Thời Gian Không Nghe Lời
Đánh giá: 9.5/10 từ 52 lượt
Mộng Tiêu Nhị là tác giả chuyên viết về truyện ngôn tình. Thời Gian Không Nghe Lời là tác phẩm được cô ra mắt cách đây không lâu. Đó là câu chuyện ngôn tình ngọt ngào và lãng mạn.
Thể loại: Hiện đại, HE, ngôn tình sủng, Đô thị tình duyên
12 giờ rưỡi sáng, đèn trong phòng của Thời Quang vẫn còn sáng.
Sáng mai phải đi Bắc Kinh sớm, cô hiện đang thu dọn hành lý thật gọn gàng, lấy ra váy từ tủ quần áo ra để cho ngày mai mặc.
Thời Quang thay váy dài, xõa tóc ra, nhìn vào gương xem thử. Cái váy trắng dài này cô đã từng mặc trước đó, ai nhìn thấy cũng khen cô rất xinh đẹp.
Đang muốn thay váy đi ngủ, đột nhiên ấn đường cô nhíu lại nhìn chằm chằm tại làn váy, ở chỗ đó, không biết khi nào đã bị rách một lỗ nhỏ.
Cảm xúc tựa như đang trong ngày đông, bị tạt một gáo nước lạnh.
Cô kéo làn váy lên nhìn kĩ lại, thay váy ra, chuẩn bị đi tìm kim chỉ để vá lại cái lỗ nhỏ này.
Lại không nghĩ tới đèn phòng khách vẫn còn sáng, Thời Quang quay đầu qua đó xem thử, ba đã trở lại, quân trang vẫn còn chưa thay, trên mặt khó nén được nét phong trần mệt mỏi.
Phòng khách lúc này không một tiếng động, cô cho rằng chỉ có mình ông, vừa muốn lên tiếng gọi, liền nghe tiếng bất mãn của mẹ:
"Nhiều nhất là 600, một phân cũng không thể hơn."
Thời Nhất Thịnh nhìn vợ mình ngồi phía đối diện, tính cách tốt bụng ngày xưa nay còn đâu:
"Học Đại học ở Bắc Kinh, Đào Đào lại học chuyên ngành thiết kế thời trang, một tháng sáu trăm sao đủ, nhà chúng ta cũng không thiếu chút tiền ấy."
Tần Minh Nguyệt không thèm nói nhiều với ông:
"Cái gì mà sáu trăm một tháng không đủ? Một tháng tiền cơm sáu trăm còn chưa đủ xa xỉ??."
Thể loại: Hiện đại, HE, ngôn tình sủng, Đô thị tình duyên
12 giờ rưỡi sáng, đèn trong phòng của Thời Quang vẫn còn sáng.
Sáng mai phải đi Bắc Kinh sớm, cô hiện đang thu dọn hành lý thật gọn gàng, lấy ra váy từ tủ quần áo ra để cho ngày mai mặc.
Thời Quang thay váy dài, xõa tóc ra, nhìn vào gương xem thử. Cái váy trắng dài này cô đã từng mặc trước đó, ai nhìn thấy cũng khen cô rất xinh đẹp.
Đang muốn thay váy đi ngủ, đột nhiên ấn đường cô nhíu lại nhìn chằm chằm tại làn váy, ở chỗ đó, không biết khi nào đã bị rách một lỗ nhỏ.
Cảm xúc tựa như đang trong ngày đông, bị tạt một gáo nước lạnh.
Cô kéo làn váy lên nhìn kĩ lại, thay váy ra, chuẩn bị đi tìm kim chỉ để vá lại cái lỗ nhỏ này.
Lại không nghĩ tới đèn phòng khách vẫn còn sáng, Thời Quang quay đầu qua đó xem thử, ba đã trở lại, quân trang vẫn còn chưa thay, trên mặt khó nén được nét phong trần mệt mỏi.
Phòng khách lúc này không một tiếng động, cô cho rằng chỉ có mình ông, vừa muốn lên tiếng gọi, liền nghe tiếng bất mãn của mẹ:
"Nhiều nhất là 600, một phân cũng không thể hơn."
Thời Nhất Thịnh nhìn vợ mình ngồi phía đối diện, tính cách tốt bụng ngày xưa nay còn đâu:
"Học Đại học ở Bắc Kinh, Đào Đào lại học chuyên ngành thiết kế thời trang, một tháng sáu trăm sao đủ, nhà chúng ta cũng không thiếu chút tiền ấy."
Tần Minh Nguyệt không thèm nói nhiều với ông:
"Cái gì mà sáu trăm một tháng không đủ? Một tháng tiền cơm sáu trăm còn chưa đủ xa xỉ??."
5 chương mới nhất truyện Thời Gian Không Nghe Lời
Danh sách chương truyện Thời Gian Không Nghe Lời
- Chương 61 - Chương 61
- Chương 62 - Chương 62
- Chương 63 - Chương 63
- Chương 64 - Chương 64
- Chương 65 - Chương 65
- Chương 66 - Chương 66
- Chương 67 - Chương 67
- Chương 68 - Chương 68
- Chương 69 - Chương 69
- Chương 70 - Chương 70
- Chương 71 - Chương 71
- Chương 72 - Chương 72
- Chương 73 - Chương 73
- Chương 74 - Chương 74
- Chương 75 - Chương 75
- Chương 76 - Chương 76
- Chương 77 - Chương 77
- Chương 78 - Chương 78
- Chương 79 - Chương 79
- Chương 80 - Chương 80
- Chương 81 - Chương 81
- Chương 82 - Chương 82
- Chương 83 - Chương 83
- Chương 84 - Chương 84
- Chương 85 - Chương 85
- Chương 86 - Chương 86
- Chương 87 - Chương 87
- Chương 88 - Chương 88
- Chương 89 - Chương 89
- Chương 90 - Chương 90