Chương 6:
Trúc Thủy Lưu
20/07/2021
“Anh Thẩm, chào anh, có cần tôi giúp gì không?” Cô nhân viên bán hàng tiệm châu báu hỏi một cách nhẹ nhàng. Trước kia cũng đã nhìn thấy ảnh chụp của tổng giám đốc Thẩm ở trên báo, không ngờ người thật trông còn đẹp hơn rất nhiều. Có điều, trước kia đều là thư ký của anh ta tới chọn mua thay cho anh ta, sao hôm nay lại đích thân tới vậy nhỉ?
Sau khi xem qua tủ châu báu, Thẩm Kiều nói: “Tôi muốn mua một đôi bông tai, kiểu dáng đặc biệt một chút.”
“Là mua cho bạn gái đúng không? Chúng tôi mới nhập loại series LOVE về đây.”
Thẩm Kiều mỉm cười, “Không phải, chỉ là bạn bè bình thường thôi. Không cần quá xa hoa, chỉ cần trông mới mẻ một chút là được rồi. Có loại đấy không?”
Nhân viên bán hàng nghĩ nghĩ rồi lấy ra một đôi đính tai hình ngôi sao khảm hạt kim cương nhỏ cho anh ta xem, “Ánh sao tuy không chói mắt như ánh trăng, nhưng nếu không có chúng thì bầu trời sẽ bị lu mờ đi rất nhiều.”
Thẩm Kiều vừa ý gật đầu, “Tôi lấy đôi này, gói lại giúp tôi.”
Một lần nữa Mạc Thủy Thủy lại bị gọi lên tầng hai mươi ba. So với cảm giác hoảng hốt bất an lần đầu tiên, thì bây giờ cô đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Thẳng thừng ngó lơ những ánh mắt hoặc hâm mộ, hoặc ghen tị, hoặc khinh bỉ của mọi người trong công ty, cô trấn tĩnh đi lên tầng hai mươi ba.
“Tổng giám đốc?” Cúi đầu chào, đồng thời nhìn ngó xung quanh, quan sát xem hôm nay đại BOSS lại mang đến con gì.
Tổng giám đốc đại nhân lấy ra một chiếc hộp nhung màu xanh ngọc đặt tới trước mặt cô. Cô nhíu mày, nghi hoặc nhìn anh ta.
“Tặng cô đấy.” Tổng giám đốc đại nhân nói.
Cô mở ra, một đôi đính tai tinh xảo khảm kim cương đang nằm yên trong hộp, vừa nhìn đã biết ngay là có giá không hề nhỏ. Đương nhiên, kể cả tổng tài đại nhân có tặng cô một chiếc giẻ lau đi chăng nữa thì nhất định cũng sẽ có giá trị rất lớn.
“Sao lại tặng cho tôi?” Cô hỏi.
Tổng giám đốc đại nhân nhẹ nhàng đáp: “Vì cô có một đôi tai kì lạ.”
Mạc Thủy Thủy im lặng trong chốc lát, nói: “Cảm ơn tổng giám đốc, bông tai rất đẹp.”
“Đẹp thì đeo đi.” Tổng giám đốc đại nhân ra lệnh.
Nói thật, đây là lần đầu tiên cô bấm lỗ tai, cũng là lần đầu tiên đeo đính tai. Cô rất muốn ra vẻ thuần thục, nhưng thử mấy lần rồi mà vẫn không đeo vào được, lỗ tai đã không còn đau như trước nữa, cho nên rất khó để tìm được đúng vị trí. Cô thầm chửi bới trong lòng một trận.
Tổng giám đốc đại nhân đứng dậy, vòng qua bàn đi đến trước mặt cô, cầm đính tai trong tay cô, nói: “Đừng nhúc nhích.” Một tay nhẹ nắm lấy vành tai của cô, một tay cầm đính tai, nhẹ nhàng đẩy về phía trước, đính tai liền đi vào. Anh ta lại lấy một chiếc khác, vừa đeo cho cô vừa hỏi: “Sao lỗ tai cô hồng thế, làm đau cô à?”
Mạc Thủy Thủy nhìn chằm chằm vào ngực của anh ta, đứng thẳng người, lúng túng đáp, “Có hơi.”
Nghe vậy, tổng giám đốc đại nhân dùng hai tay nhẹ nhàng xoa xoa lỗ tai cho cô, hỏi: “Đã khá hơn chưa?”
“Ừm.” Cô lí nhí đáp.
Đô Bỉ đang nằm chợp mắt trên ghế salon bỗng ngẩng đầu nói: “Đần quá, không phải lỗ tai của cô ấy đau mà là cô ấy đang thẹn thùng.”
Tổng giám đốc đại nhân quay đầu nhìn thoáng qua Đô Bỉ, hỏi: “Nó nói cái gì thế?”
“Nó nói khuyên tai đẹp lắm, anh quả là có mắt nhìn.”
Đô Bỉ: “ặc” một tiếng.
Mạc Thủy Thủy nhỏ giọng nói: “Tổng giám đốc, lỗ tai không còn đau nữa, anh không cần phải xoa nữa đâu.”
Tổng giám đốc đại nhân “Ừ” một tiếng, đút hai tay vào trong túi, nhìn cô từ trên xuống dưới. Cô vẫn đang chuyên tâm nhìn chằm chằm vào ngực anh ta, cố gắng phớt lờ ánh mắt nóng rực truyền đến từ trên đỉnh đầu.
“Mạc Thủy Thủy,” Tổng giám đốc nói, “Từ khi nào thì lỗ tai của cô lại bắt đầu đẹp như vậy?”
Sau khi xem qua tủ châu báu, Thẩm Kiều nói: “Tôi muốn mua một đôi bông tai, kiểu dáng đặc biệt một chút.”
“Là mua cho bạn gái đúng không? Chúng tôi mới nhập loại series LOVE về đây.”
Thẩm Kiều mỉm cười, “Không phải, chỉ là bạn bè bình thường thôi. Không cần quá xa hoa, chỉ cần trông mới mẻ một chút là được rồi. Có loại đấy không?”
Nhân viên bán hàng nghĩ nghĩ rồi lấy ra một đôi đính tai hình ngôi sao khảm hạt kim cương nhỏ cho anh ta xem, “Ánh sao tuy không chói mắt như ánh trăng, nhưng nếu không có chúng thì bầu trời sẽ bị lu mờ đi rất nhiều.”
Thẩm Kiều vừa ý gật đầu, “Tôi lấy đôi này, gói lại giúp tôi.”
Một lần nữa Mạc Thủy Thủy lại bị gọi lên tầng hai mươi ba. So với cảm giác hoảng hốt bất an lần đầu tiên, thì bây giờ cô đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Thẳng thừng ngó lơ những ánh mắt hoặc hâm mộ, hoặc ghen tị, hoặc khinh bỉ của mọi người trong công ty, cô trấn tĩnh đi lên tầng hai mươi ba.
“Tổng giám đốc?” Cúi đầu chào, đồng thời nhìn ngó xung quanh, quan sát xem hôm nay đại BOSS lại mang đến con gì.
Tổng giám đốc đại nhân lấy ra một chiếc hộp nhung màu xanh ngọc đặt tới trước mặt cô. Cô nhíu mày, nghi hoặc nhìn anh ta.
“Tặng cô đấy.” Tổng giám đốc đại nhân nói.
Cô mở ra, một đôi đính tai tinh xảo khảm kim cương đang nằm yên trong hộp, vừa nhìn đã biết ngay là có giá không hề nhỏ. Đương nhiên, kể cả tổng tài đại nhân có tặng cô một chiếc giẻ lau đi chăng nữa thì nhất định cũng sẽ có giá trị rất lớn.
“Sao lại tặng cho tôi?” Cô hỏi.
Tổng giám đốc đại nhân nhẹ nhàng đáp: “Vì cô có một đôi tai kì lạ.”
Mạc Thủy Thủy im lặng trong chốc lát, nói: “Cảm ơn tổng giám đốc, bông tai rất đẹp.”
“Đẹp thì đeo đi.” Tổng giám đốc đại nhân ra lệnh.
Nói thật, đây là lần đầu tiên cô bấm lỗ tai, cũng là lần đầu tiên đeo đính tai. Cô rất muốn ra vẻ thuần thục, nhưng thử mấy lần rồi mà vẫn không đeo vào được, lỗ tai đã không còn đau như trước nữa, cho nên rất khó để tìm được đúng vị trí. Cô thầm chửi bới trong lòng một trận.
Tổng giám đốc đại nhân đứng dậy, vòng qua bàn đi đến trước mặt cô, cầm đính tai trong tay cô, nói: “Đừng nhúc nhích.” Một tay nhẹ nắm lấy vành tai của cô, một tay cầm đính tai, nhẹ nhàng đẩy về phía trước, đính tai liền đi vào. Anh ta lại lấy một chiếc khác, vừa đeo cho cô vừa hỏi: “Sao lỗ tai cô hồng thế, làm đau cô à?”
Mạc Thủy Thủy nhìn chằm chằm vào ngực của anh ta, đứng thẳng người, lúng túng đáp, “Có hơi.”
Nghe vậy, tổng giám đốc đại nhân dùng hai tay nhẹ nhàng xoa xoa lỗ tai cho cô, hỏi: “Đã khá hơn chưa?”
“Ừm.” Cô lí nhí đáp.
Đô Bỉ đang nằm chợp mắt trên ghế salon bỗng ngẩng đầu nói: “Đần quá, không phải lỗ tai của cô ấy đau mà là cô ấy đang thẹn thùng.”
Tổng giám đốc đại nhân quay đầu nhìn thoáng qua Đô Bỉ, hỏi: “Nó nói cái gì thế?”
“Nó nói khuyên tai đẹp lắm, anh quả là có mắt nhìn.”
Đô Bỉ: “ặc” một tiếng.
Mạc Thủy Thủy nhỏ giọng nói: “Tổng giám đốc, lỗ tai không còn đau nữa, anh không cần phải xoa nữa đâu.”
Tổng giám đốc đại nhân “Ừ” một tiếng, đút hai tay vào trong túi, nhìn cô từ trên xuống dưới. Cô vẫn đang chuyên tâm nhìn chằm chằm vào ngực anh ta, cố gắng phớt lờ ánh mắt nóng rực truyền đến từ trên đỉnh đầu.
“Mạc Thủy Thủy,” Tổng giám đốc nói, “Từ khi nào thì lỗ tai của cô lại bắt đầu đẹp như vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.