Chương 47: “Ế? ‘NGƯỜI THỨ HAI’?”
Rinca_seta
22/12/2015
Bầu không khí vẫn còn nguyên sự ẩm ướt. Trên những ngọn cỏ xanh, nước nhỏ xuống, từng giọt, từng giọt. Bầu trời vẫn xám xịt. Những đám mây lượn lờ, thành từng vòng, rồi thả mình trôi theo làn gió nhẹ lành lạnh. Mùa thu đã kết thúc bằng một cơn mưa rào. Cơn mưa to, nhưng không kéo dài. Mưa chỉ đủ dài làm nhạt đi màu đỏ của máu, và làm khóe mắt người trong mưa ướt nhòa.
Những thớ đất ẩm ướt nằm chồng lên nhau, tạo thành một cái mà người ta vẫn hay gọi là MỘ. Nấm mồ mới đắp, nằm im lặng trong những tia sáng yếu ớt của ánh mặt trời đang cố gắng len ra khỏi những đám mây, nhưng rồi lại phải ngoan ngoãn nằm im vì mây quá dày. Nấm mồ khiêm tốn, nằm nép mình dưới những ngọn cỏ xanh rung rinh buồn bã. Cỏ buồn. Cũng đúng thôi. Làm sao có thể vui được khi đứng trên một ngôi mộ nghi ngút khói hương! Làn khói tỏa vào không khí, xoa lên mặt lá cỏ, xoa lên đôi mắt chăm chú.... Cỏ buồn, và người cũng buồn....
“Anh Yukito, Tại sao ngay từ khi sinh ra, người ta đã biết trước kết cục của mình sẽ là cái chết, vậy mà vẫn sinh ra, vẫn cố gắng?”
“Hm.... Em thử suy nghĩ xem, Sakura!”
Câu hỏi mà Sakura đặt ra với Yukito, anh chỉ trả lời một cách mập mờ cùng một nụ cười bí hiểm. Khi đó, Sakura biết không thể hỏi gì thêm, nên im lặng. Và đến giờ, cô cũng biết, có lẽ mãi mãi cô sẽ không tìm được câu trả lời. Sakura im lặng nhìn làn khói mỏng đang lượn quanh người mình. Đôi mắt cô không thể rời ra khỏi nấm mồ mình vừa đắp, cũng như không thể xoa dịu lòng mình đi được nữa. Cô cứ đứng, đứng trong im lặng, đứng mà không nói gì. Gió làm tà áo cô bay bay. Những lọn tóc màu nâu trà ngắn tung lên nhè nhẹ. Khuôn mặt cô lạnh lẽo, vô cảm. Và có lẽ, trong trái tim cô cũng không một gợn sóng. Nhưng.... trong sâu thẳm của trái tim băng giá ấy, chắc chắn, nỗi buồn của cô lớn lắm. Bởi vì gió đang an ủi cô. Bởi vì gió đã cảm nhận được nỗi đau buồn trong một nơi nào đó rất xa xăm của Sakura.
Phía sau Sakura, Nakuru và Seiza khẽ đưa mắt nhìn nhau. Cô công chúa nhỏ của họ đã đứng im như vậy khá lâu, nhưng họ không định làm phiền. Họ hơi cúi đầu trước nấm mộ. Họ là “Tứ đại hộ pháp”, là những kẻ không bao giờ cúi đầu với ai, trừ “minh chủ” của họ. Nhưng lần này, họ cúi đầu trước ngôi mộ này, bởi vì, họ đã không cứu được người trong đó. Họ đã đến, họ đã có mặt, chỉ để mang về một cái xác đẫm nước mưa, lạnh lẽo. Là nước mưa.... Không phải Máu.
“Công chúa”
Nakuru dè dặt nói. Sakura vẫn đứng im, nhìn vào ngôi mộ một cách vô hồn, không quay lại. Nakuru khẽ khàng nói tiếp:
“Xin lỗi. Là lỗi của chúng tôi. Tôi và Seiza đã đi rất nhiều nơi, nhưng không tìm thấy Mizuki Kaho. Cho đến khi chúng tôi tìm thấy thì cô ấy đã chết...”
Sakura không nói gì, không thở dài, không cảm xúc. Cô chỉ đứng im, đưa mắt theo làn khói mỏng manh.
“Không phải do các ngươi” - Sakura lạnh lùng lên tiếng - “Là do...... ‘kẻ ấy’! Là..... LI SYAORAN....”
Giọng nói của Sakura trở nên căm phẫn, đượm buồn và đau đớn. Cô đã gặp Syaoran, hay nói cho đúng, cô đã được Syaoran che chắn cho khỏi công việc “cướp đi mạng sống của kẻ khác”. Chính Syaoran đã giúp cô không giết người, không chạm vào máu người - việc mà cô căm ghét nhất. Nhưng Sakura không hiểu. Vào những lúc cô cảm thấy tìm được lí do để không phải giết Syaoran, thì ngay lập tức, anh gây ra việc khiến cô “buộc phải giết” anh. Cô không hiểu, mặc dù vốn dĩ con người Syaoran đã là rất khó hiểu. Nhiều khi, Sakura nghĩ đã hiểu được một phần nào Syaoran, nhưng rồi chính Syaoran lại làm tan biến đi ý nghĩ ấy. Trái tim cô đang đau lắm. Có lẽ vậy. Chỉ là “có lẽ” thôi. Bởi vì lúc này, con tim Sakura đã trở nên vô cảm. Cánh cửa đã đóng lại, sẽ rất khó mở ra...
Làn khói xám nhẹ nhàng, vẫn bay lên, đượm vào hương cỏ thơm. Hình ảnh của Touya và Mizuki chợt hiện lên sau làn khói. Máu.... Máu nhỏ xuống.... Máu rơi rơi.... Đỏ lòm. Sakura siết chặt tay. Cô quay người, bỏ lại làn gió vẫn đang đưa mùi hương bay lên, và những ngọn cỏ rung rinh:
“Anh Touya, chị Mizuki, em nhất định sẽ TRẢ THÙ....” - Trong giây lát, gió ngừng thổi, cỏ ngừng rung, mùi hương trùng xuống. Làn khói phất xuống, như sợ hãi, như lo lắng. Nhưng rồi, gió lại thổi, lại làm lay ngọn cỏ, lại đưa hương bay đi và làm khói đượm nồng... - “Đi thôi, Nakuru, Seiza!”
Sakura nhảy lên ngựa, phóng nhanh về phía trước. Nakuru và Seiza khẽ đưa mắt nhìn nhau, nhún người rồi biến mất.
Cơn gió vẫn dịu dàng, cùng ngọn cỏ ôm lấy ngôi mộ nhỏ bé....
__________________________________________________ ___________
“Vậy là cô ấy đến rồi à?”
Cô gái lên tiếng hỏi, đôi mắt hấp háy đầy chờ mong nhìn người con trai đứng trước mặt. Khuôn mặt nghiêm nghị của hắn không đổi sắc, nhưng ánh mắt đỏ trở nên dịu dàng hơn. Hắn khẽ gật đầu:
“Đúng thế. Nhưng tôi nghĩ, không chỉ có ‘chủ nhân’ sang đây”
“.....”
Tên con trai khẽ đưa mắt lại phía sau. Cô gái nhìn theo, nhưng chỉ là khoảng trống tĩnh lặng. Cô ngạc nhiên nhìn hắn. Đúng lúc cô định thắc mắc, một giọng nói trong veo, lặng như mặt hồ thu vang lên. Đều đều, buồn, nhưng âm vang:
“Còn một người nữa từ Clow sang đây. ‘Kẻ ấy’ có lẽ cũng sẽ đến đây cùng lúc với ‘chủ nhân’”
Cô gái thoáng sững lại trong giây lát, rồi như hiểu ra điều gì, cô “À” lên:
“Một đồng đội của ngươi à? Là con gái sao?”
Im lặng. Tên con trai không trả lời câu hỏi của cô. Nhưng cô có vẻ cũng không cần dùng đến câu trả lời của hắn. Cô tiếp tục nói mà không chờ đợi:
“Đừng lo. Ta đã nói là sẽ chăm sóc ‘chủ nhân’ của ngươi mà” - Cô gái mỉm cười, dịu dàng. Mái tóc dài được chia đều sang hai bên của cô khẽ lúc lắc - “Ta có cách làm của ta. Vì thế, yên tâm đi! Ta cũng không muốn cung điện xinh đẹp của ta trở thành nơi đẫm máu đâu”
Nụ cười của cô gái có nét gì đó buồn buồn, nhưng lại ánh lên vẻ “có thể tin tưởng”. Tên con trai gật đầu:
“Phiền cho cô quá! Sẽ không sao chứ? ‘Kẻ ấy’ vốn là.....” - Hắn ngừng lại. Cô cười nhẹ nhàng, cắt ngang câu nói của hắn. Nụ cười ấy đủ để trả lời cho những thắc mắc tiếp theo mà hắn chuẩn bị nói. Hắn thở dài, nhè nhẹ - “Được rồi. Vậy lại làm phiền cô nữa rồi!”
“Không có gì!”
Thời tiết ở Lamia quanh năm ấm áp, không nóng quá như ở Tatan, cũng không quá lạnh như ở Shimon, lại càng không phân chia thành nhiều mảng như Clow. Sau khi Kinomoto lập nên vương quốc Clow, ở Lamia cũng có một cuộc nội chiến lớn, thay đổi quốc vương. Từ sau lần ấy, Lamia trở nên phồn thịnh hơn bất cứ đất nước nào. Không chiến tranh, không đói nghèo. Phố xá san sát nhau, người dân vui vẻ cất tiếng ca. Nhân dân làm ăn, buôn bán, tổ chức lễ hội.... Kinh tế, Khoa học ở Lamia phát triển bậc nhất trong vòng tròn luẩn quẩn giữa các nước xung quanh.
Lamia hiện nay là một thiên đường đáng mong đợi của các nước láng giềng, nhưng không một ai dám động đến, dù chỉ một mẩu đất nhỏ của Lamia. Phần vì chính sách đối ngoại khôn khéo, mềm mỏng nhưng cũng đủ cứng rắn và cương quyết của quốc vương Lamia, phần vì quân đội Lamia - đội quân mạnh nhất, với đầy đủ vũ khí tối tân, hiện đại. Khi xảy ra chiến tranh, tất cả các phe tham chiến đều mong muốn lôi kéo được Lamia về phía mình. Người ta cho rằng: “Chỉ cần Lamia đứng về phía ai, bên đó chắc chắn sẽ thắng”. Nhưng điều đó chưa từng được chứng minh, bởi Lamia luôn giữ vị trí trung lập, không tham gia bất kì trận chiến nào. Khẩu hiệu của vương quốc này luôn được giương cao ở khắp các đường phố: “Tôn trọng hòa bình!”. Phải chăng, vì khẩu hiệu này mà người dân ở Lamia đều có tấm lòng mến khách, sự ôn hòa cần thiết đối với những người mà mình tiếp xúc?
***
Sakura đọc khẩu hiệu giương trên cổng thành. Nó cùng một nội dung với những khẩu hiệu mà cô đọc được trên phố xá, chợ, hay bất cứ nơi công cộng nào. Thậm chí, ở nhà nghỉ, trong từng phòng cũng có treo khẩu hiệu. “Tôn trọng hòa bình!?” - Sakura lẩm bẩm, rồi cười nhẹ. Đối với một nước, đặt hòa bình lên hàng đầu thế này, một kẻ gây chiến tranh như cô đáng lẽ không thể được chào đón ở đây. Nhưng họ vẫn vồn vã, họ vẫn sẵn sàng giúp đỡ cô, họ vẫn trao cho cô những nụ cười thân thiện.... Cô đã xé vụn tờ giấy viết trên tường nhà nghỉ. “Hòa bình”? Đối với Sakura, đó thật sự là một từ xa xỉ.
Cổng cung điện Lamia cao lớn, sừng sững giữa một khoảng trời rộng rãi. Bầu trời với những ánh mây hồng nhẹ nhàng bay theo làn gió nhẹ. Những cánh chim trời sải rộng đôi cánh, vút bay lên với những ước vọng. Không giống như ở Clow, ngoài cổng cung điện không có những toán lính tay vác kiếm, đôi mắt lừ lên lừ xuống canh gác. Chỉ có một cánh cổng lớn, đơn giản nhưng uy nghiêm, đủ để thể hiện uy quyền của Quốc vương mà vẫn gây lên cảm giác nhẹ nhàng cho những người dân đi lại bên ngoài. Sakura thấy khâm phục cách làm của vị Quốc vương này. Mềm mỏng nhưng có hiệu lực. Sự giàu đẹp của Lamia quả là rất đáng mong ước. Tuy nhiên, điều cô cần lúc này là quân đội của Lamia - một đội quân được đánh giá mạnh nhất nhì trên thế giới.
Sakura thở dài. Cô nhìn xung quanh và nhanh chóng nhận ra một chiếc chày khá to treo ngoài cổng cung điện. Trước khi Sakura sang Lamia, Yukito đã gửi thư báo cho quốc vương Lamia, xin sự cho phép và nhanh chóng được chấp nhận. Theo thư trả lời, sau khi Sakura đến Lamia, chỉ cần dùng chiếc chày treo ngoài cổng, gõ thật mạnh vào cánh cổng cung điện, lập tức cổng sẽ mở cho cô vào. Cô nhìn chiếc chày vĩ đại, khẽ lắc đầu. Chiếc chày to quá đáng so với thân hình bé nhỏ của Sakura. Cô gái mím môi, chạm nhẹ tay vào chiếc chày để xác định độ nặng của nó.....
__________________________________________________ ____________
Syaoran nhẹ nhàng lau thanh kiếm mang theo bên mình. Người chủ nhà nghỉ lén đưa mắt nhìn anh trong khi đang sắp xếp phòng, rồi lại nhanh chóng đảo mắt đi chỗ khác. Ông ta có vẻ không mấy dễ chịu khi nhìn thấy thanh kiếm sáng loáng lên ấy. Syaoran cũng không cảm thấy ngạc nhiên. Ở Lamia này, lúc nào khẩu hiệu hòa bình cũng được giương cao, họ đương nhiên không biết đến kiếm cung rồi. Hơn nữa, chẳng hiểu quốc vương làm cách nào, chỉ biết rằng, quân lính trong nước khi ra ngoài cũng không mang theo vũ khí. Vậy mà quân đội ở Lamia vẫn không suy giảm đi chút nào. Syaoran tặc lưỡi. Một vài nhân viên trong nhà nghỉ cũng nhìn theo thanh kiếm của anh, nhăn mặt. Anh tra kiếm vào bao, khẽ mỉm cười. Một thanh kiếm dính máu! Nếu những người này biết điều ấy, Syaoran thật sự không hiểu rằng những đêm ở Lamia này, anh sẽ phải ngủ ở đâu nữa.
Syaoran khẽ thở dài. Lamia đã thay đổi khá nhiều, kể từ lúc anh sang đây lần đầu tiên. Con người thay đổi, tự nhiên cũng thay đổi. Những cơn gió cũ giờ đã mất đi, đổi lại là những làn gió hoàn toàn mới. Mây không xám, không lượn lờ như trước nữa. Những áng mây nhẹ nhàng hơn, thời tiết cũng ấm áp hơn. Những con đường, phố xá đã thay đổi rất nhiều. Kinh thành trở lên tấp nập hơn nhiều, hàng quán phong phú. Và đặc biệt, những người quen của anh khi xưa, giờ đây chắc chắn đã thay đổi. Có thể đó là một sự thay đổi khiến anh không thể nhận ra. Syaoran thầm nghĩ, mỉm cười với chính bản thân mình. Có lẽ, họ cũng không còn nhận ra anh nữa. Mọi thứ đã thay đổi. Lớp bụi thời gian cuốn theo bên mình tất cả, mang đi tất cả, nhưng đồng thời cũng mang đến rất nhiều thứ.
Tiếng vỗ cánh vang lên nhè nhẹ ở cánh cửa sổ khép hờ. Syaoran mở tung cánh cửa, để một con chim trắng bay vào phòng. Sau khi đập cánh thật mạnh và làm một vòng xem xét xung quanh căn phòng nhỏ bé mà Syaoran vừa thu xếp, con chim đậu xuống tay anh, khẽ mổ lên mu bàn tay Syaoran như để đòi thưởng công. Syaoran vứt cho nó mấy hạt đậu, đồng thời gỡ mảnh giấy buộc ở chân con chim.
Tôi rất vui mừng vì cậu vẫn còn nhớ đến cái vương quốc này, Syaoran. “Người ấy” cũng đã đến. Tôi nghĩ tôi sẽ được vinh dự đón tiếp cả hai người vào cùng một thời điểm. Hoàng hậu xinh đẹp của chúng ta có dặn dò: Khi vào nhớ làm theo cùng cách với “người ấy”. Tuy nhiên tôi không biết cách đó là cách nào, chỉ biết rằng, nếu gặp “người ấy”, cậu sẽ biết phải làm sao. Nhanh lên nhé, tôi mong có người ngồi tán gẫu đấy ^^
Syaoran khẽ mỉm cười. Anh đeo lại thanh kiếm cho ngay ngắn. Syaoran có suy nghĩ đến việc cất thanh kiếm vào một chỗ nào đó trong đống hành lí ít ỏi để đi đường, nếu như muốn tránh ánh mắt của người khác. Nhưng cũng chẳng biết nghĩ thế nào, anh lại quyết định đeo nguyên thanh kiếm bên người. Anh đứng dậy, tung con chim trắng vào trong không trung khi nghe có tiếng gõ cửa. Cánh chim vút bay vào bầu trời xanh cao vời vợi, hướng thẳng về Cung điện Lamia. Cánh cửa phòng bật mở sau tiếng đồng ý của Syaoran.
Người bước vào phòng là một cô gái khá đẹp, nhưng lạnh lẽo. Khuôn mặt cô nhỏ nhắn với mái tóc ốp sát vào mặt, làm tôn lên vẻ đẹp dìu dịu của cô. Cô đặt túi đồ xuống:
“Anh định làm gì, Li Syaoran?”
“Làm gì là sao?” - Syaoran hỏi bằng một giọng ngây ngô khó hiểu.
“Đừng giở giọng đó với tôi!” - Cô gái dọa nạt, đôi mắt sắc lên - “Đừng quên chúng ta đến đây làm gì. Cần phải nhanh chóng vào cung điện!”
Syaoran thở dài. Anh mỉm cười:
“Vội làm gì, Rika? Cái cung điện đó và đội quân của họ đâu biến mất được....”
“Có đấy. Sakura Kinomoto sẽ làm chúng biến mất. Có thể là ngay - bây - giờ” - Rika nhấn mạnh từng chữ.
Syaoran nhún vai. Nụ cười vẫn nở trên đôi môi không bao giờ ngừng cười của anh:
“Oh, thì ra là thế!”
Rika vuốt mái tóc của mình:
“Đúng. Và CHÚNG TA phải đi NGAY LẬP TỨC”
“ ‘Chúng ta’?” - Syaoran hỏi lại - “Nói vậy là cô cũng đi cùng tôi à? Ồ không, tôi nghĩ là không cần đâu, Rika. Cô nên ở lại nhà nghỉ. Chỉ mình tôi đi thôi”
“Tôi nhất - định - phải - đi” Rika gằn giọng.
Syaoran chỉ lắc đầu, không nói. Rika đã được mẹ anh giao cho nhiệm vụ giám sát anh, vì thế, muốn tránh khỏi cô ta quả là rất khó khăn. Anh nhíu mày, tìm một lí do để từ chối. Nhưng những lí do đó chỉ làm Rika nghi ngờ hơn, và nhất quyết theo sát Syaoran.
Cánh cửa lại một lần nữa bật mở, nhưng lần này không có tiếng gõ báo trước. Syaoran ngừng lại, nhìn ra ngoài. Một nụ cười quen thuộc bước vào phòng. Mái tóc nâu của hắn khẽ lúc lắc nhìn hai người, rồi lại cười tươi:
“Ái chà, đông đủ nhỉ? Syaoran, tôi đã báo với Quốc vương Lamia rồi đấy. Ông ấy rất vui mừng vì cậu đến thăm. Ông ta mong rằng cậu sớm vào cung điện.... uống rượu với ông ta” - kẻ đó dừng lại khi nhận ra ánh mắt của Syaoran và sự có mặt của Rika. Hắn liên hệ những chi tiết với nhau trong nháy mắt - “... đương nhiên là chỉ có một mình cậu thôi. Tên quốc vương keo kẹt ấy không muốn tốn quá nhiều rượu cho một người tửu lượng tốt như tôi và hai căn phòng cho những người không quen biết đâu!”
Hắn nháy mắt, quay lại nhìn Rika. Ánh mắt Rika bắt gặp tia nhìn hấp háy của hắn, cô vội vã quay đi, mặt đỏ ửng. Từ đêm hôm ấy, khi hắn đứng nhìn cô khóc suốt một đêm dài, mỗi lần gặp hắn cô lại thấy ngượng và không thể nhìn thẳng vào mặt hắn được. Rika thở sâu vào, lấy lại bình tĩnh ngay lập tức khi đối mặt với khuôn mặt thấy - chưa - nào của Syaoran:
“Tôi cần phải đi. Bởi vì.... Sakura Kinomoto cũng ở trong đó”
Syaoran mỉm cười:
“Cô nghĩ Kinomoto có thể làm gì được tôi à? Hay sợ tôi sẽ làm gì cô gái ấy?”
“Cả hai” - Rika mím môi. - “Tôi không dám đảm bảo với mẹ việc gì sẽ xảy ra khi anh và cô ta gặp nhau”
Đôi mắt Rika soi thẳng vào đôi mắt hổ phách trong suốt của Syaoran. Màu hổ phách đã nhuốm mỏi mệt, nhuốm cả màu máu và màu của đau thương. Bất chợt, một cảm giác nhói lên trong Rika. Ánh mắt của Syaoran đã thay đổi, đã mất hết cảm xúc. Có lẽ, ánh mắt đó bắt đầu như vậy từ cái ngày chính tay anh chặt đứt cây hoa anh đào mà anh yêu quý nhất - chặt đứt sợi dây duyên phận của anh và Sakura Kinomoto. Để rồi, giờ đây, Syaoran chỉ là một người có đôi mắt lạnh lẽo của một kẻ vô tình - một kẻ vô tình có nụ cười nở trên môi.
“Đừng lo” - Syaoran mỉm cười, đôi mắt vô cảm vẫn cười - “Sẽ không có chuyện gì đâu. Nếu có, có lẽ cũng chỉ là một cái xác người sẽ xuất hiện thôi”
Rika hơi rùng mình. Cô định nói tiếp thì một bàn tay đặt nhẹ lên vai cô. Kẻ đó tươi cười nhìn Syaoran:
“Nghe hay đấy, Syaoran.” - Syaoran nhún vai, không nói. Kẻ đó tiếp tục - “Đi uống rượu nhớ phải đem cái gì về cho chúng tôi đấy. Ưm, nếu là xác của cậu thì rượu sẽ ngon hơn nhỉ?”
Syaoran nhếch mép cười. “Tạm biệt”. Cánh cửa đóng sập lại sau lưng Syaoran, để lại hai người đứng im lặng. Tên con trai quay mặt nhìn theo cánh cửa, cười. Rika đẩy mạnh tay của hắn ra, đồng thời đôi mắt sáng lên tức giận:
“Anh là gì của Kinomoto? NÓI!”
“Cô đã từng nói rất nhiều lần rồi.” - hắn mỉm cười trả lời - “Tôi nhắc lại: Tôi chỉ là một người qua đường thích điều thú vị thôi”
Hắn lặp lại câu trả lời muôn thuở của mình. Rika đã từng nhiều lần hỏi, hi vọng moi được một điều gì của hắn, nhưng vô ích. Hắn luôn trả lời bằng một khuôn mặt lạnh băng, dù vẫn cười. Cô dằn giọng:
“Nếu anh dám động đến Syaoran, đừng trách tôi!”
Hắn nhún vai. Cười. Khuôn mặt hắn ghé sát lại phía Rika:
“Nếu cậu ta chết, cô sẽ yêu tôi chứ, Rika?”
Rika giật mình, lùi lại. Hắn chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, đôi mắt dịu dàng nhìn Rika rồi bỏ ra ngoài. Phía sau cánh cửa đã đóng lại, Rika hi vọng, hắn không thấy bộ mặt đỏ ửng lên của cô, và một chút nhói đau khi tiếng nói của hắn âm vang vọng lại:
“Nhưng..... nếu cô động đến Sakura Kinomoto..... cũng đừng hỏi tôi lí do....”
__________________________________________________ ____________
Seiza uống nốt cốc trà của mình, đưa tờ giấy đặt trên bàn cho Nakuru. Nakuru nhíu mày:
Ta vào cung điện một mình, hai ngươi không cần đi theo. Hãy giải quyết xong công việc của mình trước khi ta trở về.
Nakuru đập mạnh tờ giấy xuống mặt bàn, đôi mắt hoảng hốt:
“Không thể nào. Seiza, nhanh lên. Chúng ta phải đi theo công chúa”
“Tại sao?” - Seiza hỏi, khẽ dùng thìa quấy nhẹ vào tách trà đặc sánh mà hắn vừa bỏ công ra pha chế - một loại trà hắn cho là “đặc sản đặc chế”.
“ĐỪNG HỎI NHỮNG CÂU NGÂY NGÔ ẤY” - Nakuru gầm lên - “Chúng ta phải BẢO VỆ công chúa. Hừ, ai mà biết được ở trong cái cung điện quái quỷ ấy có những thứ gì chứ”
Đáp lại sự tức giận của Nakuru, Seiza chỉ lẳng lặng dốc ngược tách trà xuống khi mà hắn đã uống hết. Không có một giọt nào chảy ra. Nakuru nhăn mặt. Xưa nay, không chỉ Nakuru mà cả “Tứ đại hộ pháp” đều cho rằng trà do Seiza pha chế là loại trà khó uống nhất, trừ Seiza không tin vào khẳng định ấy. Tuy nhiên, lúc này không phải lúc tranh cãi về loại trà vừa chát vừa cay, lại đặc sánh ấy. Nakuru ném cây thương lại phía Seiza, yêu cầu hắn khẩn trương hơn để đuổi theo Sakura. Tất cả những gì hắn nhận lại được chỉ là vẻ bình thản đến bực mình và một cái lắc đầu nhè nhẹ:
“Bình tĩnh nào, Nakuru.”
“Cái đầu ngươi bình tĩnh ấy” - Nakuru cằn nhằn - “Nhanh lên đi. Nếu cổng đóng, chúng ta sẽ phải đột nhập vào. Mà nghe nói việc đột nhập vào cung điện Lamia không phải đơn giản”
Seiza nhún vai:
“Không. Ta không có ý đó. Ta chỉ muốn nhắc ngươi hãy đọc kĩ lá thư của công chúa. Công chúa không muốn chúng ta đi theo, và chúng ta PHẢI vâng lệnh. Đó là quy định của ‘Tứ đại hộ pháp’”
Nakuru mím môi không nói. Seiza quay lại nhìn Nakuru, mỉm cười tiếp tục:
“Và..... Trong bức thư, công chúa cũng đã ‘ra lệnh’ chúng ta phải làm xong việc của mình trước khi công chúa trở ra. Cũng có nghĩa, đó là lời đảm bảo: Công chúa nhất định sẽ yên bình quay về. Chúng ta cần tin tưởng công chúa và ở ngoài này chờ đợi. Nếu quá lâu, không phải chỉ có ta và ngươi, mà cả ‘Tứ đại hộ pháp’ sẽ tấn công cung điện Lamia, NGAY LẬP TỨC”
Seiza mỉm cười đầy ngụ ý. Nakuru khẽ nhíu mày, trong giây lát, hắn hoàn toàn hiểu được ẩn ý phía sau câu nói của Seiza. Hắn có chút buồn, khi cô công chúa nhỏ đã lớn, đã trưởng thành, đã không cần đến vòng tay bảo vệ của hắn nữa. Gương mặt hắn xịu xuống khi kéo ghế ngồi đối diện với Seiza:
“Ta hiểu. Nếu vậy, chúng ta cần bắt đầu công việc của chúng ta. Ta nghĩ ngươi đã có manh mối?”
“Đúng thế. Ta đã nhận được tin tức của Naoko. Chút nữa, chúng ta sẽ lên đường” - Seiza cười nhẹ, với tay lấy ấm trà và bắt đầu việc pha trà trong cái nhăn mặt của Nakuru.
__________________________________________________ ____________
Sakura đá mạnh vào chiếc chày. Nó quá nặng so với khối lượng mà sức cô có thể vác lên để đập thật mạnh vào cái cánh cổng bằng sắt nặng nề kia. Sakura không hiểu tại sao điều kiện để cô vào được trong cung điện lại là đánh mạnh vào cổng bằng chiếc chày nặng tương đương với cánh cổng ấy. Cô tin rằng một người thông minh như quốc vương Lamia, chắc chắn thừa biết rằng một cô gái như Sakura không thể đủ sức để làm cái chày đung đưa, nữa là dùng chày để gõ cổng. Và để lí giải cho yêu cầu này chỉ có thể là do Quốc vương muốn làm khó cô, hoặc một sự thử thách đối với Sakura.
Tất nhiên, để đạt được mục đích của mình trong lần vượt qua một chặng đường xa đến đây, Sakura không thể bị giữ chân lại chỉ bởi một cái chày và một cánh cổng, dù chúng nặng gấp vạn lần trọng lượng cơ thể cô. Dù có lẽ là rất nặng, nhưng chắc chắn phải có cách nào đó làm cho chiếc chày này đung đưa, cũng như họ đã treo được nó lên và việc sợi dây treo nó có thể đỡ được nó vậy. Sakura dạo vòng quanh chiếc chày, hi vọng tìm được một cách nào đó làm chiếc chày rung lên. Vô ích. Đủ mọi cách của Sakura vẫn không làm chiếc chày nhúc nhích. Chợt, một tiếng nói vang lên phía sau lưng Sakura:
“Cô muốn gõ chày à?”
Sakura quay lại. Ấy là một cô gái, có mái tóc màu trà nhạt, được tết thành hai bím thả dài đến thắt lưng. Nhìn cô gái khá xinh đẹp với đôi mắt dịu dàng cùng nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi. Dựa vào cách ăn mặc của cô gái, Sakura đoán cô thuộc một gia đình danh giá, quý tộc trở nên ở Lamia. Sakura mỉm cười chào:
“Vâng. Cô có biết cách nào gõ được chày không? Tôi nghĩ phải có cách gì chứ?”
Cô gái tươi cười, nhẹ nhàng chạm vào chiếc chày:
“Ừm. Có cách đấy. Nhưng trên thế giới này, chỉ 2 người làm chiếc chày động đậy được. Một người là Quốc vương đương nhiệm Lamia, và người thứ hai......”
“.....” - Sakura chờ đợi, với hi vọng đó là một người mình có thể nhờ cậy. Cô gái cười, đưa ánh mắt ra phía sau lưng Sakura:
“.... Người thứ hai đã xuất hiện rồi....”
Theo phản ứng tự nhiên, Sakura xoay người lại. Ngay lập tức, ánh mắt cô chạm phải ánh mắt của một người đã đứng sau lưng cô từ lúc nào. Trong một thoáng, Sakura cảm giác khuôn mặt của mình đã chạm vào mặt hắn. Kẻ đó mỉm cười nhìn Sakura, đồng thời trao đổi một nụ cười ý nhị với cô gái vừa xuất hiện. Bất giác, không kiểm soát được hành động của mình, Sakura lùi lại, áp sát người vào cánh cổng:
“Li Syaoran?”
Là Syaoran. Cho dù anh có là tro bụi Sakura cũng nhận ra, huống hồ bây giờ, anh đang bằng xương bằng thịt đang đứng trước mặt Sakura. Cô nhìn chằm chằm vào Syaoran, toàn thân run lên. Cô sợ ư? Không. Đó không phải là “sợ hãi”. Sakura thoáng suy nghĩ. Nhưng trong sự bất ngờ, Sakura không thể nghĩ thêm được điều gì. Cô chỉ im lặng đứng nhìn, trong khi mặt trời đang bắt đầu lặn.
“Đã lâu không gặp, Sakura.” - Anh mỉm cười, đôi mắt khẽ hấp háy. - “Tôi mừng là cô vẫn an toàn trong khi triều đình Clow đang tìm mọi biện pháp truy đuổi cô.”
Sakura mím môi. Trái tim cô bắt đầu đập loạn lên. Nhưng đó chắc chắn không phải do sợ hãi. Cô biết, đó có lẽ là cảm giác giống như “vui mừng” và “an toàn”. Một thân một mình đi vào một nơi hoàn toàn xa lạ, nếu nói không có gì sợ là nói dối. Nhưng giờ đây, khi thấy Syaoran xuất hiện, cô chợt thấy một sự an toàn. Sau những buổi học với sự huấn luyện nghiêm khắc của thầy Terada, Sakura đã nhanh chóng chế ngự được cảm xúc của mình. Cô đáp lại bằng một giọng lạnh lùng:
“Không phải việc của anh. Anh đến đây làm gì?”
“Lamia đâu phải của riêng cô” - Syaoran nhún vai, mỉm cười đầy thú vị trước vẻ mặt của Sakura. Nhưng rồi, anh nói tiếp - “Nhưng lần này, tôi đến đây với cùng mục đích như cô thôi: Đó là mượn quân đội của đất nước này, phải không, thưa HOÀNG HẬU kính mến?”
Syaoran khẽ cười, quay lại phía cô gái xinh đẹp với mái tóc trà nhạt xinh đẹp mà Sakura vừa gặp. Sakura không tin vào tai và mắt mình. Cô há hốc miệng, nhìn cô gái:
“HOÀNG HẬU???”
Cô gái tươi cười, chìa tay ra phía Sakura:
“Xin chào, Sakura Kinomoto. Tôi đã được báo trước về việc tới thăm của tiểu thư, nhưng không thể nghênh đón chu đáo. Xin lượng thứ cho! Tôi là Hoàng hậu Lamia: Chiharu Mihara”
“Mihara?” - Syaoran ngạc nhiên hỏi, nhưng ngay lập tức nhận được cái gật đầu ngăn lại của vị hoàng hậu trẻ:
“Chuyện gì lát nói sau, Syaoran” - Cô mỉm cười, nắm lấy bàn tay chìa ra của Sakura, rồi quay lại nhìn Syaoran, dịu dàng - “Tôi nghe đồn, ‘đôi mắt’ cậu đã thay đổi. Nhưng dường như không phải nhỉ?”
Syaoran mỉm cười, một nụ cười dịu dàng thật sự. Đôi mắt anh khẽ đưa nhìn Sakura:
“Không. Tôi nghĩ là lời đồn ấy chính xác đấy”
Chiharu mỉm cười, cũng quay nhìn Sakura trong khi Sakura ngạc nhiên không hiểu và đang tìm mọi cách để lí giải chuyện kì lạ đang xảy ra bên cạnh mình. Chợt, vị hoàng hậu trẻ buông tay Sakura ra, cười đầy bí ẩn:
“Thôi. Tôi vào cung điện đây. Nhưng hai người không được vào cùng đâu. Tiểu thư Kinomoto, tiểu thư cũng biết đấy: điều kiện để tiểu thư vào là gõ được chiếc chày vào cánh cổng. Hm.... Hình như cả hai người đều có chung một mục đích là mượn quân đội của Lamia. Vậy, nếu ai vào được trong cung điện trước sẽ được mượn đội quân tinh nhuệ nhất. Tôi không biết hai vị sử dụng cách gì, nhưng đừng để cung điện của tôi nhuốm máu. Được chứ?” - Vị hoàng hậu trẻ mỉm cười - “Vì thế, cố lên nhé!”
“Eh?”
Sakura ngạc nhiên nhìn cô gái trẻ. Chiharu chỉ cười, gật đầu với Syaoran rồi bước thẳng lại phía cánh cổng. Cô gái dùng tay gõ nhẹ vào cổng, lập tức cánh cổng được đẩy lên cao, nhường đường cho cô gái. Sakura đứng sững lại, nửa muốn chạy theo cho đỡ phải suy nghĩ, nửa lại muốn đích thân vượt qua thử thách này một cách thành công nhất. Cánh cổng từ từ đóng lại, nhưng Sakura vẫn kịp nhận ra nụ cười đầy ngụ ý và tiếng nói văng vẳng của vị hoàng hậu:
“Tiểu thư Kinomoto, ‘người thứ hai’....”
Sakura ngơ ngác nhìn theo cánh cổng đang đóng lại, rồi vẫn giữ nguyên vẻ mặt ấy, Sakura quay lại, chỉ vào Syaoran - người vẫn đang đứng bên cạnh mình:
“Ế? ‘Người thứ hai’?”
Syaoran mỉm cười, chỉ vào mình theo Sakura:
“ ‘Người thứ hai’....”
Lamia vẫn ồn ào, vẫn náo nhiệt như không bao giờ có nơi nào náo nhiệt hơn nữa. Dù trời đang về chiều, mặt trời lặng lẽ rút xuống khỏi bầu trời cao vời vợi, nhưng dòng người vẫn chưa dừng công việc để trở về nhà. Những hàng người dài nối đuôi nhau đi trên con đường được dát đỏ bởi ánh sáng cuối cùng trong ngày của vầng mặt trời. Tuy nhiên, trái ngược với vẻ ồn ã ấy, kinh thành Lamia vẫn giữ được một góc nhỏ yên tĩnh. Không người qua lại, không tiếng chào hàng, không những bước chân vội vã, chỉ một gốc cây to nhẹ nhàng thả những chiếc lá cuối cùng xuống lòng đường - dấu hiệu duy nhất để nhận ra: Mùa thu đã trôi qua, và mùa đông đang dạo bước trên đất nước xinh đẹp này. Gió thổi. Gió dịu dàng tạm biệt mùa thu. Gió đông, hanh và khô nhưng không quá lạnh lẽo. Gió cuốn lá đi, thả xuống con đường vắng vẻ đang đón chiều về. Gió thả lá xuống trên mái tóc nâu bồng bềnh dựa vào thân cây. Đôi mắt xa xăm nhìn theo làn gió vô định. Cô gái cứ đứng im, trầm ngâm, đôi tai dường như lắng nghe tất cả mà lại như không nghe thấy gì. Phía trên cành cây, một người con trai có thân hình lực lưỡng, vạm vỡ, ngồi vắt vẻo. Ánh mắt đỏ của hắn hướng ra xa, như trông đợi một điều gì, trong khi vẫn không ngớt phàn nàn. Gió thổi, thân cây rung lên nhè nhẹ.
“Các ngươi đến quá muộn!”
Tên con trai ngồi trên lên tiếng khi nhận ra hai bóng người nhẹ nhàng đáp xuống dưới nền đất trước gốc cây. Ánh mắt cô gái đứng bên dưới cũng mất đi vẻ xa xăm, mà chuyển sự chú ý vào một người con trai và một người con gái vừa xuất hiện. Cô gái có mái tóc vàng dài, tung bay trong gió, xòa trên cả thanh kiếm mà cô ta mang theo người. Bên cạnh đó, một tên con trai nhỏ người, mái tóc xám lòa xòa trên đôi mắt xám lạnh lẽo. Người trên cây nhảy xuống dưới:
“Muộn cả giờ đồng hồ so với giờ giao hẹn mà Naoko nói với ta, Seiza, Nakuru”
Cô gái làu bàu, chỉ vào tên con trai bên cạnh mình:
“Ta đâu có muốn đến muộn. Chỉ tại tên Seiza mải loay hoay với thứ trà kì dị của hắn. Hắn nói mới phát hiện ra một loại hương liệu ở Lamia này, mà nếu cho vào loại trà ấy thì sẽ trở thành loại trà không gì sánh được”
Người con trai nhíu nhẹ đôi mắt đỏ, nhún vai:
“Ta hiểu. Seiza, ngươi vẫn chưa hết ảo tưởng về loại trà của ngươi à? Hm, nhưng, Nakuru, ngươi có nên có lời xin lỗi không nhỉ?”
Nakuru nhìn bằng ánh mắt khó chịu:
“ ‘Xin lỗi’? Bhamaru, ngươi nghĩ ngươi là ai vậy hả? Là một ‘Đại hộ pháp’, vậy mà không có mặt bên công chúa lúc cần. Giờ còn bắt một ‘Đại hộ pháp’ chân chính như ta xin lỗi sao?” - Nakuru khẽ hếch mũi kiếm lên trên - “Ta biết mình đến muộn nên đã phải xuống nước lắm rồi, ngươi còn dám ý kiến ý cò hả?”
Bhamaru cười nhạt:
“Ha, ‘xuống nước’? Ngươi xuống bao giờ vậy? Xuống bằng cái giọng của ngươi hả, Nakuru? Mà cho dù là trước đây, cũng chẳng mấy khi ‘Tứ đại hộ pháp’ phải có mặt đông đủ. Trong quy định cũng không có ghi điều ấy. Vậy ngươi lấy gì dám nói ngươi là ‘chân chính’ còn ta không? Nakuru, kẻ suốt ngày bám theo công chúa mà không làm được gì như ngươi mới không xứng đáng với cái tên ‘Đại hộ pháp’”
Nakuru nghiến răng. Hắn rút thanh kiếm trên vai:
“Bhamaru, ta vốn không ưa cách nói chuyện của ngươi.”
“Ta cũng định nói thế với ngươi. Giải quyết luôn cho nhanh” - Bhamaru vừa nói, vừa lôi ra hai chiếc chuỳ lớn mà hắn thường sử dụng. Hai người gườm gườm nhìn nhau như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương.
Seiza, mặc dù là nguyên nhân gián tiếp dẫn đến cuộc cãi vã của Nakuru - Bhamaru, nhưng hắn không can ngăn, cũng không tham gia một lời nói nào. Hắn chỉ im lặng đứng nhìn, đôi mắt lạnh lẽo nhưng dịu dàng, thâu tóm tất cả hành động, lời nói của hai người “bạn”. Hắn khẽ cười, quay sang phía cô gái vẫn im lặng đứng tựa đầu vào thân cây:
“Naoko, đúng hẹn lắm. Một năm, kể từ ngày ở Xứ Tuyết”
Cô gái đứng thẳng lên, nhìn vào đôi mắt hắn bằng ánh mắt buồn xa xăm của mình. Cặp kính mắt của cô dường như đã rất cũ, nhưng vẫn luôn được cô đeo một cách trân trọng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của mình. Naoko thở dài, nhìn theo chiếc lá đang từ từ đáp xuống chân mình:
“Ừm.... một năm.... Vậy là ‘Tứ đại hộ pháp’ đã có mặt đông đủ....”
Bất giác, Seiza đưa mắt theo ánh nhìn của Naoko. Chiếc lá rơi, rất nhẹ, đáp xuống đất mà không gây lên một tiếng động nào. Ở bên cạnh, Nakuru và Bhamaru cũng dừng lại. Không ai nói câu nào, nhưng tất cả đều biết, họ đều có chung một suy nghĩ: Khi “Tứ đại hộ pháp” tập trung lại với nhau, cũng có nghĩa là đã đến lúc “phán xử kẻ phản bội”. Gió vẫn thổi lá bay. Mùa đông đến, không rõ ràng, nhưng cũng làm người ta cảm thấy được thời điểm kết thúc của một năm đang đến gần. Thời gian vẫn lặng lẽ trôi, không để ý đến con người. Bhamaru thở dài nhè nhẹ:
“Đi ăn gì chứ?”
“Tốt thôi” - Seiza đồng tình, bước lại gần phía Bhamaru và Nakuru - “Ta nghĩ các ngươi nên biết được mùi vị của loại trà ta vừa sáng chế”
Bốn bóng người đồng loạt biến mất, để lại những cái nhăn mặt rất khẽ. Không gian lại trở nên yên tĩnh, một cái yên tĩnh hiếm hoi ở nơi đây. Lá rơi nhẹ. Trời tối dần, kết thúc một ngày, kết thúc một khoảng thời gian.....
Những thớ đất ẩm ướt nằm chồng lên nhau, tạo thành một cái mà người ta vẫn hay gọi là MỘ. Nấm mồ mới đắp, nằm im lặng trong những tia sáng yếu ớt của ánh mặt trời đang cố gắng len ra khỏi những đám mây, nhưng rồi lại phải ngoan ngoãn nằm im vì mây quá dày. Nấm mồ khiêm tốn, nằm nép mình dưới những ngọn cỏ xanh rung rinh buồn bã. Cỏ buồn. Cũng đúng thôi. Làm sao có thể vui được khi đứng trên một ngôi mộ nghi ngút khói hương! Làn khói tỏa vào không khí, xoa lên mặt lá cỏ, xoa lên đôi mắt chăm chú.... Cỏ buồn, và người cũng buồn....
“Anh Yukito, Tại sao ngay từ khi sinh ra, người ta đã biết trước kết cục của mình sẽ là cái chết, vậy mà vẫn sinh ra, vẫn cố gắng?”
“Hm.... Em thử suy nghĩ xem, Sakura!”
Câu hỏi mà Sakura đặt ra với Yukito, anh chỉ trả lời một cách mập mờ cùng một nụ cười bí hiểm. Khi đó, Sakura biết không thể hỏi gì thêm, nên im lặng. Và đến giờ, cô cũng biết, có lẽ mãi mãi cô sẽ không tìm được câu trả lời. Sakura im lặng nhìn làn khói mỏng đang lượn quanh người mình. Đôi mắt cô không thể rời ra khỏi nấm mồ mình vừa đắp, cũng như không thể xoa dịu lòng mình đi được nữa. Cô cứ đứng, đứng trong im lặng, đứng mà không nói gì. Gió làm tà áo cô bay bay. Những lọn tóc màu nâu trà ngắn tung lên nhè nhẹ. Khuôn mặt cô lạnh lẽo, vô cảm. Và có lẽ, trong trái tim cô cũng không một gợn sóng. Nhưng.... trong sâu thẳm của trái tim băng giá ấy, chắc chắn, nỗi buồn của cô lớn lắm. Bởi vì gió đang an ủi cô. Bởi vì gió đã cảm nhận được nỗi đau buồn trong một nơi nào đó rất xa xăm của Sakura.
Phía sau Sakura, Nakuru và Seiza khẽ đưa mắt nhìn nhau. Cô công chúa nhỏ của họ đã đứng im như vậy khá lâu, nhưng họ không định làm phiền. Họ hơi cúi đầu trước nấm mộ. Họ là “Tứ đại hộ pháp”, là những kẻ không bao giờ cúi đầu với ai, trừ “minh chủ” của họ. Nhưng lần này, họ cúi đầu trước ngôi mộ này, bởi vì, họ đã không cứu được người trong đó. Họ đã đến, họ đã có mặt, chỉ để mang về một cái xác đẫm nước mưa, lạnh lẽo. Là nước mưa.... Không phải Máu.
“Công chúa”
Nakuru dè dặt nói. Sakura vẫn đứng im, nhìn vào ngôi mộ một cách vô hồn, không quay lại. Nakuru khẽ khàng nói tiếp:
“Xin lỗi. Là lỗi của chúng tôi. Tôi và Seiza đã đi rất nhiều nơi, nhưng không tìm thấy Mizuki Kaho. Cho đến khi chúng tôi tìm thấy thì cô ấy đã chết...”
Sakura không nói gì, không thở dài, không cảm xúc. Cô chỉ đứng im, đưa mắt theo làn khói mỏng manh.
“Không phải do các ngươi” - Sakura lạnh lùng lên tiếng - “Là do...... ‘kẻ ấy’! Là..... LI SYAORAN....”
Giọng nói của Sakura trở nên căm phẫn, đượm buồn và đau đớn. Cô đã gặp Syaoran, hay nói cho đúng, cô đã được Syaoran che chắn cho khỏi công việc “cướp đi mạng sống của kẻ khác”. Chính Syaoran đã giúp cô không giết người, không chạm vào máu người - việc mà cô căm ghét nhất. Nhưng Sakura không hiểu. Vào những lúc cô cảm thấy tìm được lí do để không phải giết Syaoran, thì ngay lập tức, anh gây ra việc khiến cô “buộc phải giết” anh. Cô không hiểu, mặc dù vốn dĩ con người Syaoran đã là rất khó hiểu. Nhiều khi, Sakura nghĩ đã hiểu được một phần nào Syaoran, nhưng rồi chính Syaoran lại làm tan biến đi ý nghĩ ấy. Trái tim cô đang đau lắm. Có lẽ vậy. Chỉ là “có lẽ” thôi. Bởi vì lúc này, con tim Sakura đã trở nên vô cảm. Cánh cửa đã đóng lại, sẽ rất khó mở ra...
Làn khói xám nhẹ nhàng, vẫn bay lên, đượm vào hương cỏ thơm. Hình ảnh của Touya và Mizuki chợt hiện lên sau làn khói. Máu.... Máu nhỏ xuống.... Máu rơi rơi.... Đỏ lòm. Sakura siết chặt tay. Cô quay người, bỏ lại làn gió vẫn đang đưa mùi hương bay lên, và những ngọn cỏ rung rinh:
“Anh Touya, chị Mizuki, em nhất định sẽ TRẢ THÙ....” - Trong giây lát, gió ngừng thổi, cỏ ngừng rung, mùi hương trùng xuống. Làn khói phất xuống, như sợ hãi, như lo lắng. Nhưng rồi, gió lại thổi, lại làm lay ngọn cỏ, lại đưa hương bay đi và làm khói đượm nồng... - “Đi thôi, Nakuru, Seiza!”
Sakura nhảy lên ngựa, phóng nhanh về phía trước. Nakuru và Seiza khẽ đưa mắt nhìn nhau, nhún người rồi biến mất.
Cơn gió vẫn dịu dàng, cùng ngọn cỏ ôm lấy ngôi mộ nhỏ bé....
__________________________________________________ ___________
“Vậy là cô ấy đến rồi à?”
Cô gái lên tiếng hỏi, đôi mắt hấp háy đầy chờ mong nhìn người con trai đứng trước mặt. Khuôn mặt nghiêm nghị của hắn không đổi sắc, nhưng ánh mắt đỏ trở nên dịu dàng hơn. Hắn khẽ gật đầu:
“Đúng thế. Nhưng tôi nghĩ, không chỉ có ‘chủ nhân’ sang đây”
“.....”
Tên con trai khẽ đưa mắt lại phía sau. Cô gái nhìn theo, nhưng chỉ là khoảng trống tĩnh lặng. Cô ngạc nhiên nhìn hắn. Đúng lúc cô định thắc mắc, một giọng nói trong veo, lặng như mặt hồ thu vang lên. Đều đều, buồn, nhưng âm vang:
“Còn một người nữa từ Clow sang đây. ‘Kẻ ấy’ có lẽ cũng sẽ đến đây cùng lúc với ‘chủ nhân’”
Cô gái thoáng sững lại trong giây lát, rồi như hiểu ra điều gì, cô “À” lên:
“Một đồng đội của ngươi à? Là con gái sao?”
Im lặng. Tên con trai không trả lời câu hỏi của cô. Nhưng cô có vẻ cũng không cần dùng đến câu trả lời của hắn. Cô tiếp tục nói mà không chờ đợi:
“Đừng lo. Ta đã nói là sẽ chăm sóc ‘chủ nhân’ của ngươi mà” - Cô gái mỉm cười, dịu dàng. Mái tóc dài được chia đều sang hai bên của cô khẽ lúc lắc - “Ta có cách làm của ta. Vì thế, yên tâm đi! Ta cũng không muốn cung điện xinh đẹp của ta trở thành nơi đẫm máu đâu”
Nụ cười của cô gái có nét gì đó buồn buồn, nhưng lại ánh lên vẻ “có thể tin tưởng”. Tên con trai gật đầu:
“Phiền cho cô quá! Sẽ không sao chứ? ‘Kẻ ấy’ vốn là.....” - Hắn ngừng lại. Cô cười nhẹ nhàng, cắt ngang câu nói của hắn. Nụ cười ấy đủ để trả lời cho những thắc mắc tiếp theo mà hắn chuẩn bị nói. Hắn thở dài, nhè nhẹ - “Được rồi. Vậy lại làm phiền cô nữa rồi!”
“Không có gì!”
Thời tiết ở Lamia quanh năm ấm áp, không nóng quá như ở Tatan, cũng không quá lạnh như ở Shimon, lại càng không phân chia thành nhiều mảng như Clow. Sau khi Kinomoto lập nên vương quốc Clow, ở Lamia cũng có một cuộc nội chiến lớn, thay đổi quốc vương. Từ sau lần ấy, Lamia trở nên phồn thịnh hơn bất cứ đất nước nào. Không chiến tranh, không đói nghèo. Phố xá san sát nhau, người dân vui vẻ cất tiếng ca. Nhân dân làm ăn, buôn bán, tổ chức lễ hội.... Kinh tế, Khoa học ở Lamia phát triển bậc nhất trong vòng tròn luẩn quẩn giữa các nước xung quanh.
Lamia hiện nay là một thiên đường đáng mong đợi của các nước láng giềng, nhưng không một ai dám động đến, dù chỉ một mẩu đất nhỏ của Lamia. Phần vì chính sách đối ngoại khôn khéo, mềm mỏng nhưng cũng đủ cứng rắn và cương quyết của quốc vương Lamia, phần vì quân đội Lamia - đội quân mạnh nhất, với đầy đủ vũ khí tối tân, hiện đại. Khi xảy ra chiến tranh, tất cả các phe tham chiến đều mong muốn lôi kéo được Lamia về phía mình. Người ta cho rằng: “Chỉ cần Lamia đứng về phía ai, bên đó chắc chắn sẽ thắng”. Nhưng điều đó chưa từng được chứng minh, bởi Lamia luôn giữ vị trí trung lập, không tham gia bất kì trận chiến nào. Khẩu hiệu của vương quốc này luôn được giương cao ở khắp các đường phố: “Tôn trọng hòa bình!”. Phải chăng, vì khẩu hiệu này mà người dân ở Lamia đều có tấm lòng mến khách, sự ôn hòa cần thiết đối với những người mà mình tiếp xúc?
***
Sakura đọc khẩu hiệu giương trên cổng thành. Nó cùng một nội dung với những khẩu hiệu mà cô đọc được trên phố xá, chợ, hay bất cứ nơi công cộng nào. Thậm chí, ở nhà nghỉ, trong từng phòng cũng có treo khẩu hiệu. “Tôn trọng hòa bình!?” - Sakura lẩm bẩm, rồi cười nhẹ. Đối với một nước, đặt hòa bình lên hàng đầu thế này, một kẻ gây chiến tranh như cô đáng lẽ không thể được chào đón ở đây. Nhưng họ vẫn vồn vã, họ vẫn sẵn sàng giúp đỡ cô, họ vẫn trao cho cô những nụ cười thân thiện.... Cô đã xé vụn tờ giấy viết trên tường nhà nghỉ. “Hòa bình”? Đối với Sakura, đó thật sự là một từ xa xỉ.
Cổng cung điện Lamia cao lớn, sừng sững giữa một khoảng trời rộng rãi. Bầu trời với những ánh mây hồng nhẹ nhàng bay theo làn gió nhẹ. Những cánh chim trời sải rộng đôi cánh, vút bay lên với những ước vọng. Không giống như ở Clow, ngoài cổng cung điện không có những toán lính tay vác kiếm, đôi mắt lừ lên lừ xuống canh gác. Chỉ có một cánh cổng lớn, đơn giản nhưng uy nghiêm, đủ để thể hiện uy quyền của Quốc vương mà vẫn gây lên cảm giác nhẹ nhàng cho những người dân đi lại bên ngoài. Sakura thấy khâm phục cách làm của vị Quốc vương này. Mềm mỏng nhưng có hiệu lực. Sự giàu đẹp của Lamia quả là rất đáng mong ước. Tuy nhiên, điều cô cần lúc này là quân đội của Lamia - một đội quân được đánh giá mạnh nhất nhì trên thế giới.
Sakura thở dài. Cô nhìn xung quanh và nhanh chóng nhận ra một chiếc chày khá to treo ngoài cổng cung điện. Trước khi Sakura sang Lamia, Yukito đã gửi thư báo cho quốc vương Lamia, xin sự cho phép và nhanh chóng được chấp nhận. Theo thư trả lời, sau khi Sakura đến Lamia, chỉ cần dùng chiếc chày treo ngoài cổng, gõ thật mạnh vào cánh cổng cung điện, lập tức cổng sẽ mở cho cô vào. Cô nhìn chiếc chày vĩ đại, khẽ lắc đầu. Chiếc chày to quá đáng so với thân hình bé nhỏ của Sakura. Cô gái mím môi, chạm nhẹ tay vào chiếc chày để xác định độ nặng của nó.....
__________________________________________________ ____________
Syaoran nhẹ nhàng lau thanh kiếm mang theo bên mình. Người chủ nhà nghỉ lén đưa mắt nhìn anh trong khi đang sắp xếp phòng, rồi lại nhanh chóng đảo mắt đi chỗ khác. Ông ta có vẻ không mấy dễ chịu khi nhìn thấy thanh kiếm sáng loáng lên ấy. Syaoran cũng không cảm thấy ngạc nhiên. Ở Lamia này, lúc nào khẩu hiệu hòa bình cũng được giương cao, họ đương nhiên không biết đến kiếm cung rồi. Hơn nữa, chẳng hiểu quốc vương làm cách nào, chỉ biết rằng, quân lính trong nước khi ra ngoài cũng không mang theo vũ khí. Vậy mà quân đội ở Lamia vẫn không suy giảm đi chút nào. Syaoran tặc lưỡi. Một vài nhân viên trong nhà nghỉ cũng nhìn theo thanh kiếm của anh, nhăn mặt. Anh tra kiếm vào bao, khẽ mỉm cười. Một thanh kiếm dính máu! Nếu những người này biết điều ấy, Syaoran thật sự không hiểu rằng những đêm ở Lamia này, anh sẽ phải ngủ ở đâu nữa.
Syaoran khẽ thở dài. Lamia đã thay đổi khá nhiều, kể từ lúc anh sang đây lần đầu tiên. Con người thay đổi, tự nhiên cũng thay đổi. Những cơn gió cũ giờ đã mất đi, đổi lại là những làn gió hoàn toàn mới. Mây không xám, không lượn lờ như trước nữa. Những áng mây nhẹ nhàng hơn, thời tiết cũng ấm áp hơn. Những con đường, phố xá đã thay đổi rất nhiều. Kinh thành trở lên tấp nập hơn nhiều, hàng quán phong phú. Và đặc biệt, những người quen của anh khi xưa, giờ đây chắc chắn đã thay đổi. Có thể đó là một sự thay đổi khiến anh không thể nhận ra. Syaoran thầm nghĩ, mỉm cười với chính bản thân mình. Có lẽ, họ cũng không còn nhận ra anh nữa. Mọi thứ đã thay đổi. Lớp bụi thời gian cuốn theo bên mình tất cả, mang đi tất cả, nhưng đồng thời cũng mang đến rất nhiều thứ.
Tiếng vỗ cánh vang lên nhè nhẹ ở cánh cửa sổ khép hờ. Syaoran mở tung cánh cửa, để một con chim trắng bay vào phòng. Sau khi đập cánh thật mạnh và làm một vòng xem xét xung quanh căn phòng nhỏ bé mà Syaoran vừa thu xếp, con chim đậu xuống tay anh, khẽ mổ lên mu bàn tay Syaoran như để đòi thưởng công. Syaoran vứt cho nó mấy hạt đậu, đồng thời gỡ mảnh giấy buộc ở chân con chim.
Tôi rất vui mừng vì cậu vẫn còn nhớ đến cái vương quốc này, Syaoran. “Người ấy” cũng đã đến. Tôi nghĩ tôi sẽ được vinh dự đón tiếp cả hai người vào cùng một thời điểm. Hoàng hậu xinh đẹp của chúng ta có dặn dò: Khi vào nhớ làm theo cùng cách với “người ấy”. Tuy nhiên tôi không biết cách đó là cách nào, chỉ biết rằng, nếu gặp “người ấy”, cậu sẽ biết phải làm sao. Nhanh lên nhé, tôi mong có người ngồi tán gẫu đấy ^^
Syaoran khẽ mỉm cười. Anh đeo lại thanh kiếm cho ngay ngắn. Syaoran có suy nghĩ đến việc cất thanh kiếm vào một chỗ nào đó trong đống hành lí ít ỏi để đi đường, nếu như muốn tránh ánh mắt của người khác. Nhưng cũng chẳng biết nghĩ thế nào, anh lại quyết định đeo nguyên thanh kiếm bên người. Anh đứng dậy, tung con chim trắng vào trong không trung khi nghe có tiếng gõ cửa. Cánh chim vút bay vào bầu trời xanh cao vời vợi, hướng thẳng về Cung điện Lamia. Cánh cửa phòng bật mở sau tiếng đồng ý của Syaoran.
Người bước vào phòng là một cô gái khá đẹp, nhưng lạnh lẽo. Khuôn mặt cô nhỏ nhắn với mái tóc ốp sát vào mặt, làm tôn lên vẻ đẹp dìu dịu của cô. Cô đặt túi đồ xuống:
“Anh định làm gì, Li Syaoran?”
“Làm gì là sao?” - Syaoran hỏi bằng một giọng ngây ngô khó hiểu.
“Đừng giở giọng đó với tôi!” - Cô gái dọa nạt, đôi mắt sắc lên - “Đừng quên chúng ta đến đây làm gì. Cần phải nhanh chóng vào cung điện!”
Syaoran thở dài. Anh mỉm cười:
“Vội làm gì, Rika? Cái cung điện đó và đội quân của họ đâu biến mất được....”
“Có đấy. Sakura Kinomoto sẽ làm chúng biến mất. Có thể là ngay - bây - giờ” - Rika nhấn mạnh từng chữ.
Syaoran nhún vai. Nụ cười vẫn nở trên đôi môi không bao giờ ngừng cười của anh:
“Oh, thì ra là thế!”
Rika vuốt mái tóc của mình:
“Đúng. Và CHÚNG TA phải đi NGAY LẬP TỨC”
“ ‘Chúng ta’?” - Syaoran hỏi lại - “Nói vậy là cô cũng đi cùng tôi à? Ồ không, tôi nghĩ là không cần đâu, Rika. Cô nên ở lại nhà nghỉ. Chỉ mình tôi đi thôi”
“Tôi nhất - định - phải - đi” Rika gằn giọng.
Syaoran chỉ lắc đầu, không nói. Rika đã được mẹ anh giao cho nhiệm vụ giám sát anh, vì thế, muốn tránh khỏi cô ta quả là rất khó khăn. Anh nhíu mày, tìm một lí do để từ chối. Nhưng những lí do đó chỉ làm Rika nghi ngờ hơn, và nhất quyết theo sát Syaoran.
Cánh cửa lại một lần nữa bật mở, nhưng lần này không có tiếng gõ báo trước. Syaoran ngừng lại, nhìn ra ngoài. Một nụ cười quen thuộc bước vào phòng. Mái tóc nâu của hắn khẽ lúc lắc nhìn hai người, rồi lại cười tươi:
“Ái chà, đông đủ nhỉ? Syaoran, tôi đã báo với Quốc vương Lamia rồi đấy. Ông ấy rất vui mừng vì cậu đến thăm. Ông ta mong rằng cậu sớm vào cung điện.... uống rượu với ông ta” - kẻ đó dừng lại khi nhận ra ánh mắt của Syaoran và sự có mặt của Rika. Hắn liên hệ những chi tiết với nhau trong nháy mắt - “... đương nhiên là chỉ có một mình cậu thôi. Tên quốc vương keo kẹt ấy không muốn tốn quá nhiều rượu cho một người tửu lượng tốt như tôi và hai căn phòng cho những người không quen biết đâu!”
Hắn nháy mắt, quay lại nhìn Rika. Ánh mắt Rika bắt gặp tia nhìn hấp háy của hắn, cô vội vã quay đi, mặt đỏ ửng. Từ đêm hôm ấy, khi hắn đứng nhìn cô khóc suốt một đêm dài, mỗi lần gặp hắn cô lại thấy ngượng và không thể nhìn thẳng vào mặt hắn được. Rika thở sâu vào, lấy lại bình tĩnh ngay lập tức khi đối mặt với khuôn mặt thấy - chưa - nào của Syaoran:
“Tôi cần phải đi. Bởi vì.... Sakura Kinomoto cũng ở trong đó”
Syaoran mỉm cười:
“Cô nghĩ Kinomoto có thể làm gì được tôi à? Hay sợ tôi sẽ làm gì cô gái ấy?”
“Cả hai” - Rika mím môi. - “Tôi không dám đảm bảo với mẹ việc gì sẽ xảy ra khi anh và cô ta gặp nhau”
Đôi mắt Rika soi thẳng vào đôi mắt hổ phách trong suốt của Syaoran. Màu hổ phách đã nhuốm mỏi mệt, nhuốm cả màu máu và màu của đau thương. Bất chợt, một cảm giác nhói lên trong Rika. Ánh mắt của Syaoran đã thay đổi, đã mất hết cảm xúc. Có lẽ, ánh mắt đó bắt đầu như vậy từ cái ngày chính tay anh chặt đứt cây hoa anh đào mà anh yêu quý nhất - chặt đứt sợi dây duyên phận của anh và Sakura Kinomoto. Để rồi, giờ đây, Syaoran chỉ là một người có đôi mắt lạnh lẽo của một kẻ vô tình - một kẻ vô tình có nụ cười nở trên môi.
“Đừng lo” - Syaoran mỉm cười, đôi mắt vô cảm vẫn cười - “Sẽ không có chuyện gì đâu. Nếu có, có lẽ cũng chỉ là một cái xác người sẽ xuất hiện thôi”
Rika hơi rùng mình. Cô định nói tiếp thì một bàn tay đặt nhẹ lên vai cô. Kẻ đó tươi cười nhìn Syaoran:
“Nghe hay đấy, Syaoran.” - Syaoran nhún vai, không nói. Kẻ đó tiếp tục - “Đi uống rượu nhớ phải đem cái gì về cho chúng tôi đấy. Ưm, nếu là xác của cậu thì rượu sẽ ngon hơn nhỉ?”
Syaoran nhếch mép cười. “Tạm biệt”. Cánh cửa đóng sập lại sau lưng Syaoran, để lại hai người đứng im lặng. Tên con trai quay mặt nhìn theo cánh cửa, cười. Rika đẩy mạnh tay của hắn ra, đồng thời đôi mắt sáng lên tức giận:
“Anh là gì của Kinomoto? NÓI!”
“Cô đã từng nói rất nhiều lần rồi.” - hắn mỉm cười trả lời - “Tôi nhắc lại: Tôi chỉ là một người qua đường thích điều thú vị thôi”
Hắn lặp lại câu trả lời muôn thuở của mình. Rika đã từng nhiều lần hỏi, hi vọng moi được một điều gì của hắn, nhưng vô ích. Hắn luôn trả lời bằng một khuôn mặt lạnh băng, dù vẫn cười. Cô dằn giọng:
“Nếu anh dám động đến Syaoran, đừng trách tôi!”
Hắn nhún vai. Cười. Khuôn mặt hắn ghé sát lại phía Rika:
“Nếu cậu ta chết, cô sẽ yêu tôi chứ, Rika?”
Rika giật mình, lùi lại. Hắn chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, đôi mắt dịu dàng nhìn Rika rồi bỏ ra ngoài. Phía sau cánh cửa đã đóng lại, Rika hi vọng, hắn không thấy bộ mặt đỏ ửng lên của cô, và một chút nhói đau khi tiếng nói của hắn âm vang vọng lại:
“Nhưng..... nếu cô động đến Sakura Kinomoto..... cũng đừng hỏi tôi lí do....”
__________________________________________________ ____________
Seiza uống nốt cốc trà của mình, đưa tờ giấy đặt trên bàn cho Nakuru. Nakuru nhíu mày:
Ta vào cung điện một mình, hai ngươi không cần đi theo. Hãy giải quyết xong công việc của mình trước khi ta trở về.
Nakuru đập mạnh tờ giấy xuống mặt bàn, đôi mắt hoảng hốt:
“Không thể nào. Seiza, nhanh lên. Chúng ta phải đi theo công chúa”
“Tại sao?” - Seiza hỏi, khẽ dùng thìa quấy nhẹ vào tách trà đặc sánh mà hắn vừa bỏ công ra pha chế - một loại trà hắn cho là “đặc sản đặc chế”.
“ĐỪNG HỎI NHỮNG CÂU NGÂY NGÔ ẤY” - Nakuru gầm lên - “Chúng ta phải BẢO VỆ công chúa. Hừ, ai mà biết được ở trong cái cung điện quái quỷ ấy có những thứ gì chứ”
Đáp lại sự tức giận của Nakuru, Seiza chỉ lẳng lặng dốc ngược tách trà xuống khi mà hắn đã uống hết. Không có một giọt nào chảy ra. Nakuru nhăn mặt. Xưa nay, không chỉ Nakuru mà cả “Tứ đại hộ pháp” đều cho rằng trà do Seiza pha chế là loại trà khó uống nhất, trừ Seiza không tin vào khẳng định ấy. Tuy nhiên, lúc này không phải lúc tranh cãi về loại trà vừa chát vừa cay, lại đặc sánh ấy. Nakuru ném cây thương lại phía Seiza, yêu cầu hắn khẩn trương hơn để đuổi theo Sakura. Tất cả những gì hắn nhận lại được chỉ là vẻ bình thản đến bực mình và một cái lắc đầu nhè nhẹ:
“Bình tĩnh nào, Nakuru.”
“Cái đầu ngươi bình tĩnh ấy” - Nakuru cằn nhằn - “Nhanh lên đi. Nếu cổng đóng, chúng ta sẽ phải đột nhập vào. Mà nghe nói việc đột nhập vào cung điện Lamia không phải đơn giản”
Seiza nhún vai:
“Không. Ta không có ý đó. Ta chỉ muốn nhắc ngươi hãy đọc kĩ lá thư của công chúa. Công chúa không muốn chúng ta đi theo, và chúng ta PHẢI vâng lệnh. Đó là quy định của ‘Tứ đại hộ pháp’”
Nakuru mím môi không nói. Seiza quay lại nhìn Nakuru, mỉm cười tiếp tục:
“Và..... Trong bức thư, công chúa cũng đã ‘ra lệnh’ chúng ta phải làm xong việc của mình trước khi công chúa trở ra. Cũng có nghĩa, đó là lời đảm bảo: Công chúa nhất định sẽ yên bình quay về. Chúng ta cần tin tưởng công chúa và ở ngoài này chờ đợi. Nếu quá lâu, không phải chỉ có ta và ngươi, mà cả ‘Tứ đại hộ pháp’ sẽ tấn công cung điện Lamia, NGAY LẬP TỨC”
Seiza mỉm cười đầy ngụ ý. Nakuru khẽ nhíu mày, trong giây lát, hắn hoàn toàn hiểu được ẩn ý phía sau câu nói của Seiza. Hắn có chút buồn, khi cô công chúa nhỏ đã lớn, đã trưởng thành, đã không cần đến vòng tay bảo vệ của hắn nữa. Gương mặt hắn xịu xuống khi kéo ghế ngồi đối diện với Seiza:
“Ta hiểu. Nếu vậy, chúng ta cần bắt đầu công việc của chúng ta. Ta nghĩ ngươi đã có manh mối?”
“Đúng thế. Ta đã nhận được tin tức của Naoko. Chút nữa, chúng ta sẽ lên đường” - Seiza cười nhẹ, với tay lấy ấm trà và bắt đầu việc pha trà trong cái nhăn mặt của Nakuru.
__________________________________________________ ____________
Sakura đá mạnh vào chiếc chày. Nó quá nặng so với khối lượng mà sức cô có thể vác lên để đập thật mạnh vào cái cánh cổng bằng sắt nặng nề kia. Sakura không hiểu tại sao điều kiện để cô vào được trong cung điện lại là đánh mạnh vào cổng bằng chiếc chày nặng tương đương với cánh cổng ấy. Cô tin rằng một người thông minh như quốc vương Lamia, chắc chắn thừa biết rằng một cô gái như Sakura không thể đủ sức để làm cái chày đung đưa, nữa là dùng chày để gõ cổng. Và để lí giải cho yêu cầu này chỉ có thể là do Quốc vương muốn làm khó cô, hoặc một sự thử thách đối với Sakura.
Tất nhiên, để đạt được mục đích của mình trong lần vượt qua một chặng đường xa đến đây, Sakura không thể bị giữ chân lại chỉ bởi một cái chày và một cánh cổng, dù chúng nặng gấp vạn lần trọng lượng cơ thể cô. Dù có lẽ là rất nặng, nhưng chắc chắn phải có cách nào đó làm cho chiếc chày này đung đưa, cũng như họ đã treo được nó lên và việc sợi dây treo nó có thể đỡ được nó vậy. Sakura dạo vòng quanh chiếc chày, hi vọng tìm được một cách nào đó làm chiếc chày rung lên. Vô ích. Đủ mọi cách của Sakura vẫn không làm chiếc chày nhúc nhích. Chợt, một tiếng nói vang lên phía sau lưng Sakura:
“Cô muốn gõ chày à?”
Sakura quay lại. Ấy là một cô gái, có mái tóc màu trà nhạt, được tết thành hai bím thả dài đến thắt lưng. Nhìn cô gái khá xinh đẹp với đôi mắt dịu dàng cùng nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi. Dựa vào cách ăn mặc của cô gái, Sakura đoán cô thuộc một gia đình danh giá, quý tộc trở nên ở Lamia. Sakura mỉm cười chào:
“Vâng. Cô có biết cách nào gõ được chày không? Tôi nghĩ phải có cách gì chứ?”
Cô gái tươi cười, nhẹ nhàng chạm vào chiếc chày:
“Ừm. Có cách đấy. Nhưng trên thế giới này, chỉ 2 người làm chiếc chày động đậy được. Một người là Quốc vương đương nhiệm Lamia, và người thứ hai......”
“.....” - Sakura chờ đợi, với hi vọng đó là một người mình có thể nhờ cậy. Cô gái cười, đưa ánh mắt ra phía sau lưng Sakura:
“.... Người thứ hai đã xuất hiện rồi....”
Theo phản ứng tự nhiên, Sakura xoay người lại. Ngay lập tức, ánh mắt cô chạm phải ánh mắt của một người đã đứng sau lưng cô từ lúc nào. Trong một thoáng, Sakura cảm giác khuôn mặt của mình đã chạm vào mặt hắn. Kẻ đó mỉm cười nhìn Sakura, đồng thời trao đổi một nụ cười ý nhị với cô gái vừa xuất hiện. Bất giác, không kiểm soát được hành động của mình, Sakura lùi lại, áp sát người vào cánh cổng:
“Li Syaoran?”
Là Syaoran. Cho dù anh có là tro bụi Sakura cũng nhận ra, huống hồ bây giờ, anh đang bằng xương bằng thịt đang đứng trước mặt Sakura. Cô nhìn chằm chằm vào Syaoran, toàn thân run lên. Cô sợ ư? Không. Đó không phải là “sợ hãi”. Sakura thoáng suy nghĩ. Nhưng trong sự bất ngờ, Sakura không thể nghĩ thêm được điều gì. Cô chỉ im lặng đứng nhìn, trong khi mặt trời đang bắt đầu lặn.
“Đã lâu không gặp, Sakura.” - Anh mỉm cười, đôi mắt khẽ hấp háy. - “Tôi mừng là cô vẫn an toàn trong khi triều đình Clow đang tìm mọi biện pháp truy đuổi cô.”
Sakura mím môi. Trái tim cô bắt đầu đập loạn lên. Nhưng đó chắc chắn không phải do sợ hãi. Cô biết, đó có lẽ là cảm giác giống như “vui mừng” và “an toàn”. Một thân một mình đi vào một nơi hoàn toàn xa lạ, nếu nói không có gì sợ là nói dối. Nhưng giờ đây, khi thấy Syaoran xuất hiện, cô chợt thấy một sự an toàn. Sau những buổi học với sự huấn luyện nghiêm khắc của thầy Terada, Sakura đã nhanh chóng chế ngự được cảm xúc của mình. Cô đáp lại bằng một giọng lạnh lùng:
“Không phải việc của anh. Anh đến đây làm gì?”
“Lamia đâu phải của riêng cô” - Syaoran nhún vai, mỉm cười đầy thú vị trước vẻ mặt của Sakura. Nhưng rồi, anh nói tiếp - “Nhưng lần này, tôi đến đây với cùng mục đích như cô thôi: Đó là mượn quân đội của đất nước này, phải không, thưa HOÀNG HẬU kính mến?”
Syaoran khẽ cười, quay lại phía cô gái xinh đẹp với mái tóc trà nhạt xinh đẹp mà Sakura vừa gặp. Sakura không tin vào tai và mắt mình. Cô há hốc miệng, nhìn cô gái:
“HOÀNG HẬU???”
Cô gái tươi cười, chìa tay ra phía Sakura:
“Xin chào, Sakura Kinomoto. Tôi đã được báo trước về việc tới thăm của tiểu thư, nhưng không thể nghênh đón chu đáo. Xin lượng thứ cho! Tôi là Hoàng hậu Lamia: Chiharu Mihara”
“Mihara?” - Syaoran ngạc nhiên hỏi, nhưng ngay lập tức nhận được cái gật đầu ngăn lại của vị hoàng hậu trẻ:
“Chuyện gì lát nói sau, Syaoran” - Cô mỉm cười, nắm lấy bàn tay chìa ra của Sakura, rồi quay lại nhìn Syaoran, dịu dàng - “Tôi nghe đồn, ‘đôi mắt’ cậu đã thay đổi. Nhưng dường như không phải nhỉ?”
Syaoran mỉm cười, một nụ cười dịu dàng thật sự. Đôi mắt anh khẽ đưa nhìn Sakura:
“Không. Tôi nghĩ là lời đồn ấy chính xác đấy”
Chiharu mỉm cười, cũng quay nhìn Sakura trong khi Sakura ngạc nhiên không hiểu và đang tìm mọi cách để lí giải chuyện kì lạ đang xảy ra bên cạnh mình. Chợt, vị hoàng hậu trẻ buông tay Sakura ra, cười đầy bí ẩn:
“Thôi. Tôi vào cung điện đây. Nhưng hai người không được vào cùng đâu. Tiểu thư Kinomoto, tiểu thư cũng biết đấy: điều kiện để tiểu thư vào là gõ được chiếc chày vào cánh cổng. Hm.... Hình như cả hai người đều có chung một mục đích là mượn quân đội của Lamia. Vậy, nếu ai vào được trong cung điện trước sẽ được mượn đội quân tinh nhuệ nhất. Tôi không biết hai vị sử dụng cách gì, nhưng đừng để cung điện của tôi nhuốm máu. Được chứ?” - Vị hoàng hậu trẻ mỉm cười - “Vì thế, cố lên nhé!”
“Eh?”
Sakura ngạc nhiên nhìn cô gái trẻ. Chiharu chỉ cười, gật đầu với Syaoran rồi bước thẳng lại phía cánh cổng. Cô gái dùng tay gõ nhẹ vào cổng, lập tức cánh cổng được đẩy lên cao, nhường đường cho cô gái. Sakura đứng sững lại, nửa muốn chạy theo cho đỡ phải suy nghĩ, nửa lại muốn đích thân vượt qua thử thách này một cách thành công nhất. Cánh cổng từ từ đóng lại, nhưng Sakura vẫn kịp nhận ra nụ cười đầy ngụ ý và tiếng nói văng vẳng của vị hoàng hậu:
“Tiểu thư Kinomoto, ‘người thứ hai’....”
Sakura ngơ ngác nhìn theo cánh cổng đang đóng lại, rồi vẫn giữ nguyên vẻ mặt ấy, Sakura quay lại, chỉ vào Syaoran - người vẫn đang đứng bên cạnh mình:
“Ế? ‘Người thứ hai’?”
Syaoran mỉm cười, chỉ vào mình theo Sakura:
“ ‘Người thứ hai’....”
Lamia vẫn ồn ào, vẫn náo nhiệt như không bao giờ có nơi nào náo nhiệt hơn nữa. Dù trời đang về chiều, mặt trời lặng lẽ rút xuống khỏi bầu trời cao vời vợi, nhưng dòng người vẫn chưa dừng công việc để trở về nhà. Những hàng người dài nối đuôi nhau đi trên con đường được dát đỏ bởi ánh sáng cuối cùng trong ngày của vầng mặt trời. Tuy nhiên, trái ngược với vẻ ồn ã ấy, kinh thành Lamia vẫn giữ được một góc nhỏ yên tĩnh. Không người qua lại, không tiếng chào hàng, không những bước chân vội vã, chỉ một gốc cây to nhẹ nhàng thả những chiếc lá cuối cùng xuống lòng đường - dấu hiệu duy nhất để nhận ra: Mùa thu đã trôi qua, và mùa đông đang dạo bước trên đất nước xinh đẹp này. Gió thổi. Gió dịu dàng tạm biệt mùa thu. Gió đông, hanh và khô nhưng không quá lạnh lẽo. Gió cuốn lá đi, thả xuống con đường vắng vẻ đang đón chiều về. Gió thả lá xuống trên mái tóc nâu bồng bềnh dựa vào thân cây. Đôi mắt xa xăm nhìn theo làn gió vô định. Cô gái cứ đứng im, trầm ngâm, đôi tai dường như lắng nghe tất cả mà lại như không nghe thấy gì. Phía trên cành cây, một người con trai có thân hình lực lưỡng, vạm vỡ, ngồi vắt vẻo. Ánh mắt đỏ của hắn hướng ra xa, như trông đợi một điều gì, trong khi vẫn không ngớt phàn nàn. Gió thổi, thân cây rung lên nhè nhẹ.
“Các ngươi đến quá muộn!”
Tên con trai ngồi trên lên tiếng khi nhận ra hai bóng người nhẹ nhàng đáp xuống dưới nền đất trước gốc cây. Ánh mắt cô gái đứng bên dưới cũng mất đi vẻ xa xăm, mà chuyển sự chú ý vào một người con trai và một người con gái vừa xuất hiện. Cô gái có mái tóc vàng dài, tung bay trong gió, xòa trên cả thanh kiếm mà cô ta mang theo người. Bên cạnh đó, một tên con trai nhỏ người, mái tóc xám lòa xòa trên đôi mắt xám lạnh lẽo. Người trên cây nhảy xuống dưới:
“Muộn cả giờ đồng hồ so với giờ giao hẹn mà Naoko nói với ta, Seiza, Nakuru”
Cô gái làu bàu, chỉ vào tên con trai bên cạnh mình:
“Ta đâu có muốn đến muộn. Chỉ tại tên Seiza mải loay hoay với thứ trà kì dị của hắn. Hắn nói mới phát hiện ra một loại hương liệu ở Lamia này, mà nếu cho vào loại trà ấy thì sẽ trở thành loại trà không gì sánh được”
Người con trai nhíu nhẹ đôi mắt đỏ, nhún vai:
“Ta hiểu. Seiza, ngươi vẫn chưa hết ảo tưởng về loại trà của ngươi à? Hm, nhưng, Nakuru, ngươi có nên có lời xin lỗi không nhỉ?”
Nakuru nhìn bằng ánh mắt khó chịu:
“ ‘Xin lỗi’? Bhamaru, ngươi nghĩ ngươi là ai vậy hả? Là một ‘Đại hộ pháp’, vậy mà không có mặt bên công chúa lúc cần. Giờ còn bắt một ‘Đại hộ pháp’ chân chính như ta xin lỗi sao?” - Nakuru khẽ hếch mũi kiếm lên trên - “Ta biết mình đến muộn nên đã phải xuống nước lắm rồi, ngươi còn dám ý kiến ý cò hả?”
Bhamaru cười nhạt:
“Ha, ‘xuống nước’? Ngươi xuống bao giờ vậy? Xuống bằng cái giọng của ngươi hả, Nakuru? Mà cho dù là trước đây, cũng chẳng mấy khi ‘Tứ đại hộ pháp’ phải có mặt đông đủ. Trong quy định cũng không có ghi điều ấy. Vậy ngươi lấy gì dám nói ngươi là ‘chân chính’ còn ta không? Nakuru, kẻ suốt ngày bám theo công chúa mà không làm được gì như ngươi mới không xứng đáng với cái tên ‘Đại hộ pháp’”
Nakuru nghiến răng. Hắn rút thanh kiếm trên vai:
“Bhamaru, ta vốn không ưa cách nói chuyện của ngươi.”
“Ta cũng định nói thế với ngươi. Giải quyết luôn cho nhanh” - Bhamaru vừa nói, vừa lôi ra hai chiếc chuỳ lớn mà hắn thường sử dụng. Hai người gườm gườm nhìn nhau như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương.
Seiza, mặc dù là nguyên nhân gián tiếp dẫn đến cuộc cãi vã của Nakuru - Bhamaru, nhưng hắn không can ngăn, cũng không tham gia một lời nói nào. Hắn chỉ im lặng đứng nhìn, đôi mắt lạnh lẽo nhưng dịu dàng, thâu tóm tất cả hành động, lời nói của hai người “bạn”. Hắn khẽ cười, quay sang phía cô gái vẫn im lặng đứng tựa đầu vào thân cây:
“Naoko, đúng hẹn lắm. Một năm, kể từ ngày ở Xứ Tuyết”
Cô gái đứng thẳng lên, nhìn vào đôi mắt hắn bằng ánh mắt buồn xa xăm của mình. Cặp kính mắt của cô dường như đã rất cũ, nhưng vẫn luôn được cô đeo một cách trân trọng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của mình. Naoko thở dài, nhìn theo chiếc lá đang từ từ đáp xuống chân mình:
“Ừm.... một năm.... Vậy là ‘Tứ đại hộ pháp’ đã có mặt đông đủ....”
Bất giác, Seiza đưa mắt theo ánh nhìn của Naoko. Chiếc lá rơi, rất nhẹ, đáp xuống đất mà không gây lên một tiếng động nào. Ở bên cạnh, Nakuru và Bhamaru cũng dừng lại. Không ai nói câu nào, nhưng tất cả đều biết, họ đều có chung một suy nghĩ: Khi “Tứ đại hộ pháp” tập trung lại với nhau, cũng có nghĩa là đã đến lúc “phán xử kẻ phản bội”. Gió vẫn thổi lá bay. Mùa đông đến, không rõ ràng, nhưng cũng làm người ta cảm thấy được thời điểm kết thúc của một năm đang đến gần. Thời gian vẫn lặng lẽ trôi, không để ý đến con người. Bhamaru thở dài nhè nhẹ:
“Đi ăn gì chứ?”
“Tốt thôi” - Seiza đồng tình, bước lại gần phía Bhamaru và Nakuru - “Ta nghĩ các ngươi nên biết được mùi vị của loại trà ta vừa sáng chế”
Bốn bóng người đồng loạt biến mất, để lại những cái nhăn mặt rất khẽ. Không gian lại trở nên yên tĩnh, một cái yên tĩnh hiếm hoi ở nơi đây. Lá rơi nhẹ. Trời tối dần, kết thúc một ngày, kết thúc một khoảng thời gian.....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.