Thiên Đường Hạnh Phúc 1

Chương 46: Hành trình sang Lamia (contine)

Rinca_seta​

22/12/2015

Người con trai đứng đối mặt với cô gái, đôi mắt hấp háy cười. Có lẽ, nụ cười vẫn luôn nở trên khuôn mặt hắn như vậy, không một chút che dấu, không một chút biểu hiện. Nhưng trước mặt cô gái, nụ cười đầy bí ẩn, dường như trở nên dịu dàng hơn, đầy thích thú. Hắn cười, nhìn đôi mắt buồn, nhưng đầy khôn ngoan của cô vẫn ẩn hiện trong bóng tối lờ mờ:

“Syaoran đâu?”

Cô gái lên tiếng. Hắn khẽ cười, như đã đoán trước câu hỏi của cô và cũng chuẩn bị xong câu trả lời từ lâu:

“Đi làm những việc mà cậu ta phải làm” - hắn nhún vai

Cô gái bước lên phía trên, đi thẳng, đôi mắt không hề ngoái lại nhìn hắn. Hắn chỉ lặng im, dựa lưng vào cái cửa đã đóng lại, như muốn ngăn không cho cô gái mở cửa để bước ra ngoài. Cô dừng lại trước mặt hắn, lạnh lùng:

“Tránh ra!”

“Cô định đi đâu?”

“Không liên quan đến anh! Tôi nói TRÁNH RA!”

Tên con trai cười, lại nụ cười thường thấy của hắn. Nhưng hắn không làm theo lời cô. Hắn chỉ nhìn cô đầy thích thú. Cô gái khẽ nhăn mặt. Có lẽ về kẻ này, cô biết quá ít. Hoặc do hắn là một trong số ít người cô không thể ứng phó được, vì thế, cô không thể nào ưa nổi hắn. Hắn thuộc dạng người mà cô ghét nhất, những kẻ mà cô cho rằng thiếu - tôn - trọng - người - khác.

“Vô ích thôi, Rika”

Hắn cười, nhìn thẳng vào mắt cô gái. Rika lạnh lùng nhìn lại hắn, nhưng không nói. Hắn luôn đọc được suy nghĩ của cô. Khi cô, hắn cùng Syaoran đi khỏi kinh thành Tomoeda, trên cả quãng đường đi, hắn luôn nói đúng những điều cô nghĩ, trong khi Syaoran luôn im lặng. Có thể, đó cũng là lí do làm cô ghét hắn.

“Cô thừa biết là dù cố gắng cũng không được gì mà” - hắn tiếp tục nói, không cần chờ đợi câu trả lời của Rika - “Cô biết rằng, làm những việc này chỉ khiến Syaoran căm hận cô hơn mà thôi! Trái tim cậu ta đã không còn chỗ chứa nữa rồi....”

Rika im lặng. Đứng trước kẻ này, cô cảm thấy mình trở nên ngu ngốc hơn, yếu đuối hơn. Những câu nói của hắn luôn chạm thẳng vào điều cô vẫn trốn tránh bấy lâu nay, làm cô đột nhiên cảm thấy nước mắt như muốn trào ra. Cô ghét điều đó, vô cùng ghét. Bóng tối che phủ đi tất cả. Rika yên tâm với bóng tối mà mình tạo ra, nhưng giờ đây, tên - đáng - ghét này đang moi lại những điều đó, giống như ánh sáng cố gắng muốn xóa đi bóng tối. Cô ghét chính bản thân mình, ghét cái yếu đuối khi đứng trước hắn, và lại càng ghét hắn hơn. Hắn vẫn đứng đó, vẫn cười, vẫn dịu dàng đầy cảm thông.

“Tránh ra!” - Rika nhắc lại. Cô hi vọng nhanh chóng dời khỏi đây, một phần là vì không muốn để lộ ra sự yếu đuối của bản thân, phần khác là vì....

“Cô muốn tìm Syaoran à?”

Hắn hỏi, cười, dù thừa biết tất cả. Hắn giả vờ hỏi, hắn muốn trêu tức cô sao? Bởi vì hắn biết cô ghét bị người khác đọc tâm tư....

“Dù biết sẽ phải nhìn thấy những việc không muốn nhìn, cô vẫn đi à?”

Lại im lặng, chỉ có bóng tối. Nhưng có lẽ vì đôi mắt cô đã quen với bóng tối ấy, nên giờ đây, nó đang nhìn rõ từng cử chỉ của kẻ đối diện với mình.

“Đủ rồi. Tôi thấy gì là việc của tôi. Tôi cần phải tìm Syaoran để làm nhiệm vụ mà mẹ giao cho, không liên quan gì đến những chuyện anh đang nói” - Rika lạnh lùng, lấy lại giọng nói của mình.

Kẻ đó nhún vai:

“Oh, thật sao?” - Cười. Lại cười. Hắn thật sự làm Rika cảm thấy khó chịu, hoặc ít nhất thì đó cũng là cảm giác của cô lúc này - “Vậy... có lẽ hiện giờ, Syaoran đang bảo vệ cho Sakura Kinomoto thì phải...”

Hắn lơ đãng nói, hướng ánh mắt vào trong khoảng không gian, vờ như không để ý đến ánh mắt ngỡ ngàng và cái giật mình mạnh của Rika.

“KINOMOTO?”

“Đúng vậy. Nhưng......” - hắn nở nụ cười đầy bí hiểm - “.... nếu cô làm gì Kinomoto, tôi không dám đảm bảo là tính mạng của cô vẫn còn nguyên vẹn đâu.... Và.... còn cả ‘tình cảm’ của cô....”

Rika mím môi. Vẫn thế, trong suốt gần tháng trời đi với hắn, cô vẫn không thể đối đáp lại được một câu nào của hắn. Bất lực đến ngu ngốc. Cô nhìn hắn, giận dữ, nhưng kìm nén. Hắn vẫn không biểu hiện một chút cảm xúc, dù nhỏ nhất.

“Tôi nghĩ, cô nên từ bỏ” - Hắn thôi cười, nói với cô bằng ánh mắt nghiêm túc, hơi trầm xuống - “Đừng lao vào những cái chắc chắn sẽ không - bao - giờ là của mình.... Syaoran mãi mãi không bao giờ có thể YÊU cô. Trái tim hắn đã bị trói trặt bởi một sợi dây do Kinomoto giăng ra rồi...”

Im lặng. Nhưng sống mũi cô cay.....



“Dù bỏ cả cuộc đời, tôi tin rằng, Syaoran cũng sẽ chỉ sống vì Sakura Kinomoto thôi. Không một chỗ trống để cô đi vào đâu. Có chăng, chỉ là sự căm ghét..... Đối với kẻ đã gián tiếp gây ra sự chia cắt của cậu ta với Kinomoto.....”

Nước mắt trào xuống trên khóe mắt cô. Rika cúi mặt xuống, không để hắn nhìn thấy. Cô muốn che dấu, nhưng có lẽ điều đó là rất khó khăn.

“Từ bỏ đi, Rika. Đừng tự làm khổ mình và hai người bọn họ nữa....”

Cô khóc. Đã lâu lắm rồi, cô mới khóc. Từ bao giờ nhỉ, cô không biết. Có lẽ từ cái lần đầu tiên gặp Syaoran ấy, cô đã tự hứa với mình sẽ không bao giờ khóc nữa. Tình cảm mà cô dành cho Syaoran, chính cô cũng không thể ngờ nó đã lớn đến mức ấy, sau 8 năm trời. 8 năm dài đằng đẵng, nhưng chỉ có cô thầm yêu mến, chỉ có cô đưa ánh mắt theo anh, và cũng chỉ có cô khổ sở với nỗi lòng của mình. Cô khóc, phải chăng đây là một dấu chấm cho sự kết thúc? Kết thúc một tình yêu mà cô luôn dấu kín....

Hắn chỉ lặng lẽ đứng, lặng lẽ nhìn cô khóc. Không một câu nào thêm nữa, không một lời an ủi, cũng không một bàn tay vỗ về. Hắn chỉ đơn giản là đứng nhìn. Trong bóng tối mịt mờ, đôi mắt hắn như đưa về một nơi xa xôi nào đó, đôi mắt lơ đãng như không hề nhìn thấy những giọt nước mắt đang rơi xuống. Bóng tối vẫn mờ mịt. Cửa rung nhè nhẹ. Có lẽ, ngoài kia, gió đang thổi rất mạnh.....

Cô gái đứng im lìm nhìn lên bầu trời tối đen mù mịt, chỉ có ánh trăng mờ mờ, khi ẩn khi hiện sau những đám mây đen với những hình thù kì dị. Gió thổi. Lá xào xạc. Mùi hương toả vào trong làn gió nhẹ - mùi hương của tử thần. Đen. Như màu đen của tội lỗi. Không khí toả ra hơi nước, toả ra mùi máu. Tử thần mang máu đi, mang theo những tội lỗi chồng chất. Tử thần đến, báo hiệu một người sắp ra đi.

“Tôi biết thế nào cậu cũng đến!”

Cô gái khẽ nói, hơi mỉm cười nhìn vào khoảng không tối đen phía trước. Chỉ có bóng tối, không một chút tia sáng nào. Nhưng cô biết, dựa vào cảm giác của mình, và dựa vào những dự đoán của cô. Lá cây rung nhẹ. Ánh trăng mờ soi một bóng người nhẹ nhàng đáp xuống đất, đứng đối diện với cô gái. Trăng không đủ để soi sáng phần mặt của con người đang ẩn mình trong màu đen bao la của đêm tối. Lá cây phụ họa với trăng, tạo nên những mảng tối kì dị, đáng sợ trên khuôn mặt không được che dấu.

“Cô có vẻ biết nhiều hơn tôi nghĩ, Mizuki Kaho!” - kẻ đó mỉm cười.

Mizuki tươi cười, đáp lại nụ cười lạnh lẽo của kẻ mới đến:

“Cám ơn lời khen. Tôi còn biết nhiều chuyện hơn tất cả những gì cậu tưởng. Bởi vì tôi biết, hôm nay cậu đến đây để.....”

Cô cười, thật tươi, nhưng đầy sắc sảo và lạnh lùng. Kẻ kia chỉ nhún vai, mỉm cười, không nói.

“....GIẾT TÔI!” - Mizuki kết thúc câu nói.

Kẻ kia cười, im lặng. Lá in bóng trên nền. Gió vẫn xào xạc kêu. Phía trên, bầu trời vẫn tối đen như mực. Mặt trăng chống chọi trong vô vọng với những đám mây dày, rồi lại bị che khuất vào trong lớp áo nhiều tầng của chúng. Gió mỗi lúc một mạnh. Thổi bay vạt áo của hai kẻ đang nói chuyện trong bóng tối.

“Cậu biết không....” - Mizuki tiếp tục nói, sau khi ngừng lại nhìn vào kẻ kia, dù chỉ là một phần nào đó ẩn hiện trong bóng trăng đang le lói rồi lại vụt mất - “.... Cậu và Touya rất giống nhau. Hay nói cho chính xác là cách làm và suy nghĩ của hai người rất giống nhau. Nhưng năm xưa, vì không thể xuống tay với tôi, anh ấy đã chọn cách rời xa tôi.... mãi mãi rời xa tôi....” - Đôi mắt Mizuki trầm xuống, buồn bã. Không gian trở nên tĩnh lặng hơn - “.... nhưng cậu thì khác... Cậu sẽ GIẾT tôi! Đúng chứ?”

“Cô đã biết câu trả lời rồi mà!”

Kẻ kia chỉ đơn giản nói. Mizuki mỉm cười, nhẹ nhàng. Lòng cô thanh thản, nhẹ đến kì lạ. Không một chút nuối tiếc, không một chút hối hận. Cô tin rằng mình đang đi đúng đường. Trong cô lúc này, chỉ có một chút “chờ đợi” - chờ đợi cái điều mà cô đã chờ đợi suốt bao năm nay.... từ cái ngày anh rời xa cô....

“Ừm, đúng nhỉ?” - Mizuki cười - “Nhưng.... cũng giống như Touya, chắc cậu cũng hiểu: Một khi đã chọn con đường này thì sẽ không còn đường lui nữa. Cái kết cục cuối cùng, dù không phải là ‘chết’ thì cũng không thể tốt đẹp được.... Từ khi bắt đầu bước chân vào con đường này, ‘số phận’ của cậu đã chính thức bị buộc lại. Cậu không thể thoát ra được nữa đâu....”

Trầm ngâm. Đôi mắt kẻ kia nhìn thẳng vào Mizuki, rồi lại cười. Buồn, vậy mà sao vẫn cười...

“Tôi biết....”

“Vậy.... Cậu cũng biết, nếu cậu làm như thế này, sẽ làm cho ‘người đó’ đau khổ mãi mãi chứ?”

Người con trai không nói gì, hướng ánh mắt xuống dưới, khẽ thở dài nhưng vẫn đầy vẻ kiên định và không thể thay đổi.

“Tôi biết....”

Gió vẫn xào xạc thổi, tung những chiếc lá cuối cùng rớt xuống, và mang theo mùi hương dịu ngọt của buổi tối cuối thu, phả vào bóng đêm. Mặt trăng chơi đùa cùng mây, chờn vờn trong những cơn gió nhẹ. Trăng lẩn khuất, trăng ẩn hiện. Ánh sáng rất nhẹ, heo hắt, để rồi không thể soi sáng được bất cứ điều gì... Gió làm tung mái tóc của hai con người đang bị bóng đêm nuốt chửng. Âm vang trong màn đêm đen, chỉ có tiếng nói của họ, sầu thương nhưng lạnh lẽo....

“Cậu biết và vẫn làm?”

“.....” Không nói, nhưng người đặt câu hỏi cũng không cần đến câu trả lời....

“Giống như Touya.” - Mizuki mỉm cười - “Dù biết vẫn làm. Dù nói ‘yêu’ tôi nhưng vẫn muốn ‘Giết’ tôi. Cậu cũng vậy. ‘Yêu’ và ‘Giết’, cái cách này buộc hai điều đó phải đi liền với nhau. Nhưng cậu khác Touya ở một điểm: Đó là cậu ‘Yêu’ và ‘Giết’ cùng một người, trong khi Touya thì không. Anh ấy nói ‘Yêu’ tôi, nhưng tôi biết, tôi không phải là người - quan - trọng - nhất của anh ấy. Cậu ‘Giết’ người đó, vì cậu ‘Yêu’ người đó, còn anh ấy ‘Giết’ tôi, vì.....”



“....Chính bản thân mình.” - Kẻ đó kết thúc câu nói hộ Mizuki, mỉm cười. Nụ cười thoảng trong gió, rồi dường như phụt tắt khi mặt trăng lại lẩn người vào bóng đêm mù mịt. Không thấy mặt, không thấy thân người. Chỉ thấy tiếng nói, và thoáng vào đó là những nụ cười mỉm lạnh lẽo - “Cho dù Touya đã chọn cách làm nào đi chăng nữa, nhưng rốt cuộc cũng là VÌ CHÍNH BẢN THÂN MÌNH. Và.... Cả tôi cũng vậy....”

Cười... Tiếng lá cây xào xạc. Những âm thanh làm xao động bầu không gian mờ trong bóng trăng và dưới những tán lá trơ trọi. Mizuki im lặng, ngẫm nghĩ. Không một tiếng nói, chỉ có tiếng của thiên nhiên. Côn trùng kêu lên một vài tiếng du dương, rồi dừng bặt. Không gian vẫn tĩnh lặng, như cái tĩnh lặng muôn thuở của một buổi tối giao mùa.

“Tôi hiểu.” - Mizuki cười nhẹ nhàng, lòng mát rượi đón những cơn gió cuối thu. Gió lạnh, nhưng cô đâu thấy lạnh. Cái cảm giác kì lạ đến phấn khích này, làm Mizuki thấy thoải mái hơn - “Có lẽ khi để tôi lại, anh ấy đã hi vọng rằng tôi sẽ sống VÌ CHÍNH TÔI. Nhưng tôi đã không làm thế. Trong suốt những năm qua, tôi đã sống VÌ ANH ẤY. Tôi đã sống vì tôi biết, mình cần phải làm một việc cuối cùng cho anh ấy.....”

Tiếng thở dài nhè nhẹ trong không khí. Người con trai im lặng, chờ đợi và chăm chú lắng nghe.

“Nhưng.... lần này, tôi muốn làm VÌ CHÍNH BẢN THÂN TÔI. Tôi đã gằn lòng mình, ở đây, và chờ đợi, vì anh ấy muốn như vậy. Nhưng bây giờ, tôi sẽ đi tìm anh ấy.....”

Mặt trăng lại lẩn mình vào trong mây. Gió vẫn thổi, nhưng mạnh mẽ hơn. Gió làm lá bay tán loạn trong bầu không khí ẩm ướt. Gió lạnh, như cứa vào da thịt. Gió báo hiệu một cơn mưa - như một dấu hiệu chuyển giao giữa mùa thu và mùa đông.

“.... Và, cậu sẽ là người giúp tôi. Coi như đây cũng là lần cuối cùng tôi làm ‘vì anh ấy’, và lần đầu tiên tôi làm ‘vì tôi’. Được không?”

Một vài giọt nước bắt đầu rơi xuống. Mưa. Nhẹ nhàng, nhưng lạnh lẽo. Gió vẫn thổi, và lá vẫn tung bay....

“Vậy.... Hãy để tôi giải thoát cho cô, Mizuki Kaho!”

Thanh kiếm giơ lên. Nước rơi xuống nhiều hơn. Và những hạt nước lạnh lùng lăn trên đôi mắt nhắm nghiền của Mizuki cùng nụ cười dịu dàng trên đôi môi đỏ hồng trong bóng tối đen kịt....

__________________________________________________ ___________

Sakura ngước mắt lên nhìn mặt trăng đang biến mất sau những đám mây. Mưa bắt đầu nhỏ hạt trên vai áo cô. Lá vẫn xào xạc. Ánh đèn từ trong căn phòng giam chiếu ra, soi rõ một bức tranh nhỏ xíu trên tay Sakura. Trong tranh, một cô gái xinh đẹp đang cười rạng rỡ, bên cạnh hai người con trai. Một người có mái tóc màu nâu, nụ cười dịu dàng, và phía bên phải, người con trai nghiêm nghị nhìn phía trước bằng đôi mắt đen bị phủ dưới những lọn tóc mái đen lòa xòa. Phía sau bức tranh, một dòng chữ nghiêng nghiêng:“Những người thân yêu luôn ở bên em, Sakura!”

Sakura ôm ghì bức tranh vào lòng. Nụ cười của cô gái trong ấy vẫn rạng rỡ, nhưng đầy vui tươi, không buồn bã hay pha một chút gì của nuối tiếc. Một nụ cười thật sự. Bất chợt, một cái gì đó thoáng qua trong trái tim Sakura. Một cái gì đó.... Bất an... Lo sợ.... Và mất mát. Cái cảm giác khi lần cuối cùng Tomoyo gọi tên cô....

“Chị dâu?”

__________________________________________________ ___________

Thân xác cô gái nằm lặng im dưới những giọt mưa bắt đầu nặng hạt. Mưa cứ rơi, mưa nhỏ xuống trên mái tóc của người con trai. Mưa hòa mình vào những giọt máu trên thanh kiếm lạnh giá. Mưa làm màu máu nhạt đi, làm mùi máu lặng thinh và làm những cơn gió ngừng chao đảo. Người con trai quỳ một gối xuống cạnh thân hình nhỏ bé của cô gái, nắm lấy bàn tay vẫn còn hơi ấm của cô. Đôi mắt cô mở ra, nhìn hắn với một nụ cười mãn nguyện, một nụ cười đẹp nhất - nụ cười thật sự. Mưa nhỏ xuống mắt cô, rồi chảy xuống. Mưa khóc, hay có thể là cô đang khóc. Nhưng điều đó không quan trọng, bởi tận trong đáy mắt, cô gái vẫn cười...

“Cám.... ơn.... c...cậu....”

Cô cố gắng nói, ngắt quãng. Mưa vẫn rơi. Gió lặng lẽ nhìn ngắm. Mặt trăng đã hoàn toàn biến mất. Ánh trăng yếu ớt không muốn chứng kiến sự ra đi của một cô gái mang vẻ đẹp của mình. Tên con trai không nói gì, chỉ im lặng nhìn cô. Đôi mắt hắn lạnh lẽo, nhưng không vô cảm. Thanh kiếm vẫn nhỏ máu. Rồi... Mưa rơi nhanh hơn. Mưa xóa đi dấu máu trên thanh kiếm. Mưa nhỏ xuống từ mái tóc ướt đẫm của hắn, từ khóe mắt hắn....

Đôi bàn tay cô gái lạnh dần. Do thân nhiệt của cô, hay do mưa đang làm giảm nhiệt độ của bàn tay cô? Không biết. Chỉ biết, đôi bàn tay đó cứ lỏng dần, rồi buông lơi trong bàn tay nắm hờ của tên con trai. Đôi mắt cô từ từ nhắm lại, chỉ có khóe miệng cô, nụ cười vẫn chưa hoàn toàn tắt....

“To....uya....” ngừng lại... và nụ cười như hạnh phúc hơn. Những kí ức cuối cùng như đang trôi nhanh qua đầu cô gái. Đôi môi cô mấp máy, một tiếng nói cuối cùng - “T...Tạm....biệt... Yu....ki....to...”

Bóng mưa hòa với bóng đen. Bóng người vẫn đứng lặng lẽ trong cơn mưa ấy... Một cơn mưa buồn. Một cơn mưa gom lại nước mắt và nỗi đau. Cơn mưa như để chia tay và biệt li....

__________________________________________________ ___________

Kinh thành Tomoeda, những bông tuyết đầu tiên đã bắt đầu rơi. Mùa đông lạnh lẽo đã mở đầu, cùng với những bông hoa đông thẫm màu. Mùa đông giá lạnh đầy rối ren, không yên bình như những mùa đông hàng năm ở Tomoeda. Căn phòng vẫn tối tăm, tĩnh lặng. Ngọn đèn leo lét chiếu sáng một bóng người con trai ngồi trầm ngâm bên chiếc bàn. Đôi mắt anh lặng lẽ ngắm bức tranh nhỏ đặt trên bàn. Cô gái với nụ cười rạng rỡ trong tranh bị vết lửa quẹt ngang, cháy xém mất một vệt nhỏ ngay giữa ngực. Thoảng trong gió, tiếng nói vĩnh biệt....

“Mizuki.....”

Hư không.... Có lẽ mọi thứ đã đến lúc để kết thúc. Anh cười, nhìn sang người con trai có mái tóc đen trên bức tranh:

“Gặp lại Mizuki, cậu vui không, Touya? Có lẽ, tớ cũng sẽ theo các cậu nhanh thôi.....”

Tuyết rơi. Chỉ một vài bông, nhưng hơi lạnh vẫn phả vào không khí, phả vào lòng người..... Mùa thu đã qua, trời đất chuyển sang đông. Lạnh.....

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Đường Hạnh Phúc 1

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook