Thiên Kim Thật Ốm Yếu, Biết 100 Triệu Điểm Huyền Học Thì Có Gì Sai
Chương 19
Lạc Sanh Sanh
08/06/2024
"Đừng đi mà! Em gái! Em gái tốt của anh! Em xem anh có thể học cái này hay không? Em dạy anh một chút thôi."
"Để anh nói cho em biết, từ nhỏ đến lớn, chí hướng của anh là trảm yêu trừ ma, em giúp anh nói với sư phụ em một tiếng thôi."
Khá lắm, nhóc này không chỉ là một đứa nhỏ bướng bỉnh, mà cậu ta còn bị ảo tưởng sức mạnh!
Cô còn tưởng rằng sau chuyện tối hôm qua, từ nay trở đi cậu nhóc này có thể an phận một chút, không ngờ cậu ta còn hưng phấn hơn.
Thất sách!
Trì Nhạc quấn lấy Trì Vũ cho tới trưa, không nhận được phản hồi, nhưng cậu ta đã thu hút sự chú ý của cả lớp.
Cậu ta cũng không thèm để ý ánh mắt của người khác, đến tiết thể dục lại quấn lấy em gái.
Trì Vũ nhìn Trì Nhạc đang cười hì hì, vội vàng nói: "Nếu anh còn nói nhảm nữa thì đêm nay em sẽ thật sự để quỷ thắt cổ đến phòng anh."
Cũng may xung quanh hai người bọn họ không ai, Trì Vũ nói chuyện cũng không cần bận tâm gì cả.
Trì Nhạc sững sờ một lát, nhưng chỉ một lát thôi, sau đó lại vừa cười vừa nói: "Người thiện lương như em gái sẽ không làm chuyện như vậy đâu!"
Trì Vũ: "..."
Trì Nhạc nhìn ánh mắt sắp giết người của Trì Vũ, thấy cơ hội đến thì nói ngay: "Được rồi, được rồi, anh muốn nhờ em một chuyện."
"Chuyện gì?"
Trì Nhạc nhìn xung quanh một chút: "Cái đó... Em có thể giao tiếp với ma quỷ sao?"
Trì Vũ kỳ quái nhìn cậu ta: "Anh hỏi chuyện này làm gì?"
Trì Nhạc hít sâu một hơi: “Em có thể đi cùng anh đến ngôi trường bỏ hoang đó một lần nữa được không?"
Trì Vũ: "?"
Đầu óc đứa nhỏ này bị dọa hỏng rồi à? Tối hôm qua đã như vậy rồi mà hôm nay còn muốn đi?
Bất kể nguyên nhân là gì thì Trì Vũ cũng không muốn đồng ý với Trì Nhạc.
"Không đi!"
Trì Vũ quay đầu lại, cô không muốn phản ứng Trì Nhạc, nhưng Trì Nhạc lại bắt đầu không buông tha, thậm chí buổi chiều còn đặc biệt đổi chỗ ngồi với người ngồi phía sau Trì Vũ.
Nguyên Gia: "???"
Cậu ấy nhìn người bạn cùng bàn mới, sau đó bối rối một lát.
Trì Nhạc nói: "Cậu nhìn cái gì đấy? Không muốn làm bạn cùng bàn với tôi à?"
"Không phải." Nguyên Gia lắc đầu: "Nhưng không phải cậu luôn ngồi hàng cuối để ngủ sao?"
Trì Nhạc: "..."
Trì Vũ cười trộm một tiếng.
Tô Tiêu Tiêu không quan tâm đến chuyện này, cô ấy hưng phấn xoay người lại: "Trì Nhạc, tối hôm qua các cậu gặp quỷ thật sao? Tôi nghe nói Lương Nhược cũng bị dọa cho nhập viện rồi!"
"Anh ta đáng đời!" Trì Nhạc nghĩ đến chuyện tối hôm qua Lương Nhược kéo mình làm bia đỡ đạn thì giận đến mức không có chỗ phát tiết.
Sau này, khi suy nghĩ lại, cậu ta mới biết Lương Nhược ỷ vào là bùa hộ mệnh kia nên mới đưa bọn họ đến ngôi trường bỏ hoang kia mà không hề sợ hãi!
Không gặp thì coi như xong, nếu thật sự gặp được quỷ thì người không may vẫn là mấy người không mang bùa hộ mệnh như bọn họ! Nếu không phải Trì Vũ nhờ sư phụ tới cứu bọn họ, thì không biết người phải vào bệnh viện lúc này sẽ là ai đây!
"Vậy rốt cuộc có quỷ hay không?" Tô Tiêu Tiêu tò mò hỏi.
Trì Nhạc: "Đương nhiên..."
"Không có!" Nguyên Gia cắt ngang lời Trì Nhạc, cậu ấy nhìn Tô Tiêu Tiêu: "Tiêu Tiêu, đó đều là những thứ không tồn tại, cậu phải tin vào khoa học."
Trì Vũ nghe thấy lời này, ngạc nhiên nhìn Nguyên Gia.
Trì Nhạc vỗ vỗ bả vai Nguyên Gia: "Suýt nữa quên mất, cậu là người vô thần. Ôi! Người không biết thì không sợ, người anh em à!"
"Để anh nói cho em biết, từ nhỏ đến lớn, chí hướng của anh là trảm yêu trừ ma, em giúp anh nói với sư phụ em một tiếng thôi."
Khá lắm, nhóc này không chỉ là một đứa nhỏ bướng bỉnh, mà cậu ta còn bị ảo tưởng sức mạnh!
Cô còn tưởng rằng sau chuyện tối hôm qua, từ nay trở đi cậu nhóc này có thể an phận một chút, không ngờ cậu ta còn hưng phấn hơn.
Thất sách!
Trì Nhạc quấn lấy Trì Vũ cho tới trưa, không nhận được phản hồi, nhưng cậu ta đã thu hút sự chú ý của cả lớp.
Cậu ta cũng không thèm để ý ánh mắt của người khác, đến tiết thể dục lại quấn lấy em gái.
Trì Vũ nhìn Trì Nhạc đang cười hì hì, vội vàng nói: "Nếu anh còn nói nhảm nữa thì đêm nay em sẽ thật sự để quỷ thắt cổ đến phòng anh."
Cũng may xung quanh hai người bọn họ không ai, Trì Vũ nói chuyện cũng không cần bận tâm gì cả.
Trì Nhạc sững sờ một lát, nhưng chỉ một lát thôi, sau đó lại vừa cười vừa nói: "Người thiện lương như em gái sẽ không làm chuyện như vậy đâu!"
Trì Vũ: "..."
Trì Nhạc nhìn ánh mắt sắp giết người của Trì Vũ, thấy cơ hội đến thì nói ngay: "Được rồi, được rồi, anh muốn nhờ em một chuyện."
"Chuyện gì?"
Trì Nhạc nhìn xung quanh một chút: "Cái đó... Em có thể giao tiếp với ma quỷ sao?"
Trì Vũ kỳ quái nhìn cậu ta: "Anh hỏi chuyện này làm gì?"
Trì Nhạc hít sâu một hơi: “Em có thể đi cùng anh đến ngôi trường bỏ hoang đó một lần nữa được không?"
Trì Vũ: "?"
Đầu óc đứa nhỏ này bị dọa hỏng rồi à? Tối hôm qua đã như vậy rồi mà hôm nay còn muốn đi?
Bất kể nguyên nhân là gì thì Trì Vũ cũng không muốn đồng ý với Trì Nhạc.
"Không đi!"
Trì Vũ quay đầu lại, cô không muốn phản ứng Trì Nhạc, nhưng Trì Nhạc lại bắt đầu không buông tha, thậm chí buổi chiều còn đặc biệt đổi chỗ ngồi với người ngồi phía sau Trì Vũ.
Nguyên Gia: "???"
Cậu ấy nhìn người bạn cùng bàn mới, sau đó bối rối một lát.
Trì Nhạc nói: "Cậu nhìn cái gì đấy? Không muốn làm bạn cùng bàn với tôi à?"
"Không phải." Nguyên Gia lắc đầu: "Nhưng không phải cậu luôn ngồi hàng cuối để ngủ sao?"
Trì Nhạc: "..."
Trì Vũ cười trộm một tiếng.
Tô Tiêu Tiêu không quan tâm đến chuyện này, cô ấy hưng phấn xoay người lại: "Trì Nhạc, tối hôm qua các cậu gặp quỷ thật sao? Tôi nghe nói Lương Nhược cũng bị dọa cho nhập viện rồi!"
"Anh ta đáng đời!" Trì Nhạc nghĩ đến chuyện tối hôm qua Lương Nhược kéo mình làm bia đỡ đạn thì giận đến mức không có chỗ phát tiết.
Sau này, khi suy nghĩ lại, cậu ta mới biết Lương Nhược ỷ vào là bùa hộ mệnh kia nên mới đưa bọn họ đến ngôi trường bỏ hoang kia mà không hề sợ hãi!
Không gặp thì coi như xong, nếu thật sự gặp được quỷ thì người không may vẫn là mấy người không mang bùa hộ mệnh như bọn họ! Nếu không phải Trì Vũ nhờ sư phụ tới cứu bọn họ, thì không biết người phải vào bệnh viện lúc này sẽ là ai đây!
"Vậy rốt cuộc có quỷ hay không?" Tô Tiêu Tiêu tò mò hỏi.
Trì Nhạc: "Đương nhiên..."
"Không có!" Nguyên Gia cắt ngang lời Trì Nhạc, cậu ấy nhìn Tô Tiêu Tiêu: "Tiêu Tiêu, đó đều là những thứ không tồn tại, cậu phải tin vào khoa học."
Trì Vũ nghe thấy lời này, ngạc nhiên nhìn Nguyên Gia.
Trì Nhạc vỗ vỗ bả vai Nguyên Gia: "Suýt nữa quên mất, cậu là người vô thần. Ôi! Người không biết thì không sợ, người anh em à!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.