Thừa Tướng Đại Nhân Còn Không Gả Cho Trẫm?!
Chương 63: Phúc lợi
Tương Như
02/08/2019
Thành trấn to lớn nhất phía nam Thái Vân quốc, Kinh Thuỷ thành.
Lúc này, hoa đào nở rộ, tung bay trong gió, vốn đã vào tiết xuân, nơi này lại có không khí nóng nực như hè về. Khắp nơi nóng đến dễ bức người ta phát điên.
Từ nam đến bắc, mọi người đều hướng về phía Kinh Thuỷ thành, thành này hiện là thành náo nhiệt nhất cả nước.
Bởi vì sao?
Bởi vì đến cả đương kim quốc chủ của Đại Khải - Ngụy Vân Lan, cũng đã đích thân di giá đến đây rồi. Bởi vì y mang theo 5 ngàn đại quân, mà quân đội Đại Khải, như thế nào hùng mạnh, như thế nào tinh duệ, lại vi diệu như thế nào, tứ hảo ngũ châu này, ai ai cũng biết. Năm xưa, chỉ trong vòng vẻn vẹn chưa đầy nửa năm, Đại Khải bằng lực lượng quân đội lấy một địch mười này, gần như thâu tóm cả bốn quốc gia.
Lần đó, Ngụy Vân Lan còn là Thái tử nhiếp chính, phát lệnh công phạt 3 nước Bắc - Thục - Thái Vân, y cũng chỉ thân chinh đến Thục quốc mà nước Thục sau đó cũng máu chảy thành sông, cố quân nước Thục Phong Dực tự Cẩn Du lúc bấy giờ cũng sơ suất bỏ mình bên vách núi, chết không toàn thây.
Hiện tại cũng đã qua năm năm, đừng nói là so thực lực, so về số lượng, khắp tứ hải ngũ châu này chỉ sợ không ai dám đơn phương đối đầu Đại Khải, huống chi trận này còn do đích thân Ngụy Vân Lan thống lĩnh.
Cho nên mới nói Kinh Thủy thành, chết chắc rồi!
"Chủ công, lần này xuất binh sao không phân rõ ai làm tiên phong ai làm hậu ứng? Người chưa bao giờ ra trận mà không chuẩn bị, trước khi xuất chinh đều phân công nhiệm vụ rõ ràng cơ mà. Lần này đánh Kinh Thủy sao lại nói đánh là đánh ngay?"
Phó Kỳ này là soái tướng đắc lực trong tay Ngụy Vân Lan mấy năm nay. Năm xưa Thục Trung (*Thục quốc sau khi bị chiếm đóng thì được gọi là Thục Trung) biến động, là chính y liều mạng hộ tống Ngụy Vân Lan trở ra từ trong 10 ngàn tử thi, suốt cả đoạn đường bảo hộ y bình an vô sự trở vêd Đại Khải. Cho nên, Ngụy Vân Lan đối với lòng trung thành của y, còn có bản lĩnh của y, vô cùng tin tưởng, về sau lại càng trọng dụng.
Ngụy Vân Lan bước đi hôm nay so với năm năm trước quả nhiên dõng dạc, lại thêm mười phần bá khí của đế vương.
Hắn nếu năm xưa là con ma ốm quanh năm xanh mét thì hiện tại làn da lại càng trắng nõn. Mày kiếm đen nhánh, đôi mắt sáng như sao, mi cung sắc xảo, sóng mũi thẳng tắp cao vút, bộ mặt khắc sâu, mặt mày có tình. Là vô cùng có tình. Đến nỗi môi cũng nho thuận rất đẹp. Khóe miệng hơi cong, bình thường không thái độ gì cũng có cảm giác là đang mỉm cười.
Hắn không quay đầu lại, trên trán vẫn đội khăn tang nhưng tâm trạng tốt vô cùng, âm giọng trầm ổn nhưng hơi gấp gáp nói: "Là bởi vì lần này không giống như những lần trước, là vì nóng lòng báo hận cho phụ hoàng, nóng đến mức ruột gan rối như tơ vò, haha, hận không thể sáng đánh chiều thu, để hả mối hận ở trong lòng. Huống hồ, thành Kinh Thủy, ta chướng mắt cũng không phải ngày một ngày hai. Nếu để tên thành chủ ngu xuất chết nhát ấy lại gửi thư xin cầu viện, chi bằng nhân cơ hội này, lấy 5 ngàn đại quân của ta đều làm tiên phong công phá thành môn, đánh nhanh tóm gọn."
"Chủ công nói phải."
Nói là làm. Chưa đầy một canh giờ, đại quân đã thần tốc tiến đến dàn thành phương trận tuyên chiến trước cổng thành Kinh Thủy.
Năm xưa lúc đánh Thái Vân, là Tiêu Nạp Doanh làm nội ứng. Con người này rất là biết phục tùng, không chỉ chủ động quy hàng mà còn hai tay dâng hổ phù cùng ấn khí 12 thành đông bắc của hắn cho Đại Khải. Cũng bởi vì thương thuyết vô cùng êm ấm nên Thái Vân 18 thành phía nam coi như được bảo toàn nguyên vẹn mà bản thân Tiêu Nạp Doanh cũng thuận thuận lợi lợi cướp được hoàng vị từ tay tưởng huynh hắn Tiêu Nạp Duệ. Từ đó đến nay dẫn dắt Thái Vân thuần phục Đại Khải, quanh năm triều cống chưa từng gián đoạn.
Nhưng thời thế thay đổi khôn lường, hiện tại đã không còn như trước. Thế trên bàn cờ, ai nắm được nhiều quan thành, nhiều biên ải, nhiều dân, nhiều đất, nhiều quân, nhiều tướng, nhiều lương hơn, kẻ đó mới là kẻ mạnh.
Mà Ngụy Vân Lan lại còn tiếc cái lệ triều cống kia của Thái Vân quốc, muốn đánh Kinh Thủy thành danh chính ngôn thuận, thành thử mượn cái chết của phụ hoàng y bách gia trăm họ phải để tang 3 năm, trùng hợp người dân Kinh Thủy thành theo truyền thống vào mùa hội lễ, khắp chốn vui mừng, coi đó là quốc nhục. Thế là liền đem quân công phạt mà Thái Vân quốc chủ không dám nói một câu.
Lão thành chủ Kinh Thủy thành băm nay đã ngoài thất tuần, đơn độc ra ngoài "nghênh giá".
"Khải hoàng xin khai ân. Trăm họ bá tính Kinh Thủy dù cho có ăn gan hùm mật gấu cũng không dám có ý xúc phạm đến quý quốc. Quả thật là có tội nhưng không phải cố ý, cúi mong quốc chủ xem xét tình tiết này giảm nhẹ tội cho chúng tôi. Lui binh trước, sau đó, Kinh thủy thành nhất định sẽ tìm cơ hội lập công chuộc tội vạn nhất chết không từ nan. Còn nữa còn nữa, mỗi năm, Kinh Thủy nguyện cống nạp cho quốc chủ 20 vạn lượng bạc. Cầu mong quốc chủ giơ cao đánh khẽ bỏ qua cho chúng tôi."
Lão thành chủ nói xong một tràng, mặt lúc xanh lúc đó, nghẹn thở không ra hơi.
Kỳ thực bá tính trong thành, đủ ăn là lạy cha lạy mẹ không kịp, muốn họ mỗi năm cống thêm 20 vạn lượng bạc chính là ép họ rút xương rút tủy.
Nhưng vẫn còn đỡ hơn là bị Ngụy tặc chiếm đóng.
Phó Kỳ quát: "Theo như ngươi nói, thể diện Đại Khải ta chỉ đáng giá 20 vạn lượng thôi sao?"
Lão thành chủ vội nói: "Không phải không phải. Tuyệt đối không phải, tuyệt đối không phải mà."
Ngụy Vân Lan kiên nhẫn nói: "Hai ngày nữa ta sẽ công thành, lão thành chủ ngươi tốt nhất trở về chuẩn bị nghênh chiến. Hai ngày sau ta muốn lấy thủ cấp của ngươi tế vong hồn tiên đế. Cáo truyền, 6 ngàn dân trong thành, ai để tang cho phụ hoàng ta, sẽ không tàn sát. Đi!!"
Sau khi truyền lệnh rút quân, Phó Kỳ mới dè dặt hỏi Ngụy Vân Lan: "Chủ công, người vì sao lúc nãy không thừa thế công thành, lại gia hạn cho bọn họ thêm 2 ngày nữa?"
Ngụy Vân Lan thong thả cưỡi ngựa ngắm trời, cùng với vài cánh hoa đào từ trong thành theo gió bay ra, cưới nói: "Cổng thành Kinh Thủy hình như mới được gia cố, cao thêm vài trượng. Cờ tang ở trên thành, bên dưới toàn là cung nhiều tên mạnh. Còn có lão thành chủ kia tuy vẻ ngoài khúm núm sợ sệt nhưng theo ta thấy, Kinh Thủy chuẩn bị nghênh chiến xong cả rồi. Chưa nói đến 6 ngàn người kia, không ít kẻ sẽ sống chết bảo vệ thành. Còn có ...."
Phó Kỳ không cần nghe nói cũng đã nghĩ đến tên kia, đầu mày hơi chau lại nói: "Vậy chúng ta có cần bao vây chỗ này lại, một con kiến cũng không cho thoát ra?"
Ngụy Vân Lan cười nói: "Không cần thiết. Không cần bày thêm nhiều chuyện. Hahaha."
Phó Kỳ bỗng chợn nghĩ: có khi nào chủ công công thành, mục đích thật sự chính là dẫn dụ người kia đến, muốn gặp người kia? Nhưng chung quy vẫn không nói ra, cũng không biểu lộ gì thêm.
Mặc khác, lão thành chủ Kinh Thủy thành từ sớm đã sai trưởng tử chạy ráo tiết khắp nơi xin cứu viện. Bao gồm các chư hầu thân thiết cho đến các thành trấn lân cận, nhưng rốt cuộc thu về cũng chỉ là tay trắng. Bọn họ trong tay đều có hơn 10 ngàn binh mã nhưng không một ai chịu phát binh cứu viện. Cho dù dân quân trong Kinh Thủy thành có nhiều hơn 6 ngàn, nhưng nếu đem so với 5 ngàn tinh binh của Ngụy Vân Lan thì chẳng khác nào là lấy trứng chọi với đá. Triều đình bỏ mặt không lo. Thân hữu sợ bị liên lụy. Lão thành chủ cô độc đứng trên cổng thành, gọi trời trời không thấu gọi đất đất không nghe.
Kinh Thủy thành là thành chắn biên ải trực tiếp giáp giữa Thái Vân và Đại Khải, một khi chiếm được Kinh Thủy, thâu tóm Thái Vân chỉ là một sớm một chiều.
Bọn họ có biết một khi mất Kinh Thủy thì Thái Vân cũng sẽ mất hay không?
Không biết. Không ai biết sao????
Bên dưới cổng thành đã loạn ra một đoàn, người chạy ngựa hí. Khắp chốn ngổn ngang.
Không ai còn tâm tư để ý đến một tên ôm đàn rách thong thả ngồi dưới bóng anh đào, bạch y đơn giản, tóc đen dài tuỳ ý buộc thành một bó, phong tư thiên thành, ngạo nghễ quần hùng, một thân trong trẻo mà lạnh lùng tĩnh mịch, anh khí bừng bừng.
Ngón tay thon dài trắng nõn, nếu nhìn kỹ sẽ thấy chi chít những vết thương cùng hạt chai mới cũ, đang thong thả đặt trên dây đàn Thất Huyền, ung dung gảy một khúc cổ nhạc.
Tiến đến gần, một hắc y nam nhân cũng rách không kém, hướng y kính cẩn hành lễ: "Chủ nhân."
Nhướn mày, ngẩn mặt, ánh mặt trời soi rõ khuôn mặt người kia, đôi mày lạnh thấu xương, mắt phượng điếu sao, mũi đứng thẳng hẹp, lớn lên càng khuynh diễm tuyệt sắc, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra một cổ khắc nghiệt, có một vẻ phá lệ bất cận nhân tình, ác liệt và lãnh khốc.
Đương lúc giữa trưa mà y quanh thân bao phủ không khí lạnh u ám. Sát khí cùng hàn khí bất cứ lúc nào cũng có thể bức chết người.
Một tấm lụa trắng đoan chính treo trên sóng mũi buộc lẫn vào trong tóc. Dung nhan tuyệt mỹ cứ như thế một nửa bị che đi.
Tổng thể nhìn vào chỉ có bốn chữ hình dung "chó nhà có tang".
Mà cái vị hắc y kia, cao ráo tuấn lãng, một bên mắt trái của hắn, cư nhiên trống rỗng, được một bịt mắt dày cộm màu đen đắp kín lại, ngược lại tạo cảm giác ủy dị vô cùng.
"Nơi đó có tin tức gì không?" Bạch y nhân lãnh đạm hỏi.
"Không có." Hắc y nhân lập tức khom người trả lời.
Bạch y nhân nghe vậy cũng không nói gì thêm, hạ mi ngón đàn vẫn ung dung không nhanh không chậm.
Lại không có tin tức gì. Biết rằng hỏi bao nhiêu lần vẫn vậy, nhưng cứ hỏi.
Bạch y nhân khẽ nghiên đầu theo ngón đàn, âm trầm hỏi: "Bên ngoài sao rồi?"
"Đúng như chủ nhân dự liệu, đội quân Đại Khải đã rút khỏi Kinh Thủy thành 30 dặm. Hẹn định 2 ngày sau sẽ công thành. Lão thành chủ cũng không cầu được viện binh, trưởng tử ông ta vừa mới trở về. Nếu thực chiến, cầm cự không quá hai canh giờ."
Bạch y nhân cười lạnh: "Người không vì mình, trời tru đất diệt."
Bạch y nhân ngưng đàn kéo tay áo ôm đàn đứng dậy. Lúc này mới thấy y thân hình mảnh khản, y phục không quá rộng, y căn bản cũng không muốn che giấu. Rõ ràng là một nữ nhân. Mà nữ nhân này, dưới thắt lưng trắng thả xuống một dây đỏ, treo thắt trên đó là một hổ phù. Chính giữ hổ phù, khắc một chữ đoan đoan chính chính: Thục.
Lúc này, hoa đào nở rộ, tung bay trong gió, vốn đã vào tiết xuân, nơi này lại có không khí nóng nực như hè về. Khắp nơi nóng đến dễ bức người ta phát điên.
Từ nam đến bắc, mọi người đều hướng về phía Kinh Thuỷ thành, thành này hiện là thành náo nhiệt nhất cả nước.
Bởi vì sao?
Bởi vì đến cả đương kim quốc chủ của Đại Khải - Ngụy Vân Lan, cũng đã đích thân di giá đến đây rồi. Bởi vì y mang theo 5 ngàn đại quân, mà quân đội Đại Khải, như thế nào hùng mạnh, như thế nào tinh duệ, lại vi diệu như thế nào, tứ hảo ngũ châu này, ai ai cũng biết. Năm xưa, chỉ trong vòng vẻn vẹn chưa đầy nửa năm, Đại Khải bằng lực lượng quân đội lấy một địch mười này, gần như thâu tóm cả bốn quốc gia.
Lần đó, Ngụy Vân Lan còn là Thái tử nhiếp chính, phát lệnh công phạt 3 nước Bắc - Thục - Thái Vân, y cũng chỉ thân chinh đến Thục quốc mà nước Thục sau đó cũng máu chảy thành sông, cố quân nước Thục Phong Dực tự Cẩn Du lúc bấy giờ cũng sơ suất bỏ mình bên vách núi, chết không toàn thây.
Hiện tại cũng đã qua năm năm, đừng nói là so thực lực, so về số lượng, khắp tứ hải ngũ châu này chỉ sợ không ai dám đơn phương đối đầu Đại Khải, huống chi trận này còn do đích thân Ngụy Vân Lan thống lĩnh.
Cho nên mới nói Kinh Thủy thành, chết chắc rồi!
"Chủ công, lần này xuất binh sao không phân rõ ai làm tiên phong ai làm hậu ứng? Người chưa bao giờ ra trận mà không chuẩn bị, trước khi xuất chinh đều phân công nhiệm vụ rõ ràng cơ mà. Lần này đánh Kinh Thủy sao lại nói đánh là đánh ngay?"
Phó Kỳ này là soái tướng đắc lực trong tay Ngụy Vân Lan mấy năm nay. Năm xưa Thục Trung (*Thục quốc sau khi bị chiếm đóng thì được gọi là Thục Trung) biến động, là chính y liều mạng hộ tống Ngụy Vân Lan trở ra từ trong 10 ngàn tử thi, suốt cả đoạn đường bảo hộ y bình an vô sự trở vêd Đại Khải. Cho nên, Ngụy Vân Lan đối với lòng trung thành của y, còn có bản lĩnh của y, vô cùng tin tưởng, về sau lại càng trọng dụng.
Ngụy Vân Lan bước đi hôm nay so với năm năm trước quả nhiên dõng dạc, lại thêm mười phần bá khí của đế vương.
Hắn nếu năm xưa là con ma ốm quanh năm xanh mét thì hiện tại làn da lại càng trắng nõn. Mày kiếm đen nhánh, đôi mắt sáng như sao, mi cung sắc xảo, sóng mũi thẳng tắp cao vút, bộ mặt khắc sâu, mặt mày có tình. Là vô cùng có tình. Đến nỗi môi cũng nho thuận rất đẹp. Khóe miệng hơi cong, bình thường không thái độ gì cũng có cảm giác là đang mỉm cười.
Hắn không quay đầu lại, trên trán vẫn đội khăn tang nhưng tâm trạng tốt vô cùng, âm giọng trầm ổn nhưng hơi gấp gáp nói: "Là bởi vì lần này không giống như những lần trước, là vì nóng lòng báo hận cho phụ hoàng, nóng đến mức ruột gan rối như tơ vò, haha, hận không thể sáng đánh chiều thu, để hả mối hận ở trong lòng. Huống hồ, thành Kinh Thủy, ta chướng mắt cũng không phải ngày một ngày hai. Nếu để tên thành chủ ngu xuất chết nhát ấy lại gửi thư xin cầu viện, chi bằng nhân cơ hội này, lấy 5 ngàn đại quân của ta đều làm tiên phong công phá thành môn, đánh nhanh tóm gọn."
"Chủ công nói phải."
Nói là làm. Chưa đầy một canh giờ, đại quân đã thần tốc tiến đến dàn thành phương trận tuyên chiến trước cổng thành Kinh Thủy.
Năm xưa lúc đánh Thái Vân, là Tiêu Nạp Doanh làm nội ứng. Con người này rất là biết phục tùng, không chỉ chủ động quy hàng mà còn hai tay dâng hổ phù cùng ấn khí 12 thành đông bắc của hắn cho Đại Khải. Cũng bởi vì thương thuyết vô cùng êm ấm nên Thái Vân 18 thành phía nam coi như được bảo toàn nguyên vẹn mà bản thân Tiêu Nạp Doanh cũng thuận thuận lợi lợi cướp được hoàng vị từ tay tưởng huynh hắn Tiêu Nạp Duệ. Từ đó đến nay dẫn dắt Thái Vân thuần phục Đại Khải, quanh năm triều cống chưa từng gián đoạn.
Nhưng thời thế thay đổi khôn lường, hiện tại đã không còn như trước. Thế trên bàn cờ, ai nắm được nhiều quan thành, nhiều biên ải, nhiều dân, nhiều đất, nhiều quân, nhiều tướng, nhiều lương hơn, kẻ đó mới là kẻ mạnh.
Mà Ngụy Vân Lan lại còn tiếc cái lệ triều cống kia của Thái Vân quốc, muốn đánh Kinh Thủy thành danh chính ngôn thuận, thành thử mượn cái chết của phụ hoàng y bách gia trăm họ phải để tang 3 năm, trùng hợp người dân Kinh Thủy thành theo truyền thống vào mùa hội lễ, khắp chốn vui mừng, coi đó là quốc nhục. Thế là liền đem quân công phạt mà Thái Vân quốc chủ không dám nói một câu.
Lão thành chủ Kinh Thủy thành băm nay đã ngoài thất tuần, đơn độc ra ngoài "nghênh giá".
"Khải hoàng xin khai ân. Trăm họ bá tính Kinh Thủy dù cho có ăn gan hùm mật gấu cũng không dám có ý xúc phạm đến quý quốc. Quả thật là có tội nhưng không phải cố ý, cúi mong quốc chủ xem xét tình tiết này giảm nhẹ tội cho chúng tôi. Lui binh trước, sau đó, Kinh thủy thành nhất định sẽ tìm cơ hội lập công chuộc tội vạn nhất chết không từ nan. Còn nữa còn nữa, mỗi năm, Kinh Thủy nguyện cống nạp cho quốc chủ 20 vạn lượng bạc. Cầu mong quốc chủ giơ cao đánh khẽ bỏ qua cho chúng tôi."
Lão thành chủ nói xong một tràng, mặt lúc xanh lúc đó, nghẹn thở không ra hơi.
Kỳ thực bá tính trong thành, đủ ăn là lạy cha lạy mẹ không kịp, muốn họ mỗi năm cống thêm 20 vạn lượng bạc chính là ép họ rút xương rút tủy.
Nhưng vẫn còn đỡ hơn là bị Ngụy tặc chiếm đóng.
Phó Kỳ quát: "Theo như ngươi nói, thể diện Đại Khải ta chỉ đáng giá 20 vạn lượng thôi sao?"
Lão thành chủ vội nói: "Không phải không phải. Tuyệt đối không phải, tuyệt đối không phải mà."
Ngụy Vân Lan kiên nhẫn nói: "Hai ngày nữa ta sẽ công thành, lão thành chủ ngươi tốt nhất trở về chuẩn bị nghênh chiến. Hai ngày sau ta muốn lấy thủ cấp của ngươi tế vong hồn tiên đế. Cáo truyền, 6 ngàn dân trong thành, ai để tang cho phụ hoàng ta, sẽ không tàn sát. Đi!!"
Sau khi truyền lệnh rút quân, Phó Kỳ mới dè dặt hỏi Ngụy Vân Lan: "Chủ công, người vì sao lúc nãy không thừa thế công thành, lại gia hạn cho bọn họ thêm 2 ngày nữa?"
Ngụy Vân Lan thong thả cưỡi ngựa ngắm trời, cùng với vài cánh hoa đào từ trong thành theo gió bay ra, cưới nói: "Cổng thành Kinh Thủy hình như mới được gia cố, cao thêm vài trượng. Cờ tang ở trên thành, bên dưới toàn là cung nhiều tên mạnh. Còn có lão thành chủ kia tuy vẻ ngoài khúm núm sợ sệt nhưng theo ta thấy, Kinh Thủy chuẩn bị nghênh chiến xong cả rồi. Chưa nói đến 6 ngàn người kia, không ít kẻ sẽ sống chết bảo vệ thành. Còn có ...."
Phó Kỳ không cần nghe nói cũng đã nghĩ đến tên kia, đầu mày hơi chau lại nói: "Vậy chúng ta có cần bao vây chỗ này lại, một con kiến cũng không cho thoát ra?"
Ngụy Vân Lan cười nói: "Không cần thiết. Không cần bày thêm nhiều chuyện. Hahaha."
Phó Kỳ bỗng chợn nghĩ: có khi nào chủ công công thành, mục đích thật sự chính là dẫn dụ người kia đến, muốn gặp người kia? Nhưng chung quy vẫn không nói ra, cũng không biểu lộ gì thêm.
Mặc khác, lão thành chủ Kinh Thủy thành từ sớm đã sai trưởng tử chạy ráo tiết khắp nơi xin cứu viện. Bao gồm các chư hầu thân thiết cho đến các thành trấn lân cận, nhưng rốt cuộc thu về cũng chỉ là tay trắng. Bọn họ trong tay đều có hơn 10 ngàn binh mã nhưng không một ai chịu phát binh cứu viện. Cho dù dân quân trong Kinh Thủy thành có nhiều hơn 6 ngàn, nhưng nếu đem so với 5 ngàn tinh binh của Ngụy Vân Lan thì chẳng khác nào là lấy trứng chọi với đá. Triều đình bỏ mặt không lo. Thân hữu sợ bị liên lụy. Lão thành chủ cô độc đứng trên cổng thành, gọi trời trời không thấu gọi đất đất không nghe.
Kinh Thủy thành là thành chắn biên ải trực tiếp giáp giữa Thái Vân và Đại Khải, một khi chiếm được Kinh Thủy, thâu tóm Thái Vân chỉ là một sớm một chiều.
Bọn họ có biết một khi mất Kinh Thủy thì Thái Vân cũng sẽ mất hay không?
Không biết. Không ai biết sao????
Bên dưới cổng thành đã loạn ra một đoàn, người chạy ngựa hí. Khắp chốn ngổn ngang.
Không ai còn tâm tư để ý đến một tên ôm đàn rách thong thả ngồi dưới bóng anh đào, bạch y đơn giản, tóc đen dài tuỳ ý buộc thành một bó, phong tư thiên thành, ngạo nghễ quần hùng, một thân trong trẻo mà lạnh lùng tĩnh mịch, anh khí bừng bừng.
Ngón tay thon dài trắng nõn, nếu nhìn kỹ sẽ thấy chi chít những vết thương cùng hạt chai mới cũ, đang thong thả đặt trên dây đàn Thất Huyền, ung dung gảy một khúc cổ nhạc.
Tiến đến gần, một hắc y nam nhân cũng rách không kém, hướng y kính cẩn hành lễ: "Chủ nhân."
Nhướn mày, ngẩn mặt, ánh mặt trời soi rõ khuôn mặt người kia, đôi mày lạnh thấu xương, mắt phượng điếu sao, mũi đứng thẳng hẹp, lớn lên càng khuynh diễm tuyệt sắc, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra một cổ khắc nghiệt, có một vẻ phá lệ bất cận nhân tình, ác liệt và lãnh khốc.
Đương lúc giữa trưa mà y quanh thân bao phủ không khí lạnh u ám. Sát khí cùng hàn khí bất cứ lúc nào cũng có thể bức chết người.
Một tấm lụa trắng đoan chính treo trên sóng mũi buộc lẫn vào trong tóc. Dung nhan tuyệt mỹ cứ như thế một nửa bị che đi.
Tổng thể nhìn vào chỉ có bốn chữ hình dung "chó nhà có tang".
Mà cái vị hắc y kia, cao ráo tuấn lãng, một bên mắt trái của hắn, cư nhiên trống rỗng, được một bịt mắt dày cộm màu đen đắp kín lại, ngược lại tạo cảm giác ủy dị vô cùng.
"Nơi đó có tin tức gì không?" Bạch y nhân lãnh đạm hỏi.
"Không có." Hắc y nhân lập tức khom người trả lời.
Bạch y nhân nghe vậy cũng không nói gì thêm, hạ mi ngón đàn vẫn ung dung không nhanh không chậm.
Lại không có tin tức gì. Biết rằng hỏi bao nhiêu lần vẫn vậy, nhưng cứ hỏi.
Bạch y nhân khẽ nghiên đầu theo ngón đàn, âm trầm hỏi: "Bên ngoài sao rồi?"
"Đúng như chủ nhân dự liệu, đội quân Đại Khải đã rút khỏi Kinh Thủy thành 30 dặm. Hẹn định 2 ngày sau sẽ công thành. Lão thành chủ cũng không cầu được viện binh, trưởng tử ông ta vừa mới trở về. Nếu thực chiến, cầm cự không quá hai canh giờ."
Bạch y nhân cười lạnh: "Người không vì mình, trời tru đất diệt."
Bạch y nhân ngưng đàn kéo tay áo ôm đàn đứng dậy. Lúc này mới thấy y thân hình mảnh khản, y phục không quá rộng, y căn bản cũng không muốn che giấu. Rõ ràng là một nữ nhân. Mà nữ nhân này, dưới thắt lưng trắng thả xuống một dây đỏ, treo thắt trên đó là một hổ phù. Chính giữ hổ phù, khắc một chữ đoan đoan chính chính: Thục.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.