Thừa Tướng Đại Nhân Còn Không Gả Cho Trẫm?!
Chương 35
Tương Như
31/07/2019
Thư phòng rộng lớn lại càng trống trãi vô cùng. Dương Dạ Lan vẫn còn khấu quỳ, không nói một câu cũng không ngẩn mặt lên.
Phong Cẩn Du nhìn nàng một hồi, đi đến bên long án thấy số công văn kia đã được sắp xếp chỉnh lý đâu ra đó, bấy giờ mới mở miệng, nhàn nhạt nói: "Là ngươi gan to bằng trời, hay là trẫm đã quá dung túng ngươi? Hay là .... ngươi đang lầm tưởng mình còn là thừa tướng Bắc Huyền?"
Dương Dạ Lan hạ mi, điềm tĩnh nói: "Dương Ngọc Thấu Bắc Huyền thừa tướng chẳng phải đã chết rồi sao? Lời này của bệ hạ, vi thần ngu muội, không đoán ra tâm ý."
Phong Cẩn Du xoay người: "Ba lần bốn lượt tự ý hành sự, kêu ngươi về Ngự sử đài ngươi lại ngang nhiên cùng Ngụy Diệp Ly kia đi đến đại yến. Nói ngươi ở yên một chỗ, ngươi hết chạy đến thạch điện, lại đi làm mấy chuyện vượt quá chức phận! Này là đáng tội gì?! Ngươi chẳng lẽ coi trọng bản thân đến mức nghĩ trẫm không dám động đến ngươi?!"
Dương Dạ Lan nói: "Bệ hạ có muốn nghe vi thần giải thích?"
Coi như nàng đánh cuộc một ván. Nếu như Phong Cẩn Du, con người này thật sự coi trọng nàng, chí ít niềm tin đối với nàng không thể chỉ một vài câu, một vài chuyện phiến diện là có thể lung lạc được. Còn nếu hắn đối với nàng chỉ là lợi dụng không có tin tưởng, vậy thì mặt dày ở lại Thục quốc khom lưng uốn gối làm một chức thất phẩm nhỏ nhoi cũng không đáng gì.
Phong Cẩn Du đi đến trước mặt nàng, trầm giọng: "Nói nghe thử xem!!"
Dương Dạ Lan nghiêm túc tâu: "Hồi bệ hạ, thứ nhất, thần cùng với Đại Khải công chúa là vô tình gặp mặt, không có ai nói với thần nàng ta sẽ xuất cung rồi trở về, thần cũng chỉ một đường hồi phủ, sao có thể gọi là 'ngang nhiên' cùng người? Huống hồ đến đại yến cũng không phải chủ ý của thần, một thất phẩm nhỏ nhoi có thể đối với lệnh của sứ thần ngoại quốc không tuân sao? Thứ hai, thần không phải là cố tình đến thạch điện kia. Thiết nghĩ Thẩm tiểu tướng quân nên phải bẩm báo với người rằng, Dương Dạ Lan là đuổi theo nghi nhân nên mới đuổi đến đó. Bệ hạ có thể tin, cũng có thể không tin, nhưng lời thần nói đều là sự thật. Thứ ba, việc tự ý chỉnh lý công sớ, thần tự biết có tội, không có gì để giải thích."
Thật ra trong lòng nàng lại còn có một nguyên do. Nàng lo cho hắn. Tuy rằng không biết thực hư ra sao, nhưng trông sắc diện của Phong Cẩn Du lúc đó, rõ ràng là bản thân hắn cũng mang trọng thương, thiết yến với Khải quốc lâu như vậy, còn phải tự thân sử xử lý đống công vụ này, không mệt chết cũng bệnh chết.
Phong Cẩn Du nói: "Thứ nhất, trẫm sau khi ngươi rời đi đã lập tức sai Dung Mộ Tư đuổi theo nhắc nhở. Theo lời nàng ấy nói, ngươi không những không nghe lọt tai còn tùy tiện dung túng bản thân tự quyết. Thứ hai, dù cho thực sự có chuyện gì, đây là cấm cung trọng địa, cần gì ngươi tự mình điều tra?"
Từng câu từng ý của Phong Cẩn Du lúc này đối với nàng mà nói phảng phất như bị người ta đón đầu hất cho một gáo nước lạnh, ngây ra một lúc, bỗng toàn thân vô cớ phát hỏa, bốc tận đỉnh đầu.
Nàng khô khốc nói: “Ha?! Là vậy sao?”
Hóa ra, loại người như nàng đến cuối cùng cũng chỉ là như vậy. Hóa ra, hắn thực sự đối với người như nàng một chút cũng không đặt niềm tin. Dương Dạ Lan tự vấn, nếu như là nàng của trước đây, nhất định sẽ hùng hùng hổ hổ đi tìm người đối chấp, làm đủ mọi cách để chứng minh bản thân vô tội, chỉ là người thứ nhất Dung Mộ Tư .... ta thao! Không thể động. Người thứ hai lại không biết là ai?!
Phong Cẩn Du nói ngữ khí vẫn không hề thân quan thiện ý, trông y tinh thần sung mãn, chắc là khỏe rồi, chắc là Dung Mộ Tư kia bồi y khỏe rồi!
Nếu đã như vậy, cũng coi như trả lại y chút ân tình ở Thánh Lăng. Tốt xấu gì, hiện giờ đã không ai nợ nần ai gì nữa
Dương Dạ Lan gật gật đầu, không đợi lệnh, đứng dậy, mặt đối mặt, làm bộ điềm tĩnh nói: "Nếu như đã vậy, không cần tiếp tục đôi có phí thời gian. Thần bây giờ lập tức đến thiên lao chịu tội!"
Nói xong liền quay người, bỏ đi.
Nếu y đã không tin tưởng còn mặt dày đứng đây nói không đâu cũng chẳng ích gì.
Phong Cẩn Du đột nhiên vươn tay kéo nàng lại, từ phía sau đem cả người ôm lấy ở trong lòng.
Dương Dạ Lan bị một hành động kia dọa đến cứng cả mặt. Bị điên rồi!!
Nhưng mà quả tim kia trong ngực nàng cứ liên tục nảy lên khiến cho hô hấp đột nhiên khó khăn nhiều, chung quy đối với người trước mặt chỉ có thể trừng không thể nói.
Phong Cẩn Du cực kỳ lãnh đạm, cực kỳ lãnh đạm, nói: "Ngươi ngoài những câu đó chẳng lẽ không còn lời nào khác nói với trẫm sao?" Tỷ như chuyện ở hậu cung chẳng hạn. Nếu đã đọc công sớ hẳn nên biết chuyện kia nhỉ?
Dương Dạ Lan gằng giọng nói: "Lời có nói ra bệ hạ sẽ tin sao?! Loại người như thần chỉ đáng để lợi dụng, không đáng để tin tưởng a!"
Phong Cẩn Du nhíu mày: "Vậy nên?"
Dương Dạ Lan "hừ" lạnh một tiếng: "Nếu như bệ hạ không còn ý kiến khác, vi thần liền đi thiên lao!"
Phong Cẩn Du dở khóc dở cười. Cứ như vậy mà đi?
Đợi người đi rồi, một thân hắc ảnh từ trên xà nhà mới thức thời lao xuống. Phong Cẩn Du đã ngồi trên long ỷ, chống tay tựa người, giống như là đang đợi hắn.
Vương Thiên Mãng nhìn y cười khẩy: "Thiên lao kia vừa ẩm thấp lại còn lạnh, không bằng cả phòng chứa củi nhà ta, ngươi nỡ sao?"
Phong Cẩn Du thở ra một hơi: "Còn có cách nào khác? Nếu không để nàng ấy tự mình phạm trọng tội bị giam trong thiên lao không thể gặp người ngoài làm sao có cớ để tránh mặt huynh muội họ Ngụy kia."
Vương Thiên Mãng nói: "Sẽ không giận chứ?"
Phong Cẩn Du nhún vai: "Không thể nói trước."
Vương Thiên Mãng khoanh tay nhắc nhở: "Thương thế của nàng ấy thì sao?"
Phong Cẩn Du trả lời: "Trẫm tự biết chừng mực."
Vương Thiên Mãng lại hỏi: "Hiện giờ nàng ấy không có nội lực, một thân nữ tử ở trong thiên lao như vậy, ngộ nhỡ bị người ta ức hiếp thì phải làm sao?"
Phong Cẩn Du trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói: "Ngươi quản người của trẫm sao?"
Vương Thiên Mãng cười khổ, chắp tay khiêm nhường nói: "Vạn lần không dám a. Có điều, huynh đệ họ Ngụy kia khi không đến Thục quốc, có khi nào đã phát giác được gì?"
Phong Cẩn Du nói: "Không phải là phát giác mà là xác định. Thiết nghĩ Ngụy Vân Lan kia đối với việc Tru Tâm kiếm giải giới cũng có hứng thú, còn có .... "
"Còn có người của ngươi hắn ta cũng hứng thú nốt luôn." Vương Thiên Mãng vuốt vuốt tóc nói: "Ta nghe nói trước đây nàng ta cùng với hắn là cùng một đội, còn cộng sự hợp tác rất ăn ý."
Phong Cẩn Du nói: "Nếu như hợp tác ăn ý, hà tất phải truy cùng diệt tận. À, có một chuyện rất hay, Ngụy Diệp Ly kia đòi cưới Dương ngự sử làm phò mã đấy!"
Phong Cẩn Du nhìn nàng một hồi, đi đến bên long án thấy số công văn kia đã được sắp xếp chỉnh lý đâu ra đó, bấy giờ mới mở miệng, nhàn nhạt nói: "Là ngươi gan to bằng trời, hay là trẫm đã quá dung túng ngươi? Hay là .... ngươi đang lầm tưởng mình còn là thừa tướng Bắc Huyền?"
Dương Dạ Lan hạ mi, điềm tĩnh nói: "Dương Ngọc Thấu Bắc Huyền thừa tướng chẳng phải đã chết rồi sao? Lời này của bệ hạ, vi thần ngu muội, không đoán ra tâm ý."
Phong Cẩn Du xoay người: "Ba lần bốn lượt tự ý hành sự, kêu ngươi về Ngự sử đài ngươi lại ngang nhiên cùng Ngụy Diệp Ly kia đi đến đại yến. Nói ngươi ở yên một chỗ, ngươi hết chạy đến thạch điện, lại đi làm mấy chuyện vượt quá chức phận! Này là đáng tội gì?! Ngươi chẳng lẽ coi trọng bản thân đến mức nghĩ trẫm không dám động đến ngươi?!"
Dương Dạ Lan nói: "Bệ hạ có muốn nghe vi thần giải thích?"
Coi như nàng đánh cuộc một ván. Nếu như Phong Cẩn Du, con người này thật sự coi trọng nàng, chí ít niềm tin đối với nàng không thể chỉ một vài câu, một vài chuyện phiến diện là có thể lung lạc được. Còn nếu hắn đối với nàng chỉ là lợi dụng không có tin tưởng, vậy thì mặt dày ở lại Thục quốc khom lưng uốn gối làm một chức thất phẩm nhỏ nhoi cũng không đáng gì.
Phong Cẩn Du đi đến trước mặt nàng, trầm giọng: "Nói nghe thử xem!!"
Dương Dạ Lan nghiêm túc tâu: "Hồi bệ hạ, thứ nhất, thần cùng với Đại Khải công chúa là vô tình gặp mặt, không có ai nói với thần nàng ta sẽ xuất cung rồi trở về, thần cũng chỉ một đường hồi phủ, sao có thể gọi là 'ngang nhiên' cùng người? Huống hồ đến đại yến cũng không phải chủ ý của thần, một thất phẩm nhỏ nhoi có thể đối với lệnh của sứ thần ngoại quốc không tuân sao? Thứ hai, thần không phải là cố tình đến thạch điện kia. Thiết nghĩ Thẩm tiểu tướng quân nên phải bẩm báo với người rằng, Dương Dạ Lan là đuổi theo nghi nhân nên mới đuổi đến đó. Bệ hạ có thể tin, cũng có thể không tin, nhưng lời thần nói đều là sự thật. Thứ ba, việc tự ý chỉnh lý công sớ, thần tự biết có tội, không có gì để giải thích."
Thật ra trong lòng nàng lại còn có một nguyên do. Nàng lo cho hắn. Tuy rằng không biết thực hư ra sao, nhưng trông sắc diện của Phong Cẩn Du lúc đó, rõ ràng là bản thân hắn cũng mang trọng thương, thiết yến với Khải quốc lâu như vậy, còn phải tự thân sử xử lý đống công vụ này, không mệt chết cũng bệnh chết.
Phong Cẩn Du nói: "Thứ nhất, trẫm sau khi ngươi rời đi đã lập tức sai Dung Mộ Tư đuổi theo nhắc nhở. Theo lời nàng ấy nói, ngươi không những không nghe lọt tai còn tùy tiện dung túng bản thân tự quyết. Thứ hai, dù cho thực sự có chuyện gì, đây là cấm cung trọng địa, cần gì ngươi tự mình điều tra?"
Từng câu từng ý của Phong Cẩn Du lúc này đối với nàng mà nói phảng phất như bị người ta đón đầu hất cho một gáo nước lạnh, ngây ra một lúc, bỗng toàn thân vô cớ phát hỏa, bốc tận đỉnh đầu.
Nàng khô khốc nói: “Ha?! Là vậy sao?”
Hóa ra, loại người như nàng đến cuối cùng cũng chỉ là như vậy. Hóa ra, hắn thực sự đối với người như nàng một chút cũng không đặt niềm tin. Dương Dạ Lan tự vấn, nếu như là nàng của trước đây, nhất định sẽ hùng hùng hổ hổ đi tìm người đối chấp, làm đủ mọi cách để chứng minh bản thân vô tội, chỉ là người thứ nhất Dung Mộ Tư .... ta thao! Không thể động. Người thứ hai lại không biết là ai?!
Phong Cẩn Du nói ngữ khí vẫn không hề thân quan thiện ý, trông y tinh thần sung mãn, chắc là khỏe rồi, chắc là Dung Mộ Tư kia bồi y khỏe rồi!
Nếu đã như vậy, cũng coi như trả lại y chút ân tình ở Thánh Lăng. Tốt xấu gì, hiện giờ đã không ai nợ nần ai gì nữa
Dương Dạ Lan gật gật đầu, không đợi lệnh, đứng dậy, mặt đối mặt, làm bộ điềm tĩnh nói: "Nếu như đã vậy, không cần tiếp tục đôi có phí thời gian. Thần bây giờ lập tức đến thiên lao chịu tội!"
Nói xong liền quay người, bỏ đi.
Nếu y đã không tin tưởng còn mặt dày đứng đây nói không đâu cũng chẳng ích gì.
Phong Cẩn Du đột nhiên vươn tay kéo nàng lại, từ phía sau đem cả người ôm lấy ở trong lòng.
Dương Dạ Lan bị một hành động kia dọa đến cứng cả mặt. Bị điên rồi!!
Nhưng mà quả tim kia trong ngực nàng cứ liên tục nảy lên khiến cho hô hấp đột nhiên khó khăn nhiều, chung quy đối với người trước mặt chỉ có thể trừng không thể nói.
Phong Cẩn Du cực kỳ lãnh đạm, cực kỳ lãnh đạm, nói: "Ngươi ngoài những câu đó chẳng lẽ không còn lời nào khác nói với trẫm sao?" Tỷ như chuyện ở hậu cung chẳng hạn. Nếu đã đọc công sớ hẳn nên biết chuyện kia nhỉ?
Dương Dạ Lan gằng giọng nói: "Lời có nói ra bệ hạ sẽ tin sao?! Loại người như thần chỉ đáng để lợi dụng, không đáng để tin tưởng a!"
Phong Cẩn Du nhíu mày: "Vậy nên?"
Dương Dạ Lan "hừ" lạnh một tiếng: "Nếu như bệ hạ không còn ý kiến khác, vi thần liền đi thiên lao!"
Phong Cẩn Du dở khóc dở cười. Cứ như vậy mà đi?
Đợi người đi rồi, một thân hắc ảnh từ trên xà nhà mới thức thời lao xuống. Phong Cẩn Du đã ngồi trên long ỷ, chống tay tựa người, giống như là đang đợi hắn.
Vương Thiên Mãng nhìn y cười khẩy: "Thiên lao kia vừa ẩm thấp lại còn lạnh, không bằng cả phòng chứa củi nhà ta, ngươi nỡ sao?"
Phong Cẩn Du thở ra một hơi: "Còn có cách nào khác? Nếu không để nàng ấy tự mình phạm trọng tội bị giam trong thiên lao không thể gặp người ngoài làm sao có cớ để tránh mặt huynh muội họ Ngụy kia."
Vương Thiên Mãng nói: "Sẽ không giận chứ?"
Phong Cẩn Du nhún vai: "Không thể nói trước."
Vương Thiên Mãng khoanh tay nhắc nhở: "Thương thế của nàng ấy thì sao?"
Phong Cẩn Du trả lời: "Trẫm tự biết chừng mực."
Vương Thiên Mãng lại hỏi: "Hiện giờ nàng ấy không có nội lực, một thân nữ tử ở trong thiên lao như vậy, ngộ nhỡ bị người ta ức hiếp thì phải làm sao?"
Phong Cẩn Du trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói: "Ngươi quản người của trẫm sao?"
Vương Thiên Mãng cười khổ, chắp tay khiêm nhường nói: "Vạn lần không dám a. Có điều, huynh đệ họ Ngụy kia khi không đến Thục quốc, có khi nào đã phát giác được gì?"
Phong Cẩn Du nói: "Không phải là phát giác mà là xác định. Thiết nghĩ Ngụy Vân Lan kia đối với việc Tru Tâm kiếm giải giới cũng có hứng thú, còn có .... "
"Còn có người của ngươi hắn ta cũng hứng thú nốt luôn." Vương Thiên Mãng vuốt vuốt tóc nói: "Ta nghe nói trước đây nàng ta cùng với hắn là cùng một đội, còn cộng sự hợp tác rất ăn ý."
Phong Cẩn Du nói: "Nếu như hợp tác ăn ý, hà tất phải truy cùng diệt tận. À, có một chuyện rất hay, Ngụy Diệp Ly kia đòi cưới Dương ngự sử làm phò mã đấy!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.