Thừa Tướng Đại Nhân Còn Không Gả Cho Trẫm?!
Chương 34
Tương Như
31/07/2019
Dương Dạ Lan nghi ngờ nói: "Không đúng!" Sau đó
liền đứng dậy, muốn đuổi theo, nhưng mà chưa bước xuống đã bị viên nội
quan kia ngăn lại, hắn giống như là sắp khóc đến nơi rồi, ướt át nói:
"Dương ngự sử, Dương đại nhân, người trăm lần vạn lần tuyệt đối đừng có
ra khỏi chỗ này a. Nếu không bệ hạ biết được thì cái mạng nhỏ này của ta giữ không có nổi đâu~!"
Dương Dạ Lan đối với thể loại này coi như có chút kinh nghiệm, liền cúi người nâng cằm viên nội quan ấy lên, hạ lưu, à nhầm phong lưu nói: "Ngoan. Ta đi rồi sẽ về ngay không có kinh động đến thánh giá đâu. Ngươi ở đây chờ ta, không được đi đâu hết, biết không?"
Đối diện với một nam tử tuấn lãng như này, dám cá là đến Lê tổng quản 'thủ thân như ngọc' cũng phải tan chảy a, viên nội quan kia quả nhiên không giữ người lại nữa. Dương Dạ Lan rảnh tay rảnh chân trực tiếp đuổi theo vị kia.
Lúc nãy từ trong nhìn ra thấy người đến dáng dấp rất giống Phong Cẩn Minh, nhưng hắn không lý nào không ở thiện điện tham yến, càng không lý nào đi đến Ngự thư phòng lại len la lén lúc chầm chậm tỉ mỉ như vậy. Cho nên, trước khi xác định thực hư, tốt nhất vẫn nên bám theo xem sao.
Chỉ là không ngờ người này thân thủ so với Phong Cẩn Minh trước đó từng giao đấu quả thực không hơn kém, khinh công còn rất tốt. Mà Dương Dạ Lan hiện tại nội lực không có, đi một hồi thật sự mất dấu rồi. Phía trước nhìn thấy một thạch điện canh gác vô cùng nghiêm ngặt, người người trên dưới qua lại rất đông. Dương Dạ Lan thầm nghĩ: "Cũng chưa từng nghe nói Thục quốc có kỳ trân dị bảo gì?"
Vừa mới nghĩ thế trong lòng liền thắt lại.
Có a! Tru Tâm kiếm!
Dương Dạ Lan hiện giờ không có nội lực, đối với khí tức của thần khí như Tru Tâm kiếm thay thậm chí là Trân Châu kỳ đều không có cảm nhận được, nhưng nếu kẻ đó thực sự cố ý dẫn dắt nàng tới đây, thứ trong kia tuyệt đối không phải bình thường.
Dương Dạ Lan nấp ở trong tối cân nhắc một hồi, sau đó quyết định trở về, tránh đả thảo kinh xà.
Chỉ là sợ cái gì trúng cái đó. Dương Dạ Lan nhớ rất rõ bản thân đâu có làm gì khinh suất đâu, mặc nhiên lại kinh động đến đám người ở bên kia, còn để họ chia nhau ra đuổi theo về phía mình.
"..."
Oan uổng quá đi!!!
Dương Dạ Lan lần này thực khóc không có ra nước mắt. Chỉ tội nghiệp cho tiểu nội quan kia, không biết hắn ở trong Ngự thư phòng đợi người có phải sẽ sốt ruột chết không.
Người đến ở phía sau gằng giọng ra lệnh: "Ngươi! Quay đầu lại!"
Dương Dạ Lan cười khổ quay đầu.
Có điều, bao nhiêu ngụy biện chuẩn bị sẳn vừa xoay người xong liền biến mất. Haha. Gặp may rồi, là người quen a.
Thẩm Thừa Uy vừa trông thấy nàng hai đầu mày liền giãn ra, ở trong ánh mắt còn có một chút tinh quang, nói: "Dương ngự sử? Sao ngươi lại ở đây?"
Dương Dạ Lan nói: "Thẩm, Thẩm đại nhân, ngươi ở đây sao? Từ nãy đến giờ có nhìn thấy kẻ nào khả nghi không?"
Thẩm Thừa Uy rất thẳng thắng nói: "Ngươi!"
Cũng đúng ha. Dương Dạ Lan nói: "Vậy .... nếu ta nói ta từ ngự thư phòng đuổi theo một kẻ khả nghi, bị hắn dẫn đến đây, ngươi có tin?"
Dương Dạ Lan vốn nghĩ tiểu cứng nhắc này chắc là sẽ tuân theo công vụ, đưa nàng về trực tiếp thẩm vấn, nhưng mà lại nghe hắn nói một câu chắc nịch: "Tin. Hắn trông như thế nào?"
Dương Dạ Lan lúc đầu hơi ngạc nhiên, sau đó lo tiểu nội quan ở một mình, bèn đem những gì nàng thấy về người kia nói cho Thẩm Thừa Uy biết.
Hắn nói: "Được. Đa tạ ngươi đã nhắc nhở, ta nhất định sẽ chú ý."
Dương Dạ Lan nói: "Trăm sự nhờ ngươi. Không còn sớm, ta phải trở về rồi. Hẹn ngày tái ngộ."
Đợi khi Dương Dạ Lan quay đi Thẩm Thừa Uy mới dặn dò người bên cạnh: "Ngươi mau đem chuyện hôm nay tất cả bẩm báo lại với bệ hạ!"
Thuộc hạ kia của hắn nhận lệnh liền không dám chậm trễ rời đi.
Cho đến khi Dương Dạ Lan trở về ngự thư phòng, viên nội quan quả thực quỳ phục xuống ôm lấy chân nàng mà khóc, khiến cho nàng bất quá nhớ lại cảnh mấy nam sủng trước đó đối với mình đi sớm về khuya vẫn thường như vậy, quả thực, có hơi chán chường, nhưng cũng rất chịu khó ngồi dỗ một hồi, mồm năm miệng mười cam đoan: ta bây giờ không đi đâu nữa ngoan ngoan ở đây làm chức trung thư, xem xét ít tấu chương này nhỉ.
Thật ra bản thân nàng biết, nhiệm vụ của trung thư không phải vậy. Tính cả lần trước Phong Cẩn Du bắt nàng xử lý tấu chương tới sáng cũng phải được lệnh của hắn. Nhưng mà Dương Dạ Lan đối với chuyện Tru Tâm kiếm vẫn nhiều lấn cấn, còn chuyện huynh muội họ Ngụy kia vô duyên vô cớ đến Thục quốc cầu hòa, và cả chuyện lúc nãy, nhất định không đơn giản. Biết đâu trong số công văn này sẽ tìm được một chút manh mối. Cho dù Phong Cẩn Du kia có thực sự nổi giận thì cùng lắm là cắt chức đuổi đi thôi. Nhưng mà Dương Dạ Lan lại có lòng tin, y sẽ không làm vậy.
Bởi vì nàng với y mà nói, giá trị lợi dụng vẫn còn rất cao. Cũng giống như Cơ Văn. Cũng giống như Bàng Thực. Cũng giống như những người trước giờ nàng vẫn tiếp xúc. Ngoại trừ lợi dụng lẫn nhau, vẫn chỉ là lợi dụng.
Dương Dạ Lan ngồi bên án thư một hồi lâu, cả người đâu tê mỏi đau nhứt, liếc nhìn ra ngoài sắc trời cũng đã tối hẳn. Nàng ưỡng ngực vươn vai một cái, mà viên nội quan bên cạnh cũng đã giúp nàng thay thêm một ấm trà nóng.
Này, cái bối cảnh làm cho nàng cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng chung quy lại không biết đó là gì. Dù sao thì mục đích cũng đã hoàn thành, chuyện muốn biết ít nhiều đều đã biết. Dương Dạ Lan đợi người không có nôn nóng uống xong ngụm trà rồi chống tay đỡ trán, nghỉ ngơi một chút cũng dễ suy nghĩ hơn.
Hóa ra những điều Phong Cẩn Du nói với nàng không phải hoàn toàn là giả. Vĩnh An thành kỳ thực có chuyện quý tộc lộng hành, kỳ thực có thiên tai bệnh dịch, kỳ thực có quan liêu cấu kết, kỳ thực có chuyện thông địch phản quốc, kỳ thực đã tìm ra tung tích của khu mỏ kia, lại kỳ thực đã giải trừ ấn kiếm, kỳ thực là do Phong Cẩn Ngôn đưa người đến mới mở được Thánh Lăng.
Số tấu chương kia đa số đề cập đến việc giải quyết tà kiếm Tru Tâm. Phong Cẩn Du quả thực đã giải giới còn đem cả thanh kiếm đó về, nơi lúc nãy đến đúng là nơi quản kiếm. Đối với việc này Dương Dạ Lan chỉ muốn biết, không muốn quản cho nên đã ngay ngắn xếp nó qua một bên.
Số còn lại chia ra hai chuyện.
Chuyện thứ nhất, rất nhiều quý tộc tự ý tăng cường quân sự, tăng thuế của dân. Có lẽ vụ việc ở Vĩnh An thành ảnh hưởng không nhỏ, mặc kệ Vương Thiên Mãng kia có phải là Vương Thiên Mãng không nhưng hẳn là có người đã động tay động chân gì đó, cho nên khiến tin tức không thể ém xuống được nữa, mà Phong Cẩn Du đối với quan liêu dính liếu ở Vĩnh An sau khi hồi triều xử lý quá nặng, tru di cửu tộc, trên dưới mấy trăm mạng người quá sức răn đe, cho nên chuyện quý tộc lộng quyền mới chính thức được đem ra tham luận.
Chuyện thứ hai, thúc giục hoàng đế lập hậu cung, tuyển tú. Ha, thể loại này, Dương Dạ Lan nàng, hoàn toàn không có hứng thú.
Đương lúc thanh tâm quả dục phiêu phiêu tự tại sắp sửa ngủ mất thì nghe tiếng viên nội quan kia run run rẩy rẩy hoảng hốt nói: "Bệ .... bệ hạ."
Dương Dạ Lan thầm nhủ: "Không xong!" Lập tức đứng dậy, đi lên trước chỗ tiểu nội quan đang quỳ, chắp tay hành lễ nói: "Bệ hạ vạn tuế. Khẩn cầu bệ hạ cho dù là việc gì tuyệt đối đừng giận cá chém thớt làm liên lụy người khác. Thần .... "
Phong Cẩn Du gằng giọng nói: "Tất cả các ngươi mau xéo ra ngoài hết cho trẫm!!"
Dương Dạ Lan đối với thể loại này coi như có chút kinh nghiệm, liền cúi người nâng cằm viên nội quan ấy lên, hạ lưu, à nhầm phong lưu nói: "Ngoan. Ta đi rồi sẽ về ngay không có kinh động đến thánh giá đâu. Ngươi ở đây chờ ta, không được đi đâu hết, biết không?"
Đối diện với một nam tử tuấn lãng như này, dám cá là đến Lê tổng quản 'thủ thân như ngọc' cũng phải tan chảy a, viên nội quan kia quả nhiên không giữ người lại nữa. Dương Dạ Lan rảnh tay rảnh chân trực tiếp đuổi theo vị kia.
Lúc nãy từ trong nhìn ra thấy người đến dáng dấp rất giống Phong Cẩn Minh, nhưng hắn không lý nào không ở thiện điện tham yến, càng không lý nào đi đến Ngự thư phòng lại len la lén lúc chầm chậm tỉ mỉ như vậy. Cho nên, trước khi xác định thực hư, tốt nhất vẫn nên bám theo xem sao.
Chỉ là không ngờ người này thân thủ so với Phong Cẩn Minh trước đó từng giao đấu quả thực không hơn kém, khinh công còn rất tốt. Mà Dương Dạ Lan hiện tại nội lực không có, đi một hồi thật sự mất dấu rồi. Phía trước nhìn thấy một thạch điện canh gác vô cùng nghiêm ngặt, người người trên dưới qua lại rất đông. Dương Dạ Lan thầm nghĩ: "Cũng chưa từng nghe nói Thục quốc có kỳ trân dị bảo gì?"
Vừa mới nghĩ thế trong lòng liền thắt lại.
Có a! Tru Tâm kiếm!
Dương Dạ Lan hiện giờ không có nội lực, đối với khí tức của thần khí như Tru Tâm kiếm thay thậm chí là Trân Châu kỳ đều không có cảm nhận được, nhưng nếu kẻ đó thực sự cố ý dẫn dắt nàng tới đây, thứ trong kia tuyệt đối không phải bình thường.
Dương Dạ Lan nấp ở trong tối cân nhắc một hồi, sau đó quyết định trở về, tránh đả thảo kinh xà.
Chỉ là sợ cái gì trúng cái đó. Dương Dạ Lan nhớ rất rõ bản thân đâu có làm gì khinh suất đâu, mặc nhiên lại kinh động đến đám người ở bên kia, còn để họ chia nhau ra đuổi theo về phía mình.
"..."
Oan uổng quá đi!!!
Dương Dạ Lan lần này thực khóc không có ra nước mắt. Chỉ tội nghiệp cho tiểu nội quan kia, không biết hắn ở trong Ngự thư phòng đợi người có phải sẽ sốt ruột chết không.
Người đến ở phía sau gằng giọng ra lệnh: "Ngươi! Quay đầu lại!"
Dương Dạ Lan cười khổ quay đầu.
Có điều, bao nhiêu ngụy biện chuẩn bị sẳn vừa xoay người xong liền biến mất. Haha. Gặp may rồi, là người quen a.
Thẩm Thừa Uy vừa trông thấy nàng hai đầu mày liền giãn ra, ở trong ánh mắt còn có một chút tinh quang, nói: "Dương ngự sử? Sao ngươi lại ở đây?"
Dương Dạ Lan nói: "Thẩm, Thẩm đại nhân, ngươi ở đây sao? Từ nãy đến giờ có nhìn thấy kẻ nào khả nghi không?"
Thẩm Thừa Uy rất thẳng thắng nói: "Ngươi!"
Cũng đúng ha. Dương Dạ Lan nói: "Vậy .... nếu ta nói ta từ ngự thư phòng đuổi theo một kẻ khả nghi, bị hắn dẫn đến đây, ngươi có tin?"
Dương Dạ Lan vốn nghĩ tiểu cứng nhắc này chắc là sẽ tuân theo công vụ, đưa nàng về trực tiếp thẩm vấn, nhưng mà lại nghe hắn nói một câu chắc nịch: "Tin. Hắn trông như thế nào?"
Dương Dạ Lan lúc đầu hơi ngạc nhiên, sau đó lo tiểu nội quan ở một mình, bèn đem những gì nàng thấy về người kia nói cho Thẩm Thừa Uy biết.
Hắn nói: "Được. Đa tạ ngươi đã nhắc nhở, ta nhất định sẽ chú ý."
Dương Dạ Lan nói: "Trăm sự nhờ ngươi. Không còn sớm, ta phải trở về rồi. Hẹn ngày tái ngộ."
Đợi khi Dương Dạ Lan quay đi Thẩm Thừa Uy mới dặn dò người bên cạnh: "Ngươi mau đem chuyện hôm nay tất cả bẩm báo lại với bệ hạ!"
Thuộc hạ kia của hắn nhận lệnh liền không dám chậm trễ rời đi.
Cho đến khi Dương Dạ Lan trở về ngự thư phòng, viên nội quan quả thực quỳ phục xuống ôm lấy chân nàng mà khóc, khiến cho nàng bất quá nhớ lại cảnh mấy nam sủng trước đó đối với mình đi sớm về khuya vẫn thường như vậy, quả thực, có hơi chán chường, nhưng cũng rất chịu khó ngồi dỗ một hồi, mồm năm miệng mười cam đoan: ta bây giờ không đi đâu nữa ngoan ngoan ở đây làm chức trung thư, xem xét ít tấu chương này nhỉ.
Thật ra bản thân nàng biết, nhiệm vụ của trung thư không phải vậy. Tính cả lần trước Phong Cẩn Du bắt nàng xử lý tấu chương tới sáng cũng phải được lệnh của hắn. Nhưng mà Dương Dạ Lan đối với chuyện Tru Tâm kiếm vẫn nhiều lấn cấn, còn chuyện huynh muội họ Ngụy kia vô duyên vô cớ đến Thục quốc cầu hòa, và cả chuyện lúc nãy, nhất định không đơn giản. Biết đâu trong số công văn này sẽ tìm được một chút manh mối. Cho dù Phong Cẩn Du kia có thực sự nổi giận thì cùng lắm là cắt chức đuổi đi thôi. Nhưng mà Dương Dạ Lan lại có lòng tin, y sẽ không làm vậy.
Bởi vì nàng với y mà nói, giá trị lợi dụng vẫn còn rất cao. Cũng giống như Cơ Văn. Cũng giống như Bàng Thực. Cũng giống như những người trước giờ nàng vẫn tiếp xúc. Ngoại trừ lợi dụng lẫn nhau, vẫn chỉ là lợi dụng.
Dương Dạ Lan ngồi bên án thư một hồi lâu, cả người đâu tê mỏi đau nhứt, liếc nhìn ra ngoài sắc trời cũng đã tối hẳn. Nàng ưỡng ngực vươn vai một cái, mà viên nội quan bên cạnh cũng đã giúp nàng thay thêm một ấm trà nóng.
Này, cái bối cảnh làm cho nàng cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng chung quy lại không biết đó là gì. Dù sao thì mục đích cũng đã hoàn thành, chuyện muốn biết ít nhiều đều đã biết. Dương Dạ Lan đợi người không có nôn nóng uống xong ngụm trà rồi chống tay đỡ trán, nghỉ ngơi một chút cũng dễ suy nghĩ hơn.
Hóa ra những điều Phong Cẩn Du nói với nàng không phải hoàn toàn là giả. Vĩnh An thành kỳ thực có chuyện quý tộc lộng hành, kỳ thực có thiên tai bệnh dịch, kỳ thực có quan liêu cấu kết, kỳ thực có chuyện thông địch phản quốc, kỳ thực đã tìm ra tung tích của khu mỏ kia, lại kỳ thực đã giải trừ ấn kiếm, kỳ thực là do Phong Cẩn Ngôn đưa người đến mới mở được Thánh Lăng.
Số tấu chương kia đa số đề cập đến việc giải quyết tà kiếm Tru Tâm. Phong Cẩn Du quả thực đã giải giới còn đem cả thanh kiếm đó về, nơi lúc nãy đến đúng là nơi quản kiếm. Đối với việc này Dương Dạ Lan chỉ muốn biết, không muốn quản cho nên đã ngay ngắn xếp nó qua một bên.
Số còn lại chia ra hai chuyện.
Chuyện thứ nhất, rất nhiều quý tộc tự ý tăng cường quân sự, tăng thuế của dân. Có lẽ vụ việc ở Vĩnh An thành ảnh hưởng không nhỏ, mặc kệ Vương Thiên Mãng kia có phải là Vương Thiên Mãng không nhưng hẳn là có người đã động tay động chân gì đó, cho nên khiến tin tức không thể ém xuống được nữa, mà Phong Cẩn Du đối với quan liêu dính liếu ở Vĩnh An sau khi hồi triều xử lý quá nặng, tru di cửu tộc, trên dưới mấy trăm mạng người quá sức răn đe, cho nên chuyện quý tộc lộng quyền mới chính thức được đem ra tham luận.
Chuyện thứ hai, thúc giục hoàng đế lập hậu cung, tuyển tú. Ha, thể loại này, Dương Dạ Lan nàng, hoàn toàn không có hứng thú.
Đương lúc thanh tâm quả dục phiêu phiêu tự tại sắp sửa ngủ mất thì nghe tiếng viên nội quan kia run run rẩy rẩy hoảng hốt nói: "Bệ .... bệ hạ."
Dương Dạ Lan thầm nhủ: "Không xong!" Lập tức đứng dậy, đi lên trước chỗ tiểu nội quan đang quỳ, chắp tay hành lễ nói: "Bệ hạ vạn tuế. Khẩn cầu bệ hạ cho dù là việc gì tuyệt đối đừng giận cá chém thớt làm liên lụy người khác. Thần .... "
Phong Cẩn Du gằng giọng nói: "Tất cả các ngươi mau xéo ra ngoài hết cho trẫm!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.