Thiên Đường Hạnh Phúc 1

Chương 51: “KẺ BÍ ẨN”. NGỌN LỬA CHIẾN TRANH

Rinca_seta​

22/12/2015

Shimon là một trong ba vương quốc nằm bao quanh Clow. Thời tiết ở đây quanh năm lạnh lẽo, nhưng vẫn đủ để con người có thể sinh tồn. Nền kinh tế Shimon không thuộc vào dạng phát triển mạnh. Người ta biết đến Shimon như một vương quốc cuồng chiến, khát máu, sẵn sàng tham gia vào mọi cuộc chiến tranh, dù cuộc chiến đó diễn ra ở đâu, chri cần có một chút ít lợi nhuận. Với nền kinh tế lạc hậu, chậm phát triển, dường như đã biến Shimon thành kẻ đâm thuê chém mướn, đội quân tàn bạo mà những nước xung quanh, hoặc là lợi dụng, hoặc là tránh xa.

Kinh thành Shimon nhỏ bé, nằm gọn giữa những bãi tuyết trắng xoá. Những ngôi nhà thấp lè tè, khu nhà ổ chuột tràn đầy ngay tại nơi được coi là bộ mặt của vương quốc. Kháng chiến, khởi nghĩa liên tục nổ ra, chưa lần nào giành thắng lợi. Dưới mức sưu thuế cao, những khoản tiền nộp vô lí, những hình phạt dã man và sự nô dịch cho việc ăn chơi của bọn quan lại, người dân Shimon sống trong lâầ than, khổ sở. Nhưng sau bao nhiêu thất bại trong hàng chục năm qua, người dân chỉ còn biết trông lên bờ thành cung điện mà chửi, mà than cho số phận của mình.

Màn đêm vẫn buông xuống, cho dù mọi chuyện có rối loạn. Màu đen trải dài, bao quanh toà thành cao chót vót. Những bức tường cao, được canh phòng nghiêm ngặt, không một kẽ hở, ngăn chặn mọi sự xâm nhập dù bằng phương thức nào. Bờ thành đặt cung nỏ để xả tên vào đám dân chúng nổi loạn. Những lỗ cung thủ đã mọc rêu, nhưng vẫn còn nguyên vẹn. Sau mỗi bức tường thành là 2 toà tháp canh gác, chân tường thành, đỉnh tháp đều có quân lính canh phòng. Người dân Shimon gọi toà thành đó là “Chiếc hộp đá có khoá”, không cách nào bẻ khoá, không cách nào lấy được những “đồ vật” trong chiếc hộ ra - một trong những nguyên nhân thát bại của các cuộc khởi nghĩa đã nổ ra ở đây.

Màn đêm im lặng vang lên tiếng vó ngựa. Bước chân ngựa dừng lại, hai đôi mắt ngước nhìn lên toà thành cao vòi vọi. Tiếng nói vang lên trong bóng tối:

“Qua 4 ngày mới tới được đây, mệt quá! Ta nghĩ từ Lamia sang đây gần lắm chứ. Seiza, đêm nay chắc chưa đột nhập chứ hả? Tìm chỗ nghỉ đi”

Người bên cạnh, Seiza, dõi đôi mắt lạnh, sắc như dao, sáng lên trong bóng đêm, nhìn bức tường thành và những lỗ cung thủ. Hắn khẽ cười:

“Dù muốn thì đêm nay cũng không đột nhập được. Nhìn mấy bức tường kia xem. Chúng ta không thể vượt qua bằng những cách thông thường được. Nếu hạ mấy tên lính ngoài thành thì lính canh trên đỉnh tháp sẽ phát hiện ra ngay. Tóm lại, ngày mai chúng ta sẽ nghĩ cách”

Hai con ngựa lại lao mình vào bóng tối bao la. Chiếc áo choàng phất phơ trong gió. Trong thành, quân lính bắt đầu đổi phiên gác….

__________________________________________________ __________

Cách đó vài ngàn dặm, Tatan cũng bắt đầu chìm vào giấc ngủ sâu. Không giống như Shimon, thời tiết ở Tatan lúc nào cũng nóng bức. Thời tiết khắc nghiệt quanh năm, nắng nóng quanh năm. Tuy nhiên, cuộc sống ở đây khá đầy đủ, không phải là ấm no, nhưng cũng không đến nỗi chật vật, khó khăn. Dân chúng làm ăn, không quan tâm đến những chuyện khác, miễn là mình được yên ổn.

Tatan là vương quốc khởi đầu cuộc chiến tranh huyền thoại do Fujitaka Kinomoto lãnh đạo, lập nên nước Clow. Từ đó đến nay, Tatan luôn sống trong hà bình, dưới sự bảo vệ của vị tướng quân tài ba Amamiya, người được mệnh danh là “bất bại”. Trong cuộc chiến với Kinomoto, do một vài sơ suất, Amamiya đã thua trận, để rồi từ đó đến giờ, ông đã lấy lại được danh hiệu “bất bại” của mình. Cả cuộc đời trung thành, phục vụ Hoàng đế, Amamiya đã lên chức tể tướng, nắm quyền hành tối cao trong triều, chỉ xếp sau Hoàng đế.

Hoàng đế của Tatan nắm quyền trị vì từ năm 18 tuổi, nổi tiếng với tài thao lược, chính trị. Cầm quân ra trận, Ngài liên tiếp thắng lợi, dưới sự giúp sức của vị tướng Amamiya. Tuy nhiên, sau thất bại với Kinomoto năm ngài mới 20 tuổi, Hoàng đế không còn trực tiếp ra trận nữa. Ngài vẫn cho áp dụng chính sách tàn bạo, độc tài, khiến lòng dân không yên. Nhưng dưới sự điều khiêể của tể tướng Amamiya - vị tướng lính không thể ra trận do tuổi tác – nhân dân được làm yên. Đất nước vẫn hoà bình, cho dù được đặt dưới sự cai trị của vị hoàng đế luôn nuôi ý định phục thù Clow - kẻ đã khiến ngài thất bại lần đầu trong đời.

Cung điện mờ mờ dưới những ánh đèn, soi sáng những toà lâu đài cao. Trong toà lâu đài lớn nhất, một căn phòng vẫn còn sáng đèn. Hoàng đế ngồi chễm chệ trên ngai vàng, mũ miện sáng lấp lánh trong ánh lửa bập bùng. Màn đêm tối im lặng, bao trùm cung điện, phủ lên cả lâu đài. Người hầu đứng khom mình phía sau lưng hoàng đế, thỉnh thoảng khẽ đưa mắt nhìn lên. Từ phía ngoài cửa, một người đàn ông bước vào vội vã. Chiếc áo dài quyết đất loạt xoạt, chòm râu ngắn lốm đốm bạc. Ông kéo chiếc mũ ngay ngắn lại khi cúi chào. Hoàng đế phẩy tay:

“Tể tướng Amamiya, chắc ngươi biết ta gọi ngươi đến muộn thế này là vì chuyện gì?”

Amamiya cúi đầu:

“Bệ hạ, đó thật sự là điều thần đang thắc mắc”

Hoàng đế bật cười khe khẽ, cúi mình, kê khuỷu tay lên đầu gối. Những ngón tay xoa xoa bộ râu loà xoà dưới cằm:

“Ta không biết tể tướng đã bắt đầu biết gian dối đối với ta đấy!”

Giọng nói trầm trầm, bông lơn mà đầy đe doạ, khiến tể tướng già giật mình. Ông vội quỳ xuống:

“Bệ hạ, thần không hề…”

“Thôi đi!” – Hoàng đế ngồi thẳng lên, nheo nheo mắt nhìn vị cận thần bao năm của mình – “Ta không cần ngươi giải thích. Amamiya, ta luôn tin vào lòng trung thành của ngươi, và ta hi vọng rằng ta sẽ không phải hối hận vì lòng tin ấy”

Amamiya cúi đầu không nói. Ông ta vẫn quỳ sụp, không ngước nhìn vị hoàng đế của mình. Hoàng đế chăm chú quan sát, rồi tiếp tục nói, giọng trầm đều đến lạnh người:

“Như ngươi đã biết, theo tin báo của gián điệp, ở Clow đang có nội chiến. Kinomoto lại một lần nữa nổi danh! Nhưng… điều đó cũng cho thấy, suốt 10 năm qua, cai trị Clow không phải là Fujitaka Kinomoto, mà là một kẻ khác. Cũng có nghĩa, Kinomoto đã bị lật đổ”

Ngừng lại một lát, Hoàng đế ngả người, dựa lưng vào ngai vàng:

“Ta đã sai ngươi đi tìm và tiêu diệt Kinomoto, Amamiya. Ngươi trở về báo cho ta, Fujitaka đã CHẾT. Tuy nhiên, một khi còn một người mang dòng máu của Kinomoto, ta cần phải tiêu diệt hết”

“Bệ hạ” – Amamiya ngẩng lên đầy hoảng hốt – “Nhưng thần đã đem đầu thái tử Kinomoto, người thừa kế cả Fujitaka Kinomoto về cho bệ hạ…”

“Đúng” – Hoàng đế ngắt lời – “Nhưng Kinomoto vẫn tồn tại, ngươi thấy chứ? Theo ta được biết, Fujitaka đã trao quyền thừa kế cho công chúa Kinomoto, con gái hắn chứ không phải cho cont rai, dù vẫn phong cho làm thái tử. Tóm lại, Kinomoto vẫn còn tồn tại, dù chỉ một người, ta cũng sẽ không để yên. Một khi Fujitaka không còn, mọi chuyện chẳng còn gì khó khăn”

“Không lẽ Ngài…” - Vị tể tướng ngập ngừng.

Hoàng đế đứng lên, chậm rãi đi về phía tể tướng, khẽ cười:

“Đúng thế. Tiêu diệt tất cả, thôn tính Clow. Không chỉ đầu của công chúa Kinomoto, mà còn cả vương quốc đó. Amamiya, ta mong rằng ngươi vẫn còn đủ dũng mãnh của một vị tướng ‘bất bại’, kẻ có trái tim sắt đá sẵn sàng gạt bỏ mọi thứ tình cảm. Ta có thể hi vọng không?”

Hoàng để hỏi sau một chút ngừng lại. Amamiya nắm chặt tay, đầu cúi xuống thấp. Giọng nói của ông nghẹn lại:

“Xin bệ hạ yên lòng!”

Hoàng đế Tatan chăm chú nhìn ông, rồi phá lên cười. Tiếng cười dội vang trong đêm tối, vọng vào từng vách lâu đài. Bóng tối trùm lên người vị hoàng đế đầy tham vọng. Tên người hầu vội vã chạy theo, bỏ lại trong phòng vắng người tể tưóng già gục đầu xuống dưới, cảm nhận nối đau và đơn độc của một kẻ giết người đang bị báo ứng….

__________________________________________________ __________

Nằm giữa vòng tròn của 3 vương quốc Tatan, Shimon, Lamia, Clow cũng nhanh chóng chìm vào bóng đêm. Nữ thần bóng đêm tung chiếc áo choàng của mình, bao phủ lên toàn bộ những nơi thần đi qua. Bóng đêm lan tràn, như che chắn cho những âm mưu đang dần hình thành trên vương quốc Clow đầy biến động và rối loạn. Bề ngoài, sau cuộc chiến ở “Xứ tuyết”, cuộc nổi dậy của quân Kinomoto dường như đã bị dập tắt. Tuy nhiên, trong bóng tối, cuộc nội chiến ấy vẫn âm thầm diễn ra. Mặt trăng lặng lẽ nhìn ngắm những bóng người di chuyển một cách âm thầm. Các ngôi làng ngoài kinh thành Tomoeda vắng tanh. Dân làng lợi dụng bóng tối, vận chuyển lương thực, thực phẩm và những đồ dùng cần thiết cho chiến tranh lên vùng núi Kanka, nơi tập trung của một lượng lớn quân đội Kinomoto. “Đồi ma”, một khu đồi bí ẩn của núi Kanka, đã giúp đỡ quân Kinomoto che chắn khỏi tai mắt của những người không ủng hộ. Những người Kinomoto còn sống sót sau trận chiến 1 năm trước, giờ đây chia nhau, tiếp tục làm công việc khơi dậy lòng dân. Tuy nhiên, dưới sự truy lùng gắt gao của của quân lính triều đình, họ không thể hoạt động trong kinh thành. Kinh thành Tomoeda, vẫn yên bình trong sự giả dối và thối nát của triều đình.

Kể từ ngày quân Kinomoto nổi dậy, sự thật được phơi bày. Trước đây, dù vẫn nghi ngờ, nhưng cho đến khi Kinomoto nổi dậy, người dân Clow mới được biết quốc vương của họ đã bị thay đổi từ 10 năm trước. Tất nhiên, quốc vương là ai không quan trọng. Điều họ biết rõ nhất, chính là cuộc sống của họ khó khăn hơn bao giờ hết. Sưu thuế cao, luật lệ hà khắc, gia nhập quân đội tuỳ tiện…. Triều đình bóc lột sức lao động của người dân một cách ghê gớm. Người dân căm phẫn triều đình, nhưng không có nghĩa là họ ủng hộ quân đội Kinomoto.

Kinh thành Tomoeda, vẫn lặng lẽ với những bông tuyết rơi dày. Mùa đông đến, giá lạnh. Không một người nào ra ngoài đường vào thời điểm này, hoặc nếu có, cũng chỉ là một vài người vội vã đi về nhà. Chỉ có quân đội, binh lính vẫn hoạt động, một cách ngán ngẩm hay miễn cưỡng, nhưng không một ai dám rời khỏi nơi đang từ từ bị tuyết phủ này, nếu như vẫn còn muốn giữ mạng sống, của cả bản thân và người nhà. Mùa đông năm nay, kinh thành dường như tĩnh lặng hơn so với mọi năm. Những cửa hàng không mở cửa. Ánh đuốc không còn sáng trong những ngôi nhà bán đồ chuẩn bị đón năm mới. Sự tĩnh lặng đến ghê rợn bao phủ. Dường như đâu đây, vang trong bóng tối tiếng khóc than….

Ngôi nhà lờ mờ ánh đèn. Bên căn phòng ngoài, hai đứa trẻ khoảng 9, 10 tuổi vội đứng lên khi cánh cửa đang khép chợt mở ra. Người phụ nữ bước vào nhà, đầu phủ đầy tuyết, đóng vội cửa rồi bước lên. Hai đứa trẻ cũng nhanh chóng theo chân người phụ nữ lên trên lầu. Ba người dừng lại trước cánh cửa khép hờ. Ánh đèn leo lét hắt ra qua khe cửa. Bên trong phòng, một người thanh niên ngồi chăm chú đọc một cuốn sách dày dưới ánh đèn, ngước lên nhìn ba người vừa bước vào.

“Dì Sonomi, dì về rồi à?” - người con trai vừa nói, vừa gập cuốn sách lại – “Hiyula, Akane, các em đi ngủ được rồi!”

Hai đứa trẻ đưa mắt nhìn nhau rồi ra ngoài. Sonomi ngồi xuống chiếc giường kê cạnh bàn, vuốt nhẹ những bông tuyết trên đầu:



“Không ổn cho lắm. Theo người của chúng ta báo lại thì chỉ mới thuyết phục được những người dân ở vùng lân cận với vùng núi Kanka. Thời gian gần đây, triều đình cho truy bắt quá nhiều thiếu nữ, chỉ vì truy bắt Sakura. Chính vì thế, người dân không ưa quân đội Kinomoto. Họ nhất quyết chống lại cả hai, chúng ta và triều đình”

Người thanh niên nhíu mày suy nghĩ:

“Cháu hiểu. Đó là cách mà triều đình tách chúng ta khỏi dân chúng. Trước khi tìm được Sakura, cháu và Touya cũng đã nghĩ khá nhiều đến việc này. Chính vì vậy, chúng cháu cho người đi khắp nơi, kích động lòng dân. Chỉ tiếc rằng….. Những người đó đã mất tích trong trận lũ ở sông Tomoeda khi đang trên đường trở về ‘Xứ Tuyết’. Vậy nên bây giờ chúng ta phải làm lại từ đầu, trong khi thời gian không còn nhiều nữa.” - Người thanh niên lật những trang giấy đặt trước mặt – “Dạo này, triều đình thực hiện nhiều công việc để lấy lòng dân. Một vài khoản thuế đã được giảm đi. Dân chúng kinh thành không có ý chí nổi dậy. Có lẽ sẽ khá khó khăn cho chúng ta đây…”

“Cháu có cách gì không, Yukito? Đâu thể bỏ cuộc ở đây được" - người phụ nữ nói.

Yukito mỉm cười, đôi mắt sắc lên dưới ánh đèn:

“Tất nhiên rồi, thưa dì! Cháu không hề nói đến một cái gì liên quan đến ‘Bỏ cuộc’ mà! Về chuyện dân chúng thì dì đừng lo. Cháu tin rằng họ sẽ theo phe ta thôi. Họ muốn ‘chống lại cả hai’, nên sẽ theo ta để chống lại triều đình. Dù họ không ưa gì quân Kinomoto, một cách gián tiếp cũng đã gây tai hoạ cho gia đình họ. Nhưng tất nhiên là những gì chúng ta gây ra cho họ ít hơn nhiều so với triều đình đã gây ra. Chiến lược và những cái khác, chờ tin Sakura chúng ta sẽ bàn tới”

“Được.” – Sonomi đứng lên – “Hôm nay dì hơi mệt. Dì đi nghỉ đây”

“Vâng. Chúc dì ngủ ngon!”

Yukito mỉm cười nhìn theo khi cánh cửa đóng sập lại. Đôi mắt anh ánh lên đầy sắc sảo, khi khẽ liếc xuống cuốn sách dày bên dưới chồng giấy tờ. Cuốn sách nằm im, bìa sách sờn góc bốc lên mùi mốc. Bên dưới, đôi tay anh xoay xoay một chiếc lọ nhỏ. Cuốn sách và chiếc lọ bé chỉ bằng ngón tay, hai vật chứa đựng những bí ẩn khủng khiếp mà Yukito nghi ngại khi xác định….

__________________________________________________ __________

Nằm ở trung tâm Tomoeda – kinh thành của Clow – cung điện mang vẻ âm u, huyền bí, nép mình dưới ánh sáng lập loè, mờ ảo của những ngọn đuốc. Không như bên ngoài, ở trong cung, cung nữ và binh lính vẫn dạo đầy sân để thực hiện công việc của mình. Tuy nhiên, trên gương mặt họ vẫn hiện rõ sự lo lắng, bất an. Chính sự bất an mờ hồ này càng làm lòng người thêm rối loạn.

Chính điện được soi sáng bởi rất nhiều đuốc. Trong căn phòng nhỏ nằm sâu tận cuối 1 hành lang ở chính điện, một người phụ nữ đi qua đi lại một cách lo lắng. Phía sau chiếc bàn lộn xộn những giấy, người đàn ông to béo ngồi im, đưa đôi mắt dõi theo người phụ nữ. Thỉnh thoảng, ông ta lại thở dài khe khẽ, nhìn xuống mặt bàn.

“Li phu nhân….”

Người đàn ông phá tan bầu không khí im lặng nhưng ngay lập tức bị người phụ nữ chặn lại. Bà Li vẫn tiếp tục bước dọc căn phòng:

“Im ngay, Hiragirawa. Đừng làm ta bực mình”

“Bà đang lo lắng gì sao?” – Hiragirawa hỏi, nghi ngại.

“Hai tên ta phái đi Tatan và Shimon vẫn chưa có tin tức. Đã 5 ngày… Ta đã gia hạn, đến ngày thứ 5 phải có báo cáo.” – Li phu nhân sốt ruột ngó ra ngoài – “Việc ở Lamia chắc chắn là thất bại. Ta không muốn mình sẽ thất bại ở cả Tatan và Shimon”

Hiragirawa thoáng ngập ngừng. Thân hình đồ sộ của ông ta dường như làm chiếc ghế lún sâu xuống dưới:

“Nhưng… Tôi nghĩ là tôi biết” – Bà Li dừng lại, lắng nghe khi Hiragirawa tiếp tục – “Theo báo cáo mới nhận được, 2 ngày trước có người sống ở gần rừng Tomoeda đã phát hiện xác của 2 người bị sát hại ở trong rừng. Theo điều tra ban đầu, 2 người này tuy mặc thường phục nhưng là binh lính trong cung. Và tôi thật sự có ý nghĩ, đó chính là 2 người phu nhân đã phái đi”

“CÁI GÌ???”

Bà Li gầm lên, đập mạnh tay xuống mặt bàn trước mặt Hiragirawa. Ông ta chỉ lắc nhẹ người, điềm tĩnh trả lời:

“Thông tin đã được điều tra, Li phu nhân! Tôi nghĩ có lẽ là do bọn cướp gây nên”

“Cướp? Trong rừng Tomoeda?”

“Vâng” – Hiragirawa xác nhận – “Dạo này, đột nhiên các băng nhóm hoạt động rất mạnh, chủyêú là ở khu vực rừng Tomoeda, và có chiều hướng lan rộng ra cả kinh thành. Có lẽ đám cướp đó là bọn dân nghèo thiếu cái ăn thôi, không có gì đáng sợ cả. Nhưng tôi đã cho người đi bắt chúng”

“Bọn cướp đó lần nào cướp xong cũng giết người như vậy sao?”

“Không, thưa phu nhân. Đây là lần đầu tiên. Tôi cũng thấy lạ. Mọi lần, bọn chúng chỉ cướp của thôi, mà đa phần là của những xe thương buôn, lương thực đi ngang rừng Tomoeda. Điều lạ lùng nhất là những thương buôn này, sau khi bị cướp, vẫn thường xuyên chở hàng qua đây”

Bà Li nhíu mày. Bà ngồi xuống chiếc ghế lớn ở phía bên phải bàn đặt trước mặt Hiragirawa, trầm ngâm suy nghĩ:

“Đã có ai nói gì về bọn cướp chưa? Nhận dạng chẳng hạn?”

“Không một ai nhìn thấy. Bọn họ không có ý định tố cáo bọn cướp, có lẽ không muốn phiền hà, dịnh cho qua chuyện. Lũ cướp hoạt động cách đây 1 năm rồi, nhưng vừa rồi mới có báo cáo. Hình như là một tiều phu vô tình chứng kiến đám cướp nên báo quan. Các thương nhân đành đến trình báo theo lệnh. Họ cho biết, do trời tối, bọn cướp lại che mặt nên không thể thấy gì” – Hiragirawa dừng lại một chút trong khi bà Li vẫn còn suy nghĩ, vẻ mặt nghiệm trọng. Điều này làm ông ta thoáng ngạc nhiên – “Chuyện cướp vặt này cũng không có gì nghiêm trọng. Tôi đã cho binh lính đi tìm tng tích của Kinomoto Sakura, nhân tiện điều tra việc này. Nhưng… tôi nghĩ, không cần thiết lắm thì nên cho binh lính về, tập trung vào tìm Kinomoto…”

“ĐỒ NGU!!” – Bà Li gầm lên – “Lập tức dừng tìm kiếm…. Không, tiếp tục tìm Sakura Kinomoto, dù phải lật tung cả đất nước này lên cũngphải lôi được cô ta về cho ta. Đồng thời, cử ngay quân đội đi truy quét rừng Tomoeda, bắt sống lũ cướp đó về đây. Nếu cần, huy động cả cấm vệ quân đi tìm cho ta. NHANH LÊN!”

Hiragirawa giương mắt lên đầy kinh ngạc trước vẻ mặt lo lắng của bà Li. Ông thoáng nghi ngờ về đầu óc bà, có lẽ sự lo lắng đã làm bà rối trí. Nhưng tiếng thét của bà buộc ông nghe theo. Vị quốc vương “bù nhìn” rung chuông, triệu tập quân đội, rồi vội vã rờik hỏi căn phòng cơ mật của bà Li và ông, đi về phía đại điện. Tiếng chân của đội trưởng các đội quân vang lên trên nền gạch. Ánh đuốc sáng loang loáng, soi rõ ánh mắt sợ hãi của các quý tộc trong bầu trời đêm. Tuyết rơi nhẹ nhàng, bất an, báo hiệu một ngọn lửa âm ỉ chuẩn bị bùng cháy.

Li phu nhân một mình đi về phòng của mình. Sau khi từ khu phố giáp rừng Tomoeda vào đây sống trong cung điện, bà đã cho sửa lại Tây điện, nơi năm xưa gia tộc họ Li cai quản. Từ khung cửa sổ trong điện, Li phu nhân dễ dàng nhận ra đội lính đi ra từ đại diện. Bà thở dài. Đại điện – nơi kết thúc và cũng là nơi mở đầu, nơi diễn ra bữa tiệc định mệnh 10 năm trước, để mở ra một thời kì đen tối. Li phu nhân nhíu mày khe khẽ. Phòng bà sáng mờ mờ bởi ánh đuốc sắp tàn. Không cung nữ, không người hầu hạ. Tây điện chìm trong lặng im, hoang tàn dù có người sống. Ngoài cửa sổ, tuyết vẫn rơi. Bà Li ngước nhìn ngọn lửa, rồi lại nhìn ra tuyết. Tuyết lạnh giá không làm tắt được ngọn lửa đã nhóm lên cách đây 10 năm. Tuy nhiên, bà biết, Kinomoto đã hành động trước bà 1 bước. Còn bà? 2 con đường mở ra trước mắt, bà sẽ chọn con đường nào? Những giọt máu thề vẫn còn vương đọng trên con đường kia. Bà đã lựa chọn. Nhưng… bà biết, cuối con đường bà đang đi, vẫn còn một ngã rẽ… Ngã rẽ dẫn đến con đường vướng máu thề nguyền….

Đêm tối lặng im. Tuyết đã phủ trắng cành cây và những mái nhà. Tiếng bước chân người chạy nhanh trong bóng tối…

“Choeng”

Tiếng binh khí vang lên chói tai. Sakura cúi người, nhảy lùi lại phía sau khi 2 thanh kiếm va chạm. Gió thổi tung chiếc áo choàng của người mới tới. Hai kẻ ghìm chặt kiếm của đối phương, rồi trong tích tắc, bật người lại phía sau, tay vẫn thủ chắc vũ khí. Người vừa cứu Sakura đứng chắn trước mặt cô, giọng nói bông đùa:

“Có vẻ như cô đi đâu là vác theo một đống kẻ thù nhỉ, Sakura?”

“Tránh ra chỗ khác, Syaoran" – Sakura lạnh lùng – “tôi không cần anh xen vào”

“Ai da” - Syaoran kêu lên với vẻ chán chường giả tạo, đồng thời chém mạnh vào kẻ kia khi hắn vừa lao đến – “Cô nói với người vừa cứu mạng mình như thế được sao?”

Sakura không trả lời. Syaoran liếc lại phía sau, kịp phát hiện cô đã biến mất. Nhưng ngay trong tích tắc ngắn ngủi Syaoran không để ý ấy, kẻ kia luồn thanh kiếm vào trong, đâm thẳng vào ngực Syaoran. Syaoran nhoài người xuông trành thì nũi kiếm của hắn đã hướng thẳng vào đỉnh đầu anh. Anh kịp nhận ra việc hướng mũi kiếm vào ngực chỉ là động tác giả, nhưng không có cách để đối phó. Syaoran chặc lưỡi. Anh không nghĩ mình sẽ chết ở đây, mặc dù “cao thủ” đứng trước mặt có vẻ không muốn để niềm tin ấy của anh trở thành sự thật. Syaoran giơ kiếm lên, mong rằng đỡ được nhát đâm chí mạng ấy.

“Vút”



Tiếng xé gió dưa một thanh đoản kiếm lao qua giữa Syaoran và kẻ giấu mặt. Thanh kiếm của hắn bị hất tung lên, quay mạnh rồi rơi xuống. Chớp lấy thời cơ, Syaoran đứng lên, bật người ra sau. Khi kẻ bí ẩn vừa đưa tay ra đỡ láy thanh kiếm của mình, thì một bóng đen đã phóng ra, cướp lấy thanh kiếm vừa hạ xuống. Lưỡi kiếm sắc sáng lên trong ánh lửa mờ mờ phát ra từ xung quanh. Mái tóc nâu trà loà xoà trong gió:

“Coi như chúng ta không ai nợ ai, Li Syaoran"

Syaoran nhún vai. Dưới lớp áo chùm, kẻ kia khẽ cười. Khi Sakura chưa kịp nhận ra, hắn giật tay về phía thanh kiếm, bẻ mạnh tay cô ra phía sau. Syaoran lao lại với tốc độ nhanh nhất. Ngay lập tức, kẻ đó cướp lại thanh kiếm của hắn từ tay Sakura, nhảy lên mái nhà tẩm cung. Vừa lúc đó, tiếng cung nữ vang lên gọi Hoàng hậu. Chiharu thở mạnh, lo sợ nhìn lên mái nhà, nơi kẻ kia vừa biến mất. Từ phía mái nhà đối diện, Quốc vương lao người xuống dưới.

“THÍCH KHÁCH!!”

Tiếng quân lính la hét, tiếng bước chân chạy dồn dập. Cung nữ vây quanh Hoàng hậu. Không kịp để ý tình hình xung quanh, Sakura nhún người, phóng lên mái nhà, đuổi theo kẻ giấu mặt. Quốc vương định lao theo, nhưng ngay lập tức, Syaoran giữ lại:

“Quốc vương, bảo vệ Hoàng hậu”

Yamazaki quay lại nhìn, bắt gặp khuôn mặt lo sợ của Chiharu khi nhìn theo bóng Sakura đang khuất dần. Syaoran cũng phóng lên trên, ẩn mình vào bóng đêm.

“NGƯỜI ĐÂU…” - Quốc vương thét vang ra lệnh – “Bảo vệ Hoàng hậu. Truy bắt thích khách. Bằng mọi giá phải bảo vệ Li thiếu chủ và Kinomoto tiểu thư!”

Tiếng binh lính chạy dồn dập trong cung điện. Ánh đuốc sáng loáng lên. Tiếng lục soát, gầm thét… Sự hỗn loạn tạo nên bầu không khí sôi động đã biết mất từ lâu trong cung điện Lamia.

__________________________________________________ __________

Sakura nhảy từ mái nhà này sang mái nhà khác. Phía trước, kẻ lạ mặt chạy nhanh như gió, làm Sakura phải khó khăn lắm mới không để hắn chạy thoát. Mùa đông, gió lạnh thổi bay mái tóc và làm rơi những giọt mồ hôi chảy dài trên mặt Sakura. Phía dưới, tiếng bước chân quân lính vọng vang. Ánh lửa loang loáng trong bóng tối bao la. Sakura đảo mắt xung quanh nhưng vẫn tập trung ánh nhìn vào kẻ chạy phía trước. Chỉ còn một chút nữa, hắn sẽ ra đến cổng cung điện. Sakura ngừng lại, nhìn xuống dưới. Quân lính chạy dồn dập, mắt dõi theo kẻ thích khách. Sakura phóng sang mái nhà đối diện, rồi lại tiếp tục lao người về phía trước. Con đường này không chạy thẳng ra cổng cung điện như lối tên bí ẩn đang đi. Đường Sakura đi qua cung của Hoàng hậu, nhưng cũng là con đường tắt để ra đến cổng. Sakura tăng tốc. Cô cần phải bắt được hắn. Đây là lần thứ ba cô bị ám sát mà không biết do ai. Lần đầu trong “đồi ma”, lần thứ hai, bác Wei đã thế mạng cho cô, và đây là lần thứ ba. Sakura không biết kẻ này có trùng với kẻ 2 lâầ trước muốn giết cô không, nhưng cô biết, cả 3 lần đều không phải người của triều đình, của Li phu nhân. Tên này tấn công Syaoran không dè chừng, mà Sakura nghĩ, dù sao bà Li cũng sẽ không giết con mình. Để biết sự thật, để tìm và trả thù kẻ đã giết bác Wei, Sakura nhất định phải bắt được kẻ này.

Sakura bám tay vào thành mái nhà để dừng cơ thể lại. Bên đối diện, kẻ kia cũng dừng lại, bóng áo chùm đen ay phần phật. Hắn khẽ kéo chiếc mũ trùm đầu, quan sát quân lính dẽa dàn trận bên dưới. Đằng sau, Syaoran cũng áp sát. Khẽ cười. Bốn mắt nhìn nhau, không nói nhưng dường như đã thâu tóm ý nghĩ của đối phương. Hắn thì thầm điều gì đó, rồi khẽ liếc mắt về phía Sakura. Cô giật mình, lao người sang nhưng ngay lập tức, kẻ đó biến mất trong bóng tối. Bên dưới, quân lính chạy tán loạn, lần mò từng gốc cây, ngọn cỏ để lần tìm. Sakura lo lắng đưa mắt nhìn quanh. Cô cần tìm ra kẻ đó, vì mục đích của mình và cũng vì sự an toàn của Quốc vương, Hoàng hậu. Tuy nhiên, bên cạnh, Syaoran không có vẻ gì là muốn đuổi theo. Anh khẽ lẩm bẩm:

“Nơi cao nhất….”

“….”

“Ah..” – Như chợt nhận ra sự có mặt của Sakura, Syaoran mỉm cười, tung về phía cô thanh đoản kiếm – “Kiếm của cô đây, Sakura. Tôi chắc không cần cảm ơn cô đã cứu mạng chứ? Bởi vì không ai nợ ai mà!”

Sakura dõi mắt xung quanh:

“Anh không định đuổi theo à? Có thể hắn sẽ gây nguy hiểm cho Quốc vương và Hoàng hậu”

“Tôi không nghĩ vậy” – Syaoran cười nhẹ nhàng.

“Anh biết hắn là ai phải không?”

Syaoran nhún vai, không trả lời câu hỏi:

“Cô muốn tìm hắn à?” – Anh ngừng lại cho đến khi nhận được cái gật đầu của Sakura – “Tôi nghĩ là không nên. Nếu muốn xác định thì cô nên chuẩn bị sẵn tinh thần, sẵn sàng chấp nhận mất đi một thứ quan trọng”

“ ‘Thứ quan trọng’? Hắn đang ở đâu?”

“ ‘Nơi cao nhất’. Hắn nói vậy” – Syaoran trả lời, vẫn với nụ cười tươi tắn.

“Nơi cao nhất?” – Sakura lẩm bẩm nhắc lại – “Lâu đài giải trí!”

Sakura kêu lên rồi phóng vụt đi, không đợi Syaoran kịp nói thêm. Anh lắc đầu, lao người vào màn đêm tối. Phía dưới, bước chân quân lính vẫn rầm rập. Những ánh mắt tò mò, hiếu kì của cung nữ từ trong ló ra ngoài. Cấm quân, vệ binh phát huy hết khả năng tìm kiếm. Ánh lửa rực sáng một góc trời….

__________________________________________________ __________

Không như xung quanh và tổng thể cung điện, Lâu đài giải trí vắng lặng, không một bóng quân lính. Từ khi Chieka chết, nơi đây đã trở thành điểm cấm đối với tất cả cung nữ và binh lính. Quân lính đi tuần chỉ vòng xung quanh khu vực này. Cửa vào lâu đài đã bị niêm phong từ lâu. Những cành cây leo loà xoà trên lan can, vòng quanh như bao vây lấy cả toà lâu đài. Lá cây rung nhè nhẹ trong gió. Từ xa trông lại, cả lâu đài như một chòi gác nằm giữa rừng.

Khi Sakura đến nơi, dấu niêm phong ở cửa vào đã bị xé bỏ. Cánh cửa mở toang, như mời gọi, như đợi chờ. Những cành cây leo đung đưa. Sakura ngước nhìn lên trên. Đứng trên tầng cao nhất của lâu đài, một bóng người thấp thoáng. Bóng áo choàng đen bay trong bóng cây rủ xuống. Sakura lao người vào bên trong, nhảy những bậc thang dài. Cô nhất định phải bắt được hắn. Kẻ đó rõ ràng có một mối liên quan nào đó. Cô cảm thấy hắn rất quen. Khi đánh nhau với Sakura, dường như hắn đã cố gắng chừa lại cho cô một lối thoát. Lúc không còn lối thoát nào, cũng là lúc Syaoran xuất hiện và cứu thoát cô. Sakura thầy ngờ ngợ. Có lẽ kẻ này không phải kẻ đã từng ám sát cô 2 lần trước. Kẻ này không muốn giết cô NGAY LẬP TỨC! Có thể hắn sẽ giết cô, nhưng có vẻ, hắn đang vờn con mồi của mình. Và bây giờ, hắn bình thản đứng chờ…

Sakura dừng lại, khi những làn gió lạnh lùa vào. Cánh cửa ban công mở toang. Chiếc áo đen vẫn bay trong gió, như không bao giờ dừng lại. Khi đối mặt với hắn, Sakura nhận thấy, đôi mắt hắn đang cười. Sau một thoáng rất nhỏ ngạc nhiên, hắn đã cười. Nhưng…. Ánh lửa mờ mờ giúp Sakura nhận ra, ánh mắt hắn…. rất dịu dàng… giống như khi cô nhìn thấy khi nãy, lúc hắn tấn công cô. Cũng như lần trước, không kịp đợi Sakura tiếp tục suy nghĩ, hắn tấn công cô.

“Cũng đến đây sao, Sakura?…”

Kẻ đó lẩm bẩm. Giọng nói quen thuộc làm Sakura giật mình. Trong lúc cô bị phân tâm, hắn đã kịp dồn Sakura ra đến lan can. Thanh kiếm của hắn lia nhanh trong gió. Sakura cúi người tránh, đồng thời đưa kiếm lên đỡ. Khi cô nhảy lên trên và phóng kiếm ra, bất chợt mất đà, trượt mạnh chân trên lan can. Sakura rơi xuống dưới….

“SAKURA….”

Tiếng Syaoran thét vang. Sakura quơ tay, tự xoắn tay mình vào chiếc dây leo lơ lửng. Những thân cây leo bao quanh toà lâu đài đã giúp Sakura không bị rơi xuống dưới. Nhìn xuống dưới, Sakura thoáng rùng mình. Tối đen, như một cái hố sâu thăm thẳm không nhìn thấy đáy. Trong thoáng chốc, dường như Sakura nhìn thấy xác của một cô gái nằm trong vũng máu ở bên dưới. Thở mạnh. Sakura xoắn thêm một vòng nữa các dây xoắn vào tay mình, làm điểm tựa, lộn vòng lên trên. Trụ vững trên lan can, Sakura thở phào nhìn xuống dưới rồi nhảy vào trong.

Khi đầu gối Sakura chạm vào nền gạch lạnh lẽo của ban công, cô nhận ra Syaoran đang ngồi bên cạnh. Nhờ cây cối, cô đã hai lần thoát chết khi rơi từ trên cao xuống, và lần đầu tiên, chính là lần định mệnh khiến cô gặp Syaoran. Sakura dịch người lại phía sau, nhưng không vội ngẩng lên. Cô cảm nhận được hơi thở của Syaoran bên tai mình. Nếu lúc đó, cô ngẩng lên, có lẽ mặt cô sẽ chạm vào mặt của Syaoran. Khi cảm thấy đã đủ an toàn, Sakura nhìn lên Syaoran. Lại một lần nữa, cô rùng mình…

Ánh mắt Syaoran lạnh lẽo, hằn lên như ánh mắt của một loài “dã thú”. Dù ánh lửa mờ ảo, cũng đủ để Sakura nhận ra khuôn mặt anh đang tái đi. Không còn vẻ dịu dàng anh vẫn dùng để nói chuyện với cô, không còn nụ cười thường trực trên môi. Lúc này, Syaoran trông giống như một tử thần đáng sợ, đang sẵn sàng cướp đi sinh mạng của bất kì ai đứng gần. Trái tim Sakura đập mạnh. Cô đã từng một lần nhìn thấy vẻ mặt ấy của Syaoran. Nhưng lần này, cái tức giận và lạnh lẽo ấy còn khủng khiếp hơn hàng vạn lần cái buổi tối Sakura kể cho Syaoran nghe về chuyện của Rika, ngay sau khi cô bị bắt cóc. Cô kinh hoàng lùi lại. Không phải vì sợ, mà là vì đau lòng.

Chậm rãi, Syaoran đứng lên. Đôi mắt lạnh lùng nhìn kẻ đang đứng trước mặt. Cái lạnh toát ra từ Syaoran không làm hắn nao núng. Vẫn giữ vẻ bình thản, hắn nhìn lại Syaoran bằng đôi mắt thách thức. Giọng nói của Syaoran vang lên trong bóng tối, trộn lẫn trong cái giá lạnh và sự tức giận.

“Đủ rồi đấy!”

Syaoran nói như ra lệnh. Mắt anh ánh lên tia nhìn chết chóc. Trong thoáng chốc, Sakura sợ hãi nghĩ Syaoran sẽ giết kẻ đó. Tuy nhiên, một niềm tin kì lạ nào đó trong tâm trí làm cô ngừng lại trước khi kịp chạy ra chắn giữa hai người. Syaoran chắn trước mặt cô, đứng im. Kẻ kia từ từ kéo khăn che mặt. Mỉm cười…

“Tôi biết cậu sẽ nhận ra, Syaoran"

Sakura thốt lên một tiếng kêu kinh ngạc. Bóng áo đen vẫn bay nhẹ trong gió. Kẻ đó khẽ cười, ngạo nghễ và thách thức

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Đường Hạnh Phúc 1

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook