Thừa Tướng Đại Nhân Còn Không Gả Cho Trẫm?!

Chương 65: Mượn kế hoãn binh

Tương Như

04/08/2019

Bạch y nhân cười lạnh: "Cái gì?"

Lão thành chủ tuổi đã cao khúm núm đi đến đằng sau bạch y nhân, từ tốn nói: "Ân công. Lão đây thay mặt bá tính thành Kinh Thủy, khấu tạ đại ơn đại đức của người."

Bạch y nhân khẽ liếc mắt, lạnh giọng nói: "Không cần!" Nàng quay người lại nhanh tay đỡ lấy lão nhân gia.

Nhưng mà đã muộn, hiện diện nơi đó có 17 người, bao gồm cả lão thành chủ kia, trong số đó, có 16 người đã hướng nàng dập đầu một lạy.

Bạch y nhân cảm nhận rõ tuổi tác gần đất xa trời của lão nhân gia, bất đắc dĩ nói: "Họ lạy rồi, ông thì miễn đi."

Lão thành chủ ngược lại rất hiểu chuyện, không muốn miễn cưỡng nàng, liền đứng thẳng người hướng bạch y nhân thi lễ.

Bạch y nhân nhàn nhạt nói: "Không sợ ta giết các người sao?"

Lão thành chủ nói: "Ân công nặng lời. Ngụy Diên tập trung binh mã đánh Kinh Thủy, Đào Nhân tôi ra sức cầu cứu các chư hầu, trong tay bọn họ đều nắm trọng binh nhưng lại sợ liên lụy không ai dám phát binh cứu viện. Thế giặc mạnh hơn hổ báo, với thực lực trong thành muốn kháng địch e rằng là châu châu đá xe, nếu thực chiếm tổn thất nhất định không hề nhỏ. Cũng may, cũng may nhờ có ân công, ở trong tình thế ngàn cân treo sợi tốc đã giúp tôi sáng người tỉnh trí, giúp Kinh Thủy thành thoát khỏi một kiếp đao thương."

Bạch y nhân nhướn mày.

Lão thành chủ nói tiếp: "Tuy tôi không biết cát hạ danh tính ra sao, nhưng những gì cát hạ suy tính quả thật tinh tường, khiến cho Đào mỗ hổ thẹn cùng với vạn phần khâm phục."

Bạch y nhân cười khẩy.



Lão thành chủ lại không chấp nhất, khiêm nhường dắt tay bạch y nhân đến ngồi xuống bên đống lửa, dịu giọng nói: "Cát hạ có thể qua mắt được ai chứ không thể qua mắt lão già này. Lão dù sao cũng đã sống hơn nửa đời người, cái gì gọi là doanh trại bỏ hoang với lều trướng nghỉ chân làm sao lại không thể phân biệt. Nơi này đây vốn vĩ là cát hạ đã chuẩn bị sẵn để người của Kinh Thủy thành trên đường di tản sẽ có chỗ trú chân, trong cơn loạn lạc có thể bình thân lại mà."

Một trung niên khác lên tiếng: "Còn có, những người cát hạ ra tay lúc sáng, thực chất bọn họ không phải là người Kinh Thủy thành, bằng không bách gia trong thành tại sao lại không nhận ra họ là ai. Nhân khẩu 6 ngàn không thừa không thiếu."

"Hoặc là nói, 12 người kia là gian tế mà Ngụy tặc phái tới."

"Cát hạ trước mặt bá tính hạ sát 12 người kia, một là có thể diệt mối họa gian tế, hai là có thể giết một dọa trăm, buộc chúng tôi phải khuất phục ngươi, vì giữ mạng mà nghe theo sắp xếp của cát hạ."

Lão thành chủ nói: "Cát hạ trăm phương nghìn kế dẫn dắt chúng tôi rời thành, cố tình để Ngụy tặc dễ dàng làm chủ Kinh Thủy, thực chất là có dụng ý riêng."

Nghe đến đây bạch y nhân quả có chút tò mò: "Nói thử xem."

Lão thành chủ nói: "Sở dĩ cát hạ muốn để lại Kinh Thủy chính là muốn cho Ngụy tặc chiếm đóng, muốn chúng ta di tản đến thành Trần Thương là muốn Ngụy tặc phải điều động thêm nhiều binh mã hơn để đánh thêm Trần Thương. Ngươi trước khi đi khỏi còn cố ý thiêu trụi những nơi cao ở trong thành. Địa thể Kinh Thủy thấp, xung quanh lại có nhiều đập nước cùng ao hồ, nếu lúc này lại mưa to, đập mà vỡ, Kinh Thủy thành sẽ bị ngập. Quân Ngụy đóng ở Kinh Thủy, không có nơi cao ráo trú chân, trước là giáp sắc vũ khí, sau là lương thực sẽ nhanh hư mục, lại thêm khí hậu ẩm ướt, binh sĩ không tránh khỏi sẽ vài phần suy yếu. Đến lúc đó nếu quân ở Trần Thương thành cùng với quân ta phối hợp tấn công, quân Ngụy chắc chắn đối phó không nổi, toàn quân đại bại. Đó mới chính là mục đích của người."

"Thật không dám giấu, tại hạ đối với địa lý thiên tượng có hiểu biết chút ít. Dạo gần đây khí hậu Kinh Thủy đặc biệt khô nóng, gió đông lại đổi hướng thổi không ngừng, báo hiệu sắp có mưa to nạn lụt, mới đem chuyện này nói với thành chủ đại nhân. Thật không ngờ ân công người từ sớm đã có sắp xếp."

"Lợi hại." Một nam nhân khác nhịn không nổi vội tiếp lời.

Bạch y nhân lười biếng nhìn sang hắn. Người này phong thái hiên ngang, dõng dạc ngạo nghễ. Nếu như không lầm hắn trước đó từng không phục giao đấu với hắc y nam nhân, tuy rằng thân thủ cũng khá nhưng kết quả đại bại, cuối cùng vì cái gọi là "thuốc giải kịch độc" cho bá tính trong thành mà phải nhẫn nhịn quy phục.

Nam nhân đó nói: "Ân công, lúc trước là tại hạ lỗ mãng không hiểu rõ đại cuộc mới hiểu lầm người. Thật không ngờ ân công người lại có thể suy tính vẹn toàn đến vậy. Tại hạ bái phục, bái phục!"



Bạch y nhân không nặng không nhẹ nói: "Kho lương các ngươi là do ta phóng hỏa, độc bỏ ở trong giếng nước cũng là ta làm, bái phục ta?"

Một người nói: "Cái này ta biết. Ngươi vốn vĩ không có đốt kho lương, cái ngươi đốt là kho chứ không phải lương, bởi vì toàn bộ lương thực đều nhân lễ hội trước đó vận chuyển ra ngoài, cụ thể là, đến nơi này. Lương thực ở Kinh Thủy có đặc trưng riêng, ta không thể nhầm lẫn được."

"Còn cái mà cát hạ gọi là kịch độc, ta đoán chẳng qua chỉ là đe dọa chúng ta thôi có phải không? Ngươi sợ chúng ta đối với ngươi không có niềm tin nên mới làm vậy để khống chế chúng ta?"

Bạch y nhân cười lạnh, hỏi lại: "Ngươi nghĩ vậy sao?"

Người kia nghe âm thái của nàng, coi bộ hơi lo lắng. Mà những người xung quanh cũng vì câu hỏi kia mà thu liễm vẻ hứng khởi trên mặt. Bầu không khí đột nhiên chùn xuống.

Bạch y nhân "hừ" một tiếng phủi tay dứng dậy: "Độc kia là thật. Bởi vì ta sợ trong số các ngươi có kẻ tự cho mình là thông minh, muốn tự ý hành sự. Việc mà ta đã làm nhất nhất đều muốn nắm chắc trong lòng bàn tay, không muốn có bất cứ sơ xuất nào, để người ta nắm được, hiểu không? Dùng binh kỵ nhất là để người ta nhìn ra ý đồ, nếu như đã để người ta nhìn ta ý đồ rồi, vậy thì kẻ đó tốt nhất không nên sống nữa."

"Ngươi ....."

Bầu không khí kia ngày càng trầm xuống.

Bạch y nhân không nói thêm gì nữa, hướng lão thành chủ thi lễ đáp trả, sau đó rời đi.

Kỳ thực, cái mà nàng sợ, nên gọi là "chủ quan" cùng "tự cao" mới phải. Quá chủ quan, quá tự cao, đến khi mình chết cũng không hiểu vì sao mình chết. Vậy nên tốt nhất là nên tự đặt cho mình càng nhiều nguy cơ càng tốt, để mục tiêu khi đạt được không quá mỹ mãn, vậy sẽ không tự cao.

Đối mặt với mênh mang bóng tối, khắp nơi suy thảo, bạch y đơn độc bị nuốt chửng bởi màn đêm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thừa Tướng Đại Nhân Còn Không Gả Cho Trẫm?!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook