Thiên Kim Thật Ốm Yếu, Biết 100 Triệu Điểm Huyền Học Thì Có Gì Sai
Chương 25
Lạc Sanh Sanh
10/06/2024
Triệu Cẩm che mắt, mất một lúc mới nhìn rõ người trước mặt: "Lương Nhược? Sao cậu lại ở đây?"
Lương Nhược có vẻ đã uống khá nhiều, cả người nồng nặc mùi rượu, phía sau còn có một đám đầu gấu đi theo.
Thấy tình hình không ổn, Triệu Cẩm hơi sợ hãi, lùi về phía sau: "Các người muốn làm gì? Tôi đã nghỉ làm gia sư rồi!"
Lương Nhược cười lạnh: "Ừ, đúng là cô đã nghỉ rồi! Nhưng mẹ kiếp, tại cô mà tôi bị người nhà mắng cho một trận! Bây giờ tôi rất tức giận, phải kiếm người để trút giận!"
"Cậu vô lý vừa thôi!"
Triệu Cẩm sốt ruột, con hẻm này vốn dĩ đã chẳng có mấy người, huống hồ lại là đêm hôm khuya khoắt thế này!
"Vô lý?" Lương Nhược từng bước áp sát: "Ông đây là lý lẽ! Bắt cô ta lại cho tao!"
Mấy tên lưu manh xông vào, tay chúng cầm sẵn dao, Triệu Cẩm hoàn toàn không phải đối thủ của bọn chúng.
Nói đến đây, ánh mắt Triệu Cẩm chất chứa đầy sự căm hận.
"Bọn chúng nhanh chóng khống chế được tôi! Chúng sờ soạng lung tung trên người tôi, vẻ mặt tràn ngập ác ý vô lại, còn Lương Nhược ở bên cạnh cười như một ác quỷ đến từ địa ngục."
Trì Nhạc nắm chặt tay, cố gắng kìm chế không xông vào phòng bệnh đấm Lương Nhược một trận, cậu ta nghiến răng hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó..." Triệu Cẩm cười khổ: “Sau đó, tôi cắn bị thương một tên trong đó, nhưng bọn chúng quá đông, trong lúc hỗn loạn không biết ai đã đâm tôi một nhát."
Trong con hẻm, Triệu Cẩm ôm chặt bụng đang chảy máu, ngã vật xuống đất.
Bọn côn đồ chỉ muốn dọa dẫm, thấy suýt nữa thì gây ra án mạng, chúng vội vứt dao bỏ chạy tán loạn.
"L... làm sao bây giờ thì? Anh... anh Lương!" Tên lưu manh nhìn sang Lương Nhược đang đứng kế bên.
Lương Nhược cũng sợ đến ngây người, cơn say bay biến trong tích tắc.
"Nhanh! Gọi xe cấp cứu nhanh!"
Một tên lưu manh định lấy điện thoại ra gọi cứu thương, nhưng vừa lấy ta đã bị Lương Nhược giật lấy.
"Không được gọi xe cấp cứu!"
Giọng Lương Nhược cũng hơi hoảng loạn, nhưng cậu ta biết không thể gọi xe cấp cứu được.
"Đến bệnh viện thì mày giải thích vết thương của nó thế nào? Đợi nó khỏe lại rồi tố cáo chúng ta thì sao? Không được! Tuyệt đối không được đưa nó đến bệnh viện!"
"Nhưng để vậy nó sẽ chết đó!"
Lương Nhược không biết phải làm sao, cậu ta run rẩy lấy điện thoại ra, gọi điện cho mẹ mình: “Mẹ... mẹ, con gặp chuyện rồi, mẹ cứu con với!"
Triệu Cẩm kể lại bằng giọng căm hận: “Chúng cứ nhìn tôi nằm ở đó cho đến khi tôi chết, cũng không có ai đưa tôi đến bệnh viện, mặc dù... Mặc dù tôi hoàn toàn có thể sống sót."
Trì Nhạc đá mạnh vào cầu thang: “Cầm thú! Sao bọn chúng có thể làm như vậy!"
Trì Vũ liếc cậu ta, nhàn nhạt nói: "Tự làm mình bị thương thì thôi đi, đá hỏng cầu thang phải đền đấy."
Trì Nhạc kinh ngạc nhìn cô: “Đến nước này rồi mà em còn lo đền cầu thang nữa à?"
Trì Vũ nhún vai: “Em nói thật mà."
Trì Nhạc tức đến nỗi không muốn nói chuyện với cô nữa, nhìn sang Triệu Cẩm: “Sau đó thì sao?"
Triệu Cẩm tiếp tục kể: "Sau đó, mẹ Lương Nhược đến, lúc đó tôi đã tắt thở rồi. Bọn chúng vứt xác tôi ra ngoại ô, chôn ở một ngọn núi hoang vu. Nhà họ Lương còn mua chuộc mấy tên lưu manh kia, cho bọn chúng một số tiền rồi đưa chúng ra nước ngoài."
"Con hẻm đó vốn không có camera giám sát, bọn chúng đã hoàn toàn che giấu được việc này."
Trì Nhạc vừa tức vừa sốt ruột: “Bạn học của cô không phát hiện cô mất tích à? Gia đình cô thì sao?"
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Lương Nhược có vẻ đã uống khá nhiều, cả người nồng nặc mùi rượu, phía sau còn có một đám đầu gấu đi theo.
Thấy tình hình không ổn, Triệu Cẩm hơi sợ hãi, lùi về phía sau: "Các người muốn làm gì? Tôi đã nghỉ làm gia sư rồi!"
Lương Nhược cười lạnh: "Ừ, đúng là cô đã nghỉ rồi! Nhưng mẹ kiếp, tại cô mà tôi bị người nhà mắng cho một trận! Bây giờ tôi rất tức giận, phải kiếm người để trút giận!"
"Cậu vô lý vừa thôi!"
Triệu Cẩm sốt ruột, con hẻm này vốn dĩ đã chẳng có mấy người, huống hồ lại là đêm hôm khuya khoắt thế này!
"Vô lý?" Lương Nhược từng bước áp sát: "Ông đây là lý lẽ! Bắt cô ta lại cho tao!"
Mấy tên lưu manh xông vào, tay chúng cầm sẵn dao, Triệu Cẩm hoàn toàn không phải đối thủ của bọn chúng.
Nói đến đây, ánh mắt Triệu Cẩm chất chứa đầy sự căm hận.
"Bọn chúng nhanh chóng khống chế được tôi! Chúng sờ soạng lung tung trên người tôi, vẻ mặt tràn ngập ác ý vô lại, còn Lương Nhược ở bên cạnh cười như một ác quỷ đến từ địa ngục."
Trì Nhạc nắm chặt tay, cố gắng kìm chế không xông vào phòng bệnh đấm Lương Nhược một trận, cậu ta nghiến răng hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó..." Triệu Cẩm cười khổ: “Sau đó, tôi cắn bị thương một tên trong đó, nhưng bọn chúng quá đông, trong lúc hỗn loạn không biết ai đã đâm tôi một nhát."
Trong con hẻm, Triệu Cẩm ôm chặt bụng đang chảy máu, ngã vật xuống đất.
Bọn côn đồ chỉ muốn dọa dẫm, thấy suýt nữa thì gây ra án mạng, chúng vội vứt dao bỏ chạy tán loạn.
"L... làm sao bây giờ thì? Anh... anh Lương!" Tên lưu manh nhìn sang Lương Nhược đang đứng kế bên.
Lương Nhược cũng sợ đến ngây người, cơn say bay biến trong tích tắc.
"Nhanh! Gọi xe cấp cứu nhanh!"
Một tên lưu manh định lấy điện thoại ra gọi cứu thương, nhưng vừa lấy ta đã bị Lương Nhược giật lấy.
"Không được gọi xe cấp cứu!"
Giọng Lương Nhược cũng hơi hoảng loạn, nhưng cậu ta biết không thể gọi xe cấp cứu được.
"Đến bệnh viện thì mày giải thích vết thương của nó thế nào? Đợi nó khỏe lại rồi tố cáo chúng ta thì sao? Không được! Tuyệt đối không được đưa nó đến bệnh viện!"
"Nhưng để vậy nó sẽ chết đó!"
Lương Nhược không biết phải làm sao, cậu ta run rẩy lấy điện thoại ra, gọi điện cho mẹ mình: “Mẹ... mẹ, con gặp chuyện rồi, mẹ cứu con với!"
Triệu Cẩm kể lại bằng giọng căm hận: “Chúng cứ nhìn tôi nằm ở đó cho đến khi tôi chết, cũng không có ai đưa tôi đến bệnh viện, mặc dù... Mặc dù tôi hoàn toàn có thể sống sót."
Trì Nhạc đá mạnh vào cầu thang: “Cầm thú! Sao bọn chúng có thể làm như vậy!"
Trì Vũ liếc cậu ta, nhàn nhạt nói: "Tự làm mình bị thương thì thôi đi, đá hỏng cầu thang phải đền đấy."
Trì Nhạc kinh ngạc nhìn cô: “Đến nước này rồi mà em còn lo đền cầu thang nữa à?"
Trì Vũ nhún vai: “Em nói thật mà."
Trì Nhạc tức đến nỗi không muốn nói chuyện với cô nữa, nhìn sang Triệu Cẩm: “Sau đó thì sao?"
Triệu Cẩm tiếp tục kể: "Sau đó, mẹ Lương Nhược đến, lúc đó tôi đã tắt thở rồi. Bọn chúng vứt xác tôi ra ngoại ô, chôn ở một ngọn núi hoang vu. Nhà họ Lương còn mua chuộc mấy tên lưu manh kia, cho bọn chúng một số tiền rồi đưa chúng ra nước ngoài."
"Con hẻm đó vốn không có camera giám sát, bọn chúng đã hoàn toàn che giấu được việc này."
Trì Nhạc vừa tức vừa sốt ruột: “Bạn học của cô không phát hiện cô mất tích à? Gia đình cô thì sao?"
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.