Chương 48: TRÒ CÁ CƯỢC
Rinca_seta
22/12/2015
Sakura đung đưa chân khi đang ngồi trên chiếc chày lớn treo trước cổng cung điện Lamia. Cô mở túi hành lí của mình, chợt nhìn thấy thanh kiếm lóe lên trong ánh trăng mờ mờ. Đột nhiên, Sakura cảm thấy cáu kỉnh về sự cẩn thận - có vẻ thái quá - của mình. Trước khi đi ra khỏi quán trọ, nghĩ đến vấn đề về tính ưa chuộng hòa bình của dân Lamia, Sakura cẩn thận cho thanh đoản kiếm quen dùng vào sâu rong túi đồ. Và vì thế, giờ đây, Sakura phải tự mình nghĩ cách vượt qua thử thách lần này của hoàng hậu Lamia.
------------------------------
“Anh biết cách sử dụng chiếc chày này thật à?”
Sakura ngạc nhiên hỏi. Syaoran chỉ mỉm cười, nhún vai:
“Đương nhiên. Có lẽ cô không biết nhưng dù gì thì tôi cũng đã sống ở Lamia từ nhỏ”
Sakura từ chỗ kinh ngạc, dần dần lấy lại bình tĩnh. Cô không thể làm chiếc chày đó lung lay, nhưng Syaoran có thể. Tuy nhiên, dường như Syaoran đoán được ý nghĩ của cô. Anh mỉm cười:
“Đừng mong đợi vào tôi, Sakura. Cô nghĩ tôi sẽ giúp đối thủ của mình sao? Tôi đâu có điên. À,” - Syaoran nói tiếp khi nhìn thấy vẻ mặt Vậy - là - như - thế - nào của Sakura - “Quốc vương không yêu cầu tôi giống như Hoàng hậu yêu cầu cô. Tôi đã có giấy mời của Ngài. Vì thế.... Tạm biệt!”
Không đợi Sakura kịp thay đổi sắc mặt, Syaoran vẫn giữ nguyên nụ cười “đáng ghét” (theo ý kiến của Sakura) và đi thẳng vào trong. Sau tiếng gõ cổng, cánh cổng hé mở. Một người lính canh cửa chặn ngang, đọc từ giấy Syaoran đưa ra rồi cúi mình, mở cánh cửa rộng thêm ra. Trước khi cánh cổng kịp đóng lại, Syaoran quay lại, mỉm cười, vẫy tay với Sakura, khi cô vẫn giương đôi mắt không - thể - tin - nổi lên nhìn.
--------------------------------------
Sakura lôi thanh kiếm ra khỏi túi. Khi đó, nếu có thanh kiếm trong tay, có lẽ Sakura đã kề kiếm vào cô Syaoran để yêu cầu anh đưa cô vào. Nhưng tiếc là khi ấy, thanh kiếm của cô đang nằm rất sâu trong một túi những thứ linh tinh, còn thanh kiếm của Syaoran vẫn được hắn nắm trong tay, khẽ nhếch lên trên. Giáp mặt Syaoran mà không có vũ khĩ, giống như đương đầu với kẻ thù mà không chuẩn bị sẵn phương án đối phó, đó là một sự liều lĩnh mà Sakura tự răn mình không được để tái phạm thêm lần nữa.
Cô gái lau nhẹ thanh kiếm, khẽ cười. Thật nực cười khi đây lại là thanh đoản kiếm mà Syaoran đã đưa cô trong lần bị tấn công ở khu “đồi ma”. Sau khi thử dùng nhiều loại vũ khí, thầy Terada thấy Sakura hợp nhất với thanh kiếm nay và từ đó, nó trở thành vũ khí chính của Sakura. Cô thở dài. Thật ra, việc giữ thanh kiếm lại đã không phải là tốt. Nó gợi nhớ đến những việc cô không muốn nhớ. Nhưng Terada cũng phải công nhận đây là một thanh kiếm tốt - thanh kiếm của một kẻ muốn giết Sakura mà đến tận bây giờ cô vẫn không biết kẻ đó là ai. Nhưng Sakura không có ý định tìm hiểu thêm, khi mà đã có cả một gia tộc vẫn đang truy lùng cô.
Sakura giơ thanh kiếm lên, soi vào ánh trăng. Thanh kiếm này chưa bị nhúng máu. Ở Lamia, khi Sakura định giết lũ quan tham đầy đọa dân chúng nơi đó, thì một kẻ bí ẩn đã xuất hiện, giết chúng thay cô. Kẻ bí ẩn - Li Syaoran - Sakura tin vào sự khẳng định của mình. Cô thở dài. Xét về một phương diện nào đó, thật là tồi tệ khi gặp Syaoran ở đây. Anh là nguyên nhân của sự mềm yếu trong Sakura. Cô sẽ phải trấn tĩnh nhiều hơn để ngăn cản sự xáo động trong tâm hồn mình. Và mỗi lần như thế, cô lại phải nghĩ đến những hình ảnh không bao giờ muốn nghĩ đến. Máu.... Đầu của Touya.... Xác người chồng chất trong cái lạnh của tuyết....
Một cái rùng mình nhẹ nhẹ trong bóng đêm. Những hình ảnh ấy quá “nặng”. Nó “nặng” lắm, và cũng “lạnh” lắm. “Lạnh đén mức có thể xua tan đi sự ấm áp kì lạ mà Sakura cảm thấy trong ánh măt sSy khi anh nhìn cô. “Năng” đến mức làm ý chí trả thù của Sakura lại sôi sôi, bóp nghẹt tâm hồn cô và đè chặt sự yếu đuối của một cô gái 18 tuổi.
Sakura nhảy xuống khỏi chiếc chày. Tiếng chuông vang lên đâu đó báo hiệu màn đêm giăng kín. Thanh kiếm vẫn sáng, như chờ đợi. Nhưng đêm nay, chưa phải lúc đem thử.
Sakura lôi trong bọc đồ ra một thứ tròn tròn, được nối với một swoij dây. Trước khi đi, Yukito đưa cô, dặn có lúc cần dùng.
“Đây là một loại thuốc nổ anh mới chế. Nó chưa được thử nghiệm nên cần cần thận lúc dùng. Sau khi đốt dây dẫn thì tránh càng xa càng tốt. Sức công phá của nó rất mạnh, đủ nổ tung cả một cánh cổng sắt kiên cố nhất”
Sakura phóng vút ra xa khi đã châm lửa và đặt khối thuốc nổ trên chiếc chày. Ánh sáng lập lòe báo hiệu dây dẫn vẫn đang cháy. Sakura hồi hộp chờ đợi...
ẦM..... ẦMMMM......
Tiếng nổ tưởng chừng như phá tan bầu trời. Sakura bịt chặt tai lại, cũng không thể không choáng váng. Không hổ danh là loại thuốc nổ ra Yukito tạo ra. Những tiếng nổ lại tiếp tục, liên tiếp vang lên. Ánh sáng làm cả một góc sáng trưng như thách thức ánh mặt trời. Từ vị trí đứng, Sakura có thể nhận ra cả chiếc chày lớn đã vỡ tan, thành từng mảnh vụn như những hạt bụi rơi xuống đất. Chưa dừng lại, một mảnh còn sót lại của chiếc chày, nơi đặt thuốc nổ, vẫn đung đưa trên sợi dây mỏng còn dính lại, chuẩn bị rơi xuống.
ẦMMMMM....
Một tiếng ngân dài báo hiệu sự kết thúc. Sợi dây như hoàn toàn biến mất khỏi thế gian, sau khi đã hoàn thành nhiệm vụ đẩy cả mảnh chày và mảnh thuốc nổ còn sót lại vào phía cánh cổng. Cánh cổng sắt tưởng chừng vô cùng kiên cố bị thủng một lỗ lớn. Tiếng võ vụn khô khốc vang lên. Tuy cánh cổng này cách một quãng khá xa so với khu sống của người dân, nhưng Sakura dám chắc, vụ nổ vừa rồi, chỉ những ai đã chết mới không giật mình, ra ngoài nhìn về phía có ánh sáng và tiếng nổ. Đương nhiên, người trong cung điện lại càng phải bàng hoàng.
Đúng như Sakura nghĩ. Cánh cổng sắt nặng nề mở toang. Từng đợt quân lính chạy ra ngoài với dáng vẻ hấp tấp, vội vã. Họ nhanh chóng vây quanh Sakura - cô gái duy nhất đang chậm rãi dừng lại trước cổng cung điện. Những ánh đuốc sáng rực lên. Dường như nỗi kinh hoàng mà vụ nổ gây ra “hơi” lớn, khiến tất cả quân lính trong cung điện đều đổ ra ngoài. Sakura tặc lưỡi nhìn quanh. “Mình được đón tiếp long trọng thật!” - cô lẩm nhẩm, khẽ cười.
Ánh đuốc sáng rực, không kém ánh sáng của vụ nổ. Quân lính dạt sáng hai bên Sakura và một vòng phía sau vẫn đứng yên. Họ khẽ cúi đầu khi một người bước ra trong ánh sáng chói chang của những ngọn đuốc. Người đó bước những bước oai nghiêm, chiếc áo choàng phất phơ trong gió. Mũ vương miện sáng lên trong ánh trăng mờ. Sakura nhếch mép cười khi người đó tiến đến gần, nhíu mày quan sáng với nụ cười trên môi. Sakura bước đến trước, mặc kệ tiếng ngăn cấm của đám quân lính xung quanh:
“Có lẽ tôi đang hân hạnh được tiếp kiến Quốc vương đáng kính?”
Người vừa đến vẫn giữ nụ cười:
“Vâng, hân hạnh được diện kiến. Phải chăng đây là tiểu thư Kinomoto?”
Quốc vương là một thanh niên trẻ, chỉ độ 20 tuổi. Lúc đầu, khi nghe kể về việc một cậu bé 12 tuổi ở Lamia cướp ngôi, trở thành người đứng đầu vương quốc, xây dựng vương quốc này trở nên trù phú hơn sau thời gian dài suy tàn do quốc vương trước gây lên, Sakura thực sự chỏ ằng đó chỉ là lời đổn thổi. Nhưng giờ, tiếp xúc chính thức gặp mặt, dù không muốn, Sakura buộc phải tin lời đồn kia. Vị quốc vương trẻ mỉm cười:
“Hm... Thật sự tôi hơi thắc mắc về quang cảnh nơi đây?”
“Có lẽ là do ‘gõ’ quá mạnh, phải không tiểu thư Kinomoto?”
Một người con gái bước ra từ phía sau quốc vương. Một cô gái xinh đẹp, có mái tóc nâu tết thành từng bím, búi vòng lên trên bởi một chiếc vương miện nhỏ bằng bạc có gắn những viên ngọc. Bộ váy chùng thả xuống dưới, được kéo lê dưới nền đất.
“HOÀNG HẬU?”
Quốc vương cũng ngạc nhiên kêu lên trước sự xuất hiện đột ngột của hoàng hậu. Vị hoảng hậu trẻ mỉm cười khi Sakura cúi chào. Phía sau, một tên con trai nhíu đôi mắt hổ phách đầy thích thú khi ngắm nhìn tác phẩm đầy tính nghệ thuật của Sakura. Sakura mỉm cười:
“Hoàng hậu nói ‘gõ’ chày, nhưng không nói gõ bằng bộ phận nào của chiếc chày và cánh cổng phải nguyên vẹn. Hm... Nhưng có lẽ tôi đã ‘gõ’ hơi mạnh nhỉ?”
Hoàng hậu bật cười:
“Cô không sợ sao, thưa tiểu thư? Phá tan chiếc chày, cô không nghĩ xem, nhỡ chiếc chày là bảo vật quốc gia của bổn quốc thì tính sao đây?”
“Bảo vật quốc gia?” - Sakura nhún vai nhắc lại - “Tôi nghĩ quý quốc đủ thông minh để bảo vệ ‘bảo vật’ của quốc gia mình”
Hoàng hậu trẻ mỉm cười, trong khi Quốc vương phá lên cười thích thú, phẩy tay ra lệnh cho đám quân lính đứng phía sau Sakura rút ra:
“Quả như lời đồn, tiểu thư Kinomoto. Kính chào tiểu thư đến với bổn quốc. Tôi là Yamazaki Takashi, và hoàng hậu Chiharu Ta...”
“Mihara” - Hoàng hậu ngắt lời - “Chiharu Mihara, như tôi đã giới thiệu với tiểu thư lúc chiều”
“Mihara? Takashi?”
Sakura ngạc nhiên hỏi lại, nhưng cả hoàng hậu và quốc vương chỉ mỉm cười không nói. Dù trong nụ cười của họ phảng phất buồn. Quốc vương nói tiếp, che dấu đi sự bối rối của mình:
“À, chào mừng tiểu thư. Đúng rồi, bây giờ, cả hai người cùng hỏi quân đội của tôi. Biết làm sao đây, Li Syaoran?”
Người con trai phái sau ngừng xem xét lớp bụi còn sót lại, mỉm cười bước lại gần. Đôi mắt anh hấp háy nhìn Sakura. Hoàng hậu tươi cười đứng lại cạnh Sakura:
“Vậy chúng ta cá cược nhé. 2 người sẽ ở lại đây 1 tuần. Trong 1 tuần lưu lại đây, 2 vị sẽ bị theo dõi. Ai rút vũ khí ra trước sẽ thua cược. Người thắng sẽ được yêu cầu”
“Rút vũ khí trước?”
“Đúng” - hoàng hậu gật đầu xác nhận - “Rút vũ khí với bất cứ ai và vì bất cứ lí do gì. Tất nhiên, 2 vị sẽ thường xuyên bị tấn công. Kẻ tấn công các vị có thể dùng vũ khí nguy hiểm, nhưng 2 vị chỉ được chống trả mà không dùng vũ khí. Tham gia cá cược, tính mạng các vị sẽ không do chúng tôi đảm bảo. Sau 1 tuần, nếu vẫn không ai sử dụng vũ khí, tôi sẽ có cách của riêng tôi”
Ngay sau khi Hoàng hậu dứt lời, Syaoran gật đầu đồng ý, liếc mắt lại phía Sakura. Cô khẽ nhíu mày, rồi cũng mỉm cười gật đầu.
Trò cá cược chính thức bắt đầu....
Trăng vẫn soi rọi trên đầu. Hoàng hậu Chiharu mỉm cười, nhìn mặt trăng đang lẩn khuất sau đám mây nhẹ... “Vậy là ổn, phải không Bhamaru?” Cô cười.... buồn bã....
Nơi đây, chỉ mặt trăng và cô.....
__________________________________________________ __________
Mặt trời đang từ từ nhô lên trên những áng mây hồng. Ở Lamia, không phân biệt được mùa qua khí hậu, nhưng vẫn có những đặc trưng giúp người ta nhận biết từng thời điểm trong năm. Mùa đông không có những cơn gió lạnh, không có tuyết trắng nhưng cũng không có ánh mặt trời chói chang. Mặt trời dịu dàng chiếu những tia sáng ấm áp dìu dịu xuống nhân gian. Những chiếc lá thu cuối cùng vẫn đang rơi. Người ta bất chợt sững sờ nhận ra mùa đông đến khi trời bỗng trở lên hanh khô hơn và những chiếc lá khô kêu dưới đế giày.
Sakura đi loanh quanh trong cung điện. Toà lâu đài rộng lớn với kiến trúc kì lạ mà cô chưa thấy bao giờ. Những cây cột được chạm khắc tinh xảo. Mái vòm cong cong, uốn lượn, mềm mại mà vẫn đầy uy nghiêm. Những vườn hoa bốn mùa quanh năm nở rộ. Hoa muôn màu sắc, đua nở trong ánh nắng ấm áp của mùa đông. Cánh bướm rập rờn trong gió thoảng. Tiếng chim vỗ cánh trên bầu trời buổi sớm. Một buổi sáng mùa đông êm dịu đến kì lạ.
Sakura lại rảo bước trên con đường rộng trong cung điện. Cô cảm thấy ngưỡng mộ mắt thẩm mĩ của người Lamia. Ngay trong căn phòng nhỏ của cô cũng được bài trí vô cùng đẹp mắt. Cây cột bằng cẩm thạch nổi bật trong màu trắng trang nhã của đồ vật, màu hồng phấn dịu dàng của những bức tường và những màu sắc khác phối hợp lại với nhau. Đó là căn phòng đẹp, một minh chứng cho sự nồng hậu của chủ nhà với khách. Và đêm qua cũng là một đêm thanh bình, ngoại trừ việc cánh cổng cung điện đã thủng một lỗ lớn khiến quốc vương phải cắt cử thêm lính gác. Một đêm yên bình, đối với Sakura.
Sakura chợt quay ngoắt người lại, đồng thời nhảy sang một bên. Từ bức tường sau lưng cô, một người nhảy ra, tấn công thẳng vào Sakura. Cô gái đặt tay lên thanh kiếm, nhưng sực nhớ ra, bàn tay cô lại đẩy thanh kiếm vào. “Bắt đầu rồi sao?”, Sakura lẩm bẩm, đồng thời nghiên đầu sang trái, tránh cú đấm bằng tay phải của kẻ tấn công cô. Nhanh như cắt, Sakura di chuyển chân theo hình chữ V, dùng 2 tay khoá chặt cánh tay hắn, bẻ gập về sau lưng. Kẻ đó rên lên khi cô dộng cùi chỏ xuống lưng hắn, rồi thả hắn nằm co trên nền đất.
Trò cá cược! Sakura mỉm cười nhớ lại khi nhìn tên vừa tấn công cô lùi khuất sau bức tường mà từ đó hắn đã nhảy ra. Hoàng hậu Lamia quả là một người thông mình. Sakura dám chắc, hoàng hậu đã biết Sakura - Syaoran là kẻ thù. Tuy nhiên, lòng hiếu khách và chủ trương hoà bình không cho phép họ từ chối bất cứ ai trong hai người. Để bảo vệ cung điện, đất nước mình khỏi vấy máu, hoàng hậu đã đưa ra trò cá cược ấy. Tất nhiên, Sakura khe cười, trò chơi này cô chắc chắn sẽ thắng. Bởi giờ đây, mục tiêu của Sakura đã thay đổi. Sau khi đi qua bao vùng đất, chứng kiến bao việc xảy ra, đặc biệt, sau khi gặp Mizuki, hiểu được nỗi đau của chị cùng anh Touya - anh trai Sakura, mục tiêu của cô đã thay đổi. Giờ đây, Sakura đã hiểu thế nào là nỗi đau, khi Touya hi sinh hạnh phúc của mình vì muốn giành lại vương quốc Clow. Touya đã phải hi sinh quá nhiều, tính mạng, cuộc sống, chỉ vì một thứ. Và vì vậy, mục tiêu của Sakura đã không còn dừng lại ở TRẢ THÙ. Giờ đây, “mục tiêu” ấy là cả vương quốc Clow.
Mải suy nghĩ, tiếng động làm Sakura giật mình nhảy lùi lại, cố gắng không làm theo bản năng là rút thanh đoản kiếm ra khỏi vỏ. Cô đã rút kinh nghiệm và quyết định đeo kiếm bên mình mọi lúc, mọi nơi, đặc biệt là khi đang ở cùng một chỗ với Li Syaoran. Tuy nhiên, quyết định này của Sakura dường như không đúng thời điểm cho lắm, khi mà cô luôn đặt tay lên vũ khí mỗi lần bị tấn công, trong lúc bị buộc không được **ng đến chúng. Sakura thu tay lại, nhíu mày nhìn kẻ kia, hoàn toàn trái ngược với kẻ trước đó, chậm rãi bước ra từ phía sau bức tường.
“Oh, xin chào. Cô cắt tóc rồi à? Tôi nghĩ mái tóc dài khá hợp với cô mà, Sakura! Đêm qua cô ngủ ngon chứ?”
Hắn cười, hấp háy đôi mắt. Sakura mím môi không nói, vừa để phòng, vừa như thở ra nhẹ nhõm. Mặc dù cô ghét hơi thở của mình lúc này, nhưng việc điểu khiển nó lại không được đơn giản cho lắm. Hắn nhún vai, nói tiếp:
“Tôi mong là cô không bị lạ chỗ, Sakura. Hm, phần tôi thì đã từng sống ở đây nên không có vấn đề, nếu như cô đang lo lắng cho tôi...”
Sakura lùi lại khi hắn đến gần, và ngay lập tức, giống như mọi lần, cô dường như nhìn thấy đôi mắt hắn thoáng thay đổi:
“Đừng đến gần, Li Syaoran!”
Syaoran dừng lại, nhìn quanh:
“Àh, giờ thì cả hai chúng ta sẽ không tấn công nhau, đúng chứ? Bởi một lí do mà.... ưm, cô biết rồi đấy. Chắc cô cũng thấy, chúng ta luôn bị theo dõi!”
Sakura nhìn quanh. Cô đã nhận ra điều đó từ trước. Sakura đoán, hoàng hậu muốn đề phòng trường hợp cô và Syaoran gặp nhau như thế này. Nhưng..... Sakura chắc chắn mình sẽ không động thủ, trong khi thái độ của Syaoran cho thấy anh ta cũng không có ý định sẽ ra tay.
“Anh cần quân đội của Lamia làm gì? Hiragizawa, à không, bà Li chẳng phải đã nắm trong tay toàn bộ quyền điều khiển quân đội Clow hay sao?”
“Làm gì là việc của mẹ tôi, và....” - Syaoran nhíu mày vẻ suy nghĩ - “Đúng là thế” - anh ta trả lời theo cách vẫn dùng để nói chuyện với Sakura.
“ĐỪNG LẤP LỬNG”
“OK thôi” - Syaoran khẽ cười. Đôi mắt anh trở nên sắc hơn khi nhìn vào khuôn mặt bực tức của Sakura - “Cô nghĩ... gia tộc Kinomoto chỉ còn lại tàn tích đáng để làm mẹ tội bận tâm ư? Và cô nghĩ Li - phu - nhân - đáng - kính của chúng ta chỉ dừng chân ở một nơi nhỏ bé như Clow sao?”
Sakura khựng lại, ngỡ ngàng. Cô đã quên mất và quên khá nhiều chuyện quan trọng. Cô đã quên Li phu nhân là người phụ nữ đầy tham vọng. Cô đã quên, nhưng không phải không biết..... “Luôn có tình huống dự phòng” là điều Sakura đã thuộc nằm lòng. Và dường như “tình huống dự phòng” ấy vẫn luôn ở trong đầu Sakura, dù cô có nghĩ đến hay không.
“Đó là tôi đoán thôi mà, đừng quá căng thẳng thế, Sakura" - Syaoran mỉm cười kéo Sakura ra khỏi luồng suy nghĩ - “Tôi nghĩ giờ nhiệm vụ của tôi đã trở thành ‘ngăn cản Sakura Kinomoto” rồi”
Sakura im lặng, không nói, hoặc có thể là do cô không biết phải nói gì. Thật sự, Sakura có nhiều chuyện muốn hỏi Syaoran, nhưng quá nhiều nên cô không biết phải bắt đầu như thế nào. Dù biết anh là kẻ thù, nhưng Sakura chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày phải đối mặt với anh, cho đến khi.... Sakura thật sự không muốn nhớ lại, nhưng hình ảnh Syaoran cầm đầu của anh Touya trên tay một cách lạnh lùng đến vô cảm đã làm cô nhận ra sự tậht ấy, sự thật mà cô vẫn luôn trốn tránh. Vụ thảm sát ở Xứ Tuyết do Syaoran chỉ huy.... Và....
“Anh là người giết chị Mizuki?”
Sakura hỏi. Điều này vụt bật khỏi miệng Sakura, là điều mà từ tận thâm tâm, cô muốn biết nhất nhưng cũng là không muốn biết nhất. Trong một thoáng, Sakura cảm thấy nụ cười của Syaoran thay đổi, dù nó vẫn hiện hữu cùng với đôi mắt hổ phách ấm áp của anh.
“Đúng” - Syaoran xác nhận. Dường như một niềm hi vọng nhỏ nhoi nào đó vừa phụt tắt trong Sakura.
Sakura hơi cúi đầu. Đôi mắt cô giờ đây, chính cô cũng không biết nó sẽ thế nào. Nó sẽ thể hiện ra sao, khi mà cảm giác đau đớn, hận thù như muốn làm nổ tung người cô. Những lọn tóc mái như che khuất đôi mắt xanh lục chua chát, căm phẫn và cả buồn thương.
“Và anh để xác chị ấy trong mưa lạnh?”
“Như cô đã thấy!”
Giọng Syaoran vẫn thản nhiên đến đáng sợ. Sakura cảm tiác như mình đang đối diện với một con quỷ - ác quỷ - không phải con người. Đêm mưa ấy, Seiza và Nakuru đặt xác Mizuki xuống nền nhà, trong quán ăn của chính chị. Lạnh lẽo. Tím tái. Vết đâm ướt đẫm nước mưa. Dường như, máu đã trôi theo nước, không còn đọng lại một giọng nào trong cơ thể lạnh ngắt của chị. Sak còn nhớ rõ cảm giác lạnh buốt khi nâng đầu chị lên, để những lọn tóc dài nhỏ nước, thấm vào người mình. Cảm giác giá băng ấy, mãi mãi cô không thể quên. Và sự thù hận dâng trào không thể dập tắt.
“Sẽ có ngày.....” - Sakura ngẩng nhìn Syaoran bằng đôi mắt uất hận - “.... tự tay tôi sẽ GIẾT anh!”
Đau đớn đến tốt độ. Trái tim Sakura thắt lại khi từ “giết” bật ra khỏi miệng cô. Nhưng không không nhận ra, hoặc đang phủ nhận nó. Phủ nhận rằng nó đang đau. Chối bỏ chính trái tim của mình...
“Tôi sẽ chờ!”
Syaoran mỉm cười đi ngang qua Sakura. Mái tóc anh quệt nhẹ trên khóe mắt Sakura. Những cảm giác xen trộn vào nhau, bóp nghẹt con tim quá nhỏ bé của Sakura, làm trái tim như muốn nổ tung. Khi anh khuất khỏi tầm mắt, cũng là lúc Sakura nhận thấy: mình đang sụp xuống.
__________________________________________________ __________
Syaoran mỉm cười nhìn chú chim nhỏ mổ khẽ trên mu bàn tay mình. Chiếc mỏ nhỏ xíu của nó như muốn nhắc nhở chủ nhân về một khoản thù lao sau khi hoàn thành nhiệm vụ. Syaoran gấp tờ giấy nhỏ thành 4 phần, vuốt nhẹ bộ lông con chim rồi khẽ khàng buộc bức thư vào chân nó. Nhảy nhẹ trên tay người chủ một vài bước, con vật miễn cưỡng phóng lên bầu trời.
“Cá cược à?” - Syaoran ngước mắt nhìn theo cánh chim nhẹ nhàng - “Vậy.... người thắng cuộc sẽ là ai đây?”
Sakura nhíu mày nhìn vị hoàng hậu trẻ đứng trong một góc khuất. Những cây cột cao, trạm trổ hình rồng uốn lượn và chim phượng hoàng sải cánh, che khuất nửa người hoàng hậu. Hôm nay, hoàng hậu Chiharu không mặc bộ lễ phục dài như buổi tối qua. Cô chỉ mặc bộ váy xanh lơ trùng đến chân, với những dải lụa trắng lợn vòng, thấp thoáng. Chiếc vương miện nạm ngọc của cô, chắc đã được cất giữ ở một địa điểm an toàn nào đó. Mái tóc dài được tết lại gọn gàng, điểm vào đó những bông hoa nhỏ li ti và chiếc khăn voan trắng bay nhè nhẹ.
Sakura hơi ngẩn người khi dừng lại trước mặt hoàng hậu. Nhìn Hoàng hậu như một tiên nữ giáng trần, đang đùa giỡn với gió và thiên nhiên. Nhưng ngay khi Chiharu quay lại, Sakura nhận thấy đôi mắt vị hoàng hậu trẻ sâu thăm thẳm.
“Ah, kính chào hoàng hậu!”
Sakura nhún người chào khi Chiharu mỉm cười bước lại gần:
“Chào tiểu thư Kinomoto. Đừng coi trọng những lễ nghi với tôi, nếu không thì....” - giọng Chiharu chợt nhỏ đi, có vẻ như là đang tự nói với mình hơn là nói với Sakura - “.... người ấy sẽ giận lắm đấy!”
“ ‘Nếu không thì..’?” - Sakura lặp lại câu nói, mà theo cô, còn dở dang của hoàng hậu.
“Không, đừng để ý” - Chiharu k hẽ cười. Nụ cười dịu dàng khiến người ta yên tâm - “Cô thấy đất nước của chúng tôi thế nào?”
Sakura nhún vai:
“Rất tuyện, và hơi dễ khơi trí tò mò”
“Vậy sao?” - Chiharu mỉm cười - “Tôi hiểu. Cô thế nào? Trò cá cược này không quá khó khăn chứ?”
“Khá đơn giản. Giống như hoàng hậu đang cố gắng tạo cơ hội cho tôi vậy” - Sakura trả lời, đưa mắt dò xét khuôn mặt Hoàng hậu. Nhưng Chiharu vẫn mỉm cười, nhìn Sakura như dò hỏi lại. - “Ít nhất là cho đến lúc này” - Sakura nói tiếp - “Coi như luyện tập một chút”
“Vậy thì tốt. Tôi đứng về phía cô mà, tiểu thư Kinomoto. Cố lên nhé!” - Chiharu nói thêm để chắc chắn rằng mình đã giữ đúng phép lịch sự.
Vị hoàng hậu trẻ mỉm cười bước đi, sau khi Sakura khẽ cúi chào. Nhưng khi Chiharu bước ngang qua cô, Sakura dám thề rằng, cô đã thấy nước mắt của hoàng hậu, từ rất sâu, rất sâu, sâu trong tận cùng của đôi mắt và của trái tim. Tuy nhiên, đó không phải việc cô cần phải quan tâm vào lúc này.
“Đang ở đây sao, Bhamaru? Naoko?”
Là “minh chủ” của “Tứ đại hộ pháp”, Sakura có cách để nhận biết hơi thở và vị trí của các thành viên “Tứ đại hộ pháp”, trong bán kính 100m. Đó có lẽ là kết quả của việc huấn luyện với ba ngày nhỏ và cũng bắt nguồn từ nguyên nhân sống chung với “Tứ đại hộ pháp”. Cùng ngủ, cùng chơi đùa, Sakura đã gần “Tứ đại hộ pháp” đến mức thân quen giống như một bộ phận trên cơ thể mình. Tất cả những cái đó hình thành một sợi dây liên kết vững chắc giữa “minh chủ” và “Tứ đại hộ pháp”.
“Ta biết hai ngươi đang ở đây. Không cần ra mặt!” - Sakura nói khi đưa mắt liếc lại phía cho cô cảm giác có ánh mắt theo dõi.
“Vâng, công chúa!” - hai giọng nói vang lên như tiếng thầm thì.
“Xin công chúa thứ lỗi vì không thể hành lễ!” - giọng nam trầm trầm vang lên. Giọng người ấy như bị chặn lại ở cổ họng - “Xin tha lỗi vì....”
“Bhamaru....” - Sakura mỉm cười ngắt lời. Đôi mắt cô nhìn lên một cách lơ đãng nhưng đầy yên tâm và ánh lên sự vui mừng, hoàn toàn trái ngược với đôi mắt lúc nào cũng vô hồn xa xăm của Sakura - “.... thật là tốt vì ngươi đã trở về...”
Im lặng. Có cái gì đó sững lại trong gió.
“Cả ngươi nữa, Naoko. Vậy là..... tất cả.... ‘Tứ đại hộ pháp’ vẫn còn sống. Thật sự.... rất tốt!”
Gió vẫn thổi xào xạc. Cành cây sắp trụi lá, đứng khép nép trong gió đầu mùa.
“Đó là lệnh mà, công chúa!”
Người con trai lên tiếng sau một hồi lâu im lặng. Sakura khẽ cười. Mái tóc nâu trà bay nhè nhẹ.
“Các ngươi đã gặp Nakuru và Seiza chưa?”
“Rồi, thưa công chúa” - giọng nữ thì thầm mà vẫn trong trẻo. Sakura giật mình nhẹ. 1 năm trước, Naoko đã có lời hứa với Nakuru và Seiza. Sakura biết, dù cả Nakuru lẫn Seiza không hề có ý đề cập đến vấn đề này, khi “Tứ đại hộ pháp” đông đủ, cũng là lúc thực hiện “lời hứa”....
“Các ngươi quen Hoàng hậu Lamia?” - Sakura đổi chủ đề. Cô cần một chút ít thời gian để tìm ra biện pháp giải quyết “lời hứa” ấy.
“1 chút” - Bhamaru trả lời
Sakura mỉm cười:
“Rất tuyệt vời, phải không?”
Tiếng cười bật lên ở đâu đó. Nhưng rồi, không gian lại trở lên tĩnh lặng. Lá rơi khẽ khàng, vàng và khô ráp. Thời gian lặng lẽ trôi. Gió nhẹ thổi. Sakura thở dài:
“Báo với Nakuru và Seiza, tất cả chờ lệnh ta! Trước khi có lệnh của ta, không được có hành động gì”
“Rõ” - Tiếng Bhamaru vang lên, tỏ rõ sự nhẹ nhõm và mừng rỡ trong câu lệnh ấy. Sau một lúc, có lẽ do ngỡ ngàng, tiếng “Rõ” của Naoko vang lên, nhẹ nhàng và trong trẻo.
Hai tiếng “Vút” nhẹ vang lên. Sakura nhận thấy, hai luồng hơi thở xa dần rồi biến mất. Sakura nhìn quanh. Dạo một vòng suốt buổi sáng, cô cảm thấy khá mệt và đói. Tuy nhiên, có vẻ như những - người - chủ - nhà - tốt - bụng vẫn còn muốn tặng cô vài món quà. Sakura cười nhạt khi một bóng người lao lại phía cô.
Rika đứng lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời đêm ở Lamia không lạnh lẽo như ở Clow. Những cơn gió ấm áp nhẹ nhàng mơn trớn những cánh hoa mềm mại, làm lay động bức rèm trắng. Chiếc chuông gió kêu lên leng keng. Tiếng chuông gió, đối với nhiều người, như những khách trọ khác ở đây hoặc ngay chính ông chủ nhà trọ, có lẽ là rất vui tai. Nhưng với Rika thì không. Tiếng leng keng của chiếc chuông gió vang lên như tiếng gọi âm hồn của thần chết, như tiếng tử thần làm rơi chiếc chuông trong đêm khuya. Cô quơ tay. Chiếc chuông gió rơi khỏi sợi dây treo, rớt xuống dưới. Tiếng leng keng vang lên, ngân dài trong đêm tối rồi ngừng lại. Bầu không khí trở lại sự im lặng, im lặng vĩnh viễn.
Rika khẽ thở dài. Syaoran đã vào cung điện được 2 ngày. Chiều hôm qua, Rika đã dùng đủ mọi lời lẽ, yêu cầu và bắt ép Syaoran để mình cùng vào cung nhưng thất bại. Kết quả là bây giờ, cô ở trong nhà trọ này, cùng với kẻ bí ẩn cô vô cùng ghét kia. Kẻ luôn đọc thấu tâm tư của người khác. Tuy nhiên..... Tiếng thở dài lại khe khẽ vang lên. Lần này, cô không thấy quá lo lắng. Cô đã từng nói gì nhỉ? Cô đã nói với Syaoran, cô coi anh và cả Li phu nhân - mẹ anh - chỉ là những con rối để cô hoàn thành mục đích của mình, nhưng hình như chính cô đang chứng minh lời nói đó là sai. Cô thật sự lo lắng cho Syaoran, không phải cho cái kế - hoạch - lớn - lao của cô, mà là lo cho bản thân Syaoran. Và..... cô cũng “đã từng” nhớ anh mỗi ngày không gặp anh. Cô vẫn luôn ngồi đằng xa, trên một căn phòng cao ở nhà họ Li, từ đó lặng lẽ ngắm nhìn Syaoran. Ngắm nụ cười dịu dàng của anh, để rồi đưa nó vào trong từng giấc mơ. “Đã từng”, nhưng không phải lần này.
Trái tim con người có lẽ sẽ thay đổi, và chắc chắn nó sẽ thay đổi. Nhưng, sự thay đổi này, Rika không muốn một chút nào. Sự thay đổi mà theo cô, sẽ càng tăng thêm rắc rối. Nếu là trước kia, Rika biết, mình muốn đi theo Syaoran, không phải để theo dõi anh như cô vẫn nói mà là để đảm bảo anh vẫn là của cô, vẫn là “vị hôn phu” đã được Li phu nhân chỉ định cho cô. Còn bây giờ, cô muốn đi theo chỉ là để che dấu cảm xúc của mình. Và cũng chưa bao giờ, cô mong muốn từ bỏ chức vụ “hôn thê” của Syaoran đến thế. Rika khẽ lắc đầu. Cô gạt bỏ những suy nghĩ ấy qua một bên. Syaoran đã là của cô, và cô đã yêu Syaoran, thế là đủ. Cô cần tập trung hơn những suy nghĩ của mình vào Syaoran, chối bỏ tất cả những gì mơ hồ chen vào bộ óc đã lấp đầy ấy.
“Cạch”
Tiếng động vang lên bên ngoài cắt ngang những suy nghĩ của Rika. “Hắn lại làm gì thế?” Rika lẩm bẩm khi mở cửa ra ngoài. “Kẻ đồng hành” của cô và Syaoran từ Clow sang Lamia, đang ngồi bên thềm nhà trọ, lặng lẽ ngắm bầu trời đêm. Hắn không nói gì, nhưng Rika dám chắc rằng, lúc sáng hắn đã nhận được một bức thư, mà lại thêm một điều khẳng định nữa của Rika, bức thư ấy là của Syaoran. Từ lúc đó, hắn trở nên trầm ngâm hơn. Nhưng, Rika không hỏi, dĩ nhiên, bởi hắn sẽ chỉ trả lời bằng những câu bới móc nội tâm cô mà không một câu nào giúp Rika giải đáp thắc mắc.
“Anh làm cái gì vậy?”
Tên đó quay lại. Đôi mắt hắn hấp háy trong bóng tối phủ dài.
“Làm cô thức giấc à? Thật xin lỗi, Sasaki!”
“Không. Tôi chưa ngủ. Anh đã nhận được thư của Syaoran phải không? Có việc gì?”
Hắn bật cười khi Rika ngồi xuống gần đó:
“Có gì đâu. Cậu ta nói cậu ta rất nhớ tôi. Àh, cậu ấy có vẻ đã được ăn uống đã đời trong đó, và thấy tội lỗi khi không thể mang cho chúng ta loại rượu tuyệt hảo trong cung điện được. Hơn nữa, cậu ta buồn.... Buồn vì thiếu tôi!”
Rika khó chịu. Cô biết sẽ có những câu trả lời đại loại như thế, nhưng không sao kiềm chế nổi cơn tức giận. Rika đã được rèn luyện rất kĩ, cô không bao giờ biểu lộ tình cảm của mình mà không có lợi cho bản thân, nhưng điều đó không áp dụng được với kẻ đang ở trước mặt cô. Hắn mạnh, hắn giỏi hơn cô rất nhiều. Và cô chào thua.
“Hm....” - Đôi mắt hắn chăm chú nhìn Rika làm cô phải ngước lên nhìn trời để tránh ánh mắt đó. Cũng không quá lâu, hắn cũng đưa đôi mắt lên trên cao, dù không có vẻ gì là để ngắm cảnh, nhưng cũng làm Rika cảm thấy thở ra dễ dàng hơn - “....Cô thật sự muốn biết chứ? Tôi không nghĩ là cô muốn biết cho lắm. Bởi những điều đó không có lợi cho cô”
“Một khi anh đã nói thế...” - Rika nhìn hắn - “....Tôi lại càng phải biết!”
“Àh....” - Hắn thở dài nhẹ - “....Sakura Kinomoto cũng ở trong cung điện. Và dường như, hoàng hậu - người nắm giữ quyền hành lớn trong cung điện, có khi trên cả quốc vương - có ý muốn ủng hộ Kinomoto. Nói chung, phần thắng của Syaoran trong cuộc chơi này chỉ có 1/10. Vấn đề chỉ là thời gian mà thôi”
“Việc đó làm anh suy nghĩ sao?” - Rika không giấu nổi ngạc nhiên trong giọng nói của mình. Cô luôn tin hắn - kẻ đang ngồi cạnh cô - là tay sai của Kinomoto - “Tôi nghĩ rằng.....”
“ ‘Anh phải vui mừng khi Kinomoto thắng thế chứ?’, đúng không?” - Tên đó nheo nheo mắt, nói tiếp câu nói của Rika - “Ái chà, đừng cố tình gắn cho tôi cái mác ‘mật thám’ vậy chứ”
Rika trầm ngâm suy nghĩ. Cô đã sai khi nói hắn là quân của Kinomoto ư? Không. Cô tin tưởng vào sự phán đoán của mình. Chính hắn cũng đã nói, hắn thích sự thú vị. Cuộc cân não có lẽ là một cuộc chơi thú vị nhất mà hắn tìm được ở đây. Nếu thế, cô sẽ làm cuộc “cân não” này trở lên thú vị hơn....
“Được thôi. Nhưng..... Anh nghĩ rằng triều đình sẽ thua chứ gì? Ha, anh hơi coi thường mẹ nuôi của tôi rồi đấy, anh bạn....”
Rika hài lòng nhìn đôi mắt ngạc nhiên ánh lên trong bóng tối. Sự ngạc nhiên, đôi khi cũng rất thú vị....
__________________________________________________ __________
Sakura ngước nhìn lên trời. Bầu trời buổi tối, đen ngòm, đầy rẫy nguy hiểm. Trong đêm tối, những âm mưu lặng lẽ hình thành. Bóng tử thần di chuyển chậm rãi qua cánh tay giang rộng của thần bóng đêm. Một đêm với làn gió nhẹ nhàng, với những chiếc lá rơi khẽ khàng. Đêm yên lành thứ hai, sau đêm đầu tiên mà Sakura tự - chào - đón - mình bằng một tiếng nổ “vui tai”.
Không khí vẫn còn nguyên sự chuyển giao của ngày. Ngày dài, gợi nhớ đến biết bao sự việc. Một ngày mà Sakura đã phải tìm cách tránh giáp mặt với Syaoran. Sau lần gặp buổi sáng, Sakura không nghĩ mình có đủ cứng rắn để giáp mặt một lần nữa mà không gào lên, hoặc lao lại phía anh. Nhưng không cho phép mình làm vậy, và chính những hình ảnh đẫm máu thoáng hiện trong đầu óc đã níu giữ tinh thần cho Sakura.
Sakura đưa hai tay lên miệng, huýt nhẹ. Kappi, con chim xám của Touya ngày trước, nhẹ nhàng đáp xuống vai Sakura. Con chim này đã chấp nhận cái chết của chủ nhân, và nhanh chóng nhận Sakura làm người điều khiển tiếp theo của mình. Kappi là con vật thông minh, đã được Yukito và Touya cùng nhau huấn luyện khá lâu, nên việc chuyển thư là công việc nhỏ đối với nó. Sakura buộc bức thư vào chân Kappi. Nhận ra ánh mắt của Sakura, con chim hiểu đây là một việc gấp. Nó lao nhanh lên bầu trời, không một lời phàn nàn, đòi hỏi.
Nụ cười nhạt nở trên đôi môi Sakura khi cô nhìn cánh chim bay lên cao. Một công đôi việc, cô thích như thế hơn là giải quyết từng chút một. Tiếng Sakura nhỏ trong đêm tối, dường như được gió nâng cao, làm tăng thêm cái lạnh và sắc trong tiếng nói ấy...
__________________________________________________ __________
“Oh, tôi hiểu rồi” - tên con trai gật gù sau khi Rika kết thúc câu nói - “Nói vậy là việc sang Lamia của Syaoran không quan trọng, và chỉ là hình thức mà Li phu nhân dùng để cậu ta khỏi can thiệp vào việc của bà ta thôi, phải không?”
“Đúng!”
“Li Syaoran đáng thương!” - tên đó rên rỉ đầy giả tạo - “Mẹ ruột mà cũng không tin mình nữa......”
Rika bực mình, gắt:
“Bỏ cái giọng đấy đi. Giờ thì anh biết rồi đấy, việc Syaoran có mượn được quân đội của Lamia hay không, không quan trọng. Mẹ biết chắc chắn, Lamia sẽ không tham gia vào những trận nội chiến của các vương quốc xung quanh, nhưng Shimon và Tatan thì khác. Hai quốc vương ấy thù Kinomoto đến tận thâm tâm, sau khi thua Kinomoto trong trận chiếc trước đây. Quốc vương Shimon hiếu chiến, sẵn sàng nhấn chìm tất cả những ai cản đường hắn trong biển máu. Thật ra, việc hợp tác với hắn cũng không phải là an toàn, nhưng sẽ an toàn hơn nhiều so với việc làm kẻ thù của hắn. Còn Tatan, quê hương của Kinomoto, quốc vương đó hận vì các nước khác cho rằng ông ta không bằng một tên ăn mày của nước mình. Duy trì Tatan được đến bây giờ là ông ta cũng khá giỏi rồi đấy, trước sự dòm ngó của các nước khác như vậy. Đương nhiên, để củng cố quyền lực của mình, ông ta sẽ đồng ý ngay lập tức với ý muốn hợp tác của Li phu nhân”
Tên con trai gật đầu khi nghe lời phân tích của Rika. Hắn luôn nghĩ, trận chiến này chỉ xoay quanh nội chiến của Clow. Nhưng nếu đem xét trên toàn lịch sử Clow, thì trận nội chiến này sẽ liên quan đến cả thế giới. Hắn nhếch mép cười. Mọi chuyện diễn ra không như dự đoán của hắn, nhưng.... điều đó làm câu chuyện trở nên thú vị hơn....
Hai đôi mắt cùng dõi lên bầu trời, theo đuổi hai suy nghĩ khác nhau. Sự im lặng làm bầu không khí trầm xuống. Thấp thoáng trong bóng đêm, dường như một cánh chim đang sải rộng.....
__________________________________________________ __________
Nakuru nhíu mày đọc tờ giấy trước mặt 3 người còn lại. Từ khi nhận lệnh của công chúa, yêu cầu “Tứ đại hộ pháp” chỉ hành động khi có lệnh, cả 4 người đều ngầm hiểu, đợi lệnh ở đây là “không được thực hiện công việc ‘trừng phạt kẻ phản bội’ như lời hữa 1 năm trước trong nội bộ ‘Tứ đại hộ pháp’ và ‘minh chủ’”. Và bây giờ, “lệnh” của công chúa được ban xuống. Sau khi chơi “oẳn tù tì”, Nakuru thắng cuộc và được quyền mở tờ giấy. Những người còn lại hồi hộp chờ đợi.
Nakuru đưa tờ giấy ra. Cả 3 người chụm đầu vào đọc. Tờ giấy chỉ vỏn vẹn 2 chữ: Tatan, Shimon cùng dấu gạch chéo hai cái tên ấy. Nakuru đưa mắt nhìn Seiza, Naoko, Bhamaru. Bhamaru cười ha hả:
“Một lệnh rõ ràng! Ta thích khoai ‘từ’. Nhưng đổi ‘từ’ thành ‘tử’ cũng không sao!”
“Rất dễ thực hiện” - Seiza đeo cây thương lên vai. Chữ “HỎA” sáng lên trên cây thương - “Ta và Nakuru sẽ đến Shimon, hai ngươi đến Tatan!”
“Ai cho ngươi cái quyền ra lệnh ở đây vậy?” - Nakuru cằn nhằn, nhưng cũng xách thanh kiếm lên - “Lần này, để xem ai sẽ hoàn thành sớm hơn đây”
“Được. Một bữa rượu ngon chứ?” - Bhamaru hỏi.
“OK. Chuẩn bị tiền trước đi!” - Nakuru trả lời trước khi Bhamaru và Naoko biến mất sau một tiếng “vút” nhỏ. Đặt tiền lại trên mặt bàn, Seiza biến mất trước khi Nakuru kịp phản ứng. Lẩm nhẩm bực tức, hắn cũng ngay lập tức đi theo, trả lại cho căn phòng sự tĩnh lặng vốn có của nó.
__________________________________________________ __________
Sakura đặt mình xuống giường. Mọi chuyện, từ bây giờ sẽ diễn ra thế nào, cô không thể biết trước nhưng chắc chắn sẽ có lợi cho cô. “Tứ đại hộ pháp” đã có công việc của mình. Còn những việc còn lại, Yukito tự khắc biết phải làm gì.
Hình ảnh Syaoran lướt qua đầu Sakura. Giấc ngủ chập chờn đến, mang cô vào những giấc mơ...
Đêm tối. Khu rừng Tomoeda ánh lên sự nguy hiểm. Những cánh hoa mộc lan năm xưa, giờ đã không còn. Cả khu rừng chỉ còn lại màn đêm đen và sự âm u. Những tiếng vó ngựa vang lên đều đều. Bước chân ngựa kéo dài, vọng lại sau những hàng cây cao. Đôi mắt người kị sĩ hướng thẳng phía trước, lao đi mà không suy nghĩ - hướng về Shimon.
Bất chợt, Con ngựa khựng lại. Hơi thở của người kị sĩ trở nên gấp gáp hơn, khi một bóng đen chặn ngang đường đi. Đôi mắt xanh ánh lên trong màn đêm đen thăm thẳm. Một nụ cười thoảng qua trong đêm tối. Máu bắn lên, nhuộm vào lưng ngựa và vào những thân cây......
Tĩnh lặng.... Cái tĩnh lặng đến ghê sợ trong sự lặng im của rừng cây. Bóng đêm phủ dần vào những vết máu đỏ. Con ngựa lại phi đi, để lại những dấu chân hằn in trong khu rừng đẫm máu.....
__________________________________________________ ___________
Tomoeda, những bông tuyết lặng lẽ rơi. Hoa đông vẫn nở thẫm đỏ, rung rinh trong làn gió nhẹ. Hoa không biết đến sự rối loạn của dòng đời. Đường vắng vẻ giống như tất cả những mùa đông khác, nhưng thoảng trong bầu không khí là một sự biến động. Thời tiết lạnh giá, làm những bàn tay mất cảm giác, những bước chân nặng nề bước trên con đường vắng người. Buổi tối, hơi lạnh phả lên từng khuôn mặt. Làn khói hơi mỏng bay nhè nhẹ.
Ngôi nhà sáng mờ mờ bởi những ánh đèn. Cánh cửa chợt mở ra, khi một bóng người nhẹ nhàng bước vào bằng những bước chân khẽ như sợ đánh thức người trong nhà dậy. Người đó kéo chiếc mũ đen và chiếc khăn che mặt xuống, nhanh chóng lôi một đôi kính ra từ túi áo. Ánh mắt xanh đảo quanh, trước khi bước hẳn vào trong nhà. Ánh đèn lờ mờ không đủ để người ta thấy được những vệt thẫm màu trên bộ quần áo đen.
“Anh đi đâu vậy, quân sư Yukito?”
Yukito quay lại, mỉm cười với một đứa bé trai mặc bộ đồ ngủ nhìn anh bằng cặp mắt dò hỏi.
“Anh đi có chút việc”
“Em không giúp được gì sao?” - Cậu bé hỏi lại, đôi mắt chăm chú nhìn thanh kiếm trên tay Yukito.
Yukito quay lại, đến bên cậu bé. Bàn tay anh nhẹ nhàng xoa lên mái tóc mềm mại của cậu:
“Có chứ, em đã giúp rất nhiều, Hiyula.”
“Em muốn giúp công chúa, để chuộc lại lỗi lầm em đã gây ra ở ‘Xứ tuyết’ với công chúa” - Hiyula thở dài, nhìn ra ngoài trời qua cánh cửa mở hờ - “Anh.... xong rồi à?”
Yukito mỉm cười. Hiyula là cậu bé thông minh. Để một đứa trẻ chứng kiến việc giết chóc là không tốt, nhưng đối với Hiyula, đó lại là một việc không thể tránh. Sakura nói đúng, cần phải tìm cách để tuổi thơ của cậu bé này có những niềm vui thật sự, chứ không phải những nụ cười che dấu nỗi buồn như cô thuở nhỏ.
“Dì Sonomi đâu, Hiyula?”
“Dì đang ngủ, có lẽ thế” - Hiyula trả lời - “Em không gặp dì!”
“Đừng cho dì biết anh đã ra ngoài, được không, Hiyula?”
“Em hiểu mà” - Hiyula nhăn răng cười.
“Vậy, chúc em ngủ ngon! Chúc một buổi tối tốt lành tới Akane giúp anh nhé!”
Yukito mỉm cười nhìn Hiyula đi vào bên trong. Anh khẽ nâng thanh kiếm lên. Những vệt máu đang từ từ khô lại trong bầu trời giá lạnh Clow. Yukito thở dài. Có lẽ, đây là một nhiệm vụ mà Touya đã trao cho anh.....
------------------------------
“Anh biết cách sử dụng chiếc chày này thật à?”
Sakura ngạc nhiên hỏi. Syaoran chỉ mỉm cười, nhún vai:
“Đương nhiên. Có lẽ cô không biết nhưng dù gì thì tôi cũng đã sống ở Lamia từ nhỏ”
Sakura từ chỗ kinh ngạc, dần dần lấy lại bình tĩnh. Cô không thể làm chiếc chày đó lung lay, nhưng Syaoran có thể. Tuy nhiên, dường như Syaoran đoán được ý nghĩ của cô. Anh mỉm cười:
“Đừng mong đợi vào tôi, Sakura. Cô nghĩ tôi sẽ giúp đối thủ của mình sao? Tôi đâu có điên. À,” - Syaoran nói tiếp khi nhìn thấy vẻ mặt Vậy - là - như - thế - nào của Sakura - “Quốc vương không yêu cầu tôi giống như Hoàng hậu yêu cầu cô. Tôi đã có giấy mời của Ngài. Vì thế.... Tạm biệt!”
Không đợi Sakura kịp thay đổi sắc mặt, Syaoran vẫn giữ nguyên nụ cười “đáng ghét” (theo ý kiến của Sakura) và đi thẳng vào trong. Sau tiếng gõ cổng, cánh cổng hé mở. Một người lính canh cửa chặn ngang, đọc từ giấy Syaoran đưa ra rồi cúi mình, mở cánh cửa rộng thêm ra. Trước khi cánh cổng kịp đóng lại, Syaoran quay lại, mỉm cười, vẫy tay với Sakura, khi cô vẫn giương đôi mắt không - thể - tin - nổi lên nhìn.
--------------------------------------
Sakura lôi thanh kiếm ra khỏi túi. Khi đó, nếu có thanh kiếm trong tay, có lẽ Sakura đã kề kiếm vào cô Syaoran để yêu cầu anh đưa cô vào. Nhưng tiếc là khi ấy, thanh kiếm của cô đang nằm rất sâu trong một túi những thứ linh tinh, còn thanh kiếm của Syaoran vẫn được hắn nắm trong tay, khẽ nhếch lên trên. Giáp mặt Syaoran mà không có vũ khĩ, giống như đương đầu với kẻ thù mà không chuẩn bị sẵn phương án đối phó, đó là một sự liều lĩnh mà Sakura tự răn mình không được để tái phạm thêm lần nữa.
Cô gái lau nhẹ thanh kiếm, khẽ cười. Thật nực cười khi đây lại là thanh đoản kiếm mà Syaoran đã đưa cô trong lần bị tấn công ở khu “đồi ma”. Sau khi thử dùng nhiều loại vũ khí, thầy Terada thấy Sakura hợp nhất với thanh kiếm nay và từ đó, nó trở thành vũ khí chính của Sakura. Cô thở dài. Thật ra, việc giữ thanh kiếm lại đã không phải là tốt. Nó gợi nhớ đến những việc cô không muốn nhớ. Nhưng Terada cũng phải công nhận đây là một thanh kiếm tốt - thanh kiếm của một kẻ muốn giết Sakura mà đến tận bây giờ cô vẫn không biết kẻ đó là ai. Nhưng Sakura không có ý định tìm hiểu thêm, khi mà đã có cả một gia tộc vẫn đang truy lùng cô.
Sakura giơ thanh kiếm lên, soi vào ánh trăng. Thanh kiếm này chưa bị nhúng máu. Ở Lamia, khi Sakura định giết lũ quan tham đầy đọa dân chúng nơi đó, thì một kẻ bí ẩn đã xuất hiện, giết chúng thay cô. Kẻ bí ẩn - Li Syaoran - Sakura tin vào sự khẳng định của mình. Cô thở dài. Xét về một phương diện nào đó, thật là tồi tệ khi gặp Syaoran ở đây. Anh là nguyên nhân của sự mềm yếu trong Sakura. Cô sẽ phải trấn tĩnh nhiều hơn để ngăn cản sự xáo động trong tâm hồn mình. Và mỗi lần như thế, cô lại phải nghĩ đến những hình ảnh không bao giờ muốn nghĩ đến. Máu.... Đầu của Touya.... Xác người chồng chất trong cái lạnh của tuyết....
Một cái rùng mình nhẹ nhẹ trong bóng đêm. Những hình ảnh ấy quá “nặng”. Nó “nặng” lắm, và cũng “lạnh” lắm. “Lạnh đén mức có thể xua tan đi sự ấm áp kì lạ mà Sakura cảm thấy trong ánh măt sSy khi anh nhìn cô. “Năng” đến mức làm ý chí trả thù của Sakura lại sôi sôi, bóp nghẹt tâm hồn cô và đè chặt sự yếu đuối của một cô gái 18 tuổi.
Sakura nhảy xuống khỏi chiếc chày. Tiếng chuông vang lên đâu đó báo hiệu màn đêm giăng kín. Thanh kiếm vẫn sáng, như chờ đợi. Nhưng đêm nay, chưa phải lúc đem thử.
Sakura lôi trong bọc đồ ra một thứ tròn tròn, được nối với một swoij dây. Trước khi đi, Yukito đưa cô, dặn có lúc cần dùng.
“Đây là một loại thuốc nổ anh mới chế. Nó chưa được thử nghiệm nên cần cần thận lúc dùng. Sau khi đốt dây dẫn thì tránh càng xa càng tốt. Sức công phá của nó rất mạnh, đủ nổ tung cả một cánh cổng sắt kiên cố nhất”
Sakura phóng vút ra xa khi đã châm lửa và đặt khối thuốc nổ trên chiếc chày. Ánh sáng lập lòe báo hiệu dây dẫn vẫn đang cháy. Sakura hồi hộp chờ đợi...
ẦM..... ẦMMMM......
Tiếng nổ tưởng chừng như phá tan bầu trời. Sakura bịt chặt tai lại, cũng không thể không choáng váng. Không hổ danh là loại thuốc nổ ra Yukito tạo ra. Những tiếng nổ lại tiếp tục, liên tiếp vang lên. Ánh sáng làm cả một góc sáng trưng như thách thức ánh mặt trời. Từ vị trí đứng, Sakura có thể nhận ra cả chiếc chày lớn đã vỡ tan, thành từng mảnh vụn như những hạt bụi rơi xuống đất. Chưa dừng lại, một mảnh còn sót lại của chiếc chày, nơi đặt thuốc nổ, vẫn đung đưa trên sợi dây mỏng còn dính lại, chuẩn bị rơi xuống.
ẦMMMMM....
Một tiếng ngân dài báo hiệu sự kết thúc. Sợi dây như hoàn toàn biến mất khỏi thế gian, sau khi đã hoàn thành nhiệm vụ đẩy cả mảnh chày và mảnh thuốc nổ còn sót lại vào phía cánh cổng. Cánh cổng sắt tưởng chừng vô cùng kiên cố bị thủng một lỗ lớn. Tiếng võ vụn khô khốc vang lên. Tuy cánh cổng này cách một quãng khá xa so với khu sống của người dân, nhưng Sakura dám chắc, vụ nổ vừa rồi, chỉ những ai đã chết mới không giật mình, ra ngoài nhìn về phía có ánh sáng và tiếng nổ. Đương nhiên, người trong cung điện lại càng phải bàng hoàng.
Đúng như Sakura nghĩ. Cánh cổng sắt nặng nề mở toang. Từng đợt quân lính chạy ra ngoài với dáng vẻ hấp tấp, vội vã. Họ nhanh chóng vây quanh Sakura - cô gái duy nhất đang chậm rãi dừng lại trước cổng cung điện. Những ánh đuốc sáng rực lên. Dường như nỗi kinh hoàng mà vụ nổ gây ra “hơi” lớn, khiến tất cả quân lính trong cung điện đều đổ ra ngoài. Sakura tặc lưỡi nhìn quanh. “Mình được đón tiếp long trọng thật!” - cô lẩm nhẩm, khẽ cười.
Ánh đuốc sáng rực, không kém ánh sáng của vụ nổ. Quân lính dạt sáng hai bên Sakura và một vòng phía sau vẫn đứng yên. Họ khẽ cúi đầu khi một người bước ra trong ánh sáng chói chang của những ngọn đuốc. Người đó bước những bước oai nghiêm, chiếc áo choàng phất phơ trong gió. Mũ vương miện sáng lên trong ánh trăng mờ. Sakura nhếch mép cười khi người đó tiến đến gần, nhíu mày quan sáng với nụ cười trên môi. Sakura bước đến trước, mặc kệ tiếng ngăn cấm của đám quân lính xung quanh:
“Có lẽ tôi đang hân hạnh được tiếp kiến Quốc vương đáng kính?”
Người vừa đến vẫn giữ nụ cười:
“Vâng, hân hạnh được diện kiến. Phải chăng đây là tiểu thư Kinomoto?”
Quốc vương là một thanh niên trẻ, chỉ độ 20 tuổi. Lúc đầu, khi nghe kể về việc một cậu bé 12 tuổi ở Lamia cướp ngôi, trở thành người đứng đầu vương quốc, xây dựng vương quốc này trở nên trù phú hơn sau thời gian dài suy tàn do quốc vương trước gây lên, Sakura thực sự chỏ ằng đó chỉ là lời đổn thổi. Nhưng giờ, tiếp xúc chính thức gặp mặt, dù không muốn, Sakura buộc phải tin lời đồn kia. Vị quốc vương trẻ mỉm cười:
“Hm... Thật sự tôi hơi thắc mắc về quang cảnh nơi đây?”
“Có lẽ là do ‘gõ’ quá mạnh, phải không tiểu thư Kinomoto?”
Một người con gái bước ra từ phía sau quốc vương. Một cô gái xinh đẹp, có mái tóc nâu tết thành từng bím, búi vòng lên trên bởi một chiếc vương miện nhỏ bằng bạc có gắn những viên ngọc. Bộ váy chùng thả xuống dưới, được kéo lê dưới nền đất.
“HOÀNG HẬU?”
Quốc vương cũng ngạc nhiên kêu lên trước sự xuất hiện đột ngột của hoàng hậu. Vị hoảng hậu trẻ mỉm cười khi Sakura cúi chào. Phía sau, một tên con trai nhíu đôi mắt hổ phách đầy thích thú khi ngắm nhìn tác phẩm đầy tính nghệ thuật của Sakura. Sakura mỉm cười:
“Hoàng hậu nói ‘gõ’ chày, nhưng không nói gõ bằng bộ phận nào của chiếc chày và cánh cổng phải nguyên vẹn. Hm... Nhưng có lẽ tôi đã ‘gõ’ hơi mạnh nhỉ?”
Hoàng hậu bật cười:
“Cô không sợ sao, thưa tiểu thư? Phá tan chiếc chày, cô không nghĩ xem, nhỡ chiếc chày là bảo vật quốc gia của bổn quốc thì tính sao đây?”
“Bảo vật quốc gia?” - Sakura nhún vai nhắc lại - “Tôi nghĩ quý quốc đủ thông minh để bảo vệ ‘bảo vật’ của quốc gia mình”
Hoàng hậu trẻ mỉm cười, trong khi Quốc vương phá lên cười thích thú, phẩy tay ra lệnh cho đám quân lính đứng phía sau Sakura rút ra:
“Quả như lời đồn, tiểu thư Kinomoto. Kính chào tiểu thư đến với bổn quốc. Tôi là Yamazaki Takashi, và hoàng hậu Chiharu Ta...”
“Mihara” - Hoàng hậu ngắt lời - “Chiharu Mihara, như tôi đã giới thiệu với tiểu thư lúc chiều”
“Mihara? Takashi?”
Sakura ngạc nhiên hỏi lại, nhưng cả hoàng hậu và quốc vương chỉ mỉm cười không nói. Dù trong nụ cười của họ phảng phất buồn. Quốc vương nói tiếp, che dấu đi sự bối rối của mình:
“À, chào mừng tiểu thư. Đúng rồi, bây giờ, cả hai người cùng hỏi quân đội của tôi. Biết làm sao đây, Li Syaoran?”
Người con trai phái sau ngừng xem xét lớp bụi còn sót lại, mỉm cười bước lại gần. Đôi mắt anh hấp háy nhìn Sakura. Hoàng hậu tươi cười đứng lại cạnh Sakura:
“Vậy chúng ta cá cược nhé. 2 người sẽ ở lại đây 1 tuần. Trong 1 tuần lưu lại đây, 2 vị sẽ bị theo dõi. Ai rút vũ khí ra trước sẽ thua cược. Người thắng sẽ được yêu cầu”
“Rút vũ khí trước?”
“Đúng” - hoàng hậu gật đầu xác nhận - “Rút vũ khí với bất cứ ai và vì bất cứ lí do gì. Tất nhiên, 2 vị sẽ thường xuyên bị tấn công. Kẻ tấn công các vị có thể dùng vũ khí nguy hiểm, nhưng 2 vị chỉ được chống trả mà không dùng vũ khí. Tham gia cá cược, tính mạng các vị sẽ không do chúng tôi đảm bảo. Sau 1 tuần, nếu vẫn không ai sử dụng vũ khí, tôi sẽ có cách của riêng tôi”
Ngay sau khi Hoàng hậu dứt lời, Syaoran gật đầu đồng ý, liếc mắt lại phía Sakura. Cô khẽ nhíu mày, rồi cũng mỉm cười gật đầu.
Trò cá cược chính thức bắt đầu....
Trăng vẫn soi rọi trên đầu. Hoàng hậu Chiharu mỉm cười, nhìn mặt trăng đang lẩn khuất sau đám mây nhẹ... “Vậy là ổn, phải không Bhamaru?” Cô cười.... buồn bã....
Nơi đây, chỉ mặt trăng và cô.....
__________________________________________________ __________
Mặt trời đang từ từ nhô lên trên những áng mây hồng. Ở Lamia, không phân biệt được mùa qua khí hậu, nhưng vẫn có những đặc trưng giúp người ta nhận biết từng thời điểm trong năm. Mùa đông không có những cơn gió lạnh, không có tuyết trắng nhưng cũng không có ánh mặt trời chói chang. Mặt trời dịu dàng chiếu những tia sáng ấm áp dìu dịu xuống nhân gian. Những chiếc lá thu cuối cùng vẫn đang rơi. Người ta bất chợt sững sờ nhận ra mùa đông đến khi trời bỗng trở lên hanh khô hơn và những chiếc lá khô kêu dưới đế giày.
Sakura đi loanh quanh trong cung điện. Toà lâu đài rộng lớn với kiến trúc kì lạ mà cô chưa thấy bao giờ. Những cây cột được chạm khắc tinh xảo. Mái vòm cong cong, uốn lượn, mềm mại mà vẫn đầy uy nghiêm. Những vườn hoa bốn mùa quanh năm nở rộ. Hoa muôn màu sắc, đua nở trong ánh nắng ấm áp của mùa đông. Cánh bướm rập rờn trong gió thoảng. Tiếng chim vỗ cánh trên bầu trời buổi sớm. Một buổi sáng mùa đông êm dịu đến kì lạ.
Sakura lại rảo bước trên con đường rộng trong cung điện. Cô cảm thấy ngưỡng mộ mắt thẩm mĩ của người Lamia. Ngay trong căn phòng nhỏ của cô cũng được bài trí vô cùng đẹp mắt. Cây cột bằng cẩm thạch nổi bật trong màu trắng trang nhã của đồ vật, màu hồng phấn dịu dàng của những bức tường và những màu sắc khác phối hợp lại với nhau. Đó là căn phòng đẹp, một minh chứng cho sự nồng hậu của chủ nhà với khách. Và đêm qua cũng là một đêm thanh bình, ngoại trừ việc cánh cổng cung điện đã thủng một lỗ lớn khiến quốc vương phải cắt cử thêm lính gác. Một đêm yên bình, đối với Sakura.
Sakura chợt quay ngoắt người lại, đồng thời nhảy sang một bên. Từ bức tường sau lưng cô, một người nhảy ra, tấn công thẳng vào Sakura. Cô gái đặt tay lên thanh kiếm, nhưng sực nhớ ra, bàn tay cô lại đẩy thanh kiếm vào. “Bắt đầu rồi sao?”, Sakura lẩm bẩm, đồng thời nghiên đầu sang trái, tránh cú đấm bằng tay phải của kẻ tấn công cô. Nhanh như cắt, Sakura di chuyển chân theo hình chữ V, dùng 2 tay khoá chặt cánh tay hắn, bẻ gập về sau lưng. Kẻ đó rên lên khi cô dộng cùi chỏ xuống lưng hắn, rồi thả hắn nằm co trên nền đất.
Trò cá cược! Sakura mỉm cười nhớ lại khi nhìn tên vừa tấn công cô lùi khuất sau bức tường mà từ đó hắn đã nhảy ra. Hoàng hậu Lamia quả là một người thông mình. Sakura dám chắc, hoàng hậu đã biết Sakura - Syaoran là kẻ thù. Tuy nhiên, lòng hiếu khách và chủ trương hoà bình không cho phép họ từ chối bất cứ ai trong hai người. Để bảo vệ cung điện, đất nước mình khỏi vấy máu, hoàng hậu đã đưa ra trò cá cược ấy. Tất nhiên, Sakura khe cười, trò chơi này cô chắc chắn sẽ thắng. Bởi giờ đây, mục tiêu của Sakura đã thay đổi. Sau khi đi qua bao vùng đất, chứng kiến bao việc xảy ra, đặc biệt, sau khi gặp Mizuki, hiểu được nỗi đau của chị cùng anh Touya - anh trai Sakura, mục tiêu của cô đã thay đổi. Giờ đây, Sakura đã hiểu thế nào là nỗi đau, khi Touya hi sinh hạnh phúc của mình vì muốn giành lại vương quốc Clow. Touya đã phải hi sinh quá nhiều, tính mạng, cuộc sống, chỉ vì một thứ. Và vì vậy, mục tiêu của Sakura đã không còn dừng lại ở TRẢ THÙ. Giờ đây, “mục tiêu” ấy là cả vương quốc Clow.
Mải suy nghĩ, tiếng động làm Sakura giật mình nhảy lùi lại, cố gắng không làm theo bản năng là rút thanh đoản kiếm ra khỏi vỏ. Cô đã rút kinh nghiệm và quyết định đeo kiếm bên mình mọi lúc, mọi nơi, đặc biệt là khi đang ở cùng một chỗ với Li Syaoran. Tuy nhiên, quyết định này của Sakura dường như không đúng thời điểm cho lắm, khi mà cô luôn đặt tay lên vũ khí mỗi lần bị tấn công, trong lúc bị buộc không được **ng đến chúng. Sakura thu tay lại, nhíu mày nhìn kẻ kia, hoàn toàn trái ngược với kẻ trước đó, chậm rãi bước ra từ phía sau bức tường.
“Oh, xin chào. Cô cắt tóc rồi à? Tôi nghĩ mái tóc dài khá hợp với cô mà, Sakura! Đêm qua cô ngủ ngon chứ?”
Hắn cười, hấp háy đôi mắt. Sakura mím môi không nói, vừa để phòng, vừa như thở ra nhẹ nhõm. Mặc dù cô ghét hơi thở của mình lúc này, nhưng việc điểu khiển nó lại không được đơn giản cho lắm. Hắn nhún vai, nói tiếp:
“Tôi mong là cô không bị lạ chỗ, Sakura. Hm, phần tôi thì đã từng sống ở đây nên không có vấn đề, nếu như cô đang lo lắng cho tôi...”
Sakura lùi lại khi hắn đến gần, và ngay lập tức, giống như mọi lần, cô dường như nhìn thấy đôi mắt hắn thoáng thay đổi:
“Đừng đến gần, Li Syaoran!”
Syaoran dừng lại, nhìn quanh:
“Àh, giờ thì cả hai chúng ta sẽ không tấn công nhau, đúng chứ? Bởi một lí do mà.... ưm, cô biết rồi đấy. Chắc cô cũng thấy, chúng ta luôn bị theo dõi!”
Sakura nhìn quanh. Cô đã nhận ra điều đó từ trước. Sakura đoán, hoàng hậu muốn đề phòng trường hợp cô và Syaoran gặp nhau như thế này. Nhưng..... Sakura chắc chắn mình sẽ không động thủ, trong khi thái độ của Syaoran cho thấy anh ta cũng không có ý định sẽ ra tay.
“Anh cần quân đội của Lamia làm gì? Hiragizawa, à không, bà Li chẳng phải đã nắm trong tay toàn bộ quyền điều khiển quân đội Clow hay sao?”
“Làm gì là việc của mẹ tôi, và....” - Syaoran nhíu mày vẻ suy nghĩ - “Đúng là thế” - anh ta trả lời theo cách vẫn dùng để nói chuyện với Sakura.
“ĐỪNG LẤP LỬNG”
“OK thôi” - Syaoran khẽ cười. Đôi mắt anh trở nên sắc hơn khi nhìn vào khuôn mặt bực tức của Sakura - “Cô nghĩ... gia tộc Kinomoto chỉ còn lại tàn tích đáng để làm mẹ tội bận tâm ư? Và cô nghĩ Li - phu - nhân - đáng - kính của chúng ta chỉ dừng chân ở một nơi nhỏ bé như Clow sao?”
Sakura khựng lại, ngỡ ngàng. Cô đã quên mất và quên khá nhiều chuyện quan trọng. Cô đã quên Li phu nhân là người phụ nữ đầy tham vọng. Cô đã quên, nhưng không phải không biết..... “Luôn có tình huống dự phòng” là điều Sakura đã thuộc nằm lòng. Và dường như “tình huống dự phòng” ấy vẫn luôn ở trong đầu Sakura, dù cô có nghĩ đến hay không.
“Đó là tôi đoán thôi mà, đừng quá căng thẳng thế, Sakura" - Syaoran mỉm cười kéo Sakura ra khỏi luồng suy nghĩ - “Tôi nghĩ giờ nhiệm vụ của tôi đã trở thành ‘ngăn cản Sakura Kinomoto” rồi”
Sakura im lặng, không nói, hoặc có thể là do cô không biết phải nói gì. Thật sự, Sakura có nhiều chuyện muốn hỏi Syaoran, nhưng quá nhiều nên cô không biết phải bắt đầu như thế nào. Dù biết anh là kẻ thù, nhưng Sakura chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày phải đối mặt với anh, cho đến khi.... Sakura thật sự không muốn nhớ lại, nhưng hình ảnh Syaoran cầm đầu của anh Touya trên tay một cách lạnh lùng đến vô cảm đã làm cô nhận ra sự tậht ấy, sự thật mà cô vẫn luôn trốn tránh. Vụ thảm sát ở Xứ Tuyết do Syaoran chỉ huy.... Và....
“Anh là người giết chị Mizuki?”
Sakura hỏi. Điều này vụt bật khỏi miệng Sakura, là điều mà từ tận thâm tâm, cô muốn biết nhất nhưng cũng là không muốn biết nhất. Trong một thoáng, Sakura cảm thấy nụ cười của Syaoran thay đổi, dù nó vẫn hiện hữu cùng với đôi mắt hổ phách ấm áp của anh.
“Đúng” - Syaoran xác nhận. Dường như một niềm hi vọng nhỏ nhoi nào đó vừa phụt tắt trong Sakura.
Sakura hơi cúi đầu. Đôi mắt cô giờ đây, chính cô cũng không biết nó sẽ thế nào. Nó sẽ thể hiện ra sao, khi mà cảm giác đau đớn, hận thù như muốn làm nổ tung người cô. Những lọn tóc mái như che khuất đôi mắt xanh lục chua chát, căm phẫn và cả buồn thương.
“Và anh để xác chị ấy trong mưa lạnh?”
“Như cô đã thấy!”
Giọng Syaoran vẫn thản nhiên đến đáng sợ. Sakura cảm tiác như mình đang đối diện với một con quỷ - ác quỷ - không phải con người. Đêm mưa ấy, Seiza và Nakuru đặt xác Mizuki xuống nền nhà, trong quán ăn của chính chị. Lạnh lẽo. Tím tái. Vết đâm ướt đẫm nước mưa. Dường như, máu đã trôi theo nước, không còn đọng lại một giọng nào trong cơ thể lạnh ngắt của chị. Sak còn nhớ rõ cảm giác lạnh buốt khi nâng đầu chị lên, để những lọn tóc dài nhỏ nước, thấm vào người mình. Cảm giác giá băng ấy, mãi mãi cô không thể quên. Và sự thù hận dâng trào không thể dập tắt.
“Sẽ có ngày.....” - Sakura ngẩng nhìn Syaoran bằng đôi mắt uất hận - “.... tự tay tôi sẽ GIẾT anh!”
Đau đớn đến tốt độ. Trái tim Sakura thắt lại khi từ “giết” bật ra khỏi miệng cô. Nhưng không không nhận ra, hoặc đang phủ nhận nó. Phủ nhận rằng nó đang đau. Chối bỏ chính trái tim của mình...
“Tôi sẽ chờ!”
Syaoran mỉm cười đi ngang qua Sakura. Mái tóc anh quệt nhẹ trên khóe mắt Sakura. Những cảm giác xen trộn vào nhau, bóp nghẹt con tim quá nhỏ bé của Sakura, làm trái tim như muốn nổ tung. Khi anh khuất khỏi tầm mắt, cũng là lúc Sakura nhận thấy: mình đang sụp xuống.
__________________________________________________ __________
Syaoran mỉm cười nhìn chú chim nhỏ mổ khẽ trên mu bàn tay mình. Chiếc mỏ nhỏ xíu của nó như muốn nhắc nhở chủ nhân về một khoản thù lao sau khi hoàn thành nhiệm vụ. Syaoran gấp tờ giấy nhỏ thành 4 phần, vuốt nhẹ bộ lông con chim rồi khẽ khàng buộc bức thư vào chân nó. Nhảy nhẹ trên tay người chủ một vài bước, con vật miễn cưỡng phóng lên bầu trời.
“Cá cược à?” - Syaoran ngước mắt nhìn theo cánh chim nhẹ nhàng - “Vậy.... người thắng cuộc sẽ là ai đây?”
Sakura nhíu mày nhìn vị hoàng hậu trẻ đứng trong một góc khuất. Những cây cột cao, trạm trổ hình rồng uốn lượn và chim phượng hoàng sải cánh, che khuất nửa người hoàng hậu. Hôm nay, hoàng hậu Chiharu không mặc bộ lễ phục dài như buổi tối qua. Cô chỉ mặc bộ váy xanh lơ trùng đến chân, với những dải lụa trắng lợn vòng, thấp thoáng. Chiếc vương miện nạm ngọc của cô, chắc đã được cất giữ ở một địa điểm an toàn nào đó. Mái tóc dài được tết lại gọn gàng, điểm vào đó những bông hoa nhỏ li ti và chiếc khăn voan trắng bay nhè nhẹ.
Sakura hơi ngẩn người khi dừng lại trước mặt hoàng hậu. Nhìn Hoàng hậu như một tiên nữ giáng trần, đang đùa giỡn với gió và thiên nhiên. Nhưng ngay khi Chiharu quay lại, Sakura nhận thấy đôi mắt vị hoàng hậu trẻ sâu thăm thẳm.
“Ah, kính chào hoàng hậu!”
Sakura nhún người chào khi Chiharu mỉm cười bước lại gần:
“Chào tiểu thư Kinomoto. Đừng coi trọng những lễ nghi với tôi, nếu không thì....” - giọng Chiharu chợt nhỏ đi, có vẻ như là đang tự nói với mình hơn là nói với Sakura - “.... người ấy sẽ giận lắm đấy!”
“ ‘Nếu không thì..’?” - Sakura lặp lại câu nói, mà theo cô, còn dở dang của hoàng hậu.
“Không, đừng để ý” - Chiharu k hẽ cười. Nụ cười dịu dàng khiến người ta yên tâm - “Cô thấy đất nước của chúng tôi thế nào?”
Sakura nhún vai:
“Rất tuyện, và hơi dễ khơi trí tò mò”
“Vậy sao?” - Chiharu mỉm cười - “Tôi hiểu. Cô thế nào? Trò cá cược này không quá khó khăn chứ?”
“Khá đơn giản. Giống như hoàng hậu đang cố gắng tạo cơ hội cho tôi vậy” - Sakura trả lời, đưa mắt dò xét khuôn mặt Hoàng hậu. Nhưng Chiharu vẫn mỉm cười, nhìn Sakura như dò hỏi lại. - “Ít nhất là cho đến lúc này” - Sakura nói tiếp - “Coi như luyện tập một chút”
“Vậy thì tốt. Tôi đứng về phía cô mà, tiểu thư Kinomoto. Cố lên nhé!” - Chiharu nói thêm để chắc chắn rằng mình đã giữ đúng phép lịch sự.
Vị hoàng hậu trẻ mỉm cười bước đi, sau khi Sakura khẽ cúi chào. Nhưng khi Chiharu bước ngang qua cô, Sakura dám thề rằng, cô đã thấy nước mắt của hoàng hậu, từ rất sâu, rất sâu, sâu trong tận cùng của đôi mắt và của trái tim. Tuy nhiên, đó không phải việc cô cần phải quan tâm vào lúc này.
“Đang ở đây sao, Bhamaru? Naoko?”
Là “minh chủ” của “Tứ đại hộ pháp”, Sakura có cách để nhận biết hơi thở và vị trí của các thành viên “Tứ đại hộ pháp”, trong bán kính 100m. Đó có lẽ là kết quả của việc huấn luyện với ba ngày nhỏ và cũng bắt nguồn từ nguyên nhân sống chung với “Tứ đại hộ pháp”. Cùng ngủ, cùng chơi đùa, Sakura đã gần “Tứ đại hộ pháp” đến mức thân quen giống như một bộ phận trên cơ thể mình. Tất cả những cái đó hình thành một sợi dây liên kết vững chắc giữa “minh chủ” và “Tứ đại hộ pháp”.
“Ta biết hai ngươi đang ở đây. Không cần ra mặt!” - Sakura nói khi đưa mắt liếc lại phía cho cô cảm giác có ánh mắt theo dõi.
“Vâng, công chúa!” - hai giọng nói vang lên như tiếng thầm thì.
“Xin công chúa thứ lỗi vì không thể hành lễ!” - giọng nam trầm trầm vang lên. Giọng người ấy như bị chặn lại ở cổ họng - “Xin tha lỗi vì....”
“Bhamaru....” - Sakura mỉm cười ngắt lời. Đôi mắt cô nhìn lên một cách lơ đãng nhưng đầy yên tâm và ánh lên sự vui mừng, hoàn toàn trái ngược với đôi mắt lúc nào cũng vô hồn xa xăm của Sakura - “.... thật là tốt vì ngươi đã trở về...”
Im lặng. Có cái gì đó sững lại trong gió.
“Cả ngươi nữa, Naoko. Vậy là..... tất cả.... ‘Tứ đại hộ pháp’ vẫn còn sống. Thật sự.... rất tốt!”
Gió vẫn thổi xào xạc. Cành cây sắp trụi lá, đứng khép nép trong gió đầu mùa.
“Đó là lệnh mà, công chúa!”
Người con trai lên tiếng sau một hồi lâu im lặng. Sakura khẽ cười. Mái tóc nâu trà bay nhè nhẹ.
“Các ngươi đã gặp Nakuru và Seiza chưa?”
“Rồi, thưa công chúa” - giọng nữ thì thầm mà vẫn trong trẻo. Sakura giật mình nhẹ. 1 năm trước, Naoko đã có lời hứa với Nakuru và Seiza. Sakura biết, dù cả Nakuru lẫn Seiza không hề có ý đề cập đến vấn đề này, khi “Tứ đại hộ pháp” đông đủ, cũng là lúc thực hiện “lời hứa”....
“Các ngươi quen Hoàng hậu Lamia?” - Sakura đổi chủ đề. Cô cần một chút ít thời gian để tìm ra biện pháp giải quyết “lời hứa” ấy.
“1 chút” - Bhamaru trả lời
Sakura mỉm cười:
“Rất tuyệt vời, phải không?”
Tiếng cười bật lên ở đâu đó. Nhưng rồi, không gian lại trở lên tĩnh lặng. Lá rơi khẽ khàng, vàng và khô ráp. Thời gian lặng lẽ trôi. Gió nhẹ thổi. Sakura thở dài:
“Báo với Nakuru và Seiza, tất cả chờ lệnh ta! Trước khi có lệnh của ta, không được có hành động gì”
“Rõ” - Tiếng Bhamaru vang lên, tỏ rõ sự nhẹ nhõm và mừng rỡ trong câu lệnh ấy. Sau một lúc, có lẽ do ngỡ ngàng, tiếng “Rõ” của Naoko vang lên, nhẹ nhàng và trong trẻo.
Hai tiếng “Vút” nhẹ vang lên. Sakura nhận thấy, hai luồng hơi thở xa dần rồi biến mất. Sakura nhìn quanh. Dạo một vòng suốt buổi sáng, cô cảm thấy khá mệt và đói. Tuy nhiên, có vẻ như những - người - chủ - nhà - tốt - bụng vẫn còn muốn tặng cô vài món quà. Sakura cười nhạt khi một bóng người lao lại phía cô.
Rika đứng lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời đêm ở Lamia không lạnh lẽo như ở Clow. Những cơn gió ấm áp nhẹ nhàng mơn trớn những cánh hoa mềm mại, làm lay động bức rèm trắng. Chiếc chuông gió kêu lên leng keng. Tiếng chuông gió, đối với nhiều người, như những khách trọ khác ở đây hoặc ngay chính ông chủ nhà trọ, có lẽ là rất vui tai. Nhưng với Rika thì không. Tiếng leng keng của chiếc chuông gió vang lên như tiếng gọi âm hồn của thần chết, như tiếng tử thần làm rơi chiếc chuông trong đêm khuya. Cô quơ tay. Chiếc chuông gió rơi khỏi sợi dây treo, rớt xuống dưới. Tiếng leng keng vang lên, ngân dài trong đêm tối rồi ngừng lại. Bầu không khí trở lại sự im lặng, im lặng vĩnh viễn.
Rika khẽ thở dài. Syaoran đã vào cung điện được 2 ngày. Chiều hôm qua, Rika đã dùng đủ mọi lời lẽ, yêu cầu và bắt ép Syaoran để mình cùng vào cung nhưng thất bại. Kết quả là bây giờ, cô ở trong nhà trọ này, cùng với kẻ bí ẩn cô vô cùng ghét kia. Kẻ luôn đọc thấu tâm tư của người khác. Tuy nhiên..... Tiếng thở dài lại khe khẽ vang lên. Lần này, cô không thấy quá lo lắng. Cô đã từng nói gì nhỉ? Cô đã nói với Syaoran, cô coi anh và cả Li phu nhân - mẹ anh - chỉ là những con rối để cô hoàn thành mục đích của mình, nhưng hình như chính cô đang chứng minh lời nói đó là sai. Cô thật sự lo lắng cho Syaoran, không phải cho cái kế - hoạch - lớn - lao của cô, mà là lo cho bản thân Syaoran. Và..... cô cũng “đã từng” nhớ anh mỗi ngày không gặp anh. Cô vẫn luôn ngồi đằng xa, trên một căn phòng cao ở nhà họ Li, từ đó lặng lẽ ngắm nhìn Syaoran. Ngắm nụ cười dịu dàng của anh, để rồi đưa nó vào trong từng giấc mơ. “Đã từng”, nhưng không phải lần này.
Trái tim con người có lẽ sẽ thay đổi, và chắc chắn nó sẽ thay đổi. Nhưng, sự thay đổi này, Rika không muốn một chút nào. Sự thay đổi mà theo cô, sẽ càng tăng thêm rắc rối. Nếu là trước kia, Rika biết, mình muốn đi theo Syaoran, không phải để theo dõi anh như cô vẫn nói mà là để đảm bảo anh vẫn là của cô, vẫn là “vị hôn phu” đã được Li phu nhân chỉ định cho cô. Còn bây giờ, cô muốn đi theo chỉ là để che dấu cảm xúc của mình. Và cũng chưa bao giờ, cô mong muốn từ bỏ chức vụ “hôn thê” của Syaoran đến thế. Rika khẽ lắc đầu. Cô gạt bỏ những suy nghĩ ấy qua một bên. Syaoran đã là của cô, và cô đã yêu Syaoran, thế là đủ. Cô cần tập trung hơn những suy nghĩ của mình vào Syaoran, chối bỏ tất cả những gì mơ hồ chen vào bộ óc đã lấp đầy ấy.
“Cạch”
Tiếng động vang lên bên ngoài cắt ngang những suy nghĩ của Rika. “Hắn lại làm gì thế?” Rika lẩm bẩm khi mở cửa ra ngoài. “Kẻ đồng hành” của cô và Syaoran từ Clow sang Lamia, đang ngồi bên thềm nhà trọ, lặng lẽ ngắm bầu trời đêm. Hắn không nói gì, nhưng Rika dám chắc rằng, lúc sáng hắn đã nhận được một bức thư, mà lại thêm một điều khẳng định nữa của Rika, bức thư ấy là của Syaoran. Từ lúc đó, hắn trở nên trầm ngâm hơn. Nhưng, Rika không hỏi, dĩ nhiên, bởi hắn sẽ chỉ trả lời bằng những câu bới móc nội tâm cô mà không một câu nào giúp Rika giải đáp thắc mắc.
“Anh làm cái gì vậy?”
Tên đó quay lại. Đôi mắt hắn hấp háy trong bóng tối phủ dài.
“Làm cô thức giấc à? Thật xin lỗi, Sasaki!”
“Không. Tôi chưa ngủ. Anh đã nhận được thư của Syaoran phải không? Có việc gì?”
Hắn bật cười khi Rika ngồi xuống gần đó:
“Có gì đâu. Cậu ta nói cậu ta rất nhớ tôi. Àh, cậu ấy có vẻ đã được ăn uống đã đời trong đó, và thấy tội lỗi khi không thể mang cho chúng ta loại rượu tuyệt hảo trong cung điện được. Hơn nữa, cậu ta buồn.... Buồn vì thiếu tôi!”
Rika khó chịu. Cô biết sẽ có những câu trả lời đại loại như thế, nhưng không sao kiềm chế nổi cơn tức giận. Rika đã được rèn luyện rất kĩ, cô không bao giờ biểu lộ tình cảm của mình mà không có lợi cho bản thân, nhưng điều đó không áp dụng được với kẻ đang ở trước mặt cô. Hắn mạnh, hắn giỏi hơn cô rất nhiều. Và cô chào thua.
“Hm....” - Đôi mắt hắn chăm chú nhìn Rika làm cô phải ngước lên nhìn trời để tránh ánh mắt đó. Cũng không quá lâu, hắn cũng đưa đôi mắt lên trên cao, dù không có vẻ gì là để ngắm cảnh, nhưng cũng làm Rika cảm thấy thở ra dễ dàng hơn - “....Cô thật sự muốn biết chứ? Tôi không nghĩ là cô muốn biết cho lắm. Bởi những điều đó không có lợi cho cô”
“Một khi anh đã nói thế...” - Rika nhìn hắn - “....Tôi lại càng phải biết!”
“Àh....” - Hắn thở dài nhẹ - “....Sakura Kinomoto cũng ở trong cung điện. Và dường như, hoàng hậu - người nắm giữ quyền hành lớn trong cung điện, có khi trên cả quốc vương - có ý muốn ủng hộ Kinomoto. Nói chung, phần thắng của Syaoran trong cuộc chơi này chỉ có 1/10. Vấn đề chỉ là thời gian mà thôi”
“Việc đó làm anh suy nghĩ sao?” - Rika không giấu nổi ngạc nhiên trong giọng nói của mình. Cô luôn tin hắn - kẻ đang ngồi cạnh cô - là tay sai của Kinomoto - “Tôi nghĩ rằng.....”
“ ‘Anh phải vui mừng khi Kinomoto thắng thế chứ?’, đúng không?” - Tên đó nheo nheo mắt, nói tiếp câu nói của Rika - “Ái chà, đừng cố tình gắn cho tôi cái mác ‘mật thám’ vậy chứ”
Rika trầm ngâm suy nghĩ. Cô đã sai khi nói hắn là quân của Kinomoto ư? Không. Cô tin tưởng vào sự phán đoán của mình. Chính hắn cũng đã nói, hắn thích sự thú vị. Cuộc cân não có lẽ là một cuộc chơi thú vị nhất mà hắn tìm được ở đây. Nếu thế, cô sẽ làm cuộc “cân não” này trở lên thú vị hơn....
“Được thôi. Nhưng..... Anh nghĩ rằng triều đình sẽ thua chứ gì? Ha, anh hơi coi thường mẹ nuôi của tôi rồi đấy, anh bạn....”
Rika hài lòng nhìn đôi mắt ngạc nhiên ánh lên trong bóng tối. Sự ngạc nhiên, đôi khi cũng rất thú vị....
__________________________________________________ __________
Sakura ngước nhìn lên trời. Bầu trời buổi tối, đen ngòm, đầy rẫy nguy hiểm. Trong đêm tối, những âm mưu lặng lẽ hình thành. Bóng tử thần di chuyển chậm rãi qua cánh tay giang rộng của thần bóng đêm. Một đêm với làn gió nhẹ nhàng, với những chiếc lá rơi khẽ khàng. Đêm yên lành thứ hai, sau đêm đầu tiên mà Sakura tự - chào - đón - mình bằng một tiếng nổ “vui tai”.
Không khí vẫn còn nguyên sự chuyển giao của ngày. Ngày dài, gợi nhớ đến biết bao sự việc. Một ngày mà Sakura đã phải tìm cách tránh giáp mặt với Syaoran. Sau lần gặp buổi sáng, Sakura không nghĩ mình có đủ cứng rắn để giáp mặt một lần nữa mà không gào lên, hoặc lao lại phía anh. Nhưng không cho phép mình làm vậy, và chính những hình ảnh đẫm máu thoáng hiện trong đầu óc đã níu giữ tinh thần cho Sakura.
Sakura đưa hai tay lên miệng, huýt nhẹ. Kappi, con chim xám của Touya ngày trước, nhẹ nhàng đáp xuống vai Sakura. Con chim này đã chấp nhận cái chết của chủ nhân, và nhanh chóng nhận Sakura làm người điều khiển tiếp theo của mình. Kappi là con vật thông minh, đã được Yukito và Touya cùng nhau huấn luyện khá lâu, nên việc chuyển thư là công việc nhỏ đối với nó. Sakura buộc bức thư vào chân Kappi. Nhận ra ánh mắt của Sakura, con chim hiểu đây là một việc gấp. Nó lao nhanh lên bầu trời, không một lời phàn nàn, đòi hỏi.
Nụ cười nhạt nở trên đôi môi Sakura khi cô nhìn cánh chim bay lên cao. Một công đôi việc, cô thích như thế hơn là giải quyết từng chút một. Tiếng Sakura nhỏ trong đêm tối, dường như được gió nâng cao, làm tăng thêm cái lạnh và sắc trong tiếng nói ấy...
__________________________________________________ __________
“Oh, tôi hiểu rồi” - tên con trai gật gù sau khi Rika kết thúc câu nói - “Nói vậy là việc sang Lamia của Syaoran không quan trọng, và chỉ là hình thức mà Li phu nhân dùng để cậu ta khỏi can thiệp vào việc của bà ta thôi, phải không?”
“Đúng!”
“Li Syaoran đáng thương!” - tên đó rên rỉ đầy giả tạo - “Mẹ ruột mà cũng không tin mình nữa......”
Rika bực mình, gắt:
“Bỏ cái giọng đấy đi. Giờ thì anh biết rồi đấy, việc Syaoran có mượn được quân đội của Lamia hay không, không quan trọng. Mẹ biết chắc chắn, Lamia sẽ không tham gia vào những trận nội chiến của các vương quốc xung quanh, nhưng Shimon và Tatan thì khác. Hai quốc vương ấy thù Kinomoto đến tận thâm tâm, sau khi thua Kinomoto trong trận chiếc trước đây. Quốc vương Shimon hiếu chiến, sẵn sàng nhấn chìm tất cả những ai cản đường hắn trong biển máu. Thật ra, việc hợp tác với hắn cũng không phải là an toàn, nhưng sẽ an toàn hơn nhiều so với việc làm kẻ thù của hắn. Còn Tatan, quê hương của Kinomoto, quốc vương đó hận vì các nước khác cho rằng ông ta không bằng một tên ăn mày của nước mình. Duy trì Tatan được đến bây giờ là ông ta cũng khá giỏi rồi đấy, trước sự dòm ngó của các nước khác như vậy. Đương nhiên, để củng cố quyền lực của mình, ông ta sẽ đồng ý ngay lập tức với ý muốn hợp tác của Li phu nhân”
Tên con trai gật đầu khi nghe lời phân tích của Rika. Hắn luôn nghĩ, trận chiến này chỉ xoay quanh nội chiến của Clow. Nhưng nếu đem xét trên toàn lịch sử Clow, thì trận nội chiến này sẽ liên quan đến cả thế giới. Hắn nhếch mép cười. Mọi chuyện diễn ra không như dự đoán của hắn, nhưng.... điều đó làm câu chuyện trở nên thú vị hơn....
Hai đôi mắt cùng dõi lên bầu trời, theo đuổi hai suy nghĩ khác nhau. Sự im lặng làm bầu không khí trầm xuống. Thấp thoáng trong bóng đêm, dường như một cánh chim đang sải rộng.....
__________________________________________________ __________
Nakuru nhíu mày đọc tờ giấy trước mặt 3 người còn lại. Từ khi nhận lệnh của công chúa, yêu cầu “Tứ đại hộ pháp” chỉ hành động khi có lệnh, cả 4 người đều ngầm hiểu, đợi lệnh ở đây là “không được thực hiện công việc ‘trừng phạt kẻ phản bội’ như lời hữa 1 năm trước trong nội bộ ‘Tứ đại hộ pháp’ và ‘minh chủ’”. Và bây giờ, “lệnh” của công chúa được ban xuống. Sau khi chơi “oẳn tù tì”, Nakuru thắng cuộc và được quyền mở tờ giấy. Những người còn lại hồi hộp chờ đợi.
Nakuru đưa tờ giấy ra. Cả 3 người chụm đầu vào đọc. Tờ giấy chỉ vỏn vẹn 2 chữ: Tatan, Shimon cùng dấu gạch chéo hai cái tên ấy. Nakuru đưa mắt nhìn Seiza, Naoko, Bhamaru. Bhamaru cười ha hả:
“Một lệnh rõ ràng! Ta thích khoai ‘từ’. Nhưng đổi ‘từ’ thành ‘tử’ cũng không sao!”
“Rất dễ thực hiện” - Seiza đeo cây thương lên vai. Chữ “HỎA” sáng lên trên cây thương - “Ta và Nakuru sẽ đến Shimon, hai ngươi đến Tatan!”
“Ai cho ngươi cái quyền ra lệnh ở đây vậy?” - Nakuru cằn nhằn, nhưng cũng xách thanh kiếm lên - “Lần này, để xem ai sẽ hoàn thành sớm hơn đây”
“Được. Một bữa rượu ngon chứ?” - Bhamaru hỏi.
“OK. Chuẩn bị tiền trước đi!” - Nakuru trả lời trước khi Bhamaru và Naoko biến mất sau một tiếng “vút” nhỏ. Đặt tiền lại trên mặt bàn, Seiza biến mất trước khi Nakuru kịp phản ứng. Lẩm nhẩm bực tức, hắn cũng ngay lập tức đi theo, trả lại cho căn phòng sự tĩnh lặng vốn có của nó.
__________________________________________________ __________
Sakura đặt mình xuống giường. Mọi chuyện, từ bây giờ sẽ diễn ra thế nào, cô không thể biết trước nhưng chắc chắn sẽ có lợi cho cô. “Tứ đại hộ pháp” đã có công việc của mình. Còn những việc còn lại, Yukito tự khắc biết phải làm gì.
Hình ảnh Syaoran lướt qua đầu Sakura. Giấc ngủ chập chờn đến, mang cô vào những giấc mơ...
Đêm tối. Khu rừng Tomoeda ánh lên sự nguy hiểm. Những cánh hoa mộc lan năm xưa, giờ đã không còn. Cả khu rừng chỉ còn lại màn đêm đen và sự âm u. Những tiếng vó ngựa vang lên đều đều. Bước chân ngựa kéo dài, vọng lại sau những hàng cây cao. Đôi mắt người kị sĩ hướng thẳng phía trước, lao đi mà không suy nghĩ - hướng về Shimon.
Bất chợt, Con ngựa khựng lại. Hơi thở của người kị sĩ trở nên gấp gáp hơn, khi một bóng đen chặn ngang đường đi. Đôi mắt xanh ánh lên trong màn đêm đen thăm thẳm. Một nụ cười thoảng qua trong đêm tối. Máu bắn lên, nhuộm vào lưng ngựa và vào những thân cây......
Tĩnh lặng.... Cái tĩnh lặng đến ghê sợ trong sự lặng im của rừng cây. Bóng đêm phủ dần vào những vết máu đỏ. Con ngựa lại phi đi, để lại những dấu chân hằn in trong khu rừng đẫm máu.....
__________________________________________________ ___________
Tomoeda, những bông tuyết lặng lẽ rơi. Hoa đông vẫn nở thẫm đỏ, rung rinh trong làn gió nhẹ. Hoa không biết đến sự rối loạn của dòng đời. Đường vắng vẻ giống như tất cả những mùa đông khác, nhưng thoảng trong bầu không khí là một sự biến động. Thời tiết lạnh giá, làm những bàn tay mất cảm giác, những bước chân nặng nề bước trên con đường vắng người. Buổi tối, hơi lạnh phả lên từng khuôn mặt. Làn khói hơi mỏng bay nhè nhẹ.
Ngôi nhà sáng mờ mờ bởi những ánh đèn. Cánh cửa chợt mở ra, khi một bóng người nhẹ nhàng bước vào bằng những bước chân khẽ như sợ đánh thức người trong nhà dậy. Người đó kéo chiếc mũ đen và chiếc khăn che mặt xuống, nhanh chóng lôi một đôi kính ra từ túi áo. Ánh mắt xanh đảo quanh, trước khi bước hẳn vào trong nhà. Ánh đèn lờ mờ không đủ để người ta thấy được những vệt thẫm màu trên bộ quần áo đen.
“Anh đi đâu vậy, quân sư Yukito?”
Yukito quay lại, mỉm cười với một đứa bé trai mặc bộ đồ ngủ nhìn anh bằng cặp mắt dò hỏi.
“Anh đi có chút việc”
“Em không giúp được gì sao?” - Cậu bé hỏi lại, đôi mắt chăm chú nhìn thanh kiếm trên tay Yukito.
Yukito quay lại, đến bên cậu bé. Bàn tay anh nhẹ nhàng xoa lên mái tóc mềm mại của cậu:
“Có chứ, em đã giúp rất nhiều, Hiyula.”
“Em muốn giúp công chúa, để chuộc lại lỗi lầm em đã gây ra ở ‘Xứ tuyết’ với công chúa” - Hiyula thở dài, nhìn ra ngoài trời qua cánh cửa mở hờ - “Anh.... xong rồi à?”
Yukito mỉm cười. Hiyula là cậu bé thông minh. Để một đứa trẻ chứng kiến việc giết chóc là không tốt, nhưng đối với Hiyula, đó lại là một việc không thể tránh. Sakura nói đúng, cần phải tìm cách để tuổi thơ của cậu bé này có những niềm vui thật sự, chứ không phải những nụ cười che dấu nỗi buồn như cô thuở nhỏ.
“Dì Sonomi đâu, Hiyula?”
“Dì đang ngủ, có lẽ thế” - Hiyula trả lời - “Em không gặp dì!”
“Đừng cho dì biết anh đã ra ngoài, được không, Hiyula?”
“Em hiểu mà” - Hiyula nhăn răng cười.
“Vậy, chúc em ngủ ngon! Chúc một buổi tối tốt lành tới Akane giúp anh nhé!”
Yukito mỉm cười nhìn Hiyula đi vào bên trong. Anh khẽ nâng thanh kiếm lên. Những vệt máu đang từ từ khô lại trong bầu trời giá lạnh Clow. Yukito thở dài. Có lẽ, đây là một nhiệm vụ mà Touya đã trao cho anh.....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.