Thừa Tướng Đại Nhân Còn Không Gả Cho Trẫm?!
Chương 64: Giữ mạng bỏ thành
Tương Như
04/08/2019
Lão thành chủ đơn độc đứng trên cổng thành.
Dân quân thành Kinh Thủy tuy nói là hơn 6 ngàn nhưng gần 3 ngàn là lão bá tánh quanh năm trồng lúa, 1 ngàn là thanh niên bất đắc dĩ phải tòng quân, quân chính quy tính ra chỉ có hơn 2 ngàn.
Lão liên tưởng đến cảnh tượng Kinh Thủy thành hai ngày sau chính trực chiến loạn, đầy đất hẳn sẽ là tử thi máu tanh, chung quanh đều là tường đổ, ngoại ô bách thảo uể oải, vạn mộc tiều tụy, ngay cổng thành chỗ này, không nghĩ nhiều chính là thủ cấp của lão, gia quyến hơn 30 người cũng đừng mong sống sót. Đang yên đang ổn đột nhiên trở thành huyết trì hầm thây (*hồ máu hầm xác).
Lão thành chủ còn chưa kịp hoàn hồn, liền nghe được một trận dị vang, ngẩng đầu, thấy cách đó không xa một gốc cây anh đào đang trổ hoa rất đẹp. Kinh Thủy thành mùa này hoa đào trổ nhiều cùng lúc với mùa lễ hội, đáng lý ra nên là vui cười hạnh phúc, giờ khắc này lại tan tác hãi hùng.
Dưới gốc anh đào, có hai nhân ảnh, một trắng một đen. Bạch y nhân vừa gãy lên một cầm khúc, âm điệu réo rắc vút cao mà ngay sau cầm khúc đó, lấy y làm trung tâm, xung quanh một thước (1/3m), có 12 người cơ thể lập tức nổ tung ra.
Đúng. Là nổ tung ra!
Máu tươi, cùng nội tạng, tứ chi bách hài đều không nguyên vẹn, cứ như vậy nổ tung rơi vãi đầy đất.
Bá tính trong thành trước cảnh tượng đó, ngay cả tiếng hét cũng bị nghẹn lại ở cổ họng, gần như chết đứng.
Lão thành chủ phát tởm tột cùng, khi lão kịp phản ứng lí do mình nên rời khỏi chỗ này, thì hai chân đã tự dẫn lão bước xuống bên dưới.
Bên dưới kia là bá tính của Kinh Thủy thành, là con dân của lão.
Trong lòng lão còn lưu lại cảm giác sợ hãi không thôi, chợt nghe cách đó không xa bạch y nhân nhè nhẹ cất lên giọng nói: "Chạy nữa đi!"
Ai dám chạy.
Mà lão thành chủ ngay lúc này hai chân cũng lập tức nhũn ra, run lẩy bẩy.
Bạch y nhân chầm chậm cất bước đến gần lão. Gió xuân đột nhiên lạnh lẽo thổi phần phật mang theo mùi máu tanh, mỗi bước chân nàng đi qua đều là đạp lên thi cốt, nhuộm phía dưới bạch y thành một màu đen rùng rợn.
Nàng hai tay ôm đàn, giọng điệu pha chút ý cười, nhỏ tiếng nói: "Lão thành chủ có nên cảm ơn ta?"
"..."
Cảm ... cảm ơn?
Bạch y nhân nhẹ giọng nói tiếp: "Hạ lệnh tập trung tất cả nhân khẩu trong thành đến đây. Vắng mặt một người, không cần đợi đến hai ngày sau, ta liền đồ thành (*tàn sát một thành). Thế nào?"
Lão thành chủ tim treo trên cuốn họng. Ngữ .... ngữ khí này chính là muốn mạng người a.
Bạch y nhân mắt phượng khẽ nâng, lười biếng nhìn lão thành chủ, nghiên đầu, nhướn mày một cái.
Lão thành chủ đứng đối diện nàng, run sợ không ngừng, bất giác hét lên thảm thiết:
"Lập, lập tức phát lệnh tập trung, phát lệnh tập trungggggg!!"
.
"Trốn?!" Ngụy Vân Lan cơ hồ cười một chút: "Người trong Kinh Thủy thành toàn bộ đều trốn?"
Phó Kỳ lặp lại lời tiền phương hồi báo: "Quả thật là vậy. Người trong Kinh Thủy thành trong đêm chia là ba đường ra ngoài, trên người ai cũng mang theo tay nải. E là thật sự muốn bỏ thành rồi."
Ngụy Vân Lan nhướn mày hỏi: "Số lượng bao nhiêu?"
"Số lượng lên đến hơn ngàn người rồi."
Ngụy Vân Lan suy nghĩ một lát.
Phó Kỳ nói tiếp: "Cứ tưởng bọn chúng còn chống đỡ thêm mấy ngày nữa, không ngờ lại muốn bỏ thành. Tại sai lại ..... A, thần biết rồi. Kinh Thủy thành hết lương rồi."
Ngụy Vân Lan lại hỏi: "Hết lương? Chuyện xảy ra khi nào?"
"Đã gần nửa tháng. Chuyện là người chúng ta trà trộn vào thành nửa tháng trước mật báo, kho lương của Kinh Thủy trong một đêm đột nhiên bốc cháy, bọn chúng đã cho người điều tra nhưng không có kết quả cũng không tra ra là do ai làm. Lương thực còn lại trong thành hiện tại cùng lắm chống đỡ được một tháng, nhưng nếu chiến sự xảy ra, cầm cự không quá năm ngày. Chủ công, người thấy sao? Có cần tập trung binh mã truy sát bọn chúng, nhân lúc đoạt lấy thành trì không?"
Ngụy Vân Lan nói: "Không vội. Tin tức kia cũng là người ở trong thành báo về?"
"Phải. Cả người ở trong thành lẫn quân tiền phương đều nói y như nhau."
Ngụy Vân Lan lại hỏi: "Vậy, 'người trong thành' hắn ở đâu, ta có gặp hắn được không?"
Phó Kỳ nói: "Chủ công, người quên rồi sao, lúc trước phái người đi Kinh Thủy đã căn dặn trước khi quân ta công thành không được rời thành nửa bước. Người của chúng ta chỉ có thể thông qua phi điểu truyền tin. Thần cũng đã khảo nghiệm nét chữ cùng ký hiệu, không thể sai. Huống hồ, còn có tiền phương tận mắt nhìn thấy, khôgn sai được đâu."
Ngụy Vân Lan hạ mi "hưmmm" dài một tiếng, nhìn thoáng qua thong thả không vội vàng.
Phó Kỳ lại hơi nôn nóng: "Chủ công?"
Ngụy Vân Lan rốt cuộc mới nói: "Đi về hướng nào?"
"Tây bắc, hướng đến thành Trần Thương."
Ngụy Vân Lan lần này thậm chí còn không thèm ngồi, trực tiếp nằm trên án, nói: "Truyền lệnh binh sĩ nghỉ ngơi một đêm. Ngươi cũng về lều nghỉ ngơi đi."
"Chủ công?"
Ngụy Vân Lan nói: "Với tốc độ này ngày mai là dọn sạch nhỉ? Tốt. Tốt." Y nói xong liền kéo chăn cao đến tận cổ.
Phó Kỳ càng khồn hiểu, nghẹn nửa ngày trời mới nói: "Chủ công?"
Ngụy Vân Lan nói: "Ngày mai ngươi cùng ta trở về Tây châu*, giao chỗ này cùng binh phù cho Hàn Thoại. Ngày mốt như hẹn để Hàn tướng quân dẫn binh tiến vào Kinh Thủy."
* là một châu lớn của Đại Khải, phần lớn binh mã của Ngụy Vân Lan lần này đều đóng ở đại doanh Tây châu, trong một châu có nhiều thành, mỗi thành có một thành chủ hoặc thái thú trong coi.
Híp mắt thấy Phó Kỳ còn điều thắc mắc, Ngụy Vân Lan bèn nói thêm: "Chỉ cần Trần Thương mở cổng thành, coi như đồng phạm. Ngươi giúp ta nghĩ, 5 ngàn quân, làm sao giữ được hai thành?"
Phó Kỳ nghe nói liền tỉnh ngộ, lập tức ôm quyền "Vâng!" một tiếng, lui ra.
Ngụy Vân Lan nhìn bóng lưng của hắn, nghĩ một lát: "Phó Kỳ trí mà không kiêu, dũng mà không lỗ mãng, đáng để trọng dụng. Còn Hàn Thoại .... xem ra cũng nên cho hắn thên cơ hội."
.
Trần Thương, bãi bồi 50 dặm, đoàn người di chuyển từ Kinh Thủy thành nửa đêm dừng chân trong một doanh trại cũ "bị bỏ hoang" ở đây. Kỳ lạ ở chỗ, "doanh trại cũ" còn để lại một ít bếp lò, một ít lương khô, còn có vài lu nước đầy ắp, còn một ít củi khô cho 6 ngàn người sưởi ấm.
"Chủ nhân." Hắc y nam nhân hướng bạch y nhân đang đứng phía trước nhẹ giọng nói: "Binh quyền Đại Khải đã giao lại cho Hàn Thoại. Người của Ngụy Diên cũng đã lui về đại doanh ở Tây châu."
*Ngụy Vân Lan tên Diên, tự Vân Lan.
Bạch y nhân nói: "Kinh Thủy thành không mất công sức đoạt được còn có hảo cớ để tiến đánh Trần Thương. Thành Trần Thương quân hơn 10 ngàn, nếu đem so với Kinh Thủy lớn mạnh gấp đôi, không về Tây châu chỉnh đốn binh mã, chỉ sợ mồi to khó nuốt. Còn Hàn Thoại, họ Hàn này là kẻ thất phu, hiểu một chút binh pháp, đánh thắng một vài trận cỏn con thì tùy tiện cho mình là lợi hại, hành sự lỗ mãng còn tự cao. Ngụy Diên giao binh phù cho hắn chỉ sợ còn có ý đồ khác, không được lơ là. Nói với bên kia cũng nên cẩn trọng."
"Vâng!" Hắc y nam nhân ôm quyền lãnh ý, hắn nói: "Chủ nhân, còn có một chuyện, vừa rồi lão thành chủ thành Kinh Thủy nhờ thuộc hạ nói với người, ngỏ ý muốn cùng chủ nhân nói chuyện."
Bạch y nhân khẽ nghiên đầu, một nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối, nửa còn lại, mắt phượng liếc sắc lẹm liếc nhìn hắc y nhân, nhướn mày: "Lão nhân gia già rồi không sợ chết à?"
Nàng dùng bạo lực cưỡng ép dân chúng bỏ thành, nói là mình đã hạ độc vào trong nước đã từ nửa tháng trước, bây giờ dân chúng trong thành ai ai cũng đều trúng kịch độc, nếu như không tuân, chỉ cần nàng kích độc bạo phát, hậu quả sẽ như 12 người kia, thịt nát xương tan, chết không toàn thây. Thể loại biến thái khát máu như này, dù cho là thanh niên hay lão thành đều không khỏi khiếp sợ, dọc đường người người đều hướng bạch y nhân tốt nhất tránh xa, sợ hắn nổi cơn điên lại tàn sát. Mà lúc này lão thành chủ lại ngỏ ý muốn gặp, đúng là hơi ngoài dự tính.
Hắc y nhân nói: "Suốt chặn đường lão đều nhìn chủ nhân, thái độ giống như nhận ra gì đó, muốn mở miệng xác nhận nhưng lại không dám. Lúc nãy người đến báo tin, thái độ cũng rất thành khẩn, không phải là giả cũng không phải cố gượng. Chủ nhân, người nói xem."
Bạch y nhân quay hẳn người lại, tóc đen cùng bạch y bị gió cuộn thành một đoàn, lụa che mặt ép sát vào ngũ quan tinh tế, ánh mắt xuất thần lãnh khốc cùng kiêu ngạo, thong thả nói: "Ta đến gặp lão."
Nàng nói liền ung dung cất bước đi đến doanh trại cũ đã biến thành nơi tị nạn kia.
Dân chúng trông thấy nàng bạch y phiêu phiêu đi đến, sóng lưng đột nhiên có cơn gió lạnh thổi qua, bất giác run rẩy, không dám đối diện, trong đêm vốn co cụm một chỗ cho ấm bấy giờ liền tự giác tách ra, tránh xa năm mười thước, không dám ngán đường. Mà bạch y nhân cũng không thèm để tâm, trực tiếp đi đến chỗ của lão thành chủ thành Kinh Thủy.
"Nghe nói lão nhân gia muốn gặp ta, không biết là có chuyện gì?"
Lão thành chủ đang loay hoay cùng một tốp trung niên lão thành, có vẻ như là đang bàn bạc chính sự, thấy bạch y nhân bước vào không khỏi kinh ngạc, vốn ngồi vị trí "chủ tọa" vội vàng đứng lên. Những người xung quanh cũng đồng loạt đứng thẳng, hướng bạch y nhân đối diện, sắc mặt ai nấy căng thẳng vô cùng.
Bạch y nhân nâng mi mắt, nói: "Xem ra không đúng lúc nhỉ? Vậy ta đi trước."
Bạch y nhân nói liền quay đầu trở ra, ai ngờ chưa đi được nửa bước liền nghe thấy gì đó không đúng: "Ân công xin dừng bước."
Dân quân thành Kinh Thủy tuy nói là hơn 6 ngàn nhưng gần 3 ngàn là lão bá tánh quanh năm trồng lúa, 1 ngàn là thanh niên bất đắc dĩ phải tòng quân, quân chính quy tính ra chỉ có hơn 2 ngàn.
Lão liên tưởng đến cảnh tượng Kinh Thủy thành hai ngày sau chính trực chiến loạn, đầy đất hẳn sẽ là tử thi máu tanh, chung quanh đều là tường đổ, ngoại ô bách thảo uể oải, vạn mộc tiều tụy, ngay cổng thành chỗ này, không nghĩ nhiều chính là thủ cấp của lão, gia quyến hơn 30 người cũng đừng mong sống sót. Đang yên đang ổn đột nhiên trở thành huyết trì hầm thây (*hồ máu hầm xác).
Lão thành chủ còn chưa kịp hoàn hồn, liền nghe được một trận dị vang, ngẩng đầu, thấy cách đó không xa một gốc cây anh đào đang trổ hoa rất đẹp. Kinh Thủy thành mùa này hoa đào trổ nhiều cùng lúc với mùa lễ hội, đáng lý ra nên là vui cười hạnh phúc, giờ khắc này lại tan tác hãi hùng.
Dưới gốc anh đào, có hai nhân ảnh, một trắng một đen. Bạch y nhân vừa gãy lên một cầm khúc, âm điệu réo rắc vút cao mà ngay sau cầm khúc đó, lấy y làm trung tâm, xung quanh một thước (1/3m), có 12 người cơ thể lập tức nổ tung ra.
Đúng. Là nổ tung ra!
Máu tươi, cùng nội tạng, tứ chi bách hài đều không nguyên vẹn, cứ như vậy nổ tung rơi vãi đầy đất.
Bá tính trong thành trước cảnh tượng đó, ngay cả tiếng hét cũng bị nghẹn lại ở cổ họng, gần như chết đứng.
Lão thành chủ phát tởm tột cùng, khi lão kịp phản ứng lí do mình nên rời khỏi chỗ này, thì hai chân đã tự dẫn lão bước xuống bên dưới.
Bên dưới kia là bá tính của Kinh Thủy thành, là con dân của lão.
Trong lòng lão còn lưu lại cảm giác sợ hãi không thôi, chợt nghe cách đó không xa bạch y nhân nhè nhẹ cất lên giọng nói: "Chạy nữa đi!"
Ai dám chạy.
Mà lão thành chủ ngay lúc này hai chân cũng lập tức nhũn ra, run lẩy bẩy.
Bạch y nhân chầm chậm cất bước đến gần lão. Gió xuân đột nhiên lạnh lẽo thổi phần phật mang theo mùi máu tanh, mỗi bước chân nàng đi qua đều là đạp lên thi cốt, nhuộm phía dưới bạch y thành một màu đen rùng rợn.
Nàng hai tay ôm đàn, giọng điệu pha chút ý cười, nhỏ tiếng nói: "Lão thành chủ có nên cảm ơn ta?"
"..."
Cảm ... cảm ơn?
Bạch y nhân nhẹ giọng nói tiếp: "Hạ lệnh tập trung tất cả nhân khẩu trong thành đến đây. Vắng mặt một người, không cần đợi đến hai ngày sau, ta liền đồ thành (*tàn sát một thành). Thế nào?"
Lão thành chủ tim treo trên cuốn họng. Ngữ .... ngữ khí này chính là muốn mạng người a.
Bạch y nhân mắt phượng khẽ nâng, lười biếng nhìn lão thành chủ, nghiên đầu, nhướn mày một cái.
Lão thành chủ đứng đối diện nàng, run sợ không ngừng, bất giác hét lên thảm thiết:
"Lập, lập tức phát lệnh tập trung, phát lệnh tập trungggggg!!"
.
"Trốn?!" Ngụy Vân Lan cơ hồ cười một chút: "Người trong Kinh Thủy thành toàn bộ đều trốn?"
Phó Kỳ lặp lại lời tiền phương hồi báo: "Quả thật là vậy. Người trong Kinh Thủy thành trong đêm chia là ba đường ra ngoài, trên người ai cũng mang theo tay nải. E là thật sự muốn bỏ thành rồi."
Ngụy Vân Lan nhướn mày hỏi: "Số lượng bao nhiêu?"
"Số lượng lên đến hơn ngàn người rồi."
Ngụy Vân Lan suy nghĩ một lát.
Phó Kỳ nói tiếp: "Cứ tưởng bọn chúng còn chống đỡ thêm mấy ngày nữa, không ngờ lại muốn bỏ thành. Tại sai lại ..... A, thần biết rồi. Kinh Thủy thành hết lương rồi."
Ngụy Vân Lan lại hỏi: "Hết lương? Chuyện xảy ra khi nào?"
"Đã gần nửa tháng. Chuyện là người chúng ta trà trộn vào thành nửa tháng trước mật báo, kho lương của Kinh Thủy trong một đêm đột nhiên bốc cháy, bọn chúng đã cho người điều tra nhưng không có kết quả cũng không tra ra là do ai làm. Lương thực còn lại trong thành hiện tại cùng lắm chống đỡ được một tháng, nhưng nếu chiến sự xảy ra, cầm cự không quá năm ngày. Chủ công, người thấy sao? Có cần tập trung binh mã truy sát bọn chúng, nhân lúc đoạt lấy thành trì không?"
Ngụy Vân Lan nói: "Không vội. Tin tức kia cũng là người ở trong thành báo về?"
"Phải. Cả người ở trong thành lẫn quân tiền phương đều nói y như nhau."
Ngụy Vân Lan lại hỏi: "Vậy, 'người trong thành' hắn ở đâu, ta có gặp hắn được không?"
Phó Kỳ nói: "Chủ công, người quên rồi sao, lúc trước phái người đi Kinh Thủy đã căn dặn trước khi quân ta công thành không được rời thành nửa bước. Người của chúng ta chỉ có thể thông qua phi điểu truyền tin. Thần cũng đã khảo nghiệm nét chữ cùng ký hiệu, không thể sai. Huống hồ, còn có tiền phương tận mắt nhìn thấy, khôgn sai được đâu."
Ngụy Vân Lan hạ mi "hưmmm" dài một tiếng, nhìn thoáng qua thong thả không vội vàng.
Phó Kỳ lại hơi nôn nóng: "Chủ công?"
Ngụy Vân Lan rốt cuộc mới nói: "Đi về hướng nào?"
"Tây bắc, hướng đến thành Trần Thương."
Ngụy Vân Lan lần này thậm chí còn không thèm ngồi, trực tiếp nằm trên án, nói: "Truyền lệnh binh sĩ nghỉ ngơi một đêm. Ngươi cũng về lều nghỉ ngơi đi."
"Chủ công?"
Ngụy Vân Lan nói: "Với tốc độ này ngày mai là dọn sạch nhỉ? Tốt. Tốt." Y nói xong liền kéo chăn cao đến tận cổ.
Phó Kỳ càng khồn hiểu, nghẹn nửa ngày trời mới nói: "Chủ công?"
Ngụy Vân Lan nói: "Ngày mai ngươi cùng ta trở về Tây châu*, giao chỗ này cùng binh phù cho Hàn Thoại. Ngày mốt như hẹn để Hàn tướng quân dẫn binh tiến vào Kinh Thủy."
* là một châu lớn của Đại Khải, phần lớn binh mã của Ngụy Vân Lan lần này đều đóng ở đại doanh Tây châu, trong một châu có nhiều thành, mỗi thành có một thành chủ hoặc thái thú trong coi.
Híp mắt thấy Phó Kỳ còn điều thắc mắc, Ngụy Vân Lan bèn nói thêm: "Chỉ cần Trần Thương mở cổng thành, coi như đồng phạm. Ngươi giúp ta nghĩ, 5 ngàn quân, làm sao giữ được hai thành?"
Phó Kỳ nghe nói liền tỉnh ngộ, lập tức ôm quyền "Vâng!" một tiếng, lui ra.
Ngụy Vân Lan nhìn bóng lưng của hắn, nghĩ một lát: "Phó Kỳ trí mà không kiêu, dũng mà không lỗ mãng, đáng để trọng dụng. Còn Hàn Thoại .... xem ra cũng nên cho hắn thên cơ hội."
.
Trần Thương, bãi bồi 50 dặm, đoàn người di chuyển từ Kinh Thủy thành nửa đêm dừng chân trong một doanh trại cũ "bị bỏ hoang" ở đây. Kỳ lạ ở chỗ, "doanh trại cũ" còn để lại một ít bếp lò, một ít lương khô, còn có vài lu nước đầy ắp, còn một ít củi khô cho 6 ngàn người sưởi ấm.
"Chủ nhân." Hắc y nam nhân hướng bạch y nhân đang đứng phía trước nhẹ giọng nói: "Binh quyền Đại Khải đã giao lại cho Hàn Thoại. Người của Ngụy Diên cũng đã lui về đại doanh ở Tây châu."
*Ngụy Vân Lan tên Diên, tự Vân Lan.
Bạch y nhân nói: "Kinh Thủy thành không mất công sức đoạt được còn có hảo cớ để tiến đánh Trần Thương. Thành Trần Thương quân hơn 10 ngàn, nếu đem so với Kinh Thủy lớn mạnh gấp đôi, không về Tây châu chỉnh đốn binh mã, chỉ sợ mồi to khó nuốt. Còn Hàn Thoại, họ Hàn này là kẻ thất phu, hiểu một chút binh pháp, đánh thắng một vài trận cỏn con thì tùy tiện cho mình là lợi hại, hành sự lỗ mãng còn tự cao. Ngụy Diên giao binh phù cho hắn chỉ sợ còn có ý đồ khác, không được lơ là. Nói với bên kia cũng nên cẩn trọng."
"Vâng!" Hắc y nam nhân ôm quyền lãnh ý, hắn nói: "Chủ nhân, còn có một chuyện, vừa rồi lão thành chủ thành Kinh Thủy nhờ thuộc hạ nói với người, ngỏ ý muốn cùng chủ nhân nói chuyện."
Bạch y nhân khẽ nghiên đầu, một nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối, nửa còn lại, mắt phượng liếc sắc lẹm liếc nhìn hắc y nhân, nhướn mày: "Lão nhân gia già rồi không sợ chết à?"
Nàng dùng bạo lực cưỡng ép dân chúng bỏ thành, nói là mình đã hạ độc vào trong nước đã từ nửa tháng trước, bây giờ dân chúng trong thành ai ai cũng đều trúng kịch độc, nếu như không tuân, chỉ cần nàng kích độc bạo phát, hậu quả sẽ như 12 người kia, thịt nát xương tan, chết không toàn thây. Thể loại biến thái khát máu như này, dù cho là thanh niên hay lão thành đều không khỏi khiếp sợ, dọc đường người người đều hướng bạch y nhân tốt nhất tránh xa, sợ hắn nổi cơn điên lại tàn sát. Mà lúc này lão thành chủ lại ngỏ ý muốn gặp, đúng là hơi ngoài dự tính.
Hắc y nhân nói: "Suốt chặn đường lão đều nhìn chủ nhân, thái độ giống như nhận ra gì đó, muốn mở miệng xác nhận nhưng lại không dám. Lúc nãy người đến báo tin, thái độ cũng rất thành khẩn, không phải là giả cũng không phải cố gượng. Chủ nhân, người nói xem."
Bạch y nhân quay hẳn người lại, tóc đen cùng bạch y bị gió cuộn thành một đoàn, lụa che mặt ép sát vào ngũ quan tinh tế, ánh mắt xuất thần lãnh khốc cùng kiêu ngạo, thong thả nói: "Ta đến gặp lão."
Nàng nói liền ung dung cất bước đi đến doanh trại cũ đã biến thành nơi tị nạn kia.
Dân chúng trông thấy nàng bạch y phiêu phiêu đi đến, sóng lưng đột nhiên có cơn gió lạnh thổi qua, bất giác run rẩy, không dám đối diện, trong đêm vốn co cụm một chỗ cho ấm bấy giờ liền tự giác tách ra, tránh xa năm mười thước, không dám ngán đường. Mà bạch y nhân cũng không thèm để tâm, trực tiếp đi đến chỗ của lão thành chủ thành Kinh Thủy.
"Nghe nói lão nhân gia muốn gặp ta, không biết là có chuyện gì?"
Lão thành chủ đang loay hoay cùng một tốp trung niên lão thành, có vẻ như là đang bàn bạc chính sự, thấy bạch y nhân bước vào không khỏi kinh ngạc, vốn ngồi vị trí "chủ tọa" vội vàng đứng lên. Những người xung quanh cũng đồng loạt đứng thẳng, hướng bạch y nhân đối diện, sắc mặt ai nấy căng thẳng vô cùng.
Bạch y nhân nâng mi mắt, nói: "Xem ra không đúng lúc nhỉ? Vậy ta đi trước."
Bạch y nhân nói liền quay đầu trở ra, ai ngờ chưa đi được nửa bước liền nghe thấy gì đó không đúng: "Ân công xin dừng bước."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.