Thừa Tướng Đại Nhân Còn Không Gả Cho Trẫm?!
Chương 37
Tương Như
31/07/2019
Hành quán sứ thần Thục quốc.
Nam tử nhìn qua thân hình đơn bạc (*kiểu ma ốm lâu ngày không khỏi), ở dưới mắt u u đen đen hõm sâu một đoạn, sắc mặt trắng đến nhợt nhạt, tóc đen thả dài vươn trên vai, vũ y (*y phục có thêm thắc lông thú) khoác cao đến tận cổ. Nơi cổ tay đeo một sợi dây đan tinh tế nhưng cũng đã sờn màu. Nam tử lấy hơi nhè nhẹ thổi bọt nước trong chung trà, đợi làn khói nóng tan dần mới điềm nhiên uống một ngụm, hồi lâu sau mới thong thả nói: "Nếu đã không có nội lực, vậy lại càng thú vị."
Ngụy Diệp Ly bĩu môi "hừ" lạnh một tiếng: "Chẳng qua cũng chỉ là một người bình thường. Nói không chừng cũng chỉ là ăn may."
Ngụy Vân Lan cười khẽ: "Ăn may? Ăn may lại có thể khiến cho ngươi chưa đánh mà đã thua không còn một manh giáp, nếu thực sự là bản lĩnh thì Đại Khải không phải vong diệt từ lâu rồi sao?"
Ngụy Diệp Ly nghe nói sắc diện có chút thay đổi, lập tức nhận thức mình vừa nãy ấu trĩ thế nào, liền sửa lời: "Vậy huynh nghĩ hắn có phải là Dương Ngọc Thấu?"
Ngụy Vân Lan khóe miệng cong lên một chút, đặt chung trà lại lên bàn, nói: "Không phải nghĩ, mà là xác định. Nàng ấy dù cho có hóa thành tro vi huynh cũng có thể nhận ra. Đến Thục quốc nhậm chức cũng không biết cẩn trọng, ngay cả dịch dung thuật cũng không dùng, đối với hành vi này của nàng ta, bảy tám phần mười chính là đã đem bản thân xem thường đến không thương tiếc gì rồi."
Ngụy Diệp Ly cau mày: "Ý của huynh là ... "
Ngụy Vân Lan nói: "Nàng ấy ở Bắc Huyền, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa cưng chiều chẳng thua kém gì vương thân quý tộc, lớn lên lại nam chinh bắc phạt giúp đế cơ đoạt vị giành ngôi, phong quan vô hạn, vinh hoa phú quý phải nói là vô vàn không đếm xuể. Nếu để đổi lại ngươi, trong chớp mắt tất cả những thứ đó đều bị người tước đoạt, công sức bỏ ra đều bị người chà đạp ở dưới chân, tâm tư lý tưởng đều bị người móp méo gán cho tội danh mưu phản phải xử tội tử hình, vậy ngươi đối với cuộc sống này, với bản thân ngươi còn đặt niềm tin không?"
Ngụy Diệp Ly: "..."
Ngụy Vân Lan khẽ liếc nhìn nàng một chút rồi lại nói: "Ta sẽ đặt một ví dụ khá nhé. Nếu như một lòng một dạ báo ân báo quốc nhưng quốc gia của ngươi lại một lòng một dạ muốn ngươi chết không toàn thây, ngươi ôm hận lưu lạc tha hương, đối với cố quốc có còn hi vọng?"
Ngụy Diệp Ly lắc đầu khẳng định: "Tuyệt đối không. Hận a."
Ngụy Vân Lan nói: "Không thể hận! Bởi vì trong lòng ngươi lại cứ canh cánh một nỗi niềm là báo ân báo quốc thì phải làm sao?"
Ngụy Diệp Ly cảm thấy vô cùng khó chịu: "Chậc! Vậy thì cứ chết đi cho rồi không phải còn tốt hơn sao?!"
Ngụy Vân Lan ở sống mũi nàng khẽ gõ một cái, cười nói: "Chính là như vậy a. Bây giờ đã hiểu chưa?"
Ngụy Diệp Ly nói: "Ca, ngươi làm sao lại hiểu tâm tư của Dương Ngọc Thấu đến vậy? Có phải liên quan đến thần khí Sơn Hà chùy trong tay ngươi không?"
Ngụy Vân Lan cười: "Không liên quan a. Nếu thật sự chỉ vì là chủ nhân thần khí mà có thể tâm linh tương thông thì những gì Thục Hoàng nghĩ, vi huynh há không phải cũng nên biết rõ hay sao?"
Ngụy Diệp Ly lại nói: "Vậy .... huynh đối với Thục Hoàng sở tại có đánh giá gì?"
Ngụy Vân Lan bật cười: "Hắn? Còn non lắm."
Lần này Ngụy Diệp Ly cũng cười, cơ hồ đối với đánh giá kia rất là đồng tình: "Ta nghe nói hắn là ở trong lăng mộ 13 năm lận a, ra ngoài không ngốc mới lạ!"
"Hắn không ngốc!" Ngụy Vân Lan lại nói: "Ngược lại còn rất thông minh. Có điều, kinh nghiệm chưa đủ nhiều, dã tâm chưa đủ lớn. 13 năm này quả thực cướp đi không ít cơ hội gọt giũa. Tiếc thay cho một viên bảo ngọc."
Ngụy Diệp Ly chau mày. Trước giờ trong miệng ca ca, có thể nhận hai từ "bảo ngọc" cũng chỉ có hai người. Một người là tâm phúc bên cạnh hắn. Một người chính là Dương Ngọc Thấu của Bắc Huyền. Không ngờ đến cả cái tên chui ra từ hầm mộ kia cũng có thể được gọi là ngọc quý?!
Ngụy Vân Lan thong thả uống xong chén trà, sau đó đứng dậy, nói: "Ngươi đối với tên thế tử kia có chuyện gì thì tự mình giải quyết sớm đi. Hai ngày sau chúng ta sẽ hồi kinh."
Ngụy Diệp Ly ngạc nhiên: "Sớm vậy?"
Ngụy Vân Lan nói: "Mục đích đã hoàn thành. Ở lại đây lâu chưa chắc đã có lợi."
Dù gì cũng đã biết được tung tích của người mình muốn tìm.
Ngụy Diệp Ly mạnh mẽ thở ra. Còn tưởng được ở đây chơi thêm ít bữa.
Ngụy Vân Lan sau đó liền quay người đi vào trong nội thất, thay một bộ dạ hành (*y phục hành động vào ban đêm đi), không một tiếng động, xé gió phóng ra ngoài.
Trong 'thiên lao' hình bộ, Dương Dạ Lan đang cẩn trọng xem xét chi tiết bức họa đồ. Hải quân của Thục quốc tuy rằng mấy năm nay không ngừng được củng cố nhưng mà nếu như muốn đánh với hải quân được rèn luyện chuyên nghiệp như ở nam thành e rằng hơi khó nắm chắc phần thắng, nếu có thắng chỉ sợ thương vong không phải số ít. Đó là còn chưa nói tới đánh thủy chiến, ở dưới nước kia có cái gì, không ai có thể nói trước được. Đường đi nước bước vẫn nên chuẩn bị lỹ lưỡng. Nửa tháng thời gian quả thực có hơi gấp nhưng phải khiến cho nó khả thi.
Dương Dạ Lan ưỡng người thở dài một chút, sau đó chợt cảm thấy một luồng hàn khí chạy dọc sống lưng. Liền cảnh giác đứng dậy quan sát xung quanh một lượt, không quên sắp xếp lại đồ vật trên bàn.
"Ngự sử đại nhân!" Một viên quản ngục hớt hả từ bên ngoài chạy vào, hai tay ôm quyền, đến trước mặt Dương Dạ Lan nói: "Bên ngoài kia có một hắc y nhân .... "
Hắn còn chưa nói hết câu thì nguồ kia đã đến, vỗ vỗ vai hắn hai cái.
Dương Dạ Lan dè dặt nói: "Không sao. Ra ngoài đi. Đừng kinh động!"
Đợi khi quản ngục đi rồi, người kia mới từ từ ngẩn mặt cười nói: "Lâu rồi không gặp!"
Dương Dạ Lan cũng cười đáp lễ: "Lâu rồi không gặp! Thái tử gia."
Ngụy Vân Lan ủy dị nhìn nàng: "Dạ Lan? Dương thừa tướng xem ra đối với tên tự của ta rất có hứng thú nhỉ?"
Dương Dạ Lan cười khẩy, lạnh lùng nói: "Điện hạ tới Thục quốc chưa được một ngày đã đối với đường đi nước bước trong vương thành nắm rõ như vậy, quả thực là đến để cầu hòa sao?!"
Ngụy Vân Lan ngang nhiên nói: "Tất nhiên không phải để cầu hòa. Ta đặc biệt đến là để gặp nàng."
Dương Dạ Lan nhún vai cười khẩy: "Gặp rồi!"
Sau đó thì sao?
Ngụy Vân Lan ý cười càng lúc càng rõ nét, đối với người trước mặt cứ như là cố nhân vạn dặm tương phùng, ánh nhìn 'lưu luyến' đến mức khiến người ta sởn hết cả gai óc.
Nếu là trước đây, Dương Dạ Lan đối với tên bệnh hoạn này tuyệt đối không cần thiết phải kiêng dè, nhưng mà bây giờ một là không có nội lực hai là đang phải giấu mình, vô luận thế nào cũng là bất lợi, trước mắt chỉ có thể thoái lui vài bước, lãnh tĩnh nói: "Thái tử điện hạ nửa đêm xông vào thiên lao, thực không sợ sẽ bị bắt vào đây luôn sao?"
Ngụy Vân Lan cười khẩy lại đi thêm hai bước: "Sợ a. Là sợ thiên lao tốt như vậy không đứng được bao lâu thôi!"
Câu kia vừa dứt, đáy mắt Ngụy Vân Lan thoáng cái lạnh băng, liền lập tức dừng bước cũng điều chỉnh âm giọng: "Hóa ra nàng đã biết ta sẽ tới, nên mới đặt biệt bày sẵn cái này đợi ta?!"
Âm hàn song sắc có đặt một số cơ quan 'nho nhỏ' a.
Dương Dạ Lan nhún vai. Đúng đó thì sao? Ngươi có ngon thì nhào dô.
Ngụy Vân Lan ủy khuất nói: "Hayda! Thật là oan uổng quá! Ta đến đây lần này hoàn toàn không có ý xấu đối với Thục quốc, càng không có suy nghĩ sẽ đến để vạch mặt nàng. Nàng đối với ta có cần phải tuyệt tình vậy không?"
Dương Dạ Lan lạnh lùng nói: "Vậy thái tử điện hạ đến đây để làm gì?"
Ta cũng rất tò mò a.
Ngụy Vân Lan nói: "Ta hi vọng nàng có thể đến Đại Khải, làm thừa tướng!"
Dương Dạ Lan bậc cười: "Vậy hẳn là phải khiến cho điện hạ thất vọng rồi."
Ngụy Vân Lan nói: "Phong Cẩn Du đó tư chất không sai, nội công cũng không tệ, nhưng mà lại thiếu kinh nghiệm thiếu dã tâm lại còn mềm lòng, nàng ở Thục quốc sẽ không thể phát huy hết tài năng thiên phú của mình. Hơn nữa, với thân phận của nàng cùng với quan hệ Thục - Huyền, nàng chẵng lẽ không sợ một khi thân phận bại lộ sẽ mang vạ sát thân sao?"
Dù gì Bắc Huyền cùng với Đại Thục từng vì chiến sự trước đó mà xảy ra mâu thuẫn tuy không đến mức cạch mặt nhưng vẫn là không thể ngồi chung một thuyền, nếu như để đám đại thần ngoài kia biết nguyên thừa tướng của Bắc Huyền quốc che giấu thân phận đến Thục quốc làm quan trong triều không biết có thể nói ra những lời gì.
Dương Dạ Lan cười thầm: kỳ thực lúc trước có hơi sợ, nhưng mà lúc này thì không, lãnh tĩnh nói: "Chuyện của ta không phiền điện hạ nhọc lòng. Nếu như điện hạ đến Thục quốc chỉ có vậy, hẳn là phải tay trắng trở về rồi."
Ngụy Vân Lan lại nói: "Nàng thật sự không muốn đi? Kỳ Tức độc trên người cũng không muốn giải?"
Dương Dạ Lan dứt khoác: "Không đi!"
"Nếu như tâm ý nàng đã quyết, ta cũng không nỡ ép buộc. Chỉ cần nàng hồi tâm chuyển ý, Đại Khải ta nhất định sẽ không bạc đãi nàng."
Dương Dạ Lan không thèm để ý.
Đợi khi hắn rời khỏi, vị khách thứ ba mới từ trong bóng tối bước ra ngoài.
Nam tử nhìn qua thân hình đơn bạc (*kiểu ma ốm lâu ngày không khỏi), ở dưới mắt u u đen đen hõm sâu một đoạn, sắc mặt trắng đến nhợt nhạt, tóc đen thả dài vươn trên vai, vũ y (*y phục có thêm thắc lông thú) khoác cao đến tận cổ. Nơi cổ tay đeo một sợi dây đan tinh tế nhưng cũng đã sờn màu. Nam tử lấy hơi nhè nhẹ thổi bọt nước trong chung trà, đợi làn khói nóng tan dần mới điềm nhiên uống một ngụm, hồi lâu sau mới thong thả nói: "Nếu đã không có nội lực, vậy lại càng thú vị."
Ngụy Diệp Ly bĩu môi "hừ" lạnh một tiếng: "Chẳng qua cũng chỉ là một người bình thường. Nói không chừng cũng chỉ là ăn may."
Ngụy Vân Lan cười khẽ: "Ăn may? Ăn may lại có thể khiến cho ngươi chưa đánh mà đã thua không còn một manh giáp, nếu thực sự là bản lĩnh thì Đại Khải không phải vong diệt từ lâu rồi sao?"
Ngụy Diệp Ly nghe nói sắc diện có chút thay đổi, lập tức nhận thức mình vừa nãy ấu trĩ thế nào, liền sửa lời: "Vậy huynh nghĩ hắn có phải là Dương Ngọc Thấu?"
Ngụy Vân Lan khóe miệng cong lên một chút, đặt chung trà lại lên bàn, nói: "Không phải nghĩ, mà là xác định. Nàng ấy dù cho có hóa thành tro vi huynh cũng có thể nhận ra. Đến Thục quốc nhậm chức cũng không biết cẩn trọng, ngay cả dịch dung thuật cũng không dùng, đối với hành vi này của nàng ta, bảy tám phần mười chính là đã đem bản thân xem thường đến không thương tiếc gì rồi."
Ngụy Diệp Ly cau mày: "Ý của huynh là ... "
Ngụy Vân Lan nói: "Nàng ấy ở Bắc Huyền, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa cưng chiều chẳng thua kém gì vương thân quý tộc, lớn lên lại nam chinh bắc phạt giúp đế cơ đoạt vị giành ngôi, phong quan vô hạn, vinh hoa phú quý phải nói là vô vàn không đếm xuể. Nếu để đổi lại ngươi, trong chớp mắt tất cả những thứ đó đều bị người tước đoạt, công sức bỏ ra đều bị người chà đạp ở dưới chân, tâm tư lý tưởng đều bị người móp méo gán cho tội danh mưu phản phải xử tội tử hình, vậy ngươi đối với cuộc sống này, với bản thân ngươi còn đặt niềm tin không?"
Ngụy Diệp Ly: "..."
Ngụy Vân Lan khẽ liếc nhìn nàng một chút rồi lại nói: "Ta sẽ đặt một ví dụ khá nhé. Nếu như một lòng một dạ báo ân báo quốc nhưng quốc gia của ngươi lại một lòng một dạ muốn ngươi chết không toàn thây, ngươi ôm hận lưu lạc tha hương, đối với cố quốc có còn hi vọng?"
Ngụy Diệp Ly lắc đầu khẳng định: "Tuyệt đối không. Hận a."
Ngụy Vân Lan nói: "Không thể hận! Bởi vì trong lòng ngươi lại cứ canh cánh một nỗi niềm là báo ân báo quốc thì phải làm sao?"
Ngụy Diệp Ly cảm thấy vô cùng khó chịu: "Chậc! Vậy thì cứ chết đi cho rồi không phải còn tốt hơn sao?!"
Ngụy Vân Lan ở sống mũi nàng khẽ gõ một cái, cười nói: "Chính là như vậy a. Bây giờ đã hiểu chưa?"
Ngụy Diệp Ly nói: "Ca, ngươi làm sao lại hiểu tâm tư của Dương Ngọc Thấu đến vậy? Có phải liên quan đến thần khí Sơn Hà chùy trong tay ngươi không?"
Ngụy Vân Lan cười: "Không liên quan a. Nếu thật sự chỉ vì là chủ nhân thần khí mà có thể tâm linh tương thông thì những gì Thục Hoàng nghĩ, vi huynh há không phải cũng nên biết rõ hay sao?"
Ngụy Diệp Ly lại nói: "Vậy .... huynh đối với Thục Hoàng sở tại có đánh giá gì?"
Ngụy Vân Lan bật cười: "Hắn? Còn non lắm."
Lần này Ngụy Diệp Ly cũng cười, cơ hồ đối với đánh giá kia rất là đồng tình: "Ta nghe nói hắn là ở trong lăng mộ 13 năm lận a, ra ngoài không ngốc mới lạ!"
"Hắn không ngốc!" Ngụy Vân Lan lại nói: "Ngược lại còn rất thông minh. Có điều, kinh nghiệm chưa đủ nhiều, dã tâm chưa đủ lớn. 13 năm này quả thực cướp đi không ít cơ hội gọt giũa. Tiếc thay cho một viên bảo ngọc."
Ngụy Diệp Ly chau mày. Trước giờ trong miệng ca ca, có thể nhận hai từ "bảo ngọc" cũng chỉ có hai người. Một người là tâm phúc bên cạnh hắn. Một người chính là Dương Ngọc Thấu của Bắc Huyền. Không ngờ đến cả cái tên chui ra từ hầm mộ kia cũng có thể được gọi là ngọc quý?!
Ngụy Vân Lan thong thả uống xong chén trà, sau đó đứng dậy, nói: "Ngươi đối với tên thế tử kia có chuyện gì thì tự mình giải quyết sớm đi. Hai ngày sau chúng ta sẽ hồi kinh."
Ngụy Diệp Ly ngạc nhiên: "Sớm vậy?"
Ngụy Vân Lan nói: "Mục đích đã hoàn thành. Ở lại đây lâu chưa chắc đã có lợi."
Dù gì cũng đã biết được tung tích của người mình muốn tìm.
Ngụy Diệp Ly mạnh mẽ thở ra. Còn tưởng được ở đây chơi thêm ít bữa.
Ngụy Vân Lan sau đó liền quay người đi vào trong nội thất, thay một bộ dạ hành (*y phục hành động vào ban đêm đi), không một tiếng động, xé gió phóng ra ngoài.
Trong 'thiên lao' hình bộ, Dương Dạ Lan đang cẩn trọng xem xét chi tiết bức họa đồ. Hải quân của Thục quốc tuy rằng mấy năm nay không ngừng được củng cố nhưng mà nếu như muốn đánh với hải quân được rèn luyện chuyên nghiệp như ở nam thành e rằng hơi khó nắm chắc phần thắng, nếu có thắng chỉ sợ thương vong không phải số ít. Đó là còn chưa nói tới đánh thủy chiến, ở dưới nước kia có cái gì, không ai có thể nói trước được. Đường đi nước bước vẫn nên chuẩn bị lỹ lưỡng. Nửa tháng thời gian quả thực có hơi gấp nhưng phải khiến cho nó khả thi.
Dương Dạ Lan ưỡng người thở dài một chút, sau đó chợt cảm thấy một luồng hàn khí chạy dọc sống lưng. Liền cảnh giác đứng dậy quan sát xung quanh một lượt, không quên sắp xếp lại đồ vật trên bàn.
"Ngự sử đại nhân!" Một viên quản ngục hớt hả từ bên ngoài chạy vào, hai tay ôm quyền, đến trước mặt Dương Dạ Lan nói: "Bên ngoài kia có một hắc y nhân .... "
Hắn còn chưa nói hết câu thì nguồ kia đã đến, vỗ vỗ vai hắn hai cái.
Dương Dạ Lan dè dặt nói: "Không sao. Ra ngoài đi. Đừng kinh động!"
Đợi khi quản ngục đi rồi, người kia mới từ từ ngẩn mặt cười nói: "Lâu rồi không gặp!"
Dương Dạ Lan cũng cười đáp lễ: "Lâu rồi không gặp! Thái tử gia."
Ngụy Vân Lan ủy dị nhìn nàng: "Dạ Lan? Dương thừa tướng xem ra đối với tên tự của ta rất có hứng thú nhỉ?"
Dương Dạ Lan cười khẩy, lạnh lùng nói: "Điện hạ tới Thục quốc chưa được một ngày đã đối với đường đi nước bước trong vương thành nắm rõ như vậy, quả thực là đến để cầu hòa sao?!"
Ngụy Vân Lan ngang nhiên nói: "Tất nhiên không phải để cầu hòa. Ta đặc biệt đến là để gặp nàng."
Dương Dạ Lan nhún vai cười khẩy: "Gặp rồi!"
Sau đó thì sao?
Ngụy Vân Lan ý cười càng lúc càng rõ nét, đối với người trước mặt cứ như là cố nhân vạn dặm tương phùng, ánh nhìn 'lưu luyến' đến mức khiến người ta sởn hết cả gai óc.
Nếu là trước đây, Dương Dạ Lan đối với tên bệnh hoạn này tuyệt đối không cần thiết phải kiêng dè, nhưng mà bây giờ một là không có nội lực hai là đang phải giấu mình, vô luận thế nào cũng là bất lợi, trước mắt chỉ có thể thoái lui vài bước, lãnh tĩnh nói: "Thái tử điện hạ nửa đêm xông vào thiên lao, thực không sợ sẽ bị bắt vào đây luôn sao?"
Ngụy Vân Lan cười khẩy lại đi thêm hai bước: "Sợ a. Là sợ thiên lao tốt như vậy không đứng được bao lâu thôi!"
Câu kia vừa dứt, đáy mắt Ngụy Vân Lan thoáng cái lạnh băng, liền lập tức dừng bước cũng điều chỉnh âm giọng: "Hóa ra nàng đã biết ta sẽ tới, nên mới đặt biệt bày sẵn cái này đợi ta?!"
Âm hàn song sắc có đặt một số cơ quan 'nho nhỏ' a.
Dương Dạ Lan nhún vai. Đúng đó thì sao? Ngươi có ngon thì nhào dô.
Ngụy Vân Lan ủy khuất nói: "Hayda! Thật là oan uổng quá! Ta đến đây lần này hoàn toàn không có ý xấu đối với Thục quốc, càng không có suy nghĩ sẽ đến để vạch mặt nàng. Nàng đối với ta có cần phải tuyệt tình vậy không?"
Dương Dạ Lan lạnh lùng nói: "Vậy thái tử điện hạ đến đây để làm gì?"
Ta cũng rất tò mò a.
Ngụy Vân Lan nói: "Ta hi vọng nàng có thể đến Đại Khải, làm thừa tướng!"
Dương Dạ Lan bậc cười: "Vậy hẳn là phải khiến cho điện hạ thất vọng rồi."
Ngụy Vân Lan nói: "Phong Cẩn Du đó tư chất không sai, nội công cũng không tệ, nhưng mà lại thiếu kinh nghiệm thiếu dã tâm lại còn mềm lòng, nàng ở Thục quốc sẽ không thể phát huy hết tài năng thiên phú của mình. Hơn nữa, với thân phận của nàng cùng với quan hệ Thục - Huyền, nàng chẵng lẽ không sợ một khi thân phận bại lộ sẽ mang vạ sát thân sao?"
Dù gì Bắc Huyền cùng với Đại Thục từng vì chiến sự trước đó mà xảy ra mâu thuẫn tuy không đến mức cạch mặt nhưng vẫn là không thể ngồi chung một thuyền, nếu như để đám đại thần ngoài kia biết nguyên thừa tướng của Bắc Huyền quốc che giấu thân phận đến Thục quốc làm quan trong triều không biết có thể nói ra những lời gì.
Dương Dạ Lan cười thầm: kỳ thực lúc trước có hơi sợ, nhưng mà lúc này thì không, lãnh tĩnh nói: "Chuyện của ta không phiền điện hạ nhọc lòng. Nếu như điện hạ đến Thục quốc chỉ có vậy, hẳn là phải tay trắng trở về rồi."
Ngụy Vân Lan lại nói: "Nàng thật sự không muốn đi? Kỳ Tức độc trên người cũng không muốn giải?"
Dương Dạ Lan dứt khoác: "Không đi!"
"Nếu như tâm ý nàng đã quyết, ta cũng không nỡ ép buộc. Chỉ cần nàng hồi tâm chuyển ý, Đại Khải ta nhất định sẽ không bạc đãi nàng."
Dương Dạ Lan không thèm để ý.
Đợi khi hắn rời khỏi, vị khách thứ ba mới từ trong bóng tối bước ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.