Chương 3: chương 3
Mun Beck
28/08/2021
Chà cuối cùng mình cũng đã chuồn được ra ngoài, xung quanh tối đen như mực nhưng, sao mấy cưng có thể làm khó được chụy tôi đưa tay vào túi rồi lấy ra một viên đá phát sáng màu xanh lục, rồi bỏ viên đá vào một bình thủy tinh, khi làm vậy nó sáng lên như đèn pin vậy á, tôi chậm rãi đi vào trong khu rừng tăm tối, xung quanh tôi toàn những góc cây to nhìn không khác gì khu rừng của những tinh linh, tôi đi từ từ đi sâu vào trong rừng tối, tôi không sợ thú ăn thịt, cũng không sợ rắn độc, tôi cũng không sợ côn trùng nhưng... tôi nhớ ra mình sợ bóng tối....
Cô tỏa ra mình ổn nhưng sâu bên trong nước mắt là biển rộng...
'lạch tạch, xột xoạt'
-"Woaa..."
Tôi sợ hãi nhảy dựng lên, tim tôi như rớt ra ngoài, đừng hù chụy chứ... chắc không phải ma đâu nhỉ.... tôi cố tiến lại gần, đưa tay rạc ra những cành cây che khuất tầm nhìn.
Sau bụi cây khiến tôi bất ngờ tới nỗi hoảng hốt, 1 con đại bàng dũng mãnh của bầu trời, một bậc thầy săn mồi đĩnh cao và là loài động vật kiên cường tàn nhẫn nhất, lại bị cái bẫy sắt, đau đớn bị đâm thủng chân, máu dính đầy lên mặt đất lạnh, còn cơ thể thì yếu ớt nằm trên mặt đất, những chiếc lông vũ đẹp đẽ có chút xám bị dính đầy bùn đất...
Tôi gần như bật khóc khi nhìn thấy kẻ săn mồi vĩ đại nằm bất động trên mặt đất, không kiềm được mà đến gần nó, tôi vuốt nhẹ vào cơ thể nó bộ lông ẩm ướt như đã bị ngấm mưa...
Tôi vội áp tai vào ngực nó, tôi có thể nghe tiếng tim đập yếu ớt của nó, tôi hoảng hốt vội kéo cái bẫy ra khỏi chân của bé con đại bàng, tôi vội bế cậu bé nhỏ đại bàng lên rồi tức tối dẫm dẫm cái bẫy, rồi chạy theo những mảnh vãi tôi buộc vào những cành cây tìm đường ra.
Tôi nhẹ nhét cậu vào trong khăn quàng của tôi rồi chạy thật nhanh, tôi chợt nhìn thấy một khúc cây lúc nãy tôi đã leo qua nhưng giờ leo qua thì tốn thời gian lắm, tôi lấy đà rồi nhẹ nhàng lộn người nhảy ra, chà mình đúng là quá giỏi, thì bỗng tôi vấp phải một cành cây rồi lộn mấy vòng... đau quá!
Nhưng tôi không có thời gian để nũng niệu, tôi vội đứng dậy dù chân tôi vẫn đang rất đau, tôi cố chạy và chạy, khi đến nơi tôi từ từ đi qua các lớp bảo vệ may là tôi đã quấn bé nó vào trong khăn của mình nếu không chắc toang quá...
Tôi nhẹ đem bé nó vào phòng rồi sơ cứu, nếu tình trạng của nó mà không khá hơn chắc tôi phải đánh thức cả cái dinh thự, Hoa Hồng Vàng, này quá.
Tôi không ngủ được và cứ thế thức đến sáng, tôi lo nó sẽ chết... tôi sợ lắm..
Nhìn sơ chắc chú đại bàng này mới lớn... tầm 4 đến 5 tuổi, vì màu lông vẫn chưa hoàn thành, đại bàng đầu trắng à?
Tôi nhìn màu lông của bé con mà ngẫm nghĩ, cứ thế tôi thức tới sáng...
Cơ thể của cậu bé cũng đã ấm lên cùng trái tim đã đập mạnh trở lại thấy thế tôi vui vẻ vuốt ve cậu bé... lúc đầu tôi còn không tin cậu bé nhỏ này là đực... tôi lặng lẽ ngồi bên cạnh nó mà đọc sách, tôi còn đem tới ít nước và thịt xây chỉ chờ cậu nhóc tĩnh dậy mà thôi....
****
Bây giờ cũng đã trưa rồi mà nó vẫn chưa tĩnh, tôi sợ hãi lấy tay chạm vào người nó, vẫn ấm... nhưng hơi thở và tim thì đang yếu dần.
Thấy vậy tôi sợ hãi chạy ra ngoài rồi nắm tay 1 chị hầu nói
-"Chị ơi, gọi bác sĩ thú y tới đây cho tôi đi."
Mặt chị hầu không hiểu gì vội cúi đầu đồng ý
-"À, vâng"
Tôi vội trở lại phòng ôm chầm lấy chú chim không mấy nhỏ nhắn vào lòng để giữ ấm.
Cứ thế tôi đã ôm nó cho đến khi bác sĩ thú y đến, chà đợi hơi lâu đấy, vì thời này cũng không nhiều người nuôi pet lắm chỉ có những quý tộc thưa thớt nuôi nên kiếm bác sĩ thú y hơi hiếm.
Tôi cũng may mắn lắm mới tìm được 1 bác sĩ đó.
Khi thấy thứ tôi đang ôm, ông ta bật ngửa, lùi về sau, khi bình tĩnh hơn ông ta khám cho chú đại bàng nhỏ của tôi
'1 giờ sau'
Bác sĩ nói, bé đại bàng này bị, thiếu máu, suy dinh dưỡng, mất nước, chân thì may mắn nhiễm trùng nhẹ, bị sốt nhẹ....
Nó ít tới muốn khóc, phải tôi mà bị là chắc xuống mồ luôn rồi quá, may là tôi từng học qua ít cách cứu động vật hoặc làm những việc vặt vãnh khác, tôi đã mớm thuốc, mớm thức ăn, và dùng nước ấm lau người cho nó, và cả việc xử lý vết thương, tôi sợ mấy cô hầu làm không tốt nên tự mình làm hết.
Rồi một ngày chiều đẹp chú chim nhỏ đã tĩnh lại.
Tôi nhìn vào đôi cánh đang nhúc nhích và đôi mắt đang chuyển động, nó từ từ mở mắt, khi thấy tôi nó còn giật mình nhảy về sau...
-"Co,con người"
Tôi hốt hoảng, gì chứ nó vừa mới nói à? Tôi và nó hốt hoảng nhìn nhau.
-"Đại bàng nhỏ em vừa nói à..."
Tôi run rẩy nhìn nó, nó run rẩy nhìn tôi, hai đứa nhìn nhau đến bao giờ....
Cô tỏa ra mình ổn nhưng sâu bên trong nước mắt là biển rộng...
'lạch tạch, xột xoạt'
-"Woaa..."
Tôi sợ hãi nhảy dựng lên, tim tôi như rớt ra ngoài, đừng hù chụy chứ... chắc không phải ma đâu nhỉ.... tôi cố tiến lại gần, đưa tay rạc ra những cành cây che khuất tầm nhìn.
Sau bụi cây khiến tôi bất ngờ tới nỗi hoảng hốt, 1 con đại bàng dũng mãnh của bầu trời, một bậc thầy săn mồi đĩnh cao và là loài động vật kiên cường tàn nhẫn nhất, lại bị cái bẫy sắt, đau đớn bị đâm thủng chân, máu dính đầy lên mặt đất lạnh, còn cơ thể thì yếu ớt nằm trên mặt đất, những chiếc lông vũ đẹp đẽ có chút xám bị dính đầy bùn đất...
Tôi gần như bật khóc khi nhìn thấy kẻ săn mồi vĩ đại nằm bất động trên mặt đất, không kiềm được mà đến gần nó, tôi vuốt nhẹ vào cơ thể nó bộ lông ẩm ướt như đã bị ngấm mưa...
Tôi vội áp tai vào ngực nó, tôi có thể nghe tiếng tim đập yếu ớt của nó, tôi hoảng hốt vội kéo cái bẫy ra khỏi chân của bé con đại bàng, tôi vội bế cậu bé nhỏ đại bàng lên rồi tức tối dẫm dẫm cái bẫy, rồi chạy theo những mảnh vãi tôi buộc vào những cành cây tìm đường ra.
Tôi nhẹ nhét cậu vào trong khăn quàng của tôi rồi chạy thật nhanh, tôi chợt nhìn thấy một khúc cây lúc nãy tôi đã leo qua nhưng giờ leo qua thì tốn thời gian lắm, tôi lấy đà rồi nhẹ nhàng lộn người nhảy ra, chà mình đúng là quá giỏi, thì bỗng tôi vấp phải một cành cây rồi lộn mấy vòng... đau quá!
Nhưng tôi không có thời gian để nũng niệu, tôi vội đứng dậy dù chân tôi vẫn đang rất đau, tôi cố chạy và chạy, khi đến nơi tôi từ từ đi qua các lớp bảo vệ may là tôi đã quấn bé nó vào trong khăn của mình nếu không chắc toang quá...
Tôi nhẹ đem bé nó vào phòng rồi sơ cứu, nếu tình trạng của nó mà không khá hơn chắc tôi phải đánh thức cả cái dinh thự, Hoa Hồng Vàng, này quá.
Tôi không ngủ được và cứ thế thức đến sáng, tôi lo nó sẽ chết... tôi sợ lắm..
Nhìn sơ chắc chú đại bàng này mới lớn... tầm 4 đến 5 tuổi, vì màu lông vẫn chưa hoàn thành, đại bàng đầu trắng à?
Tôi nhìn màu lông của bé con mà ngẫm nghĩ, cứ thế tôi thức tới sáng...
Cơ thể của cậu bé cũng đã ấm lên cùng trái tim đã đập mạnh trở lại thấy thế tôi vui vẻ vuốt ve cậu bé... lúc đầu tôi còn không tin cậu bé nhỏ này là đực... tôi lặng lẽ ngồi bên cạnh nó mà đọc sách, tôi còn đem tới ít nước và thịt xây chỉ chờ cậu nhóc tĩnh dậy mà thôi....
****
Bây giờ cũng đã trưa rồi mà nó vẫn chưa tĩnh, tôi sợ hãi lấy tay chạm vào người nó, vẫn ấm... nhưng hơi thở và tim thì đang yếu dần.
Thấy vậy tôi sợ hãi chạy ra ngoài rồi nắm tay 1 chị hầu nói
-"Chị ơi, gọi bác sĩ thú y tới đây cho tôi đi."
Mặt chị hầu không hiểu gì vội cúi đầu đồng ý
-"À, vâng"
Tôi vội trở lại phòng ôm chầm lấy chú chim không mấy nhỏ nhắn vào lòng để giữ ấm.
Cứ thế tôi đã ôm nó cho đến khi bác sĩ thú y đến, chà đợi hơi lâu đấy, vì thời này cũng không nhiều người nuôi pet lắm chỉ có những quý tộc thưa thớt nuôi nên kiếm bác sĩ thú y hơi hiếm.
Tôi cũng may mắn lắm mới tìm được 1 bác sĩ đó.
Khi thấy thứ tôi đang ôm, ông ta bật ngửa, lùi về sau, khi bình tĩnh hơn ông ta khám cho chú đại bàng nhỏ của tôi
'1 giờ sau'
Bác sĩ nói, bé đại bàng này bị, thiếu máu, suy dinh dưỡng, mất nước, chân thì may mắn nhiễm trùng nhẹ, bị sốt nhẹ....
Nó ít tới muốn khóc, phải tôi mà bị là chắc xuống mồ luôn rồi quá, may là tôi từng học qua ít cách cứu động vật hoặc làm những việc vặt vãnh khác, tôi đã mớm thuốc, mớm thức ăn, và dùng nước ấm lau người cho nó, và cả việc xử lý vết thương, tôi sợ mấy cô hầu làm không tốt nên tự mình làm hết.
Rồi một ngày chiều đẹp chú chim nhỏ đã tĩnh lại.
Tôi nhìn vào đôi cánh đang nhúc nhích và đôi mắt đang chuyển động, nó từ từ mở mắt, khi thấy tôi nó còn giật mình nhảy về sau...
-"Co,con người"
Tôi hốt hoảng, gì chứ nó vừa mới nói à? Tôi và nó hốt hoảng nhìn nhau.
-"Đại bàng nhỏ em vừa nói à..."
Tôi run rẩy nhìn nó, nó run rẩy nhìn tôi, hai đứa nhìn nhau đến bao giờ....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.