Thiên Đường Hạnh Phúc 1

Chương 59: PHÚT GIÂY CUỐI CỦA MỘT THIÊN ĐƯỜNG

Rinca_seta​

22/12/2015

Ánh sáng hiện lên, tinh khôi và trong lành, bất chấp sự chết chóc đang bao vây không gian. Gió đổi chiều, làm con thuyền lướt đi chậm chạp trong sự nóng ruột của con người. Yukito vội vã điều khiển để thuyền đi với tốc độ nhanh nhất, nhưng cũng đủ thận trọng để không bị va đập vào các mảnh tàu vỡ trôi nổi dưới làn nước, những xác chết, hay những mảnh vụn của thân xác binh lính. Hiyula nằm dài dưới thuyền. Naoko ngồi dựa lưng vào thành, vẻ ngòai bình tĩnh không thay đổi. Ngay bên cạnh, Nakuru im lặng nhìn theo những xác người vẫn trôi lững lờ. Bhamaru vụng về băng bó những vết thương trên người hai đồng đội, đôi mắt đỏ lo lắng nhìn lên con tàu phía trước. Con tàu đã bình yên hay chỉ là một khởi đầu?

Khởi đầu và kết thúc...

Sống và chết....

Tất cả chỉ cách nhau một lằn ranh...

Sakura nhảy vội nhảy khỏi thuyền khi Yukito tìm cách thả neo cho thuyền dừng hẳn lại. Không kịp ngăn cản, chỉ một tích tắc sau, Sakura đã bám được vào thành tàu, leo lên trên. Bhamaru vội vã lao theo, nhưng ngay lúc ấy, con thuyền nhỏ chòng chành, bị sóng nước đẩy ra xa. Nakuru gào lên bực tức. Hắn vất mảnh băng xuống biển, thét lên yêu cầu Yukito đẩy thuyền lại. Tuy nhiên, trong tình thế chòng chành giữa biển khơi, đậu neo là rất khó khăn. Naoko nhìn lên trên bằng đôi mắt phẳng lặng. Ánh lên trong đó, sự lo lắng không yên...

Thiếu chủ còn nhớ giao ước của chúng ta không?

Giao ước mà tôi đã đánh đổi bằng chính “lòng trung thành” của mình....

Sakura đu người lên cao. Con tàu khá cao so với con thuyền của quân đội Kinomoto – một trong những con thuyền chở vũ khí của Shimon. Hình đầu lâu lạnh giá, hằn vết thên thân thể cô. Lá cờ rách bươm, vẫn hiên ngang bay trong gió. Lá cờ của một vương quốc đang bắt đầu bước vào thời kì diệt vong, bay như không để ý đến dòng đời, đến số phận của bản thân mình. Lá cờ như sà xuống thấp hơn trong làn gió thổi ngược. Sakura ngước nhìn cờ, rồi vội vã leo lên. Đây không phải là lúc quan tâm đến chuyện khác, hoàn toàn không đúng lúc trong khi sự bất an gào thét trong lòng cô. Lo lắng.... Réo gọi.... Chuyện gì đang xảy ra?

Không gian nhuộm đỏ....

Mắt Sakura đã nhòa đi do gió biển?

Hay đó là....

Máu!

“Hãy bình an nhé, Eriol.... S.....”

Sakura sững người. Bước chân cô như bị kìm hãm. Khung cảnh rực đỏ như muốn xoa nhòe đôi mắt cô. Màu xanh lục bảo chìm trong màu đỏ thẫm. Lời cầu chúc vẫn còn dở dang....

Seiza.....

Máu....

Máu vung lên trời cao, máu nhuộm đỏ bầu trời. Ánh mặt trời nghiêng nghiêng soi bóng, nghiêng nghiêng đau đớn. Gió thổi máu rơi xuống. Thanh kiếm vung lên theo những giọt máu rơi. Máu như muốn trùm lên tất cả, như muốn gào thét trong đớn đau. Thanh kiếm như một chứng nhân cho giây phút lụi tàn của một cuộc đời. Máu vung lên. Máu rơi xuống. Máu rớt đỏ mái tóc cô gái nhỏ bé. Máu rơi trên khóe mắt như dòng nước mắt đỏ. Máu làm ánh mắt đỏ thẫm. Máu làm nỗi uất hận tuôn trào.... Máu đỏ.... Màu đỏ của thương đau....

Thiên đường không còn xa nữa đâu....

Không phải máu! Đó không phải là máu...

Chỉ là....

Gió đang làm rát mắt cô.

Những giọt máu đỏ như đọng vào tận sâu đôi mắt Sakura. Không gian đã trở thành đỏ rực. Trời buổi sớm bình minh cũng đỏ lắm, rất đỏ! Màu đỏ của bình minh, không phải màu của máu. Bởi vì... Máu sẽ không làm cả bầu trời nhuộm đỏ thế này...

Nhưng tại sao.... bình minh đỏ thẫm?

Nhưng tại sao.... bình minh đầy xót thương?

Sakura đưa tay ra phía trước. Ướt.... Ấm.... Nóng.... Đây là mùa đông, phải không? Tại sao lại nóng đến thế? Nóng lắm! Và cũng ấm lắm. Ấm như sự an ủi, vỗ về. Ấm như tiếng nói dịu dàng. Ấm như đôi mắt xám luôn cười nhẹ nhàng. Ấm như mái tóc màu tro vẫn bay trong làn gió.... Màu đỏ chan hòa trên tay Sakura. Màu đỏ tạo nên cảm giác hơi nóng đọng lại. Một mùi tanh bốc lên... mùi tanh ấy vẫn tỏa ra khắp nơi trên vùng biển này, vậy mà tại sao giờ đây, nó lại gần đến thế?

Đỏ....

Đậm....

Người con trai bước ra từ màu đỏ sẫm, mỉm cười....

Sakura nắm chặt hai bàn tay. Những giọt nước đỏ trào ra, rồi rơi xuống. Chúng làm cả mái tóc cô như nhuộm thành màu đỏ. Khuôn mặt đã đẫm máu lại chan hòa trong màu đỏ kinh hoàng. Máu rơi trên miệng cô. Mặn chát! Bộ áo ướt đẫm. Không phải nước. Là máu! Những giọt máu từ trên cao, hờ hững buông mình rơi xuống, thấm ướt không gian, thấm ướt gió, thấm ướt ánh mặt trời. Và thấm ướt cả Sakura.... Cô nắm chặt tay. Một mảng thịt rơi nhè nhẹ trong gió, nằm gọn trong bàn tay cô. Xác thịt tả tơi trong làn gió biển nhè nhẹ. Thân xác nát tan như những giọt máu đang vương đọng trong không gian lặng câm của tử thần...

“SEIZAAAAAAA....”

Đôi chân Sakura quỵ xuống nền loang lổ máu. Hai bàn tay cô nắm chặt như để cố níu giữ lại những giọt máu vẫn đua nhau rơi, những mạnh vụn của xác thân đã tan biến vào hư vô. Những giọt máu lặng lẽ rơi từ mái tóc đỏ xuống nền tàu. Màu đỏ lại hòa mình vào vũng máu đọng lại thành vũng, hòa mình vào bản tình ca của chết chóc. Một mảnh thịt khẽ khàng rơi trên tóc Sakura. Rồi máu lại thả mình xuống dưới nền tàu, xuống dưới thân hình nhỏ bé của cô gái. Và máu cùng hòa vào bài ca của gió...

Bất an?

Là cái chết...

Phải không?

Sakura ngước nhìn lên. Máu đã che kín đôi mắt cô. Gió xoa rát khóe mắt, khiến đôi mắt cô như muốn nhắm chặt lại. Lăn lóc dưới nền tàu, một con mắt xám vẫn mở to. Con mắt rơi ra từ thân xác của chủ nhân, vẫn dịu dàng, như vẫn mỉm cười khi nhìn Sakura. Rất ân cần... Rất hiền hòa....

Nát....

Vỡ vụn....

“KHÔNG!!!!!!!”

Sakura thét lên. Một bàn chân di ngang con mắt. Màu xám từ từ biến mất khỏi con tàu đẫm máu. Những lọn tóc dài màu xám rải trên nền tàu đỏ thẫm. Máu vẫn rơi xuống. Máu rơi từ khóe mắt Sakura như dòng nước mắt đau đớn. Máu thấm ướt đôi mắt hằn lên căm hận...

Hận.......

Đau đớn......

Hận vô cùng.....

Tiếng lạch cạch vang lên sau lưng Sakura. Tiếng Yukito thốt lên khe khẽ. Tiếng sững lại của Nakuru, Naoko và Bhamaru. Tất cả chỉ vụt thoáng qua, rồi trôi đi. Không gian biến mất, chỉ còn lại đây, nỗi hận thù không bao giờ phai nhòa....

Bên kia, người con trai vẫn cười....

Sakura sục tay vào vũng máu lai láng trên tàu. Những giọt máu chảy dài qua hai bàn tay cô, rồi rơi xuống. Dù cố gắng, dù nắm thật chắc, Sakura vẫn không thể giữ lại được những giọt máu ấy. Những mảnh vụn của thân thể cũng nát tan. Cũng giống như đôi mắt xám đã biến mất trong biển máu, biến mất dưới bàn chân tàn ác lạnh lùng....

Ác quỷ.....

...Tạo nên ác quỷ....

“Ta - sẽ - giết - ngươi, Li Syaoran!”

Nỗi hận ngút trời.... Nỗi hận như bốc lên qua từng cử chỉ, qua từng bộ phận của một người con gái từng một thời trong sáng ngây thơ.... Nỗi hận như xóa nhòa tất cả... Nỗi hận như chỉ để lại một màu đỏ thẫm đớn đau...

Thanh kiếm gào vang tên chủ nhân. Thanh kiếm như lao thẳng vào tấn công nụ cười nửa miệng đầy mỉa mai. Đôi mắt xanh ngọc trong veo như đã chuyển thành màu đỏ. Màu đỏ của máu, màu đỏ của hận thù. Màu đỏ của thương đau!

“Tôi đã nói: không giết tôi, cô sẽ hối hận mà, Sakura!”

Giọng nói vang lên như đùa giỡn. Bàn xòe ra, rồi lại bóp chặt. Một chút xác thịt còn lại cũng nát thành bụi cát.... Ba bóng người lao lên, sát khí khủng khiếp theo đòn tấn công. Mọi hình ảnh thoáng qua mắt Sakura, rồi vụt mất. Nhanh hơn tất cả, cô vụt lên trên. Thanh đoản kiếm đâm xuyên qua người đối thủ.

Máu lại bắn lên....

Nhưng nụ cười vẫn nở....

“Chưa phải lúc, Sakura.... chưa phải lúc....”

Tiếng nói vọng lên kèm theo tiếng nước biển. Con thuyền nhỏ lênh đênh trôi theo dòng nước, lặng lẽ rời khỏi vùng biển ngập mùi tử khí. Người con trai với những vết thương trên thân thể, nằm dài như bình thản nhìn trời đất. Chỉ có nơi đây, máu và nỗi đau gào thét cùng gió....

Một ngày bình thường...

Mặt trời vẫn mọc...

Và anh mãi mãi ra đi!

Máu đọng trên sàn tàu. Naoko dùng hai bàn tay, nâng đỡ những giọt máu, rồi lại lặng im nhìn máu rơi xuống dưới. Những đôi mắt sâu thăm thẳm quan sát khung cảnh, quan sát những hạt bụi bay như tiễn chào. Máu vương khắp nơi. Máu vương trên thân thể nhỏ bé của cô gái ngập chìm trong hận thù.... và đau đớn.... Thanh kiếm nhỏ máu, rồi rơi xuống. Máu của người cô yêu.... Máu của người cô hận.... Và máu của kẻ cô phải giết....



Sakura khẽ nâng những phần nát vụn của đôi mắt. Đôi mắt đó đã cười, phải không? Ngươi đã cười trước khi ra đi chứ, Seiza?

Cười hay khóc?

Điều đó không quan trọng

Bởi vì....

Chết vẫn là chết!

Và chia li vẫn mãi mãi là chia li....

Gió thổi tung lá cờ rách tan. Gió làm bốc lên mùi tanh khét lẹt của máu. Gió thổi bụi bay xa. Thân xác người đã chết hòa mình vào dòng nước biển. Mặt trời như khóc thương bằng ánh sáng của chính mình. Khóc cho một cái chết thảm thương.... Khóc cho một thân xác tan nát...

__________________________________________________ __________

Con tàu lặng lẽ lướt sóng, rời khỏi tiếng kêu than của những oan hồn, rời khỏi những vũng máu đọng lại trên từng đợt sóng. Phía sau, Hiyula chỉ đạo quân đội Kinomoto đưa những con tàu chở vũ khí Shimon đi theo. Im lặng. Sự tĩnh lặng đến rợn người. Cái yên tĩnh trong tiếng gào thét của thần chết, trong bước chân nặng nề của tử thần. Tử thần dừng bước.... Tử thần gieo giắc đau thương..... Tiếng ai oán nhuộm lên nỗi hận thù...

Naoko bước ra khỏi khoang tàu, cả người cô ướt sũng nước do vừa trở lên từ biển sau khi đưa số vũ khí trở lại tàu. Gió thổi rì rào. Gió lau khô những giọt nước. Gió khiến nước nhỏ xuống nền tàu ướt. Rồi, gió xoa khóe mắt cô. Những lọn tóc ngắn bết lại. Tóc không tung theo gió, cũng như nước mắt không tràn ra cùng nỗi đau...

Một đôi mắt đỏ lặng lẽ nhìn sang phía Naoko. Đôi mắt đỏ trầm tĩnh, lặng lẽ như tiếng gió thổi ngàn năm không thay đổi. Đôi mắt đỏ ẩn chứa hận thù. Bhamaru dựa lưng vào thuyền, khẽ nhìn Naoko rồi lại quay đi, hướng ánh mắt vào khoảng không gian bao la, bất tận. Tĩnh lặng.... Cái im lặng chưa bao giờ có. Im lặng đến đau đớn.... Cả hai người chỉ đứng im, dõi mắt vào vu vơ, dõi mắt vào không gian tĩnh lặng, để rồi quay đi khi chợt bắt gặp những giọt máu đang khô lại, những vũng máu đã chỉ còn lại dấu vết. Không có tiếng động, không cả tiếng thở dài. Chỉ còn lại đây, tiếng gió khóc than trên bầu trời.

“Công chúa sao rồi?”

Một lúc rất lâu, một khoảng thời gian rất dài, dài như vô tận, tiếng Bhamaru khẽ khàng vang lên. Đôi mắt đỏ của hắn vẫn hướng ra một nơi rất xa, rất xa ở đâu đó trong không gian. Không quay lại, chỉ có gió đưa đẩy tiếng nói vang xa...

“Vẫn vậy. Tsukishiro đang ở bên công chúa. Còn... Nakuru?”

Có lẽ không cần câu trả lời, bởi vì câu trả lời đã không thốt lên. Hai đôi mắt vẫn không quay lại nhìn nhau. Họ không muốn đối phương biết nỗi buồn bất tận có thể xuất hiện trong đôi mắt, họ không muốn thể hiện ra sự đau đớn và nỗi nuối tiếc ẩn sâu thẳm trong tâm hồn, nỗi đau đã không thể che dấu. Bhamaru rời khỏi vị trứ đứng của mình, chậm rãi đi lại góc trong cùng của con tàu. Rất khẽ.... Và cũng rất nhẹ nhàng....

Nakuru ngồi trên nền tàu, trên vũng nước biển mặt chát. Mái tóc vàng khẽ tựa trên thành tàu, đôi mắt mơ hồ, nhưng ráo hoảnh. Nước trên khuôn mắt hắn đã bị gió thổi bay, đã bốc hơi cùng ánh mặt trời vẫn đang chiếu sáng. Nakuru ngồi bất động, mặc cho thời gian trôi, mặc cho không gian chạy nhảy, mặc cả những con người đang đến bên hắn. Hắn cũng chẳng hay biết, khi Bhamaru ngồi xuống cạnh. Tất cả cùng im lặng. Im lặng khi Nakuru hướng ánh mắt vào những dấu đỏ thẫm trên nền tàu. Im lặng khi Bhamaru tựa đầu bó gối ngồi bên cạnh. Im lặng như ánh mắt vô cảm của Naoko hướng ra những con sóng ngoài biển khơi....

Nakuru là người đã ở bên công chúa trong suốt khoảng thời gian Yukito thu dọn con tàu. Yukito đã tìm cách thu lấy đám máu loang lổ trên nền tàu, thu nhặt những mẩu thịt rơi vãi, và cả những mảnh vụn của đôi mắt đã nát tan và một chiếc bình. Sakura muốn có thể chôn cất những phần còn sót lại của Seiza. Nakuru đã đứng im lặng bên Sakura, đứng nhìn vẻ mặt vô cảm của công chúa, đứng nhìn những sự chỉ đạo chính xác đến từng chi tiết nhỏ nhất của một người hoàn toàn bình tĩnh. Hắn đã thể hiện một vẻ mặt thản nhiên nhất, và bây giờ, hắn ngồi im chờ đợi cho nỗi buồn trôi qua.

“Nakuru....” – Bhamaru chợt lên tiếng, phá tan sự im lặng đến rợn người trong tiếng gió thổi và tiếng đàn quạ từ phương xa đã thấy mùi máu – “....Ta hiểu ngươi rất đau buồn. Ngươi và Seiza vốn rất thân thiết, từ khi còn nhỏ đã thường làm nhiệm vụ cùng nhau. Ta biết.... Ta biết.... Hiện nay, công chúa cũng rất đau lòng....”

“Bởi vậy ta mới ra đây....” – Nakuru cười thành tiếng. Xót xa....

Bhamaru khẽ dựa đầu vào thành tàu. Naoko đứng im nhìn ra xa, dõi ánh mắt theo những con chim đen – những sứ giả của tử thần – đậu xuống nền tàu. Lại một khoảng lặng dài trôi qua.... Dài.... Rất dài...

“Cuối cùng thì.... Seiza là kẻ thua cuộc” – Bhamaru khẽ cười, tiếng cười rất nhẹ như chưa từng vang lên – “....Hắn đã chết trước.... Hắn đã thua cuộc cá cược này....”

Naoko im lặng nhìn theo cánh quạ đen. Những con chim quạ từ phương xa ngửi thấy mùi máu, kéo nhau đến, vây kín bờ biển đầy tiếng tử thần. Nakuru cười khẩy:

“Phải. Hắn thua rồi. Nhưng hắn không thể đãi chúng ta như đã hứa”

Buồn lắm phải không?

Nuối tiếc phải không?

Nhưng không phải là sự xót xa của những người bình thường đối với nhau. Nuối tiếc thật đấy. Và cũng buồn thật đấy. Làm sao lại không buồn được khi cả bốn người đã cùng xuất phát từ một cái hang đầy xác chết và tiếng quạ đen, cùng lớn lên, cùng sống bên nhau. Nhưng chỉ là buồn. Nỗi buồn bay theo gió mây, bay theo những cánh chim và bay theo không gian tĩnh lặng.

Là một trong “Tứ đại hộ pháp”, cả bốn người đều đã chứng kiến rất nhiều cái chết, chứng kiến rất nhiều sự ra đi. “Tứ đại hộ pháp” đã ở bên cạnh trong cái ngày Quốc vương Kinomoto rời xa mãi mãi. Người cha già mà họ vô cùng yêu kính, người đã nuôi nấng họ, cứu sống họ trong hang đá đầy máu và chết chóc. Họ đã nhìn tất cả những gì họ gắn bó sụp đổ. Họ cũng đã quen biết nhiều người, yêu quý nhiều người, rồi cuối cùng lại tự tay giết chính những người đó. Nhưng họ vẫn cười.

Bởi vì....

Cả bốn người vẫn luôn bên nhau.

“Tứ đại hộ pháp” không bao giờ thể hiện tình cảm với nhau, nhưng từ một khoảng nào đó, rất sâu, rất sâu trong trái tim, chính vì sự hiện hữu của những người đồng đội mà họ sống, họ tồn tại với nụ cười và niềm tin chúng ta sống mãi. Nhưng cả bốn người đều biết, là một “Đại hộ pháp”, là một sát thủ, cái chết giống như một phần của nhiệm vụ. Đang sống đấy, chỉ một cái chớp mắt, lại là người đã chết. Họ đã chuẩn bị sẵn sàng cho cái chết của mình. Nhưng họ đã không hề chuẩn bị, cho cái chết của những người còn lại. Họ đã không nghĩ đến, và không kịp để đón nhận cái chết của một người khác trong bốn người.

Bởi không chuẩn bị nên mới buồn.

Buồn nhưng vẫn hiểu...

Hiểu nên không khóc.

Không một giọt nước mắt. Không một tiếng than trách. Ba người ngồi im bên nhau, để mặc cho nỗi buồn ngấm vào tận sâu trong trái tim, rồi từ từ theo gió trôi đi. Một “Đại hộ pháp” đã hoàn thành nhiệm vụ. Một “Đại hộ pháp” đã chết vì “minh chủ” đúng như mong muốn. Tuy không phải là một linh hồn hoàn toàn thanh thản, nhưng vẫn là một linh hồn nhẹ nhàng. Vậy tại sao lại xót thương cho một người đã chết?

Nụ cười và ánh mắt..... Lạnh lùng và ấm áp.... Xót thương vẫn là xót thương....

Bốn người.... Luôn bên nhau..... Lớn lên cùng nhau.... Giúp đỡ nhau.... Tranh giành nhau....

Bốn người cùng chung mục đích, cùng chung lẽ sống....

Và bây giờ còn lại ba....

Những kỉ niệm làm người ta nuối tiếc...

Những giây phút bên nhau chỉ khiến ta đau lòng hơn...

Nhưng không được quên.... Không bao giờ

Bởi giây phút ấy là mãi mãi...

Tên gọi được thốt lên, nỗi đau lại trào ra. Sự đau đớn rồi sẽ từ từ nguôi ngoai, nhưng vết thương mãi mãi không bao giờ biến mất. Vết tích ấy lưu đậm, hằn sâu trên từng chút của cơ thể.

“Li Syaoran...” – tiếng Bhamaru như rít lên qua kẽ răng, như tiếng của tử thần đang sẵn sàng cướp đi mạng sống của hàng vạn người – “....Hắn đã giết Seiza! Hắn đã giết một trong ‘Tứ đại hộ pháp’, những sát thủ giỏi nhất mọi thời đại. Hắn.... quả thật rất giỏi....” – bất chợt, tiếng cười như vang lên, vọng vào khoảng tĩnh lặng đến rợn người, vẳng vào nỗi buồn lan tỏa rộng trong làn gió biển nhẹ - “Rất đáng để thử, phải không? Đấu với một đối thủ mạnh, chết vì chính tâm nguyện của mình, Seiza chết vinh quang đấy chứ....”

Sinh ra làm sát thủ, giết hàng trăm con người, rồi xuối cùng bị một người duy nhất giết. Ấy là cuộc đời của một “sát thủ” chăng?

“Li Syaoran thật sự rất mạnh” – Naoko vẫn nhìn ra ngoài khơi xa, vẫn lặng lẽ ngắm những cánh chim bay chờn vờn, vẫn lắng nghe tiếng sóng vỗ lên mạn tàu – “Thật sự rất mạnh....”

--------------------------

“Naoko, mắt ngươi không tốt, phải không?”

“.....”

“Coi nè, đây nghe nói là loại kính giúp nhìn tốt hơn. Ta lấy của quốc vương đấy. Ngươi dùng thử xem”

“Seiza, ngươi.....”

“Đừng nói nhiều. Cứ thử đi!”

-----------------------------

Đôi mắt xám ấy vẫn cười, vẫn luôn lạnh lùng với mọi chuyện, vẫn luôn đùa giỡn với mọi chuyện. Con người ấy vẫn lặng lẽ gắn kết mọi người với nhau. Seiza vẫn luôn âm thầm biến những chuyện không thể thành có thể....

-----------------------------

“Đến bao giờ ngươi mới thôi đùa giỡn với mọi thứ thế này, Seiza?”

Cười.... Vẫn luôn cười....

“Chắc không đâu. Ta sẽ thôi đùa giỡn nếu mọi thứ thật sự trở nên tốt đẹp. Vì thế, ta sẽ đùa đến cuối đời. Vì ta sẽ chết trước khi mọi thứ trở nên tốt đẹp....”

-------------------------------

Gió biển lặng lẽ thổi. Gió buồn bã cất tiếng khóc. Gió đưa tiễn một đời người.... Một con người phong lưu lơ đãng, một con người tự do như những cơn gió. Đi khắp nơi, hiểu thấu tất cả, rồi lại cười để làm mọi thứ biến mất....



“Ta sẽ giết Li Syaoran!” – tiếng Nakuru vang lên cùng nỗi hận thù. Bàn tay hắn nắm chặt vào thanh kiếm đeo bên người. Hàm răng nghiến vào nhau như sợ nỗi hận bùng phát có thể làm tất cả nổ tung. Hắn nắm thật chặt, chặt đến mức máu rơi ra từ nắm tay – “Ta – sẽ - giết – Li Syaoran”

Không ai nói thêm điều gì. Đã quá nhiều nỗi hận trùm lên một người. Sự chết chóc.... Nỗi đau lòng.... và những lời hứa.... Li Syaoran sẽ phải chết! Không phải là điều gì, không phải những cái chết. Không phải trả thù cho Seiza. Đôi mắt đỏ như hằn xuống, hằn rất sâu, rất sâu. Ánh mắt phẳng lặng như làn nước trong của Naoko như sục sôi, như nung nấu. Chưa ai nhìn thấy Naoko tức giận, nhưng hiện nay, thù hận đã lớn đến mức không thể che dấu. Cô để mặc cho tất cả thể hiện trên ánh mắt, trên khuôn mặt. Không! Không phải vì Seiza! Đối với “Tứ đại hộ pháp”, cái chết chỉ là một trong những nhiệm vụ sẽ phải thực hiện. Chết không bao giờ là tốt đẹp, chết không bao giờ là niềm vui, nhưng chết là một thứ tình cảm của riêng những người sát thủ tài ba ấy... Tuy nhiên, nếu chết trong lúc đi ám sát một kẻ đáng chết sẽ làn niềm vinh quang... Còn lúc này.... cái chết của Seiza làm công chúa Sakura suy sụp. Cây kiếm của Li Syaoran làm công chúa đau lòng. Bàn tay Syaoran phá vỡ tất cả. Li Syaoran đã suýt giết chết công chúa Sakura.

Biết là sẽ chết

Biết là sẽ biến mất...

Nhưng sao vẫn đau đến vậy?

Chẳng ai cản được nỗi buồn cùng sự nuối tiếc. Chẳng ai không đau khi một phần của mình mất đi. Nhưng đau theo cách nào? Những sự lựa chọn chỉ cho phép chọn một....

Nụ cười thoáng nở trên những đôi môi. Gió vẫn thổi và mặt trời vẫn chiếu sáng. Mây vẫn mang màu của mùa đông lặng lẽ. Thời tiết vùng biển Hongo vẫn bị ảnh hưởng sâu sắc của thời tiết Lamia, không lạnh giá, mà ấm áp. Và trên cao, chim vẫn bay cùng sóng.

“Hôm nay.... là một ngày đẹp trời!”

Im lặng. Đồng tình. Ba người lặng lẽ dõi theo những sự vật khác nhau. Nhưng đôi mắt ráo hoảnh.... Và đôi môi khẽ cười...

“Ta đã muốn nói với Seiza rằng trà của hắn pha rất tệ.....” – Naoko nhẹ nhàng lên tiếng khi đôi mắt chăm chú nhìn đám mây xám trôi lặng lẽ. Cánh chim chập chờn như muốn sánh tầm cao với mây, rồi bất lực lượn xuống dưới – “Nhưng trong một ngày đẹp trời như hôm nay thì lại rất thích hợp để thưởng thức thứ trà ấy....”

Nakuru chỉ cười, đôi mắt lim dim. Bhamaru đứng lên, nhìn về phía boong tàu. Hắn khẽ cười....

“A.... Nhưng ta thì không muốn đâu.... Ta đã uống quá nhiều rồi.....”

Lời nói bay theo gió.... Chim đưa tiếng nói lên cao.... Gió đẩy nỗi buồn đi cùng biển khơi dậy sóng....

“Công chúa, đến một ngày nào đó, tôi sẽ chết vì công chúa. Khi ấy, công chúa nhớ cầu chúc cho tôi, được không?”

Cười....

Tại sao vẫn cười khi thốt lên tên cái chết?

Tại sao lại nhẹ nhàng đến vậy?

“Nhưng ta không muốn Seiza chết. Mạng sống của ngươi là của ngươi. Xin đừng vì ta mà chết”

Đôi mắt xám vẫn dịu dàng cùng nụ cười mỉm trên môi........

“Bởi vì mạng sống của tôi là của tôi, nên tôi mới muốn vì công chúa mà chết. Nếu không..... tôi sẽ không biết rằng, mạng sống của tôi vẫn còn cần thiết để làm một cái gì đó...”

--------------------------------------

Sakura ngồi thẫn thờ, người dựa vào bức vách trên boong tàu, hai tay ôm lấy chiếc bình trong suốt. Những mảng thịt nhỏ nổi lên bên trong bình. Đã rất cố gắng, nhưng Yukito cũng không thể thu hồi toàn bộ những mảnh vụn của thân xác Seiza. Tất cả đã vỡ vụn, không còn nguyên vẹn.. Tại sao lại chết thê thảm đến thế chứ, Seiza? Tại sao lại chết không toàn thây? Tại sao ta không thể có được một phần hoàn chỉnh của ngươi để chôn cất? Tại sao........

Những câu hỏi vang lên trong vu vơ, rồi lại vụt trôi vào chính nơi nói xuất phát. Thật là ngốc nghếch! Tại sao mạng sống của ngươi lại không còn cần thiết, Seiza? Đối với ta và tất cả mọi người, ngươi thật sự rất quan trọng. Nhưng rồi, ngươi vẫn chết. Ngươi đã biết trước là mình sẽ chết, phải không Seiza?

Sakura không biết mình đã ngồi đây bao lâu. Cô cũng không rõ mình đã ôm bình máu của Seiza từ lúc nào. Nhưng cô biết, mình cần phải bảo vệ chút ít còn sót lại này. Eriol đã chết! Anh đã chết trong vụ nổ của đảo Hongo, vụ nổ do chính tay cô dàn dựng. Chính Sakura đã gây ra cái chết của anh. Chết mà không để lại một di vật, chết mà không để lại đến một giọt máu và một mảnh vụn của thân xác. Và cả Tomoyo. Chết...... Nằm sâu dưới đất đen lạnh lẽo, tưởng chừng đã có thể yên bình với những cánh hoa mộc lan trắng tỏa hương ngào ngạt, tưởng chừng đã có thể sống một cuộc sống an lành bên người mình yêu thương, dù không thể gặp mặt, dù không thể trao cho nhau một nụ cười, một ánh mắt, nhưng họ vẫn bên nhau. Và trên một ý nghĩa nào đó, họ vẫn sống. Họ đã sống, cho đến ngày Sakura xuất hiện....

Thân xác tan biến vào tro bụi.... Những mảnh vụn hòa cùng không khí..... Những giọt máu hòa cùng dòng nước biển..... Còn lại nơi đây, chỉ còn lại những kỉ niệm, kỉ niệm của Tomoyo và Eriol. Không một chút gì còn sót lại. Không một nấm mồ để tưởng nhớ. Họ đã hoàn toàn biến mất trên thế gian. Không còn bất cứ một vật nào để chứng minh họ đã từng tồn tại. Họ chỉ còn lại trong kí ức của những người đã gặp, đã biết, và đã sống. Sakura muốn lưu giữ lại những phần kỉ niệm ấy. Nếu bây giờ, tất cả những người có thể biết đén sự tồn tại của họ đều chết đi, còn ai có thể biết rằng những con người ấy đã sống?

Tomoyo....

Eriol...

Và bây giờ là Seiza!

Cái chết của Eriol làm trái tim quặn đau. Eriol – người bạn thân thiết cuối cùng của Sakura – đã chết do chính bàn tay cô. Xác chết nổ tan dưới cái vụn nát của kí ức. Hình ảnh ngọn lửa liếm lên phần cuối cùng của sự sống như hằn sâu vào tận trong tâm trí Sakura. Đôi mắt cô ghi lấy, ghi thật sâu hình ảnh cuối cùng ấy, hình ảnh hòn đảo nhỏ nổ tan, âm thanh của những tiếng rú vang trong không gian buổi bình minh. Đau lắm.... Rất đau.... Nhưng đến bây giờ, cô mới thật sự hiểu, thế nào là một cái chết. Đến bây giờ, cô mới biết, cái gì gọi là thê lương. Cho đến khi bước chân lên vũng máu của một người mình yêu thương, Sakura mới biết đau đớn là như thế nào....

9 năm trước, ngày cung điện sập đổ ngay trước mắt Sakura, ngày tất cả mọi thứ biến mất, ngày kí ức bị vùi sâu trong đống bụi tàn của đất đá, Sakura ngỡ “Tứ đại hộ pháp” đã chết. Hoặc cũng có thể, Sakura tin tưởng vào khả năng của họ, vì thế cô đã không lo lắng. Và cũng có thể, cho đến khi cô lấy lại được kí ức, Nakuru đã trở về bên Sakura, đã trở về để chứng minh rằng “Tứ đại hộ pháp” vẫn còn sống. Chính sự trở về đầy đủ, yên bình của bốn người đó đã khẳng định niềm tin mãnh liệt của Sakura: “Tứ đại hộ pháp” không bao giờ chết. Niềm tin đó vẫn luôn theo Sakura, cho đến hôm nay, cho đến khi tận mắt chứng kiến một cái chết, cho đến khi chính tay cô nhặt nhạnh từng mảnh vụn của một đời người.... Cho đến khi.... hi vọng và niềm tin cùng lúc bị dập tắt.

Tại sao lại chết, Seiza? Cái chết đau thương dưới lưỡi kiếm vô tình của một người Sakura đã không giết. Là lỗi của cô, phải không? Chính cô đã không giết Syaoran, để giờ đây, cô phải trả giá cho điều ấy...

“Không giết tôi, cô sẽ hối hận, Sakura....”

Và bây giờ, Sakura đã thật sự hối hận. Cô hối hận vì đã gặp Syaoran, hối hận vì đã yêu anh. Cô hối hận vì đã không GIẾT Syaoran. Chính sai lầm ấy của Sakura, chính trái tim yếu đuối của cô đã dẫn đến kết cục ngày hôm nay, dẫn đến cái chết của Eriol, Seiza. Người phải chết đáng ra là cô, chứ không phải là họ....

Thiên đường không còn xa nữa đâu, Sakura....

Không còn xa nữa sao, Eriol? Không còn xa nữa khi tất cả đều đã chết phải không? “Thiên đường” rồi sẽ xuất hiện khi em đã bước chân lên máu của chính những người em yêu thương? “Thiên đường” có thể còn hiện hữu không khi chính em đã giết anh, giết Seiza, và nhiều người khác nữa? Nhiều người khác nữa.... Đúng vậy! Hình ảnh một vùng biển đẫm máu chợt hiện lên trước mắt Sakura. Những xác người nát tan cùng tiếng nổ kinh hồn. Ngọn lửa như muốn nuốt hết tất cả những gì nó đi qua. Những giọt máu đỏ nhuộm lấy cả không gian và dòng biển. Hòn đảo thanh bình của thiên đường năm xưa giờ chỉ còn lại trong kí ức, chỉ còn tồn tại như một huyền thoại không bao giờ có thật. Những xác chết ấy.... trôi nổi và không vẹn toàn. Người thân của họ cũng sẽ đau buồn giống như Sakura lúc này, phải không? Người thân của họ cũng uất hận giống như cô, phải không? Họ sẽ thấy gì khi nhìn xác người thân của mình vỡ vụn? Sakura đã biết, đã hiểu, hiểu khi nhìn thân xác Seiza vụn nát ngay trước mắt mình. Hiểu nỗi hận thù khi thanh kiếm của cô xuyên qua Syaoran. Hiểu khi dòng nước mắt không thể chảy. Nhưng.... chỉ là cô đã hiểu, thế thôi.

Yukito ngồi im lặng bên Sakura. Không ai nói gì. Bên ngoài, lá cờ đã rách bươm vẫn bay trong gió. Tiếng quạ réo lên trên nền trời xanh thăm thẳm. Yukito hiểu nỗi đau đớn trong lòng Sakura, mặc dù khuôn mặt cô hoàn toàn thản nhiên. Nó không còn đau đớn như khi Tomoyo chết, không còn căm phẫn như ngày cô ôm lấy xác Touya. Hôm nay, khuôn mặt ấy hoàn toàn bình thản, bình thản đến đau lòng! Đôi mắt u buồn sâu thăm thẳm đã không gào thét, đã không vật vã, nhưng lại là sự hận thù bốc lên, trào ra qua ánh nhìn. Nỗi hận thù không bao giờ có thể dập tắt....

“Em có thể hỏi anh một chuyện không, anh Yukito?” – Sakura chợt nói. Bàn tay cô ôm chặt lấy chiếc bình đựng máu Seiza. Đôi mắt cô vẫn nhìn bâng quơ vào không gian. Giọng nói đều đều như vô cảm, như chưa từng trải qua bất kì nỗi đau nào, chưa từng chứng kiến một ai ra đi – “Chúng ta đang chiến đấu vì cái gì?”

Yukito thở dài. Điều anh lo lắng dường như đã trở thành hiện thực. Có lẽ đó là điều tốt hơn với Sakura chăng? Nhưng..... ước nguyện của Touya, anh muốn thực hiện.

“Trước đến nay, em đã chiến đấu vì cái gì, Sakura?”

Sakura cười, lạnh giá:

“Vì cái gì à? Vì ‘Trả thù’. Em muốn trả thù cho ba mẹ. Nhưng ngày đó, em bị lôi cuốn bởi sự thù hận của anh hai. Em không hề có ý muốn trả thù. Còn từ ngày anh hai mất, em thật sự muốn trả thù cho anh hai. Nhưng..... đến bây giờ, em chợt hỏi, Em đang chiến đấu vì cái gì? ‘Vì hạnh phúc của mọi người’, điều đó thật vô lí. ‘Vì hạnh phúc của mọi người’, vậy mà lại có đến hàng ngàn người chết, hàng ngàn gia đình gặp bất hạnh. Chỉ vì em muốn ‘Trả thù’ mà mọi người chết. Eriol.... và cả Seiza....”

Nếu không chiến đấu nữa, Sakura sẽ hạnh phúc hơn chứ? Rồi cô sẽ sống yên bình, phải không? Sống yên bình với nỗi day dứt trong lòng vì những người đã chết, vì những người vẫn đang chiến đấu sao?

“Em sẽ từ bỏ chứ, Sakura?”

Yukito lặng lẽ nói sau một hồi lâu im lặng. Anh vẫn biết những lời an ủi của anh lúc này không thể khiến nỗi đau của Sakura vơi bớt, chính vì vậy mà anh không nói gì. Nhưng bây giờ, anh phải nói. Sau một lúc im lặng, Sakura khẽ cười:

“Từ bỏ? Tại sao?”

“Anh nghĩ.....”

“Em hiểu. Anh sợ rằng em sẽ từ bỏ khi thấy bao nhiêu người chết, đúng không? Không, Yukito! Em sẽ không từ bỏ. Em sẽ không từ bỏ cho đến khi nào giết được Li Syaoran”

Sakura nói với nụ cười lạnh giá trên môi. Cô đang cười cùng nỗi đau, cười với khuôn mặt bình tĩnh và đôi mắt vô hồn, vô cảm. Cô đang cười giống như một người không có trái tim. Nụ cười không còn là của “thiên thần”.

“Hãy cứu Syaoran..... Chỉ Sakura mới làm được điều đó....”

Đến bây giờ, đã không ai có thể cứu được Syaoran nữa rồi, Garraku! Bởi vì bây giờ, chính Sakura mới là người cần được cứu.

Hận thù....

Chết chóc....

Bởi vì chiến tranh luôn tàn khốc....

“Về kinh thành Tomoeda.....” – Yukito thở dài, xoa nhẹ mái tóc bết máu của Sakura – “....rồi anh sẽ cho em xem em đang chiến đấu vì cái gì, Sakura....”

Thiên đường không còn xa nữa đâu, Sakura.... Chỉ một chút nữa thôi...

Chỉ một chút nữa thôi.... Rất gần.....

Con tàu lặng lẽ lướt đi. Phía sau, một đoàn tàu thuyền vội vã đi theo, bỏ lại sau những phần kí ức cuối cùng của một thiên đường đã từng tồn tại.

Ngoái mắt trông lại, lửa đã tàn. Mặt trời yếu ớt chiếu sáng vùng biển của thần Chết. Đảo Hongo – lãnh địa của thương buôn – giờ đây chỉ còn là một huyền thoại trong kí ức của những người còn sống - những người đã chứng kiến giây phút cuối cùng của một thiên đường....

Vĩnh biệt

CÒN NỮA

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Đường Hạnh Phúc 1

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook