Thiên Kim Thật Ốm Yếu, Biết 100 Triệu Điểm Huyền Học Thì Có Gì Sai
Chương 22
Lạc Sanh Sanh
10/06/2024
Lương Kỳ cười khổ: "Hai ngày nay... Tình hình của Lương Nhược không đúng lắm, bà Tôn tìm đại sư xem cho cậu ta, hai người chờ một lát đi."
Trì Nhạc lại liếc mắt nhìn nữ quỷ, có cô ta ở đây, tình hình của Lương Nhược mà ổn thì mới là gặp quỷ!
Hả?
Hình như cậu ta thật sự gặp quỷ rồi?
Ban đầu nữ quỷ ở góc tường còn khinh thường nhìn Thiên Sư kia, khi nhìn thấy Trì Vũ đi vào thì sắc mặt nghiêm túc hẳn lên, nhưng cũng không rời đi.
Trì Vũ nhìn chằm chằm vào người Thiên Sư kia, đây là lần đầu tiên cô gặp Thiên Sư của thế giới này.
Nhưng hình như vị Thiên Sư này cũng không phát hiện nữ quỷ ở góc tường, e rằng đây là hàng giả rồi đúng không?
Chỉ thấy Thiên Sư kia cầm một thanh kiếm trong tay, miệng lẩm nhẩm chú ngữ, sau đó ra hiệu chỉ vào không khí vài cái rồi kết thúc.
Được rồi, cô đã xác nhận xong chú ngữ, là lừa đảo không thể sai được.
"Đại sư Lý, cháu trai của tôi thế nào rồi?" Bà Tôn lập tức tiến lên.
Đại sư Lý nói: "Tôi đã xua đuổi ác quỷ quấn lấy cậu chủ đi rồi, không sao đâu."
Người nhà họ Lương cực kỳ vui vẻ, nhao nhao tiến lên phía trước để cảm ơn.
Nữ quỷ trong góc tường hừ lạnh một tiếng, cô ta đi đến bên giường, đầu tiên là nhìn Trì Vũ, thấy cô không hề có ý định ngăn cản mình thì thổi hơi về phía Lương Nhược đang ngủ say.
Lương Nhược vốn đang ngủ yên trên giường đột nhiên giãy giụa, trong miệng càng không ngừng nhỏ giọng lẩm bẩm: "Thả tôi ra! Đừng tới đây! Cô đừng tới đây! Không phải tôi giết cô! Không phải tôi!"
Bà Tôn và mẹ Lương ở bên cạnh giường giật nảy mình, mẹ Lương vội tiến lên che miệng Lương Nhược lại.
Bố Lương nhìn về phía đại sư Lý: "Đã xảy ra chuyện gì vậy? Đại sư, không phải ngài nói con trai tôi đã ổn rồi sao?"
Đại sư Lý cũng là bị tình huống này làm cho giật nảy mình: "Chuyện này... Tôi đây cũng không biết!"
"Ông không biết?" Bà Tôn tiến lên, sốt ruột rất: "Tại sao ông lại không biết?"
"Tôi..."
Đại sư Lý kia ấp úng nói không nên lời, lúc này, nữ quỷ đột nhiên đi về phía ông ta rồi rắc thứ gì đó vào mắt ông đại sư dỏm này.
Đại sư Lý chỉ cảm thấy đau nhói trong mắt, ông ta vô thức nhắm mắt lại, khi ông ta mở mắt ra lần nữa thì đột nhiên nữ quỷ diện mạo dữ tợn xuất hiện trước mắt, hai chân ông ta lập tức nhũn ra, co quắp trên mặt đất.
"Quỷ! Có quỷ! Có quỷ!"
Chỉ thấy người được gọi là đại sư Lý kia dùng cả tay chân bò đến cửa phòng bệnh rồi nhanh chóng bỏ chạy.
Trì Nhạc: "..."
Sao cậu ta có cảm giác cái người được gọi là đại sư này còn không bằng cả mình nhỉ?
Trì Vũ nhìn người nhà họ Lương: "Chú à, xem ra mọi người đã gặp phải kẻ lừa đảo rồi."
Trì Nhạc: "..."
Em mau thu hồi vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác đó đi.
Cậu ta thở dài trong lòng, đứng phía trước Trì Vũ, người nhà họ Lương cũng không nhận ra Trì Vũ, cậu ta không yên lòng.
Trì Vũ sửng sốt nhìn bóng lưng Trì Nhạc, trong mắt có thêm chút ý cười chân thành.
Bố Lương nhìn hai người, ông ta biết Trì Nhạc, còn cô gái nhỏ được Trì Nhạc che chở chắc hẳn cũng không giàu cũng sang, nghĩ tới đây, ông ta cũng không làm khó Trì Vũ.
Ở trên giường, Lương Nhược đang rơi vào cơn ác mộng đau đớn giãy dụa, có gọi thế nào cũng không tỉnh lại, mẹ Lương lo lắng đến mức lấy nước mắt rửa mặt.
Bà Tôn đột nhiên phát tác với Lương Kỳ ở bên cạnh: "Tất cả là tại mày! Nếu không phải mày hẹn cháu trai tao đến nhà ma kia, cháu trai tao có bị như thế này không?"
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Trì Nhạc lại liếc mắt nhìn nữ quỷ, có cô ta ở đây, tình hình của Lương Nhược mà ổn thì mới là gặp quỷ!
Hả?
Hình như cậu ta thật sự gặp quỷ rồi?
Ban đầu nữ quỷ ở góc tường còn khinh thường nhìn Thiên Sư kia, khi nhìn thấy Trì Vũ đi vào thì sắc mặt nghiêm túc hẳn lên, nhưng cũng không rời đi.
Trì Vũ nhìn chằm chằm vào người Thiên Sư kia, đây là lần đầu tiên cô gặp Thiên Sư của thế giới này.
Nhưng hình như vị Thiên Sư này cũng không phát hiện nữ quỷ ở góc tường, e rằng đây là hàng giả rồi đúng không?
Chỉ thấy Thiên Sư kia cầm một thanh kiếm trong tay, miệng lẩm nhẩm chú ngữ, sau đó ra hiệu chỉ vào không khí vài cái rồi kết thúc.
Được rồi, cô đã xác nhận xong chú ngữ, là lừa đảo không thể sai được.
"Đại sư Lý, cháu trai của tôi thế nào rồi?" Bà Tôn lập tức tiến lên.
Đại sư Lý nói: "Tôi đã xua đuổi ác quỷ quấn lấy cậu chủ đi rồi, không sao đâu."
Người nhà họ Lương cực kỳ vui vẻ, nhao nhao tiến lên phía trước để cảm ơn.
Nữ quỷ trong góc tường hừ lạnh một tiếng, cô ta đi đến bên giường, đầu tiên là nhìn Trì Vũ, thấy cô không hề có ý định ngăn cản mình thì thổi hơi về phía Lương Nhược đang ngủ say.
Lương Nhược vốn đang ngủ yên trên giường đột nhiên giãy giụa, trong miệng càng không ngừng nhỏ giọng lẩm bẩm: "Thả tôi ra! Đừng tới đây! Cô đừng tới đây! Không phải tôi giết cô! Không phải tôi!"
Bà Tôn và mẹ Lương ở bên cạnh giường giật nảy mình, mẹ Lương vội tiến lên che miệng Lương Nhược lại.
Bố Lương nhìn về phía đại sư Lý: "Đã xảy ra chuyện gì vậy? Đại sư, không phải ngài nói con trai tôi đã ổn rồi sao?"
Đại sư Lý cũng là bị tình huống này làm cho giật nảy mình: "Chuyện này... Tôi đây cũng không biết!"
"Ông không biết?" Bà Tôn tiến lên, sốt ruột rất: "Tại sao ông lại không biết?"
"Tôi..."
Đại sư Lý kia ấp úng nói không nên lời, lúc này, nữ quỷ đột nhiên đi về phía ông ta rồi rắc thứ gì đó vào mắt ông đại sư dỏm này.
Đại sư Lý chỉ cảm thấy đau nhói trong mắt, ông ta vô thức nhắm mắt lại, khi ông ta mở mắt ra lần nữa thì đột nhiên nữ quỷ diện mạo dữ tợn xuất hiện trước mắt, hai chân ông ta lập tức nhũn ra, co quắp trên mặt đất.
"Quỷ! Có quỷ! Có quỷ!"
Chỉ thấy người được gọi là đại sư Lý kia dùng cả tay chân bò đến cửa phòng bệnh rồi nhanh chóng bỏ chạy.
Trì Nhạc: "..."
Sao cậu ta có cảm giác cái người được gọi là đại sư này còn không bằng cả mình nhỉ?
Trì Vũ nhìn người nhà họ Lương: "Chú à, xem ra mọi người đã gặp phải kẻ lừa đảo rồi."
Trì Nhạc: "..."
Em mau thu hồi vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác đó đi.
Cậu ta thở dài trong lòng, đứng phía trước Trì Vũ, người nhà họ Lương cũng không nhận ra Trì Vũ, cậu ta không yên lòng.
Trì Vũ sửng sốt nhìn bóng lưng Trì Nhạc, trong mắt có thêm chút ý cười chân thành.
Bố Lương nhìn hai người, ông ta biết Trì Nhạc, còn cô gái nhỏ được Trì Nhạc che chở chắc hẳn cũng không giàu cũng sang, nghĩ tới đây, ông ta cũng không làm khó Trì Vũ.
Ở trên giường, Lương Nhược đang rơi vào cơn ác mộng đau đớn giãy dụa, có gọi thế nào cũng không tỉnh lại, mẹ Lương lo lắng đến mức lấy nước mắt rửa mặt.
Bà Tôn đột nhiên phát tác với Lương Kỳ ở bên cạnh: "Tất cả là tại mày! Nếu không phải mày hẹn cháu trai tao đến nhà ma kia, cháu trai tao có bị như thế này không?"
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.