Thiên Kim Thật Ốm Yếu, Biết 100 Triệu Điểm Huyền Học Thì Có Gì Sai
Chương 20
Lạc Sanh Sanh
08/06/2024
Trước kia cậu ta cũng là một người vô thần kiên định, nhưng chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, thế giới quan của cậu ta đã sụp đổ.
Trì Vũ nhìn ba người rồi nhẹ nhàng ngáp một cái.
Tối hôm qua cô không ngủ được bao nhiêu, hôm nay lại đọc tiểu thuyết cả ngày, hiện tại có chút buồn ngủ, cái bàn quá cứng cô lại ngủ không quen, cũng may đây là tiết cuối rồi, thôi nhịn một chút vậy.
Khi tiếng chuông tan học vang lên, Trì Vũ mặt ủ mày chau đi ra khỏi khuôn viên trường, lên xe rồi nằm thẳng xuống ghế sau để ngủ bù.
Trì Nhạc đi theo phía sau tự giác ngồi vào vị trí kế bên tài xế.
Cậu ta nhìn Trì Vũ đang ngủ trong gương, một ý tưởng chợt lóe lên, lén lén lút lút lấy điện thoại ra cho lái xe nhìn một chút.
Đợi đến khi xe dừng hẳn, Trì Nhạc đích thân mở cửa đánh thức Trì Vũ trong xe dậy.
Trì Vũ mơ mơ màng màng tỉnh giấc, cô xuống xe, một cơn gió lạnh thổi qua khiến cô hoàn toàn tỉnh táo.
Cô ngước mắt nhìn hoàn cảnh chung quanh, im lặng một giây, sau đó quay đầu nhìn về phía Trì Nhạc.
Đứa nhỏ bướng bỉnh này lại thừa dịp cô ngủ mà bảo lái xe đi thẳng đến gần trường học bỏ hoang!
Trên mặt Trì Nhạc nở nụ cười nịnh nọt: "Cũng đã đến đây rồi, không bằng chúng ta vào xem thử nhé?"
Vẻ mặt Trì Vũ lạnh lùng: "Không đi!"
Dứt lời, cô định lên xe.
Trì Nhạc đóng sầm cửa xe lại trước mặt Trì Vũ, sau đó chặn phía trước: "Đừng vậy mà, chúng ta vào xem một chút đi!"
"Anh tự đi đi!"
"Anh không đi! Quá nguy hiểm!"
"Nguy hiểm?"
Trì Vũ bị cậu ta chọc giận bật cười, không nhịn được bước lên phía trước túm lấy Trì Nhạc, tóm tay của cậu ta, đánh khoá rồi ấn người lên cửa xe!
"Anh biết nguy hiểm mà còn đưa người em gái vô cùng mỏng manh này đến đây?"
Trì Nhạc: "?"
Người em gái vô cùng mỏng manh của anh ơi, lúc em đang nói câu này, có thể thả tay anh ra được không, nó sắp gãy rồi!
Trì Nhạc chưa từng thấy qua cô bé nào có đôi tay khỏe như Trì Vũ, cô ép cả người cậu ta vào xe, khiến cậu ta không thể động đậy được một tí nào.
Tài xế vẫn ngồi trong xe, không biết bên ngoài đang nói gì, thấy hai người chuẩn bị đánh nhau thì vội vàng xuống xe từ bên kia,
"Cậu chủ? Cô chủ?"
Trì Vũ nhanh chóng buông Trì Nhạc ra, vờ vịt vỗ lưng Trì Nhạc: "Ai da anh trai à, lưng anh bẩn quá, để em phủi cho anh."
Nói là phủi, nhưng lực tay kia không nhẹ chút nào đâu.
Trì Nhạc khôi phục tự do, chịu đựng cơn đau ở lưng, giận mà không dám nói gì, đứng tại chỗ phối hợp với Trì Vũ: "Không có việc gì đâu chú Trương, chú quay lại xe nghỉ ngơi đi, khi nào cháu tìm được đồ thì sẽ rời đi."
Trước đó, cậu ta nói dối người lái xe rằng mình làm mất đồ nên lái xe mới đưa bọn họ chạy tới đây.
Hoá ra là phủi bụi, tình cảm giữa hai anh em lại ấm lên nữa rồi, tốt quá!
Chú lái xe vui mừng đầy cõi lòng ngồi trở lại trên xe.
Trì Nhạc quay người lại, mặt mũi tràn đầy tủi thân nhìn Trì Vũ.
Trì Vũ: "..."
"Rốt cuộc anh muốn tới đây làm gì?"
Rõ ràng cậu ta là một người sợ ma quỷ như vậy, tại sao lại nhất định phải tới nơi này gặp quỷ? Đúng là gặp quỷ thật mà!
Trì Nhạc do dự một lúc lâu rồi mới nói: "Hình như anh quen nữ quỷ tối hôm qua, nhưng lúc đó trời quá tối nên anh không chắc chắn, anh định hôm nay đến xác nhận một chút."
Trì Vũ nhíu mày: "Quen biết?"
"Hình như cô ấy là một trong những giáo viên cũ của anh." Trì Nhạc nói: "Trước đó cô ấy mất tích!"
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Trì Vũ nhìn ba người rồi nhẹ nhàng ngáp một cái.
Tối hôm qua cô không ngủ được bao nhiêu, hôm nay lại đọc tiểu thuyết cả ngày, hiện tại có chút buồn ngủ, cái bàn quá cứng cô lại ngủ không quen, cũng may đây là tiết cuối rồi, thôi nhịn một chút vậy.
Khi tiếng chuông tan học vang lên, Trì Vũ mặt ủ mày chau đi ra khỏi khuôn viên trường, lên xe rồi nằm thẳng xuống ghế sau để ngủ bù.
Trì Nhạc đi theo phía sau tự giác ngồi vào vị trí kế bên tài xế.
Cậu ta nhìn Trì Vũ đang ngủ trong gương, một ý tưởng chợt lóe lên, lén lén lút lút lấy điện thoại ra cho lái xe nhìn một chút.
Đợi đến khi xe dừng hẳn, Trì Nhạc đích thân mở cửa đánh thức Trì Vũ trong xe dậy.
Trì Vũ mơ mơ màng màng tỉnh giấc, cô xuống xe, một cơn gió lạnh thổi qua khiến cô hoàn toàn tỉnh táo.
Cô ngước mắt nhìn hoàn cảnh chung quanh, im lặng một giây, sau đó quay đầu nhìn về phía Trì Nhạc.
Đứa nhỏ bướng bỉnh này lại thừa dịp cô ngủ mà bảo lái xe đi thẳng đến gần trường học bỏ hoang!
Trên mặt Trì Nhạc nở nụ cười nịnh nọt: "Cũng đã đến đây rồi, không bằng chúng ta vào xem thử nhé?"
Vẻ mặt Trì Vũ lạnh lùng: "Không đi!"
Dứt lời, cô định lên xe.
Trì Nhạc đóng sầm cửa xe lại trước mặt Trì Vũ, sau đó chặn phía trước: "Đừng vậy mà, chúng ta vào xem một chút đi!"
"Anh tự đi đi!"
"Anh không đi! Quá nguy hiểm!"
"Nguy hiểm?"
Trì Vũ bị cậu ta chọc giận bật cười, không nhịn được bước lên phía trước túm lấy Trì Nhạc, tóm tay của cậu ta, đánh khoá rồi ấn người lên cửa xe!
"Anh biết nguy hiểm mà còn đưa người em gái vô cùng mỏng manh này đến đây?"
Trì Nhạc: "?"
Người em gái vô cùng mỏng manh của anh ơi, lúc em đang nói câu này, có thể thả tay anh ra được không, nó sắp gãy rồi!
Trì Nhạc chưa từng thấy qua cô bé nào có đôi tay khỏe như Trì Vũ, cô ép cả người cậu ta vào xe, khiến cậu ta không thể động đậy được một tí nào.
Tài xế vẫn ngồi trong xe, không biết bên ngoài đang nói gì, thấy hai người chuẩn bị đánh nhau thì vội vàng xuống xe từ bên kia,
"Cậu chủ? Cô chủ?"
Trì Vũ nhanh chóng buông Trì Nhạc ra, vờ vịt vỗ lưng Trì Nhạc: "Ai da anh trai à, lưng anh bẩn quá, để em phủi cho anh."
Nói là phủi, nhưng lực tay kia không nhẹ chút nào đâu.
Trì Nhạc khôi phục tự do, chịu đựng cơn đau ở lưng, giận mà không dám nói gì, đứng tại chỗ phối hợp với Trì Vũ: "Không có việc gì đâu chú Trương, chú quay lại xe nghỉ ngơi đi, khi nào cháu tìm được đồ thì sẽ rời đi."
Trước đó, cậu ta nói dối người lái xe rằng mình làm mất đồ nên lái xe mới đưa bọn họ chạy tới đây.
Hoá ra là phủi bụi, tình cảm giữa hai anh em lại ấm lên nữa rồi, tốt quá!
Chú lái xe vui mừng đầy cõi lòng ngồi trở lại trên xe.
Trì Nhạc quay người lại, mặt mũi tràn đầy tủi thân nhìn Trì Vũ.
Trì Vũ: "..."
"Rốt cuộc anh muốn tới đây làm gì?"
Rõ ràng cậu ta là một người sợ ma quỷ như vậy, tại sao lại nhất định phải tới nơi này gặp quỷ? Đúng là gặp quỷ thật mà!
Trì Nhạc do dự một lúc lâu rồi mới nói: "Hình như anh quen nữ quỷ tối hôm qua, nhưng lúc đó trời quá tối nên anh không chắc chắn, anh định hôm nay đến xác nhận một chút."
Trì Vũ nhíu mày: "Quen biết?"
"Hình như cô ấy là một trong những giáo viên cũ của anh." Trì Nhạc nói: "Trước đó cô ấy mất tích!"
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.