Chương 60: TA NHẤT ĐỊNH PHẢI SỐNG!
Rinca_seta
22/12/2015
Khi nắng trải dài trên hàng cây xanh cùng tiếng chim hót vang, cũng là lúc bầu trời Clow báo hiệu một mùa hạ nóng bức đang đến gần. Những cơn mưa bất ngờ đổ xuống cùng sấm chớp làm nhiều người chợt giật mình. Chớp rạch ngang như muốn xé rách bầu trời. Côn trùng cất tiếng hát, chúc mừng một mùa nắng mới lại tới. Thời gian vẫn trôi, không ngừng lại. Thời gian không đợi chờ không gian. Nắng vẫn lên, vẫn làm mướt những hàng cây, những nhành hoa cùng những cánh bướm rập rờn. Thiên nhiên vẫn cố gắng trưng bày phần đẹp đẽ nhất của mình ra, để khoe, để diện, mà không hề biết, máu đang làm lu mờ vẻ đẹp thơ mộng của thiên nhiên.
Lại một mùa xuân qua đi, một mùa xuân với tiếng khóc than trong kinh thành Kinomoto, một mùa xuân cây cối vẫn đâm chồi, muôn hoa vẫn đua nở, nhưng con người không còn nở nụ cười. Máu đỏ nhuộm thẫm kinh thành. Tiếng khóc than vang lên trên từng ngõ ngách. Năm xưa, dù người dân Clow không phải là những người có cuộc sống sung túc, nhưng kinh thành Tomoeda, đặc biệt là khu phố quý tộc vẫn luôn giữ được vẻ ngoài hào nhoáng cho mình. Tiếng ồn ã, tiếng buôn bán, công việc kinh doanh..... diễn ra trên diện rộng, tạo nên vẻ phồn hoa cho Tomoeda. Nhưng đó là năm xưa, giống như một thời quá khứ xa xăm đã trôi vào quên lãng, trôi dạt về phương xa xôi theo những cánh quạ đen bay trên bầu trời xanh. Xác chết nằm thành đống trên đường phố. Người chết đói, người chết do sự tra tấn của quân lính triều đình.... Những hố chôn tập thể vẫn ngày một đầy lên, cho đến một ngày, những hố chôn ấy không còn đủ để chứa xác người. Bãi rác nằm gần nghĩa trang ở khu phố quý tộc xưa đã trở thành nơi ném xác người của quân triều đình. Ruồi bọ bâu trên xác chết, giờ tạo thành khoảng không gian đen ngòm trước những thớ thịt thối nát cùng tiếng oán than. Mùi tử khí bốc lên ghê rợn, hòa vào không khí mùa xuân, hòa vào không gian mùa hạ đang chậm rãi đến gần.
Mùi khói bốc lên khét lẹt, nhấn chìm kinh thành Tomoeda vào màu xám xịt và sự u ám. Để truy quét Kinomoto, triều đình cho đốt trụi khu phố quý tộc. Cả một dãy phố chìm vào biển lửa. Những ngôi nhà khang trang, những cánh cổng rộng lớn, những khu vườn rậm rạp..... biến mất vào màu đỏ rực của tử thần. Quá khứ, kỉ niệm...., tất cả bị chôn vùi trong hơi nóng nực của lửa và mùi khó chịu của khói. Sonomi Daidouji tặc lưỡi bỏ ngôi nhà mình đã sinh sống suốt bao năm lại, cùng Yukito, Hiyula và Akane chuyển lên núi Kanka chỉ trước khi lửa cháy một ngày, nhờ đó thoát khỏi sự truy sát của thần Lửa. Nhưng hàng trăm người thiệt mạng, hàng chục đứa trẻ cất tiếng khóc trong sự bỏng rát, trong tiếng than của lửa đỏ. Chết chóc bao trùm cả kinh thành. Nỗi căm hận, sự đau xót vây kín những khuôn mặt lấm lem. Hận triều đình, hận cả Kinomoto.
Mùa đông năm trước, từ đảo Hongo trở về, Sakura đã tận mắt thấy thế nào là “địa ngục trần gian”. Những xác người hôi thối bốc mùi trong giữa cái lạnh mùa đông, những con người khốn khô vạ vật dưới đất, những đứa trẻ bám lấy vạt áo cô chỉ để xin một chút gì ăn bảo toàn mạng sồng. Những người già nằm ngả trên phố. Những tên lính sẵn sàng giết một người dân vô tội chỉ vì người đó đi lướt qua chúng. Tiếng khóc, tiếng kêu gào vọng vào tai. Nỗi hận thù ngấm sâu vào từng giọt máu. Cảnh tượng thê thảm của kinh thành Tomoeda phồn hoa một thời trải dài trước mắt Sakura. Có lẽ, đúng như Yukito nói, cô đã biết, cô chiến đấu vì cái gì.
Trở về kinh thành khi tòa nhà đã cháy rụi, Sakura cùng “Tứ đại hộ pháp” chuyển về sống tại doanh trại quân đội ở khu vực núi Kanka. Sakura, với sự giúp đỡ của Naoko và Yukito, đã cố gắng chiếm lấy sự ủng hộ của người dân. Đối với dân chúng ở các khu vực ngoài, công việc không quá khó khăn. Người dân vốn đã chịu khổ do sự bóc lột của triều đình, nên dễ dàng đồng ý đi theo quân Kinomoto gần như ngay lập tức. Nhưng đối với dân chúng kinh thành, việc thuyết phục đã kéo dài khá lâu. Nhờ những việc Sakura đã cho giúp đỡ khu dân nghèo trong kinh thành khi chưa đi Lamia, nên người dân nghèo ở đó cũng đồng ý giúp đỡ. Những người dân sống ở các khu kinh tế trọng điểm của kinh thành trước đây thì không đơn giản như vậy. Bọn họ đã từng có cuộc sống sung túc, sống trong nhung lụa giàu sang, trong tiếng cười và niềm vui. Bọn họ nuối tiếc niềm hạnh phúc ấy, dù chỉ là một thứ ảo ảnh. Theo họ, chính Kinomoto đã phá vỡ cuộc sống của họ, đẩy họ vào đau khổ, bất hạnh. Họ căm ghét triều đình, nhưng cũng không ủng hộ quân Kinomoto. Sau một thời gian thuyết phục, chi trả tiền ăn, cung cấp lương thực...., nhưng vẫn không thể khiến những người dân khốn khổ ấy đổi ý, Sakura đành chấp nhận sự thất bại. Tuy nhiên, do dân chúng, dù không theo phe Kinomoto, nhưng cũng không giúp triều đình, nên quân Kinomoto tạm thời có thể yên tâm.
“Đồi ma” vẫn là một nơi khiến nhiều người khiếp sợ. Không ai dám đến gần khu vực này, kể cả quân lính triều đình. Do vậy, nơi đây là một địa điểm an toàn, thích hợp cho công việc huấn luyện quân đội, mở doanh trại và thực hiện những hoạt động bí mật khác. Thương buôn thường xuyên giúp đỡ quân đội trong vấn đề lương thực, nhưng cũng chưa từng đến gần khu vực này. Mọi công việc trao đổi đều do Yukito trực tiếp thực hiện ở rừng Tomoeda. Gần đây, triều đình kiểm soát nghiêm ngặt vấn đề lương thực. Tất cả thương buôn đều không được đưa lương thực ra khỏi kinh thành khi không có lệnh. Hàng hóa từ ngoài vào kinh thành hoặc từ kinh thành ra đều được kiểm tra kĩ càng qua 5 trạm. Giải quyết vấn đề lương thực trở thành nỗi lo của Yukito và Sakura. Cuối cùng, Yukito quyết định mua lương thực của người dân sống ở sau núi Kanka. Đây là việc làm có tính đánh cược cao, bởi nếu có mối liên hệ với người vùng núi Kanka, tính bảo mật sẽ giảm sút, có nguy cơ bại lộ địa điểm doanh trại. Mọi việc giao dịch đều được trao lại cho “Thủy thần” Naoko của “Tứ đại hộ pháp”.
“Đồi ma”, Tiếng quân đội luyện tập dội vang vào từng hốc cây. Mặt trời chiếu xiên xiên, nhuộm đỏ cả khoảng trời. Hoàng hôn trải dài trên từng hàng cây. Những giọt mổ hôi đổ xuống, thấm đẫm nền đất, rồi đỏ rực lên giữa bầu trời buổi chiều tà. Dưới sự chỉ đạo của Sonomi Daidouji và Nakuru, quân đội Kinomoto luyện tập tích cực. Sau thắng lợi ở đảo Hongo, quân đội Kinomoto đã không còn lo lắng về vấn đề vũ khí. Tất cả đều được trang bị những thứ vũ khí tối tân nhất của Shimon, khiến quân đội thấy tự tin hơn vào chiến thắng trước mắt. Hiện nay, Bhamaru vẫn tiếp tục đi tìm và bổ sung quân đội. Quân Kinomoto lại bắt tay xây dựng lực lượng, sẵn sàng cho một trận chiến quyết định cuối cùng.
Khu nhà xây dựng vội vã, ánh lên những tia sáng phản vào từng lớp đất vẫn còn ướt sau trận mưa rào bất chợt đổ xuống. Cột nhà nhìn yếu ớt, nhưng vẫn đủ để nâng đỡ ngôi nhà trong suốt những cơn thịnh nộ của trời đất. Côn trùng cất tiếng kêu vang dội những lớp đất ướt. Trời tối dần. Quân lính dừng buổi tập, trả lại không gian yên tĩnh cho vùng núi Kanka. Sonomi và Akane phụ trách việc bếp núc cùng những người phụ nữ ít ỏi còn sót lại sau trận chiến ở “Xứ Tuyết”. Tiếng ồn ã tắt đi, chỉ còn tiếng chim hót trở về tổ, tiếng lá cây xào xạc. Ánh mặt trời đỏ rực, nhuộm không gian, nhuộm cả nỗi lòng.
“BHAMARU...... BHAMARU.... RA ĐÂY NGAY!”
Tiếng gọi lớn vang dội, cắt ngang sự tĩnh lặng của khu rừng núi hiểm trở. Giọng nói dội vào vách nhà, vọng lên thành những tiếng vang ồn ào. Quân lính ngừng tắm rửa, ngóng tai nghe. Phụ nữ ngừng nấu nướng. Những chú chim giật mình vì tiếng động lớn. Mái tóc vàng bay trong cơn thịnh nộ. Những giọt mồ hôi nhỏ trên nền đất. Thanh kiếm rung lên như hòa cùng sự giận dữ của chủ nhân.
“Đừng hét ầm lên như thế, Nakuru” – Bhamaru xuất hiện cùng bình rượu trên tay. Đôi mắt đỏ thờ ơ nhìn Nakuru như một sự đương nhiên luôn luôn là thế. Nakuru dừng lại, ngắt luôn tiếng thét vang của mình. Hai đôi mắt gườm gườm nhìn nhau. – “Ta biết ngươi nhớ ta nhưng....”
“Im đi, ‘Đầu lợn’” – Nakuru quát lên, không làm Bhamaru giật mình mà chỉ khiến đôi mắt đỏ của hắn trở lên dữ dằn hơn. Sự thờ ơ biến mất. Bhamaru sẵn sàng vào vị trí chiến đấu, chỉ cần có điều kiện – “Ngươi lấy bình rượu đó CỦA TA”
Bhamaru cười khẩy, đưa bình lên uống, rồi đung đưa như chọc tức:
“Ồ, ‘Của ngươi’? Từ đâu ra vậy?”
“Trên đó chẳng gi ‘Của chủ tướng’ là gì? Rượu do Naoko lấy về, mà ‘chủ tướng’ của cô ta chính là TA!” – Nakuru giậm chân tức giận. Sau cuộc tập luyện với quân đội, mái tóc hắn bết lại vì mồ hôi, nhưng vẫn không hề suy giảm tính hiếu chiến tiềm ẩn trong máu. Nakuru rút kiếm, sẵn sàng chiến đấu.
“Tốt thôi! Tốt thôi!” – Bhamaru vung vung cây chùy một cách hờ hững. Vắt bình rượu qua vai, Bhamaru đứng đối mặt với sự tức giận của Nakuru. Nụ cười gằn nở trên môi hắn – “Ngươi là một kẻ ngu ngốc, Nakuru! Nhưng sự ngu ngốc lớn nhất của ngươi là tự nhận mình là ‘Chủ tướng’ trước mặt ‘Chủ tướng’ thật sự của ‘Tứ đại hộ pháp’ – tức là TA. Kẻ muốn soán ngôi thông thường sẽ là án tử”
Nakuru cười nhạt. Hai đối thủ lao vào nhau. Tiếng binh khí lại vang lên làm náo động khu núi vắng. Quân lính khẽ cười, những người phụ nữ lại cất tiếng hát để tiếp tục công việc của mình. Văng vẳng trong gió, tiếng hai kẻ hiếu chiến thét vang. Chiếc bình lắc lư trên vai Bhamaru. Nakuru vươn tay, cố gắng cướp lấy, nhưng chỉ là vô ích. Bờ vai Bhamaru rộng, kết hợp với thân người to lớn của hắn đủ để gây khó khăn, ngăn cản mọi nỗ lực của Nakuru. Cả hai gầm lên, lại tiếp tục tung ra đủ mọi chiêu thức. Bình rượu lắc mạnh, rồi tuột xuống.
“Ôi không...”
Cả hai rên lên, đồng loạt lao xuống. Trong thời kì thiếu thốn lương thực như hiện nay, để có được một bình rượu, chắc chắn Naoko đã phải vận dụng toàn bộ tài thương lượng của cô. Chỉ một giọt rớt ra cũng đã là một sự lãng phí ghê gớm. Bàn tay to của Bhamaru giơ ra sẵn sàng đỡ lấy khi bình rượu rơi xuống. Nakuru cũng xoài người để đón. Nhưng.... “chiếc bình quý” ấy không xuất hiện trên bàn tay của họ. Thay vào đó, một đôi giày lấm lem bùn đất đứng chắn trước mặt hai người.
“Các ngươi đang luyện tập cái gì à?”
Giọng nói trong veo vang lên giữa không khí nóng oi ả của một buổi chiều tối mùa hạ. Naoko cầm bình rượu, đôi mắt trầm lặng giấu sau cặp kính dày, giấu đi cả một thoáng ngạc nhiên khi nhìn hai người đồng đội. Nakuru và Bhamaru thở phào, nhìn bình rượu đã an toàn trên tay Naoko. Naoko giơ bình rượu ngang trước mặt, lẩm nhẩm hàng chữ viết trên đó.
“‘Của chủ tướng’? À, chắc là rượu ta đem về cho binh lính. Không ngờ bọn họ muốn để cúng Thái tử Touya” – Naoko nói bằng giọng trầm lặng kéo dài khi nhìn hai người đồng đội nằm dưới đất – “Các ngươi đã uống à?”
Nakuru đứng dậy, cằn nhằn. Bhamaru chỉ cười trừ quay đi. Naoko nâng cặp kính mắt, nhìn chăm chú vào vẻ cau có của hai người. Cô khẽ quăng bình rượu qua vai, cùng chiếc bình lớn ở trên lưng. Hai chiếc bình chạm vào nhau, kêu lên những tiếng vui tai. Naoko lục tìm trong chiếc túi đem theo bên mình, lôi ra một cuốn sổ nhỏ:
“Được rồi.... ‘Thổ thần’ Bhamaru và ‘Phong thần’ Nakuru.... Mỗi bữa ba suất.... Hơi nhiều.... Từ giờ, sẽ giảm đi, còn hai suất cơm một bữa”
Naoko lẩm bẩm như nói với chính mình. Đôi mắt u buồn phẳng lặng không để ý đến sự sửng sốt xen lẫn cơn giận dữ bùng lên trong ánh mắt Nakuru. Bhamaru há hốc mồm kinh ngạc đến thảng thốt. Khi Naoko vừa quay đi, một thanh kiếm chặn ngang cổ cô. Những lỗ nhỏ phản chiếu ánh sáng đỏ thẫm như màu máu của buổi chiều tà trên vùng núi. Lá cây xào xạc, in bóng trên lưỡi kiếm sáng loáng. Naoko bình thản nhìn thanh kiếm, hơi đảo mắt về phía người chủ của nó.
“Lâu nay ta nín nhịn ngươi vì ngươi là người trực tiếp lo việc lương thực, nhưng hôm nay ngươi đã đi quá xa rồi, Naoko. ‘Cắt suất cơm của ta’? Ngươi đang muốn tiếm quyền đấy”
Naoko nhìn Nakuru bằng đôi mắt lặng yên. Không một gợn sóng, không một sự lo lắng, không có cả bất ngờ. Cô đảo mắt xuống cuốn sổ trên tay.
“Ta đã ngỡ ngươi không gây sự với ta là do hối lỗi vì những gì đã phá của ta suốt thời gian qua, không ngờ chỉ vì miếng ăn.... ‘Phong thần’ Nakuru, giảm thêm một suất, còn lại một”
Tiếng kiếm xé gió vang lên trong màu trời đang thẫm lại. Xa xa, mùi khói tỏa lên ấm áp. Không gian đượm buồn, nhưng vẫn tỏa lên sự thân quen của cuộc sống. Tiếng bước chân, tiếng cười nói vọng vào những gốc cây già u uất. Những ánh mắt hơi dừng lại khi tiếng vỡ vang lên. Tiếng vỡ dội vào khoảng trời, dội vào cánh chim bay vội vã. Bóng tối bao trùm rừng cây bao la tăm tối. Khoảng ánh sáng cuối cùng của mặt trời rọi lên những giọt nước tung lên cao theo tiếng đổ vỡ của chiếc bình. Bình rượu lăn xuống đất, vỡ tan. Dòng nước trắng **c trào ra, ngấm vào nền đất ướt.
Cặp mắt bình lặng của Naoko nhìn xuống đám bình vỡ nát dưới chân. Cả người cô ướt sũng nước. Cô đưa tay cất cặp kính mắt vào chiếc túi đeo bên mình, quay lại nhìn Nakuru:
“Đây là chiếc bình thứ 99 rồi, Nakuru....”
Nakuru vác thanh kiếm lên vai, cười khẩy:
“Vậy ta sẽ làm cho nó tròn 100”
Hai đấu thủ lại lao thẳng vào nhau. Tiếng gươm chạm vào thanh kiếm đang lóe lên những tia sáng cuối cùng, tạo thành những âm thanh vui tai. Bhamaru khẽ lắc đầu, nhặt những mảnh vỡ của bình rượu, tiếc rẻ. Hắn nhìn hai người đồng đội đang giao đấu bằng vẻ mặt thích thú. Bọn họ vẫn luôn đấu với nhau, nhưng vẫn chưa một lần phân thắng bại. Mỗi lần “Phong thần” và “Thủy thần” giao đấu, Bhamaru chỉ được lợi chứ không thiệt hại gì. Trong “Tứ đại hộ pháp”, có lẽ chỉ có Seiza chưa từng đấu với ai. Hắn luôn biết cách giữ hòa bình với các thành viên, dù những câu nói của hắn thường đánh thẳng vào điểm yếu và nỗi bực tức của người khác. Phải rồi.... Bhamaru thờ dài. Seiza cũng đã chết được một thời gian. Suốt khoảng thời gian qua, công chúa vẫn sống bình thường, vẫn điều khiển mọi công việc của quân đội, nhưng đôi mắt công chúa dường như u buồn hơn. Bhamaru nhìn sang phía Nakuru và Naoko. Nakuru vẫn hét lên ầm ĩ, vẫn cố tận dụng tất cả những cơn gió yếu ớt của mùa hè để giao đấu với Naoko. Naoko vẫn bình tĩnh đối phó. Mọi thứ vẫn bình thường. Bình thường ở bề ngoài.... Vì tận sâu trong tim, Bhamaru biết, tất cả đều cảm thấy trống vắng như nhau.
Mặt trời chỉ còn lại một vầng đỏ giữa bầu trời. Một ngày lại đang qua đi. Thời gian vẫn không đợi chờ. Bhamaru khum tay nhìn lên trời. Khẽ cười....
“Vậy là.... Mùa hè sắp tới rồi....”
__________________________________________________ __________
Sakura khẽ đung đưa chân trên chạc cây to. Những tán lá xanh um tùm, che lấp thân hình nhỏ bé của cô. “Đồi ma” vẫn không thay đổi. Mỗi buổi chiều tà, những cây hoa anh đào từ từ hiện lên trong sương mù, giống như bóng ma mơ hồ lặng lẽ. Mùa xuân đã kết thúc, hoa anh đào cũng đã tàn hết. Những cành cây rắn chắc, lá xanh bay xào xạc cùng tiếng chim hót vang rộn rã. Một buổi chiều tối mùa hạ, một buổi chiều tà mang theo nỗi buồn man mác. Mùi khói lan tỏa trong không khí, ấm áp mà sao vẫn buồn vời vợi. Những cây hoa anh đào nhẹ nhàng lung lay, gợi nhớ đến một khoảng kí ức xa xưa. Người đầu tiên chỉ cho cô những cây hoa này, người đã cố gắng làm mọi việc trong buổi chiều đông lạnh giá chỉ để có thể giành thời gian tạo niềm vui cho cô, người mà Sakura đã vô tình dành trọn trái tim mình.... Li Syaoran.... người mà cô muốn giết.
Hoàng hôn đang tắt dần. Đôi mắt Sakura buồn lặng lẽ ngắm nhìn mặt trời chậm rãi xuống núi. Năm xưa, khi cùng Tomoyo ngắm hoàng hôn buông xuống, Sakura luôn linh cảm nỗi buồn đau sẽ xảy ra vào thời điểm mọi thứ lụi tàn ấy. Dù thời gian trôi qua, dù trải qua bao gian nan cuộc đời, nhưng Sakura vẫn không thích Hoàng hôn. Đối với cô, hoàng hôn luôn mang theo chết chóc. Màu của hoàng hôn đỏ như màu máu, rực như tâm trạng đau đớn cùng sự tang thương. Cũng trong buổi hoàng hôn, Sakura đã chứng kiến khung cảnh thê lương của kinh thành. Cũng vào thời điểm mặt trời lụi tắt, cô đã nghe thấy tiếng kêu gào cầu cứu của những sinh linh nhỏ bé trong kinh thành Tomoeda phồn hoa một thời. Một buổi hoàng hôn đau thương. Một buổi hoàng hôn không thể nào quên, buổi hoàng hôn đã giúp Sakura biết, cô cần phải tiếp tục đấu tranh, không chỉ là trả thù.
Bởi vì chính Sakura gây ra, cô phải chuộc lại.
Cô phải cứu những sinh linh ấy....
Chiến tranh luôn khốc liệt. Lòng nhân từ và thương người không thể tồn tại trong chiến tranh. Sakura biết rồi sẽ có lúc, cô mất toàn bộ những người cô yêu thương. Và cũng sẽ có lúc, cô mất đi cả trái tim mình. Nhưng cô không từ bỏ. Nhất định không bao giờ từ bỏ. Đó là lời thề của cô!
“Một khi đã thề lời thề Hoàng hôn thì không bao giờ có thể thay đổi đâu, Sakura”
Sakura chợt cười. Anh đã từng thề với Hoàng hôn phải không, Li Syaoran? Vì vậy, anh không bao giờ thay đổi lời thề của mình, dù đó là lời thề sẽ giết tôi, phải không?
“Công chúa?”
Một giọng nói trầm trầm vang lên bên dưới cắt ngang luồng suy nghĩ của Sakura. Trời đã tối dần. Những cơn gió bắt đầu mang theo hơi lạnh của mùa đông. Sakura mỉm cười nhìn đôi mắt đỏ lo lắng nhìn lên trên.
“Công chúa lại trèo cao quá rồi!” – Bhamaru cười – “Xuống thôi. Đến giờ ăn rồi”
Sakura khẽ cười khi Bhamaru vươn người, dùng đôi tay mạnh mẽ của hắn nâng cô rời khỏi cành cây, đặt lên vai. Những khoảng kí ức vô hình chợt ùa về. Một kí ức bình yên của những năm tháng tuổi thơ mãi mãi không bao giờ trở lại....
“Ngươi càng lúc càng cao lớn, Bhamaru” – Sakura cười khi Bhamaru bắt đầu bước trở ra khỏi khu đồi mang theo cô trên đôi vai rộng – “Ngày xưa, khi ta trốn ba trên mái nhà, trên cây, cũng toàn ngươi đưa được ta xuống”
Bhamaru chỉ cười. Mặc Seiza, khi còn sống, vẫn luôn lải nhải điệp khúc “công chúa đã trưởng thành”, nhưng đối với Bhamaru, công chúa Sakura mãi chỉ là một cô gái bé nhỏ cần bảo vệ. Và hắn nguyện trở thành người cha, người anh, chở che cho công chúa. Mãi mãi...
“Hồi bé, ngươi vẫn luôn đặt ta trên vai. Bây giờ cũng vậy, mặc dù ta đã lớn nhiều rồi. Bhamaru vẫn khỏe mạnh như vậy.... Ta rất vui...”
Sakura bám vào mái tóc rối bù của Bhamaru. Hắn chỉ cười. Cũng đã bao nhiêu năm, hắn không hề đặt cô công chúa nhỏ trên vai. Có thể hắn đã quên mất trọng lượng của công chúa lúc nhỏ, vì vậy, đến tận bây giờ, hắn vẫn thấy cô nhỏ bé như bao năm về trước. Nhưng hắn cũng biết, thời gian đã làm thay đổi tất cả. Cô công chúa nhỏ ngày nào giờ đã là một nàng công chúa có đôi mắt u buồn. Đôi mắt sâu thẳm, lời nói lạnh lùng nhưng vẫn chứa chất nỗi đau. Thầm kín và đau đớn.... Ấy là “số phận” của công chúa, phải không, Quốc vương? Phải chăng Người biết rằng, công chúa sẽ đau khổ mà vẫn trao sứ mệnh này cho công chúa? Người cũng có lúc sai lầm, đúng không?
“Vậy là....” – Sakura trầm ngâm. Đôi mắt cô ngập bóng tối. Không ai biết, cô đang nghĩ gì. Không ai biết, cô đang cảm thấy gì đằng sau đôi mắt tối tăm kia... – “... ‘Tứ đại hộ pháp’ chỉ còn lại ba người. Ngươi, Nakuru, Naoko.... Sẽ có một lúc nào đó, ta mất cả ba ngươi, và nhiều người khác nữa. Ta biết, nhưng ta không thể làm gì khác. Xin lỗi... Ta thật sự xin lỗi...”
Công chúa vẫn luôn đau lòng, công chúa vẫn luôn tự trách mình về cái chết của Seiza, của thái tử Eriol Hiragirawa, của tất cả những xác chết la liệt trên bờ biển Hongo, trên đường phố kinh thành Tomoeda. Bhamaru cố nén tiếng thở dài, xót xa. Công chúa biết, nếu trận chiến kéo dài, tất cả mọi người: “Tứ đại hộ pháp”, Yukito Tsukishiro, người trong gia tộc Kinomoto còn sót lại, binh lính, người dân... tất cả rồi sẽ chết. Rồi công chúa sẽ tiếp tục đau lòng. Rồi công chúa sẽ lại trách mình. Nếu như trận chiến kết thúc sớm hơn.... Nếu như chỉ cần một người hi sinh.... Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Bhamaru. Một ý nghĩ táo bạo....
“Đừng nói thế, công chúa” – Hắn cười. Hắn đã quyết định, một quyết định nhanh chóng của một kẻ không bao giờ sử dụng bộ óc của mình vào những quyết định quan trọng. Nhưng hắn vẫn sẽ thực hiện điều hắn nghĩ, cho dù là sai lầm – “.....Tất cả chúng tôi đều cám ơn công chúa....”
Có lẽ.... đã có một đôi mắt ngạc nhiên....
Có lẽ.... đã có một quyết định trong buổi chiều tối...
Có lẽ.... đã có một nụ cười.....
Bóng tối trải dài, bao trùm tất cả. Bởi thế, tất cả vẫn chỉ là “Có lẽ”....
Một ngày nóng bức. Mặt trời dường như vẫn đang cố gắng phô trương những tia sáng đẹp nhất của mình xuống trần gian. Sự oi ả làm cánh chim như ngừng lại, côn trùng như ngừng tiếng kêu. Cái nóng thiêu đốt sự sống. Nóng làm khuôn mặt đẫm mồ hôi, làm mái tóc ướt đẫm, làm bộ quân áo bết lại. Hơi nóng khiến xác chết phân hủy nhanh hơn. Mặt trời làm mùi hôi thối bốc lên nồng nặc, phả vào từng ngách tường, dội lên những tán lá. Nóng bức khiến mùi tử khí bốc lên ngột ngạt. Chim quạ chao liệng trên bầu trời. Có lẽ cái nóng làm cánh chim chùn lại. Chim lại bay đi, để lại tiếng thét vang, tiếng kêu gào cùng những con người gục xuống.
Syaoran nhìn ra ngoài, ngắm nhìn những tia nắng nhảy nhót trên tán lá xanh. Một mùa hè mới, một câu chuyện mới. Căn phòng của anh vẫn ẩn mình trong màu xanh của lá cây, trong tiếng kêu râm ran của những loài côn trùng mùa hè. Loài hoa mùa hạ tỏa mùi thơm thoang thoảng, không xua tan đi không khí u ám của kinh thành Tomoeda. “Tây điện” vẫn nằm im lặng, trầm mặc trong dòng chảy của thời gian. Những lớp tường tróc ra, cổ kính. Syaoran mỉm cười khi suy nghĩ chợt trôi qua đầu. “Tây điện”, một thời quá khứ, một thời hoàng kim, và một vùng đất hoang phế. Tất cả chỉ còn lại trong kí ức của những con người hoài cổ vẫn đang sống. Nhưng trong đó, không có anh....
Kinh thành Tomoeda vẫn u ám, vẫn đầy chết chóc. Xác người không tràn đầy đường, nhưng những người ngã gục vì đói khát vẫn tăng thêm. Mọi việc đã thay đổi chỉ trong năm năm. Khi từ đảo Hongo trở về, anh đã không tin rằng, nơi mình đang đứng là một kinh thành đã từng một thời sung túc, là nơi tập trung của những người giàu có nhất. Syaoran đã trở lại khu phố quý tộc năm xưa. Khu vườn ngập lá cây, che chắn mọi ánh sáng giờ chỉ còn lại đám tro tàn. Ngọn lửa quét đi toàn bộ những gì nó thấy, liếm sạch những kỉ niệm và hồi ức. Syaoran không phải là một người luôn sống trong quá khứ, nhưng một khung cảnh gắn liền tuổi thơ biến mất, một cảm giác kì lạ chợt trỗi lên trong lòng anh. Có thể, đó là nuối tiếc....
“Cậu lại đang suy nghĩ gì à, Syaoran?”
Giọng nói cắt ngang luồng suy nghĩ của Syaoran. Anh cười, không quay lại. Đôi mắt hổ phách khẽ liếc nhìn thân thể của chính mình. Anh nằm trên giường, yếu ớt và không sức phòng vệ. Từ ngày trở về từ đảo Hongo với những vết thương sâu trên người, Syaoran buộc phải nằm im trên giường, đón nhận sự chăm sóc của Rika và Terada. Bà Li – mẹ anh – cũng không tra hỏi gì về thất bại lần này của anh. Syaoran cười thầm. Có thể nào, anh vẫn là con của bà, phải không?
“Rika đã ổn hơn chưa, Terada?”
Terada nhún vai, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Syaoran. Cười...
“Cô ấy chỉ bị ngã xuống biển thôi, không bị thương.... giống như cậu...” – Hắn trầm ngâm, nhìn sâu vào đôi mắt buồn của Syaoran, như cố gắng tìm kiếm trong đó một ý nghĩ. Nhưng vô ích. Terada cười, dò hỏi – “Hôm đảo Hongo nổ tung, tôi đã nhảy xuống biển tìm Rika. Trong khi chúng tôi đang chơi vơi giữa biển, không biết bám víu vào đâu, thì thấy con thuyền của cậu. Có lẽ thật là may mắn, phải không?.... Thật là may mắn khi bắt gặp một con thuyền nhỏ xíu, chở một người bị thương nặng gần chết....”
Terada dừng lại. Syaoran không nói gì, chỉ mỉm cười. Anh dựa đầu vào tường, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn ra ngoài, như có một ma lực mãnh liệt đang thu hút. Tiếng Terada lại vang lên trong không gian yên tĩnh của gian phòng:
“Cậu vẫn chưa nói cho tôi biết, tại sao cậu bị thương nặng đến thế, Syaoran?”
Syaoran cười nhẹ:
“Đấu với ‘Hỏa thần’ của ‘Tứ đại hộ pháp’ thì làm sao mà ‘bị thương nhẹ’ được....”
“Tôi không nói những vết thương ấy. Vết thương có thể cướp đi tính mạng của cậu là vết thương ở phần ngực, chỉ còn một chút nữa là trúng tim. Nếu hôm đó tôi không kịp sơ cứu cho cậu thì có lẽ giờ đây chúng ta không thể ngồi đây nói chuyện nữa. Vết thương đó là vết kiếm đâm, trong khi ‘Hỏa thần’ sử dụng thương. Hơn nữa.... Đây là một thanh đoản kiếm...”
Syaoran quay lại nhìn Terada. Khẽ cười.... Bàn tay anh chạm lên vết thương đã được băng kín trên ngực. Một vết thương sâu... Một nhát đâm đủ để kết thúc sinh mạng của anh. Nếu hôm ấy, “Người đó” đâm anh trong trạng thái bình tĩnh hơn thì chắc chắn, anh đã chết. Nhưng anh vẫn còn sống, nên mọi việc vẫn còn tiếp tục....
“Anh biết rồi thì cần gì hỏi thêm nữa, Terada”
Terada cười, buồn bã, đứng lên. “Nghỉ ngơi đi, Syaoran!” – hắn đóng cửa phòng, để lại phía trong một đôi mắt u buồn và một nụ cười đau thương. Những hình ảnh thoáng ẩn hiện trong ánh mắt màu hổ phách. Một đôi mắt xanh lục bảo chỉ chất chứa hận thù. Mọi việc vẫn diễn ra đúng như anh mong muốn, nhưng tại sao lại buồn như vậy?
Chỉ một chút nữa thôi, Sakura....
Thời gian lặng lẽ trôi....
Trái tim lặng lẽ đau....
Mặt trời vẫn chiếu sáng
Mùa hè tới khi xuân kết thúc
Hoàn toàn....
Một đêm mùa hạ với bầu trời đầy sao và ánh trăng sáng vằng vặc. Mặt trăng khuyết vẫn đủ sáng để soi tỏ những bóng lá cây với nhiều hình thù kì lạ, xào xạc trong gió. Một buổi tối đẹp trời, cùng những tiếng hát vang của côn trùng, vũ điệu tuyệt diệu của nữ thần bóng đêm, và bản hòa ca của gió. Bầu trời như rực sáng bởi màu sắc huyền ảo của ánh sao. Ánh trăng dát vàng khung cảnh, dát bạc thế gian, tỏa hương dịu dàng xuống những nhành hoa. Một bủôi tối thích hợp cho việc dong chơi, ngắm cảnh. Một buổi tối nhuộm màu sắc bình yên...
Một bóng người lặng lẽ chít lại chiếc khăn bịt mặt. Chiếc mũ đen ẩn màu trong màu áo đen khoác trên người. Đôi mắt đỏ thoáng buồn nhìn lại căn nhà vẫn ẩm ướt, vẫn thoang thoảng mùi nước và mùi thức ăn còn sót lại. Tiếng ngáy ngủ từ lều trại của các binh lính vọng lại, nhẹ nhàng. Người đó thở dài, đứng lên. Dõi mắt lại lần cuối trước khi bước ra ngoài, hít thở bầu trời thoáng đãng của rừng núi, mùi sương đêm, mùi hoa cỏ... Một hương vị quen thuộc mà có thể, hắn sẽ không thể thấy được lần nữa.
“Ngươi định đi đâu, ‘Thổ thần’?”
Một giọng nói vang lên nhẹ nhàng trong bóng tối. Bhamaru quay lại, nhíu mày. Một người có thể tin tưởng.
“Giết Quốc vương Hiragirawa và đám quý tộc trong triều” – Bhamaru lẳng lặng nói, bình thản, không cảm xúc.
Người kia đứng im, để đôi mắt ẩn trong bóng tối của ngôi nhà. Không một ai biết, đôi mắt đó đang nghĩ gì, đang nhìn gì, và đang thấy gì. Chỉ có giọng nói vang lên, vọng vào không gian:
“Không ai biết ngươi đi à, ‘Thổ thần’?”
“Không” – Bhamaru nhún vai – “Ngươi đừng cho ai biết đã gặp ta, nếu không bọn họ sẽ ầm ĩ lên”
“Được thôi”
Bhamaru khẽ nhếch mép cười. Một người có thể tin tưởng được, phải không? Hắn hơi nhún người, định phóng lên, nhưng gần như ngay lập tức, giọng nói của người kia kìm hãm chân hắn:
“Sau khi ‘Hỏa thần’ chết, công chúa Kinomoto vẫn rất đau lòng. Vì vậy..... Đừng chết đấy!”
Bhamaru chỉ cười, mà không hề nhận ra sự kì lạ trong giọng nói của người đối thoại. Bóng áo đen biến mất trong màu đen mịt mờ của buổi tối. Chẳng ai hay biết, trong màu đen tĩnh lặng của gian nhà, một nụ cười lạnh lẽo nở trên môi. Chẳng ai hay biết, một điệu ngân dài của vũ điệu tử thần lượn quanh bầu trời mùa hạ.
Bánh xe vẫn tiếp tục quay.... Bi thương và đau đớn!
__________________________________________________ ___________
Ồn ã....
Tiếng bước chân dồn dập....
Ánh lửa rực sáng....
Tiếng quát tháo vang lên....
Cùng tiếng roi quất vào gió...
Máu...
Bhamaru gục người trên giá tra khảo. Những ngọn roi quất vào người hắn đau rát. Những đôi mắt nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống một tên “sát thủ” lọt bẫy. Roi lại quất. Máu lại chảy. Vết thương lằn sâu thành vệt dài, rỉ máu. Máu rớt xuống nền nhà lạnh lẽo, lưu lại trên những cây roi cứng như đá. Đau đớn. Bhamaru gồng mình gánh chịu. Tay chân hắn bị treo trên những cây cột sắt. Mồ hôi chảy trên khuôn mặt và thân hình sạm đen, chảy vào những vết thương. Rát.... Hắn cắn răng chịu đựng, để không thốt lên một tiếng kêu, một tiếng rên rỉ. Đôi mắt đỏ mở to đầy kiêu hãnh, nhìn quốc vương Hiragirawa một cách khiêu khích và khinh mạn. Tiếng quát tháo lại vang lên trong bóng đêm mịt mờ. Tiếng tra khảo lại thét vang. Tiếng roi lại vút vào không gian.
Hiragirawa ngồi trên ghế, thân mình mập mạp của ông ta làm chiếc ghế trũng xuống. Lão thét vang quân lính, ra lệnh quất thật mạnh vào thân xác của kẻ tội đồ mà lão mới bắt được. Một trong “Tứ đại hộ pháp” lừng danh thiên hạ, một “sát thủ” chưa từng thất bại trong nhiệm vụ nào hắn tham gia. “Thổ thần” của “Tứ đại hộ pháp” – kẻ đã giết nhiều người nhất trong tất cả những vụ ám sát mà “Tứ đại hộ pháp” tham gia. Một kẻ chủ lực... Kẻ của sức mạnh. Hiragirawa lại hét lên. Những nhát roi lại càng dồn dập. Ông ta đứng lên, đích thân cầm cây roi, đánh thật mạnh vào kẻ tù nhân. Nhưng rồi, lão lại bức tức gầm lên. Kẻ đó, hắn không kêu gào, không rên rỉ. Hắn không một biểu hiện cảm xúc. Hắn chỉ giương đôi mắt đỏ thản nhiên lên nhìn lão. Dù lão đã cố gắng dùng mọi biện pháp tra khảo dã man nhất, hắn vẫn câm lặng, không một lời khai ra địa điểm doanh trại của quân Kinomoto.
“Kinomoto đóng quân ở đâu???”
Hiragirawa quất cây roi vào giữa mặt Bhamaru, đồng thời dùng những chiếc búa đóng chặt bàn tay, bàn chân hắn vào bức tường đá. Máu từ chỗ những ngón tay bị chặt đứt chảy xuống, lăn dài, nhuộm vảo giá tra khảo, nhuộm vào từng lớp đất. Nhưng kẻ đó vẫn im lặng. Hắn lặng lẽ nhìn ngón tay, rồi ngón chân mình bị cắt đứt. Hắn điềm tĩnh nhìn bàn tay mình bị đóng lún sâu vào giá. Hắn vẫn chẳng nói gì, ngoài đôi mắt khinh thường đến ngạo mạn. Hiragirawa tức giận muốn thét gào. Lão lại quất liên tiếp không ngừng nghỉ vào thân hình vạm vỡ của “Thổ thần” Bhamaru. Nhưng tất cả vẫn là vô ích, trong vẻ mặt bình tĩnh và thái độ coi thường của một kẻ ngoan cường.
“Thưa Quốc vương...” – một giọng nói bất chợt vang lên từ bên ngoài, làm tăng thêm cơn tức giận của Hiragirawa. Lão quay ra, gào lên, chợt khựng lại khi thấy đôi mắt màu hổ xám lạnh lẽo, thản nhiên nhìn cùng nụ cười trên đôi môi. Lạnh lùng đến vô cảm. Kẻ đó chỉ lặng lẽ nói – “...Đừng mất công nữa. Nếu một ‘Tứ đại hộ pháp’ có thể dễ dàng chịu thua những hình thức tra tấn của Ngài thì hắn đã chẳng còn sống đến bây giờ. Đừng lo, tôi sẽ truy ra tung tích của Kinomoto, nếu Ngài giao mọi việc cho tôi”
Một sự đe dọa... Một sự bảo đảm... Và một sự ép buộc.... Giọng nói của kẻ đó khiến Hiragirawa buộc phải đồng ý. Trước khi bước ra khỏi phòng giam, lão nhận thấy nụ cười nhếch mép của “Thổ thần”. Hắn đang cười nhạo. Hắn đang thích thú. Lão lại thét vang. Chỉ có trời sao, mặt trăng cùng những cơn gió chứng kiến cơn thịnh nộ của lão....
“Đau đớn không, ‘Thổ thần’ Bhamaru?”
Bhamaru ngước lên, vẫn bằng đôi mắt ngạo nghễ của một ông chủ, nhìn người thanh niên mới thay thế để tra khảo hắn. Vẫn chỉ là một đám quý tộc bình thường, không hơn. Vẫn chỉ là một tên khó ưa... Nhưng, kẻ này đặc biệt hơn: Hắn là kẻ đã khiến công chúa Kinomoto đau khổ, hắn là kẻ thù của “Tứ đại hộ pháp”, là kẻ CẦN GIẾT của Kinomoto. Bhamaru không nói gì. Hắn vốn không ưa kẻ này. Hắn vốn muốn giết kẻ này. Nhưng có lẽ, bây giờ không phải thời điểm thích hợp cho sự hận thù của hắn. Hắn làm một động tác như nhổ bọt xuống sàn. Hắn cần phải giữ vững phong độ của mình, cho dù giờ đây, sự đau đớn đã khiến hắn không còn đủ sức để nói. Bhamaru vẫn không kêu la, không mở miệng. Hắn tạo cảm giác như hắn đang ở trên tất cả những kẻ tra khảo hắn. Bhamaru im lặng, chờ đợi một đợt tra khảo mới.
“Đừng lo” – kẻ kia cười, hấp háy đôi mắt màu hổ phách trong suốt nhưng lạnh lẽo – “Bây giờ thì ta sẽ không tiếp tục đánh ngươi đâu. Mất chân, mất tay, ngươi đã trở thành phế nhân rồi. Một ‘Đại hộ pháp’, một sát thủ với biệt danh ‘Thổ thần’.... Tất cả đã là quá khứ! Hãy ở yên chỗ ấy và tận hưởng cái quá khứ huy hoàng của ngươi đi...”
Một cái phất tay thật nhẹ. Toàn bộ quân lính có mặt trong phòng giam bỏ ra ngoài, để lại phía trong, thân hình to lớn, vạm vỡ và sạm đen của kẻ phạm nhân bị treo trên giá tra khảo. Bhamaru bị treo lơ lửng trên những thanh sắt đã nung lên, nóng bỏng. Nơi bàn tay bị đóng chặt vào giá sắt, giờ đây đau đến khủng khiếp. Máu như đã đông cứng lại tại vị trí mà trước là các ngón tay, ngón chân. Đau đến kinh hoàng. Đau đến ghê sợ. Không còn ai, nhưng hắn chỉ rên lên khe khẽ trong tận cùng cổ họng, trong sâu thẳm trái tim. Đau quá.... Đau vô cùng....
-------------------------
“Ta xin lỗi, Bhamaru.....”
“Sao Người lại xin lỗi, Quốc vương?”
Thở dài..... Rất nhẹ....
“Cả con, cả Nakuru, Seiza và Naoko.... Ta đã đưa các con về, nhưng lại không thể chăm sóc được cho các con... Ta thật sự rất xin lỗi...”
--------------------------
Người đang ở đâu vậy, Quốc vương? Giọng nói như âm vang bên tai Bhamaru, khiến đôi mắt đỏ dáo dác như tìm kiếm. Chỉ có những thanh sắt đỏ. Chỉ có những tiếng rì rì của chiếc máy tra khảo. Người đang ở đâu? Tại sao Người lại xin lỗi??
----------------------------
“Người đã nuôi dạy bọn con rất tốt mà, Quốc vương. Bọn con đã lớn lên rất khỏe mạnh...”
Buồn bã...
“Các con còn rất nhỏ. Ở tuổi của các con, đáng lẽ các con sẽ được vui chơi, được sống một cuộc đời bình yên. Nhưng..... ta đã khiến các con bước vào con đường của sát thủ từ khi còn rất nhỏ. Ta xin lỗi....”
Ngạc nhiên....
“Bọn con tự nguyện mà, Quốc vương?”
“Ta biết. Ta biết các con đã tự nguyện làm ‘Sát thủ’ vì nghĩ cần phải trả ơn cho ta. Nhưng.... ta thật lòng mong các con bỏ công việt giết người ghê sợ này, trở lại cuộc sống đáng lẽ các con phải được hưởng, nhưng ta lại lo sợ, ta sẽ thất bại, ta sẽ thua cuộc nếu không có các con. Ta đã quá ích kỉ... Vì vậy, ta muốn xin lỗi”
Những mảng kí ức thét gào trong đầu Bhamaru. Xưa nay, hắn không bao giờ để quá khứ chi phối bản thân. Nhưng lúc này, khi sự đau đớn đã chi phối cả tâm trí, hắn không thể khiến mình quên đi tất cả. Khoảng kí ức đau buồn ngày xưa chậm rãi tiến vào, chậm rãi hiện lên...
-----------------------------
“Con đã giết tướng quân Attermis à?”
Đôi mắt đỏ hồn nhiên, nhưng vẫn thoảng trong đó sự đau buồn. Khuôn mặt vẫn còn nguyên sự ngây thơ, trinh nguyên của tuổi thơ, nhưng đôi tay đã nhuộm máu đỏ...
“Vâng”
Một khoảng lặng khẽ trôi qua...
“Tướng quân Attermis rất yêu thương con, tại sao con lại giết ông ấy?”
“Vì.... tướng quân là người của quân Tatan, là kẻ thù của Quốc vương. Hơn nữa.... con xâm nhập vào quân đội Tatan, chiếm lòng tin của Attermis để giết ông ấy... nên....”
Giọng nói trầm trầm của đứa trẻ trôi vào hư không. Đó thật sự là một đứa trẻ sao?
........
“Con không sao đâu, Quốc vương. Ngoài tướng quân Attermis, con đã từng giết rất nhiều người mà. Con vẫn luôn là người lập được nhiều công nhất trong bốn người. Những người mà bọn con đã gặp ở nơi chốn kẻ thù cũng rất yêu thương bọn con, nhưng.... bọn con sẵn sàng hi sinh, vì Quốc vương...”
Tự hào.... Và cả buồn thương....
........
“Từ giờ, các con sẽ là ‘Tứ đại hộ pháp’, Bhamaru, Nakuru, Naoko, Seiza. Công việc của các con là bảo vệ chứ không phải là giết người. Hãy nhớ lấy, ‘hộ pháp’ chứ không phải ‘sát thủ’. Kể từ lúc này, bốn con sẽ là hộ vệ của công chúa Sakura Kinomoto”
---------------------------------------
Bức tường kí ức như vỡ òa. Bhamaru khẽ cười. Phải rồi, hắn đâu có quên. Kể từ ngày ấy, hắn không còn là “sát thủ” ám sát nữa mà đã trở thành một “Đại hộ pháp”, bảo vệ cho công chúa. Nhưng nếu giết người mới có thể bảo vệ được công chúa, hắn và cả ba người còn trong “Tứ đại hộ pháp” vẫn sẵn sàng làm. Những lời của Quốc vương Fujitaka Kinomoto vẫn vang vọng trong đầu Bhamaru. Hắn vẫn luôn làm đúng những lời răn dạy của quốc vương, vẫn hòan thành nhiệm vụ của một “Đại hộ pháp”. Cho dù là ngay trong giờ phút này, khi hắn xâm nhập vào cung điện, ra tay ám sát Quốc vương Clow, mặc dù thất bại...
Thất bại...?
Hắn vẫn luôn luôn thắng cuộc trong “Trò chơi giết người” năm xưa. Hắn chưa từng thất bại trong công việc của một “ám bộ”. Hắn luôn thành công nếu không phải sử dụng đến đầu óc. Dù không ai nói thẳng ra, không ai biết tại sao, nhưng tất cả đều thầm công nhận, “Tứ đại hộ pháp” là những kẻ có khả năng giết người thiên bẩm, trong đó, Bhamaru có vẻ vượt trội hơn. Hắn vẫn giết người bằng khuôn mặt bình thường như mọi khi. Đôi mắt đỏ như nhuộm máu của những kẻ đã chết. Nhưng từ “thất bại”, hắn chưa từng nếm trải....
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi bình tâm lại, tạm thời quên đi cơn đau đớn, Bhamaru chợt suy nghĩ về những gì đã xảy ra với mình. Hắn không biết tại sao, chỉ biết, khi hắn đột nhập vào cung điện, lập tức bị bao vây kín với từng tầng, từng lớp quân lính. Mọi sự chống cự của hắn đều là vô ích trước hàng trăm quân lính. Hắn bị bắt, mà chưa kịp hiểu.. Và đến bây giờ, hắn có lẽ đã hiểu...
Kẻ phản bội!
Bhamaru như rít lên qua kẽ răng. Quyết định của hắn, hắn không nói cho ai biết, ngoài “người ấy”, người cuối cùng đã nói chuyện với hắn trước khi hắn rời doanh trại. Trong thời gian ngắn ngủi kể từ khi hắn rời đi, “người đó” chắc chắn chưa kịp báo cho bất kì ai khác. Như vậy, “kẻ phản bội” chỉ có thể là một người...
Theo những gì hắn được biết về trận chiến ở “Xứ Tuyết”, dường như đã có một “kẻ phản bội” tham gia vào. Seiza cho biết, Yukito Tsukishiro – quân sư của quân đội, sau một thời gian quan sát, nhận thấy không có gì bất thường xảy ra, nên nghĩ “kẻ phản bội” ấy đã chết trong trận chiến do chính hắn gây ra. Nhưng không, hắn vẫn còn sống... Hắn vẫn sống một cách bình thản ngay tại doanh trại quân Kinomoto.
Công chúa đang gặp nguy hiểm!!
Bộ óc của Bhamaru réo vang báo động. Hắn giật mạnh bàn tay bị đóng chặt vào giá sắt. Bất lực... Vô vọng.... Thoáng chốc, những hình ảnh thê lương hiện lên trong mắt hắn. Hình ảnh công chúa gục ngã trong vũng máu đỏ. Hình ảnh sự diệt vong của một dòng họ mà hắn thật sự yêu thương và quý trọng.... Không! Bhamaru gào lên trong đầu. Hắn cần phải báo cho mọi người. Hắn cần phải làm một điều gì đó...
-------------------------------
“Bhamaru, đôi khi, vào lúc bị dồn đến chân tường, vào lúc cận kề cái chết, chính ý chí sẽ cứu con. Ý chí sống còn chính là điều quan trọng nhất để cứu vớt cuộc sống của con trong những lúc ấy. Đừng bao giờ đánh mất ý chí sống, Bhamaru... Con nhất định sẽ sống nếu con còn nghĩ rằng con ‘muốn sống’”
-------------------------------
Chưa bao giờ, hắn thấy ý chí “muốn sống” bừng lên mạnh mẽ như lúc này. Dù đã trở thành phế nhân, nhưng hắn chưa thể chết. Ngay lúc này đây, hắn cần phải sống. Cho dù bàn tay đã không còn ngón, dù thân thể hắn nhức nhối, đau buốt, nhưng hắn vẫn còn làm được một điều gì đó. Hắn cần phải sống... Hắn muốn sống....
“TA NHẤT ĐỊNH PHẢI SỐNG!!!!!!”
Trong đêm tối, tiếng thét vang trong căn phòng giam đầy mùi máu. Trong đêm tối, những cánh chim lượn vòng quanh bầu trời. Mặt trăng dịu dang lan tỏa không gian. Nữ thần bóng đêm cất tiếng cười. Vọng lại nơi đây, chỉ có những cơn gió mang theo nỗi đau không nguôi....
Ta phải sống.... và ta sẽ sống.....
Lại một mùa xuân qua đi, một mùa xuân với tiếng khóc than trong kinh thành Kinomoto, một mùa xuân cây cối vẫn đâm chồi, muôn hoa vẫn đua nở, nhưng con người không còn nở nụ cười. Máu đỏ nhuộm thẫm kinh thành. Tiếng khóc than vang lên trên từng ngõ ngách. Năm xưa, dù người dân Clow không phải là những người có cuộc sống sung túc, nhưng kinh thành Tomoeda, đặc biệt là khu phố quý tộc vẫn luôn giữ được vẻ ngoài hào nhoáng cho mình. Tiếng ồn ã, tiếng buôn bán, công việc kinh doanh..... diễn ra trên diện rộng, tạo nên vẻ phồn hoa cho Tomoeda. Nhưng đó là năm xưa, giống như một thời quá khứ xa xăm đã trôi vào quên lãng, trôi dạt về phương xa xôi theo những cánh quạ đen bay trên bầu trời xanh. Xác chết nằm thành đống trên đường phố. Người chết đói, người chết do sự tra tấn của quân lính triều đình.... Những hố chôn tập thể vẫn ngày một đầy lên, cho đến một ngày, những hố chôn ấy không còn đủ để chứa xác người. Bãi rác nằm gần nghĩa trang ở khu phố quý tộc xưa đã trở thành nơi ném xác người của quân triều đình. Ruồi bọ bâu trên xác chết, giờ tạo thành khoảng không gian đen ngòm trước những thớ thịt thối nát cùng tiếng oán than. Mùi tử khí bốc lên ghê rợn, hòa vào không khí mùa xuân, hòa vào không gian mùa hạ đang chậm rãi đến gần.
Mùi khói bốc lên khét lẹt, nhấn chìm kinh thành Tomoeda vào màu xám xịt và sự u ám. Để truy quét Kinomoto, triều đình cho đốt trụi khu phố quý tộc. Cả một dãy phố chìm vào biển lửa. Những ngôi nhà khang trang, những cánh cổng rộng lớn, những khu vườn rậm rạp..... biến mất vào màu đỏ rực của tử thần. Quá khứ, kỉ niệm...., tất cả bị chôn vùi trong hơi nóng nực của lửa và mùi khó chịu của khói. Sonomi Daidouji tặc lưỡi bỏ ngôi nhà mình đã sinh sống suốt bao năm lại, cùng Yukito, Hiyula và Akane chuyển lên núi Kanka chỉ trước khi lửa cháy một ngày, nhờ đó thoát khỏi sự truy sát của thần Lửa. Nhưng hàng trăm người thiệt mạng, hàng chục đứa trẻ cất tiếng khóc trong sự bỏng rát, trong tiếng than của lửa đỏ. Chết chóc bao trùm cả kinh thành. Nỗi căm hận, sự đau xót vây kín những khuôn mặt lấm lem. Hận triều đình, hận cả Kinomoto.
Mùa đông năm trước, từ đảo Hongo trở về, Sakura đã tận mắt thấy thế nào là “địa ngục trần gian”. Những xác người hôi thối bốc mùi trong giữa cái lạnh mùa đông, những con người khốn khô vạ vật dưới đất, những đứa trẻ bám lấy vạt áo cô chỉ để xin một chút gì ăn bảo toàn mạng sồng. Những người già nằm ngả trên phố. Những tên lính sẵn sàng giết một người dân vô tội chỉ vì người đó đi lướt qua chúng. Tiếng khóc, tiếng kêu gào vọng vào tai. Nỗi hận thù ngấm sâu vào từng giọt máu. Cảnh tượng thê thảm của kinh thành Tomoeda phồn hoa một thời trải dài trước mắt Sakura. Có lẽ, đúng như Yukito nói, cô đã biết, cô chiến đấu vì cái gì.
Trở về kinh thành khi tòa nhà đã cháy rụi, Sakura cùng “Tứ đại hộ pháp” chuyển về sống tại doanh trại quân đội ở khu vực núi Kanka. Sakura, với sự giúp đỡ của Naoko và Yukito, đã cố gắng chiếm lấy sự ủng hộ của người dân. Đối với dân chúng ở các khu vực ngoài, công việc không quá khó khăn. Người dân vốn đã chịu khổ do sự bóc lột của triều đình, nên dễ dàng đồng ý đi theo quân Kinomoto gần như ngay lập tức. Nhưng đối với dân chúng kinh thành, việc thuyết phục đã kéo dài khá lâu. Nhờ những việc Sakura đã cho giúp đỡ khu dân nghèo trong kinh thành khi chưa đi Lamia, nên người dân nghèo ở đó cũng đồng ý giúp đỡ. Những người dân sống ở các khu kinh tế trọng điểm của kinh thành trước đây thì không đơn giản như vậy. Bọn họ đã từng có cuộc sống sung túc, sống trong nhung lụa giàu sang, trong tiếng cười và niềm vui. Bọn họ nuối tiếc niềm hạnh phúc ấy, dù chỉ là một thứ ảo ảnh. Theo họ, chính Kinomoto đã phá vỡ cuộc sống của họ, đẩy họ vào đau khổ, bất hạnh. Họ căm ghét triều đình, nhưng cũng không ủng hộ quân Kinomoto. Sau một thời gian thuyết phục, chi trả tiền ăn, cung cấp lương thực...., nhưng vẫn không thể khiến những người dân khốn khổ ấy đổi ý, Sakura đành chấp nhận sự thất bại. Tuy nhiên, do dân chúng, dù không theo phe Kinomoto, nhưng cũng không giúp triều đình, nên quân Kinomoto tạm thời có thể yên tâm.
“Đồi ma” vẫn là một nơi khiến nhiều người khiếp sợ. Không ai dám đến gần khu vực này, kể cả quân lính triều đình. Do vậy, nơi đây là một địa điểm an toàn, thích hợp cho công việc huấn luyện quân đội, mở doanh trại và thực hiện những hoạt động bí mật khác. Thương buôn thường xuyên giúp đỡ quân đội trong vấn đề lương thực, nhưng cũng chưa từng đến gần khu vực này. Mọi công việc trao đổi đều do Yukito trực tiếp thực hiện ở rừng Tomoeda. Gần đây, triều đình kiểm soát nghiêm ngặt vấn đề lương thực. Tất cả thương buôn đều không được đưa lương thực ra khỏi kinh thành khi không có lệnh. Hàng hóa từ ngoài vào kinh thành hoặc từ kinh thành ra đều được kiểm tra kĩ càng qua 5 trạm. Giải quyết vấn đề lương thực trở thành nỗi lo của Yukito và Sakura. Cuối cùng, Yukito quyết định mua lương thực của người dân sống ở sau núi Kanka. Đây là việc làm có tính đánh cược cao, bởi nếu có mối liên hệ với người vùng núi Kanka, tính bảo mật sẽ giảm sút, có nguy cơ bại lộ địa điểm doanh trại. Mọi việc giao dịch đều được trao lại cho “Thủy thần” Naoko của “Tứ đại hộ pháp”.
“Đồi ma”, Tiếng quân đội luyện tập dội vang vào từng hốc cây. Mặt trời chiếu xiên xiên, nhuộm đỏ cả khoảng trời. Hoàng hôn trải dài trên từng hàng cây. Những giọt mổ hôi đổ xuống, thấm đẫm nền đất, rồi đỏ rực lên giữa bầu trời buổi chiều tà. Dưới sự chỉ đạo của Sonomi Daidouji và Nakuru, quân đội Kinomoto luyện tập tích cực. Sau thắng lợi ở đảo Hongo, quân đội Kinomoto đã không còn lo lắng về vấn đề vũ khí. Tất cả đều được trang bị những thứ vũ khí tối tân nhất của Shimon, khiến quân đội thấy tự tin hơn vào chiến thắng trước mắt. Hiện nay, Bhamaru vẫn tiếp tục đi tìm và bổ sung quân đội. Quân Kinomoto lại bắt tay xây dựng lực lượng, sẵn sàng cho một trận chiến quyết định cuối cùng.
Khu nhà xây dựng vội vã, ánh lên những tia sáng phản vào từng lớp đất vẫn còn ướt sau trận mưa rào bất chợt đổ xuống. Cột nhà nhìn yếu ớt, nhưng vẫn đủ để nâng đỡ ngôi nhà trong suốt những cơn thịnh nộ của trời đất. Côn trùng cất tiếng kêu vang dội những lớp đất ướt. Trời tối dần. Quân lính dừng buổi tập, trả lại không gian yên tĩnh cho vùng núi Kanka. Sonomi và Akane phụ trách việc bếp núc cùng những người phụ nữ ít ỏi còn sót lại sau trận chiến ở “Xứ Tuyết”. Tiếng ồn ã tắt đi, chỉ còn tiếng chim hót trở về tổ, tiếng lá cây xào xạc. Ánh mặt trời đỏ rực, nhuộm không gian, nhuộm cả nỗi lòng.
“BHAMARU...... BHAMARU.... RA ĐÂY NGAY!”
Tiếng gọi lớn vang dội, cắt ngang sự tĩnh lặng của khu rừng núi hiểm trở. Giọng nói dội vào vách nhà, vọng lên thành những tiếng vang ồn ào. Quân lính ngừng tắm rửa, ngóng tai nghe. Phụ nữ ngừng nấu nướng. Những chú chim giật mình vì tiếng động lớn. Mái tóc vàng bay trong cơn thịnh nộ. Những giọt mồ hôi nhỏ trên nền đất. Thanh kiếm rung lên như hòa cùng sự giận dữ của chủ nhân.
“Đừng hét ầm lên như thế, Nakuru” – Bhamaru xuất hiện cùng bình rượu trên tay. Đôi mắt đỏ thờ ơ nhìn Nakuru như một sự đương nhiên luôn luôn là thế. Nakuru dừng lại, ngắt luôn tiếng thét vang của mình. Hai đôi mắt gườm gườm nhìn nhau. – “Ta biết ngươi nhớ ta nhưng....”
“Im đi, ‘Đầu lợn’” – Nakuru quát lên, không làm Bhamaru giật mình mà chỉ khiến đôi mắt đỏ của hắn trở lên dữ dằn hơn. Sự thờ ơ biến mất. Bhamaru sẵn sàng vào vị trí chiến đấu, chỉ cần có điều kiện – “Ngươi lấy bình rượu đó CỦA TA”
Bhamaru cười khẩy, đưa bình lên uống, rồi đung đưa như chọc tức:
“Ồ, ‘Của ngươi’? Từ đâu ra vậy?”
“Trên đó chẳng gi ‘Của chủ tướng’ là gì? Rượu do Naoko lấy về, mà ‘chủ tướng’ của cô ta chính là TA!” – Nakuru giậm chân tức giận. Sau cuộc tập luyện với quân đội, mái tóc hắn bết lại vì mồ hôi, nhưng vẫn không hề suy giảm tính hiếu chiến tiềm ẩn trong máu. Nakuru rút kiếm, sẵn sàng chiến đấu.
“Tốt thôi! Tốt thôi!” – Bhamaru vung vung cây chùy một cách hờ hững. Vắt bình rượu qua vai, Bhamaru đứng đối mặt với sự tức giận của Nakuru. Nụ cười gằn nở trên môi hắn – “Ngươi là một kẻ ngu ngốc, Nakuru! Nhưng sự ngu ngốc lớn nhất của ngươi là tự nhận mình là ‘Chủ tướng’ trước mặt ‘Chủ tướng’ thật sự của ‘Tứ đại hộ pháp’ – tức là TA. Kẻ muốn soán ngôi thông thường sẽ là án tử”
Nakuru cười nhạt. Hai đối thủ lao vào nhau. Tiếng binh khí lại vang lên làm náo động khu núi vắng. Quân lính khẽ cười, những người phụ nữ lại cất tiếng hát để tiếp tục công việc của mình. Văng vẳng trong gió, tiếng hai kẻ hiếu chiến thét vang. Chiếc bình lắc lư trên vai Bhamaru. Nakuru vươn tay, cố gắng cướp lấy, nhưng chỉ là vô ích. Bờ vai Bhamaru rộng, kết hợp với thân người to lớn của hắn đủ để gây khó khăn, ngăn cản mọi nỗ lực của Nakuru. Cả hai gầm lên, lại tiếp tục tung ra đủ mọi chiêu thức. Bình rượu lắc mạnh, rồi tuột xuống.
“Ôi không...”
Cả hai rên lên, đồng loạt lao xuống. Trong thời kì thiếu thốn lương thực như hiện nay, để có được một bình rượu, chắc chắn Naoko đã phải vận dụng toàn bộ tài thương lượng của cô. Chỉ một giọt rớt ra cũng đã là một sự lãng phí ghê gớm. Bàn tay to của Bhamaru giơ ra sẵn sàng đỡ lấy khi bình rượu rơi xuống. Nakuru cũng xoài người để đón. Nhưng.... “chiếc bình quý” ấy không xuất hiện trên bàn tay của họ. Thay vào đó, một đôi giày lấm lem bùn đất đứng chắn trước mặt hai người.
“Các ngươi đang luyện tập cái gì à?”
Giọng nói trong veo vang lên giữa không khí nóng oi ả của một buổi chiều tối mùa hạ. Naoko cầm bình rượu, đôi mắt trầm lặng giấu sau cặp kính dày, giấu đi cả một thoáng ngạc nhiên khi nhìn hai người đồng đội. Nakuru và Bhamaru thở phào, nhìn bình rượu đã an toàn trên tay Naoko. Naoko giơ bình rượu ngang trước mặt, lẩm nhẩm hàng chữ viết trên đó.
“‘Của chủ tướng’? À, chắc là rượu ta đem về cho binh lính. Không ngờ bọn họ muốn để cúng Thái tử Touya” – Naoko nói bằng giọng trầm lặng kéo dài khi nhìn hai người đồng đội nằm dưới đất – “Các ngươi đã uống à?”
Nakuru đứng dậy, cằn nhằn. Bhamaru chỉ cười trừ quay đi. Naoko nâng cặp kính mắt, nhìn chăm chú vào vẻ cau có của hai người. Cô khẽ quăng bình rượu qua vai, cùng chiếc bình lớn ở trên lưng. Hai chiếc bình chạm vào nhau, kêu lên những tiếng vui tai. Naoko lục tìm trong chiếc túi đem theo bên mình, lôi ra một cuốn sổ nhỏ:
“Được rồi.... ‘Thổ thần’ Bhamaru và ‘Phong thần’ Nakuru.... Mỗi bữa ba suất.... Hơi nhiều.... Từ giờ, sẽ giảm đi, còn hai suất cơm một bữa”
Naoko lẩm bẩm như nói với chính mình. Đôi mắt u buồn phẳng lặng không để ý đến sự sửng sốt xen lẫn cơn giận dữ bùng lên trong ánh mắt Nakuru. Bhamaru há hốc mồm kinh ngạc đến thảng thốt. Khi Naoko vừa quay đi, một thanh kiếm chặn ngang cổ cô. Những lỗ nhỏ phản chiếu ánh sáng đỏ thẫm như màu máu của buổi chiều tà trên vùng núi. Lá cây xào xạc, in bóng trên lưỡi kiếm sáng loáng. Naoko bình thản nhìn thanh kiếm, hơi đảo mắt về phía người chủ của nó.
“Lâu nay ta nín nhịn ngươi vì ngươi là người trực tiếp lo việc lương thực, nhưng hôm nay ngươi đã đi quá xa rồi, Naoko. ‘Cắt suất cơm của ta’? Ngươi đang muốn tiếm quyền đấy”
Naoko nhìn Nakuru bằng đôi mắt lặng yên. Không một gợn sóng, không một sự lo lắng, không có cả bất ngờ. Cô đảo mắt xuống cuốn sổ trên tay.
“Ta đã ngỡ ngươi không gây sự với ta là do hối lỗi vì những gì đã phá của ta suốt thời gian qua, không ngờ chỉ vì miếng ăn.... ‘Phong thần’ Nakuru, giảm thêm một suất, còn lại một”
Tiếng kiếm xé gió vang lên trong màu trời đang thẫm lại. Xa xa, mùi khói tỏa lên ấm áp. Không gian đượm buồn, nhưng vẫn tỏa lên sự thân quen của cuộc sống. Tiếng bước chân, tiếng cười nói vọng vào những gốc cây già u uất. Những ánh mắt hơi dừng lại khi tiếng vỡ vang lên. Tiếng vỡ dội vào khoảng trời, dội vào cánh chim bay vội vã. Bóng tối bao trùm rừng cây bao la tăm tối. Khoảng ánh sáng cuối cùng của mặt trời rọi lên những giọt nước tung lên cao theo tiếng đổ vỡ của chiếc bình. Bình rượu lăn xuống đất, vỡ tan. Dòng nước trắng **c trào ra, ngấm vào nền đất ướt.
Cặp mắt bình lặng của Naoko nhìn xuống đám bình vỡ nát dưới chân. Cả người cô ướt sũng nước. Cô đưa tay cất cặp kính mắt vào chiếc túi đeo bên mình, quay lại nhìn Nakuru:
“Đây là chiếc bình thứ 99 rồi, Nakuru....”
Nakuru vác thanh kiếm lên vai, cười khẩy:
“Vậy ta sẽ làm cho nó tròn 100”
Hai đấu thủ lại lao thẳng vào nhau. Tiếng gươm chạm vào thanh kiếm đang lóe lên những tia sáng cuối cùng, tạo thành những âm thanh vui tai. Bhamaru khẽ lắc đầu, nhặt những mảnh vỡ của bình rượu, tiếc rẻ. Hắn nhìn hai người đồng đội đang giao đấu bằng vẻ mặt thích thú. Bọn họ vẫn luôn đấu với nhau, nhưng vẫn chưa một lần phân thắng bại. Mỗi lần “Phong thần” và “Thủy thần” giao đấu, Bhamaru chỉ được lợi chứ không thiệt hại gì. Trong “Tứ đại hộ pháp”, có lẽ chỉ có Seiza chưa từng đấu với ai. Hắn luôn biết cách giữ hòa bình với các thành viên, dù những câu nói của hắn thường đánh thẳng vào điểm yếu và nỗi bực tức của người khác. Phải rồi.... Bhamaru thờ dài. Seiza cũng đã chết được một thời gian. Suốt khoảng thời gian qua, công chúa vẫn sống bình thường, vẫn điều khiển mọi công việc của quân đội, nhưng đôi mắt công chúa dường như u buồn hơn. Bhamaru nhìn sang phía Nakuru và Naoko. Nakuru vẫn hét lên ầm ĩ, vẫn cố tận dụng tất cả những cơn gió yếu ớt của mùa hè để giao đấu với Naoko. Naoko vẫn bình tĩnh đối phó. Mọi thứ vẫn bình thường. Bình thường ở bề ngoài.... Vì tận sâu trong tim, Bhamaru biết, tất cả đều cảm thấy trống vắng như nhau.
Mặt trời chỉ còn lại một vầng đỏ giữa bầu trời. Một ngày lại đang qua đi. Thời gian vẫn không đợi chờ. Bhamaru khum tay nhìn lên trời. Khẽ cười....
“Vậy là.... Mùa hè sắp tới rồi....”
__________________________________________________ __________
Sakura khẽ đung đưa chân trên chạc cây to. Những tán lá xanh um tùm, che lấp thân hình nhỏ bé của cô. “Đồi ma” vẫn không thay đổi. Mỗi buổi chiều tà, những cây hoa anh đào từ từ hiện lên trong sương mù, giống như bóng ma mơ hồ lặng lẽ. Mùa xuân đã kết thúc, hoa anh đào cũng đã tàn hết. Những cành cây rắn chắc, lá xanh bay xào xạc cùng tiếng chim hót vang rộn rã. Một buổi chiều tối mùa hạ, một buổi chiều tà mang theo nỗi buồn man mác. Mùi khói lan tỏa trong không khí, ấm áp mà sao vẫn buồn vời vợi. Những cây hoa anh đào nhẹ nhàng lung lay, gợi nhớ đến một khoảng kí ức xa xưa. Người đầu tiên chỉ cho cô những cây hoa này, người đã cố gắng làm mọi việc trong buổi chiều đông lạnh giá chỉ để có thể giành thời gian tạo niềm vui cho cô, người mà Sakura đã vô tình dành trọn trái tim mình.... Li Syaoran.... người mà cô muốn giết.
Hoàng hôn đang tắt dần. Đôi mắt Sakura buồn lặng lẽ ngắm nhìn mặt trời chậm rãi xuống núi. Năm xưa, khi cùng Tomoyo ngắm hoàng hôn buông xuống, Sakura luôn linh cảm nỗi buồn đau sẽ xảy ra vào thời điểm mọi thứ lụi tàn ấy. Dù thời gian trôi qua, dù trải qua bao gian nan cuộc đời, nhưng Sakura vẫn không thích Hoàng hôn. Đối với cô, hoàng hôn luôn mang theo chết chóc. Màu của hoàng hôn đỏ như màu máu, rực như tâm trạng đau đớn cùng sự tang thương. Cũng trong buổi hoàng hôn, Sakura đã chứng kiến khung cảnh thê lương của kinh thành. Cũng vào thời điểm mặt trời lụi tắt, cô đã nghe thấy tiếng kêu gào cầu cứu của những sinh linh nhỏ bé trong kinh thành Tomoeda phồn hoa một thời. Một buổi hoàng hôn đau thương. Một buổi hoàng hôn không thể nào quên, buổi hoàng hôn đã giúp Sakura biết, cô cần phải tiếp tục đấu tranh, không chỉ là trả thù.
Bởi vì chính Sakura gây ra, cô phải chuộc lại.
Cô phải cứu những sinh linh ấy....
Chiến tranh luôn khốc liệt. Lòng nhân từ và thương người không thể tồn tại trong chiến tranh. Sakura biết rồi sẽ có lúc, cô mất toàn bộ những người cô yêu thương. Và cũng sẽ có lúc, cô mất đi cả trái tim mình. Nhưng cô không từ bỏ. Nhất định không bao giờ từ bỏ. Đó là lời thề của cô!
“Một khi đã thề lời thề Hoàng hôn thì không bao giờ có thể thay đổi đâu, Sakura”
Sakura chợt cười. Anh đã từng thề với Hoàng hôn phải không, Li Syaoran? Vì vậy, anh không bao giờ thay đổi lời thề của mình, dù đó là lời thề sẽ giết tôi, phải không?
“Công chúa?”
Một giọng nói trầm trầm vang lên bên dưới cắt ngang luồng suy nghĩ của Sakura. Trời đã tối dần. Những cơn gió bắt đầu mang theo hơi lạnh của mùa đông. Sakura mỉm cười nhìn đôi mắt đỏ lo lắng nhìn lên trên.
“Công chúa lại trèo cao quá rồi!” – Bhamaru cười – “Xuống thôi. Đến giờ ăn rồi”
Sakura khẽ cười khi Bhamaru vươn người, dùng đôi tay mạnh mẽ của hắn nâng cô rời khỏi cành cây, đặt lên vai. Những khoảng kí ức vô hình chợt ùa về. Một kí ức bình yên của những năm tháng tuổi thơ mãi mãi không bao giờ trở lại....
“Ngươi càng lúc càng cao lớn, Bhamaru” – Sakura cười khi Bhamaru bắt đầu bước trở ra khỏi khu đồi mang theo cô trên đôi vai rộng – “Ngày xưa, khi ta trốn ba trên mái nhà, trên cây, cũng toàn ngươi đưa được ta xuống”
Bhamaru chỉ cười. Mặc Seiza, khi còn sống, vẫn luôn lải nhải điệp khúc “công chúa đã trưởng thành”, nhưng đối với Bhamaru, công chúa Sakura mãi chỉ là một cô gái bé nhỏ cần bảo vệ. Và hắn nguyện trở thành người cha, người anh, chở che cho công chúa. Mãi mãi...
“Hồi bé, ngươi vẫn luôn đặt ta trên vai. Bây giờ cũng vậy, mặc dù ta đã lớn nhiều rồi. Bhamaru vẫn khỏe mạnh như vậy.... Ta rất vui...”
Sakura bám vào mái tóc rối bù của Bhamaru. Hắn chỉ cười. Cũng đã bao nhiêu năm, hắn không hề đặt cô công chúa nhỏ trên vai. Có thể hắn đã quên mất trọng lượng của công chúa lúc nhỏ, vì vậy, đến tận bây giờ, hắn vẫn thấy cô nhỏ bé như bao năm về trước. Nhưng hắn cũng biết, thời gian đã làm thay đổi tất cả. Cô công chúa nhỏ ngày nào giờ đã là một nàng công chúa có đôi mắt u buồn. Đôi mắt sâu thẳm, lời nói lạnh lùng nhưng vẫn chứa chất nỗi đau. Thầm kín và đau đớn.... Ấy là “số phận” của công chúa, phải không, Quốc vương? Phải chăng Người biết rằng, công chúa sẽ đau khổ mà vẫn trao sứ mệnh này cho công chúa? Người cũng có lúc sai lầm, đúng không?
“Vậy là....” – Sakura trầm ngâm. Đôi mắt cô ngập bóng tối. Không ai biết, cô đang nghĩ gì. Không ai biết, cô đang cảm thấy gì đằng sau đôi mắt tối tăm kia... – “... ‘Tứ đại hộ pháp’ chỉ còn lại ba người. Ngươi, Nakuru, Naoko.... Sẽ có một lúc nào đó, ta mất cả ba ngươi, và nhiều người khác nữa. Ta biết, nhưng ta không thể làm gì khác. Xin lỗi... Ta thật sự xin lỗi...”
Công chúa vẫn luôn đau lòng, công chúa vẫn luôn tự trách mình về cái chết của Seiza, của thái tử Eriol Hiragirawa, của tất cả những xác chết la liệt trên bờ biển Hongo, trên đường phố kinh thành Tomoeda. Bhamaru cố nén tiếng thở dài, xót xa. Công chúa biết, nếu trận chiến kéo dài, tất cả mọi người: “Tứ đại hộ pháp”, Yukito Tsukishiro, người trong gia tộc Kinomoto còn sót lại, binh lính, người dân... tất cả rồi sẽ chết. Rồi công chúa sẽ tiếp tục đau lòng. Rồi công chúa sẽ lại trách mình. Nếu như trận chiến kết thúc sớm hơn.... Nếu như chỉ cần một người hi sinh.... Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Bhamaru. Một ý nghĩ táo bạo....
“Đừng nói thế, công chúa” – Hắn cười. Hắn đã quyết định, một quyết định nhanh chóng của một kẻ không bao giờ sử dụng bộ óc của mình vào những quyết định quan trọng. Nhưng hắn vẫn sẽ thực hiện điều hắn nghĩ, cho dù là sai lầm – “.....Tất cả chúng tôi đều cám ơn công chúa....”
Có lẽ.... đã có một đôi mắt ngạc nhiên....
Có lẽ.... đã có một quyết định trong buổi chiều tối...
Có lẽ.... đã có một nụ cười.....
Bóng tối trải dài, bao trùm tất cả. Bởi thế, tất cả vẫn chỉ là “Có lẽ”....
Một ngày nóng bức. Mặt trời dường như vẫn đang cố gắng phô trương những tia sáng đẹp nhất của mình xuống trần gian. Sự oi ả làm cánh chim như ngừng lại, côn trùng như ngừng tiếng kêu. Cái nóng thiêu đốt sự sống. Nóng làm khuôn mặt đẫm mồ hôi, làm mái tóc ướt đẫm, làm bộ quân áo bết lại. Hơi nóng khiến xác chết phân hủy nhanh hơn. Mặt trời làm mùi hôi thối bốc lên nồng nặc, phả vào từng ngách tường, dội lên những tán lá. Nóng bức khiến mùi tử khí bốc lên ngột ngạt. Chim quạ chao liệng trên bầu trời. Có lẽ cái nóng làm cánh chim chùn lại. Chim lại bay đi, để lại tiếng thét vang, tiếng kêu gào cùng những con người gục xuống.
Syaoran nhìn ra ngoài, ngắm nhìn những tia nắng nhảy nhót trên tán lá xanh. Một mùa hè mới, một câu chuyện mới. Căn phòng của anh vẫn ẩn mình trong màu xanh của lá cây, trong tiếng kêu râm ran của những loài côn trùng mùa hè. Loài hoa mùa hạ tỏa mùi thơm thoang thoảng, không xua tan đi không khí u ám của kinh thành Tomoeda. “Tây điện” vẫn nằm im lặng, trầm mặc trong dòng chảy của thời gian. Những lớp tường tróc ra, cổ kính. Syaoran mỉm cười khi suy nghĩ chợt trôi qua đầu. “Tây điện”, một thời quá khứ, một thời hoàng kim, và một vùng đất hoang phế. Tất cả chỉ còn lại trong kí ức của những con người hoài cổ vẫn đang sống. Nhưng trong đó, không có anh....
Kinh thành Tomoeda vẫn u ám, vẫn đầy chết chóc. Xác người không tràn đầy đường, nhưng những người ngã gục vì đói khát vẫn tăng thêm. Mọi việc đã thay đổi chỉ trong năm năm. Khi từ đảo Hongo trở về, anh đã không tin rằng, nơi mình đang đứng là một kinh thành đã từng một thời sung túc, là nơi tập trung của những người giàu có nhất. Syaoran đã trở lại khu phố quý tộc năm xưa. Khu vườn ngập lá cây, che chắn mọi ánh sáng giờ chỉ còn lại đám tro tàn. Ngọn lửa quét đi toàn bộ những gì nó thấy, liếm sạch những kỉ niệm và hồi ức. Syaoran không phải là một người luôn sống trong quá khứ, nhưng một khung cảnh gắn liền tuổi thơ biến mất, một cảm giác kì lạ chợt trỗi lên trong lòng anh. Có thể, đó là nuối tiếc....
“Cậu lại đang suy nghĩ gì à, Syaoran?”
Giọng nói cắt ngang luồng suy nghĩ của Syaoran. Anh cười, không quay lại. Đôi mắt hổ phách khẽ liếc nhìn thân thể của chính mình. Anh nằm trên giường, yếu ớt và không sức phòng vệ. Từ ngày trở về từ đảo Hongo với những vết thương sâu trên người, Syaoran buộc phải nằm im trên giường, đón nhận sự chăm sóc của Rika và Terada. Bà Li – mẹ anh – cũng không tra hỏi gì về thất bại lần này của anh. Syaoran cười thầm. Có thể nào, anh vẫn là con của bà, phải không?
“Rika đã ổn hơn chưa, Terada?”
Terada nhún vai, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Syaoran. Cười...
“Cô ấy chỉ bị ngã xuống biển thôi, không bị thương.... giống như cậu...” – Hắn trầm ngâm, nhìn sâu vào đôi mắt buồn của Syaoran, như cố gắng tìm kiếm trong đó một ý nghĩ. Nhưng vô ích. Terada cười, dò hỏi – “Hôm đảo Hongo nổ tung, tôi đã nhảy xuống biển tìm Rika. Trong khi chúng tôi đang chơi vơi giữa biển, không biết bám víu vào đâu, thì thấy con thuyền của cậu. Có lẽ thật là may mắn, phải không?.... Thật là may mắn khi bắt gặp một con thuyền nhỏ xíu, chở một người bị thương nặng gần chết....”
Terada dừng lại. Syaoran không nói gì, chỉ mỉm cười. Anh dựa đầu vào tường, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn ra ngoài, như có một ma lực mãnh liệt đang thu hút. Tiếng Terada lại vang lên trong không gian yên tĩnh của gian phòng:
“Cậu vẫn chưa nói cho tôi biết, tại sao cậu bị thương nặng đến thế, Syaoran?”
Syaoran cười nhẹ:
“Đấu với ‘Hỏa thần’ của ‘Tứ đại hộ pháp’ thì làm sao mà ‘bị thương nhẹ’ được....”
“Tôi không nói những vết thương ấy. Vết thương có thể cướp đi tính mạng của cậu là vết thương ở phần ngực, chỉ còn một chút nữa là trúng tim. Nếu hôm đó tôi không kịp sơ cứu cho cậu thì có lẽ giờ đây chúng ta không thể ngồi đây nói chuyện nữa. Vết thương đó là vết kiếm đâm, trong khi ‘Hỏa thần’ sử dụng thương. Hơn nữa.... Đây là một thanh đoản kiếm...”
Syaoran quay lại nhìn Terada. Khẽ cười.... Bàn tay anh chạm lên vết thương đã được băng kín trên ngực. Một vết thương sâu... Một nhát đâm đủ để kết thúc sinh mạng của anh. Nếu hôm ấy, “Người đó” đâm anh trong trạng thái bình tĩnh hơn thì chắc chắn, anh đã chết. Nhưng anh vẫn còn sống, nên mọi việc vẫn còn tiếp tục....
“Anh biết rồi thì cần gì hỏi thêm nữa, Terada”
Terada cười, buồn bã, đứng lên. “Nghỉ ngơi đi, Syaoran!” – hắn đóng cửa phòng, để lại phía trong một đôi mắt u buồn và một nụ cười đau thương. Những hình ảnh thoáng ẩn hiện trong ánh mắt màu hổ phách. Một đôi mắt xanh lục bảo chỉ chất chứa hận thù. Mọi việc vẫn diễn ra đúng như anh mong muốn, nhưng tại sao lại buồn như vậy?
Chỉ một chút nữa thôi, Sakura....
Thời gian lặng lẽ trôi....
Trái tim lặng lẽ đau....
Mặt trời vẫn chiếu sáng
Mùa hè tới khi xuân kết thúc
Hoàn toàn....
Một đêm mùa hạ với bầu trời đầy sao và ánh trăng sáng vằng vặc. Mặt trăng khuyết vẫn đủ sáng để soi tỏ những bóng lá cây với nhiều hình thù kì lạ, xào xạc trong gió. Một buổi tối đẹp trời, cùng những tiếng hát vang của côn trùng, vũ điệu tuyệt diệu của nữ thần bóng đêm, và bản hòa ca của gió. Bầu trời như rực sáng bởi màu sắc huyền ảo của ánh sao. Ánh trăng dát vàng khung cảnh, dát bạc thế gian, tỏa hương dịu dàng xuống những nhành hoa. Một bủôi tối thích hợp cho việc dong chơi, ngắm cảnh. Một buổi tối nhuộm màu sắc bình yên...
Một bóng người lặng lẽ chít lại chiếc khăn bịt mặt. Chiếc mũ đen ẩn màu trong màu áo đen khoác trên người. Đôi mắt đỏ thoáng buồn nhìn lại căn nhà vẫn ẩm ướt, vẫn thoang thoảng mùi nước và mùi thức ăn còn sót lại. Tiếng ngáy ngủ từ lều trại của các binh lính vọng lại, nhẹ nhàng. Người đó thở dài, đứng lên. Dõi mắt lại lần cuối trước khi bước ra ngoài, hít thở bầu trời thoáng đãng của rừng núi, mùi sương đêm, mùi hoa cỏ... Một hương vị quen thuộc mà có thể, hắn sẽ không thể thấy được lần nữa.
“Ngươi định đi đâu, ‘Thổ thần’?”
Một giọng nói vang lên nhẹ nhàng trong bóng tối. Bhamaru quay lại, nhíu mày. Một người có thể tin tưởng.
“Giết Quốc vương Hiragirawa và đám quý tộc trong triều” – Bhamaru lẳng lặng nói, bình thản, không cảm xúc.
Người kia đứng im, để đôi mắt ẩn trong bóng tối của ngôi nhà. Không một ai biết, đôi mắt đó đang nghĩ gì, đang nhìn gì, và đang thấy gì. Chỉ có giọng nói vang lên, vọng vào không gian:
“Không ai biết ngươi đi à, ‘Thổ thần’?”
“Không” – Bhamaru nhún vai – “Ngươi đừng cho ai biết đã gặp ta, nếu không bọn họ sẽ ầm ĩ lên”
“Được thôi”
Bhamaru khẽ nhếch mép cười. Một người có thể tin tưởng được, phải không? Hắn hơi nhún người, định phóng lên, nhưng gần như ngay lập tức, giọng nói của người kia kìm hãm chân hắn:
“Sau khi ‘Hỏa thần’ chết, công chúa Kinomoto vẫn rất đau lòng. Vì vậy..... Đừng chết đấy!”
Bhamaru chỉ cười, mà không hề nhận ra sự kì lạ trong giọng nói của người đối thoại. Bóng áo đen biến mất trong màu đen mịt mờ của buổi tối. Chẳng ai hay biết, trong màu đen tĩnh lặng của gian nhà, một nụ cười lạnh lẽo nở trên môi. Chẳng ai hay biết, một điệu ngân dài của vũ điệu tử thần lượn quanh bầu trời mùa hạ.
Bánh xe vẫn tiếp tục quay.... Bi thương và đau đớn!
__________________________________________________ ___________
Ồn ã....
Tiếng bước chân dồn dập....
Ánh lửa rực sáng....
Tiếng quát tháo vang lên....
Cùng tiếng roi quất vào gió...
Máu...
Bhamaru gục người trên giá tra khảo. Những ngọn roi quất vào người hắn đau rát. Những đôi mắt nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống một tên “sát thủ” lọt bẫy. Roi lại quất. Máu lại chảy. Vết thương lằn sâu thành vệt dài, rỉ máu. Máu rớt xuống nền nhà lạnh lẽo, lưu lại trên những cây roi cứng như đá. Đau đớn. Bhamaru gồng mình gánh chịu. Tay chân hắn bị treo trên những cây cột sắt. Mồ hôi chảy trên khuôn mặt và thân hình sạm đen, chảy vào những vết thương. Rát.... Hắn cắn răng chịu đựng, để không thốt lên một tiếng kêu, một tiếng rên rỉ. Đôi mắt đỏ mở to đầy kiêu hãnh, nhìn quốc vương Hiragirawa một cách khiêu khích và khinh mạn. Tiếng quát tháo lại vang lên trong bóng đêm mịt mờ. Tiếng tra khảo lại thét vang. Tiếng roi lại vút vào không gian.
Hiragirawa ngồi trên ghế, thân mình mập mạp của ông ta làm chiếc ghế trũng xuống. Lão thét vang quân lính, ra lệnh quất thật mạnh vào thân xác của kẻ tội đồ mà lão mới bắt được. Một trong “Tứ đại hộ pháp” lừng danh thiên hạ, một “sát thủ” chưa từng thất bại trong nhiệm vụ nào hắn tham gia. “Thổ thần” của “Tứ đại hộ pháp” – kẻ đã giết nhiều người nhất trong tất cả những vụ ám sát mà “Tứ đại hộ pháp” tham gia. Một kẻ chủ lực... Kẻ của sức mạnh. Hiragirawa lại hét lên. Những nhát roi lại càng dồn dập. Ông ta đứng lên, đích thân cầm cây roi, đánh thật mạnh vào kẻ tù nhân. Nhưng rồi, lão lại bức tức gầm lên. Kẻ đó, hắn không kêu gào, không rên rỉ. Hắn không một biểu hiện cảm xúc. Hắn chỉ giương đôi mắt đỏ thản nhiên lên nhìn lão. Dù lão đã cố gắng dùng mọi biện pháp tra khảo dã man nhất, hắn vẫn câm lặng, không một lời khai ra địa điểm doanh trại của quân Kinomoto.
“Kinomoto đóng quân ở đâu???”
Hiragirawa quất cây roi vào giữa mặt Bhamaru, đồng thời dùng những chiếc búa đóng chặt bàn tay, bàn chân hắn vào bức tường đá. Máu từ chỗ những ngón tay bị chặt đứt chảy xuống, lăn dài, nhuộm vảo giá tra khảo, nhuộm vào từng lớp đất. Nhưng kẻ đó vẫn im lặng. Hắn lặng lẽ nhìn ngón tay, rồi ngón chân mình bị cắt đứt. Hắn điềm tĩnh nhìn bàn tay mình bị đóng lún sâu vào giá. Hắn vẫn chẳng nói gì, ngoài đôi mắt khinh thường đến ngạo mạn. Hiragirawa tức giận muốn thét gào. Lão lại quất liên tiếp không ngừng nghỉ vào thân hình vạm vỡ của “Thổ thần” Bhamaru. Nhưng tất cả vẫn là vô ích, trong vẻ mặt bình tĩnh và thái độ coi thường của một kẻ ngoan cường.
“Thưa Quốc vương...” – một giọng nói bất chợt vang lên từ bên ngoài, làm tăng thêm cơn tức giận của Hiragirawa. Lão quay ra, gào lên, chợt khựng lại khi thấy đôi mắt màu hổ xám lạnh lẽo, thản nhiên nhìn cùng nụ cười trên đôi môi. Lạnh lùng đến vô cảm. Kẻ đó chỉ lặng lẽ nói – “...Đừng mất công nữa. Nếu một ‘Tứ đại hộ pháp’ có thể dễ dàng chịu thua những hình thức tra tấn của Ngài thì hắn đã chẳng còn sống đến bây giờ. Đừng lo, tôi sẽ truy ra tung tích của Kinomoto, nếu Ngài giao mọi việc cho tôi”
Một sự đe dọa... Một sự bảo đảm... Và một sự ép buộc.... Giọng nói của kẻ đó khiến Hiragirawa buộc phải đồng ý. Trước khi bước ra khỏi phòng giam, lão nhận thấy nụ cười nhếch mép của “Thổ thần”. Hắn đang cười nhạo. Hắn đang thích thú. Lão lại thét vang. Chỉ có trời sao, mặt trăng cùng những cơn gió chứng kiến cơn thịnh nộ của lão....
“Đau đớn không, ‘Thổ thần’ Bhamaru?”
Bhamaru ngước lên, vẫn bằng đôi mắt ngạo nghễ của một ông chủ, nhìn người thanh niên mới thay thế để tra khảo hắn. Vẫn chỉ là một đám quý tộc bình thường, không hơn. Vẫn chỉ là một tên khó ưa... Nhưng, kẻ này đặc biệt hơn: Hắn là kẻ đã khiến công chúa Kinomoto đau khổ, hắn là kẻ thù của “Tứ đại hộ pháp”, là kẻ CẦN GIẾT của Kinomoto. Bhamaru không nói gì. Hắn vốn không ưa kẻ này. Hắn vốn muốn giết kẻ này. Nhưng có lẽ, bây giờ không phải thời điểm thích hợp cho sự hận thù của hắn. Hắn làm một động tác như nhổ bọt xuống sàn. Hắn cần phải giữ vững phong độ của mình, cho dù giờ đây, sự đau đớn đã khiến hắn không còn đủ sức để nói. Bhamaru vẫn không kêu la, không mở miệng. Hắn tạo cảm giác như hắn đang ở trên tất cả những kẻ tra khảo hắn. Bhamaru im lặng, chờ đợi một đợt tra khảo mới.
“Đừng lo” – kẻ kia cười, hấp háy đôi mắt màu hổ phách trong suốt nhưng lạnh lẽo – “Bây giờ thì ta sẽ không tiếp tục đánh ngươi đâu. Mất chân, mất tay, ngươi đã trở thành phế nhân rồi. Một ‘Đại hộ pháp’, một sát thủ với biệt danh ‘Thổ thần’.... Tất cả đã là quá khứ! Hãy ở yên chỗ ấy và tận hưởng cái quá khứ huy hoàng của ngươi đi...”
Một cái phất tay thật nhẹ. Toàn bộ quân lính có mặt trong phòng giam bỏ ra ngoài, để lại phía trong, thân hình to lớn, vạm vỡ và sạm đen của kẻ phạm nhân bị treo trên giá tra khảo. Bhamaru bị treo lơ lửng trên những thanh sắt đã nung lên, nóng bỏng. Nơi bàn tay bị đóng chặt vào giá sắt, giờ đây đau đến khủng khiếp. Máu như đã đông cứng lại tại vị trí mà trước là các ngón tay, ngón chân. Đau đến kinh hoàng. Đau đến ghê sợ. Không còn ai, nhưng hắn chỉ rên lên khe khẽ trong tận cùng cổ họng, trong sâu thẳm trái tim. Đau quá.... Đau vô cùng....
-------------------------
“Ta xin lỗi, Bhamaru.....”
“Sao Người lại xin lỗi, Quốc vương?”
Thở dài..... Rất nhẹ....
“Cả con, cả Nakuru, Seiza và Naoko.... Ta đã đưa các con về, nhưng lại không thể chăm sóc được cho các con... Ta thật sự rất xin lỗi...”
--------------------------
Người đang ở đâu vậy, Quốc vương? Giọng nói như âm vang bên tai Bhamaru, khiến đôi mắt đỏ dáo dác như tìm kiếm. Chỉ có những thanh sắt đỏ. Chỉ có những tiếng rì rì của chiếc máy tra khảo. Người đang ở đâu? Tại sao Người lại xin lỗi??
----------------------------
“Người đã nuôi dạy bọn con rất tốt mà, Quốc vương. Bọn con đã lớn lên rất khỏe mạnh...”
Buồn bã...
“Các con còn rất nhỏ. Ở tuổi của các con, đáng lẽ các con sẽ được vui chơi, được sống một cuộc đời bình yên. Nhưng..... ta đã khiến các con bước vào con đường của sát thủ từ khi còn rất nhỏ. Ta xin lỗi....”
Ngạc nhiên....
“Bọn con tự nguyện mà, Quốc vương?”
“Ta biết. Ta biết các con đã tự nguyện làm ‘Sát thủ’ vì nghĩ cần phải trả ơn cho ta. Nhưng.... ta thật lòng mong các con bỏ công việt giết người ghê sợ này, trở lại cuộc sống đáng lẽ các con phải được hưởng, nhưng ta lại lo sợ, ta sẽ thất bại, ta sẽ thua cuộc nếu không có các con. Ta đã quá ích kỉ... Vì vậy, ta muốn xin lỗi”
Những mảng kí ức thét gào trong đầu Bhamaru. Xưa nay, hắn không bao giờ để quá khứ chi phối bản thân. Nhưng lúc này, khi sự đau đớn đã chi phối cả tâm trí, hắn không thể khiến mình quên đi tất cả. Khoảng kí ức đau buồn ngày xưa chậm rãi tiến vào, chậm rãi hiện lên...
-----------------------------
“Con đã giết tướng quân Attermis à?”
Đôi mắt đỏ hồn nhiên, nhưng vẫn thoảng trong đó sự đau buồn. Khuôn mặt vẫn còn nguyên sự ngây thơ, trinh nguyên của tuổi thơ, nhưng đôi tay đã nhuộm máu đỏ...
“Vâng”
Một khoảng lặng khẽ trôi qua...
“Tướng quân Attermis rất yêu thương con, tại sao con lại giết ông ấy?”
“Vì.... tướng quân là người của quân Tatan, là kẻ thù của Quốc vương. Hơn nữa.... con xâm nhập vào quân đội Tatan, chiếm lòng tin của Attermis để giết ông ấy... nên....”
Giọng nói trầm trầm của đứa trẻ trôi vào hư không. Đó thật sự là một đứa trẻ sao?
........
“Con không sao đâu, Quốc vương. Ngoài tướng quân Attermis, con đã từng giết rất nhiều người mà. Con vẫn luôn là người lập được nhiều công nhất trong bốn người. Những người mà bọn con đã gặp ở nơi chốn kẻ thù cũng rất yêu thương bọn con, nhưng.... bọn con sẵn sàng hi sinh, vì Quốc vương...”
Tự hào.... Và cả buồn thương....
........
“Từ giờ, các con sẽ là ‘Tứ đại hộ pháp’, Bhamaru, Nakuru, Naoko, Seiza. Công việc của các con là bảo vệ chứ không phải là giết người. Hãy nhớ lấy, ‘hộ pháp’ chứ không phải ‘sát thủ’. Kể từ lúc này, bốn con sẽ là hộ vệ của công chúa Sakura Kinomoto”
---------------------------------------
Bức tường kí ức như vỡ òa. Bhamaru khẽ cười. Phải rồi, hắn đâu có quên. Kể từ ngày ấy, hắn không còn là “sát thủ” ám sát nữa mà đã trở thành một “Đại hộ pháp”, bảo vệ cho công chúa. Nhưng nếu giết người mới có thể bảo vệ được công chúa, hắn và cả ba người còn trong “Tứ đại hộ pháp” vẫn sẵn sàng làm. Những lời của Quốc vương Fujitaka Kinomoto vẫn vang vọng trong đầu Bhamaru. Hắn vẫn luôn làm đúng những lời răn dạy của quốc vương, vẫn hòan thành nhiệm vụ của một “Đại hộ pháp”. Cho dù là ngay trong giờ phút này, khi hắn xâm nhập vào cung điện, ra tay ám sát Quốc vương Clow, mặc dù thất bại...
Thất bại...?
Hắn vẫn luôn luôn thắng cuộc trong “Trò chơi giết người” năm xưa. Hắn chưa từng thất bại trong công việc của một “ám bộ”. Hắn luôn thành công nếu không phải sử dụng đến đầu óc. Dù không ai nói thẳng ra, không ai biết tại sao, nhưng tất cả đều thầm công nhận, “Tứ đại hộ pháp” là những kẻ có khả năng giết người thiên bẩm, trong đó, Bhamaru có vẻ vượt trội hơn. Hắn vẫn giết người bằng khuôn mặt bình thường như mọi khi. Đôi mắt đỏ như nhuộm máu của những kẻ đã chết. Nhưng từ “thất bại”, hắn chưa từng nếm trải....
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi bình tâm lại, tạm thời quên đi cơn đau đớn, Bhamaru chợt suy nghĩ về những gì đã xảy ra với mình. Hắn không biết tại sao, chỉ biết, khi hắn đột nhập vào cung điện, lập tức bị bao vây kín với từng tầng, từng lớp quân lính. Mọi sự chống cự của hắn đều là vô ích trước hàng trăm quân lính. Hắn bị bắt, mà chưa kịp hiểu.. Và đến bây giờ, hắn có lẽ đã hiểu...
Kẻ phản bội!
Bhamaru như rít lên qua kẽ răng. Quyết định của hắn, hắn không nói cho ai biết, ngoài “người ấy”, người cuối cùng đã nói chuyện với hắn trước khi hắn rời doanh trại. Trong thời gian ngắn ngủi kể từ khi hắn rời đi, “người đó” chắc chắn chưa kịp báo cho bất kì ai khác. Như vậy, “kẻ phản bội” chỉ có thể là một người...
Theo những gì hắn được biết về trận chiến ở “Xứ Tuyết”, dường như đã có một “kẻ phản bội” tham gia vào. Seiza cho biết, Yukito Tsukishiro – quân sư của quân đội, sau một thời gian quan sát, nhận thấy không có gì bất thường xảy ra, nên nghĩ “kẻ phản bội” ấy đã chết trong trận chiến do chính hắn gây ra. Nhưng không, hắn vẫn còn sống... Hắn vẫn sống một cách bình thản ngay tại doanh trại quân Kinomoto.
Công chúa đang gặp nguy hiểm!!
Bộ óc của Bhamaru réo vang báo động. Hắn giật mạnh bàn tay bị đóng chặt vào giá sắt. Bất lực... Vô vọng.... Thoáng chốc, những hình ảnh thê lương hiện lên trong mắt hắn. Hình ảnh công chúa gục ngã trong vũng máu đỏ. Hình ảnh sự diệt vong của một dòng họ mà hắn thật sự yêu thương và quý trọng.... Không! Bhamaru gào lên trong đầu. Hắn cần phải báo cho mọi người. Hắn cần phải làm một điều gì đó...
-------------------------------
“Bhamaru, đôi khi, vào lúc bị dồn đến chân tường, vào lúc cận kề cái chết, chính ý chí sẽ cứu con. Ý chí sống còn chính là điều quan trọng nhất để cứu vớt cuộc sống của con trong những lúc ấy. Đừng bao giờ đánh mất ý chí sống, Bhamaru... Con nhất định sẽ sống nếu con còn nghĩ rằng con ‘muốn sống’”
-------------------------------
Chưa bao giờ, hắn thấy ý chí “muốn sống” bừng lên mạnh mẽ như lúc này. Dù đã trở thành phế nhân, nhưng hắn chưa thể chết. Ngay lúc này đây, hắn cần phải sống. Cho dù bàn tay đã không còn ngón, dù thân thể hắn nhức nhối, đau buốt, nhưng hắn vẫn còn làm được một điều gì đó. Hắn cần phải sống... Hắn muốn sống....
“TA NHẤT ĐỊNH PHẢI SỐNG!!!!!!”
Trong đêm tối, tiếng thét vang trong căn phòng giam đầy mùi máu. Trong đêm tối, những cánh chim lượn vòng quanh bầu trời. Mặt trăng dịu dang lan tỏa không gian. Nữ thần bóng đêm cất tiếng cười. Vọng lại nơi đây, chỉ có những cơn gió mang theo nỗi đau không nguôi....
Ta phải sống.... và ta sẽ sống.....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.