Chương 19: Chuyến đi của mùa hè (P2). . .
Winny
21/08/2019
Chương 19: Chuyến đi của mùa hè (P2). . .
Chụp ảnh, quay TVC xong, tôi trở về khách sạn ặn uống, nghỉ ngơi. Tôi hỏi thầy:
- Em ở phòng nào vậy?
- Ở phòng đối diện tôi.- Thầy đưa chìa khoá cho tôi. Chị Thư nhăn mặt:
- Giám đốc, thiếu phòng rồi. Anh và Tú Anh ở chung phòng đôi được không?
- Không được đâu. Gọi Kỳ, hay Giang sang ở cùng tôi cũng được!- Thầy thẳng thừng từ chối. Tôi không rõ mình nên vui hay buồn đây, cảm xúc hơi “lạc trôi” kì lạ lắm.
- Thật ra thì chúng tôi ở phòng tập thể, riêng hai người ở phòng riêng mà chỗ nghỉ người ta lại thông báo thiếu 1 phòng đơn.- Chị giải thích. Thầy bình thản hỏi lại:
- Vậy lúc nãy nhận phòng, hành lí của hai chúng tôi thế nào?
- Lúc nãy, Duy chỉ đưa một chìa phòng cho anh mà, đúng không? Cậu ta tưởng anh biết rồi.- Chị Thư đáp. Thầy lắc đầu:
- Vậy tôi sẽ ở phòng tập thể!
Tôi vội xung phong:
- Em sẽ ở phòng tập thể, thầy cứ ở riêng đi.
- Tiếc thật, phòng tập thể chật ních rồi. Hai người phải ở phòng đôi đó thôi!- Chị nhún vai, mỉm cười.- Chúc vui vẻ nha!
Nói xong, chị Thư liền ba chân bốn cẳng chạy đi. Rõ là có gì đó không bình thường. Thầy nhìn tôi, nhăn nhó:
- Thật bất tiện mà!
Tôi bắt đầu nghi ngờ... thầy yếu sinh lí thật. Nếu như đàn ông được sắp xếp cho ở cùng bạn gái sẽ rất vui mừng, sao thầy lại có vẻ “đau khổ, bất tiện” vậy? Sợ tôi phát hiện thầy yếu sinh lí sao? Thầy hoàn hảo từ trong ra ngoài, nhưng sao lại mắc căn bệnh quái ác này chứ. Tôi nhìn thầy, ánh mắt khổ sở. Thầy hỏi tôi:
- Không khoẻ sao?
- Người không khoẻ là thầy mới đúng!- Tôi ấm ức đi lên phòng. Thầy nghiêng đầu không hiểu, rồi cũng đi theo sau lưng tôi.
Sau khi ăn tối, chúng tôi chia nhau ra để đi chơi. Tôi và thầy nắm tay nhau đi dạo bên bờ biển. Tôi không biết có nên nói với thầy việc... tôi biết thầy yếu sinh lí hay không, tôi sợ thầy mặc cảm. Thầy cũng phần nào phát hiện ra biểu hiện kì quặc của tôi, cúi đầu hỏi:
- Em có tâm sự à?
- Không...- Tôi thở dài. Thầy lắc đầu:
- Rõ ràng là có. Chuyện gì vậy?
- Chỉ là... tối nay chúng ta sẽ chung giường, em có hơi...- Tôi bối rối nói.
- Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Tôi hứa đó!- Thầy xoa đầu tôi nở nụ cười. Không có chuyện gì xảy ra, không có chuyện gì xảy ra... Sao thầy có thể tự tin đến thế? Tôi càng khẳng định chắc nịch hơn chuyện thầy bị bệnh. Tôi nhoẻn miệng cười nhưng trong lòng thì đang khóc ròng. Đúng lúc, trời đổ cơn mưa, tôi và thầy đành về khách sạn.
Tôi ghé ngang phòng tập thể của mấy chị gái trong công ty. Vừa thấy tôi đứng ở cửa, cô gái make up ban sáng liền kéo tôi vào trong. Mọi người nhìn tôi bằng ánh mắt vô cùng thương cảm. Tôi nuốt nước bọt cái ực. Chị Linh nói:
- Ai cũng biết chuyện giám đốc bị yếu sinh lí rồi.
Tôi ngơ ra nhìn cô bạn make up, cô ấy liên tục gật đầu:
- Chị xinh đẹp như vậy mà...
- Này, ai đồn thổi tin đồn này vậy? Là cô à?- Tôi bức xúc xoắn tay áo. Cô bạn make up chu môi:
- Sớm muộn gì họ cũng biết thôi, chi bằng cùng nhau nghĩ cách với chị.
Nghĩ cách? Ha, đùa tôi chắc, nếu yếu sinh lí thật thì chỉ có thần tiên mới giúp được thôi. Chị Thư kéo tay tôi ngồi xuống, nói:
- Thật là uổng phí mà, đêm nay còn được sắp xếp ở chung phòng...
- Do hết phòng mà.- Tôi đáp vội. Chị Thư lập tức vỗ vỗ vào má tôi:
- Khách sạn lớn như vậy, sao hết phòng được? Là do sắp xếp của bọn này đó!
Thì ra là chuyện tốt của các người. Thầy trả lương để các người làm chuyện này thôi sao? Tôi tức nghẹn không nói được gì. Chị Phương ôm vai tôi an ủi:
- Thật ra thì chúng tôi cũng còn vũ khí bí mật, chỉ là em có muốn thử không thôi!
- Vũ khí bí mật?- Tôi lặp lại. Cả bọn đồng loạt gật đầu thật bí hiểm.
Tôi cầm chiếc váy ngủ sexy, không che đủ chỗ cần che lên nhìn trước nhìn sau. Chiếc váy ngủ ren màu trắng, mỏng dính, căn bản là mặc cũng sẽ như không mặc. Tôi rùng mình, tôi và thầy có phải vợ chồng đâu mà mặc mấy cái này chứ. Tôi quăng nó qua một bên, nhăn nhó:
- Ngại lắm, em không mặc đâu!
- Sao lại ngại? Sắp lấy nhau đến nơi rồi, chỉ là giúp hai người hâm nóng tình yêu, hơn nữa nó cũng là bài test xem sếp có bị...- Chị Linh nói. Sắp lấy nhau gì chứ? Tôi còn chưa nghĩ đến chuyện đó kia mà. Chị Phương chán nản thở dài:
- Tú Anh, chẳng lẽ em sợ sex ư? Em 23 tuổi rồi đó!
23 thì 23 chứ, ba mẹ tôi có dặn là không được ngủ với đàn ông trước khi cưới. Tôi lắc đầu:
- Không, em không mặc đâu!
- Em cứ cố chấp như vậy thì uổng công các anh dắt sếp đi uống rượu rồi.- Chị Thư nhíu mày.
Đi uống rượu? Tôi nuốt nước bọt. Tôi lo lắng nhìn xung quanh, nửa muốn thử chiếc váy này, nửa lại không, bọn họ nhìn tôi trông đợi. Chỉ là thử xem thầy có bị yếu sinh lí hay không thôi, tuyệt đối không có ý gì khác. Tôi cầm chiếc váy lên, gật đầu:
- Em sẽ thử vậy!
*********
Tôi mặc chiếc váy ngủ, tất nhiên tôi cũng phải mặc thêm nội y và choàng thêm áo choàng của khách sạn. Tôi sấy tóc, hồi hộp đợi thầy về. Lúc sau, thầy mở cửa vào phòng, thấy tôi đang ngồi sấy tóc thì mở va li lấy quần áo đi tắm. Thầy nói với tôi:
- Hôm nay mệt rồi, em ngủ trước đi!
Ngủ trước? Tôi đâu muốn đi ngủ ngay lúc này chứ. Tôi ngồi nghe tiếng nước chảy vọng ra. Thầy có uống rượu thật không, sao tỉnh táo quá vậy? Tôi với tay lấy chai nước hoa xịt vào sau gáy và cổ tay rồi giơ lên xịt khắp phòng, thơm đấy. Tôi không tin là thầy yếu sinh lí thật đâu. Tôi chải tóc xong thì bật ti vi lên xem, các chị còn dúi cho tôi cái đĩa phim đen vừa mua bên đường nữa nhưng tôi không chịu nhận lấy, nếu mà bật lên xem thì có phải là rẻ rúng quá không.
Thầy tắm xong, đi ra nhìn tôi:
- Sao còn chưa ngủ?
- Anh... À, em...- Tôi lắp bắp. Thầy ngạc nhiên nhìn tôi. Các chị bảo tôi phải âu yếm gọi thầy là anh cơ, nếu tôi gọi thầy thì cũng có thể làm thầy suy nghĩ về mối quan hệ hiện tại mà không dám hành động.
- Anh sao? Hôm nay gọi tôi là anh à?- Thầy vừa lau tóc vừa hỏi lại. Tôi ngồi dậy, chủ động giành lấy chiếc khăn:
- Để em giúp anh lau tóc!
Tôi tiến đến lau tóc thầy. Nước trên tóc thầy chảy xuống cổ, xương quai xanh, xuống cằm, cả trên môi nữa. Tôi quỳ gối đối diện thầy, đôi mắt dừng lại trên gương mặt đẹp trai muốn ngừng thở đó. Khuôn mặt thầy đẹp như một bức tượng Hy Lạp. Đôi mày kiếm, đôi mắt sâu đa tình, cái mũi cao thẳng, đôi môi mọng. Đẹp thật! Thầy đẹp như vậy, tiền đồ cũng sáng lạn, tại sao sau gần ấy năm vẫn chỉ chọn mình tôi? Tôi cũng có xinh đẹp, cũng có giỏi giang nhưng gia thế không hề môn đăng hộ đối, hơn nữa, tôi còn mắc căn bệnh tự cao. Thầy đưa mắt nhìn vào mắt tôi, hai tay vịn eo tôi kéo xuống làm tôi ngã vào lòng thầy. Chiếc khăn trượt xuống giường. Tôi đưa tay sờ má thầy, trong ánh mắt kia chỉ có mỗi hình bóng của tôi mà thôi. Tôi rướn người, đặt lên môi thầy nụ hôn thật nhẹ. Một tay thầy siết chặt eo tôi, tôi tay đỡ sau gáy, hôn ghì tôi thật lâu. Môi tôi quấn quít lấy môi thầy, xem ra, đêm nay là đêm đầu tiên của hai chúng tôi rồi. Tay tôi choàng qua cổ thầy tìm điểm tựa. Tay thầy di chuyển xuống thắt lưng áo choàng, kéo nhẹ, thắt lưng đã rơi ra. Chiếc áo choàng trắng trượt dài trên xuống eo tôi, để lộ chiếc váy ngủ. Tay tôi sờ vào lồng ngực rắn chắc của thầy, di chuyển xuống phía dưới, cởi từng cúc áo sơ mi. Thầy rời môi tôi, nhìn vào bộ ngực đang lộ ra bởi chiếc áo ngủ. Tôi thở gấp nhìn thầy, đôi tay vẫn cởi đến nút áo cuối cùng. Tôi bạo gan cởi chiếc áo sơ mi của thầy ra. Thầy không kháng cự, để tôi thực hiện. Tôi mỉm cười, rướn người lên hôn vào cằm thầy.
Thầy hung hăng xoay người, ôm lấy tôi đặt xuống phía dưới thân mình. Tôi kéo cổ thầy xuống, lại một nụ hôn triền miên, kéo dài không dứt, tưởng chừng như hai thể xác đã hoà tan vào nhau. Thầy đột nhiên ngừng lại, nói với tôi:
- Em đồng ý ư?
- Thầy...- Tôi thở gấp. Sau khi nghe từ thầy thốt ra từ miệng tôi thì vẻ mặt thầy cứng đờ. Tôi biết mình sai rồi, tôi phải gật đầu ngay lúc đó chứ! Thầy mỉm cười, vuốt tóc tôi:
- Tôi cảm thấy mình thật cầm thú đấy!
Không, không hề cầm thú mà. Thầy cúi xuống hôn lên trán tôi:
- Đi ngủ thôi!
Sao vậy? Chỉ còn chút nữa là chứng minh được thầy có mắc bệnh yếu sinh lí hay không rồi. Tôi ngồi bật dậy, ôm lấy tấm lưng trần của thầy:
- Chỉ ngủ thôi ư? Không muốn em sao?
Thầy gỡ tay tôi ra, mặc lại áo sơ mi, vừa mặc vừa nói:
- Tú Anh, em đừng làm loạn nữa, tôi không kiềm chế nổi nữa đâu!
Tôi có nghe lầm không vậy? Không kiềm chế nổi thì cứ “quất” đi. Thầy nhìn bộ dạng lẳng lơ hiện tại của tôi, lắc đầu:
- Em đi thay đồ ngủ khác đi. Tú Anh, em quên là tôi cũng là đàn ông à?
- Đàn ông? Hay là thầy yếu sinh lí?- Tôi bực dọc hét lên. Thầy nhướn mày ngạc nhiên, giật giật khoé môi hỏi lại:
- Yếu sinh lí? Ai nói với em như thế?
- Vậy sao thầy lại dừng lại?- Tôi giơ tay lấy chiếc áo choàng của khách sạn mặc vào. Thầy thở dài:
- Không phải như em nghĩ đâu. Hiện giờ, tôi vẫn đang là giảng viên của em, tôi làm như vậy là không đúng. Hơn nữa, ba mẹ em rất tin tưởng tôi, tôi không nên làm vậy với em. Chúng ta hãy để dành cho đêm tân hôn nhé!
Để dành cho đêm tân hôn... Tôi nguôi ngoai phần nào, lại thấy mình hơi có lỗi. Tuy vậy vẫn cố tiếp tục cãi bướng:
- Thầy không có nhu cầu cần giải toả sao?
- Nhu cầu? Hàng ngày sống chung nhà với em nhưng không động vào em cũng khá là bức bối đó!- Thầy xoa đầu tôi, ôm tôi vào lòng.- Tuy nhiên, chúng ta không thể phát sinh những cái nhu cầu đó đâu, vì tôi tôn trọng em, tôi muốn giữ gìn cho em. Tôi không muốn ngủ chung phòng với em là bởi vì sợ mình sẽ không quản lí được cảm xúc của bản thân mà làm chuyện có lỗi. Khi nào học xong, hãy gả cho tôi, lúc đó, tôi mới có thể làm chuyện này với em...
Tôi ngẩng đầu lên nhìn thầy. Không ngờ, thầy suy nghĩ thấu đáo cho tôi đến vậy. Nếu chuyện tình cảm của tôi và thầy không đi đến điểm cuối cùng, tôi cũng sẽ không cảm thấy tiếc nuối, day dứt. Phải yêu bao nhiêu mới có suy nghĩ này? Tôi bị chân tình của thầy làm cho cảm động. Tôi hít một hơi, nói:
- Em sẽ không gọi anh là thầy nữa! Em sẽ gọi là anh, bởi vì anh là người yêu của em. Có phải là thầy hay không cũng không quan trọng!
- Vậy ư? Tôi có nên xin nghỉ dạy không nhỉ?- Thầy mỉm cười. Tôi gật đầu:
- Em học xong thì anh cũng nghỉ dạy luôn đi. Em không muốn tụi sinh viên mới vào trường bị khuôn mặt này mê hoặc đâu. Chúng ta cứ lui về mà làm game thôi!
- Tuân lệnh!- Thầy siết chặt vòng tay ôm tôi hơn. Tôi mỉm cười hạnh phúc:
- Tốt lắm, good man!
Chụp ảnh, quay TVC xong, tôi trở về khách sạn ặn uống, nghỉ ngơi. Tôi hỏi thầy:
- Em ở phòng nào vậy?
- Ở phòng đối diện tôi.- Thầy đưa chìa khoá cho tôi. Chị Thư nhăn mặt:
- Giám đốc, thiếu phòng rồi. Anh và Tú Anh ở chung phòng đôi được không?
- Không được đâu. Gọi Kỳ, hay Giang sang ở cùng tôi cũng được!- Thầy thẳng thừng từ chối. Tôi không rõ mình nên vui hay buồn đây, cảm xúc hơi “lạc trôi” kì lạ lắm.
- Thật ra thì chúng tôi ở phòng tập thể, riêng hai người ở phòng riêng mà chỗ nghỉ người ta lại thông báo thiếu 1 phòng đơn.- Chị giải thích. Thầy bình thản hỏi lại:
- Vậy lúc nãy nhận phòng, hành lí của hai chúng tôi thế nào?
- Lúc nãy, Duy chỉ đưa một chìa phòng cho anh mà, đúng không? Cậu ta tưởng anh biết rồi.- Chị Thư đáp. Thầy lắc đầu:
- Vậy tôi sẽ ở phòng tập thể!
Tôi vội xung phong:
- Em sẽ ở phòng tập thể, thầy cứ ở riêng đi.
- Tiếc thật, phòng tập thể chật ních rồi. Hai người phải ở phòng đôi đó thôi!- Chị nhún vai, mỉm cười.- Chúc vui vẻ nha!
Nói xong, chị Thư liền ba chân bốn cẳng chạy đi. Rõ là có gì đó không bình thường. Thầy nhìn tôi, nhăn nhó:
- Thật bất tiện mà!
Tôi bắt đầu nghi ngờ... thầy yếu sinh lí thật. Nếu như đàn ông được sắp xếp cho ở cùng bạn gái sẽ rất vui mừng, sao thầy lại có vẻ “đau khổ, bất tiện” vậy? Sợ tôi phát hiện thầy yếu sinh lí sao? Thầy hoàn hảo từ trong ra ngoài, nhưng sao lại mắc căn bệnh quái ác này chứ. Tôi nhìn thầy, ánh mắt khổ sở. Thầy hỏi tôi:
- Không khoẻ sao?
- Người không khoẻ là thầy mới đúng!- Tôi ấm ức đi lên phòng. Thầy nghiêng đầu không hiểu, rồi cũng đi theo sau lưng tôi.
Sau khi ăn tối, chúng tôi chia nhau ra để đi chơi. Tôi và thầy nắm tay nhau đi dạo bên bờ biển. Tôi không biết có nên nói với thầy việc... tôi biết thầy yếu sinh lí hay không, tôi sợ thầy mặc cảm. Thầy cũng phần nào phát hiện ra biểu hiện kì quặc của tôi, cúi đầu hỏi:
- Em có tâm sự à?
- Không...- Tôi thở dài. Thầy lắc đầu:
- Rõ ràng là có. Chuyện gì vậy?
- Chỉ là... tối nay chúng ta sẽ chung giường, em có hơi...- Tôi bối rối nói.
- Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Tôi hứa đó!- Thầy xoa đầu tôi nở nụ cười. Không có chuyện gì xảy ra, không có chuyện gì xảy ra... Sao thầy có thể tự tin đến thế? Tôi càng khẳng định chắc nịch hơn chuyện thầy bị bệnh. Tôi nhoẻn miệng cười nhưng trong lòng thì đang khóc ròng. Đúng lúc, trời đổ cơn mưa, tôi và thầy đành về khách sạn.
Tôi ghé ngang phòng tập thể của mấy chị gái trong công ty. Vừa thấy tôi đứng ở cửa, cô gái make up ban sáng liền kéo tôi vào trong. Mọi người nhìn tôi bằng ánh mắt vô cùng thương cảm. Tôi nuốt nước bọt cái ực. Chị Linh nói:
- Ai cũng biết chuyện giám đốc bị yếu sinh lí rồi.
Tôi ngơ ra nhìn cô bạn make up, cô ấy liên tục gật đầu:
- Chị xinh đẹp như vậy mà...
- Này, ai đồn thổi tin đồn này vậy? Là cô à?- Tôi bức xúc xoắn tay áo. Cô bạn make up chu môi:
- Sớm muộn gì họ cũng biết thôi, chi bằng cùng nhau nghĩ cách với chị.
Nghĩ cách? Ha, đùa tôi chắc, nếu yếu sinh lí thật thì chỉ có thần tiên mới giúp được thôi. Chị Thư kéo tay tôi ngồi xuống, nói:
- Thật là uổng phí mà, đêm nay còn được sắp xếp ở chung phòng...
- Do hết phòng mà.- Tôi đáp vội. Chị Thư lập tức vỗ vỗ vào má tôi:
- Khách sạn lớn như vậy, sao hết phòng được? Là do sắp xếp của bọn này đó!
Thì ra là chuyện tốt của các người. Thầy trả lương để các người làm chuyện này thôi sao? Tôi tức nghẹn không nói được gì. Chị Phương ôm vai tôi an ủi:
- Thật ra thì chúng tôi cũng còn vũ khí bí mật, chỉ là em có muốn thử không thôi!
- Vũ khí bí mật?- Tôi lặp lại. Cả bọn đồng loạt gật đầu thật bí hiểm.
Tôi cầm chiếc váy ngủ sexy, không che đủ chỗ cần che lên nhìn trước nhìn sau. Chiếc váy ngủ ren màu trắng, mỏng dính, căn bản là mặc cũng sẽ như không mặc. Tôi rùng mình, tôi và thầy có phải vợ chồng đâu mà mặc mấy cái này chứ. Tôi quăng nó qua một bên, nhăn nhó:
- Ngại lắm, em không mặc đâu!
- Sao lại ngại? Sắp lấy nhau đến nơi rồi, chỉ là giúp hai người hâm nóng tình yêu, hơn nữa nó cũng là bài test xem sếp có bị...- Chị Linh nói. Sắp lấy nhau gì chứ? Tôi còn chưa nghĩ đến chuyện đó kia mà. Chị Phương chán nản thở dài:
- Tú Anh, chẳng lẽ em sợ sex ư? Em 23 tuổi rồi đó!
23 thì 23 chứ, ba mẹ tôi có dặn là không được ngủ với đàn ông trước khi cưới. Tôi lắc đầu:
- Không, em không mặc đâu!
- Em cứ cố chấp như vậy thì uổng công các anh dắt sếp đi uống rượu rồi.- Chị Thư nhíu mày.
Đi uống rượu? Tôi nuốt nước bọt. Tôi lo lắng nhìn xung quanh, nửa muốn thử chiếc váy này, nửa lại không, bọn họ nhìn tôi trông đợi. Chỉ là thử xem thầy có bị yếu sinh lí hay không thôi, tuyệt đối không có ý gì khác. Tôi cầm chiếc váy lên, gật đầu:
- Em sẽ thử vậy!
*********
Tôi mặc chiếc váy ngủ, tất nhiên tôi cũng phải mặc thêm nội y và choàng thêm áo choàng của khách sạn. Tôi sấy tóc, hồi hộp đợi thầy về. Lúc sau, thầy mở cửa vào phòng, thấy tôi đang ngồi sấy tóc thì mở va li lấy quần áo đi tắm. Thầy nói với tôi:
- Hôm nay mệt rồi, em ngủ trước đi!
Ngủ trước? Tôi đâu muốn đi ngủ ngay lúc này chứ. Tôi ngồi nghe tiếng nước chảy vọng ra. Thầy có uống rượu thật không, sao tỉnh táo quá vậy? Tôi với tay lấy chai nước hoa xịt vào sau gáy và cổ tay rồi giơ lên xịt khắp phòng, thơm đấy. Tôi không tin là thầy yếu sinh lí thật đâu. Tôi chải tóc xong thì bật ti vi lên xem, các chị còn dúi cho tôi cái đĩa phim đen vừa mua bên đường nữa nhưng tôi không chịu nhận lấy, nếu mà bật lên xem thì có phải là rẻ rúng quá không.
Thầy tắm xong, đi ra nhìn tôi:
- Sao còn chưa ngủ?
- Anh... À, em...- Tôi lắp bắp. Thầy ngạc nhiên nhìn tôi. Các chị bảo tôi phải âu yếm gọi thầy là anh cơ, nếu tôi gọi thầy thì cũng có thể làm thầy suy nghĩ về mối quan hệ hiện tại mà không dám hành động.
- Anh sao? Hôm nay gọi tôi là anh à?- Thầy vừa lau tóc vừa hỏi lại. Tôi ngồi dậy, chủ động giành lấy chiếc khăn:
- Để em giúp anh lau tóc!
Tôi tiến đến lau tóc thầy. Nước trên tóc thầy chảy xuống cổ, xương quai xanh, xuống cằm, cả trên môi nữa. Tôi quỳ gối đối diện thầy, đôi mắt dừng lại trên gương mặt đẹp trai muốn ngừng thở đó. Khuôn mặt thầy đẹp như một bức tượng Hy Lạp. Đôi mày kiếm, đôi mắt sâu đa tình, cái mũi cao thẳng, đôi môi mọng. Đẹp thật! Thầy đẹp như vậy, tiền đồ cũng sáng lạn, tại sao sau gần ấy năm vẫn chỉ chọn mình tôi? Tôi cũng có xinh đẹp, cũng có giỏi giang nhưng gia thế không hề môn đăng hộ đối, hơn nữa, tôi còn mắc căn bệnh tự cao. Thầy đưa mắt nhìn vào mắt tôi, hai tay vịn eo tôi kéo xuống làm tôi ngã vào lòng thầy. Chiếc khăn trượt xuống giường. Tôi đưa tay sờ má thầy, trong ánh mắt kia chỉ có mỗi hình bóng của tôi mà thôi. Tôi rướn người, đặt lên môi thầy nụ hôn thật nhẹ. Một tay thầy siết chặt eo tôi, tôi tay đỡ sau gáy, hôn ghì tôi thật lâu. Môi tôi quấn quít lấy môi thầy, xem ra, đêm nay là đêm đầu tiên của hai chúng tôi rồi. Tay tôi choàng qua cổ thầy tìm điểm tựa. Tay thầy di chuyển xuống thắt lưng áo choàng, kéo nhẹ, thắt lưng đã rơi ra. Chiếc áo choàng trắng trượt dài trên xuống eo tôi, để lộ chiếc váy ngủ. Tay tôi sờ vào lồng ngực rắn chắc của thầy, di chuyển xuống phía dưới, cởi từng cúc áo sơ mi. Thầy rời môi tôi, nhìn vào bộ ngực đang lộ ra bởi chiếc áo ngủ. Tôi thở gấp nhìn thầy, đôi tay vẫn cởi đến nút áo cuối cùng. Tôi bạo gan cởi chiếc áo sơ mi của thầy ra. Thầy không kháng cự, để tôi thực hiện. Tôi mỉm cười, rướn người lên hôn vào cằm thầy.
Thầy hung hăng xoay người, ôm lấy tôi đặt xuống phía dưới thân mình. Tôi kéo cổ thầy xuống, lại một nụ hôn triền miên, kéo dài không dứt, tưởng chừng như hai thể xác đã hoà tan vào nhau. Thầy đột nhiên ngừng lại, nói với tôi:
- Em đồng ý ư?
- Thầy...- Tôi thở gấp. Sau khi nghe từ thầy thốt ra từ miệng tôi thì vẻ mặt thầy cứng đờ. Tôi biết mình sai rồi, tôi phải gật đầu ngay lúc đó chứ! Thầy mỉm cười, vuốt tóc tôi:
- Tôi cảm thấy mình thật cầm thú đấy!
Không, không hề cầm thú mà. Thầy cúi xuống hôn lên trán tôi:
- Đi ngủ thôi!
Sao vậy? Chỉ còn chút nữa là chứng minh được thầy có mắc bệnh yếu sinh lí hay không rồi. Tôi ngồi bật dậy, ôm lấy tấm lưng trần của thầy:
- Chỉ ngủ thôi ư? Không muốn em sao?
Thầy gỡ tay tôi ra, mặc lại áo sơ mi, vừa mặc vừa nói:
- Tú Anh, em đừng làm loạn nữa, tôi không kiềm chế nổi nữa đâu!
Tôi có nghe lầm không vậy? Không kiềm chế nổi thì cứ “quất” đi. Thầy nhìn bộ dạng lẳng lơ hiện tại của tôi, lắc đầu:
- Em đi thay đồ ngủ khác đi. Tú Anh, em quên là tôi cũng là đàn ông à?
- Đàn ông? Hay là thầy yếu sinh lí?- Tôi bực dọc hét lên. Thầy nhướn mày ngạc nhiên, giật giật khoé môi hỏi lại:
- Yếu sinh lí? Ai nói với em như thế?
- Vậy sao thầy lại dừng lại?- Tôi giơ tay lấy chiếc áo choàng của khách sạn mặc vào. Thầy thở dài:
- Không phải như em nghĩ đâu. Hiện giờ, tôi vẫn đang là giảng viên của em, tôi làm như vậy là không đúng. Hơn nữa, ba mẹ em rất tin tưởng tôi, tôi không nên làm vậy với em. Chúng ta hãy để dành cho đêm tân hôn nhé!
Để dành cho đêm tân hôn... Tôi nguôi ngoai phần nào, lại thấy mình hơi có lỗi. Tuy vậy vẫn cố tiếp tục cãi bướng:
- Thầy không có nhu cầu cần giải toả sao?
- Nhu cầu? Hàng ngày sống chung nhà với em nhưng không động vào em cũng khá là bức bối đó!- Thầy xoa đầu tôi, ôm tôi vào lòng.- Tuy nhiên, chúng ta không thể phát sinh những cái nhu cầu đó đâu, vì tôi tôn trọng em, tôi muốn giữ gìn cho em. Tôi không muốn ngủ chung phòng với em là bởi vì sợ mình sẽ không quản lí được cảm xúc của bản thân mà làm chuyện có lỗi. Khi nào học xong, hãy gả cho tôi, lúc đó, tôi mới có thể làm chuyện này với em...
Tôi ngẩng đầu lên nhìn thầy. Không ngờ, thầy suy nghĩ thấu đáo cho tôi đến vậy. Nếu chuyện tình cảm của tôi và thầy không đi đến điểm cuối cùng, tôi cũng sẽ không cảm thấy tiếc nuối, day dứt. Phải yêu bao nhiêu mới có suy nghĩ này? Tôi bị chân tình của thầy làm cho cảm động. Tôi hít một hơi, nói:
- Em sẽ không gọi anh là thầy nữa! Em sẽ gọi là anh, bởi vì anh là người yêu của em. Có phải là thầy hay không cũng không quan trọng!
- Vậy ư? Tôi có nên xin nghỉ dạy không nhỉ?- Thầy mỉm cười. Tôi gật đầu:
- Em học xong thì anh cũng nghỉ dạy luôn đi. Em không muốn tụi sinh viên mới vào trường bị khuôn mặt này mê hoặc đâu. Chúng ta cứ lui về mà làm game thôi!
- Tuân lệnh!- Thầy siết chặt vòng tay ôm tôi hơn. Tôi mỉm cười hạnh phúc:
- Tốt lắm, good man!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.