Thiên Kim Thật Ốm Yếu, Biết 100 Triệu Điểm Huyền Học Thì Có Gì Sai
Chương 24
Lạc Sanh Sanh
10/06/2024
Trì Vũ nhẹ nhàng nâng mí mắt lên, lười biếng nói: "Không phải em. Em không làm. Em không thể. Em chỉ là một con cá mặn!"
Trì Nhạc: "???"
Nữ quỷ: "???"
Trì Vũ thở dài: "Cô nói trước đi."
Nữ quỷ tên là Triệu Cẩm, vốn là một sinh viên đại học, thỉnh thoảng đi làm gia sư.
Lương Nhược là một trong những học sinh cũ của cô ta.
Lương Nhược là một kẻ vô công rồi nghề, thi đại học hai năm vẫn không đỗ, bố mẹ cậu ta đã tìm không ít gia sư cho cậu con trai này, Triệu Cẩm là một trong số đó.
Lương Nhược không thích học tập, càng không thích bị gia sư giám sát việc học tập.
Ngày đầu tiên Triệu Cẩm đi dạy, Lương Nhược đã ra oai phủ đầu thả một con rắn trên bàn cô ta.
Ai mà ngờ Triệu Cẩm lại không hề sợ rắn.
Trong những ngày sau đó, Lương Nhược càng ngày càng quá đáng, dùng đủ chiêu trò để khó xử Triệu Cẩm, nhưng Triệu Cẩm lại gặp chiêu phá chiêu.
Cuối cùng, Lương Nhược thấy mình không có cách nào đuổi Triệu Cẩm đi nên đã tìm một đám lưu manh và ngồi xổm trên đường về của Triệu Cẩm mỗi đêm để gây rắc rối.
Triệu Cẩm nhớ lại những ngày đó, thù hận trong lòng càng ngày càng không thể khống chế, trên người đột nhiên xuất hiện một luồng khí đen, ánh mắt cũng hơi đỏ lên.
Trì Vũ nhanh chóng bước lên phía trước, kéo Trì Nhạc còn đang ngây người ra phía sau, vỗ cái chóc lên trán Triệu Cẩm.
"Tỉnh!"
Triệu Cẩm chỉ cảm thấy một cơn ớn lạnh dâng lên trên thân quỷ, lập tức tỉnh táo lại trong nháy mắt, thiếu nữ trước mắt đã không còn là dáng vẻ lười biếng vừa rồi nữa.
Cô nhìn mình bằng ánh mắt lạnh lùng, ngón tay khẽ ấn pháp quyết, như thể giây tiếp theo sẽ khiến cô ta hồn phi phách tán!
Khói đen tan biến, Triệu Cẩm hoàn hồn, nhìn thấy cô gái trẻ trước mặt vẻ mặt lạnh lùng, tim cô ta đập thình thịch, vừa rồi suýt nữa thì cô ta đã biến thành lệ quỷ.
Thấy cô ta đã ổn định lại, Trì Vũ thu hồi chú thuật, lui về bên cạnh Trì Nhạc: "Cô tiếp tục đi."
Triệu Cẩm ngẩn ra một lúc: "Cô... không bắt tôi ư?"
Ngay khi Trì Vũ vừa ra tay, Triệu Cẩm đã nhận ra cô gái trước mắt không phải kẻ ăn hại như lời cô ta tự nói, mà trái lại, cô còn rất lợi hại, bắt cô ta dễ như trở bàn tay.
Trì Vũ chớp chớp mắt: "Tôi đâu phải Thiên Sư, bắt cô để làm gì?"
Không phải Thiên Sư ư? Nữ quỷ nhìn Trì Vũ thế nào cũng không tin, vừa rồi một chiêu đó là sao?
Trì Vũ suy nghĩ một lát, khẽ ho vài tiếng, yếu ớt nói: "Sức khỏe tôi không tốt lắm, sư phụ chỉ dạy tôi đôi chút võ phòng thân mà thôi."
Tự tiện nhận mình là sư phụ, xem ra cô là người đầu tiên trong thế giới Huyền Môn rồi.
Dù sao sư phụ thực sự của cô cũng không ở đây, cô muốn nói sao cũng được.
Võ... phòng thân?
Triệu Cẩm thấy rất rõ, vừa rồi nếu Trì Vũ muốn, cô ta sẽ lập tức hồn phi phách tán!
Cô gọi đây là võ phòng thân sao?
Trì Vũ tỉnh bơ: "Cho nên nếu cô làm chuyện xấu, hoặc nói ra điều gì không nên, tôi chỉ biết mời cảnh sát đến giúp đỡ thôi."
Triệu Cẩm:...
Hai thầy trò này bị sao vậy?
Lúc này, Trì Nhạc cũng đã hoàn hồn lại, cậu ta hoàn toàn không nhận ra vừa rồi mình đã nguy hiểm đến mức nào. Dù sao bất kể có nguy hiểm thế nào, thì bây giờ cũng không còn nguy hiểm nữa rồi.
"Cô Triệu, cô vẫn chưa kể xong kia mà? Sau đó thế nào?"
Triệu Cẩm cười lạnh: "Sau đó tôi thực sự không chịu nổi nữa, nên xin nghỉ không làm gia sư nữa. Tôi cứ nghĩ như vậy sẽ được yên ổn, nhưng không ngờ..."
Tối hôm đó, trên đường về nhà, Triệu Cẩm đi đến một đoạn hẻm nhỏ thì bỗng nhiên có hai luồng ánh sáng chói mắt sáng lên, chắn trước mặt cô ta.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Trì Nhạc: "???"
Nữ quỷ: "???"
Trì Vũ thở dài: "Cô nói trước đi."
Nữ quỷ tên là Triệu Cẩm, vốn là một sinh viên đại học, thỉnh thoảng đi làm gia sư.
Lương Nhược là một trong những học sinh cũ của cô ta.
Lương Nhược là một kẻ vô công rồi nghề, thi đại học hai năm vẫn không đỗ, bố mẹ cậu ta đã tìm không ít gia sư cho cậu con trai này, Triệu Cẩm là một trong số đó.
Lương Nhược không thích học tập, càng không thích bị gia sư giám sát việc học tập.
Ngày đầu tiên Triệu Cẩm đi dạy, Lương Nhược đã ra oai phủ đầu thả một con rắn trên bàn cô ta.
Ai mà ngờ Triệu Cẩm lại không hề sợ rắn.
Trong những ngày sau đó, Lương Nhược càng ngày càng quá đáng, dùng đủ chiêu trò để khó xử Triệu Cẩm, nhưng Triệu Cẩm lại gặp chiêu phá chiêu.
Cuối cùng, Lương Nhược thấy mình không có cách nào đuổi Triệu Cẩm đi nên đã tìm một đám lưu manh và ngồi xổm trên đường về của Triệu Cẩm mỗi đêm để gây rắc rối.
Triệu Cẩm nhớ lại những ngày đó, thù hận trong lòng càng ngày càng không thể khống chế, trên người đột nhiên xuất hiện một luồng khí đen, ánh mắt cũng hơi đỏ lên.
Trì Vũ nhanh chóng bước lên phía trước, kéo Trì Nhạc còn đang ngây người ra phía sau, vỗ cái chóc lên trán Triệu Cẩm.
"Tỉnh!"
Triệu Cẩm chỉ cảm thấy một cơn ớn lạnh dâng lên trên thân quỷ, lập tức tỉnh táo lại trong nháy mắt, thiếu nữ trước mắt đã không còn là dáng vẻ lười biếng vừa rồi nữa.
Cô nhìn mình bằng ánh mắt lạnh lùng, ngón tay khẽ ấn pháp quyết, như thể giây tiếp theo sẽ khiến cô ta hồn phi phách tán!
Khói đen tan biến, Triệu Cẩm hoàn hồn, nhìn thấy cô gái trẻ trước mặt vẻ mặt lạnh lùng, tim cô ta đập thình thịch, vừa rồi suýt nữa thì cô ta đã biến thành lệ quỷ.
Thấy cô ta đã ổn định lại, Trì Vũ thu hồi chú thuật, lui về bên cạnh Trì Nhạc: "Cô tiếp tục đi."
Triệu Cẩm ngẩn ra một lúc: "Cô... không bắt tôi ư?"
Ngay khi Trì Vũ vừa ra tay, Triệu Cẩm đã nhận ra cô gái trước mắt không phải kẻ ăn hại như lời cô ta tự nói, mà trái lại, cô còn rất lợi hại, bắt cô ta dễ như trở bàn tay.
Trì Vũ chớp chớp mắt: "Tôi đâu phải Thiên Sư, bắt cô để làm gì?"
Không phải Thiên Sư ư? Nữ quỷ nhìn Trì Vũ thế nào cũng không tin, vừa rồi một chiêu đó là sao?
Trì Vũ suy nghĩ một lát, khẽ ho vài tiếng, yếu ớt nói: "Sức khỏe tôi không tốt lắm, sư phụ chỉ dạy tôi đôi chút võ phòng thân mà thôi."
Tự tiện nhận mình là sư phụ, xem ra cô là người đầu tiên trong thế giới Huyền Môn rồi.
Dù sao sư phụ thực sự của cô cũng không ở đây, cô muốn nói sao cũng được.
Võ... phòng thân?
Triệu Cẩm thấy rất rõ, vừa rồi nếu Trì Vũ muốn, cô ta sẽ lập tức hồn phi phách tán!
Cô gọi đây là võ phòng thân sao?
Trì Vũ tỉnh bơ: "Cho nên nếu cô làm chuyện xấu, hoặc nói ra điều gì không nên, tôi chỉ biết mời cảnh sát đến giúp đỡ thôi."
Triệu Cẩm:...
Hai thầy trò này bị sao vậy?
Lúc này, Trì Nhạc cũng đã hoàn hồn lại, cậu ta hoàn toàn không nhận ra vừa rồi mình đã nguy hiểm đến mức nào. Dù sao bất kể có nguy hiểm thế nào, thì bây giờ cũng không còn nguy hiểm nữa rồi.
"Cô Triệu, cô vẫn chưa kể xong kia mà? Sau đó thế nào?"
Triệu Cẩm cười lạnh: "Sau đó tôi thực sự không chịu nổi nữa, nên xin nghỉ không làm gia sư nữa. Tôi cứ nghĩ như vậy sẽ được yên ổn, nhưng không ngờ..."
Tối hôm đó, trên đường về nhà, Triệu Cẩm đi đến một đoạn hẻm nhỏ thì bỗng nhiên có hai luồng ánh sáng chói mắt sáng lên, chắn trước mặt cô ta.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.