Thiên Kim Thật Ốm Yếu, Biết 100 Triệu Điểm Huyền Học Thì Có Gì Sai
Chương 43
Lạc Sanh Sanh
14/06/2024
Mái tóc đỏ rực cay mắt, quần áo hoa hòe cay mắt, đúng là lãng phí gen tốt của nhà họ Trì.
“Haha haha haha, anh hai, trang phục này của anh là sao đây? Xấu chết đi được!” Trì Nhạc nhanh mồm nhanh miệng, lập tức bật cười.
Trì Yến lạnh lùng liếc Trì Nhạc.
Trì Nhạc: “Ực!”
Trì Vũ nhướn mày, sợ đến nấc cục luôn sao? Địa vị của em trai trong gia đình này rõ ràng quá rồi.
Trị Trì Nhạc xong, Trì Yến nhìn sang Trì Vũ, lần đầu gặp mặt anh ấy cũng không muốn quá khó xử, không nói gì thêm, chỉ lấy ra một hộp trang sức rồi đưa sang.
“Quà gặp mặt.”
Trì Nhạc nhanh nhảu tiến lên nhận lấy, đó là một sợi dây chuyền có giá trị không nhỏ.
Quý giá như vậy, nhưng có thể thấy Trì Yến không hề coi trọng, bởi vì nhãn mác còn chưa cắt đi.
Trì Vũ nhận lấy, nhìn thấy nhãn mác ghi giá hai triệu. Cũng dễ hiểu thôi, mọi người đều chưa quen biết, Trì Yến không coi trọng cũng không sao, dù sao cũng tận hai triệu mà!
Nhưng mà, ai bảo vừa rồi người này nói cô xấu!
Ánh mắt Trì Vũ lóe sáng, nảy ra ý hay, tiến đến bên tai Trì Nhạc rồi nói với giọng đủ để Trì Yến nghe thấy, nhỏ giọng nói: “Anh năm, có phải anh hai rất nghèo không?”
Trì Yến: ???
Trì Nhạc ngây ngơ hơi ngẩn ra: “Không nghèo mà.”
Trì Vũ vẫn giữ ánh mắt không tin: “Anh hai chắc chỉ giả vờ cứng cỏi trước mặt chúng ta thôi, mà mọi người không có nhận ra.”
“Hả?” Trì Nhạc nhìn về phía Trì Yến, vậy sao?
Trì Vũ gật đầu: “Anh xem, bố mẹ và anh cả đều tặng em quà gặp mặt lên đến trăm triệu, ngay cả anh năm cũng cho em mười triệu tiền tiêu vặt. Còn anh hai thì...”
Cô vừa nói, vừa nhìn về phía cái hộp trong tay, làm nổi bật vị trí ghi giá hai triệu.
Trì Nhạc nghe vậy, tuy cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không thể nói ra là ở đâu.
Chẳng phải số tiền của cậu ta là để bồi thường cái thảm cho cô sao? Hóa ra em gái coi đó là quà gặp mặt à?
“Anh năm, anh đang học mà còn có thể chi nhiều tiền như vậy, còn anh hai thì...” Trì Vũ hơi dừng lại, nhưng mọi người ở đây đều hiểu ý cô.
Một người đi làm mà còn không bằng người đi học.
Trì Nhạc hoàn toàn bị dẫn dắt: “Đúng vậy, xem ra công việc của anh hai cũng không kiếm được nhiều tiền lắm nhỉ! Hay là anh hai về nhà đi? Bố mẹ chắc chắn không ghét bỏ anh đâu!”
Trong giọng nói của Trì Vũ tràn ngập vẻ thương cảm: “Anh hai làm việc vất vả, kiếm tiền không dễ dàng, cái này em không thể nhận.”
Trì Yến nhìn phía em trai em gái ở trước mặt, khóe miệng hơi co quắp, ai nghèo? Ai nghèo chứ?
Tuy anh ấy không kiếm bằng bố mẹ và anh cả, nhưng anh ấy vẫn có cổ phần công ty, bản thân cũng đầu tư một chút, kiểu gì cũng không thể liên quan tới từ nghèo được?
Món quà này là do anh ấy bảo người đại diện đi chọn, lúc đó anh ấy không nói rõ, nên người đại diện cũng chỉ mua đại một cái. Mặc dù đã thấy giá cả nhưng anh ấy cũng không có bận tâm.
Với đứa em gái này, anh ấy không có cảm xúc gì đặc biệt, chỉ cần cô chịu yên ổn với Trì Hân là được. Đối với anh ấy mà nói, không có gì quan trọng. Dù sao với gia sản to lớn của nhà họ Trì, nuôi thêm một đứa cũng chẳng sao.
Món quà quý giá hay không cũng chẳng sao!
Nhưng điều này không có nghĩa là anh ấy nghèo!
Với cả tự dưng tại sao bố mẹ và anh cả lại cho cô một trăm triệu làm gì chứ? Rồi tên ranh con Trì Nhạc lại nhiều chuyện theo làm gì?
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
“Haha haha haha, anh hai, trang phục này của anh là sao đây? Xấu chết đi được!” Trì Nhạc nhanh mồm nhanh miệng, lập tức bật cười.
Trì Yến lạnh lùng liếc Trì Nhạc.
Trì Nhạc: “Ực!”
Trì Vũ nhướn mày, sợ đến nấc cục luôn sao? Địa vị của em trai trong gia đình này rõ ràng quá rồi.
Trị Trì Nhạc xong, Trì Yến nhìn sang Trì Vũ, lần đầu gặp mặt anh ấy cũng không muốn quá khó xử, không nói gì thêm, chỉ lấy ra một hộp trang sức rồi đưa sang.
“Quà gặp mặt.”
Trì Nhạc nhanh nhảu tiến lên nhận lấy, đó là một sợi dây chuyền có giá trị không nhỏ.
Quý giá như vậy, nhưng có thể thấy Trì Yến không hề coi trọng, bởi vì nhãn mác còn chưa cắt đi.
Trì Vũ nhận lấy, nhìn thấy nhãn mác ghi giá hai triệu. Cũng dễ hiểu thôi, mọi người đều chưa quen biết, Trì Yến không coi trọng cũng không sao, dù sao cũng tận hai triệu mà!
Nhưng mà, ai bảo vừa rồi người này nói cô xấu!
Ánh mắt Trì Vũ lóe sáng, nảy ra ý hay, tiến đến bên tai Trì Nhạc rồi nói với giọng đủ để Trì Yến nghe thấy, nhỏ giọng nói: “Anh năm, có phải anh hai rất nghèo không?”
Trì Yến: ???
Trì Nhạc ngây ngơ hơi ngẩn ra: “Không nghèo mà.”
Trì Vũ vẫn giữ ánh mắt không tin: “Anh hai chắc chỉ giả vờ cứng cỏi trước mặt chúng ta thôi, mà mọi người không có nhận ra.”
“Hả?” Trì Nhạc nhìn về phía Trì Yến, vậy sao?
Trì Vũ gật đầu: “Anh xem, bố mẹ và anh cả đều tặng em quà gặp mặt lên đến trăm triệu, ngay cả anh năm cũng cho em mười triệu tiền tiêu vặt. Còn anh hai thì...”
Cô vừa nói, vừa nhìn về phía cái hộp trong tay, làm nổi bật vị trí ghi giá hai triệu.
Trì Nhạc nghe vậy, tuy cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không thể nói ra là ở đâu.
Chẳng phải số tiền của cậu ta là để bồi thường cái thảm cho cô sao? Hóa ra em gái coi đó là quà gặp mặt à?
“Anh năm, anh đang học mà còn có thể chi nhiều tiền như vậy, còn anh hai thì...” Trì Vũ hơi dừng lại, nhưng mọi người ở đây đều hiểu ý cô.
Một người đi làm mà còn không bằng người đi học.
Trì Nhạc hoàn toàn bị dẫn dắt: “Đúng vậy, xem ra công việc của anh hai cũng không kiếm được nhiều tiền lắm nhỉ! Hay là anh hai về nhà đi? Bố mẹ chắc chắn không ghét bỏ anh đâu!”
Trong giọng nói của Trì Vũ tràn ngập vẻ thương cảm: “Anh hai làm việc vất vả, kiếm tiền không dễ dàng, cái này em không thể nhận.”
Trì Yến nhìn phía em trai em gái ở trước mặt, khóe miệng hơi co quắp, ai nghèo? Ai nghèo chứ?
Tuy anh ấy không kiếm bằng bố mẹ và anh cả, nhưng anh ấy vẫn có cổ phần công ty, bản thân cũng đầu tư một chút, kiểu gì cũng không thể liên quan tới từ nghèo được?
Món quà này là do anh ấy bảo người đại diện đi chọn, lúc đó anh ấy không nói rõ, nên người đại diện cũng chỉ mua đại một cái. Mặc dù đã thấy giá cả nhưng anh ấy cũng không có bận tâm.
Với đứa em gái này, anh ấy không có cảm xúc gì đặc biệt, chỉ cần cô chịu yên ổn với Trì Hân là được. Đối với anh ấy mà nói, không có gì quan trọng. Dù sao với gia sản to lớn của nhà họ Trì, nuôi thêm một đứa cũng chẳng sao.
Món quà quý giá hay không cũng chẳng sao!
Nhưng điều này không có nghĩa là anh ấy nghèo!
Với cả tự dưng tại sao bố mẹ và anh cả lại cho cô một trăm triệu làm gì chứ? Rồi tên ranh con Trì Nhạc lại nhiều chuyện theo làm gì?
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.