Thừa Tướng Đại Nhân Còn Không Gả Cho Trẫm?!
Chương 33
Tương Như
31/07/2019
Dương Dạ Lan vừa ngẩn mặt nhìn lên, trên trán lập tức toát ra một làn mồ hôi lạnh, thâm tâm thất kinh bát đảo đứng muốn
không vững.
Sao hắn cũng đến đây?!
Thấy nàng đột nhiên dừng lại, Lý Nghiêm thoáng ngạc nhiên: "Ngươi làm sao vậy? Không khỏe sao? Sắc mặt ngươi...."
Dương Dạ Lan đang định mở miệng thì Nguỵ Diệp Ly phía trước đã lên tiếng: "Hoàng huynh, thật khéo a, ta ra ngoài trở về lại gặp được Dương ngự sử. Huynh xem!"
Một câu đó của nàng ta, đủ khiến Dương Dạ Lan khóc không ra nước mắt.
Chết chắc rồi!
Nếu như Dương Dạ Lan đối với Ngụy Diệp Ly hiểu biết chỉ chút ít, chung quy cũng chưa từng gặp mặt, thì vị hoàng huynh kia của nàng ta, Dương Dạ Lan không những biết mà còn biết rất rõ, vô cùng rõ, rõ lắm luôn.
Hắn chính là người đứng ở đằng sau giật dây cho vị muội muội này của mình đó! Đương triều Đại Khải Thái tử Ngụy Túc, Ngụy Vân Lan!
Người ngoài chỉ biết đến nước Ngụy có một trưởng công chúa Ngụy Diệp Ly văn võ song toàn, hành sự quả quyết, dụng binh như thần, là kỳ nữ trăm năm khó gặp. Nhưng thực chất không phải như vậy! Nàng ta trên còn một đại huynh, dưới có hai đệ muội, vì là chị cả nên gọi là trưởng công chúa. Mà cái tên ma ốm Ngụy Vân Lan, cũng là đại huynh của nàng ta, mới chính là chân nhân bất lộ tướng, là người ở sau lưng Ngụy Diệp Ly âm thầm chỉ điểm, âm thầm tính kế, âm thầm thao túng mọi chuyện.
Năm xưa Dương Ngọc Thấu thừa lệnh đế chủ thống lĩnh hơn chín nghìn tinh binh đánh chiếm Tùy quốc, một trong số các nước chư hầu tham chiến chính là Đại Khải. Mà vị quân sư mưu kế trùng trùng điệp điệp nhưng lại thích giấu mặt ẩn danh trước thiên hạ Ngụy Vân Lan kia, không dưới trăm lần giáp mặt cùng nàng bàn luận chiến sách.
Nói là bàn luận nhưng thực chất là cãi nhau. Ngụy Vân Lan hành sự cẩn trọng, thủ đoạn lại hiểm độc vô cùng, thường thì khai chiến đều là tận sát tận diệt, cả con gà con chó cũng không tha. Xâm lấn Tùy quốc không chỉ muốn đoạt thành mà còn muốn đồ thành. Thành Tùy quốc lúc đó là trên dưới vài vạn dân thường.
Bản thân Dương Ngọc Thấu vốn không muốn khai chiến, tâm kế của người đồng minh này lại quả thực quá thâm sâu nham hiểm, thêm nữa quân đội đồng minh của Tùy quốc bấy giờ là Thục quốc do Phong Cẩn Minh dẫn đầu cũng không dễ đối phó, cho nên hai bên thỏa thuận đình chiến quay về. Ngụy Vân Lan tất nhiên không đồng ý, sau đó ở một hẻm núi, khi hai quân hoãn binh lập ước, hắn đã cho người phục kích, muốn một phát hai nhạn. Mà trận chiến đó cũng là lần đầu tiên Dương Ngọc Thấu phải dùng đến Liệt Hỏa Trân Châu kỳ để thoát thân đủ thấy được kẻ kia tính kế hiểm hóc cỡ nào. Hai bên cũng từ đó nảy sinh mâu thuẫn.
Chuyện xảy ra đã lâu, Dương Ngọc Thấu lúc này cũng không còn là Dương Ngọc Thấu của hai ba năm trước nữa, là một tội thần lưu quốc phải thay họ đổi tên nương nhờ nước khác. Nếu như Ngụy Vân Lan kia thật sự vì chuyện cũ mà ôm hận, vì chuyện mới mà sinh oán, thù mới nợ cũ hôm nay phải tính cả, ở ngay đại điện này vạch trần nàng thì phải làm sao? Tại sao nàng lại hồ đồ đến mức không nghĩ ra Ngụy Vân Lan cũng đến?
Lý Nghiêm đứng ở một bên thấy sắc mặt Dương Dạ Lan đại biến, lúc trắng lúc xanh cũng lo lắng không thôi. Mà vị Ngụy Vân Lan kia cũng theo hướng gọi mà từ từ đi đến.
Dương Dạ Lan đương lúc lòng rối như tơ vò, không biết nên lủi đi đâu mà trốn thì ở ngay trước mặt đột nhiên vang lên giọng nói. Giọng nói ấy âm trầm quen thuộc đến lạ, như dòng nước mát ngàn dặm đổ về, thoáng chốc khiến nàng đột nhiên lấy lại chút thanh tĩnh, giống như sau ngày hạn lâu dài gặp được cơn mưa.
Là Phong Cẩn Du.
Hắn từ lúc nào lại ở trên bảo tọa kia bước ra tới tận cửa, một tay đặt ở trệ vai nàng, một tay đạt ở trên trán nàng, nói: "Dương ái khanh sức khỏe còn chưa ổn định, sao lại chạy đến đây? Lê tổng quản, mau đưa Dương ngự sử về Ngự sử đài yên tâm tịnh dưỡng. Vài ngày nữa khi sức khỏe khá hơn sẽ triệu kiến sau."
Phong Cẩn Du buông Dương Dạ Lan ra, chầm chậm quay lưng đi lên điện. Tiếp đó Lê tổng quản lĩnh chỉ đưa người đi. Một chuỗi hành động lưu loát vô cùng.
Dương Dạ Lan trên đường đi suy nghĩ không thôi, mặc kệ Lê tổng quản dẫn mình đi đâu, cuối cùng không biết như thế nào lại trở về tẩm cung của hoàng đế.
Dương Dạ Lan ngạc nhiên nói: "Vì sao lại đến đây?"
Lê tổng quản chưa trả lời trong điện đã vang lên tiếng nói: "Dương Ngự sử, ngươi tốt nhất ngoan ngoãn ở yên trong này. Đợi bệ hạ thiết yến xong sẽ cho ngươi câu trả lời."
Là Dung Mộ Tư.
Dung Mộ Tư nói: "Dương ngự sử tại sao nghe nói đến Khải quốc lại mất bình tĩnh mà hành động khinh suất như vậy? Ngươi lẽ nào cũng với người Khải quốc có giao tình, hay là có chuyện không thể để cho người khác biết?"
Dương Dạ Lan nhìn nàng ta một hồi mới lãnh tĩnh nói: "Dung thái y thật là có cách khiến người ta không nhìn ra nha."
Dung Mộ Tư tròn mắt hỏi: "Dương ngự sử nói vậy là ý gì?"
Dương Dạ Lan cười khẩy, sau đó không nói gì thêm, ngoan ngoãn ngồi quỳ ở trên bục, nhắm mắt thiền định
Không ai hiểu rõ bản thân nàng hơn chính nàng. Dương Dạ Lan trước giờ hành động đều từng bước tỉ mỉ, nếu như không chắc chắn bảy tám thành (*10 phần thì đúng bảy, tám) tuyệt đối không tự đưa đầu ra. Mà lần này, trong một khoảng thời gian ngắn lại liên tiếp mắc quá nhiều sai lầm.
Thứ nhất, vô duyên vô cơ tùy tiện nổi nóng chất vất Thục Hoàng. Nên biết, Phong Cẩn Du là đương triều hoàng đế, tính mạng cùng với tương lai của Dương Dạ Lan đều nằm trong tay y. Cho dù bản thân nàng thật sự bị y lợi dụng theo lý mà nói nên âm thầm rút lui mới phải, không thể nào lại là trực diện chống đối.
Thứ hai, Ngụy Diệp Ly. Lý Nghiêm nói nàng ta xuất cung lấy đồ, không lý nào chủ đoàn đi sứ nước khác lại bỏ đoàn mà đi để cho cấp dưới tự mình thu xếp được. Đó là đại bất kính. Nhưng nếu như nàng ta đã có thể xuất cung tức là trong cung còn có một người chức phẩm cao hơn nàng ta. Khả năng lớn nhất và xấu nhất chính là Ngụy Vân Lan, vậy mà Dương Dạ Lan một chút cũng không có phòng bị đi thẳng đến thiện điện.
Thứ ba, cách đối mặt. Tình huống lúc đó, không phải là không có cách giải quyết. Cho dù Ngụy Vân Lan ở trước mặt bá quan văn võ lật tẩy nàng, nếu Dương Dạ Lan một mực phủ nhận hắn cũng đâu thể ở trên đại điện 'lột sạch' nàng mà chứng minh!
Bởi vậy mới nói, tính khí thay đổi thất thường kiểu này tuyệt đối không phải do chủ quan bản ngã của Dương Dạ Lan. Mà nếu thực sự có nghi ngờ, chỉ có hai người. Người thứ nhất, Dung Mộ Tư cùng với chén thuốc của nàng ta. Người thứ hai là Ngụy Diệp Ly. Nhưng mà nếu là Ngụy Diệp Ly thì thái độ với Phong Cẩn Du nên giải thích làm sao? Vậy nên, hẳn là vấn đề ở trong thuốc.
Thủy tinh công chưa được giải hết, độc tính hàn nếu dùng thuốc tính hỏa sẽ khiến người ta tính khí nóng nãy thất thường, dễ mất kiểm soát.
Mà chén thuốc kia không biết nấu kiểu gì ngửi không ra được vị, Dung Mộ Tư lại là người được Phong Cẩn Du tin tưởng, chắc chắn năng lực không tệ, muốn động tay động chân trong thuốc mà không để ai phát giác không thể làm khó nàng ta. Thuốc uống cũng đã lâu, công hiệu giảm đi không ít, có chuẩn mạch cũng chuẩn không được.
Lại là không có bằng chứng.
Nhưng nếu như nàng ta thực sự giở trò, vậy mục đích là gì?
Dương Dạ Lan thiền định một hồi, có một nội quan chạy vào nói: "Dung thái y, thái phi và bệ hạ cho mời."
Dung Mộ Tư nói: "Được. Ta sẽ tới ngay."
Đợi khi nàng ta đi khỏi, Dương Dạ Lan mới len lén hí mắt, gọi viên nội quan đứng gần đó, ra hiệu hắn ngồi ở gần mình, sau đó thân thiết hỏi: "Nè, bệ hạ trước nay đều rất coi trọng Dung thái y đúng không?"
Nội quan kia nói: "Ồ, Dương ngự sử, người không hiểu rồi. Này không thể xem là coi trọng, nên gọi là thâm tình hữu ý mới đúng a."
Dương Dạ Lan ngạc nhiên cười nói: "Thâm tình hữu ý? Thật sao?"
Phong Cẩn Du đó đa diện khó đoán như vậy, thật không ngờ cũng có thể thâm tình hữu ý với người khác.
Viên nội quan nói: "Đại nhân xem, từ trước đến nay triều chính làm gì có chuyện nữ quan? Huống hồ, Dung thái y không chỉ là nữ quan, còn là trưởng Thái y của thái y viện phong quan vô hạn thế nào chứ? Người xem, thiện yến cũng được đến dự. Đặt ân trước nay chưa từng có tiền lệ đều đặt ở trên người nàng, không phải thâm tình hữu ý thì là gì? Với cả, thái phi nương nương lâu ngày được nàng ta phụng bồi chữa trị, bệnh tình không những thuyên giảm, tính tình cũng trở nên tốt hơn, đối với bệ hạ cũng không còn thành kiến. Bệ hạ từ lúc đăng cơ đến nay đã gần bốn năm, chưa từng đăng tuyển cung phi tú nữ. Vừa nãy thái phi có ý tuyên triệu nàng ta, hẳn là trong lòng cũng tự có quyết định rồi."
Dương Dạ Lan nói: "Ồ. Hóa ra là vậy sao? Thật sự ngạc nhiên a. Ta quả thật còn thiển cận lắm. Vẫn nên học hỏi thêm nhiều, tìm cách lấy lòng thánh ý."
Viên nội quan lại nói: "Nô tài lại thấy bệ hạ cũng rất xem trọng đại nhân đó chứ! Nếu không người cũng đâu có được ngồi ở đây."
Dương Dạ Lan xoa xoa cằm nói: "Xem trọng ta sao?"
Viên nội quan nói: "Đúng a. Này .... "
Viên nội quan còn chưa nói hết câu Dương Dạ Lan đã đứng phắt dậy, vẻ mặt ngạc nhiên nói: "Kính vương?"
Sao hắn cũng đến đây?!
Thấy nàng đột nhiên dừng lại, Lý Nghiêm thoáng ngạc nhiên: "Ngươi làm sao vậy? Không khỏe sao? Sắc mặt ngươi...."
Dương Dạ Lan đang định mở miệng thì Nguỵ Diệp Ly phía trước đã lên tiếng: "Hoàng huynh, thật khéo a, ta ra ngoài trở về lại gặp được Dương ngự sử. Huynh xem!"
Một câu đó của nàng ta, đủ khiến Dương Dạ Lan khóc không ra nước mắt.
Chết chắc rồi!
Nếu như Dương Dạ Lan đối với Ngụy Diệp Ly hiểu biết chỉ chút ít, chung quy cũng chưa từng gặp mặt, thì vị hoàng huynh kia của nàng ta, Dương Dạ Lan không những biết mà còn biết rất rõ, vô cùng rõ, rõ lắm luôn.
Hắn chính là người đứng ở đằng sau giật dây cho vị muội muội này của mình đó! Đương triều Đại Khải Thái tử Ngụy Túc, Ngụy Vân Lan!
Người ngoài chỉ biết đến nước Ngụy có một trưởng công chúa Ngụy Diệp Ly văn võ song toàn, hành sự quả quyết, dụng binh như thần, là kỳ nữ trăm năm khó gặp. Nhưng thực chất không phải như vậy! Nàng ta trên còn một đại huynh, dưới có hai đệ muội, vì là chị cả nên gọi là trưởng công chúa. Mà cái tên ma ốm Ngụy Vân Lan, cũng là đại huynh của nàng ta, mới chính là chân nhân bất lộ tướng, là người ở sau lưng Ngụy Diệp Ly âm thầm chỉ điểm, âm thầm tính kế, âm thầm thao túng mọi chuyện.
Năm xưa Dương Ngọc Thấu thừa lệnh đế chủ thống lĩnh hơn chín nghìn tinh binh đánh chiếm Tùy quốc, một trong số các nước chư hầu tham chiến chính là Đại Khải. Mà vị quân sư mưu kế trùng trùng điệp điệp nhưng lại thích giấu mặt ẩn danh trước thiên hạ Ngụy Vân Lan kia, không dưới trăm lần giáp mặt cùng nàng bàn luận chiến sách.
Nói là bàn luận nhưng thực chất là cãi nhau. Ngụy Vân Lan hành sự cẩn trọng, thủ đoạn lại hiểm độc vô cùng, thường thì khai chiến đều là tận sát tận diệt, cả con gà con chó cũng không tha. Xâm lấn Tùy quốc không chỉ muốn đoạt thành mà còn muốn đồ thành. Thành Tùy quốc lúc đó là trên dưới vài vạn dân thường.
Bản thân Dương Ngọc Thấu vốn không muốn khai chiến, tâm kế của người đồng minh này lại quả thực quá thâm sâu nham hiểm, thêm nữa quân đội đồng minh của Tùy quốc bấy giờ là Thục quốc do Phong Cẩn Minh dẫn đầu cũng không dễ đối phó, cho nên hai bên thỏa thuận đình chiến quay về. Ngụy Vân Lan tất nhiên không đồng ý, sau đó ở một hẻm núi, khi hai quân hoãn binh lập ước, hắn đã cho người phục kích, muốn một phát hai nhạn. Mà trận chiến đó cũng là lần đầu tiên Dương Ngọc Thấu phải dùng đến Liệt Hỏa Trân Châu kỳ để thoát thân đủ thấy được kẻ kia tính kế hiểm hóc cỡ nào. Hai bên cũng từ đó nảy sinh mâu thuẫn.
Chuyện xảy ra đã lâu, Dương Ngọc Thấu lúc này cũng không còn là Dương Ngọc Thấu của hai ba năm trước nữa, là một tội thần lưu quốc phải thay họ đổi tên nương nhờ nước khác. Nếu như Ngụy Vân Lan kia thật sự vì chuyện cũ mà ôm hận, vì chuyện mới mà sinh oán, thù mới nợ cũ hôm nay phải tính cả, ở ngay đại điện này vạch trần nàng thì phải làm sao? Tại sao nàng lại hồ đồ đến mức không nghĩ ra Ngụy Vân Lan cũng đến?
Lý Nghiêm đứng ở một bên thấy sắc mặt Dương Dạ Lan đại biến, lúc trắng lúc xanh cũng lo lắng không thôi. Mà vị Ngụy Vân Lan kia cũng theo hướng gọi mà từ từ đi đến.
Dương Dạ Lan đương lúc lòng rối như tơ vò, không biết nên lủi đi đâu mà trốn thì ở ngay trước mặt đột nhiên vang lên giọng nói. Giọng nói ấy âm trầm quen thuộc đến lạ, như dòng nước mát ngàn dặm đổ về, thoáng chốc khiến nàng đột nhiên lấy lại chút thanh tĩnh, giống như sau ngày hạn lâu dài gặp được cơn mưa.
Là Phong Cẩn Du.
Hắn từ lúc nào lại ở trên bảo tọa kia bước ra tới tận cửa, một tay đặt ở trệ vai nàng, một tay đạt ở trên trán nàng, nói: "Dương ái khanh sức khỏe còn chưa ổn định, sao lại chạy đến đây? Lê tổng quản, mau đưa Dương ngự sử về Ngự sử đài yên tâm tịnh dưỡng. Vài ngày nữa khi sức khỏe khá hơn sẽ triệu kiến sau."
Phong Cẩn Du buông Dương Dạ Lan ra, chầm chậm quay lưng đi lên điện. Tiếp đó Lê tổng quản lĩnh chỉ đưa người đi. Một chuỗi hành động lưu loát vô cùng.
Dương Dạ Lan trên đường đi suy nghĩ không thôi, mặc kệ Lê tổng quản dẫn mình đi đâu, cuối cùng không biết như thế nào lại trở về tẩm cung của hoàng đế.
Dương Dạ Lan ngạc nhiên nói: "Vì sao lại đến đây?"
Lê tổng quản chưa trả lời trong điện đã vang lên tiếng nói: "Dương Ngự sử, ngươi tốt nhất ngoan ngoãn ở yên trong này. Đợi bệ hạ thiết yến xong sẽ cho ngươi câu trả lời."
Là Dung Mộ Tư.
Dung Mộ Tư nói: "Dương ngự sử tại sao nghe nói đến Khải quốc lại mất bình tĩnh mà hành động khinh suất như vậy? Ngươi lẽ nào cũng với người Khải quốc có giao tình, hay là có chuyện không thể để cho người khác biết?"
Dương Dạ Lan nhìn nàng ta một hồi mới lãnh tĩnh nói: "Dung thái y thật là có cách khiến người ta không nhìn ra nha."
Dung Mộ Tư tròn mắt hỏi: "Dương ngự sử nói vậy là ý gì?"
Dương Dạ Lan cười khẩy, sau đó không nói gì thêm, ngoan ngoãn ngồi quỳ ở trên bục, nhắm mắt thiền định
Không ai hiểu rõ bản thân nàng hơn chính nàng. Dương Dạ Lan trước giờ hành động đều từng bước tỉ mỉ, nếu như không chắc chắn bảy tám thành (*10 phần thì đúng bảy, tám) tuyệt đối không tự đưa đầu ra. Mà lần này, trong một khoảng thời gian ngắn lại liên tiếp mắc quá nhiều sai lầm.
Thứ nhất, vô duyên vô cơ tùy tiện nổi nóng chất vất Thục Hoàng. Nên biết, Phong Cẩn Du là đương triều hoàng đế, tính mạng cùng với tương lai của Dương Dạ Lan đều nằm trong tay y. Cho dù bản thân nàng thật sự bị y lợi dụng theo lý mà nói nên âm thầm rút lui mới phải, không thể nào lại là trực diện chống đối.
Thứ hai, Ngụy Diệp Ly. Lý Nghiêm nói nàng ta xuất cung lấy đồ, không lý nào chủ đoàn đi sứ nước khác lại bỏ đoàn mà đi để cho cấp dưới tự mình thu xếp được. Đó là đại bất kính. Nhưng nếu như nàng ta đã có thể xuất cung tức là trong cung còn có một người chức phẩm cao hơn nàng ta. Khả năng lớn nhất và xấu nhất chính là Ngụy Vân Lan, vậy mà Dương Dạ Lan một chút cũng không có phòng bị đi thẳng đến thiện điện.
Thứ ba, cách đối mặt. Tình huống lúc đó, không phải là không có cách giải quyết. Cho dù Ngụy Vân Lan ở trước mặt bá quan văn võ lật tẩy nàng, nếu Dương Dạ Lan một mực phủ nhận hắn cũng đâu thể ở trên đại điện 'lột sạch' nàng mà chứng minh!
Bởi vậy mới nói, tính khí thay đổi thất thường kiểu này tuyệt đối không phải do chủ quan bản ngã của Dương Dạ Lan. Mà nếu thực sự có nghi ngờ, chỉ có hai người. Người thứ nhất, Dung Mộ Tư cùng với chén thuốc của nàng ta. Người thứ hai là Ngụy Diệp Ly. Nhưng mà nếu là Ngụy Diệp Ly thì thái độ với Phong Cẩn Du nên giải thích làm sao? Vậy nên, hẳn là vấn đề ở trong thuốc.
Thủy tinh công chưa được giải hết, độc tính hàn nếu dùng thuốc tính hỏa sẽ khiến người ta tính khí nóng nãy thất thường, dễ mất kiểm soát.
Mà chén thuốc kia không biết nấu kiểu gì ngửi không ra được vị, Dung Mộ Tư lại là người được Phong Cẩn Du tin tưởng, chắc chắn năng lực không tệ, muốn động tay động chân trong thuốc mà không để ai phát giác không thể làm khó nàng ta. Thuốc uống cũng đã lâu, công hiệu giảm đi không ít, có chuẩn mạch cũng chuẩn không được.
Lại là không có bằng chứng.
Nhưng nếu như nàng ta thực sự giở trò, vậy mục đích là gì?
Dương Dạ Lan thiền định một hồi, có một nội quan chạy vào nói: "Dung thái y, thái phi và bệ hạ cho mời."
Dung Mộ Tư nói: "Được. Ta sẽ tới ngay."
Đợi khi nàng ta đi khỏi, Dương Dạ Lan mới len lén hí mắt, gọi viên nội quan đứng gần đó, ra hiệu hắn ngồi ở gần mình, sau đó thân thiết hỏi: "Nè, bệ hạ trước nay đều rất coi trọng Dung thái y đúng không?"
Nội quan kia nói: "Ồ, Dương ngự sử, người không hiểu rồi. Này không thể xem là coi trọng, nên gọi là thâm tình hữu ý mới đúng a."
Dương Dạ Lan ngạc nhiên cười nói: "Thâm tình hữu ý? Thật sao?"
Phong Cẩn Du đó đa diện khó đoán như vậy, thật không ngờ cũng có thể thâm tình hữu ý với người khác.
Viên nội quan nói: "Đại nhân xem, từ trước đến nay triều chính làm gì có chuyện nữ quan? Huống hồ, Dung thái y không chỉ là nữ quan, còn là trưởng Thái y của thái y viện phong quan vô hạn thế nào chứ? Người xem, thiện yến cũng được đến dự. Đặt ân trước nay chưa từng có tiền lệ đều đặt ở trên người nàng, không phải thâm tình hữu ý thì là gì? Với cả, thái phi nương nương lâu ngày được nàng ta phụng bồi chữa trị, bệnh tình không những thuyên giảm, tính tình cũng trở nên tốt hơn, đối với bệ hạ cũng không còn thành kiến. Bệ hạ từ lúc đăng cơ đến nay đã gần bốn năm, chưa từng đăng tuyển cung phi tú nữ. Vừa nãy thái phi có ý tuyên triệu nàng ta, hẳn là trong lòng cũng tự có quyết định rồi."
Dương Dạ Lan nói: "Ồ. Hóa ra là vậy sao? Thật sự ngạc nhiên a. Ta quả thật còn thiển cận lắm. Vẫn nên học hỏi thêm nhiều, tìm cách lấy lòng thánh ý."
Viên nội quan lại nói: "Nô tài lại thấy bệ hạ cũng rất xem trọng đại nhân đó chứ! Nếu không người cũng đâu có được ngồi ở đây."
Dương Dạ Lan xoa xoa cằm nói: "Xem trọng ta sao?"
Viên nội quan nói: "Đúng a. Này .... "
Viên nội quan còn chưa nói hết câu Dương Dạ Lan đã đứng phắt dậy, vẻ mặt ngạc nhiên nói: "Kính vương?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.