Thiên Đường Hạnh Phúc 1

Chương 50: CHUYỆN CỦA HOÀNG HẬU

Rinca_seta​

22/12/2015

Chiharu đi qua đi lại trước một cánh cửa khép kín. Bên trong căn phòng, ánh đèn vẫn còn sáng, cho thấy chủ nhân của căn phòng vẫn chưa đi nghỉ. Chiharu ngập ngừng. Cô có chuyện cần nói với người đó, nhưng lại có chút lo lắng và suy nghĩ xem có nên nói ra hay không. Sau một buổi suy nghĩ để lấy lại bình tĩnh, Chiharu sực nhớ ra. Trong khi cô nói chuyện với Syaoran, một người nữa cũng có mặt ở đó: Sakura Kinomoto - một người hoàn toàn không biết chút gì về câu chuyện rắc rối trong nội bộ cung điện Lamia.

Người cung nữ đứng ngoài cánh cửa đưa mắt nhìn Hoàng hậu của mình, ngập ngừng không biết có nên báo cho chủ nhân trong căn phòng cô đang phục vụ biết không. Nhưng nhìn dáng đi của Hoàng hậu, cô cung nữ đứng nguyên, quyết định chờ lệnh. Ngay lúc cô vừa quyết định xong, Hoàng hậu dừng việc bước qua bước lại, lao thẳng lại phía cánh cửa làm cô cung nữ bất ngờ giật mình. Hoàng hậu mở tung cánh cửa, bước vào trong phòng.

“ÁÁÁÁÁÁÁÁÁ......”

Tiếng thét từ người trong căn phòng vang lên chói tai, làm hoàng hậu vừa vào giật mình lùi lại và người cung nữ cũng nhảy dựng lên, bịt tai lại. Sau một thoáng sững sờ, người trong căn phòng dường như nhận ra ai vừa bước vào, thở ra một tiếng nhẹ nhõm:

“Ho.... Hoàng hậu? Ôi, hoàng hậu làm tôi đứng tim!”

Chiharu bước hẳn vào trong, người cung nữ nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại:

“Tiểu thư làm tôi đứng tim mới đúng chứ. Có chuyện gì vậy, tiểu thư Kinomoto?”

Sakura vừa xoa ngực, vừa hổn hển:

“Sáng ngày, quốc vương nói trong cung điện có rất nhiều oan hồn. Tôi lỡ ngủ trên ghế đá, các oan hồn sẽ bám theo tôi đến suốt đời.... May mà hoàng hậu đến, không chắc tôi chết mất....”

Hoàng hậu Chiharu bật cười:

“Ôi, tôi đã nói tiểu thư đừng có tin vào những chuyện nhảm nhí đó mà. Quốc vương luôn nói khoác những cái gì mà anh ta nhìn thấy. Tiểu thư không nên tin vào những chuyện oan hồn, ngựa có 8 chân, hay việc có loài cá tên là ‘cá cược’ gì đó.... Tất cả đều là khoác hết”

Sakura tròn xoe mắt:

“Nói khoác à? Hm, nhưng Syaoran cũng không dám đảm bảo mà?”

“Syaoran biết Yamazaki nói khoác từ khi còn nhỏ, vậy nhưng chưa bao giờ hết tin vào những chuyện Quốc vương nói. Syaoran sẵn sàng tin vào cả chuyện vô lí nhất như cây cột là do thiên sứ biến thành, hoặc cái bát là do người Lamia phát minh ra từ những cây dừa luôn chạy nhảy khắp nơi” - Hoàng hậu phì cười với ý nghĩ của chính mình, khi cảm thấy Sakura và Syaoran thật sự hợp nhau trong khoản mắc lừa Yamazaki.

Trấn tĩnh lại, và sau một thoáng suy nghĩ, Sakura cũng nhận thấy những điều đó quả thật rất vô lí. Tuy nhiên, cô không thấy giận mà chỉ thấy an tâm. Sakura thở phào nhẹ nhõm, mời Hoàng hậu ngồi và nhanh chóng xin lỗi về sự thất lễ của mình.

“Có chuyện gì mà Hoàng hậu đến tìm tôi khi trời đã tối muộn như thế này?” - Sakura hỏi sau những phút ban đầu trầm ngâm giữa hai người.

“Tôi....” - Hoàng hậu bắt đầu lúng túng trước câu hỏi của Sakura. Sakura đoán đây hẳn là một chuyện khó nói, liên quan đến vấn đề của hoàng hậu và cái tên “Chieka” mà Syaoran đã nói - “Tiểu thư Kinomoto...” - Hoàng hậu vào thẳng - “...Chuyện tôi nói với Syaoran hồi chiều, chắc Syaoran cũng đã nói hết với tiểu thư. Xin tiểu thư lượng thứ cho, nhưng những chuyện ấy.... Để tiểu thư chứng kiến chuyện không hay, thật là mất mặt quá!”

Sakura im lặng chờ Chiharu nói. Khi vị hoàng hậu trẻ kết thúc câu nói của mình, Sakura mỉm cười:

“Xin hoàng hậu yên tâm. Syaoran vẫn chưa hề nói gì với tôi. Theo tôi, hoặc như chính Hoàng hậu thấy đó, hắn không - bao - giờ mở miệng đâu. Hắn luôn mập mập, mờ mờ, nhiều khi làm tôi muốn cắt lưỡi hắn quá” - Khuôn mặt Sakura lộ rõ sự tức giận.

“Ha ha” - Hoàng hậu khẽ cười - “Tôi vẫn nghĩ hai người rất thân nhau. Nhưng..... thật sự là Syaoran vẫn chưa nói gì với tiểu thư sao?”

“Đúng vậy” - Sakura khẳng định lại một lần nữa, mỉm cười - “Nếu như Hoàng hậu lo lắng về chuyện đó thì xin hãy yên tâm. Tôi....”

“Không” - Hoàng hậu Chiharu ngắt lời - “Nếu vậy, để tôi nói cho tiểu thư vậy. Tôi... Tôi hi vọng tiểu thư có thể nghe?

“Tất nhiên!” - Sakura mỉm cười - “Nếu Hoàng hậu muốn, tôi có thể ngồi nghe đến sáng....”

__________________________________________________ __________

Yamazaki nhìn ra ngoài bầu trời tối đen như mực. Gió lạnh lẽo thổi. Tiếng Syaoran vang lên trầm trầm:

“Nếu Chiharu có thể tự nói ra những điều ấy thì.... Tôi hi vọng cô ấy có thể.....”

“Như tiểu thư biết....” - Chiharu bắt đầu câu chuyện, gương mặt cô buồn bã, hướng ánh mắt ra xa xăm, như hướng về một quá khứ xa xôi đau thương - “...Tôi là con gái của quốc vương Lamia trước, vị quốc vương đã bị Yamazaki chiếm ngôi. Thời đó đất nước loạn lạc, tôi biết, dù là con gái nhưng tôi cũng đồng ý rằng, Lamia dưới sự cai trị của ba tôi rất bất ổn, không lúc nào có được sự hòa bình, yên ổn. Tất nhiên, một đứa trẻ, tôi không quan tâm và cũng không để ý đến điều đó...”

Chiharu dừng lại để kí ức được sắp xếp thành một hệ thống có trật tự hơn. Sakura im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng đưa cốc trà lên miệng, nhưng cũng chỉ để khói tỏa lên khuôn mặt trầm ngâm. Tiếng Chiharu âm vang trong căn phòng:

“Chieka là em gái song sinh của tôi. Chúng tôi giống nhau đến mức ba mẹ cũng không phân biệt được. Không những giống nhau về hình thức, mà còn giống nhau về sở thích, tâm hồn. Tôi thích gì, Chieka cũng thích cái đó. Tất cả ý thích, suy nghĩ của chúng tôi đều giống nhau. Giống nhau đến kì lạ....”

----------------------------------

“Chị Chiharu nè, chúng ta giống nhau đến vậy, nếu sau này hai người cùng thích một người thì phải làm sao?”

“Nếu vậy, để xem người đó có phân biệt được chúng ta không. Nếu phân biệt được, thì sẽ chỉ thích một người thôi. Và người không được thích, là chị, hay là em, đều sẽ tự rút lui, được không, Chieka?”

-----------------------------------

Chiharu thở dài:

“Mọi chuyện vẫn diễn ra tốt đẹp, cho đến ngày ấy, năm chúng tôi 12 tuổi.... Một vị tướng quân từ trận mạc trở về, dù mới 12 tuổi, nhưng vô cùng tài ba. Nhận ra sự xuống cấp của quốc vương - ba tôi, nhìn thấy sự đau khổ của dân chúng, tướng quân đó vô cùng tức giận. Cậu ấy đã âm thầm chuẩn bị kế hoạch, lật đổ ba tôi một cách dễ dàng, trong khi ông, cũng như triều đình của ông đã trở nên thối nát đến đồi bại. Chúng tôi hiểu, lật đổ ba tôi là việc làm được dân chúng Lamia mong đợi, nhưng dù sao, ông cũng là ba tôi. Chị em tôi hận vị tướng quân nhỏ đó, Yamazaki Takashi. Ban đầu, chúng tôi nghĩ cậu ấy sẽ giết chúng tôi, nhưng không.... Yamazaki để chúng tôi sống, vẫn với thân phận công chúa trong cung điện. Chúng tôi hận Yamazaki, hận mà lòng đầy mâu thuẫn. Công chúa luôn phải đặt nhân dân lên đầu. Yamazaki là người đã giúp nhân dân thoát khỏi khổ ải, đáng lẽ phải biết ơn.... nhưng.... đó là người giết ba tôi mà.... Đây cũng là thời gian Syaoran sang Lamia...”

Sakura chống hai tay lên mặt bàn, chăm chú lắng nghe. Trong đầu óc cô, dường như đã hình dung ra một phần của câu chuyện...

“Năm tháng trôi qua, chỉ 1 năm sau, hai chị em tôi đều nhận ra tình cảm của mình đối với Yamazaki, không phải hận thù, mà là ‘yêu thương’.” - Chiharu nói tiếp - “Hai người đều im lặng, chờ đợi từ phía Yamazaki và từ phía người kia, chờ đợi dù vô cùng buồn. Từ chỗ thân thiết, tôi và Chieka dường như đề phòng lẫn nhau, tạo thành một hố sâu ngăn cách giữa hai chị em. Yamazaki vẫn bình thường, không biết chuyện gì đã xảy ra giữa cả hai người..... Đến khi, tôi tình cờ nghe thấy.....”

-------------------------------

Khu vườn Lamia ngập tràn lá xanh và những loài hoa. Cây cối được trồng và chăm sóc cẩn thận bởi những người làm vườn đầy trách nhiệm. Những tán cây đủ để che dấu một bóng người thơ thẩn bước trên lối mòn của khu vườn...

Chiharu khẽ khàng bước tới trước khi nghe tiếng người nói chuyện. Tiếng nói ngập ngừng ấy làm bản tình tò mò của cô bé tăng lên. Cô bé rón rén lại gần, nhẹ nhàng núp mình vào những khóm hoa. Lá xanh xòa xuống, ôm ấp, che chắn cho Chiharu. Cô bé cố gắng giữ cho mình im lặng khi nhận ra Chieka và Yamazaki.

“Em....” - Chieka ấp úng - “...Yamazaki, nghe nè.... em.....” - Yamazaki mỉm cười chờ đợi. Chieka hít một hơi thật sâu, nói nhanh - “...Em thích anh!”

Những từ đó tưởng chừng thật đơn giản mà lại vô cùng khó khăn. Gương mặt nhỏ nhắn của Chieka đỏ bừng lên, hai bím tóc khẽ rung rung khi cô bé cúi đầu nhìn xuống dưới. Trong khóm hoa gần đó, cả hai người đều không biết, một trái tim đang đập mạnh, tưởng chừng có thể vỡ ra.

“Cám ơn em!” - Yamazaki nở nụ cười dịu dàng - “Anh cũng rất thích em đấy, Chieka....”



Dường như trời đất đang sụp đổ, ít nhất là đối với một ai đó. Từ khóm hoa, Chiharu chạy vụt đi, không để ý đến hai ánh mắt kinh hoàng nhìn lại phía cô. Cả Chieka và Chiharu đều biết tình cảm của người kia đối với Yamazaki, bởi vì ý nghĩ của họ luôn giống hệt nhau. Chieka biết, và vì thế, cô bé quyết định nói ra tình cảm của mình. Nhưng có thể do vô tình, cô bé không nghĩ rằng, người bị từ chối sẽ đau đớn thế nào....”

-------------------------------

“Tôi đã lao mình vào phòng, đóng cửa suốt cả tuần ấy” - Chiharu nói sau một lúc nghỉ lấy hơi - “Yamazaki phân biệt được chị em tôi, và cậu ấy cũng đã nói ‘thích’ với Chieka. Tôi đau đớn vô cùng. Tôi khóc rất nhiều, khóc đến ướt đẫm chiếc gối và chiếc chăn mà tôi vốn rất thích. Tôi tự an ủi mình, tôi sẽ chỉ khóc lúc này thôi, khóc để từ bỏ như lời hứa với Chieka.... Nhưng... dù nói thế nào, nước mắt cũng không chịu ngừng lại. Tôi khóc cho đến khi không thể khóc được nữa. Các cung nữ lo lắng, dỗ dành, cũng không làm tôi ngưng khóc. Tôi không ăn, không ngủ, đến ngày thứ 6 thì hoàn toàn kiệt sức. Gượng dậy, nhưng vẫn không thể điểu khiển được cảm xúc của mình. Nghĩ lại, khi đó chỉ mới 13 tuổi, vẫn là một đứa bé, nhưng tình cảm của tôi là thật lòng. Trái tim tôi cũng đau đớn, như tất cả những mối tình không thành khác....”

Sakura thở dài khi gương mặt Hoàng hậu sầm lại, đen tối và đau đớn. Sakura có thể dễ dàng tưởng tượng ra vẻ mặt của Hoàng hậu trong nỗi đau ấy, dựa vào nỗi buồn sâu thẳm trong ánh mắt của cô gái lúc này. Chắc hẳn, cho đến bây giờ, Chiharu vẫn yêu Yamazaki, chưa một lần thay đổi. Nhưng tình cảm đó, chắc chắn vẫn ẩn chứa nhiều khổ đau....

“2 tuần, rồi 1 tháng trôi qua... Tôi vẫn không thể lấy lại tinh thần. Yamazaki có đến thăm tôi, dù không rõ lí do tôi trở nên như thế. Syaoran làm đủ mọi cách giúp tôi vui vẻ hơn, nhưng không ích gì. Riêng Chieka không xuất hiện trong phòng của tôi, kể từ lần ấy. Có lẽ, đó là điều làm tôi khổ sở nhất. Đối với tôi, Chieka là em gái, là người thân quan trọng nhất, và lớn hơn, còn là CHÍNH BẢN THÂN TÔI. Tôi chờ Chieka đến, cùng lời giải thích, lời chia sẻ của người chị em, nhưng.... Chieka không đến. Càng ngày, ngỡ như sẽ khá hơn thì tôi lại càng tuyệt vọng hơn. Tôi đã chán lắm rồi, chán những lời an ủi, chán những lời động viên của Yamazaki, chán cả sự cáu giận của Syaoran.... Lần đầu trong đời, suy nghĩ ‘muốn chết’ xuất hiện trong tôi.....”

Chiharu đưa mắt nhìn ra ngoài. Bầu trời tối đen, được soi sáng bằng những ánh lửa bập bùng. Sakura nhìn theo ánh mắt Chiharu, tưởng tượng đến một nơi rất cao....

“Tôi quyết định nhảy xuống từ lan can ở một lâu đài giải trí, nơi chị em tôi hay đến chơi hồi nhỏ. Nơi ấy rất cao. Đứng trên đỉnh không thể nhìn thấy bên dưới, có thể làm tôi chết ngay lập tức sau khi chạm đất. Tôi khóc. Tôi không nhớ khi đó tôi suy nghĩ những gì, hoặc có lẽ tôi đã không còn nghĩ gì nữa. Nhưng tôi biết, tôi đang khóc. Khi tôi đứng lên trên thành lan can, nhún người nhảy xuống thì một bàn tay níu chặt lấy tôi....”

Chiharu rùng mình, gương mặt tái xanh. Đôi mắt cô gái hoảng hốt, thất thần, như không muốn nhớ lại khoảng kí ức đáng buồn đó. Nhưng rồi, cô nhắm mắt lại, tiếp tục câu chuyện của mình. Giọng kể thỉnh thoảng xen vào đó vài tiếng nấc bị nghẹn lại....

Chiharu bị đẩy ngược lại phía sau. Cô bé ngã xuống nền ban công, đau nhưng toàn vẹn và yên lành. Nhưng ngay lập tức, ánh sáng mờ mờ của ngọn đuốc do ai đó vất trên sàn, đã giúp Chiharu nhận ra, một bóng người vừa rơi xuống.

“CHIEKA!!!!!”

Chiharu hét lên, với tay ra ngoài, mong giữ lấy bàn tay đang cố xoài lên của Chieka. Khuôn mặt của Chieka hoảng hốt, kinh hoàng. Người cô bé đung đưa. Bàn tay nhỏ xíu của Chiharu không kịp để giữ lấy. Chiharu thét lên khi nhìn thấy, chính khuôn mặt của mình đang từ từ bị màn đêm nuốt chửng..... Một tiếng động nặng nề vang lên. Phía xa, quân lính chạy lại. Ánh sáng chói chang..... Máu lai láng, bao quanh thân hình bé nhỏ nằm xõng xoài trên mặt đất.....

“KHÔNG ÔNG ÔNG ÔNG ÔNG......”

---------------------------------

Sakura giữ chặt lấy Chiharu. Cả người vị hoàng hậu trẻ rung lên. Hai tay cô ôm chặt lấy đầu, thét lên đau đớn. Sakura phải dùng sức mới có thể giữ được cho Hoàng hậu không làm hại đến chính bản thân mình. Nước mắt tuôn trào trên khuôn mặt luôn nhẹ nhàng bình thản của cô gái. Chiharu ghì chặt lấy người Sakura.... Sau một lúc lâu, Chiharu dường như đã lấy lại bình tĩnh:

“Cám ơn, tiểu thư Kinomoto. Xin lỗi, tôi hơi kích động, nhưng.... Tôi thật sự không thể tha thứ cho mình khi nhìn cảnh đó. Máu... rất nhiều máu... Đến bây giờ, tôi vẫn không đủ can đảm để đến nơi Chieka đã chết ngày trước. Mỗi lần đến đó, dường như tôi lại nhìn thấy xác của cô ấy nằm trong vũng máu đỏ. Tôi rất sợ.... Chieka chết là do tôi. Nếu tôi bình tĩnh hơn, có lẽ cô ấy đã không chết. Chieka chết, Yamazaki cũng rất buồn. Tôi nghĩ, khi đó Yamazaki đã sẵn sàng chết theo Chieka, nhưng vì đất nước nên không thể làm thế. Và rồi.... năm ngoái, Yamazaki đồng ý lấy tôi làm Hoàng hậu theo lời đề nghị của các quan lớn trong triều đình.... nhưng.... tôi thật sự vẫn không bao giờ quên được.... Không thể tha thứ cho mình..... về nỗi đau ấy....”

Sakura chỉ lặng lẽ nghe, không bàn luận, không một lời hỏi han. Hỏi han để làm gì, khi mọi lời hỏi đều trở nên vô nghĩ đối với nỗi đau của cô gái đang ngồi trước mặt cô? Hỏi chỉ khiến cho mọi thứ trở nên tồi tệ hơn. Sakura cũng có những việc không thể tha thứ cho bản thân, nên cô hiểu. Vì hiểu, nên cô không nói.....

__________________________________________________ __________

“Nếu như Chiharu có thể tự mình nói lại câu chuyện ấy thì....” - Yamazaki đồng tình với Syaoran - “....Tôi hi vọng rằng cô ấy sẽ khá hơn. Cô ấy đã phải chịu sự dằn vặt quá lâu rồi... Trong khi, Chieka chết, không phải hoàn toàn do cô ấy...”

Syaoran khẽ thở dài. Anh xoay xoay li rượu trong tay rồi lại từ từ đặt xuống. Mùi rượu thoang thoảng thơm.

“Ừ. Nhưng tôi đã nói hàng ngàn lần, rằng Chieka chết không phải do cô ấy, nhưng điều đó chẳng giúp ích được gì cho cô ấy. Chiharu luôn dằn vặt bản thân mình khi Chieka chết, và cả.... cậu nữa, Yamazaki...”

__________________________________________________ __________

Sakura lặng im trong những suy nghĩ của mình. Đối diện với cô, vị hoàng hậu trẻ vẫn thổn thức. Những dòng quá khứ trượt vội vã, rồi lại ào về. Ngoảnh đầu lại, nhìn quá khứ, để thấy đau đớn hơn. Quá khứ dù hạnh phúc, hay bất hạnh, cũng sẽ làm người ta buồn thương mỗi khi trông về nó. Sakura cũng thế, nên cô biết, lúc này, Hoàng hậu đang đau khổ đến mức nào.

“Yamazaki lấy tôi là vì lời của các quan trong triều” - Chiharu trầm ngâm, thổn thức - “Và cũng là vì để thay thế cho Chieka.... Chúng tôi giống nhau... Tất cả.... Tôi biết chứ. Yamazaki chưa một lần yêu tôi, chưa bao giờ. Anh ấy chắc là hận tôi lắm, hận vì tôi đã ‘giết’ người mà anh ấy yêu, ‘giết’ Chieka. Khuôn mặt hoảng hốt của Chieka, sự căm phẫn trong đôi mắt ấy khi từ từ rơi xuống.... tôi không bao giờ có thể quên. Đây là sự trừng phạt đối với tôi....”

Sakura thở dài, đứng lên, đi lại trong căn phòng. Những bước đi nhỏ, yên tĩnh như sợ sẽ làm Hoàng hậu giật mình. Hoàng hậu Chiharu và người em song sinh Chieka, họ có chung một suy nghĩ. Đối với Chiharu, chết là mất hết, là kết thúc, thì đối với Chieka cũng vậy. Không ai muốn một cái kết thúc nhanh đến thế, nhất là khi vừa nhận ra người mình yêu cũng có cảm tình với mình. Nhưng Chieka đã chết, đó là sự thật. Chieka đã chết trong tiếc nuối, trong đau khổ, và có lẽ mang theo cả hận thù.

“Hoàng hậu tin rằng Chieka rất hận mình sao?” - Sakura hỏi khi ngồi xuống ghế của mình.

Chiharu ngẩng lên nhìn Sakura một cách đầy ngạc nhiên. Nhưng rồi, hiểu ra, cô cúi mặt xuống:

“Cô không nhìn thấy đó thôi. Vẻ mặt của Chieka lúc đó.... Đó là sự hận thù. Cô ấy hận tôi.... Hận và mang theo khi rơi xuống....”

__________________________________________________ ___________

Gió vẫn thổi, lạnh hơn khi trời đã về khuya. Những bình rượu dàn đầy trên mặt bàn, nhưng dường như vẫn chưa vơi đi là mấy. Hai người ngồi im, trầm ngâm suy nghĩ. Không ai nói gì, nhưng cả hai đều hiểu người kia đang nghĩ gì.

“Syaoran.... Theo cậu thì Chieka có hận Chiharu như Chiharu vẫn nghĩ không?”

Syaoran không nói gì. Anh lục trong túi, đưa ra một mẩu giấy đã nhàu nát và ngả sang màu vàng ố. Yamazaki giật mình.

Em hận chị, Chiharu!

“Tôi biết cậu thế nào cũng hỏi nên đã mang theo. Tờ giấy này tôi nhặt được ở gần xác của Chieka trong cái đêm cô ấy rơi xuống.” - Syaoran giải thích.

Yamazaki bật cười khan, gục đầu vào hai cánh tay. Đột nhiên, anh thấy mình thật ngu ngốc. Hai chị em họ trở nên như thế, có lẽ họ nên hận anh.

“Tờ giấy đó...” - Syaoran nói tiếp - “Tôi nghĩ Chieka đã viết trước khi ngã xuống. Và trong lúc rơi, cô ấy đã tìm cách ném tờ giấy đi xa, để không ai có thể tìm thấy. ‘Hận’ của Chieka, chắc chắn cậu hiểu hơn ai hết, phải không, Yamazaki?”

Yamazaki giật mình thảng thốt. Đôi mắt anh mở to, sững sờ nhìn nụ cười nửa miệng đẩy ẩn ý của Syaoran. Syaoran vẫn cười, giống như năm xưa, vẫn luôn cười để làm ấm trái tim của những kẻ chất chứa đầy tâm sự....

Không khí trong căn phòng trầm lặng hơn trong mùi khói của những tách trà nóng. Không ai nói gì, chỉ im lặng theo đuổi suy nghĩ của mình. Chiharu lặng lẽ nhìn làn khói từ từ cuộn quanh mình, rồi đưa mắt ra xa xăm. Đôi mắt cô vẫn còn đọng lại những giọt nước mắt, những giọt nước mà cô đã cố gắng quên lãng, cố gắng che dấu để xóa đi. Nhưng quá khứ là một thứ gì đó mà càng quên lại càng dễ nhớ, càng che dấu lại càng lộ rõ. Mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt mình trong làn nước, trong những chiếc gương, cô lại muốn đập tan chiếc gương, hoặc làm xáo trộn mặt nước. Trong đó, luôn có Chieka, với đôi mắt hận thù, vẻ mặt đau đớn khi rơi xuống từ độ cao của lâu đài.

Sakura trầm ngâm ngồi, mắt nhìn xung quanh, nhưng không dừng lại ở đâu. Cô không nghĩ được bất cứ câu nào an ủi hoàng hậu Chiharu, hoặc thật sự, không có bất cứ câu nào có thể an ủi được cô gái bất hạnh, đáng thương đó. Chieka hận Chiharu về cái chết của mình, có lẽ điều đó là đúng. Nhưng.... Sakura thở dài. Cô không thể nói được gì, bởi tâm trạng của cô và của Chiharu không khác nhau cho lắm.

“Tiểu thư Kinomoto" - Hoàng hậu phá tan bầu không khí im lặng. Vẻ mặt của cô đã trở lại sự bình tĩnh hàng ngày - “Tiểu thư cũng giống tôi, đúng không? Tiểu thư cũng không thể tha thứ cho mình. Tiểu thư cũng biết rằng, tình yêu là không thể điều khiển, sai khiến, nhưng tiểu thư cũng biết rằng, quyết định của tiểu thư ảnh hưởng đến rất nhiều sinh mạng”

Sakura giật mình nhìn hoàng hậu. Đôi mắt vị hoàng hậu trẻ tuổi đã trở lại sự sắc sảo, thông thái ngày thường. Đôi mắt ấy dường như nhìn thấu mọi thứ, nhìn rõ cả quá khứ, hiện tại và cả tương lai.

“Nếu như tiểu thư không ‘trả thù’” - Chiharu tiếp tục - “tiểu thư sẽ không thể tha thứ cho chính mình về cái chết của những người mà tiểu thư yêu quý, đúng chứ? Giống như tôi vậy.... Không thể tha thứ cho bản thân mình, ấy mới là điều đau khổ nhất. Tôi hiểu rõ điều ấy, nên tôi luôn ủng hộ tiểu thư, Kinomoto!”

Ánh mắt Sakura trầm lặng nhìn khuôn mặt am hiểu và nụ cười mỉm buồn bã của Chiharu. Màu hồng của bộ váy ánh lên trong ánh lửa lập lòe. Sakura khẽ cười:

“Là Bhamaru nói với Hoàng hậu những điều ấy, phải không?”

Chiharu mỉm cười nhẹ nhàng, chống hai ta lên cằm:



“Cô đã biết rồi nhỉ? Đó là một tôi tớ trung thành, và chỉ trung thành với cô thôi, CÔNG CHÚA!”

“Có lẽ chúng tôi đã gây nhiều phiền phức cho Hoàng hậu rồi”

“Không” - Chiharu đứng lên, khoác chiếc áo ngoài đặt trên ghế lên người - “Tôi rất vui. Có lẽ đó là việc sẽ giúp tôi quên đi một số chuyện không hay. Cố lên nhé, công chúa của Clow!”

Sakura gật đầu chào lời chào của Hoàng hậu Chiharu. Người cung nữ cầm đèn, định đi theo nhưng Chiharu lắc đầu. Cô gái một mình bước dần vào bóng đêm. Cảm giác cô độc, đơn côi, tội lỗi lại hiện về trong Sakura khi nhìn bước đi của Chiharu lẩn vào màu đen bao la. Không thể tha thứ cho mình, đó có lẽ là sự đau khổ nhất trong mọi đau khổ trên thế gian...

__________________________________________________ __________

Syaoran ngả người vào sau ghế. Bầu trời đêm vẫn tỏa gió lạnh. Trời dần về khuya, nhưng ánh đèn vẫn đủ để soi sáng cả căn phòng rộng lớn. Thức ăn nguội lạnh đi, hai người ngồi vẫn không động đũa. Họ ngồi trầm ngâm. Chiếc vương miện của vị quốc vương lệch sang một bên, khi Ngài ngồi thẳng dậy trên ghế.

“Tôi sẽ không nói với Chiharu. Nếu nói sự thật với Chiharu, tôi nghĩ.... Cô ấy sẽ lại đau khổ hơn. Tôi hi vọng rằng, sự thật đó sẽ được chôn dấu, hoặc... từ từ, Chiharu sẽ phát hiện ra...”

Syaoran gối hai tay lên đầu, nghe Yamazaki nói một cách ngắt quãng mà không một câu chen ngang. Anh lặng lẽ nói:

“Trái tim con người sẽ thay đổi mà.... Tôi nghĩ, nếu cậu không nói, Chiharu sẽ mãi mãi không biết sự thật ấy. Sự thật về cuộc nói chuyện của cậu và Chieka...”

“Cô ấy không biết là điều tốt mà” - Yamazaki mỉm cười, thoát khỏi vẻ trầm tư buồn bã - “Sự thật nhiều khi không nói sẽ tốt hơn. Cậu nói đúng, trái tim con người sẽ thay đổi, nhưng.... Có những trái tim lại không thể thay đổi được. Như của ‘ai đó’ chẳng hạn”

Yamazaki mỉm cười đầy hiểu biết. Syaoran đưa đôi mắt hổ phách “ngây thơ” nhìn Yamazaki:

“Biết nhiều quá không tốt đâu, Yamazaki"

“Ừ” - Yamazaki bật cười thích thú - “tiểu thư Kinomoto rất dễ thương. Tôi đang suy nghĩ đến việc lập cô ấy làm phi đấy”

“Cứ thử coi!” - Syaoran nói nhưng không biểu hiện cảm xúc, chỉ đơn giản với một nụ cười nhẹ, làm Yamazaki thất vọng khi không khai thác được gì hơn.

“Syaoran" - Yamazaki nhổm người dậy, nhìn sát vào khuôn mặt lạnh băng của Syaoran - “Cậu thật sự không thể làm khác đi à? Tôi hiểu lí do cậu vào trong cung điện của tôi, tranh giành quân đôi của tôi với Kinomoto tiểu thư. Nhưng... Cậu biết không, Syaoran? Tôi sẽ rất buồn đấy....”

Syaoran mỉm cười. Nụ cười của anh vẫn không thay đổi nhiều, nhưng không giống nụ cười dịu dàng cách đây nhiều năm. Nụ cười ấy trở lên lạnh lẽo đến vô cảm, cười dường như chỉ là một thói quen cố hữu khó bỏ.

“Buồn vì thiếu người uống rượu sao?”

“Có lẽ” - Yamazaki bật cười, rót rượu vào li của mình và của Syaoran - “Mong rằng đây chưa là bữa rượu cuối cùng của chúng ta. Cho đến khi ‘ngày ấy’ xảy ra, tôi hi vọng cậu sẽ bình an. Và.... Đến lúc ấy, hãy nói ‘sự thật’ với tiểu thư Kinomoto...”

“Cậu cũng vậy!”

Syaoran mỉm cười. Tiếng “cạch” vang lên vui tai khi hai li rượu chạm vào nhau. Đây có thể là bữa tiệc cuối cùng, hoặc cũng có thể là bữa tiệc đầu tiên. Ngoài trời, bóng đêm vẫn che phủ, che phủ con người, che phủ nhân thế, bao phủ cả những sự thật đau lòng. Bản nhạc “Hận thù” âm vang trong bóng tối mịt mờ....

Bình minh dần rạng lên, báo hiệu một ngày mới... Ngày thứ 5 của cuộc “cá cược”...

Lại một ngày trôi qua trong sự mong mỏi và chờ đợi. Những đội quân lính được giao nhiệm vụ “giúp đỡ” cho cuộc cá cược vẫn làm việc hết sức mình và trên cả mong đợi của chủ nhân, khi liên tục tấn công Sakura, Syaoran bằng đủ mọi cách, đủ mọi vũ khí. Trong suốt 5 ngày “cá cược”, chưa một lần Syaoran hay Sakura rút vũ khí ra đối phó, nhưng họ vẫn dễ dàng đánh bại những tên lính lao vào tấn công họ, bằng những cách nhẹ nhàng nhất có thể. Hoàng hậu đã trở lại vẻ bình tĩnh của mình, mỉm cười tuyên bố sẽ có cách khác nếu như hai người không phân thắng bại trong trò chơi này. Tuy nhiên, theo sự khẳng định của rất nhiều người, và theo cảm nhận của chính bản thân, Sakura tin rằng Hoàng hậu đã muốn chỉ định mình. Cô hiểu lí do. Hoàng hậu là người chịu nỗi đau rất lớn khi “không thể tha thứ cho bản thân”. Vì thế Hoàng hậu không muốn ai giống mình. Và nếu không có quân đội của Lamia, Sakura cũng sẽ phải chịu nỗi đau tương tự như thế. Ai cũng hiểu điều đó, kể cả Syaoran. Nhưng anh vẫn mỉm cười, vẫn vui vẻ chơi tiếp trò chơi do chính Hoàng hậu bày ra.

Rika nhìn lên bầu trời tối đen. Lại một đêm cô đơn nữa đến với cô gái trong căn phòng nhỏ nơi nhà trọ im ắng này. Ngày ở Lamia như dài hơn rất nhiều so với một ngày ở Clow. Cũng có thể do không có việc gì làm, Rika cảm thấy không thể cứ ngồi đây và chờ đợi thêm được nữa. Đã gần một tuần Syaoran vào cung điện Lamia, 5 ngày anh không có chút tin tức gì gửi cho cô. Nhưng dường như, Syaoran vẫn luôn thông báo tình hình cho “hắn”. Cô thoáng buồn. Chỉ là một thoáng qua. Xưa nay, Syaoran vẫn chưa bao giờ xem cô là một người có thể tâm sự, hoặc có thể báo cáo cho mọi chuyện. Nói cho đúng, anh luôn tránh xa cô, tìm cách tách cô ra khỏi những kế hoạch ngu ngốc của anh. Nhưng với “hắn” thì khác. Anh thông báo cho “hắn” mọi thứ. “Hắn” là kẻ kín miệng, và hắn không một lần nói với cô những chuyện đó. Nhiều lúc, Rika cảm thấy, mình là kẻ thừa thãi ở đây. Nếu không nhờ sự kiên định đã được rèn luyện từ bé, cô không dám chắc mình có thể trụ lại ở đây lâu như vậy.

Tiếng động bên ngoài cắt ngang luồng suy nghĩ của Rika. Cô mở cửa, bước ra ngoài. Trên thềm cửa, một bóng người mặc áo đen, đang kiểm tra lại thanh kiếm của hắn. Hắn trùm chiếc mũ cùng màu với màn đêm bao la lên đầu, kéo chiếc khăn đen ra khỏi túi. Khi Rika chưa kịp lên tiếng, hắn đã cất tiếng nói mà không hề quay lại nhìn cô:

“Cô chưa ngủ sao, Sasaki?”

Rika bình thản tiến đến gần hắn. Việc hắn như người có mắt ở phía sau, cô đã biết nên không thấy ngạc nhiên như lần đầu tiên hắn nhận ra cô từ xa.

“Anh định làm gì?”

Hắn quay lại, mỉm cười. Nụ cười của hắn lúc nào cũng mang nét ngông nghênh, đầy thách thức. Hắn nhẹ nhàng:

“Đã 5 ngày rồi nhỉ? 5 ngày nay, theo tôi nhớ thì cô gần như không ăn gì. Cô không định sống mà không cần ăn và ngủ chứ?”

Gương mặt Rika sầm lại. Hắn luôn làm cô tức giận, đúng vậy! Chưa một lần nào nói chuyện với hắn mà cô không thấy bực mình. Hắn tiếp tục nói khi đeo thanh kiếm lên người:

“Được rồi, ‘cô gái cô đơn’. Nếu cô nhớ tên Syaoran đến nỗi không thể ăn, ngủ được thì tôi có thể giúp cô. Chỉ cần cô nhờ một tiếng thôi....”

Rika không nói gì. “Nhớ Syaoran" à? Thật sự cô có nhớ không? Cô luôn cảm thấy cô đơn, đúng vậy. Cô đơn cho đến ngày Syaoran tìm thấy cô, và kéo cô ra khỏi cánh cửa đóng kín ấy. Nhưng giờ đây, Syaoran không còn nhớ đến chuyện đó, vậy cô thấy tiếc nuối để làm gì? Cô không thấy cô đơn vì nhớ Syaoran. Chưa bao giờ anh ở bên cô, cho dù là khi còn ở Clow. Vậy giờ đây, lí do khiến cô mệt mỏi không phải vì Syaoran.

“Anh đi đâu?” - Rika nhắc lại câu hỏi của mình bằng giọng nói ra lệnh.

Hắn nhún vai, mỉm cười, bàn tay nhẹ nhàng đeo chiếc khăn đen lên, che kín khuôn mặt. Bằng một cái nhún người nhẹ, Rika tưởng như hắn đã tan biến vào bóng đêm. Chỉ còn tiếng nói văng vẳng bên tai cô...

“Đi kết thúc….”- Tiếng nói vang lên đầy bí ẩn – “Chúc ngủ ngon, Rika. Ngày mai, chúng ta sẽ trở về Clow....”

Rika ngoảnh nhìn xung quanh. Chỉ còn bóng đêm bất tận, bao trùm lấy khung cảnh của Lamia. Những kí ức xưa thoáng qua trong trí nhớ Rika, nhưng rồi lại trôi tuột qua. Quá khứ là quá khứ, còn hiện tại từ từ hiện hữu. Trái tim con người luôn thay đổi, nhưng theo Rika, sự thay đổi ấy là không cần thiết. Cô là hôn thê của Syaoran, Sakura chỉ là một kẻ thù không đội trời chung. Giữa cô và Syaoran, nếu như Sakura chết, sẽ không còn ai chen vào nữa. Nhưng.... Đó là trước khi “kẻ đó” xuất hiện.....

Thần bóng đêm vẫn nhảy múa, vẫn hát vang điệu nhạc thê lương của mình. Giọng ca buồn bã, thảm thương. Lời ca nói về nỗi Hận thù của nhân loại, những tội lỗi không bao giờ có thể xóa mờ..... Bóng đêm vẫn dày đặc. Màu đen che dấu một bóng người lao nhanh trong gió.....

__________________________________________________ __________

Cung điện rộng lớn được soi sáng bằng những ánh đuốc trên tường, ánh lửa trên tay những người lính canh gác. Cánh cổng, sau khi sửa chữa nhanh chóng, đóng chặt cổng thành và một hai lính gác đứng canh. Ánh trăng mờ nhạt trên bầu trời. Syaoran đứng tựa lưng vào cánh cửa, thở dài nhìn mặt trăng mờ mờ sau những đám mây dày….. Hoàng hậu nhìn vào gương, ánh mắt nhìn tìm một cái gì đó rất xa xăm, nhưng không biết là gì. Gương mặt trong gương nhìn lại hoàng hậu, im lặng, không nói…. Quốc vương ngước nhìn lên ban công cao của lâu đài chăng đầy dây leo, lá che phủ. Dường như, đâu đó còn vương lại những giọt máu khô…. Trong màn đêm dày nhè nhẹ vang lên những tiếng thở dài. Gió thổi lành lạnh. Sakura kéo chiếc áo bao quanh người khi đi dạo chậm rãi trên con đường đầy hoa…. Quân lính ngồi tán gẫu vì bầu không khí yên bình. Không ai hay biết, mặt trăng mỉm cười chào đón một bóng người lao vụt vào cung điện qua bờ thành cao…..

Ánh trăng mờ mờ soi sáng một góc trong khoảng cung điện. Ngước nhìn trăng, Syaoran cảm thấy giật mình. Dường như, in hình lên mặt trăng là một bóng người. Bóng người ấy như cánh chim, nhẹ nhàng nhảy xuống từ mái nhà cao, đối diện với nơi ở của anh. Ngay lập tức, Syaoran phóng ra qua cửa sổ. Phía sau, kẻ có nhiệm vụ theo dõi anh cũng lao người ra ngoài. Hai bóng người phóng nhanh trong đêm tối….

Linh cảm bất an làm Yamazaki xoay người, rời mắt khỏi ban công lâu đài. Mái nhà nơi tẩm cung, phần cao nhất trong cung điện, dường như có một bóng người đang đứng. Mặt trăng làm nền cho màu áo đen, chiếc khăn phất phơ trong gió. Kẻ đó đứng im, dường như khiêu khích. Quốc vương phóng người lên mái nhà, nhảy những bước dài. Xung quanh đó, một vài tên lính vẫn chậm rãi đi tuần xung quanh, yên lòng với cái bình yên của đất nước. Không ai ngước lên để nhận ra rằng, Quốc vương của họ đang phóng nhanh trên mái nhà….

Hoàng hậu Chiharu đặt chiếc gương lớn xuống, bước lại gần cửa sổ. Mỗi lần nhìn vào gương, dường như Chieka đang nhìn lại cô. Gương mặt của Chieka giống hệt cô, luôn nhìn cô bằng đôi mắt đau khổ, uất hận. Chiharu lặng lẽ bước lại gần cửa sổ, ngước lại phía ban công được bao phủ bởi dây leo, nơi năm xưa, Chieka ngã xuống. Tuy nhiên, khi vửa mở cửa sổ, ngay lập tức Hoàng hậu nhận ra bóng người đứng trên mái nhà của tẩm cung. Cô giật mình, lao ra cửa. Tiếng cung nữ vọng theo trong những ánh đèn mờ mờ…..

Sakura dừng lại, lắng nghe. Trong một tích tắc ngắn ngủi, Sakura nhảy lùi lại, tránh mũi kiếm đã ngay sát người mình. Kẻ đó cũng nhảy bật ra phía sau. Sakura đặt tay vào thanh đoản kiếm, rồi lại thả tay ra. “Với bất cứ ai”, yêu cầu của Hoàng hậu, Sakura vẫn chưa quên, cho dù cô biết rằng kẻ đang đứng trước mặt cô không phải người do Hoàng hậu phái tới. Thân thủ người này nhẹ nhàng, nhanh nhẹn hơn rất nhiều so với những tên lính đã từng tấn công Sakura. Khi hắn lao xuống, Sakura không hề hay biết. Và hơn nữa, suốt những ngày qua, chưa bao giờ Hoàng hậu cho người tấn công vào buổi tối. Tuy nhiên, kẻ đó không để thời gian cho Sakura kịp suy nghĩ hoặc đưa ra câu hỏi. Hắn lao vào tấn công cô bắng những đường kiếm tới tấp. Sakura không kịp phản công, chỉ vội vã né tránh, một cách khá vất vả. Cách đánh của hắn có gì đó quen quen, nhưng Sakura cố gắng cũng không nhớ ra. Bất chợt, kẻ đó dừng lại, nhìn sững trong giây lát về phía sau Sakura. Chớp lấy thời cơ, Sakura lao vút lại phía hắn. Nhưng khi cô vừa đến gần, kẻ đó vụt biến mất. Trong thoáng chốc, Sakura dường như cảm thấy, dưới lớp khăn che mặt, một nụ cười thoảng qua trên đôi môi hắn. Hơi thở nhẹ nhẹ vang lên phía sau lưng Sakura. Cô xoay người lại…. Kẻ bí ẩn ấy đứng áp sát cô. Cô giật mình. Ánh mắt đó….. Tuy nhiên, những suy nghĩ chợt bay qua đầu cô, khi thanh kiếm của hắn từ trên giáng xuống trong khoảng cách cận kề….

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Đường Hạnh Phúc 1

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook