Thừa Tướng Đại Nhân Còn Không Gả Cho Trẫm?!
Chương 36
Tương Như
31/07/2019
"..."
Thư phòng rộng lớn, một mãnh tĩnh lặng như tờ. Vương Thiên Mãng một lúc sau mới ôm bụng cười bò ra đất, nói: "Hahaha! Phò mã? Không nghĩ tới! Thật không nghĩ tới a! Hahaha, cười chết ta mất, cười chết mất. Hahaha!"
Phong Cẩn Du thoáng cái đã đứng ở ngay trước mặt hắn, khoanh tay nhàn nhạt nói: "Ngươi và Đại Khải công chúa kia có dây dưa gì sao?"
Vương Thiên Mãng cơ mặt chợt căng cứng, xoay người xoa xoa cằm nói: "Cũng ... không có gì a!"
Phong Cẩn Du ủy dị hỏi lại: "Cũng không có gì? Tại sao lúc nói đến muốn cầu thân lại giữa chừng bỏ chạy?"
Trẫm nhìn ra đối tượng nàng ta nhắm đến là ngươi a! Đổ qua đổ lại, cuối cùng đem người của trẫm ra làm lá chắn?! Chán sống!
Vương Thiên Mãng ấp úng cười khổ: "Cái đó .... "
Còn không phải vì lúc đó nàng ta liên tục liếc nhìn hắn hay sao? Nhìn đến nổi sởn cả gay óc, nhìn đến sống lưng kia cũng run lên bần bậc. Nếu không thì cũng đâu cần phải bỏ tiệc giữa chừng giúp Phong Cẩn Du dụ người đi thạch điện làm gì?
Cũng may Phong Cẩn Du đối với chuyện đó không có cố ý truy cứu, hắn dừng một hồi sau đó mới đi trở lại bàn, nói: "Chuyện này ngươi tự giải quyết đi! Đừng gây thêm phiền phức cho nàng ấy là được."
Vương Thiên Mãng kịch liệt gật đầu.
Phong Cẩn Du nói: "Bàn chuyện chính!" Nói xong liền tiện tay ném cho hắn một cuốn sớ.
Vương Thiên Mãng lật xem bản tấu chương, là nói về quý tộc Lý thị ở nam thành.
Nhiều năm trước, vùng giang nam Hải phỉ (*cướp biển) hoành hành, tiên đế ngự giá thân chinh ra biển tiêu diệt, nhưng không cẩn thận trúng phải bẫy rập của quân địch, mắt thấy sẽ phải chịu thua. Không biết nên gọi là gì, may mắn hay xui xẻo, trong lúc nguy cấp lại có một chi quân đội vượt sóng tới hỗ trợ, nửa ngày đã xoay chuyển chiến cuộc, đánh nhanh thắng nhanh.
Thủ lĩnh đội quân kia tên là Nguyên Phong, chính là một cao nhân ở nam thành, lúc bấy giờ đang làm khách khanh cho hầu gia quý tộc Lý thị. Sau chiến dịch đó, tiên đế 'cảm niệm' ân cứu giá của bọn họ, lại thấy họ biết rõ thế dụng binh thủy chiến, liền 'khẩn cầu' có thể giữ lại bên mình hiệp trợ tác chiến.
Cũng nhờ có chi đội quân này mà sau đó hải quân Thục quốc mới có thể như mặt trời ban trưa đánh đâu thắng đó không gì cản nổi. Đám hải tặc kia nhanh chóng tan rã chạy trối chết, tiên đế long tâm đại duyệt, chiêu cáo thiên hạ ban thưởng hậu hĩnh Lý thị. Sau đó Nguyên Phong kia cũng được giữ lại làm rể ở Lý gia. Không lâu sau thì lão nhân gia kia chết, toàn bộ thế cục ở nam thành đều rơi vào tay hắn.
Sau đó thì .... chính là như vậy đó, làm nên cục diện bây giờ, Nguyên Phong tay nắm trọng binh cố thủ một vùng nam thành, quân số lên đến vài chục vạn tinh binh, nhà vợ còn là quý tộc mấy đời, thế lực không nhỏ cũng là nhờ một phần công đức của tiên đế. Đời cha ăn mặn nên đời con khát nước.
Vương Thiên Mãng nói: "Ngươi thật sự cho rằng hắn có tâm mưu phản sao?”
Phong Cẩn Du nói: "Nhiều năm như vậy âm thầm xây dựng bài bố, thế lực của hắn không thể khinh thường. Có tâm hay không, cũng chỉ là vấn đề thời gian."
Vương Thiên Mãng hỏi: "Ngươi định làm như thế nào?"
Phong Cẩn Du nói: "Ngự giá thân chinh."
Diệp Cẩn nhíu mày: "Nghiêm trọng như vậy?"
Phong Cẩn Du nói: "Nam thành trú quân là lực lượng hải quân trọng yếu nhất của Thục quốc, không thể để quân quyền rơi rạc càng không thể để kẻ khác thừa nước đục thả câu. Đêm dài lắm mộng, vẫn nên sớm lúc nào thì hay lúc đó. Huống hồ phải có được nam thành mới mong tiến ra đông hải, giành lại các hải đảo đang nằm trong tay Đại Khải."
Vương Thiên Mãng gật đầu nói: "Nguyên Phong kia tạm thời chưa có động tĩnh, cũng không thể khai chiến cứng rắn tước đoạt được. Cho dù muốn đánh, vẫn không nên tự mình ra tay sẽ không thuận lòng dân a!"
Phong Cẩn Du nói: "Nếu đã muốn khai chiến, tất nhiên sẽ tìm một lý do hợp lý."
Vương Thiên Mãng nói: "Lý do gì?" Quả thực có chút tò mò a.
Phong Cẩn Du lại đi đến long án, nhìn mảnh giấy nét chữ vuông vức kia một hồi sau đó mới đưa cho Vương Thiên Mãng.
Vương Thiên Mãng đọc xong liền bậc cười: "Nha___! Thế này mà cũng nghĩ ra được."
Phong Cẩn Du nói: "Ngươi mấy ngày này ở đây giải quyết cho xong chuyện của Ngụy Diệp Ly. Nửa tháng sau liền sẽ tiến hành."
Vương Thiên Mãng nói: "Nhanh như vậy?"
Phong Cẩn Du lắc đầu: "Không nhanh. Lần này Đại Khải đi sứ chuyện hoãn binh bàn bạc cũng không phải bế tắc, cho là bọn họ có ý khác cũng được, vẫn nên tranh thủ khoảng thời gian hoãn binh thu lại binh lực trước."
Vương Thiên Mãng nhìn sắc diện của hắn, dè dặt, nhỏ giọng hỏi: "Vậy ..... cái đó là thật sao? Chuyện liên quan đến Tru Tâm kiếm, ngươi thật sự ... bị phản phệ?"
Phong Cẩn Du trừng mắt nhìn hắn một cái, nghiêm giọng nói: "Ngươi hỏi cũng quá nhiều rồi đó?!"
Vương Thiên Mãng thức thời, tự biết mình thắc mắc không đúng chỗ cũng không đúng lúc liền nhanh miệng đảo sang hướng khác: "Được rồi. Không còn sớm. Ngươi nghỉ ngơi tốt đi."
Hắn nói xong liền nhìn Phong Cẩn Du đánh giá sơ lược tâm tình y một chút, sau đó nhún chân nhảy ra ngoài.
Lần đó ở Thánh Lăng, Phong Cẩn Du vì bảo toàn hai người bọn họ, hắn cùng Tuyên Cơ, một mình ở lại chống đỡ Tru Tâm kiếm đã chật vật lắm rồi, sau đó còn cùng với Dương Ngọc Thấu bị giam trong hoàng mộ hai ngày. Ngày thứ ba sau khi giải quyết xong chuyện chiến sự ở tây thành, Phong Cẩn Ngôn dẫn theo một đoàn người đến Thánh Lăng viện trợ, bản thân Phong Cẩn Ngôn cũng là người của hoàng thất, nếu nói y muốn vào mộ tổ cũng không có gì là không thể. Chỉ là không ngờ mộ tổ kia đến cả bên ngoài cũng không có cách mở ra. Cả bọn vất vả nghĩ cách một hồi thì cánh trọng môn kia đột nhiên xuất hiện chạy dọc vô vàn vết nứt, sau đó RẦM một cái nổ toan.
Sau một cơn long trời lở đất khói bụi mịt mù ấy, Phong Cẩn Du một tay ôm Dương Ngọc Thấu đã hôn mê bất tỉnh, tay còn lại bê bết máu tươi vẫn đang kiềm hãm uy lực của Tru Tâm tà kiếm hãy còn điên cuồng phát ra quỳ quang (*ánh sáng mà đỏ) sát khí. Mà bản thân bọn họ đang cưỡi lại chính là mộ thú trong truyền thuyết: cự mãng sư tê.
Một mớ hỗn loạn kinh hãi là thế, thế nhưng Phong Cẩn Du trái lại điềm tĩnh như không.
Phong thái chính là: Trẫm có thể lo liệu được sất!
Sau khi ra ngoài chỉ liếc nhìn một cái, mộ thú kia đã lập tức như con chó con, cong đuôi trở vào trong mộ. Không ai dám hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì? Cũng không ai dám quản hắn đã là gì? Phong Cẩn Du sau đó mang cả người lẫn kiếm tự mình thúc ngựa một ngày một đêm trở về vương thành. Ngựa kia là vạn dặm chiến mã, về đến nơi còn phải ngã gục huống chi là Phong Cẩn Du. Nhưng hắn thân là vua của một nước, tình trạng dù cho có nghiêm trọng thế nào cũng có cách không để người ngoài biết, lại thêm hai ngày nay có Dung Mộ Tư bên cạnh săn sóc, thiết nghĩ thương thế cũng nên thuyên giảm.
Nhưng ý tứ hắn nói lúc nãy, lại giống như trăn trối trước lúc chết của lão nhân gia, sợ mình đi rồi vẫn còn chuyện phải lo, thật khiến cho người ta đau đầu.
Còn chưa nói đến Tru Tâm thanh kiếm kia, để nó ở ngay trong cấm cung trọng địa vậy có được không?!
Vương Thiên Mãng ngồi trên nóc nhà suy nghĩ một hồi rồi mới quyết định nhảy xuống, đi đến một nơi.
Có những chuyện nhất định phải nói ra.
Dù gì Phong Cẩn Du kia ra khỏi hầm mộ cũng chưa tính đủ 10 năm, thời gian sống dưới đó còn lâu hơn phân nửa tuổi của hắn, khó tránh khỏi có nhiều chuyện trị chính suy nghĩ sẽ không thông.
Thiên lao Hình bộ.
Dương Dạ Lan ngồi bên một sạp gỗ, một cái đầu tóc thật dài tùy ý cài lên ở sau người, hai lọn buông xuống trên trán, ở trên tâm mi có một vệt chu sa đỏ tươi nho nhỏ. Xung quanh mọi thứ đều sạch sẽ tinh tươm, trên bàn còn có thức ăn và một chén thuốc đã uống cạn. Nàng cầm trong tay một tấm họa đồ, hướng đối phương lười biếng nhướng mi một chút, nói: "Là vậy sao?"
Vương Thiên Mãng đoan chính gật đầu. Chính là như vậy a. Không có dám nói dối nửa lời.
Dương Dạ Lan hướng họa binh đồ kia quan sát ngầm đánh giá lợi hại, cũng tính toán trước đường đi nước bước. Những lời Vương Thiên Mãng nói tuy mười phần hết ba phần là ba hoa chích chòe nhưng bảy phần còn lại đều vô cùng nghiêm túc, có thể xem là thật. Cẩn trọng cân nhắc một hồi lâu, cuối cùng cũng đưa ra quyết định: "Thế tử nhìn ta bây giờ, có muốn giúp cũng thân bất do kỷ a." Bị giam ở trong này, muốn ra ngoài hành sự cũng khó.
Vương Thiên Mãng đưa cho nàng một lệnh tiễn nói: "Có cái này, ngươi muốn đi thì đi muốn ở thì ở, tối xuất sáng hồi cũng không ai dám kinh động nửa lời. Cách hóa giải cơ quan cũng đã nói cho ngươi."
Dương Dạ Lan nhìn lệnh tiễn trên tay kia lại nghiên đầu hỏi: "Có độc không?"
Vương Thiên Mãng cười khổ: "Ngàn lần không dám." Hắn nói: "Lần trước là ta không hiểu rõ tình huống cho nên mới mù quáng làm càn. Nhưng mà tận mắt nhìn thấy hắn vì ngươi đến cả bản thân cũng bỏ mặt như vậy, ta làm sao có thể đối với ngươi dám động đến cọng tóc nào."
Đến thiên lao ... cái chỗ này còn tiện nghi hơn dịch quán ta đang ở. Căn bản ngươi bị nhốt so với một thế tử như ta không có thua thiệt gì a.
Dương Dạ Lan trầm mặc nhìn thẳng hắn.
Vương Thiên Mãng dè dặt hỏi: "Vậy lệnh tiễn này .... "
Dương Dạ Lan nhún vai đón lấy tấm bài, lật trên lật dưới quan sát một chút, sau đó từ tốn đặt vào trong ống tay áo.
Vương Thiên Mãng trong lòng hung hăng vỗ đùi một cái. Nghĩ nghĩ mình quả thực rất là có tố chất!
***Làm mai mối a.
Thư phòng rộng lớn, một mãnh tĩnh lặng như tờ. Vương Thiên Mãng một lúc sau mới ôm bụng cười bò ra đất, nói: "Hahaha! Phò mã? Không nghĩ tới! Thật không nghĩ tới a! Hahaha, cười chết ta mất, cười chết mất. Hahaha!"
Phong Cẩn Du thoáng cái đã đứng ở ngay trước mặt hắn, khoanh tay nhàn nhạt nói: "Ngươi và Đại Khải công chúa kia có dây dưa gì sao?"
Vương Thiên Mãng cơ mặt chợt căng cứng, xoay người xoa xoa cằm nói: "Cũng ... không có gì a!"
Phong Cẩn Du ủy dị hỏi lại: "Cũng không có gì? Tại sao lúc nói đến muốn cầu thân lại giữa chừng bỏ chạy?"
Trẫm nhìn ra đối tượng nàng ta nhắm đến là ngươi a! Đổ qua đổ lại, cuối cùng đem người của trẫm ra làm lá chắn?! Chán sống!
Vương Thiên Mãng ấp úng cười khổ: "Cái đó .... "
Còn không phải vì lúc đó nàng ta liên tục liếc nhìn hắn hay sao? Nhìn đến nổi sởn cả gay óc, nhìn đến sống lưng kia cũng run lên bần bậc. Nếu không thì cũng đâu cần phải bỏ tiệc giữa chừng giúp Phong Cẩn Du dụ người đi thạch điện làm gì?
Cũng may Phong Cẩn Du đối với chuyện đó không có cố ý truy cứu, hắn dừng một hồi sau đó mới đi trở lại bàn, nói: "Chuyện này ngươi tự giải quyết đi! Đừng gây thêm phiền phức cho nàng ấy là được."
Vương Thiên Mãng kịch liệt gật đầu.
Phong Cẩn Du nói: "Bàn chuyện chính!" Nói xong liền tiện tay ném cho hắn một cuốn sớ.
Vương Thiên Mãng lật xem bản tấu chương, là nói về quý tộc Lý thị ở nam thành.
Nhiều năm trước, vùng giang nam Hải phỉ (*cướp biển) hoành hành, tiên đế ngự giá thân chinh ra biển tiêu diệt, nhưng không cẩn thận trúng phải bẫy rập của quân địch, mắt thấy sẽ phải chịu thua. Không biết nên gọi là gì, may mắn hay xui xẻo, trong lúc nguy cấp lại có một chi quân đội vượt sóng tới hỗ trợ, nửa ngày đã xoay chuyển chiến cuộc, đánh nhanh thắng nhanh.
Thủ lĩnh đội quân kia tên là Nguyên Phong, chính là một cao nhân ở nam thành, lúc bấy giờ đang làm khách khanh cho hầu gia quý tộc Lý thị. Sau chiến dịch đó, tiên đế 'cảm niệm' ân cứu giá của bọn họ, lại thấy họ biết rõ thế dụng binh thủy chiến, liền 'khẩn cầu' có thể giữ lại bên mình hiệp trợ tác chiến.
Cũng nhờ có chi đội quân này mà sau đó hải quân Thục quốc mới có thể như mặt trời ban trưa đánh đâu thắng đó không gì cản nổi. Đám hải tặc kia nhanh chóng tan rã chạy trối chết, tiên đế long tâm đại duyệt, chiêu cáo thiên hạ ban thưởng hậu hĩnh Lý thị. Sau đó Nguyên Phong kia cũng được giữ lại làm rể ở Lý gia. Không lâu sau thì lão nhân gia kia chết, toàn bộ thế cục ở nam thành đều rơi vào tay hắn.
Sau đó thì .... chính là như vậy đó, làm nên cục diện bây giờ, Nguyên Phong tay nắm trọng binh cố thủ một vùng nam thành, quân số lên đến vài chục vạn tinh binh, nhà vợ còn là quý tộc mấy đời, thế lực không nhỏ cũng là nhờ một phần công đức của tiên đế. Đời cha ăn mặn nên đời con khát nước.
Vương Thiên Mãng nói: "Ngươi thật sự cho rằng hắn có tâm mưu phản sao?”
Phong Cẩn Du nói: "Nhiều năm như vậy âm thầm xây dựng bài bố, thế lực của hắn không thể khinh thường. Có tâm hay không, cũng chỉ là vấn đề thời gian."
Vương Thiên Mãng hỏi: "Ngươi định làm như thế nào?"
Phong Cẩn Du nói: "Ngự giá thân chinh."
Diệp Cẩn nhíu mày: "Nghiêm trọng như vậy?"
Phong Cẩn Du nói: "Nam thành trú quân là lực lượng hải quân trọng yếu nhất của Thục quốc, không thể để quân quyền rơi rạc càng không thể để kẻ khác thừa nước đục thả câu. Đêm dài lắm mộng, vẫn nên sớm lúc nào thì hay lúc đó. Huống hồ phải có được nam thành mới mong tiến ra đông hải, giành lại các hải đảo đang nằm trong tay Đại Khải."
Vương Thiên Mãng gật đầu nói: "Nguyên Phong kia tạm thời chưa có động tĩnh, cũng không thể khai chiến cứng rắn tước đoạt được. Cho dù muốn đánh, vẫn không nên tự mình ra tay sẽ không thuận lòng dân a!"
Phong Cẩn Du nói: "Nếu đã muốn khai chiến, tất nhiên sẽ tìm một lý do hợp lý."
Vương Thiên Mãng nói: "Lý do gì?" Quả thực có chút tò mò a.
Phong Cẩn Du lại đi đến long án, nhìn mảnh giấy nét chữ vuông vức kia một hồi sau đó mới đưa cho Vương Thiên Mãng.
Vương Thiên Mãng đọc xong liền bậc cười: "Nha___! Thế này mà cũng nghĩ ra được."
Phong Cẩn Du nói: "Ngươi mấy ngày này ở đây giải quyết cho xong chuyện của Ngụy Diệp Ly. Nửa tháng sau liền sẽ tiến hành."
Vương Thiên Mãng nói: "Nhanh như vậy?"
Phong Cẩn Du lắc đầu: "Không nhanh. Lần này Đại Khải đi sứ chuyện hoãn binh bàn bạc cũng không phải bế tắc, cho là bọn họ có ý khác cũng được, vẫn nên tranh thủ khoảng thời gian hoãn binh thu lại binh lực trước."
Vương Thiên Mãng nhìn sắc diện của hắn, dè dặt, nhỏ giọng hỏi: "Vậy ..... cái đó là thật sao? Chuyện liên quan đến Tru Tâm kiếm, ngươi thật sự ... bị phản phệ?"
Phong Cẩn Du trừng mắt nhìn hắn một cái, nghiêm giọng nói: "Ngươi hỏi cũng quá nhiều rồi đó?!"
Vương Thiên Mãng thức thời, tự biết mình thắc mắc không đúng chỗ cũng không đúng lúc liền nhanh miệng đảo sang hướng khác: "Được rồi. Không còn sớm. Ngươi nghỉ ngơi tốt đi."
Hắn nói xong liền nhìn Phong Cẩn Du đánh giá sơ lược tâm tình y một chút, sau đó nhún chân nhảy ra ngoài.
Lần đó ở Thánh Lăng, Phong Cẩn Du vì bảo toàn hai người bọn họ, hắn cùng Tuyên Cơ, một mình ở lại chống đỡ Tru Tâm kiếm đã chật vật lắm rồi, sau đó còn cùng với Dương Ngọc Thấu bị giam trong hoàng mộ hai ngày. Ngày thứ ba sau khi giải quyết xong chuyện chiến sự ở tây thành, Phong Cẩn Ngôn dẫn theo một đoàn người đến Thánh Lăng viện trợ, bản thân Phong Cẩn Ngôn cũng là người của hoàng thất, nếu nói y muốn vào mộ tổ cũng không có gì là không thể. Chỉ là không ngờ mộ tổ kia đến cả bên ngoài cũng không có cách mở ra. Cả bọn vất vả nghĩ cách một hồi thì cánh trọng môn kia đột nhiên xuất hiện chạy dọc vô vàn vết nứt, sau đó RẦM một cái nổ toan.
Sau một cơn long trời lở đất khói bụi mịt mù ấy, Phong Cẩn Du một tay ôm Dương Ngọc Thấu đã hôn mê bất tỉnh, tay còn lại bê bết máu tươi vẫn đang kiềm hãm uy lực của Tru Tâm tà kiếm hãy còn điên cuồng phát ra quỳ quang (*ánh sáng mà đỏ) sát khí. Mà bản thân bọn họ đang cưỡi lại chính là mộ thú trong truyền thuyết: cự mãng sư tê.
Một mớ hỗn loạn kinh hãi là thế, thế nhưng Phong Cẩn Du trái lại điềm tĩnh như không.
Phong thái chính là: Trẫm có thể lo liệu được sất!
Sau khi ra ngoài chỉ liếc nhìn một cái, mộ thú kia đã lập tức như con chó con, cong đuôi trở vào trong mộ. Không ai dám hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì? Cũng không ai dám quản hắn đã là gì? Phong Cẩn Du sau đó mang cả người lẫn kiếm tự mình thúc ngựa một ngày một đêm trở về vương thành. Ngựa kia là vạn dặm chiến mã, về đến nơi còn phải ngã gục huống chi là Phong Cẩn Du. Nhưng hắn thân là vua của một nước, tình trạng dù cho có nghiêm trọng thế nào cũng có cách không để người ngoài biết, lại thêm hai ngày nay có Dung Mộ Tư bên cạnh săn sóc, thiết nghĩ thương thế cũng nên thuyên giảm.
Nhưng ý tứ hắn nói lúc nãy, lại giống như trăn trối trước lúc chết của lão nhân gia, sợ mình đi rồi vẫn còn chuyện phải lo, thật khiến cho người ta đau đầu.
Còn chưa nói đến Tru Tâm thanh kiếm kia, để nó ở ngay trong cấm cung trọng địa vậy có được không?!
Vương Thiên Mãng ngồi trên nóc nhà suy nghĩ một hồi rồi mới quyết định nhảy xuống, đi đến một nơi.
Có những chuyện nhất định phải nói ra.
Dù gì Phong Cẩn Du kia ra khỏi hầm mộ cũng chưa tính đủ 10 năm, thời gian sống dưới đó còn lâu hơn phân nửa tuổi của hắn, khó tránh khỏi có nhiều chuyện trị chính suy nghĩ sẽ không thông.
Thiên lao Hình bộ.
Dương Dạ Lan ngồi bên một sạp gỗ, một cái đầu tóc thật dài tùy ý cài lên ở sau người, hai lọn buông xuống trên trán, ở trên tâm mi có một vệt chu sa đỏ tươi nho nhỏ. Xung quanh mọi thứ đều sạch sẽ tinh tươm, trên bàn còn có thức ăn và một chén thuốc đã uống cạn. Nàng cầm trong tay một tấm họa đồ, hướng đối phương lười biếng nhướng mi một chút, nói: "Là vậy sao?"
Vương Thiên Mãng đoan chính gật đầu. Chính là như vậy a. Không có dám nói dối nửa lời.
Dương Dạ Lan hướng họa binh đồ kia quan sát ngầm đánh giá lợi hại, cũng tính toán trước đường đi nước bước. Những lời Vương Thiên Mãng nói tuy mười phần hết ba phần là ba hoa chích chòe nhưng bảy phần còn lại đều vô cùng nghiêm túc, có thể xem là thật. Cẩn trọng cân nhắc một hồi lâu, cuối cùng cũng đưa ra quyết định: "Thế tử nhìn ta bây giờ, có muốn giúp cũng thân bất do kỷ a." Bị giam ở trong này, muốn ra ngoài hành sự cũng khó.
Vương Thiên Mãng đưa cho nàng một lệnh tiễn nói: "Có cái này, ngươi muốn đi thì đi muốn ở thì ở, tối xuất sáng hồi cũng không ai dám kinh động nửa lời. Cách hóa giải cơ quan cũng đã nói cho ngươi."
Dương Dạ Lan nhìn lệnh tiễn trên tay kia lại nghiên đầu hỏi: "Có độc không?"
Vương Thiên Mãng cười khổ: "Ngàn lần không dám." Hắn nói: "Lần trước là ta không hiểu rõ tình huống cho nên mới mù quáng làm càn. Nhưng mà tận mắt nhìn thấy hắn vì ngươi đến cả bản thân cũng bỏ mặt như vậy, ta làm sao có thể đối với ngươi dám động đến cọng tóc nào."
Đến thiên lao ... cái chỗ này còn tiện nghi hơn dịch quán ta đang ở. Căn bản ngươi bị nhốt so với một thế tử như ta không có thua thiệt gì a.
Dương Dạ Lan trầm mặc nhìn thẳng hắn.
Vương Thiên Mãng dè dặt hỏi: "Vậy lệnh tiễn này .... "
Dương Dạ Lan nhún vai đón lấy tấm bài, lật trên lật dưới quan sát một chút, sau đó từ tốn đặt vào trong ống tay áo.
Vương Thiên Mãng trong lòng hung hăng vỗ đùi một cái. Nghĩ nghĩ mình quả thực rất là có tố chất!
***Làm mai mối a.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.