Chương 140: Người phụ nữ trong tranh, cảnh sát quốc tế
Thiền Nhược Hề
06/02/2019
Vào buổi sáng một tuần sau khi về nước.
Ở cửa tòa soạn báo Triêu Dương, dặn A Cửu giữa trưa tới đón cô xong thì cô bước vào trong.
Trên đường đi đến văn phòng, cho dù cô không thèm để ý đến bất cứ ánh mắt nào nhưng rõ ràng mọi tầm mắt mờ ám đó luôn làm cho cô thật sự cảm thấy rất không quen.
Mặt cô không chút thay đổi đẩy cửa phòng làm việc ra, bên trong vốn đang tranh cãi ầm ĩ lập tức im lặng, lúc nhìn thấy hoa Mân Côi màu đỏ đang bày đầy trên mặt bàn thì mới hiểu được ánh mắt mờ ám của mọi người là vì sao.
Trên tấm card màu trắng tinh tế không có chữ kí, chỉ có một câu chúc đơn giản: Công việc thuận lợi, tâm tình thoải mái! Từng con chữ màu được viết một cách rõ ràng bay bổng.
Mộc Yên vốn không có tâm trạng đi đoán xem rốt cuộc là ai gửi cho mình, chẳng những không hề vui vẻ mà ngược lại cô còn cảm thấy cực kỳ nhàm chán.
Gạt hết hoa hồng vào trong một túi ni lông tài liệu to rồi trực tiếp ném vào thùng rác.
Mấy nữ đồng nghiệp trong tòa soạn báo vốn đang có thái độ xem kịch vui thì lập tức cảm thấy tiếc hận, có người nhịn không được oán giận thành tiếng, "Hoa đẹp như vậy, đưa cho tôi tốt hơn là ném đi không."
Có người khác khát khao, "Đúng vậy, đúng vậy, nếu có người đưa tôi nhiều hoa như vậy thì tôi nhất định sẽ động lòng."
"Không có tiền đồ!"
...
Lưu Nhân Nhân ôm tài liệu đi vào phòng nhìn thấy mọi người tranh cãi ầm ĩ thì không vui gõ cửa, nhìn thấy cô thì mọi người lập tức hồi thần, không còn tâm trạng nói chuyện phiếm nữa, tất cả đều vùi đầu vào công việc.
"A Yên." Lưu Nhân Nhân mỉm cười nhìn Mộc Yên.
"Chuyện gì?"
"Cao chủ biên tìm cô."
"Được."
Tuy rằng lúc giáp mặt với Mộc Yên vẫn có chút xấu hổ nhưng dù sao Lưu Nhân Nhân cũng là người xử sự khéo, luôn công tư phân minh, tuyệt đối sẽ không vì vấn đề cá nhân mà cản trở việc công. Nhưng cho tới bây giờ Mộc Yên vẫn tỏ thái độ lạnh lùng làm cho cô cảm thấy rất tổn thương.
Văn phòng Chủ biên, Mộc Yên lễ phép gõ cửa vài cái, sau khi được bên trong cho phép vào thì liền đẩy cửa đi vào.
Vào trong cô nhanh chóng bị người ngôi bên cạnh Cao Nghị hấp dẫn nên hoàn toàn ngó lơ anh. Người đàn ông tao nhã lịch sự mặc áo sơmi màu lam đang mỉm cười nhìn mình.
Mộc Yên lại nhíu mi, "Anh họ." Gặp được Lâm Vũ Thần ở đây thật sự ngoài sự liệu, tuy rằng cô biết Lâm Vũ Thần làm việc ở một nhà tòa soạn báo nhưng lại chưa từng nghĩ tới nơi đó cũng là tòa soạn báo mà cô làm việc.
Cao Nghị dập điếu thuốc, ánh mắt lúc sáng lúc tối, đột nhiên nhìn Lâm Vũ Thần trêu tức, anh cũng không ngờ bọn họ lại có quan hệ này.
"Tiểu Yên, anh đã xem qua bảng kế hoạch phỏng vấn em mới nộp rồi.” Lâm Vũ Thần mỉm cười, "Anh và Cao chủ biên của em cho rằng công việc này khá hợp với em."
"Tôi không phải phóng viên, chỉ là một trợ lý chủ biên." Hơn nữa nếu cô nhớ không lầm thì đây là dự án lớn nhất trong quý này, thật sự không nên giao cho một trợ lý nhỏ bé như cô.
"Ôi thật là." Cao Nghị bĩu môi, tuy rằng thân là cấp trên nhưng một chút giá trị anh cũng không có, trực tiếp ngồi vào trước bàn làm việc, cười, "Coi như là thử một lần đi, tôi cảm thấy cô rất có năng lực."
"Ừ." Lâm Vũ Thần cũng đồng ý gật đầu.
Nếu cấp trên của cô đã nói như vậy rồi thì Mộc Yên cũng không tiện từ chối, nhưng cảm giác được người khác tin tưởng hoàn toàn như thế này lại khiến cô có một loại ảo giác không xác định. Chưa từng có ai khẳng định năng lực của cô, trước kia càng hoàn thành nhiệm ám sát hoàn mỹ bao nhiêu thì những người trong tổ chức lại càng khinh bỉ cô.
Lần đầu tiên cô biết nghiêm túc làm một việc, sau đó còn được người khác khẳng định năng lực là một chuyện vô cùng may mắn; lần đầu tiên cô cảm thấy cố gắng thì ra cũng sẽ được đáp lại.
"Đi làm việc đi, tôi rất xem trọng cô đó!" Cao Nghị ngồi ở trước bàn làm việc trẻ con nháy mắt mấy cái, làm gì còn bộ dáng của cấp trên.
Nhìn bóng lưng mảnh khảnh đi ra ngoài, Lâm Vũ Thần cầm một điếu thuốc từ trên bàn của Cao Nghị lên, châm một điếu rồi đồng ý nói: "Tôi cảm thấy ánh mắt nhìn người của cậu vẫn rất chuẩn ." Khói thuốc lượn lờ, anh nhìn bản kế hoạch của cô, từng bước đều có trật tự như vậy, không chỉ không vô vị mà còn rất chuyên nghiệp. Không hề giống như người lần đầu tiên tiếp xúc với ngành nghề này.
"Cho nên tôi mới hỏi vị anh họ như cậu là đã có chuyện gì xảy ra?" Cao Nghị híp mắt lại, trong mắt đầy sự sắc sảo.
"Không có gì." Khói thuốc lượn lờ, Lâm Vũ Thần thở dài một hơi, mỉm cười, " Vị hôn thê của em họ tôi, tôi chỉ là một người anh họ mà thôi." Đúng, chỉ đơn giản là anh họ, mãi mãi là anh họ. Chỉ cần cô hạnh phúc thì có gì quan trọng hơn đâu chứ? Ghen tị là một loại thuốc độc làm người ta mất đi lý trí, dù thế nào thì anh cũng phải từ bỏ. Đạo đức, lý trí phá tan chấp niệm, anh đột nhiên tìm lại được chính mình lần nữa. Lâm Vũ Thần vô cùng may mắn, anh không làm ra chuyện khiến mình chán ghét cũng như làm cho cô chán ghét. Anh vẫn rất thích cô, nhưng tình cảm đã không thể cưỡng ép thì anh chỉ hy vọng cô hạnh phúc.
"Ai da, cậu sẽ không cho rằng nguyên nhân tôi cảm thấy bản kế hoạch này tốt là vì tôi là anh họ của cô ấy đó chứ."
Mặt Cao Nghị nghiêm túc "Quả thật đáng nghi."
"Cô ấy thật sự rất tài hoa, ai đã từng nói câu này vậy?" Lâm Vũ Thần không nói gì.
"Tôi nói." Cao Nghị trêu tức, "Nhưng vẫn cảm thấy cậu nhận định một người nhanh như vậy thì quả thật rất kỳ quái."
"Cho nên Cao đại tổng biên muốn như thế nào?" Lâm Vũ Thần cắn răng, "Nếu cậu để cho người khác biết quan hệ giữa tôi và cô ấy thì cậu nhất định phải chết!"
Nói xong anh đẩy cửa ra ngoài.
Lâm Vũ Thần biết bởi vì Nhà họ Dung nên vẫn không nên công bố thân phận của Mộc Yên thì sẽ tốt hơn. Ngoại trừ Cao Nghị, anh không hi vọng bất cứ ai biết.
Ngồi xe của tòa soạn báo đến nơi đã hẹn với đối phương, bởi vì là công việc tạm thời được giao nên Mộc Yên cũng không biết tình huống của đối tượng mình sắp phỏng vấn.
Cao Nghị nói với cô, "Đầu tiên gặp mặt trước, làm quen một chút đi, còn cụ thể phỏng vấn cái gì thì phải có thời gian để sắp xếp."
Bởi vậy, Mộc Yên cũng tùy ý nghe theo, ngoài của sổ xe gió thổi bay mái tóc dài của cô, đôi mắt lạnh như băng mất ý lạnh thấu xương như ngày xưa, có thể nhìn ra được tâm trạng của cô khá tốt.
Đến khi xe chạy đến tổng bộ cục cảnh sát của A thị, Mộc Yên nhíu mi, xem ra nhân vật cần phỏng vấn lần này quả thật rất có trọng lượng. Nghĩ đến lời dặn dò của Cao Nghị thì gương mặt cô lại vui cười ra mặt, trông nét mặt cô bây giờ thật sự không thích hợp với công việc sắp phải làm.
"Chỉ là đi uống một chén trà, sau đó cô kêu tài xế lái xe chở cô về tòa soạn là được rồi."
Bây giờ Mộc Yên đứng ở trước cửa 'Cục cảnh sát' khí phái và uy nghiêm, nhịn không được liên tục bĩu môi, đến cục cảnh sát uống trà sao? Cũng chỉ có chủ biên của cô mới có thể nói như vậy là bình thường.
"Mộc tiểu thư của tòa soạn báoTriêu Dương đúng không." Có người đi đến lễ phép tiếp đãi Mộc Yên và nhân viên đi theo cô.
"Đúng, là tôi."
"Mời đến bên này, phó cục trưởng của chúng tôi ở đây chờ cô lâu rồi."
"Phải không?" Mộc Yên bật cười, "Vậy thật sự xin lỗi." Rõ ràng là bọn họ đến sớm hơn giờ hẹn, cô không biết vì sao đối phương lại đến sớm để chờ cô như vậy.
"Mộc Yên tiểu thư, không cần áy náy." Người thanh niên mặc cảnh phục cười, vội vàng giải thích, "Phó cục trưởng của chúng tôi vừa về nước ngày hôm qua, bởi vì ngày nhậm chức chính thức là cuối tuần nên hôm nay không có chuyện gì để làm, vì vậy mới tới đây rất sớm."
"Thì ra là thế."
Nhân viên dẫn Mộc Yên đi lên cầu thang với cô, rồi bảo, "Lầu hai quẹo trái, văn phòng đầu tiên."
"Được, làm phiền anh rồi."
"Không phiền, là việc nên làm, việc nên làm." Cảnh sát dẫn cô đi vào cười cười rồi xoay người rời đi.
Nhân viên công tác đi theo Mộc Yên tiến lên gõ cửa phòng phó cục trưởng, nửa ngày không ai lên tiếng trả lời, anh có chút băn khoăn nhìn Mộc Yên, không biết nên làm thế nào cho phải.
Mộc Yên nghiêm mặt, trực tiếp đi qua đó đẩy cửa phòng đang khép hờ ra.
Mặt bàn làm việc sạch sẽ, trắng tinh, được lau chùi không có một hạt bụi, điều này làm cho Mộc Yên bất giác nghĩ đến mặt bàn trong phòng làm việc của Dung Lạc.
Cây Thường Xanh xanh biếc được đặt ở trên mặt bàn, nhân viên cồn tác nhìn thấy căn phòng rộng lớn lại không có một bóng người thì vẻ mặt lại có chút nghi hoặc.
Đến khi bọn họ nhìn theo tầm mắt của Mộc Yên đến chỗ ghế sô pha thì đồng loạt giật mình.
Trên chiếc sô pha màu đen bằng da, người đàn ông đang lẳng lặng ngủ, để lộ ra khuôn mặt yêu nghiệt khuynh thành, mái tóc màu nâu, áo gió màu cây đay đang đắp ở trên người anh, anh gối trên cánh tay của mình, dưới mắt thâm đen hơi mỏi mệt. Mộc Yên nhìn trên ghế sô pha, để lộ gương mặt trắng nõn có thể sánh bằng mặt phụ nữ, không phải Tạ Phong thì còn là ai?
Nhân viên công tác đi theo Mộc Yên đến đây cũng kinh sợ, đây rõ ràng chính là Tạ Thiên Vương! Sao cậu ta lại ở trong văn phòng phó cục trưởng của A thị vậy?
Tạ Phong vốn cũng không ngủ quá sâu, cảm giác có ánh mắt lạnh lùng nào đó đang tập trung trên mặt mình, anh lập tức mở mắt ra.
Đôi mắt đen nhánh kinh ngạc nhìn Mộc Yên không chớp mắt, tim cũng nhói đau khó hiểu. Anh ngồi dậy, nhìn cô rồi như hiểu rõ gì đó, Tạ Phong xấu hổ cười cười, "Chờ tôi một chút, tôi giải thích với mọi người."
Mở vòi nước rửa mặt ra, dòng nước mát mẻ ào ào chảy ra, Tạ Phong hứng nước vẩy lên mặt, tùy tiện rửa vài cái rồi lấy khăn mặt lau khô.
"Mộc Yên tiểu thư đúng không, tôi còn nhớ rõ cô." Trên khuôn mặt trắng nõn còn sót lại vài bọt nước trong suốt, ánh mắt đào hoa híp lại, dù là ai nhìn từ góc độ nào thì cũng thấy anh đẹp không chê vào đâu được.
"Cho nên Tạ Phong tiên sinh muốn nói cho tôi biết ngoại trừ thân phận Ảnh đế truyền hình Hồng tinh ra thì anh còn kiêm chức phó cục trưởng cục cảnh sát A thị nữa sao?" Lúc Mộc Yên nói thì mặt không thay đổi, Tạ Phong lại cười cực kỳ quyến rũ.
"Mộc Yên tiểu thư có khí thế bức người." Ngón tay thon dài của anh còn đẹp hơn cả phụ nữ, anh lắc lắc ngón trỏ phủ định, "Mộc Yên tiểu thư hãy cho tôi chút thời gian để nói rõ đi." Cô càng lạnh nhạt như băng thì anh lại càng muốn tới gần cô.
Mộc Yên nhìn anh, không biết tên đàn ông yêu nghiệt khuynh thành trước mắt này có ý gì.
"Tôi cũng không phải là phó cục trưởng của A thị." Tạ Phong cười khẽ, đôi mắt phượng xếch lên.
Còn chưa tiếp tục nói tiếp thì đã chợt nghe thấy một giọng nói mát lạnh, "Có phải phóng viên của tòa soạn báo Triêu Dương đến phỏng vấn không?"
Mộc Yên và mọi người đồng loạt quay đầu, nhìn về phía cửa.
Mọi người lại giật mình thêm lần nữa, không phải chỉ bởi vì phó cục trưởng của A thị là phụ nữ mà là vì khuôn mặt cô giống với siêu sao Ảnh đế Tạ Thiên vương đến 80%.
Mộc Yên khiếp sợ không phải vì những nguyên nhân trên.
Người phụ nữ trước mắt quyến rũ nhưng lại không diêm dúa, đôi mắt xếch dài nhỏ, đôi mi thanh tú hướng lên trên, bởi vì mặc cảnh phục suốt nên hơi thở của cô lạnh như băng đồng thời cũng có sức quyến rũ kiêng dè. Rõ ràng là cảnh phục lạnh lùng cứng rắn nhưng khi cô mặc lại có sức quyến rũ khiêu gợi. Cô nhếch môi, khác hẳn với nụ cười của Tạ Phong, cô có vẻ mặt nghiêm túc của cấp trên.
Mộc Yên giật mình sửng sốt thật lâu, bởi vì lúc này cô rất chắc chắn, mỹ nhân trong bức tranh ở nhà kho của Nhà họ Dung chính là cô.
Cuộn tranh được cuộn cẩn thận, miêu tả tỉ mỉ, mỗi nét vẽ trong bức họa kia đều phác họa cô cực kỳ có tâm, cô đã học vẽ tạo hình chuyên nghiệp, cô nhìn ra được người vẽ bức họa đó đã dùng kỹ thuật phức tạp nhất, tuyệt đối không thể hoàn thành trong một hai ngày.
Thật ra điều Mộc Yên để ý nhất là hai chữ 'Dung Lạc' trong bức họa đó.
Rốt cục cô cũng may mắn nhìn thấy được người phụ nữ có thể làm cho Dung Lạc phí tâm để vẽ, nhưng mà vì sao người luôn lạnh lùng như cô lại có cảm giác hơi đau lòng.
Thì ra người phụ nữ đó thật sự tồn tại.
"Cô chính là Mộc Yên tiểu thư." Đi vào văn phòng, Tạ Lam gỡ bỏ vẻ cứng rắn, cô nhìn Mộc Yên cười cực kỳ dịu dàng."Thật vui vì có thể nhận được cuộc phỏng vấn của cô." Mỗi một cử động của cô đều không đếm được vẻ phong tình.
"Xin chào." Mộc Yên lạnh nhạt lên tiếng trả lời. Ngoài dự đoán mọi người, cô lại vươn tay, bắt tay Tạ Lam chào hỏi.
Không giống với bàn tay thường xuyên cầm súng của Mộc Yên, tay Tạ Lam cực kỳ trắng nõn, non mềm.
"Chị họ, em đã truyền đạt lại lời của mẹ em rồi, trưa nay chị nhớ đến nhà của em ăn cơm đó." Tạ Phong phất tay với Mộc Yên, sửa sang lại đầu tóc hỗn loạn, đi ra khỏi văn phòng Tạ Lam.
"Mộc Yên tiểu thư, mời ngồi." Trên cảnh phục của Tạ Lam có một nút áo màu vàng chói mắt làm Mộc Yên cảm thấy không mở mắt ra được.
Cô vẫn lạnh lùng ngồi xuống, quên mất lời dặn của Cao chủ biên của tòa soạn báo và tổng thanh tra Lâm Vũ Thần, cô chỉ lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mắt, cẩn thận đánh giá.
Cô đang nhìn Tạ Lam đồng thời Tạ Lam cũng đang nhìn cô.
"Ngày hôm qua tôi vừa mới về nước cho nên các người muốn phỏng vấn tôi, tôi thật sự có chút xấu hổ." Tạ Lam cười khẽ, cho dù xuất thân danh môn, nhưng không hề làm ra vẻ tiểu thư thế gia, không làm bộ làm tịch như bọn họ nhưng lại thành thục quyến rũ.
"Tạ Lam tiểu thư từng là hình cảnh quốc tế." Suy nghĩ lại một chút rồi Mộc Yên trở lại chủ đề chính.
Ở cửa tòa soạn báo Triêu Dương, dặn A Cửu giữa trưa tới đón cô xong thì cô bước vào trong.
Trên đường đi đến văn phòng, cho dù cô không thèm để ý đến bất cứ ánh mắt nào nhưng rõ ràng mọi tầm mắt mờ ám đó luôn làm cho cô thật sự cảm thấy rất không quen.
Mặt cô không chút thay đổi đẩy cửa phòng làm việc ra, bên trong vốn đang tranh cãi ầm ĩ lập tức im lặng, lúc nhìn thấy hoa Mân Côi màu đỏ đang bày đầy trên mặt bàn thì mới hiểu được ánh mắt mờ ám của mọi người là vì sao.
Trên tấm card màu trắng tinh tế không có chữ kí, chỉ có một câu chúc đơn giản: Công việc thuận lợi, tâm tình thoải mái! Từng con chữ màu được viết một cách rõ ràng bay bổng.
Mộc Yên vốn không có tâm trạng đi đoán xem rốt cuộc là ai gửi cho mình, chẳng những không hề vui vẻ mà ngược lại cô còn cảm thấy cực kỳ nhàm chán.
Gạt hết hoa hồng vào trong một túi ni lông tài liệu to rồi trực tiếp ném vào thùng rác.
Mấy nữ đồng nghiệp trong tòa soạn báo vốn đang có thái độ xem kịch vui thì lập tức cảm thấy tiếc hận, có người nhịn không được oán giận thành tiếng, "Hoa đẹp như vậy, đưa cho tôi tốt hơn là ném đi không."
Có người khác khát khao, "Đúng vậy, đúng vậy, nếu có người đưa tôi nhiều hoa như vậy thì tôi nhất định sẽ động lòng."
"Không có tiền đồ!"
...
Lưu Nhân Nhân ôm tài liệu đi vào phòng nhìn thấy mọi người tranh cãi ầm ĩ thì không vui gõ cửa, nhìn thấy cô thì mọi người lập tức hồi thần, không còn tâm trạng nói chuyện phiếm nữa, tất cả đều vùi đầu vào công việc.
"A Yên." Lưu Nhân Nhân mỉm cười nhìn Mộc Yên.
"Chuyện gì?"
"Cao chủ biên tìm cô."
"Được."
Tuy rằng lúc giáp mặt với Mộc Yên vẫn có chút xấu hổ nhưng dù sao Lưu Nhân Nhân cũng là người xử sự khéo, luôn công tư phân minh, tuyệt đối sẽ không vì vấn đề cá nhân mà cản trở việc công. Nhưng cho tới bây giờ Mộc Yên vẫn tỏ thái độ lạnh lùng làm cho cô cảm thấy rất tổn thương.
Văn phòng Chủ biên, Mộc Yên lễ phép gõ cửa vài cái, sau khi được bên trong cho phép vào thì liền đẩy cửa đi vào.
Vào trong cô nhanh chóng bị người ngôi bên cạnh Cao Nghị hấp dẫn nên hoàn toàn ngó lơ anh. Người đàn ông tao nhã lịch sự mặc áo sơmi màu lam đang mỉm cười nhìn mình.
Mộc Yên lại nhíu mi, "Anh họ." Gặp được Lâm Vũ Thần ở đây thật sự ngoài sự liệu, tuy rằng cô biết Lâm Vũ Thần làm việc ở một nhà tòa soạn báo nhưng lại chưa từng nghĩ tới nơi đó cũng là tòa soạn báo mà cô làm việc.
Cao Nghị dập điếu thuốc, ánh mắt lúc sáng lúc tối, đột nhiên nhìn Lâm Vũ Thần trêu tức, anh cũng không ngờ bọn họ lại có quan hệ này.
"Tiểu Yên, anh đã xem qua bảng kế hoạch phỏng vấn em mới nộp rồi.” Lâm Vũ Thần mỉm cười, "Anh và Cao chủ biên của em cho rằng công việc này khá hợp với em."
"Tôi không phải phóng viên, chỉ là một trợ lý chủ biên." Hơn nữa nếu cô nhớ không lầm thì đây là dự án lớn nhất trong quý này, thật sự không nên giao cho một trợ lý nhỏ bé như cô.
"Ôi thật là." Cao Nghị bĩu môi, tuy rằng thân là cấp trên nhưng một chút giá trị anh cũng không có, trực tiếp ngồi vào trước bàn làm việc, cười, "Coi như là thử một lần đi, tôi cảm thấy cô rất có năng lực."
"Ừ." Lâm Vũ Thần cũng đồng ý gật đầu.
Nếu cấp trên của cô đã nói như vậy rồi thì Mộc Yên cũng không tiện từ chối, nhưng cảm giác được người khác tin tưởng hoàn toàn như thế này lại khiến cô có một loại ảo giác không xác định. Chưa từng có ai khẳng định năng lực của cô, trước kia càng hoàn thành nhiệm ám sát hoàn mỹ bao nhiêu thì những người trong tổ chức lại càng khinh bỉ cô.
Lần đầu tiên cô biết nghiêm túc làm một việc, sau đó còn được người khác khẳng định năng lực là một chuyện vô cùng may mắn; lần đầu tiên cô cảm thấy cố gắng thì ra cũng sẽ được đáp lại.
"Đi làm việc đi, tôi rất xem trọng cô đó!" Cao Nghị ngồi ở trước bàn làm việc trẻ con nháy mắt mấy cái, làm gì còn bộ dáng của cấp trên.
Nhìn bóng lưng mảnh khảnh đi ra ngoài, Lâm Vũ Thần cầm một điếu thuốc từ trên bàn của Cao Nghị lên, châm một điếu rồi đồng ý nói: "Tôi cảm thấy ánh mắt nhìn người của cậu vẫn rất chuẩn ." Khói thuốc lượn lờ, anh nhìn bản kế hoạch của cô, từng bước đều có trật tự như vậy, không chỉ không vô vị mà còn rất chuyên nghiệp. Không hề giống như người lần đầu tiên tiếp xúc với ngành nghề này.
"Cho nên tôi mới hỏi vị anh họ như cậu là đã có chuyện gì xảy ra?" Cao Nghị híp mắt lại, trong mắt đầy sự sắc sảo.
"Không có gì." Khói thuốc lượn lờ, Lâm Vũ Thần thở dài một hơi, mỉm cười, " Vị hôn thê của em họ tôi, tôi chỉ là một người anh họ mà thôi." Đúng, chỉ đơn giản là anh họ, mãi mãi là anh họ. Chỉ cần cô hạnh phúc thì có gì quan trọng hơn đâu chứ? Ghen tị là một loại thuốc độc làm người ta mất đi lý trí, dù thế nào thì anh cũng phải từ bỏ. Đạo đức, lý trí phá tan chấp niệm, anh đột nhiên tìm lại được chính mình lần nữa. Lâm Vũ Thần vô cùng may mắn, anh không làm ra chuyện khiến mình chán ghét cũng như làm cho cô chán ghét. Anh vẫn rất thích cô, nhưng tình cảm đã không thể cưỡng ép thì anh chỉ hy vọng cô hạnh phúc.
"Ai da, cậu sẽ không cho rằng nguyên nhân tôi cảm thấy bản kế hoạch này tốt là vì tôi là anh họ của cô ấy đó chứ."
Mặt Cao Nghị nghiêm túc "Quả thật đáng nghi."
"Cô ấy thật sự rất tài hoa, ai đã từng nói câu này vậy?" Lâm Vũ Thần không nói gì.
"Tôi nói." Cao Nghị trêu tức, "Nhưng vẫn cảm thấy cậu nhận định một người nhanh như vậy thì quả thật rất kỳ quái."
"Cho nên Cao đại tổng biên muốn như thế nào?" Lâm Vũ Thần cắn răng, "Nếu cậu để cho người khác biết quan hệ giữa tôi và cô ấy thì cậu nhất định phải chết!"
Nói xong anh đẩy cửa ra ngoài.
Lâm Vũ Thần biết bởi vì Nhà họ Dung nên vẫn không nên công bố thân phận của Mộc Yên thì sẽ tốt hơn. Ngoại trừ Cao Nghị, anh không hi vọng bất cứ ai biết.
Ngồi xe của tòa soạn báo đến nơi đã hẹn với đối phương, bởi vì là công việc tạm thời được giao nên Mộc Yên cũng không biết tình huống của đối tượng mình sắp phỏng vấn.
Cao Nghị nói với cô, "Đầu tiên gặp mặt trước, làm quen một chút đi, còn cụ thể phỏng vấn cái gì thì phải có thời gian để sắp xếp."
Bởi vậy, Mộc Yên cũng tùy ý nghe theo, ngoài của sổ xe gió thổi bay mái tóc dài của cô, đôi mắt lạnh như băng mất ý lạnh thấu xương như ngày xưa, có thể nhìn ra được tâm trạng của cô khá tốt.
Đến khi xe chạy đến tổng bộ cục cảnh sát của A thị, Mộc Yên nhíu mi, xem ra nhân vật cần phỏng vấn lần này quả thật rất có trọng lượng. Nghĩ đến lời dặn dò của Cao Nghị thì gương mặt cô lại vui cười ra mặt, trông nét mặt cô bây giờ thật sự không thích hợp với công việc sắp phải làm.
"Chỉ là đi uống một chén trà, sau đó cô kêu tài xế lái xe chở cô về tòa soạn là được rồi."
Bây giờ Mộc Yên đứng ở trước cửa 'Cục cảnh sát' khí phái và uy nghiêm, nhịn không được liên tục bĩu môi, đến cục cảnh sát uống trà sao? Cũng chỉ có chủ biên của cô mới có thể nói như vậy là bình thường.
"Mộc tiểu thư của tòa soạn báoTriêu Dương đúng không." Có người đi đến lễ phép tiếp đãi Mộc Yên và nhân viên đi theo cô.
"Đúng, là tôi."
"Mời đến bên này, phó cục trưởng của chúng tôi ở đây chờ cô lâu rồi."
"Phải không?" Mộc Yên bật cười, "Vậy thật sự xin lỗi." Rõ ràng là bọn họ đến sớm hơn giờ hẹn, cô không biết vì sao đối phương lại đến sớm để chờ cô như vậy.
"Mộc Yên tiểu thư, không cần áy náy." Người thanh niên mặc cảnh phục cười, vội vàng giải thích, "Phó cục trưởng của chúng tôi vừa về nước ngày hôm qua, bởi vì ngày nhậm chức chính thức là cuối tuần nên hôm nay không có chuyện gì để làm, vì vậy mới tới đây rất sớm."
"Thì ra là thế."
Nhân viên dẫn Mộc Yên đi lên cầu thang với cô, rồi bảo, "Lầu hai quẹo trái, văn phòng đầu tiên."
"Được, làm phiền anh rồi."
"Không phiền, là việc nên làm, việc nên làm." Cảnh sát dẫn cô đi vào cười cười rồi xoay người rời đi.
Nhân viên công tác đi theo Mộc Yên tiến lên gõ cửa phòng phó cục trưởng, nửa ngày không ai lên tiếng trả lời, anh có chút băn khoăn nhìn Mộc Yên, không biết nên làm thế nào cho phải.
Mộc Yên nghiêm mặt, trực tiếp đi qua đó đẩy cửa phòng đang khép hờ ra.
Mặt bàn làm việc sạch sẽ, trắng tinh, được lau chùi không có một hạt bụi, điều này làm cho Mộc Yên bất giác nghĩ đến mặt bàn trong phòng làm việc của Dung Lạc.
Cây Thường Xanh xanh biếc được đặt ở trên mặt bàn, nhân viên cồn tác nhìn thấy căn phòng rộng lớn lại không có một bóng người thì vẻ mặt lại có chút nghi hoặc.
Đến khi bọn họ nhìn theo tầm mắt của Mộc Yên đến chỗ ghế sô pha thì đồng loạt giật mình.
Trên chiếc sô pha màu đen bằng da, người đàn ông đang lẳng lặng ngủ, để lộ ra khuôn mặt yêu nghiệt khuynh thành, mái tóc màu nâu, áo gió màu cây đay đang đắp ở trên người anh, anh gối trên cánh tay của mình, dưới mắt thâm đen hơi mỏi mệt. Mộc Yên nhìn trên ghế sô pha, để lộ gương mặt trắng nõn có thể sánh bằng mặt phụ nữ, không phải Tạ Phong thì còn là ai?
Nhân viên công tác đi theo Mộc Yên đến đây cũng kinh sợ, đây rõ ràng chính là Tạ Thiên Vương! Sao cậu ta lại ở trong văn phòng phó cục trưởng của A thị vậy?
Tạ Phong vốn cũng không ngủ quá sâu, cảm giác có ánh mắt lạnh lùng nào đó đang tập trung trên mặt mình, anh lập tức mở mắt ra.
Đôi mắt đen nhánh kinh ngạc nhìn Mộc Yên không chớp mắt, tim cũng nhói đau khó hiểu. Anh ngồi dậy, nhìn cô rồi như hiểu rõ gì đó, Tạ Phong xấu hổ cười cười, "Chờ tôi một chút, tôi giải thích với mọi người."
Mở vòi nước rửa mặt ra, dòng nước mát mẻ ào ào chảy ra, Tạ Phong hứng nước vẩy lên mặt, tùy tiện rửa vài cái rồi lấy khăn mặt lau khô.
"Mộc Yên tiểu thư đúng không, tôi còn nhớ rõ cô." Trên khuôn mặt trắng nõn còn sót lại vài bọt nước trong suốt, ánh mắt đào hoa híp lại, dù là ai nhìn từ góc độ nào thì cũng thấy anh đẹp không chê vào đâu được.
"Cho nên Tạ Phong tiên sinh muốn nói cho tôi biết ngoại trừ thân phận Ảnh đế truyền hình Hồng tinh ra thì anh còn kiêm chức phó cục trưởng cục cảnh sát A thị nữa sao?" Lúc Mộc Yên nói thì mặt không thay đổi, Tạ Phong lại cười cực kỳ quyến rũ.
"Mộc Yên tiểu thư có khí thế bức người." Ngón tay thon dài của anh còn đẹp hơn cả phụ nữ, anh lắc lắc ngón trỏ phủ định, "Mộc Yên tiểu thư hãy cho tôi chút thời gian để nói rõ đi." Cô càng lạnh nhạt như băng thì anh lại càng muốn tới gần cô.
Mộc Yên nhìn anh, không biết tên đàn ông yêu nghiệt khuynh thành trước mắt này có ý gì.
"Tôi cũng không phải là phó cục trưởng của A thị." Tạ Phong cười khẽ, đôi mắt phượng xếch lên.
Còn chưa tiếp tục nói tiếp thì đã chợt nghe thấy một giọng nói mát lạnh, "Có phải phóng viên của tòa soạn báo Triêu Dương đến phỏng vấn không?"
Mộc Yên và mọi người đồng loạt quay đầu, nhìn về phía cửa.
Mọi người lại giật mình thêm lần nữa, không phải chỉ bởi vì phó cục trưởng của A thị là phụ nữ mà là vì khuôn mặt cô giống với siêu sao Ảnh đế Tạ Thiên vương đến 80%.
Mộc Yên khiếp sợ không phải vì những nguyên nhân trên.
Người phụ nữ trước mắt quyến rũ nhưng lại không diêm dúa, đôi mắt xếch dài nhỏ, đôi mi thanh tú hướng lên trên, bởi vì mặc cảnh phục suốt nên hơi thở của cô lạnh như băng đồng thời cũng có sức quyến rũ kiêng dè. Rõ ràng là cảnh phục lạnh lùng cứng rắn nhưng khi cô mặc lại có sức quyến rũ khiêu gợi. Cô nhếch môi, khác hẳn với nụ cười của Tạ Phong, cô có vẻ mặt nghiêm túc của cấp trên.
Mộc Yên giật mình sửng sốt thật lâu, bởi vì lúc này cô rất chắc chắn, mỹ nhân trong bức tranh ở nhà kho của Nhà họ Dung chính là cô.
Cuộn tranh được cuộn cẩn thận, miêu tả tỉ mỉ, mỗi nét vẽ trong bức họa kia đều phác họa cô cực kỳ có tâm, cô đã học vẽ tạo hình chuyên nghiệp, cô nhìn ra được người vẽ bức họa đó đã dùng kỹ thuật phức tạp nhất, tuyệt đối không thể hoàn thành trong một hai ngày.
Thật ra điều Mộc Yên để ý nhất là hai chữ 'Dung Lạc' trong bức họa đó.
Rốt cục cô cũng may mắn nhìn thấy được người phụ nữ có thể làm cho Dung Lạc phí tâm để vẽ, nhưng mà vì sao người luôn lạnh lùng như cô lại có cảm giác hơi đau lòng.
Thì ra người phụ nữ đó thật sự tồn tại.
"Cô chính là Mộc Yên tiểu thư." Đi vào văn phòng, Tạ Lam gỡ bỏ vẻ cứng rắn, cô nhìn Mộc Yên cười cực kỳ dịu dàng."Thật vui vì có thể nhận được cuộc phỏng vấn của cô." Mỗi một cử động của cô đều không đếm được vẻ phong tình.
"Xin chào." Mộc Yên lạnh nhạt lên tiếng trả lời. Ngoài dự đoán mọi người, cô lại vươn tay, bắt tay Tạ Lam chào hỏi.
Không giống với bàn tay thường xuyên cầm súng của Mộc Yên, tay Tạ Lam cực kỳ trắng nõn, non mềm.
"Chị họ, em đã truyền đạt lại lời của mẹ em rồi, trưa nay chị nhớ đến nhà của em ăn cơm đó." Tạ Phong phất tay với Mộc Yên, sửa sang lại đầu tóc hỗn loạn, đi ra khỏi văn phòng Tạ Lam.
"Mộc Yên tiểu thư, mời ngồi." Trên cảnh phục của Tạ Lam có một nút áo màu vàng chói mắt làm Mộc Yên cảm thấy không mở mắt ra được.
Cô vẫn lạnh lùng ngồi xuống, quên mất lời dặn của Cao chủ biên của tòa soạn báo và tổng thanh tra Lâm Vũ Thần, cô chỉ lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mắt, cẩn thận đánh giá.
Cô đang nhìn Tạ Lam đồng thời Tạ Lam cũng đang nhìn cô.
"Ngày hôm qua tôi vừa mới về nước cho nên các người muốn phỏng vấn tôi, tôi thật sự có chút xấu hổ." Tạ Lam cười khẽ, cho dù xuất thân danh môn, nhưng không hề làm ra vẻ tiểu thư thế gia, không làm bộ làm tịch như bọn họ nhưng lại thành thục quyến rũ.
"Tạ Lam tiểu thư từng là hình cảnh quốc tế." Suy nghĩ lại một chút rồi Mộc Yên trở lại chủ đề chính.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.