Chương 52: Thỏ Trắng Ngây Thơ
Cus.02
30/10/2024
[CẢNH BÁO: CÓ THỂ CHƯƠNG NÀY SẼ CÓ NHIỀU CHỮ HOẶC CÂU KHÔNG PHÙ HỢP VỚI TRẺ DƯỚI 16+. TÔI KHÔNG PHẢI LÀ NGƯỜI THÍCH VIẾT H VÀ CŨNG KHÔNG GIỎI NÊN HÃY ĐỌC CHỨ ĐỪNG PHÁN XÉT!!! CẢM ƠN VÌ ĐÃ ĐỌC HẾT NHÁO
Cấn Niên vừa rời đi, Tạ Nam và Nguyễn Trâm nhìn nhau như có thần giao cách cảm cả hai đều cùng lúc gật đầu.
Tạ Nam đi ra ngoài gọi người, còn Nguyễn Trâm thì đi vào trong phòng ngủ bắt đầu dọn dẹp đồ của Tần Khuê.
Lúc đi ngang qua cô ta, Nguyễn Trâm hả dạ đá vào người cô ta một cái mới hả vui vẻ đi.
Ngay lúc này, ngoài việc giãy giụa thì Tần Khuê không thể nào làm gì khác.
Dù là đồ có sẵn trước lúc cho thuê như chăn mền, rèm cửa Nguyễn Trâm cũng tháo tất cả xuống mang đi vứt.
Cô ấy thà bỏ tiền ta sắm cái mới chứ không muốn để người tới thuê sau phải ở trong cái phòng tiểu tam từng ở.
Nguyễn Trâm lấy vali to tướng để trên đầu tủ của Tần Khuê ra, sau đó mang hết tất cả mấy bộ đồ của cô ta nhét vào bên trong.
Tạ Nam điều năm chàng vệ sĩ cao to lực lưỡng mỗi người một việc mang đồ trong nhà đem đi.
Tần Khuê không thấy gì, chỉ nghe tiếng đồ đạc được mang đi cùng với những tiếng bước chân dồn dập.
Trong lòng cô ta càng hoảng sợ, cô ta muốn nói chuyện nhưng không thể nào đẩy giấy trong miệng ra được.
Được một lúc, xung quanh phòng dần yên tĩnh lại khiến cô ta không biết sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì.
Cô ta cố gắng kêu nhưng chỉ nhận lại những tiếng như “ứa..ứa.”
Đột nhiên, cái mền trên đầu được mở ra, ánh sáng xung quanh khiến mắt cô cay xè.
Nguyễn Trâm đi tới lấy miếng giấy đang được nhét trong miệng cô ra bĩu môi nói:
“Đáng đời”
Tần Khuê sợ hãi ra sức lùi ra sau, giọng hơi run rẩy nói:
“Mấy người định làm gì tôi?”
Nguyễn Trâm cười khẩy, khinh thường nhìn cô ta nói:
“Tất nhiên là đi xử lý rác thải đó.”
Nói xong cô ấy phẩy tay để cho mấy người vệ sĩ tới vác cô ta đi.
Cô ta quát lớn:
“NÈ ĐỪNG CÓ LẠI ĐÂY”
“ĐỪNG, ĐỪNG LẠI ĐÂY MÀ”
“TÔI..TÔI SAI RỒI, MỌI NGƯỜI THA CHO TÔI ĐI ĐƯỢC KHÔNG? LÀM ƠN ĐI. CHO TÔI Ở ĐÂY VÀI NGÀY ĐẾN KHI CÓ CHỖ Ở MỚI ĐI MÀ”
Van xin vô hiệu.
Tần Khuê dù có cố gắng chống cự nhưng làm sao sức cô ta có thể đọ với 5 người vệ sĩ đã được qua đào tạo chứ?
Tần Khuê nhanh chóng bị tóm gọn hai người nắm chân, hai người nắm tay cùng lôi cô ta ra ngoài.
Nguyễn Trâm thích thú ôm bụng bật cười:
“Ha ha ha ha, đáng đời cô ta.”
Tạ Nam khó hiểu nhìn cô:
“Bộ em vui lắm hả bà xã?”
Nguyễn Trâm nhún vai nói:
“Anh đoán xem.”
Cô ấy bỗng chợt nhớ ra điều gì đó liền đi ra ngoài nhưng bị Tạ Nam gọi lại:
“Ủa em đi đâu vậy bà xã?”
Nguyễn Trâm dừng lại bĩu môi nói:
“Tất nhiên là đi kêu người lên dọn dẹp rồi đốt vía xả xui rồi. Nếu mà lần sau em mà còn gặp hạng người như cô ta nữa chắc em không cần để bảng cho thuê nhà nữa đâu.
Tạ Nam: “ ”
Anh ấy lắc đầu, hơi run người.
Cũng may đó là tiểu tam của thằng bạn thân chứ mà đó là do anh ấy nuôi tình nhân chắc bà xã anh ấy cạo hết tóc trên đầu anh luôn quá.
Tạ Nam thầm thở ra.
****************
Trương Tuệ An hôm nay ngủ muộn, nói đúng hơn là vì lúc chiều ăn quá nhiều khiến bây giờ cô có chút khó tiêu.
Năm trên giường lăn qua lăn lại nhưng cũng chẳng thấy dễ chịu hơn chíu nào.
Nhìn chằm chằm đồng hồ điểm mười hai giờ mà trong lòng cô rầu rĩ.
Cô khóc không ra nước mắt:
“Huhu lỡ ngày mai có quầng thâm thì phải làm sao bây giờ?”
Cô đặt hai tay lên mắt xoa xoa để
massage.
Bỗng dưng bên ngoài đột nhiên có tiếng động, cô hoài nghi nhíu mày tự hỏi bản thân.
Tiếng gì ở ngoài vậy?
Tiếng chuột hả? Quắt đờ phắc???
Hay tiếng ăn trộm mà không đúng bên ngoài cổng có vệ sĩ mà làm gì mà có ăn trộm?
Suy nghĩ một lúc sau thì cô bĩu môi tự trấn an chính mình:
“Chắc là ba mẹ, bác Lý hay các chị đi lấy nước uống thôi. Cũng muộn rồi phải cố gắng nhắm mắt ngủ thôi.”
Trương Tuệ An thở hắt ra, nhắm mắt lại hai tay đặt trên bụng nghiêm chỉnh.
Bỗng cửa đột nhiên mở ra.
Có người bước vào, cô mở banh mắt ra nhưng trong bóng tối cô không thể nào thấy được rõ khuôn mặt của người kia.
Người kia bước từng bước về phía cô.
Trương Tuệ An bị hù dọa đến mức hoảng sợ, muốn bật dậy để mở đèn nhưng cô còn chưa kịp phản ứng đã có hai bàn tay nắm chặt lấy chân cô.
Sau đó, người kia nằm đè lên người cô, cô ngửi thấy được mùi rượu nhè nhẹ thoảng một chút mùi bạc hà quen thuộc.
Trương Tuệ An cố gắng vươn tay ra muốn bật đèn lên để nhìn cho rõ hơn nhưng Cẩn Niên ngăn lại.
Anh khống chế tay cô ở trên, giọng khàn đặc:
“Cô dũng cảm như vậy mà cũng biết sợ sao?”
Cái giọng nói này..
À, cái tên chó Cẩn Niên.
Shittt!!!!
Cô há họng muốn chửi nhưng lời chưa được cất ra khỏi miệng đã bị chặn lại.
Cẩn Niên hung hăng gặm nhấm môi cô.
"Um.."
Cô cau chặt mày, muốn vùng vẫy để chạy trốn.
Cấn Niên dường như rất hiểu ý cô, cô càng vùng vẫy muốn trốn, anh càng giữ chặt cô hơn.
Anh gặm nhấm, mút mát môi cô một lúc lâu đến khi cô không thể nào thở nổi nữa anh mới buông tha cho môi cô.
Cấn Niên thở dốc dịu dàng nhìn cô, ngón tay không tự chủ bắt đầu lướt nhẹ qua làn da mềm mại của cô.
Trương Tuệ An vốn dĩ rất nhạy cảm, mỗi lần anh chỉ cần chạm nhẹ vào da của cô thôi đã khiến cho cô bất giác run lên.
Đến lúc, trên người cả hai không còn mảnh vào che thân cô mới hoàn hồn lại.
Cô hoảng sợ gọi tên anh:
“Cấn Niên.”
“Anh tỉnh lại đi.”
“Tôi là Trương Tuệ An”
“Anh đừng làm như vậy tội sợ.”
“Cấn Niên, anh nghe tôi nói không?”
“Anh đừng như vậy.”
Cẩn Niên cười nhạt.
Giọng anh trầm ấm của anh bỗng nhiên cất lên:
“Cô mà cũng sợ tôi sao? Cô quả thật rất giống con thỏ trắng ngây thơ đó. Cô cũng có cần làm gì đâu cho nên cô cứ im lặng thuận theo tôi là được rồi.”
Tiếp theo sau đó, Cẩn Niên cũng không thèm nghe cô nói. Anh không mạnh bạo mà thay vào đó anh dịu dàng tấn công khiến cô dần dần mất đi khả năng tự vệ.
Kể từ lúc này, trong căn phòng yên tĩnh chỉ còn lại tiếng thở dốc dồn dập đan xen của hai con người đang hòa vào nhau.
...
Bốn giờ sáng..
Lúc Trương Tuệ An nửa mê nửa tỉnh, cô mơ hồ nhìn thấy Cấn Niên dùng tay lau đi những giọt mồ hôi trên trán cô.
Sau đó, anh bế cô trên tay đi thẳng đến phòng tắm để ngâm nước nóng.
Thề là khi nãy, nhìn Cẩn Niên điên cuồng rất giống với một con chó sói bị bỏ đói rất lâu kìa.
Cô nhớ đến lần thứ 2, khi cô thật sự đã rất mệt muốn đưa cờ trắng đầu hàng nhưng đều bị anh phớt lờ đi làm đến tận bốn giờ sáng.
Trương Tuệ An ngồi ngâm nước nóng khoảng hai mươi phút thì Cẩn Niên mới trở lại, bế cô ra đặt lại trên giường.
Cấn cầm lấy một chai thuốc đi tới ngồi ở xuống giường, anh khẽ banh hai chân cô ra.
Làm Trương Tuệ An có chút giật mình muốn khép lại nhưng bị anh giữ chặt chân nói:
“Đừng động, để tôi bôi thuốc cho cô.”
Cô nuốt nước bọt không nói thành lời, bây giờ cô mệt muốn rã người. Nếu mà hỏi cô còn sức để tranh cãi không thì cô tất nhiên là không.
Cô lười nói chuyện với người không có não!!
Bôi thuốc xong, anh bình tĩnh giúp cô mặc quần nghiêm chỉnh vào. Anh cúi đầu xuống thấp như đứa trẻ mắc lỗi, nhỏ giọng nói:
“Chuyện hôm nay là do tôi sai, là do tôi không biết kiểm soát bản thân khiến cô.”
Không để anh nói hết, Trương Tuệ An bịt chặt hai lỗ tai lại dùng mắt trừng anh một cái.
Cô xoay người sang hướng khác chỉ để cho anh nhìn lưng của mình.
Cấn Niên vừa rời đi, Tạ Nam và Nguyễn Trâm nhìn nhau như có thần giao cách cảm cả hai đều cùng lúc gật đầu.
Tạ Nam đi ra ngoài gọi người, còn Nguyễn Trâm thì đi vào trong phòng ngủ bắt đầu dọn dẹp đồ của Tần Khuê.
Lúc đi ngang qua cô ta, Nguyễn Trâm hả dạ đá vào người cô ta một cái mới hả vui vẻ đi.
Ngay lúc này, ngoài việc giãy giụa thì Tần Khuê không thể nào làm gì khác.
Dù là đồ có sẵn trước lúc cho thuê như chăn mền, rèm cửa Nguyễn Trâm cũng tháo tất cả xuống mang đi vứt.
Cô ấy thà bỏ tiền ta sắm cái mới chứ không muốn để người tới thuê sau phải ở trong cái phòng tiểu tam từng ở.
Nguyễn Trâm lấy vali to tướng để trên đầu tủ của Tần Khuê ra, sau đó mang hết tất cả mấy bộ đồ của cô ta nhét vào bên trong.
Tạ Nam điều năm chàng vệ sĩ cao to lực lưỡng mỗi người một việc mang đồ trong nhà đem đi.
Tần Khuê không thấy gì, chỉ nghe tiếng đồ đạc được mang đi cùng với những tiếng bước chân dồn dập.
Trong lòng cô ta càng hoảng sợ, cô ta muốn nói chuyện nhưng không thể nào đẩy giấy trong miệng ra được.
Được một lúc, xung quanh phòng dần yên tĩnh lại khiến cô ta không biết sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì.
Cô ta cố gắng kêu nhưng chỉ nhận lại những tiếng như “ứa..ứa.”
Đột nhiên, cái mền trên đầu được mở ra, ánh sáng xung quanh khiến mắt cô cay xè.
Nguyễn Trâm đi tới lấy miếng giấy đang được nhét trong miệng cô ra bĩu môi nói:
“Đáng đời”
Tần Khuê sợ hãi ra sức lùi ra sau, giọng hơi run rẩy nói:
“Mấy người định làm gì tôi?”
Nguyễn Trâm cười khẩy, khinh thường nhìn cô ta nói:
“Tất nhiên là đi xử lý rác thải đó.”
Nói xong cô ấy phẩy tay để cho mấy người vệ sĩ tới vác cô ta đi.
Cô ta quát lớn:
“NÈ ĐỪNG CÓ LẠI ĐÂY”
“ĐỪNG, ĐỪNG LẠI ĐÂY MÀ”
“TÔI..TÔI SAI RỒI, MỌI NGƯỜI THA CHO TÔI ĐI ĐƯỢC KHÔNG? LÀM ƠN ĐI. CHO TÔI Ở ĐÂY VÀI NGÀY ĐẾN KHI CÓ CHỖ Ở MỚI ĐI MÀ”
Van xin vô hiệu.
Tần Khuê dù có cố gắng chống cự nhưng làm sao sức cô ta có thể đọ với 5 người vệ sĩ đã được qua đào tạo chứ?
Tần Khuê nhanh chóng bị tóm gọn hai người nắm chân, hai người nắm tay cùng lôi cô ta ra ngoài.
Nguyễn Trâm thích thú ôm bụng bật cười:
“Ha ha ha ha, đáng đời cô ta.”
Tạ Nam khó hiểu nhìn cô:
“Bộ em vui lắm hả bà xã?”
Nguyễn Trâm nhún vai nói:
“Anh đoán xem.”
Cô ấy bỗng chợt nhớ ra điều gì đó liền đi ra ngoài nhưng bị Tạ Nam gọi lại:
“Ủa em đi đâu vậy bà xã?”
Nguyễn Trâm dừng lại bĩu môi nói:
“Tất nhiên là đi kêu người lên dọn dẹp rồi đốt vía xả xui rồi. Nếu mà lần sau em mà còn gặp hạng người như cô ta nữa chắc em không cần để bảng cho thuê nhà nữa đâu.
Tạ Nam: “ ”
Anh ấy lắc đầu, hơi run người.
Cũng may đó là tiểu tam của thằng bạn thân chứ mà đó là do anh ấy nuôi tình nhân chắc bà xã anh ấy cạo hết tóc trên đầu anh luôn quá.
Tạ Nam thầm thở ra.
****************
Trương Tuệ An hôm nay ngủ muộn, nói đúng hơn là vì lúc chiều ăn quá nhiều khiến bây giờ cô có chút khó tiêu.
Năm trên giường lăn qua lăn lại nhưng cũng chẳng thấy dễ chịu hơn chíu nào.
Nhìn chằm chằm đồng hồ điểm mười hai giờ mà trong lòng cô rầu rĩ.
Cô khóc không ra nước mắt:
“Huhu lỡ ngày mai có quầng thâm thì phải làm sao bây giờ?”
Cô đặt hai tay lên mắt xoa xoa để
massage.
Bỗng dưng bên ngoài đột nhiên có tiếng động, cô hoài nghi nhíu mày tự hỏi bản thân.
Tiếng gì ở ngoài vậy?
Tiếng chuột hả? Quắt đờ phắc???
Hay tiếng ăn trộm mà không đúng bên ngoài cổng có vệ sĩ mà làm gì mà có ăn trộm?
Suy nghĩ một lúc sau thì cô bĩu môi tự trấn an chính mình:
“Chắc là ba mẹ, bác Lý hay các chị đi lấy nước uống thôi. Cũng muộn rồi phải cố gắng nhắm mắt ngủ thôi.”
Trương Tuệ An thở hắt ra, nhắm mắt lại hai tay đặt trên bụng nghiêm chỉnh.
Bỗng cửa đột nhiên mở ra.
Có người bước vào, cô mở banh mắt ra nhưng trong bóng tối cô không thể nào thấy được rõ khuôn mặt của người kia.
Người kia bước từng bước về phía cô.
Trương Tuệ An bị hù dọa đến mức hoảng sợ, muốn bật dậy để mở đèn nhưng cô còn chưa kịp phản ứng đã có hai bàn tay nắm chặt lấy chân cô.
Sau đó, người kia nằm đè lên người cô, cô ngửi thấy được mùi rượu nhè nhẹ thoảng một chút mùi bạc hà quen thuộc.
Trương Tuệ An cố gắng vươn tay ra muốn bật đèn lên để nhìn cho rõ hơn nhưng Cẩn Niên ngăn lại.
Anh khống chế tay cô ở trên, giọng khàn đặc:
“Cô dũng cảm như vậy mà cũng biết sợ sao?”
Cái giọng nói này..
À, cái tên chó Cẩn Niên.
Shittt!!!!
Cô há họng muốn chửi nhưng lời chưa được cất ra khỏi miệng đã bị chặn lại.
Cẩn Niên hung hăng gặm nhấm môi cô.
"Um.."
Cô cau chặt mày, muốn vùng vẫy để chạy trốn.
Cấn Niên dường như rất hiểu ý cô, cô càng vùng vẫy muốn trốn, anh càng giữ chặt cô hơn.
Anh gặm nhấm, mút mát môi cô một lúc lâu đến khi cô không thể nào thở nổi nữa anh mới buông tha cho môi cô.
Cấn Niên thở dốc dịu dàng nhìn cô, ngón tay không tự chủ bắt đầu lướt nhẹ qua làn da mềm mại của cô.
Trương Tuệ An vốn dĩ rất nhạy cảm, mỗi lần anh chỉ cần chạm nhẹ vào da của cô thôi đã khiến cho cô bất giác run lên.
Đến lúc, trên người cả hai không còn mảnh vào che thân cô mới hoàn hồn lại.
Cô hoảng sợ gọi tên anh:
“Cấn Niên.”
“Anh tỉnh lại đi.”
“Tôi là Trương Tuệ An”
“Anh đừng làm như vậy tội sợ.”
“Cấn Niên, anh nghe tôi nói không?”
“Anh đừng như vậy.”
Cẩn Niên cười nhạt.
Giọng anh trầm ấm của anh bỗng nhiên cất lên:
“Cô mà cũng sợ tôi sao? Cô quả thật rất giống con thỏ trắng ngây thơ đó. Cô cũng có cần làm gì đâu cho nên cô cứ im lặng thuận theo tôi là được rồi.”
Tiếp theo sau đó, Cẩn Niên cũng không thèm nghe cô nói. Anh không mạnh bạo mà thay vào đó anh dịu dàng tấn công khiến cô dần dần mất đi khả năng tự vệ.
Kể từ lúc này, trong căn phòng yên tĩnh chỉ còn lại tiếng thở dốc dồn dập đan xen của hai con người đang hòa vào nhau.
...
Bốn giờ sáng..
Lúc Trương Tuệ An nửa mê nửa tỉnh, cô mơ hồ nhìn thấy Cấn Niên dùng tay lau đi những giọt mồ hôi trên trán cô.
Sau đó, anh bế cô trên tay đi thẳng đến phòng tắm để ngâm nước nóng.
Thề là khi nãy, nhìn Cẩn Niên điên cuồng rất giống với một con chó sói bị bỏ đói rất lâu kìa.
Cô nhớ đến lần thứ 2, khi cô thật sự đã rất mệt muốn đưa cờ trắng đầu hàng nhưng đều bị anh phớt lờ đi làm đến tận bốn giờ sáng.
Trương Tuệ An ngồi ngâm nước nóng khoảng hai mươi phút thì Cẩn Niên mới trở lại, bế cô ra đặt lại trên giường.
Cấn cầm lấy một chai thuốc đi tới ngồi ở xuống giường, anh khẽ banh hai chân cô ra.
Làm Trương Tuệ An có chút giật mình muốn khép lại nhưng bị anh giữ chặt chân nói:
“Đừng động, để tôi bôi thuốc cho cô.”
Cô nuốt nước bọt không nói thành lời, bây giờ cô mệt muốn rã người. Nếu mà hỏi cô còn sức để tranh cãi không thì cô tất nhiên là không.
Cô lười nói chuyện với người không có não!!
Bôi thuốc xong, anh bình tĩnh giúp cô mặc quần nghiêm chỉnh vào. Anh cúi đầu xuống thấp như đứa trẻ mắc lỗi, nhỏ giọng nói:
“Chuyện hôm nay là do tôi sai, là do tôi không biết kiểm soát bản thân khiến cô.”
Không để anh nói hết, Trương Tuệ An bịt chặt hai lỗ tai lại dùng mắt trừng anh một cái.
Cô xoay người sang hướng khác chỉ để cho anh nhìn lưng của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.