Thiên Kim Thật Ốm Yếu, Biết 100 Triệu Điểm Huyền Học Thì Có Gì Sai
Chương 23
Lạc Sanh Sanh
10/06/2024
Lương Kỳ cảm thấy không thể hiểu nổi: "Rõ ràng là cậu ta cứ khăng khăng phải hẹn cháu đi!"
"Vậy mày không đi không được sao?" Bà Tôn lớn tiếng nói.
"Là cậu ta uy hiếp cháu phải đi." Lương Kỳ nhìn bà cụ không nói lý, mặc dù tức giận nhưng vẫn ôn tồn nói: "Bà, lúc ấy bà cũng ở đó, bà còn giật dây để cháu đồng ý với cậu ta mà!"
Bà Tôn sửng sốt một lát, cuối cùng bắt đầu chơi xấu: "Tao mặc kệ, chúng mày nhất định phải cho tao một lời giải thích trong chuyện này! Cả cậu ta nữa!"
Bà Tôn đột nhiên chỉ về phía Trì Nhạc: "Chắc chắc chúng mày là cùng một giuộc! Tại sao hai người chúng mày đều không sao, hết lần này tới lần khác chỉ có Lương Nhược xảy ra chuyện? Chuyện này bố mẹ chúng mày nhất định phải cho tao một lời giải thích!"
Trì Vũ nhìn người một nhà này, bà Tôn đã mất lý trí, ở nơi đó cậy già lên mặt, nhất định phải bắt Lương Kỳ và Trì Nhạc chịu trách nhiệm, bố Lương đứng bên cạnh mặc kệ bà cụ khóc lóc om sòm, mẹ Lương thì một lòng nhào vào trên người con trai khóc lóc thương tâm, trong phòng bệnh thoáng chốc vô cùng náo nhiệt.
"Vậy thì báo cảnh sát đi!"
Một câu đã khiến trong phòng bệnh yên tĩnh trở lại, bố Lương nhìn về phía Trì Vũ vừa nói chuyện, cô gái nhỏ nhìn thì yếu đuối nhưng giọng nói lại vô cùng vang dội và mạnh mẽ.
"Có mâu thuẫn thì tìm chú cảnh sát hòa giải một chút là xong, thuận tiện..." Trì Vũ nhìn Lương Nhược ở trên giường: "Thuận tiện giải thích một chút, câu ‘hông phải tôi giết cô’ là gì?"
Sắc mặt người nhà họ Lương thay đổi trong nháy mắt.
Ánh mắt bố Lương lạnh lẽo, trên mặt lộ ra nụ cười giả dối: "Vị này là?"
Trì Vũ từ sau lưng Trì Nhạc đi ra: "Tôi là Trì Vũ."
Bố Lương sửng sốt, hoá ra là vị thiên kim thật của nhà họ Trì, trên mặt ông ta mỉm cười, nhưng ý cười không chạm đến đáy mắt: "Cô Trì nói đùa rồi, cái gì mà giết hay không, chắc chắn là cô nghe lầm rồi."
Trì Nhạc có ngu ngốc đến mấy cũng đã nhận ra không thích hợp, cậu ta lần nữa đứng chắn trước người Trì Vũ.
Bố Lương nhìn hai anh em, trầm tư một lát rồi đột nhiên nói: "Tôi sẽ nói chuyện với bố mẹ cậu về vấn đề này, hiện tại Lương Nhược còn đang hôn mê, hai người nên về trước đi, Lương Kỳ tiễn bạn của cháu đi."
Trì Nhạc còn muốn nói gì đó, nhưng lại phát hiện quần áo phía sau đang bị kéo, mới đầu cậu ta bị dọa giật mình, sau đó mới nhận ra là Trì Vũ, do dự một lát, cũng không nói thêm gì nữa.
Ba người bị bố Lương "mời" ra khỏi phòng bệnh.
Lương Kỳ phẫn uất không thôi: "Tức chết tôi rồi, tại sao bọn họ lại như thế này? Rõ ràng là Lương Nhược tự tìm chết! Không được, tôi phải trở về bàn bàn bạc việc này với bố mẹ một chút, tôi đi trước đây."
Lương Kỳ nói rồi vội vàng rời đi, mà sau khi cậu ta đi, một cái bóng từ trong tường bay ra.
Trì Nhạc sợ hãi nhìn nữ quỷ nhưng vẫn lấy hết can đảm nói: "Cô Triệu! Có phải cô không ạ?"
Nữ quỷ cũng không nói chuyện, hơi đề phòng nhìn hai người.
"Nơi này không phải là chỗ nói chuyện." Trì Vũ nói: "Đi theo tôi."
Trì Vũ dẫn một người một quỷ đến chỗ cầu thang, cô lười biếng dựa vào tường, bơ phờ nói: "Có gì thì nói đi."
Trì Nhạc vội vàng hỏi: "Cô Triệu, sao cô lại trở nên như vậy? Cô đã xảy ra chuyện gì, cô nói cho chúng em biết đi, em gái em rất lợi hại, em ấy là học trò của vị đại sư tối hôm qua! Em ấy nhất định sẽ giúp cô!"
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
"Vậy mày không đi không được sao?" Bà Tôn lớn tiếng nói.
"Là cậu ta uy hiếp cháu phải đi." Lương Kỳ nhìn bà cụ không nói lý, mặc dù tức giận nhưng vẫn ôn tồn nói: "Bà, lúc ấy bà cũng ở đó, bà còn giật dây để cháu đồng ý với cậu ta mà!"
Bà Tôn sửng sốt một lát, cuối cùng bắt đầu chơi xấu: "Tao mặc kệ, chúng mày nhất định phải cho tao một lời giải thích trong chuyện này! Cả cậu ta nữa!"
Bà Tôn đột nhiên chỉ về phía Trì Nhạc: "Chắc chắc chúng mày là cùng một giuộc! Tại sao hai người chúng mày đều không sao, hết lần này tới lần khác chỉ có Lương Nhược xảy ra chuyện? Chuyện này bố mẹ chúng mày nhất định phải cho tao một lời giải thích!"
Trì Vũ nhìn người một nhà này, bà Tôn đã mất lý trí, ở nơi đó cậy già lên mặt, nhất định phải bắt Lương Kỳ và Trì Nhạc chịu trách nhiệm, bố Lương đứng bên cạnh mặc kệ bà cụ khóc lóc om sòm, mẹ Lương thì một lòng nhào vào trên người con trai khóc lóc thương tâm, trong phòng bệnh thoáng chốc vô cùng náo nhiệt.
"Vậy thì báo cảnh sát đi!"
Một câu đã khiến trong phòng bệnh yên tĩnh trở lại, bố Lương nhìn về phía Trì Vũ vừa nói chuyện, cô gái nhỏ nhìn thì yếu đuối nhưng giọng nói lại vô cùng vang dội và mạnh mẽ.
"Có mâu thuẫn thì tìm chú cảnh sát hòa giải một chút là xong, thuận tiện..." Trì Vũ nhìn Lương Nhược ở trên giường: "Thuận tiện giải thích một chút, câu ‘hông phải tôi giết cô’ là gì?"
Sắc mặt người nhà họ Lương thay đổi trong nháy mắt.
Ánh mắt bố Lương lạnh lẽo, trên mặt lộ ra nụ cười giả dối: "Vị này là?"
Trì Vũ từ sau lưng Trì Nhạc đi ra: "Tôi là Trì Vũ."
Bố Lương sửng sốt, hoá ra là vị thiên kim thật của nhà họ Trì, trên mặt ông ta mỉm cười, nhưng ý cười không chạm đến đáy mắt: "Cô Trì nói đùa rồi, cái gì mà giết hay không, chắc chắn là cô nghe lầm rồi."
Trì Nhạc có ngu ngốc đến mấy cũng đã nhận ra không thích hợp, cậu ta lần nữa đứng chắn trước người Trì Vũ.
Bố Lương nhìn hai anh em, trầm tư một lát rồi đột nhiên nói: "Tôi sẽ nói chuyện với bố mẹ cậu về vấn đề này, hiện tại Lương Nhược còn đang hôn mê, hai người nên về trước đi, Lương Kỳ tiễn bạn của cháu đi."
Trì Nhạc còn muốn nói gì đó, nhưng lại phát hiện quần áo phía sau đang bị kéo, mới đầu cậu ta bị dọa giật mình, sau đó mới nhận ra là Trì Vũ, do dự một lát, cũng không nói thêm gì nữa.
Ba người bị bố Lương "mời" ra khỏi phòng bệnh.
Lương Kỳ phẫn uất không thôi: "Tức chết tôi rồi, tại sao bọn họ lại như thế này? Rõ ràng là Lương Nhược tự tìm chết! Không được, tôi phải trở về bàn bàn bạc việc này với bố mẹ một chút, tôi đi trước đây."
Lương Kỳ nói rồi vội vàng rời đi, mà sau khi cậu ta đi, một cái bóng từ trong tường bay ra.
Trì Nhạc sợ hãi nhìn nữ quỷ nhưng vẫn lấy hết can đảm nói: "Cô Triệu! Có phải cô không ạ?"
Nữ quỷ cũng không nói chuyện, hơi đề phòng nhìn hai người.
"Nơi này không phải là chỗ nói chuyện." Trì Vũ nói: "Đi theo tôi."
Trì Vũ dẫn một người một quỷ đến chỗ cầu thang, cô lười biếng dựa vào tường, bơ phờ nói: "Có gì thì nói đi."
Trì Nhạc vội vàng hỏi: "Cô Triệu, sao cô lại trở nên như vậy? Cô đã xảy ra chuyện gì, cô nói cho chúng em biết đi, em gái em rất lợi hại, em ấy là học trò của vị đại sư tối hôm qua! Em ấy nhất định sẽ giúp cô!"
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.