Thống Đốc Đại Nhân, Mèo Nhà Anh Đâu

Chương 64: Cũng Có Người Tốt

Dạ Tử Vũ

30/04/2023

“Nhân loại quả nhiên là gian xảo nhất.”

“Meow.”

Trình Tiểu Mễ vỗ anh vào tay anh một cái bày tỏ mình cũng là nhân loại.

Thống đốc đại nhân lập tức nói: “Em thì khác.”

Trình Tiểu Mễ thích nghe điều này, cô rúc trong lòng nam nhân nhà mình ngáy ngủ. Khoảng thời gian sau đó không còn ai dám quấy rầy đến tâm trạng tốt của họ nữa, hai người tới những nơi khác chơi một lúc đến khi Trình Tiểu Mễ mệt mỏi mới trở về. Dù sao cô hiện giờ vẫn là mèo thai phụ nên rất sợ mệt.

Sau khi về khách sạn được một lúc thì có người gõ cửa, thống đốc đại nhân ra mở cửa thì thấy ra là quân trị an bản địa. Anh nhíu mày hỏi: “Chuyện gì?”

“Có người báo cáo anh đả thương người lung tung, mời đi cùng chúng tôi một chuyến.” Nói xong định bước tới bắt người.

Thống đốc đại nhân nhẹ nhướng mày, những người này liền lui ra ngoài.

Nhưng anh là tới chơi, không phải tới gây chuyện. Vì thế anh quay đầu lại bế Trình Tiểu Mễ lên nói: “Chúng ta đi xem sao.”

Bọn họ mới ra tới đã bị vô số người vây xem, Trình Tiểu Mễ cảm thấy bọn họ bị kiếm chuyện rồi. Biết thống đốc đại nhân sẽ không sợ, nhưng thật sự khiến người buồn bực mà.

“Chính là bọn họ đánh người lung tung.”

Những ngư dân đó chỉ vào thống đốc đại nhân nói.

Thống đốc đại nhân lại hừ một tiếng, không một câu biện giải.

Một người phụ nữ lại nói: “Đúng vậy, vốn dĩ tôi ở phía sau quay chứng cứ, nhưng lại bị anh ta làm bị thương tay.” Nói xong còn giơ tay mình lên, Trình Tiểu Mễ thế mới biết cô ta là cái người quay lén kia.

Cô thấy vậy rụt cổ sợ bạn trai mình đột nhiên nổi giận giết người lung tung.

Những người quân trị an đó cũng biết người Già Nạp Tinh lợi hại, nói: “Mời anh đi một chuyến với chúng tôi, còn động vật trong tay anh yêu cầu giao cho chúng tôi giám sát.”

Thống đốc đại nhân trừng mắt, sát khí bủa vây.

Nhưng lúc này đột nhiên có một đứa trẻ đứng ra nói: “Anh trai này không phải người xấu đâu, chẳng qua là anh ấy đang bảo vệ thú cưng của mình thôi. Thú cưng của anh ấy vốn đang tự chơi một mình, vậy mà con của dì kia cứ nhất quyết đòi bắt, nhưng dì đó lại muốn đánh con thú cưng xinh đẹp kia, sau đó anh trai mới tức giận thôi.” Trình Tiểu Mễ nhìn lại trong đám người thì phát hiện có hai đứa nhỏ tầm mười một mười hai tuổi, một bé trai một bé gái đứng ở đó thoạt nhìn rất tức giận mà nói lời chính nghĩa.

Thống đốc đại nhân cũng di ánh mắt lên, ánh mắt hai đứa nhỏ này có chút tương tự với tiểu sủng vật nhà mình.

Trình Tiểu Mễ meo một tiếng, có chút hưng phấn.

Xem ra, nhân loại vẫn là có người tốt, có phải hay không?

Thống đốc đại nhân nhẹ nhàng chọc cơ thể mập mạp của cô một cái, ánh mắt nhu hòa.

Nhóm người quân trị an nhìn về phía hai đứa nhỏ, sau đó lại nhìn những ngư dân kia, ánh mắt bọn họ né tránh như có điều giấu giếm. Còn không phải là muốn nhân cơ hội vòi thêm chút tiền sao, kết quả không ngờ lại bị hai đứa nhỏ thấy được.

Bọn họ có chút sợ hãi chột dạ, ánh mắt hiển nhiên cũng có phần tránh né .



Quân trị an: “Chuyện này rốt cuộc là thế nào?”

Thống đốc đại nhân duỗi tay liền đem ký lục hôm qua ra, anh còn cố ý phóng to lên cho tất cả mọi người ở đây có thể nhìn rõ. Tuy rằng hiểu người mẹ này có ý bảo vệ con, nhưng việc làm thì quá điên rồ, tiểu sủng vật kia từ đầu tới cuối đều rất dễ thương, căn bản không hề làm chuyện gì gây hại cả.

Từ góc độ này có thể thấy quả thật đúng như hai đứa nhỏ kia nói, chủ nhân người ta đang bảo vệ sủng vật của mình không sai mà. Sủng vật đáng yêu như vậy, nếu có người muốn làm hại thì bọn họ cũng muốn bảo vệ.

Quân trị an nhíu mày, lúc này còn gì không rõ nữa.

Vì du lịch phát triển mà các ngư dân địa phương ngày càng trở nên lười biếng, nhưng dù phát triển thì cũng không phải mỗi ngày đều có người tới, mấy năm đầu mới vừa khai phá thì có người rất nhiều ghé đến. Sau đó liền từ từ ít đi, hơn nữa tinh tế coi trọng kẻ mạnh nên mọi người chỉ lo tranh cường ác đấu nên cũng rất ít có người tới đây.

Nhưng những người địa phương này đã được nuôi cho tư tưởng sẽ cứ vậy mà được sống một cuộc sống nhẹ nhàng, vì thế mới xuất hiện những việc này.

“Tiền bồi thường bọn họ tôi đã giao cho khách sạn, có thể đến lấy, nhưng đừng có lãng phí thời gian của chúng tôi nữa.” Thống đốc đại nhân nói xong liền định xoay người đi, nhưng tiểu sủng vật trên tay đột nhiên nhảy xuống đất, cô chạy tới trước mặt hai đứa nhỏ kia kêu meo một tiếng với bọn chúng.

Hai đứa bé đó rất vui mừng, chúng ngồi xổm xuống nhìn Trình Tiểu Mễ, sau đó còn duỗi tay sờ sờ đầu cô. Mềm mại quá, đáng yêu quá. Nhất là đứa bé gái còn muốn đưa tay ôm cô.

Nhưng chưa kịp làm gì thì họ bị một bóng đen che khuất, rồi sủng vật trước mắt được chủ nhân nó bế lên. Sau đó trừng mắt nhìn bọn họ một cái rồi đi, hai tiểu đứa trẻ rất sợ hãi, nhưng càng thích sủng vật kia hơn.

Cũng may người đàn ông đó cũng không nói gì thêm mà chỉ im lặng trở về phòng.

Rất nhanh bên ngoài không còn ầm ĩ nữa, thống đốc đại nhân trừng mắt nhìn Trình Tiểu Mễ một cái nói: “Sau này em không được tuỳ tiện tới gần người khác như thế nữa.”

“Meow.” Vì sao chứ, hai đứa nhỏ đó là người tốt mà.

“Em không thể cứ không đề phòng người khác như vậy.”

“Meow.” Được rồi, sau này em sẽ chú ý. Chỉ là nhìn thấy nhân loại tự nhiên nảy sinh cảm giác thân thiết mà thôi.

Tuy rằng cô từng nghĩ người Trái Đất không khác gì người Già Nạp Tinh, nhưng sau khi chân chính thấy được nhân loại mới phát hiện anh hoàn toàn không giống những người khác, dáng người anh vô cùng cao lớn, thể trạng cũng rất mạnh mẽ, quan trọng nhất chính là đồng tử và khí chất, nhìn chung cứ cảm thấy hoàn mỹ không biên giới.

Cho nên, người Già Nạp Tinh chính là phiên bản cao cấp của người Trái Đất sao?

“Ngày mai chúng ta đi dạo phố.”

“Meow.” Tốt quá đi, có thể mua rất nhiều thứ rồi.

Nhưng Trình Tiểu Mễ còn chưa tắm rửa nên thống đốc đại nhân ôm cô vào phòng tắm bắt đầu xả nước, sau đó ngâm mèo vào nước nhẹ nhàng kỳ cọ, xoa xoa xoa xoa Trình Tiểu Mễ vừa thoải mái đã không chú ý phịch một tiếng biến thành người.

Sau đó cô ngơ cả người, vốn dĩ cho rằng mình đã nắm giữ bí quyết biến thành người là khi tức giận, từ đó dao động cảm xúc sẽ dễ dàng biến từ mèo thành người. Nhưng mà tắm rửa một cái cũng có thể biến thành người? Cô cũng không phải nhân ngư được không vậy?

Nhưng vì sự cố nho nhỏ này mà cô đang trong tình trạng loã thể nhìn thống đốc đại nhân, sau đó thành công nhìn thấy một người đàn ông dục cầu bất mãn nhìn chằm chằm vào cô.

Hai người đều lâm vào xấu hổ, Trình Tiểu Mễ lập tức ôm lấy ngực, lắp bắp nói: “Đừng…… Đừng……”

Đừng vậy chứ?

Thống đốc đại nhân rất sốt ruột, cũng mặc kệ có thể sinh ra tính ỷ lại hay không mà nhanh tay tắm rửa cho cô xong bế thẳng lên giường. Trong tinh thần hải một hiệp, hiện thực còn có thể dùng tay nhỏ bé làm cho đã ghiền, đêm nay quả là tuyệt vời.



Trình Tiểu Mễ tức giận đến muốn đánh người, cô cũng có cảm giác mà, nhưng chỉ làm như vậy như vậy trong tinh thần hải thì cơ thể không được thư giải rất khó chịu. Thống đốc đại nhân có thể cầm tay nhỏ của cô làm này kia, còn cô lại không thể cầm tay thống đốc đại nhân làm này nọ được, tức quá đi.

Chuyến du lịch của hai người được sắp xếp rất chặt chẽ, ngày hôm sau Trình Tiểu Mễ liền đội chiếc mũ lớn cùng thống đốc đại nhân đi mua sắm. Hôm nay cô muốn mua một ít đồ mặc thường ngày, đồ mà thống đốc chuẩn bị cho cô đều quá trịnh trọng, cô muốn ít nhất phải mua thêm vài món đồ mặc ở nhà nữa. Còn đồ trang điểm gì đó, nhất định phải mua nhiều.

Đồ trang điểm của phụ nữ Già Nạp Tinh không không thích hợp với cô, đương nhiên phải mua loại của người Trái Đất rồi.

Vì thế, hướng dẫn viên du lịch mang theo bọn họ tới một trung tâm thương mại lớn nhất địa phương. Tuy rằng nơi này hoàn toàn khác với ở Trái Đất, các trung tâm thương mại đều lơ lửng trên không, nhưng mặt hàng được bày bán thì cũng không khác mấy.

Trình Tiểu Mễ chạy tới khu trang phục, mua các loại trang phục nữ tính. Sau đó cô đột nhiên phát hiện còn có khu riêng dành cho thời trang trẻ em, vì thế nghĩ tới tỉ lệ sinh đẻ cực thấp nên đồ trẻ em giá trên trời ở Già Nạp Tinh.

Là một người Trái Đất chính hiệu, cô cảm thấy mua đồ trẻ em ở đây có lời nhiều hơn ở Già Nạp Tinh, vì thế hưng phấn nhìn thoáng qua thống đốc đại nhân, nói: “Mua…… Nhiều hơn……” Có thể chuyển về không, có lẽ nào mấy thứ này sẽ không được cho mang đi hành tinh khác không?

Thống đốc đại nhân ấy vậy mà hiểu ngay, vì thế nói: “Chúng ta tự đi phi thuyền tới mà, tuỳ em muốn mua bao nhiêu cũng được.”

Tốt quá, cách làm này quả rất là mang phong cách thống đốc đại nhân.

Đã không còn gì phải kiêng dè, Trình Tiểu Mễ liền bắt đầu mua sắm thả ga, thống đốc đại nhân từ nhỏ đến lớn chưa từng tự mình tới nơi như vậy mua đồ, chẳng qua Bắc Thần đã nhắc nhở anh có thể dùng biện pháp này làm nữ thần của mình vui vẻ nên anh mới đến thôi, mà không ngờ thật sự làm đúng rồi.

Chỉ là sao cái gì cô cũng ném vào xe cả nhỉ, các loại đồ vật nhỏ xíu, anh tùy tay lấy một vật nhỏ từ xe mua sắm ra xem thì phát hiện là một bộ bao tay nhỏ. Cái này là cô muốn dùng khi biến thành mèo sao, hay là cho trẻ con dùng nhỉ?

Mà cái này cũng quá nhỏ thì phải, trẻ con Già Nạp Tinh lúc mới sinh trông bao lớn anh cũng chưa từng thấy.

Trong lòng mềm nhũn, sắp có con rồi nên cô mới mua sắm mấy thứ này đúng không.

Nghe nói mỗi nữ thần đều có tình mẹ, cho dù cô có là mèo hay là người, nhưng nhìn dáng vẻ vẫn rất chờ mong đứa con của mình. Vậy thì tốt quá rồi, bọn họ có con sớm, anh còn tưởng rằng cô sẽ không thích.

Chờ mua mấy đồ dùng cho trẻ xong cô liền bắt đầu mua các loại vật dụng hàng ngày, đồ trang điểm.

Thống đốc đại nhân sợ cô mệt nên bận trước bận sau giúp cô chọn đồ lấy đồ. Sau đó thì phát hiện lời nói của cô càng ngày càng nhiều lên, câu nói cũng càng nói càng thông thuận. Xem ra, thứ như ngôn ngữ phải luyện tập nhiều thì mới thạo được, nói thì vậy nhưng thật ra thống đốc đại nhân cũng không phải người giỏi nói chuyện.

“Cái này, thích.”

“Vậy mua.”

“Tháp vàng.”

“Mua.”

“……” Có bạn trai quá giàu có thì phải làm sao đây, cô cảm thấy mình hẳn là nên bớt tiêu xài lại. Nhưng mà lâu lâu mới được đi mua sắm một lần, mua nhiều chút chắc anh sẽ không tức giận đâu.

Là một cô gái người truyền thống người Trái Đất không biết tích cóp được đồng nào còn xài tiền bạn trai làm cô có chút băn khoăn, nhưng băn khoăn của cô vẫn không bằng được việc cô mới vừa cầm lấy xem thôi thống đốc đại nhân ở bên cạnh đã khí phách cầm lấy đồ ném vào xe đẩy, vì trong giỏ xe có quá nhiều đồ chen chúc nên cô muốn tìm mấy món bỏ về kệ cũng không thể.

Trung tâm rất lớn, bọn họ đi hết một tầng rồi đi phi thuyền lên một tầng khác. Tầng này là bán người máy gia đình, Trình Tiểu Mễ hoàn toàn sợ ngây người, người máy lại còn có các loại kích cỡ, hơn nữa loại hình nào cũng có.

Cô đột nhiên phát hiện có loại cảm giác mình như đồ nhà quê vào thành, hoàn toàn bị khoa học kỹ thuật trước mặt làm hoa mắt.

Nhưng nếu để cô biết khoa học kỹ thuật nơi này đã xem như lạc hậu nhất khu vực thì chỉ sợ cô sẽ phải ngu người một thời gian.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thống Đốc Đại Nhân, Mèo Nhà Anh Đâu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook