Thiên Đường Hạnh Phúc 1

Chương 49: MỘT BÍ MẬT CỦA LAMIA

Rinca_seta​

22/12/2015

Thời gian thấm thoắt trôi qua. Thời gian giống như một người trầm lặng, không nói, không báo trước, vụt đến rồi tĩnh lặng bước qua. Chẳng chờ, chẳng đợi, thời gian ngước đôi mắt lạnh lùng lên nhìn dòng đời tấp nập, rối ren. Dòng chảy của thời gian không bao giờ dừng.

Syaoran đã vào trong cung điện được 4 ngày. Chỉ còn 3 ngày nữa là thời gian cá cược sẽ kết thúc. Syaoran khẽ cười. Cá cược? Có lẽ mẹ anh cũng không để ý lắm đến quân đội Lamia này, và cái đích bà ngắm đến sẽ xa hơn nhiều. Tuy nhiên, bà không và cũng không có ý định nói với anh về cái mục đích lớn lao của bà. Qua thái độ của Syaoran, bà đủ hiểu sẽ bị cản trở. Nụ cười thoảng qua trên môi Syaoran. Về điều này, bà đã lầm. Anh sẽ không cản trở, bất kì kế hoạch nào của bà. Bởi các kế hoạch chẳng những không ảnh hưởng đến mục đích của anh mà nó còn giúp anh hoàn thành mục đích của mình nhanh hơn.

Syaoran dạo một vòng xung quanh cung điện Lamia. Đã lâu anh chưa trở lại đây nên cũng có ít nhiều thứ để xem xét. So với trước, khi Yamazaki mới giành được vương quốc Lamia và trở thành quốc vương, đất nước này đã thay đổi nhiều cùng với sự thay đổi trong cung điện. Syaoran ngắm nhìnnhwngx vườn hoa mới được bổ sung thêm trong vòng thời gian anh không có mặt ở đây. Những cành cây cao, đã lớn lên nhiều so với những năm trước. Những chiếc ghế đá nằm ngay ngắn dưới tán cây, sẵn sàng dành một góc cho người ta nghỉ ngơi khi làm việc mệt mỏi. Syaoran nhìn quanh quất, chợt mỉm cười khe khẽ.

Trên một chiếc ghế đá nằm e ấp dưới bóng cây đinh lăng cao, một cô gái đang ngồi nghỉ. “Nghỉ”, nhưng đôi mắt cô nhắm nghiền. Syaoran nhẹ nhàng đến bên chiếc ghế, ngồi xuống, cố gắng để không làm kinh động cô gái. Đôi mắt cô vẫn nhắm chặt, say trong giấc ngủ. Mái tóc màu trà dài qua vai một chút, khẽ đung đưa nhè nhẹ. Những lọn tóc phủ xuống gương mặt nhỏ nhắn, rung lên trước những cơn gió.

Syaoran gác chân lên và đặt tay vào thành ghế. Gió lành lạnh. Anh giữ cho mình im lặng, ngắm nhìn cô gái thiên thần đang say trong giấc ngủ. Tuy nhiên, con tim anh chợt quặn đau. Giấc ngủ của cô gái không yên bình như đáng lẽ nó phải thế. Cô liên tục cựa mình, thỉnh thoảng thở dài khe khẽ trong giấc mơ dài. Syaoran đưa bàn tay, vuốt nhẹ mái tóc rủ xuống gương mặt cô. Khuôn mặt đã nhuốm màu mệt mỏi. Syaoran thấy khó chịu. Anh khó chịu vì cô đã mệt. Lại một lần nữa, trái tim anh nhói lên.

Cô gái cựa mình, làm những lọn tóc Syaoran cầm trôi tuột khỏi tay anh. Mỏi mệt! Syaoran thở dài, thu tay lại. “Chỉ một chút nữa thôi, Sakura! Sắp đến lúc kết thúc rồi!”. Sakura vẫn không hề hay anh đang ngồi bên. Nếu bây giờ, trong giấc mơ, Sakura gọi tên Syaoran thì anh cũng chẳng ngạc nhiên. Nói cái kế hoạch của anh thành công nhất ở điểm nào, thì đó chính là gieo tên anh vào trong đầu Sakura, để trong giấc mơ cô cũng nghĩ đến anh, dù chỉ là sự hận thù và căm ghét.

------------------------------------

“Li.....Việc.... mà ta..nh.. ờ cậu.... đều là.... ‘Giết’”

-----------------------------------

Syaoran thở dài. Touya Kinomoto đã nhờ anh giúp đỡ, và anh đồng ý. Bởi việc đó, phục vụ một phần vào kế hoạch mà chính anh cũng tự thấy nó là ngu ngốc.

------------------------------------

“Đó là hai việc. Nhưng..... Tôi sẽ nhận!”

------------------------------------

Lại một lần nữa, Sakura xoay người, hướng mặt lại phía Syaoran. Anh chăm chú nhìn cô. Suốt mấy hôm ở đây, dường như Sakura luôn tránh mặt anh, tránh kẻ thù của mình, tránh vì trò cá cược này. Không gặp Sakura trong khi hai người ở cùng một khoảng trời, khi biết rõ cô đang ở đâu mà không thể nói chuyện, làm Syaoran khó chịu. Nhưng giờ đây, ngồi bên cạnh nhìn cô ngủ, sự khó chịu ấy trôi tuột dần. Đây là lần thứ hai anh ngồi ngắm cô ngủ, sau lần đầu tiên ở khu “đồi ma”, thì lần này, những cảm xúc kì lạ dâng trào trong Syaoran. Lần thứ hai - lần cuối cùng. Mọi thứ kết thúc sẽ trả lại sự yên bình cho cả anh và Sakura. Kết thúc đang cần kề.

Lông mày Syaoran chợt nhíu lại. ‘Sắp kết thúc’, nhưng nếu kết thúc ngay tại đây thì sẽ không thú vị chút nào. Chỉ cần Syaoran rút vũ khí, tự thua cuộc. Nhưng.... anh cũng cần phải “trả thù”. Cho dù muốn phủ nhận, mối thù của mẹ anh và lời thề với mẹ vẫn chưa bao giờ phai mờ trong đầu óc Syaoran.

Bằng một động tác nhanh đến nỗi không thấy được, Syaoran biến mất khỏi chỗ ngồi của mình. Ngay trong tíc tắc, anh lập tức xuất hiện cách đó một khoảng, phía sau một kẻ mặc đồ lính vừa áp sát chiếc ghế Sakura ngồi.

“Phép lịch sự cơ bản là: Khi người khác đang ngủ thì không nên làm phiền”

Giọng Syaoran lạnh lùng vang lên. Tên lính há hốc miệng kinh ngạc nhìn vào chỗ trống trên chiếc ghế mà Syaoran bỏ lại, rồi quay lại nhìn Syaoran, không nói lên lời. Nụ cười ngạo nghễ thấp thoáng trong những bóng đen mờ mờ của lá cây, phất phơ màu nâu trầm của mái tóc. Hắn hoảng sợ, nhảy lùi lại rồi phóng vụt đi sau những thân cây cao.

“À há! Nhanh thật đấy!”

Syaoran rời mắt khỏi hướng tên lính vừa đi khuất, ngay lập tức bị ngập trong màu xanh lục bảo kì diệu. Sakura nhìn anh bằng đôi mắt xen lẫn sự khâm phục không che dấu. Syaoran mỉm cười, ngồi xuống cạnh cô. Sakura hơi dịch ra xa, nhưng không đứng lên hoặc.... chạy mất.

“Cô dậy rồi à? Ngủ ở đây không phải là ý kiến hay, ít nhất là theo tôi. Hoàng hậu xinh đẹp đã nói, chúng ta có thể bị tấn công bất - cứ - lúc - nào”

Sakura bình thản đến lạnh lùng:

“Đối với những kẻ đó, tôi thừa sức phòng vệ dù đang ngủ. không như với anh.... Nếu anh giết tôi, chắc xuống âm phủ rồi tôi vẫn chưa biết mình đã chết”

Syaoran bật cười:

“Vậy sẽ mất hết thú vị, phải không? Tôi sẽ không bao giờ giết ai mà kẻ đó không biết. Giết kiểu đó thì nhân từ quá!”

Sakura nhăn mặt. Câu nói của Syaoran nửa đùa nửa thật, nhưng cũng đủ khiến cô rùng mình. Rùng mình, không phải vì sợ. Khi mở mắt ra, nhìn thấy Syaoran, Sakura đã nghĩ mình sẽ lo lắng, hoặc sợ hãi. Nhưng ngược lại, cô thấy yên tâm, an lòng khi giấc ngủ ngắn ngủi của mình có một người “đáng tin cậy” ngồi cạnh. Và giấc ngủ này, Sakura đã không gặp ác mộng.

“Anh làm cái gì ở đây vậy, Li Syaoran?”

“Chẳng gì cả” - Syaoran nhún vai - “Ghế là của chung mà. Tôi đang chờ gặp Chiharu, nhưng có vẻ như Hoàng - hậu - mến - khách không thích gặp tôi cho lắm.”

“.....”

“Àh....” - Syaoran bật cười nhìn vẻ mặt thắc mắc của Sakura - “Cô không muốn biết chuyện gì đang diễn ra tại cung điện này sao? Chắc cô thừa thông minh để nhận ra, đúng không?”

Sakura dựa lưng vào thành ghế, khẽ thở dài nhìn lên bầu trời. Lá vẫn rải đều đều theo những cơn gió nhẹ:

“Tôi không muốn xen vào việc không phải của mình. Và nếu như người đó không muốn nói...”

“Đó là một ý kiến thông minh” - Syaoran gật gù - “Muốn sống yên ổn, nên bỏ qua một vài chuyện, và vứt đi trí tò mò của mình” - Đôi mắt Syaoran chăm chú nhìn Sakura, làm cô vội quay đi, không để Syaoran nhận ra sự lúng túng của mình - “Nhưng..... cô thấy lòng mình không yên ổn, phải không?”

Sakura đưa mắt nhìn Syaoran. Anh vẫn cười, vẫn nhẹ nhàng như một cơn gió. Đôi mắt màu hổ phách sâu thăm thẳm, như có thể nhìn thấy tất cả suy nghĩ của Sakura. Anh gật gù, như để tự trả lời câu hỏi của mình, trước khi Sakura lên tiếng.

“Rồi, Sakura. Để tôi giúp cô nhé. Người giải đáp của chúng ta..... Hey, xin chào, Hoàng hậu!”

Sakura ngồi thẳng lên. Cách chỗ hai người vài bước, một cô gái nhẹ nhàng bước lại. Mái tóc dài tết lại gọn gàng đung đưa trước ngực. Cô gái tươi cười dừng lại khi Sakura đứng dậy chào, khuôn mặt thoảng khó chịu khi nhìn lại phía Syaoran.

“Chào, Syaoran, tiểu thư Kinomoto! Hai người nói chuyện thân mật nhỉ?”



“Thân mật? Ôi, hoàng hậu nên....”

“Sự thân thiết luôn rất quan trọng” - Syaoran cắt ngang lời phản đối của Sakura - “Tụi này luôn thân thiết mà. Chiharu...” - anh đứng lên, nói nhanh trước khi Sakura kịp phản đối tiếp - “....dạo này Lamia thay đổi nhiều. Yamazaki quả rất giỏi!”

Chiharu khẽ cười:

“Ừ. Tôi còn tưởng cậu quân cái đất nước này rồi chứ, Syaoran”

“Vậy mà tôi nghĩ tôi mới là người bị bỏ rơi. 4 ngày ở đây, Syaoran không hề được vinh dự tiếp kiến hoàng hậu, dù Quốc vương luôn miệng... hứa dần. Cậu giận tôi à, Chiharu? Vì tôi không đến dự đám cưới của cậu và Yamazaki?”

Syaoran mỉm cười đầy ý nghĩa, đôi mắ màu hổ phách khẽ liếc lại phía Sakura. Sakura quan sát Chiharu, nhận thấy nụ cười trên gương mặt cô biến mất. Nhưng tích tắc ấy thoáng qua rất nhanh, nụ cười lại xuất hiện, dù gượng gạo:

“À, không.... không đâu... Tôi... Tôi nghĩ... Nếu cậu đến chắc cũng chán quá mà bỏ về thôi!”

“Vậy sao?” - Syaoran tươi cười, khoanh tay trước ngực - “Chán vì cậu hay vì Yamazaki?”

Chiharu bối rối. Đôi mắt cô đảo nhanh, tránh nhìn vào nụ cười của Syaoran. Syaoran vẫn im lặng chờ đợi. Sakura nghĩ mình nên yên lặng thì tốt hơn là xen vào giữa câu chuyện của họ. Sau một lúc đợi chờ không nhận được câu trả lời, Syaoran tiếp tục:

“Vậy.... Trong đám cưới của các cậu, Chieka đã trở về phá rối à?”

Hoàng hậu giật mình hoảng hốt, ngẩng lên nhìn Syaoran bằng cặp mắt thảng thốt đến sững sờ. Trong khi đó, Syaoran vẫn chăm chú quan sát cô, như dò tìm một chút của câu trả lời trên khuôn mặt dường như đang biến dạng đi bởi sự đau đớn và sợ hãi ấy. Đôi môi cô gái mấp máy, trong khi mí mắt giật liên hồi. Syaoran vẫn cười. Trong khoảnh khắc ấy, không gian trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ. Người chờ đợi, người lặng lẽ. Chỉ còn tiếng gió thổi vi vu. Lạnh.

“Tôi... Tôi...” - Chiharu phá tan sự im lặng bằng những tiếng ấp úng, không thành câu - “Tôi.... Xin lỗi, tôi hơi mệt. Tiểu thư Kinomoto....” - Hoàng hậu tránh nhìn Syaoran mà quay lại phía

Sakura, cố mỉm cười - “.... Thứ lỗi cho tôi. Tôi cần về nghỉ. Chúc tiểu thư một ngày tốt lành! Không, không sao, tôi tự về được" - Chiharu vội nói thêm trước lời đề nghị của Sakura.

Syaoran thở dài nhìn theo khi Chiharu quay ngược lại để trở về cung điện của mình.

“Chiharu...” - Cô gái không quay lại, nhưng những lời của Syaoran vang đều đều trong tai cô - “Cậu cứ tiếp tục như vậy sẽ làm Yamazaki rất đau lòng....”

Trong một thoáng, Chiharu khựng lại. Nhưng rồi, từng bước chân cô lại vang lên khe khẽ, đều đặn. Sakura im lặng nhìn theo vị hoàng hậu trẻ tuổi. Dáng cô liêu xiêu trong những bóng cây trải dài dưới nền gạch. Bóng hình cô gái cô độc, lẻ loi, run rẩy trong cái lặng lẽ của không gian. Một cái gì đó, như tội lỗi, lượn vòng xung quanh cô.....

Sakura quay lại nhìn Syaoran, bắt gặp ánh mắt như - cô - thấy - đó của anh. Cô nhướn mày:

“Chieka?”

“Một cái tên” - Syaoran trả lời - “Như cô thấy. Và.... tôi nghĩ cô không tò mò?”

Sakura thật sự muốn đánh cho anh một lần, nhưng điều đó thật vô ích. Cô không che giấu sự tức giận của mình:

“Được rồi. Cám ơn sự giúp đỡ của anh. Tôi nghĩ tôi biết tại sao Hoàng hậu không muốn gặp anh”

Syaoran nhún vai nhìn Sakura bỏ đi. Nụ cười thoảng qua môi anh, đôi mắt trở lại vẻ lạnh lùng vốn có. Có lẽ..

Sakura đi dọc trên con đường rải đầy lá khô rụng xuống. Cành cây lưa thưa vài chiếc lá còn sót lại. Tiếng sột soạt của bước chân khi cô bước đi, không làm cắt ngang những suy nghĩ ngổn ngang của Sakura. Cô lo âu về cuộc chiến sắp tới. Trong lúc đó, cô chỉ hơi có chút lo ngại về những điều sắp xảy ra. Những chiếc lược, tổ chức..., cô có thể lo tạm thời và một phần lớn, Yukito sẽ giúp đỡ cô. Nhưng phe triều đình, lại không thể coi thường Syaoran. Đó là một bộ óc lớn, linh hoạt, có thể đoán được mọi chuyện xảy ra. Sakura nghi ngờ, Syaoran đã biết được cả những việc còn đang trong suy tính của cô. Tuy nhiên, chỉ một thoáng qua, những suy nghĩ này biến mất ngay.

Trong cung điện, sau khi “Tứ đại hộ pháp” đi làm nhiệm vụ của mình, cho đến nay vẫn chưa có hồi âm trở về, Sakura cố gắng giữ cho đầu óc mình ít nghĩ đến những điều không mấy hay ho ấy. Máu me không phải là thứ nên nghĩ đến mọi nơi mọi lúc. Sakura tự thấy, mình không phải kẻ quá tò mò, hoặc ít ra, cô không có hứng thú xen vào chuyện của người khác khi người ấy không cho phép. Nhưng chuyện trong cung điện này lại lộ rõ ràng quá, và dường như càng lúc càng tăng thêm. Sakura có thể dễ dàng nhận ra, Hoàng hậu luôn né tránh khi nhắc đến Quốc vương, vội vã chuyển hướng mỗi khi gặp Ngài ở một nơi nào đó trong cung điện. Và đặc biệt, Hoàng hậu nhất quyết không cho phép ai gọi mình là Takashi - họ của Quốc vương. Sakura hơi ngạc nhiên về những điều này. Quốc vương là người tốt, đúng như suy đoán của Sakura khi mới đến đây. Anh ta có biệt tài nói chuyện và những kiến thức mà Sakura chưa hề biết đến. Một vài điều anh ta nói làm cho ngay chính kẻ luôn tự hào ta - đây - biết - mọi - thứ như Syaoran cũng phải ngạc nhiên, trợn mắt, gật gù. Nhưng Sakura biết, nỗi đau buồn ẩn chứa sau nụ cười tươi tắn ấy, cũng như ánh mắt u buồn của hoàng hậu. Điều đó làm cô không vui.

Sakura khẽ né người sang một bên. Bóng người vừa lao vào cô bị bất ngờ, không kịp chuyển hướng lao đến, ngã vật xuống dưới đất. Hắn khẽ rên lên, lồm cồm bò dậy, lùi ra phía sau khi một người thanh niên thong thả đi tới, mỉm cười bước lại gần Sakura.

“Kính chào Quốc vương!”

Sakura nghiêng mình chào. Bóng áo choàng bay phất phơ trong làn gió nhẹ. Hai tên cận vệ đi theo vị quốc vương trẻ cũng cúi chào Sakura, trong đó có cả tên lính vừa tấn công Sakura. Người thanh niên - quốc vương Lamia - mỉm cười:

“Chào, tiểu thư Kinomoto. Rất vui mừng khi thấy tiểu thư vẫn bình an. Hoàng hậu của chúng tôi thật là.... khi bày ra trò cá cược này. Nhưng cũng không đến nỗi tệ. Như lần trước tiểu thư nói với tôi, đó giống như là.....”

“Một việc huấn luyện!” - Sakura mỉm cười tiếp lời.

“Đúng, một cuộc huấn luyện nho nhỏ” - Quốc vương tươi cười nói - “Tiểu thư đang làm gì vậy?”

Sakura hơi đỏ mặt:

“À, tôi vừa ngủ một chút ở ghế đá....”

“Ngủ trên ghế đá à?” - anh ta đập hai tay vào nhau, đôi mắt nheo nheo như cố gắng mở lớn hơn để thể hiện sự quan trọng của vấn đề làm Sakura tò mò theo dõi - “nhắc đến vấn đề này thì.... tiểu thư Kinomoto, thật ra, những chiếc ghế đá ở trong cung điện chúng tôi là để trấn giữ những oan hồn đã chết. Vì thế nên, nếu ai ngủ trên ghế đá, những oan hồn đó sẽ nghĩ người ngủ trên ghế là bạn của họ, liền bám theo và có thể đi theo suốt đời...”

Người Sakura hơi run lên khi nghe thấy “oan hồn” và “bám theo”. Cô lắp bắp:

“Th....Thật... sa...sao?” - Sakura cố gắng mỉm cười, tỏ ra không run sợ nhưng dường như điều đó không được thành công cho lắm - “Vậy.... việc hôm trước Ngài nói cũng là thật à? Ng... Ngài nói, ‘cá cược’ là một loại cá sống ở độ sâu 15999km dưới biển, và.... và.... thịt nó ăn rất ngon... Còn cả việc... ngựa trước đây có 8 chân... Nhưng... Hoàng hậu Chiharu nói là... đừng nên nghe...”

Vị quốc vương trẻ tuổi bật cười thành tiếng, với vẻ đầy thích thú:

“Hoàng hậu đang giận tôi, tiểu thư cũng biết mà... Thôi, hôm nay tôi có hẹn với Li Syaoran. Tôi tin rằng cậu ta muốn nghe về những điều mà tôi nói. Hôm khác tôi sẽ cho cô biết nhiều hơn về những chiếc ghế đá có oan hồn”



Sakura vội vã gật đầu, chào quốc vương một cách cứng nhắc. Sau khi nụ cười của quốc vương Yamazaki khuất dần, cả người cô khẽ run lên. Sakura dám thề rằng, từ nay, buổi tối cô sẽ KHÔNG BAO GIỜ bước chân ra khỏi phòng.

Chiharu bước vào cung của Hoàng hậu, khoát tay với những cung nữ đề nghị chăm sóc. Cô đổ vật người xuống chiếc giường trắng được trang trí một cách trang nhã và giản dị. Cô sợ hãi mỗi khi gặp Syaoran. Bằng một cách nào đó, anh ta luôn nói đúng nỗi lòng của cô và cả những tâm sự thầm kín nhất. Cô vốn đã biết điều đó, nên cố gắng tránh mặt anh trong thời gian anh sống tại cung điện. Tuy nhiên.... Đúng như quy luật thường thấy của cuộc sống. Dù cố gắng đến đâu cũng không thể tránh mặt một người mãi mãi. Đúng như cô đoán, vừa gặp Syaoran, mọi tinh thần của cô đều bay biến mất. Hoàng hậu thấy suy sụp thật sự. Những điều cô cố gắng không nhắc đến nữa, cố gắng che dấu, đã bị Syaoran phơi bày chỉ bằng một vài lời nói.

“Hoàng hậu..” - tiếng người cung nữ vang lên bên ngoài bức rèm - “...Quốc vương đến!”

Cả người Chiharu run lên. Nhưng giống như mọi khi, cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh:

“Nói ta mệt, để khi khác”

“Nhưng.... Quốc vương nói, đây là việc triều chính... không bàn bạc với Hoàng hậu thì không được...” - Tiếng người cung nữ rụt rè.

“Được rồi!”

Chiharu nói một cách mệt mỏi. Cô miễn cưỡng đứng lên, vuốt lại tóc và chính quần áo cho ngay ngắn. Cũng chẳng mất mấy thời gian để hoàng hậu bước ra khỏi chỗ nghỉ ngơi của mình, cách nơi tiếp khách một cánh cửa gỗ nâu. Cô thở dài nhìn người thanh niên đang uống trà trên bàn. Thấy Chiharu, anh ta ngẩng lên:

“Chiharu... Em...”

“Có việc gì?” - Chiharu lạnh lùng cắt ngang - “Anh làm ơn nói nhanh lên”

Quốc vương thở dài, đặt cốc trà xuống:

“Được rồi. Ta không muốn làm phiền em khi em đang nghỉ ngơi. Nhưng.... Chiharu, em định tham gia vào cuộc chiến tranh của Clow thật à?”

“Đúng thế” - Chiharu nhìn quốc vương bằng đôi mắt cương quyết - “Đừng lo, thưa Quốc vương điện hạ! Việc này sẽ chẳng ảnh hưởng gì đến hòa bình của vương quốc Lamia đâu. Em tự biết phải làm gì đối với những quyết định của mình”Quốc vương lắc đầu nhè nhẹ. Ngài biết, một khi hoàng hậu của Ngài đã quyết định điều gì thì điều đó khó mà có thể thay đổi. Và thông thường, chưa một lần nào những quyết định ấy mang lại nguy hiểm cho người khác. Lần này cũng vậy. Ngài tin như vậy! Vì thế, đây không phải là việc mà Ngài cần nói với Chiharu.

“Vậy thì tốt. Chiharu, thật ra thì... Anh nghĩ là, dù sao thì Kinomoto tiểu thư cũng là khách. Tuy quen Syaoran từ nhỏ nhưng.... nếu thế này thì không ổn chút nào...”

Chiharu lạnh lùng nhìn bằng đôi mắt dò hỏi:

“Không ổn?”

“Ừ. Anh biết, em không thích khi làm vợ anh, nhưng..... Chieka là.....”

“Đủ rồi, Yamazaki” - Chiharu cắt ngang - “Hôm nay em mệt. Người đâu, đưa Quốc vương về!”

Đó là một lời đuổi, Yamazaki hiểu. Anh thở dài, bước ra ngoài khi hai người cung nữ nhìn nhau đầy ái ngại. Lời nói của Chiharu, không thi hành thì không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra, cho dù đối với một Quốc vương như anh. Trước khi khuất sau cánh cửa, Yamazaki xoay người, nhìn Chiharu đang đứng quay lưng lại phía anh.

“Chiharu...” - Yamazaki nói chậm rãi - “...Đối với anh, ‘Chiharu’ mãi mãi chỉ là ‘Chiharu’...”

Gió thổi tung bay mái tóc trầm của Yamazaki. Hai người cung nữ đưa mắt nhìn nhau, như hiểu ý, họ bước ra ngoài, để Chiharu một mình trong phòng. Khi cánh cửa vừa khép lại, Hoàng hậu gục mình xuống ghế....

Màn đêm buông xuống trên đất nước Lamia xinh đẹp. Bóng đêm trải dài tại từng phần đất, hột cát và cả cung điện. Những cây cột cao, được trạm trổ một cách tinh xảo, dần dần mờ đi, ẩn mình trong màu đen sậm. Đèn vẫn sáng, làm những chiếc cột đổ xuống nền gạch. Một vài chiếc lá soi mình vào bóng đêm, tạo nên những hình thù kì dị. Gió thổi. Lá lay động. Một vài cái rùng mình nhè nhẹ trong đêm tối vắng lặng. Cung nữ nhẹ nhàng lướt đi, trên tay mang những chiếc bình nặng đặt trong khay cùng thức ăn bốc khói nghi ngút, ấm áp trong hương gió lạnh mùa đông. Lính tráng đứng tĩnh lặng, không mang vũ khí, nhưng đôi tai chú tâm đầy cảnh giác, sẵn sàng chiến đấu khi có kẻ lạ đột nhập vào nơi đây - Nơi nghỉ ngơi của Quốc vương Lamia.

Căn phòng ngập tràn mùi thơm của hoa, của đồ ăn, nhưng hoàn toàn yên tĩnh. Không giống các ông vua khác, Yamazaki - quốc vương Lamia - không phải là người khoái tiệc tùng, âm nhạc ầm ĩ. Đối với anh, đó là những thứ xa xỉ, không cần thiết. Sau khi mang thức ăn vào, các cung nữ nhanh chóng đi ra, trả lại sự “tự do” cho quốc vương và khách của Ngài. Người con trai mỉm cười, đưa đôi mắt màu hổ phách lia khắp căn phòng theo lời nói của Yamazaki, nhiều khi hơi ngẩn người để nghe một vài truyền thuyết kì lạ về một chiếc cốc, một chiếc đĩa hoặc một hình vẽ nào đó trên trần cung điện.

“Ủa?? Tôi nhớ trước đây cậu nói khác mà, Yamazaki? Cây cột này không phải do tiên nữ gì đó bị cắt cánh, tạo thành hay sao??” - Chàng trai hỏi bằng ánh mắt nghi ngờ.

“Tôi có nói vậy sao?” - Quốc vương cười - “Có lẽ cậu nhầm với một cây cột nào đó khác trong cung rồi, Syaoran thân mến à. Một đống cột thế này, làm sao cậu nhớ được"

Mái tóc nâu khẽ gật gù, dù đôi mắt hổ phách vẫn đầy hoài nghi. Tuy nhiên, Syaoran không tiếp tục tra hỏi thêm nữa, một khi đã thừa biết rằng, có hỏi thêm cũng không giải thích được gì. Anh nhâm nhi cốc rượu do Yamazaki rót cho, mỉm cười cắt ngang câu chuyện đầy hào hứng của Quốc vương về việc “người xưa uống rượu như thế nào”:

“Đừng nói chuyện ấy nữa. Hôm nay, cậu đã gặp Chiharu chưa?”

Yamazaki ngừng bặt bài thuyết giáo của mình, gương mặt khẽ trầm lại dù nụ cười vẫn còn nguyên trên môi. Tuy nhiên, có một sự biến đổi nhỏ trên khuôn mặt luôn bình thản ấy.

“Không giấu được cậu, Syaoran" - Yamazaki nói, vẫn tươi cười.

“Hm... Tôi nghĩ là tôi biết nhiều hơn cậu tưởng” - Syaoran nhìn xoáy vào đôi mắt nheo lại của Yamazaki - “Cả những suy nghĩ của cậu về Chieka và Chiharu”

Yamazaki khẽ giật mình. Anh uống hết li rượu trên tay mình, rồi nhanh chóng rót thêm. Lại một lần nữa, chiếc li trống rỗng. Syaoran không nói gì, chỉ im lặng nhìn anh uống, ánh mắt màu hổ phách đầy hiểu biết chăm chú chờ đợi. Bất chợt, Yamazaki lấy lại nụ cười bình tĩnh:

“Có thể cậu còn biết nhiều hơn Chiharu đấy, Syaoran" - anh cười, nhẹ nhàng trong mùi men nồng nồng của rượu. Rót thêm cho mình một li và vào li của Syaoran, Yamazaki giơ li lên cao - “Rượu ngon, đúng không?”

Syaoran gật đầu:

“Ngon! Yamazaki, cậu không định nói cho Chiharu biết à? Sự thật về chuyện của Chieka....”

Im lặng. Yamazaki không trả lời câu hỏi của Syaoran. Anh mân mê chiếc li trong tay, ánh mắt chăm chú nhìn vào nó, nhưng dường như lại xa xăm, không cố định vào đâu. Sau một lúc lâu, anh ngẩng lên, đôi mắt mở to, nhìn Syaoran:

“Chuyện của Chieka.... Cậu nghĩ sao, Syaoran? Liệu.... Nếu nói ra thì Chiharu có thể tha thứ cho chính mình không? Hay cô ấy lại hận bản thân mình hơn?”

Syaoran thở dài nhìn ra ngoài. Hận chính bản thân mình, đó chính là điều làm con người ta đau khổ nhất. Không thể tha thứ cho một người nào đó có lẽ sẽ còn dễ chịu hơn nhiều. Li rượu sóng sánh trong tay anh. Không gian hoàn toàn im lặng, chỉ còn lại tiếng thở dài nhè nhẹ của hai người con trai. Gió lặng lẽ thổi trong không gian âm u. Lá vẫn xào xạc bay....

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Đường Hạnh Phúc 1

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook