Chương 104: Mối Thù 100 Năm Trước Của Yếu Giới
Vô Hận Bất Hối
19/03/2013
Tên chương tác giả cảm thấy không được hay, ai có ý kiến gì xin góp ý để tác giả đổi lại nhé. Thks
Dịch Thiên ngắm nhìn khuôn mặt xinh xắn đang nhảy múa hắn không giấu được nụ cười trên mặt.
“a”
Đột nhiên Điểu Vương la lên khiến ba Thú vương cạnh bên nghi hoặc xoay đầu lại nhìn, Ngưu Vương mở miệng hỏi: “ Điểu muội, sao thế?”
Điểu Vương không hề nhìn ba thú vương kia ánh mắt của nàng ta hoàn toàn tập trung vào Dịch Thiên, Điểu Vương đáp: “ Các huynh không nhận ra sao? Tên tiểu tử này rất giống với huynh ấy.”
Ngưu Vương cùng Hầu Vương, Sư Vương bắt đầu để ý kĩ hơn đến Dịch Thiên, Hầu Vương lên tiếng: “ đúng rất giống với người đó, không lẽ!”
Khi thấy nụ cười Dịch Thiên xuất hiện trên môi, Điểu Vương như giật cả người nàng ta lao ngay đến bên cạnh hắn rồi nói: “ Hồ ca, là huynh phải không? Huynh về với chúng ta rồi sao?”
Dịch Thiên bị Điểu Vương lao đến rồi nói những thứ khiến hắn mù tịt đầu óc. Hắn chưa kịp phản ứng gì thì Ngưu Vương lao đến ôm lấy hắn nói: “ tôt quá, Lão Hồ ngươi đã quay trở lại, ngươi cứ bỏ chúng ta ra đi, khiến các huynh đệ rất lo lắng.”
Cả thân thể Dịch Thiên bị cái thân xác to lớn cục mịch kia ôm phải muốn thở cũng khó. Hầu Vương xoay sang nói với Sư Vương: “ Trước đây Điểu muội cùng với lão Hồ tình cảm sâu đậm chắc sẽ không nhận nhầm đầu.”
Sư Vương tính vốn ít nói, tiếng lại gần Dịch Thiên nói: “ Lão hồ là ngươi phải không, bao nhiêu năm nay ngươi bỏ đi đâu vậy?”
“ đúng, Hồ đệ, bao năm nay ngươi bỏ đi đâu vậy?”- Ngưu Vương cuối cùng cũng rời khỏi người Dịch Thiên.
Dịch Thiên gãi gãi đầu, hắn hoàn toàn không hiểu bọn họ đang nói cái gì: “ mấy vị tiền bối à, mấy người đang nói cái gì vậy? Lão Hồ là ai?”
Một câu nói khiến cả bốn người đều chết lặng, Điểu Vương đôi mắt xinh đẹp dần xuất hiện nước mắt, nàng ta nói: “ Hồ ca, bao năm xa cách không lẽ huynh quên hết các huynh ấy và muội rồi sao?”
Dịch Thiên đáp: “ Điểu Vương tiền bối à, người đang nói cái gì vậy Hồ ca là ai? Ta tên Dịch Thiên a”
“ không thể nào!”- Điểu Vương lắc đầu liên tục.
Ngưu Vương thấy Điểu vương đau khổ liền nắm lấy đôi vai Dịch Thiên lắc lắc nói: “ Lão hồ ly chín đuôi nhà ngươi, bỏ Điểu muội ở lại đây rồi một mình bỏ đi, bây giờ ngươi trở lại nói là không quen biết, ngươi xem lại có còn lương tâm hay không?”
“hồ ly chín đuôi?”- Dịch Thiên nghe nhắc đến danh tự này liên lập tức chấn động, đây không phải là con hồ ly bị Thiên Ma kiếm giết hay sao? Nói vậy những người ở đây đều là huynh đệ tốt với lão hồ ly kia, nếu như biết được sự thật chắc dù có Y Tiên ở đây hắn cũng khó lòng tránh khỏi cái chết. Vậy là nhờ vào cái đầu óc thông minh vốn có, hắn liền bịa ra một câu chuyện không thể hay hơn.
Dịch Thiên làm ra vẻ mặt đau khổ nói: “ Thì ra mấy tiền bối chính là huynh đệ với sư phụ của ta.”
“ Sư Phụ?”- Hầu Vương nghi hoặc nói: “ mau nói rõ ra đi.”
Hắn bắt đầu câu chuyện: “Thật ra ta vốn là một kẻ mồ côi, bị bỏ hoang trong rừng, may mắn được sư phụ nhận về nuôi và dạy dỗ, sau khi ta trưởng thành mới biết được sư phụ vốn là một hồ ly chín đuôi do tu luyện mà hóa thành người, nhưng ta được sư phụ dạy dỗ từ nhỏ nên một lòng kính trọng và biết ơn người.”
“ rồi sao nữa, hắn ta bây giờ thế nào?”- Sư Vương tuy bề ngoài lạnh nhạt nhưng thái độ có vẻ rất quan tâm.
Nhìn vẻ mặt ai nấy đều tỏ ra chăm chú, Dịch Thiên thể hiện tài năng diễn xuất của mình, hắn bắt đầu dùng bộ mặt đau khổ kể: “ cách đây chừng một năm, trong lúc ta và sư phụ đang đi du sơn ngoạn thủy thì đột nhiên bắt gặp năm tên áo đen, bọn chúng đang cướp một ngôi làng gần đó. Lúc đấy ta vì muốn cứu dân làng nên đã tự ý xông vào đánh với năm tên áo đen, kết cục giết chết bốn tên một tên trong đó trọng thương bỏ chạy, tối hôm sau khi hai thầy trò đang ăn tối thì tên áo đen kia lại xuất hiện, bên cạnh hắn là một lão già toàn thân phát ra ma khí. Sắc mặt sư phụ biến sắc liền nói với ta: “ Đồ nhi mau chạy đi, kẻ thù lần này không đơn giản!”
Hai bên bắt đầu giao tranh thực lực lão già kia có phần cao hơn sư phụ nhưng với thực lực của người hoàn toàn có thể chạy thoát, nhưng vì cứu ta người đã chịu một chưởng cực kì lợi hại của lão già ấy. Khi chúng ta thoát được sự truy đuổi của bọn chúng, trốn đến một hang động, sư phụ đột nhiên hộc rất nhiều máu, người nói với ta: “ Đồ nhi, sư phụ không thể bên cạnh bảo vệ ngươi được rồi, tài nghệ ta thấp kém, không thể dạy gì cho ngươi...hộc....hộc.....Hãy đi về hướng tây nam, đến khu rừng có tên gọi là Vĩnh Hằng Sơn Lâm, ở đấy có các huynh đệ tốt của ta, họ sẽ giúp ta báo thù.”
Sau đó sư phụ truyền toàn bộ chân nguyên tu luyện cả cuộc đời cho ta.”
“Không! Không! Hồ ca, sao huynh lại bỏ muội, hồ ca, hu....hu....hu”- Điểu Vương kêu gào lên thảm thiết nàng khóc thật to, Y Tiên trước đó đã phát hiện ra cả bốn thú vương đang bao quanh Dịch Thiên nàng tiến lại gần và nghe toàn bộ câu chuyện, dù không hiểu gì nhưng khi thấy Điểu Vương gào khóc nàng liền ôm lấy nàng vỗ về.
“ Hồ đệ!” ( Ngưu Vương, Sư Vương, Hầu Vương)- cùng la lên oán thán.
Sư Vương đôi mắt như muốn tóe lửa nói: “ là kẻ nào? Kẻ nào đã giết hại đệ ấy?”
Dịch Thiên đáp: “ Sau khi sư phụ chết ta vô cùng cảm thấy có lỗi và muốn tìm ra tung tích kẻ đã giết chết sư phụ mình, sau thời gian tìm hiểu mới biết được bọn chúng đều là người của Ma Giới”
“ Ma Giới? Hậu duệ của Ma giới? Cái lũ abc.... các ngươi......gào”- Sư Vương thực sự phẫn nộ lão gào lên thật mãnh liệt. Ngưu Vương cũng không kém là bao, duy chỉ có Hầu Vương người có trí tuệ cùng sáng suốt nhất vẫn giữ được bình tĩnh, lão nói: “ Những điều ngươi nói là thật chứ? Vậy ngươi chính là đệ tử, truyền nhân duy nhất của đệ ấy.”
Dịch Thiên không nói, bộ mặt vẫn diễn xuất cực kì tốt, nếu đem cảnh này ra thử vai chắc chắn hắn sẽ nhận được vai chính trong một bộ phim tình cảm.
Hầu Vương an ủi Điểu vương: “ Điểu muội đừng đau buồn, Hồ đệ đã chết, chúng ta phải báo thù, hiện tại có truyền nhân của đệ ấy ta nên giúp nó như ý nguyện trước khi chết của Hồ Đệ.”
Điểu vương xoay người nhìn Dịch Thiên nói: “ Hồ ca huynh ấy trước khi chết có nói gì nữa không?”
Dịch Thiên thực sự bịa ra câu chuyện này là bất đắc dĩ hắn không muốn Điểu vương quá đau lòng liền nói: “ có, trước khi sư phụ lâm chung người có nói: “ Ta xin lỗi, ta xin lỗi.”
Điểu Vương lau đi nước mắt trên mặt nàng nói: “Hồ ca, huynh cứ yên nghĩ, mối thù của huynh bọn muội sẽ trả.”
Hầu Vương tiến đến đỡ Dịch Thiên ngồi dậy rồi nói: “ hiện tại vì ngươi là con người, các công pháp của chúng ta con người không thể tu luyện được, vậy nên giúp được gì chúng ta sẽ cố gắng hết sức.”
“không cần đâu!”- Dịch Thiên lắc đầu nói: “ hiện tại trong cơ thể vãn bối đã có một bộ công pháp rất đặc biệt, do may mắn mà có được. Nên không cần học thêm của các tiền bối đâu.”
Hầu Vương gật đầu đáp: “ được, vậy sau này mỗi buổi bọn ta sẽ thay phiên nhau tập luyện cùng ngươi, giúp ngươi nâng cao trình độ bản thân.”
“hì,hì”- Y Tiên cười hì hì đến bên cạnh Dịch Thiên nói: “ vậy sau này Thiên ca sẽ ở chung với Y Tiên nhé, có Thiên ca bên cạnh Y Tiên rất vui.”
“ Không được”- Sư Vương bước đến nói: “ vì Yêu Đế mới vừa chào đời nên thực lực vẫn còn rất kém, trong thời gian đến chúng thần sẽ cố gắng truyền thụ mọi tuyệt kĩ và kinh nghiệm giao chiến của mình cho người, như vậy sau này khi đối mặt với kẻ thù, người không cần phải lo lắng nữa.”
Y Tiên bĩu môi, giậm chân đáp: “ vậy sau này ta không được chơi cùng Thiên ca sao? ta không chịu đâu! Không chịu đâu!”
Hầu Vương cùng ba vị thú vương thấy Y Tiên nhất mực không nghe đành chấp nhận cho nàng sau khi tu luyện có thể cùng Dịch Thiên chơi đùa. Hầu Vương bước lên trước phát biểu vài lời,ngay khi lời phát biểu còn chưa dứt thì không biết âm thanh từ đâu vang rộng tứ phía. Một giọng nói vang lên: “ Ô, Yêu Đế ra đời, mà mấy lão già các ngươi không thèm mời người anh em này một tiếng sao?”
“ Lão Hầu các ngươi thật lạ nhá, không thèm mời bọn ta đến chia vui.”
“ Phải phải, dù sao chúng ta cũng là anh em khi xưa mà, hắc hắc.”
Ba giọng nói không biết từ đâu vang vọng cả khu rừng, đám ma thú tầm thường đang đứng xung quanh đột ngột cảm thấy sợ hãi mà bỏ chạy. Sắc mặt bốn vị thú vương đột nhiên thay đổi hẳn. Nắm tay của sư vương cùng Ngưu Vương thu lại, ánh mắt toát lên sát khí. Dịch Thiên hoàn toàn có thể cảm nhận rõ được điều này.
Hầu Vương xoay sang nói với Dịch Thiên: “ tiểu huynh đệ, phiền ngươi bảo vệ Yêu Đế một lúc.”
Mặc dù Dịch Thiên không hiểu chuyện gì xảy ra tuy nhiên nhìn thấy sắc mặt nghiêm trọng của bốn vị thú vương chắc chắn sắp có chuyện không hay.
Vù….
Một cơn gió mạnh thổi đến, cuồng phong rít gào. Khi cơn gió tan đi cũng là lúc ba thân ảnh bắt đầu xuất hiện, ba người kia nhanh chóng đứng trước mặt bốn vị thú vương. Một nam tử tướng mạo tuấn tú tuy nhiên khuôn mặt đầy sự gian sảo cùng thâm độc, một lão già tay nắm gậy lưng hơi gù, đôi lông mày bạc dài đến tận cổ, một nam tử để trần, lộ ra các đường cơ bắp săn chắc, đôi tay to chắc khỏe, với những chếc móng khá dài.
Lão già tay chống gậy cười khà khà nói: “ lão hầu còn nhớ lão già này chứ, bạn tâm giao khi xưa của ngươi đây này.”
Hầu Vương trước giờ luôn giữ được sự bình tĩnh tuy nhiên khi nhìn thấy lão già chống gậy người như không còn là mình khi trước, Hầu Vương tức giận quát: “ Tên khốn, ngươi còn dám vác mặt về đây sao?”
“ có gì đâu không dám!” thanh niên khuôn mặt đầy nham hiểm cùng thâm độc kia cười khà khà nói. Sư Vương lập tức phẫn nộ quát: “ ngươi câm cái miệng thối ấy lại đi, nhưng kẻ phản bội lại chính đồng loại của mình thì không có tư cách đứng trước mặt bọn ta.”
“ Ngươi dám!”- Thanh niên có khuôn mặt thâm hiểm kia khuôn mặt biến sắc, hắn tỏ ra vô cùng tức giận muốn xông lên ra tay tuy nhiên được lão già kia chặn lại. Điểu Vương lạnh lùng nói: “ Các ngươi quyết tâm xuyên phá trận pháp của bọn ta đến đây có mục đích gì?”
Thanh niên có đôi bàn tay to lớn kia nói: “ điểu muội vẫn như xưa, vẫn thật xinh đẹp, nếu năm xưa chịu đi cùng ta thì không phải ở cùng cái bọn thất bại này rồi.”
“Đừng đánh trống lãng”- Ngưu vương quát lên.
Lão già chống gậy đáp: “ nếu các ngươi muốn biết ta sẽ nói. Mục đích bọn ta đến đây không gì khác chính là Yêu Đế.”- nói rồi lão nhìn sang chỗ Dịch Thiên, ánh mắt lão sau khi tập trung vào Yêu đế thì nhìn sang Dịch Thiên, đôi lông mày nheo lại: “ con người? không nghĩ các ngươi dám để con người vào đây.”
Điểu vương lên tiếng: “ đấy là chuyện của bọn ta không liên quan gì đến lũ phản bội các ngươi.”
Dịch Thiên nghe cuộc hội thoại của hai bên hắn dần hiểu ra, đám người của lão già chống gậy kia chúng là những thú vương của Yêu Giới trước kia nhưng vì ham cầu sức mạnh mà đầu quân cho Ma Giới, phản bội lại chính dân tộc mình.
Thanh niên có bàn tay to khoe nói: “Lão Gấu à, lão đừng dài dòng với bọn chúng nữa, cướp lấy Yêu Đế rồi về thôi.”
Lão già cầm gậy được thanh niên kia gọi là lão gấu, thì ra lão vốn là một gấu Vương. Lão gấu đáp: “ tên sói ngươi thật sự hấp tấp quá đấy.”
“ he he”- Thanh niên có đôi tay to lớn được gọi là sói kia cười he he vài tiếng, đột ngột hắn ta biến mất tại chỗ. Nhanh như chớp xuất hiện bên cạnh Dịch Thiên, cái tốc độ này ngay cả Dịch Thiên còn chưa kịp phản ứng. Điểu Vương tỏ ra không kém, nàng di chuyển cực nhanh chắn ngay trước mặt Dịch Thiên, tay trái đưa cao, một cú phong chưởng bắn ra đẩy ngược tên thanh niên kia quay lại.
Dịch Thiên biết mấy người này đều là cao thủ của cao thủ, hạng như hắn không nên đứng gần đây. Hắn bế lấy Y Tiên lên rồi nhảy đến một gốc cây cách đó không xa, nhưng cũng xem như an toàn.
Thanh niên có khuôn mặt âm hiểm cười ác độc nói: “ xem ra phải giải quyết mấy lão già các ngươi rồi mới bình yên đem Yêu Đế rời khỏi đây rồi.”
Rắc…..Rắc…….
Ngưu Vương bẻ mấy ngon tay cười nói: “ đã đến lúc thanh toán nợ của một trăm năm trước với các ngươi rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.