anh không sao chứ?”



Touya quay sang nhìn cô em gái đang lo lắng chạy lại, mỉm cười:

“Không sao, anh hoàn toàn khỏe mạnh. Quái vật lo cho anh à? Xin lỗi đã làm em lo lắng!”

Sakura khẽ chau mày tức giận nhưng rồi lại giãn ra, vui vẻ. Cô ngạc nhiên hỏi khi thấy Touya kêu người chuẩn bị ngựa:

“Anh định đi đâu à?”

“Ừ - Touya trả lời, quay vào lều gọi - Yukito, nhanh lên không trễ đấy!”

“Cả anh Yukito cũng đi sao?”

Yukito từ trong lều bước ra, mỉm cười dịu dàng nhìn Sakura. Touya kéo con ngựa lại gần, cả hai người nhảy lên ngựa. Bỗng, Touya quay lại phía Sakura:

“Sakura, em có muốn đi không?”

“Dạ? A, đương nhiên rồi.”

Sakura được Touya đỡ lên ngồi trên cùng một con ngựa với anh. Touya cho ngựa phóng đi:

“Sẽ đi xa đấy, tối mới về đến nơi. Cậu chuẩn bị đủ lương thực dọc đường cho ba người chứ, Yukito?”

“Chúng ta đi đâu vậy?” – Sakura ngạc nhiên hỏi ngay sau tiếng “Yên tâm” của Yukito.

“Viếng mộ!” – Touya lẳng lặng trả lời.

Sakura rất kinh ngạc. Cô chợt nhận ra một cái gì là lạ ở Yukito, định hỏi thêm nhưng rồi lại im lặng. Cô hiểu Touya nhất định sẽ không nói tiếp, dù có cạy mồm anh ra. Hơi lạnh của tuyết bị đẩy lại phía sau cùng với màu trắng tinh khiết, hai con ngựa vẫn cứ phi đều đều, đưa ba con người trên lưng nó rời xa nơi lạnh giá này.

CÒN NỮA

Khi tỉnh lại sau một giấc ngủ, Sakura nhận thấy ngựa vẫn đang phi đi một cách nhanh nhất có thể. Cô ngoái cổ nhìn lại nhưng chẳng còn nhìn thấy màu trắng của tuyết nữa. Xung quanh cô là một thảo nguyên rộng lớn nhưng xơ xác. Cây cối héo úa, không có sức sống. Những con côn trùng vội ẩn nấp vào bụi cỏ khi ngựa đi qua. Cánh chim xao xác trên cao, vội tung cánh khi nhìn thấy người. Sakura cảm thấy, dường như nơi thảo nguyên này từ lâu đã không có mấy người lui tới. Cỏ thấp tầm tầm, gãy rạp dưới chân ngựa.

Đằng xa, lấp lánh ánh bạc của một con sông. Tiếng nước chảy réo rắt, êm đềm, thân thương như tiếng chảy của sông Tomoeda vào những lặng gió. Tiếng gió xào xạc, mang theo hơi lạnh của mùa thu. Bầu trời cao vời vợi, trong xanh. Từ khi đến xứ Tuyết cùng anh hai đến giờ, Sakura cảm thấy dường như đã lâu lắm rồi mình không nhìn thấy bầu trời xanh đến thế. Ở xứ tuyết, dù vào ngày nào, dù ban ngày hay ban đêm, chẳng bao giờ có nắng, và cũng chẳng bao giờ được nhìn bầu trời xanh trong. Chẳng thế mà tất cả những người thân thích trong gia tộc Kinomoto hiện phải trú chân tại Xứ Tuyết lạnh giá ấy đều mong muốn có thể chuyển ra ngoài, trở về kinh thành Tomoeda xinh đẹp lộng lẫy xưa, tận hưởng niềm vui sống trong sự ấm áp.

Lắng nghe tiếng chim, ngắm nhìn cánh bướm, Sakura chợt mỉm cười khi nghĩ đến ước mơ của Hiyula. Cậu bé đó mới 9 tuổi, nhưng lại đầy ước mơ, khát vọng, suy nghĩ chín chắn của cậu bé khiến Sakura nhiều khi cảm thấy ngạc nhiên và nghi ngờ tuổi thật của cậu bé. Từ khi quen với những đứa bé như Hiyula và Akane, Sakura cảm thấy lòng quyết tâm đòi lại vương triều của mình càng lớn lên. “...con nhất định sẽ giữ được vương quốc mà ba đã khổ công xây dựng nên... Ba đừng lo...”, lời hứa trước mộ ba 7 năm trước, giờ lại vang lên trong trí óc của Sakura. Cô gằn lòng lại, không để cho những tình cảm khác chen vào sự hận thù của mình. Cô nghĩ đến Tomoyo, đến bác Wei, đến vị sư phụ già năm xưa, đến ba mẹ ... nghĩ đến tất cả những gì khiến mình căm hận cùng với bao máu của người trong gia tộc Kinomoto..... Cô luôn cố gắng để mình quyết tâm thêm, để mình thù hận nhiều hơn và để mình đau đớn nhiều hơn. Cô cần phải thực hiện lời hứa năm xưa với người ba quá cố, với những đứa trẻ đã phải chôn tuổi thơ mình trong cái giá lạnh của tuyết. Cô mong muốn bọn trẻ sẽ được sống trong sự ấm áp của mùa xuân, trong cái nóng của mùa hè, trong hương thơm của mùa thu. Muốn được như vậy, Sakura phải hận thù nhiều hơn nữa. Nhưng... dù có cố gắng thế nào đi nữa, cô vẫn không thể quên được hình bóng ấy. Tại sao định mệnh lại sắp xếp cho cô gặp chính kẻ thù của mình, tại sao lại để cho người ấy tốt như vậy? Tại sao? Có lẽ không thể trách cô hay trách người đó, chỉ có thể trách số mệnh mà thôi....

Dòng suy nghĩ tiếp tục miên man trong đầu Sakura. Chưa bao giờ, cô cảm thấy đầu cô đau nhức như bây giờ. Chẳng biết tại sao, nhưng làn gió mùa thu làm cho Sakura cảm thấy buồn hơn, và cũng khiến cô chợt thấy nhớ Syaoran. Hơi lạnh nhè nhẹ, nhưng vẫn tạo cho người ta cảm giác ấm áp này làm cho Sakura nghĩ nhiều đến nhiệm vụ của mình hơn. Cô cảm thấy lo sợ. Cô sợ mình sẽ không thể hoàn thành được trọng trách mà ba mẹ cùng với bao người đã tin tưởng trao cho cô. Đã bao đêm, cô nằm mơ thấy, một cung điện đầy máu, những xác người ngổn ngang. Đất đá đổ vỡ. Cảnh tượng vụ thảm sát năm xưa lại được tái hiện, và tất cả đều do một tay cô gây ra. Bao nhiêu người chết, nhưng cuối cùng, đội quân do cô dẫn dắt vẫn thua. Hiyula và Akane chết khi chưa biết đến vị đắng, cái bùi của cuộc đời. Khủng khiếp hơn, đau đớn hơn, Syaoran cũng từ từ chết trên tay cô. Sakura đã hét lên kinh hoàng trong đêm. Máu chảy từ ngực anh xuống, thấm đẫm áo cô. Sakura rùng mình sợ hãi khi nhớ lại giấc mơ ấy. Một giấc mơ lặp đi lặp lại, làm cho Sakura không dám ngủ vào ban đêm nữa. Cô không muốn như vậy chút nào. Sakura đã từng có ý nghĩ chạy trốn. Cô không muốn tham gia vào cuộc chiến này, muốn mặc kệ cho mối thù của hai gia tộc, cô và cả Tomoyo, cả hai sẽ sống thật êm đềm, sống như trước kia hai người từng sống, để rồi cả hai sẽ cùng đi tìm thiên đường của chính mình.

Nhưng như vậy thì ai sẽ làm thay cô? Nghĩ đến đây, câu nói năm xưa của ba chợt vang lên trong đầu Sakura: “Anh hai con chỉ sống được đến năm 23 tuổi!”. Sakura sợ hãi khi nghĩ đến vẻ mặt đau đớn của anh Touya hôm trước. Dường như anh ấy rất đau đớn, đau đến nỗi không nói lên lời, nhưng anh không nói ra. Sakura cũng ngờ ngợ, dường như Yukito biết rất rõ về bệnh tình của Touya. Chợt, Sakura cảm thấy một sự yên tâm, dù rất mơ hồ. Yukito rất giỏi trong nhiều lãnh vực, trong đó có lãnh vực y học. Chẳng biết học từ đâu, nhưng rõ ràng là Yukito rất giỏi chữa bệnh và duy trì sự sống cho người bệnh của mình. Sakura luôn nghĩ, anh phải là thầy y thì đúng hơn là làm một quân sư quân sự cho một quân đội thế này. Sakura cầu mong và đặt niềm tin tưởng vào Yukito, mong rằng Yukito sẽ chữa được bệnh cho Touya, khi mà năm nay, Touya đã 23 tuổi.

Sakura quay lại nhìn sang bên Yukito. Từ lúc đi cô đã để ý thấy anh có vẻ gì đó là lạ, nhưng đến bây giờ, cô càng khẳng định hơn sự kì lạ ở anh. Đôi mắt anh vốn rất dịu dàng nhưng luôn ẩn chứa một nỗi buồn khó diễn tả, và hôm nay, nỗi buồn ấy càng hiện lên rõ ràng hơn. Đôi mắt anh nhìn thẳng về phía trước, không quay lại chỗ Sakura, nhưng cô vẫn mơ hồ nhận thấy một sự đớn đau, thù hận đã bị đè nén ở trong đôi mắt ấy. Lúc trước, khi chưa nhớ lại kí ức, Sakura vẫn nghĩ cô đã từng gặp Yukito trong quá khứ nhưng sau khi nhớ lại, cô mới biết không phải như vậy. Nhiều khi, Sakura tự hỏi anh Yukito và anh Touya gặp nhau như thế nào? Tại sao hai người đó lại quen nhau? Anh Yukito có vẻ rất quý anh Touya, và có vẻ như còn khó sống nổi nếu không có anh Touya. Nhưng mối quan hệ của hai người đó là sao?

Sakura suy nghĩ chỉ là để suy nghĩ mà thôi. Bởi vì cô biết mình không thể tìm hiểu hoặc moi được lí do hay câu trả lời từ hai ông anh này. Đối với Yukito, Touya như là một chuẩn mẫu, như một vị chỉ huy và cũng là tất cả. Nếu như Touya không cho phép nói, Sakura tin rằng Yukito cũng sẽ không nói. Yukito làm mọi việc theo ý của Touya, không phải vì sợ Touya mà giống như là để Touya vui. “Chắc không phải là anh hai đã đe dọa gì anh Yukito chứ?” – Sakura chợt nghĩ, để rồi cười thầm với ý nghĩ của mình. Yukito rất giỏi, dù trong lãnh vực gì cũng vậy, đương nhiên đã dũng cảm theo Touya ra trận thì về lãnh vực võ thuật cũng phải vào hàng cao thủ. Thông minh, đẹp trai, dịu dàng với tất cả mọi người, lúc nào cũng mỉm cười,... tại sao lại có thể làm bạn tốt như vậy với một người nóng tính như Touya?

Con ngựa đang phi nước đại và từ từ dừng lại. Trước mặt Sakura là một ngôi làng đã bị tàn phá xơ xác bởi bụi thời gian và cả bàn tay con người. Những ngôi nhà bị phá tan hoang, đổ nát. Sakura cùng Touya và Yukito đi dọc một vòng quanh ngôi làng. Ngoài đường xá cho biết đây vốn là một ngôi làng đông đúc và giàu có. Những căn nhà dù đã bị phá nát nhưng Sakura vẫn có thể nhận ra trước đây nó hẳn là rất to và đẹp. Biển quán ăn, quán trọ, những hàng quán bên ngoài,.... tất cả gợi cho Sakura một khung cảnh vui tươi và tấp nập. Sakura chợt cảm thấy, mình đang đi trong một khu phố tấp nập, vui vẻ. Đường phố đầy người qua lại, trẻ có, già có, con nít cũng có. Mọi người nối đuôi nhau đi làm việc, tiếng mời chào, tiếng reo hò, tiếng nói chuyện vang lên nghe thật vui tai. Đằng kia có một bà cụ đang dỗ dành đứa cháu nhỏ, ở bên kế đó lại là một người phụ nữ đứng tuổi đang cười nói với bà hàng xóm của mình. Hoa quả được bày bán la liệt. Hàng quà làm người ta cảm thấy như có đi cả ngày cũng không thể xem hết các mặt hàng ở đây. Gương mặt ai cũng biểu hiện sự vui mừng, hớn hở. Quán ăn cũng tấp nập không kém, người ra kẻ vào không sao đếm xuể. Rồi quán trọ được xây to lớn trên đường chính, trang trí đẹp mắt, lôi cuốn. Rồi các cửa hàng bánh, hàng rượu... Con người nơi đây cũng thật thân thiện làm sao! Họ vui vẻ cười nói với nhau, cùng nhau làm việc và cùng nhau vui chơi. Thật là một ngôi làng hạnh phúc!

“Sakura....”

Tiếng Touya gọi khe khẽ làm Sakura giật mình trở lại với hiện thực. Không phải là một khu phố đông đúc tấp nập cô thấy trong trí óc nữa, vẫn là một ngôi làng xinh đẹp đã bị tàn phá đến tan nát. Chân Sakura giẫm lên từng miếng gỗ mục. Chiếc bảng quán trọ đã rơi xuống đất, bên trong quán vắng tanh, không bóng người. Sakura đi vào trong quán. Những lớp bụi dày cho thấy đã rất lâu không có người vào đến đây. Bàn ghế bị phá nát, hoặc đổ ngả nghiêng. Trên mặt những chiếc bàn vẫn còn đứng vững, những đĩa thức ăn dở dang đã thối rữa, bốc mùi khó chịu. Trên sàn nhà cũng vẫn còn nguyên hình dạng của những cọng rau đang bốc lên một mùi đáng sợ. Gián bọ, mọt hoành hành khắp nơi. Sàn nhà, cầu thang cũng đã mục hết. Nhìn khắp căn nhà, Sakura dường như tưởng tượng lại được vẻ sung túc khi xưa của nó. Một quán ăn chắc hẳn là rất đắt khách.

“Nơi đây xưa kia là quán ăn ngon nhất làng đấy!”

Sakura quay lại thấy Yukito đã đứng bên cạnh mình từ lúc nào. Anh mỉm cười:



“Không thấy em đâu nên anh đoán em đang ở trong đây. Cái quán này có vẻ bắt mắt quá hả?”

“Nơi đây là đâu vậy ạ? Em cảm thấy ngôi làng này xưa kia rất đẹp và giàu có!”

“Ừ - Yukito nói, ánh mắt anh lộ rõ vẻ nuối tiếc, xót xa - trước kia, nó rất xinh đẹp, rất vui và cũng rất tuyệt vời.”

“Chuyện gì đã xảy ra vậy ạ?” - Sakura thắc mắc. Càng lúc, cô càng tò mò, muốn tìm hiểu kĩ hơn về ngôi làng này. Cô nghĩ, mình đã đến đây, cũng có nghĩa là mình đang bắt đầu đi sâu vào quá khứ của hai người, Touya và Yukito. Có lẽ từ đây, tại chính ngôi làng này, cô sẽ tìm được câu trả lời cho những câu hỏi triền miên trong đầu mình bấy lâu nay.

Yukito nhìn vẻ mặt tò mò, háo hức của Sakura, chỉ mỉm cười, không nói gì. Sakura lo rằng nếu không hỏi thì có lẽ mãi mãi cô sẽ không biết được, nếu bỏ qua dịp may này thì....

“ANH YUKITO... tại sao anh lại biết về ngôi làng này? Có vẻ anh biết rất rõ?”

“Ừm” – Yukito trả lời, không quay lại nhìn Sakura – “bởi vì nó chính là làng của anh mà!”

Trên bãi đất rộng rãi, la liệt những ngôi mộ. Sakura thoáng lướt mắt nhìn qua khu nghĩa địa này. Tất cả mộ ở đây đều chỉ là những nấm đất nhỏ được đắp nên một cách vội vã. Cỏ mọc xanh rờn. Những ngôi mộ lạnh lẽo, không mùi hương khói. Trên nền xanh thẳm của cỏ rộng bao la, nổi bật nên một ngôi mộ lớn, được xây một cách khang trang và đẹp đẽ. Ngôi mộ này nằm ở khu trung tâm nghĩa địa, được bao bọc bởi những nấm mồ đất, những cây hoa dại đang rung rinh vẫy gọi. Những tán lá xòa xuống mộ, như đang nói chuyện, chia sẻ cùng người đã khuất. Ánh mắt Sakura bị thu hút bởi ngôi mộ ấy. Touya đỡ Sakura xuống dưới khoảng đất trong nghĩa địa. Từ đây, ba người men theo rìa đất để đi đến ngôi mộ đẹp đẽ kia. Yukito thắp nhang và sắp xếp các thứ lên ngôi mộ, đứng lặng người một lúc lâu. Trong khi đó, Touya chỉ đứng im lặng, khẽ lắc đầu.

Sau khi thắp nhang, Sakura phụ hai ông anh quét dọn lại ngôi mộ trong khi Yukito đi thắp nhang cho những nầm mồ khác. Bề mặt ngôi mộ bám đầy bụi bẩn và lá khô. Những tầng bụi dày thi nhau bay xuống theo đường lia chổi của Sakura. Cô tức ngạc nhiên hỏi:

“Hai anh có hay đến đây không? Ngôi mộ này dường như đã lâu lắm không có người đến quét dọn”

Touya lôi trong hành lí túi cơm nắm, thản nhiên ngồi ăn ngay bên dưới nền đất:

“Đúng một năm rồi!”

“MỘT NĂM?” – Sakura ngạc nhiên – “Lâu vậy sao? Hôm nay là ngày gì vậy?”

“Ngày giỗ của những người nằm trong ngôi mộ này!” – Touya thản nhiên trả lời.

“‘Những Người trong ngôi mộ này’? Có nhiều người sao? Là những ai vậy?”- Sakura chớp thời cơ, tranh thủ khai thác ông anh kín miệng của mình, mặc dù cô thầm nhủ rằng chắc cũng chẳng có hi vọng gì.

“.........” – đúng như Sakura dự đoán, Touya ngừng ăn mà quay lên nhìn Sakura với ánh mắt khó hiểu. Anh im lặng, không nói gì. Sakura vẫn kiên nhẫn chờ đợi. Theo cô, bây giờ, chờ đợi là cách hay nhất để moi được điều gì từ Touya. Đằng xa, Yukito tiến lại gần hai anh em:

“Không cần phải im lặng đến vậy chứ, Touya? Sakura, em muốn biết chuyện gì đã diễn ra, phải không?”

“A... Dạ!” – Sakura mừng rỡ nhìn Yukito.

Touya đứng lên, gom gói cơm của mình lại. Anh đứng im, nhìn thẳng vào mắt Yukito. Yukito chỉ mỉm cười nhìn lại.

“Chưa quên...” - Touya lặng lẽ nói – “Cậu vẫn chưa quên, Yukito.”

“Không phải chuyện gì cũng có thể dễ dàng quên đi” – Yukito trả lời, nụ cười buồn bã vẫn không tắt trên môi.

“Tớ hiểu rồi” – Touya thở dài kéo tay Sakura – “Một ngày nào đó, em sẽ được biết, Sakura. Còn bây giờ, chưa phải lúc.”

“Nhưng... ngày nào đó là....”

“Khi mà Yukito có thể tươi cười kể cho em nghe ‘chuyện đó’”.

Touya trả lời, liếc nhìn Yukito. Yukito chỉ buồn bã nhìn lại. Có lẽ quá khứ là một thứ không dễ xóa nhòa, cho dù cố gắng thế nào. Những kỉ niệm vui sao lại có thể quên đi nhanh như thế, trong khi những điều đáng buồn thì lại đọng lại trong lòng người ta mãi mãi. “Một ngày nào đó.... Khi mình có thể tươi cười nói lại ‘chuyện đó’? Ngày đó còn bao xa?” – Yukito cười cay đắng.

Qúa khứ, đó là khoảng thời gian mà Sakura không thể xen vào. Cô hoàn toàn hiểu rõ việc đó. Chính vì thế, Sakura không muốn hỏi thêm nữa. Cô tin rằng, một ngày nào đó, nhất định Yukito sẽ kể cho cô nghe mọi chuyện. Sakura ngoan ngoãn leo lên lưng ngựa. Ba con ngựa lại sải những bước chân dài, đưa ba con người trên lưng nó trở về với mảnh đất bình yên hạnh phúc - Xứ Tuyết.

Bầu trời xanh gợn nhẹ những đám mây đen xám xịt. Không ai biết, tương lai màu gì. Và cũng không ai biết, điều gì đang chờ đợi họ ở phía trước. “Số mệnh” đang từ từ tiến lại gần những con người bị buộc chặt với vòng quay của hắn....

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Đường Hạnh Phúc 1

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook