Thiên Thần Nhỏ Bảo Vệ Mẹ Ngây Thơ, Tống Tài Ông Cứ Đợi Đấy
Chương 7: Gặp Nạn .
KhôngThởĐược
23/07/2015
Quân Thiên vẫn chưa thể rời khỏi bệnh viện, anh đứng ngồi không yên ở hàng ghế chờ trước cửa phòng cấp cứu, hết đi qua, lại đi lại, ngồi xuống ghế anh khom người đưa hai tay ôm lấy mặt, khuỷu tay chống nhẹ lên đầu gối, nghĩ đến Trúc Huyên, trái tim anh đau đến ngạt thở.
Quân Thiên nhíu mày, anh buông tay xuống ngồi tựa nhẹ vào ghế, miệng lẩm bẩm:
- Huyên, tại sao không chịu nghe điện thoại của anh? Tại sao chứ?
Quân Thiên nắm chặt tay đập mạnh xuống ghế, bàn tay đau nhói truyền lên cảm giác tê dại, anh run người gằn giọng nói nhỏ:
- Chết tiệt... Phú Ân cậu như thế nào còn chưa tỉnh... cho cậu 3 phút nữa... nếu còn không tỉnh thì đừng trách mình.
Đèn ở phòng cấp cứu nháy lên một cái rồi tắt lịm, cửa phòng mở ra, bác sĩ bước ra chậm rãi tháo khẩu trang và mũ xuống, Quân Thiên ngó tới cửa, anh vội vàng đứng lên, đi thật nhanh tới lo lắng nói:
- Bác sĩ, cậu ấy thế nào rồi?
Bác sĩ quay sang cầm lấy bảng báo cáo từ tay y tá, ông lật qua trang thứ hai rồi nói:
- Gãy kín 2 xương mắt cá chân phải bó bột một tháng rưỡi, bị vài mảnh kính nhỏ đâm vào tay, tuy không phải là thương tích lớn nhưng có thể dẫn đến các nguy cơ bị nhiễm trùng, một số vết thương ngoài da khác thì không có gì đáng lo ngại, chúng tôi cần cho bệnh nhân nhập viện để theo dõi thêm, cậu là người nhà bệnh nhân phải không? Đi theo tôi làm thủ tục nhập viện.
- Vâng, cảm ơn bác sĩ.
Quân Thiên đi theo bác sĩ, anh ngồi vào bàn làm thủ tục nhập viện, Phú Ân được chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt, anh nằm trên giường, chiếc chân bó bột được treo lên cao, anh vẫn còn cay cú chuyện lúc nãy, khuôn mặt nhăn nhó, bất mãn nhìn chằm chằm vào Quân Thiên.
Quân Thiên co giật nửa mặt, chảy mồ hôi lạnh:
- Cậu còn nhìn mình bằng ánh mắt đó nữa thì trong vòng 10 phút ba mẹ cậu sẽ đến đón cậu đấy.
Phú Ân hừ một tiếng đưa mắt nhìn qua cửa sổ, những chiếc lá màu xanh mỏi mệt rụng xuống gốc cây, bị gió thổi bay trên sân, anh cúi đầu nhàn nhạt mở miệng:
- Em gái mình... nó có thai rồi, cha đứa nhỏ là ai nó không chịu nói, ba mẹ mình từ nó rồi, sức khỏe nó không tốt, mình nhờ cậu chăm sóc em gái mình có được không? Ít nhất là cho đến khi mình khỏe lại.
Phú Ân nói mà bàn tay run run bấu chặt lấy mép nệm trải giường, anh nghiến răng nghiến lợi, thằng khốn... để tao biết được mày là ai? Tao nhất định sẽ giết chết mày...
Quân Thiên cắn chặt môi, ngàn vạn lần run rẩy, anh muốn nói ra nhưng liền nghẹn lại, mắt nhìn đến bàn chân bó bột của Phú Ân, anh nghĩ ít nhất phải đợi bàn chân ấy lành hẳn anh mới dám mở miệng nói ra sự thật, nhắm lại hai mắt, anh dùng sức hít vào một hơi, xoay người nói:
- Cậu nghỉ ngơi đi, mình đi xem Trúc Huyên thế nào? Một lát nữa sẽ có người đến chăm sóc cậu.
- Ừh.
Quân Thiên đi nhanh ra bãi đỗ xe của bệnh viện, anh cho tay vào túi lấy ra khóa điều khiển từ xa, nhấn nút unlock trên remote, đèn nháy sáng kèm theo một tiếng "chíu" nhỏ, anh mở cửa lái xe rời đi, tay trái cầm vô lăng tay phải ấn nút kết nối điện thoại ở trạng thái rảnh tay, trong xe một tiếng nhạc chuông vang lên:
Nắm tay em chặt anh nhé,
Để biết anh còn yêu em,
Những nụ cười mình chia đôi,
Để ngọt lịm trên khóe môi...
Nắm tay em chặt anh nhé,
Nước mắt em nhiều khi rơi,
Thế nhưng lòng không đơn côi,
Biết rằng luôn có anh bên đời ....
Quân Thiên khẽ giật mình, anh ngoái đầu ra sau, ở sát mép ghế, chiếc điện thoại sáng lên hiện lên ba chữ Anh Quân Thiên, điện thoại của Trúc Huyên ở trên xe của mình, đèn đỏ mà xe của anh cứ lao về phía trước, bên ngoài một chiếc Công-ten-nơ chạy qua bấm còi inh ỏi, Quân Thiên quay đầu nhìn về phía trước, hai mắt mở to, anh xoay mạnh tay lái, tiếng phanh xe " kítttttttttt", chiếc xe do anh điều khiển xoay vòng bốn lần trên đường lớn rồi đâm thẳng vào cột đèn đỏ "Rầm", kế đó cột đèn rơi xuống đè lên xe.
Quân Thiên nằm gục bên tay lái, hai mắt nhắm nghiền, đầu bị mấy mảnh kính đâm trúng, máu chảy lênh láng, toàn thân anh run lên giật giật, nước mắt rơi, hòa lẫn vào máu, Huyên... em ở đâu... em ở đâu?? Không tìm được em... cả cuộc đời này, anh sẽ chẳng bao giờ tha thứ được cho bản thân.
Ngày hôm đó anh mất đi ý thức cũng là lúc anh quên đi sự tồn tại của cô.
Quân Thiên nhíu mày, anh buông tay xuống ngồi tựa nhẹ vào ghế, miệng lẩm bẩm:
- Huyên, tại sao không chịu nghe điện thoại của anh? Tại sao chứ?
Quân Thiên nắm chặt tay đập mạnh xuống ghế, bàn tay đau nhói truyền lên cảm giác tê dại, anh run người gằn giọng nói nhỏ:
- Chết tiệt... Phú Ân cậu như thế nào còn chưa tỉnh... cho cậu 3 phút nữa... nếu còn không tỉnh thì đừng trách mình.
Đèn ở phòng cấp cứu nháy lên một cái rồi tắt lịm, cửa phòng mở ra, bác sĩ bước ra chậm rãi tháo khẩu trang và mũ xuống, Quân Thiên ngó tới cửa, anh vội vàng đứng lên, đi thật nhanh tới lo lắng nói:
- Bác sĩ, cậu ấy thế nào rồi?
Bác sĩ quay sang cầm lấy bảng báo cáo từ tay y tá, ông lật qua trang thứ hai rồi nói:
- Gãy kín 2 xương mắt cá chân phải bó bột một tháng rưỡi, bị vài mảnh kính nhỏ đâm vào tay, tuy không phải là thương tích lớn nhưng có thể dẫn đến các nguy cơ bị nhiễm trùng, một số vết thương ngoài da khác thì không có gì đáng lo ngại, chúng tôi cần cho bệnh nhân nhập viện để theo dõi thêm, cậu là người nhà bệnh nhân phải không? Đi theo tôi làm thủ tục nhập viện.
- Vâng, cảm ơn bác sĩ.
Quân Thiên đi theo bác sĩ, anh ngồi vào bàn làm thủ tục nhập viện, Phú Ân được chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt, anh nằm trên giường, chiếc chân bó bột được treo lên cao, anh vẫn còn cay cú chuyện lúc nãy, khuôn mặt nhăn nhó, bất mãn nhìn chằm chằm vào Quân Thiên.
Quân Thiên co giật nửa mặt, chảy mồ hôi lạnh:
- Cậu còn nhìn mình bằng ánh mắt đó nữa thì trong vòng 10 phút ba mẹ cậu sẽ đến đón cậu đấy.
Phú Ân hừ một tiếng đưa mắt nhìn qua cửa sổ, những chiếc lá màu xanh mỏi mệt rụng xuống gốc cây, bị gió thổi bay trên sân, anh cúi đầu nhàn nhạt mở miệng:
- Em gái mình... nó có thai rồi, cha đứa nhỏ là ai nó không chịu nói, ba mẹ mình từ nó rồi, sức khỏe nó không tốt, mình nhờ cậu chăm sóc em gái mình có được không? Ít nhất là cho đến khi mình khỏe lại.
Phú Ân nói mà bàn tay run run bấu chặt lấy mép nệm trải giường, anh nghiến răng nghiến lợi, thằng khốn... để tao biết được mày là ai? Tao nhất định sẽ giết chết mày...
Quân Thiên cắn chặt môi, ngàn vạn lần run rẩy, anh muốn nói ra nhưng liền nghẹn lại, mắt nhìn đến bàn chân bó bột của Phú Ân, anh nghĩ ít nhất phải đợi bàn chân ấy lành hẳn anh mới dám mở miệng nói ra sự thật, nhắm lại hai mắt, anh dùng sức hít vào một hơi, xoay người nói:
- Cậu nghỉ ngơi đi, mình đi xem Trúc Huyên thế nào? Một lát nữa sẽ có người đến chăm sóc cậu.
- Ừh.
Quân Thiên đi nhanh ra bãi đỗ xe của bệnh viện, anh cho tay vào túi lấy ra khóa điều khiển từ xa, nhấn nút unlock trên remote, đèn nháy sáng kèm theo một tiếng "chíu" nhỏ, anh mở cửa lái xe rời đi, tay trái cầm vô lăng tay phải ấn nút kết nối điện thoại ở trạng thái rảnh tay, trong xe một tiếng nhạc chuông vang lên:
Nắm tay em chặt anh nhé,
Để biết anh còn yêu em,
Những nụ cười mình chia đôi,
Để ngọt lịm trên khóe môi...
Nắm tay em chặt anh nhé,
Nước mắt em nhiều khi rơi,
Thế nhưng lòng không đơn côi,
Biết rằng luôn có anh bên đời ....
Quân Thiên khẽ giật mình, anh ngoái đầu ra sau, ở sát mép ghế, chiếc điện thoại sáng lên hiện lên ba chữ Anh Quân Thiên, điện thoại của Trúc Huyên ở trên xe của mình, đèn đỏ mà xe của anh cứ lao về phía trước, bên ngoài một chiếc Công-ten-nơ chạy qua bấm còi inh ỏi, Quân Thiên quay đầu nhìn về phía trước, hai mắt mở to, anh xoay mạnh tay lái, tiếng phanh xe " kítttttttttt", chiếc xe do anh điều khiển xoay vòng bốn lần trên đường lớn rồi đâm thẳng vào cột đèn đỏ "Rầm", kế đó cột đèn rơi xuống đè lên xe.
Quân Thiên nằm gục bên tay lái, hai mắt nhắm nghiền, đầu bị mấy mảnh kính đâm trúng, máu chảy lênh láng, toàn thân anh run lên giật giật, nước mắt rơi, hòa lẫn vào máu, Huyên... em ở đâu... em ở đâu?? Không tìm được em... cả cuộc đời này, anh sẽ chẳng bao giờ tha thứ được cho bản thân.
Ngày hôm đó anh mất đi ý thức cũng là lúc anh quên đi sự tồn tại của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.