Quyển 1 - Chương 203: Huân chương võ huân
Cửu Hanh
28/03/2013
Chung quanh hơn mười vị trưởng lão của các câu lạc bộ đứng ở một bên, ánh mắt bọn họ khi thì nhìn chiếc nhẫn vinh quang tam tinh màu vàng đậm trong bàn tay ngọc ngà của trưởng lão Phỉ Lâm, khi lại nhìn chiếc nhẫn vinh quang tam tinh trên tay Taylor Jia Ding, mọi người không hề kinh ngạc. Dù sao Taylor Jia Ding cũng là vương tọa câu lạc bộ Mãnh Thú, là gia chủ của võ huân Taylor, hai địa vị quan trọng tôn quý tất nhiên không ai có thể bì được, mà trong tay trưởng lão Phỉ Lâm cũng có một chiếc, đây chính là điều làm cho người ta kinh ngạc.
Đối với trưởng lão Phỉ Lâm, mọi người đều rất xa lạ. Hình như cũng chưa từng nghe nói Phỉ Lâm có vinh quang gì? Sao lại có nhẫn vinh quang tam tinh? Từ trước tới nay, câu lạc bộ Yêu Nguyệt luôn là biểu tượng của sự thần bí. Mọi người ở đây đều là lần đầu tiên nhìn thấy nhân vật hàng trưởng lão của câu lạc bộ Yêu Nguyệt.
“Nếu Taylor tiên sinh muốn chơi lớn, theo ta, không cần ai làm cái, một ván quyết định thắng thua.”
Tiếng Phi Lâm vang lên, mọi người không chỉ thầm kinh ngạc. Nếu thật sự theo ý của trưởng lão Phỉ Lâm, vậy sòng bạc này thật là quá lớn, người thắng chỉ có một, ai thắng, chẳng khác nào thông sát, nếu thắng, đó sẽ là hai chiếc nhẫn vinh quang tam tinh. Mụ nội nó! Một chiếc để mình dùng, một chiếc đem bán ở chợ đen chắc là thích lắm đây.
“Ta tất nhiên là không có ý kiến” Trên mặt Taylor Jia Ding vẫn luôn giữ nụ cười, hơn nưa nụ cười còn vô cùng thâm hiểm, chơi xúc xắc, hắn chưa từng biết sợ ai, sống tới hơn bảy mươi năm, trò xúc xắc này hắn chỉ thua vương tọa của câu lạc bộ Vương Giả - Niếp Thanh Vân, về phần những người khác, hắn không hề để mắt tới, càng không nói là một cô gái, và một thanh niến hơn hai mươi tuổi.
Nhìn Tang Thiên đối diện, Taylor Jia Ding cười nói: “Tang tiên sinh còn nhỏ tuổi, uy danh đã người người đều biết, chém Thất diệu, tàn sát Xích Viêm, có lẽ Tang tiên sinh chắc chắn có vật đánh cược xứng với nhẫn vinh quang tam tinh, ta nói đúng không? Tang tiên sinh?”
Qua nhắc nhở của Taylor Jia Ding, mọi người đều nhìn lại người thanh niên mặc ào đen ngồi dựa trên ghế sofa ở đối diện, hiện giờ, giá trị của một Ác Nhân Cáp đã không đủ để đánh đổi lấy nhẫn vinh quang tam tinh. Mọi người đều rất tò mò, người thanh niên thần bí này rốt cuộc có vật đánh cược gì khiến người khác kinh ngạc hay không?”
Tang Thiên vẫn ngồi trên ghế sofa, vắt chéo hai chân, miệng ngậm một điếu thuốc lá màu đen không có đầu lọc, tay trái đặt trên bàn, ngón giáp út đeo một chiếc nhẫn màu đen nhìn có vẻ cũ nát, chiếc nhẫn mặc dù hơi cũ, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn ra bề mặt ánh lên màu vàng thẫm.
Tang Thiên không phải là không có tiền mà là có rất nhiều tiền. Lúc này hắn đang tìm kiếm, do thời gian lâu quá rồi, chiếc nhẫn này cũng rất lâu rồi không sử dụng tới, bên trong rốt cuộc để bao nhiêu đồ, tự hắn cũng không rõ.
Taylor Jia Ding có ý muốn nhục mạ người thanh niên ở đối diện không biết trời cao đất dày này một chút, “Ta cũng chỉ đùa thôi, nếu Tang tiên sinh thật sự không có vật đánh cược tương xứng với nhẫn vinh quang tam tinh, thì có lẽ nên bỏ đi. Ta và trưởng lão Phỉ Lâm hoàn toàn không để ý tới.”
“Nhẫn quang vinh tam tinh mà thôi, Taylor tiên sinh có chút nghiêm trọng hóa rồi, đồ vật trong thiên hạ này có thể tương xứng với nhẫn quang vinh tam tinh này thật sự rất nhiều.”
Giọng nói từ xa truyền tới, là tiếng của một cô gái, hơn nữa hình như là từ bên ngoài truyền vào.
Mọi người nhăn mặt, đều nhìn quanh, ngay sau đó, một đoàn người tiến vào cửa, sau đó, ở cửa xuất hiện hai cô gái và một người mặc một chiếc áo dài có chút mộc mạc chính là Hồng Đào.
Thấy sự xuất hiện của hai cô gái, biểu hiện trên mặt của mọi người đều khác nhau, có người kinh ngạc, có người nghi hoặc.
Solon cũng vào trong từ lâu, nói thầm chuyện vừa xảy ra một cách đơn giản cho Taylor Jia Ding biết. Sắc mặt Taylor Jia Ding lập tức sa sầm xuống. Ánh mắt vốn nghi hoặc lập tức trở nên u ám, “Lam tiểu thư, Tiết tiểu thư, Bất Động Kim Võng Hồng Đào, ba vị đúng là khách quý!”
Phỉ Lâm vẫn ngồi lẳng lặng, không nhìn lại, ba cô gái lúc trước tới cùng nàng đã đem chuyện vừa xảy ra khi nãy nói với nàng rồi. Khuôn mặt xinh tươi của Phỉ Lâm cũng chỉ là khẽ chau mày, nhưng ngay lập tức liền thư thái.
Lam công chúa, Tiết Thiên Diệp cùng mặc lễ phục màu đậm từ từ bước tới, khí thế tao nhã như hai vị nữ thần tới từ thiên đường, trên khuôn mặt xinh đẹp của hai nàng mặc dù không có bất cứ biểu hiện nào, hai mắt cũng đồng thời nhìn chăm chú về phía người thanh niên áo đen ngồi dựa trên ghế sofa đối diện. Trong đôi mắt màu xanh của Lam công chúa lộ ra vẻ nghi hoặc, nhớ nhung, nhiều hơn chính là vui mừng lẫn sợ hãi, mà trong mắt Tiết Thiên Diệp lại là vẻ u oán.
Sao hắn lại ở đây?
Đây là hoài nghi trong lòng hai nàng lúc này, từ trước tới nay, Lam công chúa đều chưa từng quên người tên Tang Thiên này, mỗi ngày chỉ cần rảnh rỗi, nàng đều kiểm tra xem xét thu thập tất cả tin tức có liên quan tới Tang Thiên , vốn cho rằng có thể thỏa mãn nỗi nhớ mong trong lòng, nhưng càng xem lại càng nhớ, giận một nỗi không thể từ bỏ tất cả, ngày ngày nhìn dán mắt vào người này.
Khác với Lam công chúa, Tiết Thiên Diệp sớm đã coi Tang Thiên là người đàn ông duy nhất trong đời mình. Mặc dù bắt đầu là một cảnh tượng hoang tưởng, nhưng Tiết Thiên Diệp vẫn luôn hy vọng có một kết cục viên mãn, nàng đã từng cố gắng, đáng tiếc là, người này luôn thần bí, khiến người ta không thể suy xét được, lúc ẩn lúc hiện, đừng nói đến trái tim người này, ngay cả người của hắn, Tiết Thiên Diệp cũng có lúc không chạm tới được. Lại một lần nữa gặp được Tang Thiên, u oán trong lòng Tiết Thiên Diệp còn nhiều hơn cả niềm vui, hận một nỗi hiện giờ không thể xông lên, cắn vào tai người này, ép hỏi người này gần đây đang làm gì vậy?
Lam công chúa, Tiết Thiên Diệp, Hồng Đào ba người đứng bên cạnh Tang Thiên , Lam công chúa bước lên trước, giơ tay, một chiếc nhẫn xuất hiện ở ngón tay, toàn thân chiếc nhẫn màu vàng óng ánh. Trên thân khắc hai chữ vinh quang. Mặt ngoài chiếc nhẫn là ba ngôi sao vây quanh, giống y đúc với cái của Taylor Jia Ding và trưởng lão Phỉ Lâm.
Không thể nào?
Lại có một chiếc nhẫn vinh quang tam tinh?
Lúc này, mọi người quả thật đều thấy mơ hồ, nhìn ba chiếc nhẫn vinh quang tam tinh trong tay Lam công chúa, Taylor Jia Ding, và trưởng lão Phỉ Lâm, mọi người nhìn nhau, ánh mắt đều khiếp sợ.
Ba chiếc nhẫn vinh quang tam tinh chẳng lẽ không đáng giá như vậy sao?
Sao hôm nay lại bỗng thấy cả ba chiếc?
Taylor Jia Ding có một chiếc, không khó giải thích, trưởng lão Phỉ Lâm có một chiếc cũng không khó giải thích, dù sao cũng là trưởng lão của câu lạc bộ Yêu Nguyệt thần bí. Nhưng Lam công chúa sao lại trong tay cũng có chiếc nhẫn này?
Mọi người không chỉ phát cuồng, bởi vì bọn họ hoàn toàn không biết làm thế nào đạt được chiếc nhẫn vinh quang, cho dù là nhẫn một sao cũng không biết.
Lúc Lam công chúa tháo chiếc nhẫn vinh quang tam tinh ra, trong lòng Taylor Jia Ding, Phỉ Lâm cũng đều kinh ngạc, vẻ mặt hai người khác nhau, hình như đều đang trầm tư điều gì đó.
“Chiếc nhẫn vinh quang tam tinh này để trong tay ta không có chút tác dụng gì, không bằng làm vật đánh cuộc đi, ta nghĩ Tang tiên sinh chắc chắn có thể giúp ta thắng được hai chiếc nhẫn vinh quang tam tinh khác, phải không?”
Dứt lời, đôi mắt màu xanh của Lam công chúa thâm ý nhìn Tang Thiên.
Tang Thiên cũng đối mặt Lam công chúa, gật đầu mỉm cười, hành động này của hai người khiến không ít người nghi hoặc, hoài nghi mối quan hệ của hai người này. Lam công chúa và Tang Thiên quen nhau sao? Tin tưởng hắn đến vậy sao? Lúc mọi người đang nghi hoặc, tiếng Tang Thiên truyền tới, “Trở về sẽ mời cô ăn cơm.”
Lời này vừa nói ra, mọi người càng thêm nghi hoặc bứt rứt, người không biết còn tưởng rằng hai người là bạn bè thân thiết như vậy, nhưng rõ ràng khiến mọi người thấy hứng thú không phải là quan hệ của hai người, mà là song bạc hiện giờ.
Taylor Jia Ding cười nói: “Lam tiểu thư quả nhiên không hổ với danh tiếng công chúa! Tại hạ bộ phục! Bội phục” Không đợi Lam công chúa trả lời, Taylor Jia Ding lại nhìn Tang Thiên nói: “Tang tiên sinh thật là có bản lĩnh, lại có thể chiếm được sự ưu ái của Lam tiểu thư, thật là khiến người ta ngưỡng mộ, uh? Ha ha!”
Ngụ ý trong lời nói của Taylor Jia Ding, mọi người đều hiểu, chẳng là là khinh thường Tang Thiên không có tiền, phải dựa vào một người con gái.
Tiếng cười hạ xuống, trong lòng bàn tay Taylor Jia Ding lại xuất hiện một đồ vật cổ quái, đồ vật đó giống như một chiếc huân chương màu vàng, mặt trên khắc rõ hai chữ võ huân.
“Đây là huân chương võ huân, ta thế chấp tiếp”
Nhìn huân chương ánh vàng rực rỡ, mọi người dường như không dám tin vào mắt mình. Đó chính là huân chương võ huân trong cả liên bang chỉ có mười chiếc, nắm giữ trong tay mười đại gia tộc võ huân trong liên bang. Nhưng đó cũng là chuyện của mấy trăm năm trước, lần đầu tiên và cũng là duy nhất trong lịch sử liên bang, một vị đế vương ban huân chương võ huân khai quốc cho mười vị nguyên soái
Thời kỳ đó mặc dù chỉ duy trì trong thời gian ngắn hơn một trăm năm, nhưng đặc quyền của mười chiếc huân chương võ huân đó lại vô cùng lớn, cuối cùng cùng với sự sụp đổ của đế vương điên cuồng đó, trong liên bang xảy ra bạo loạn, cuối cùng đi tới hướng chế độ cộng hòa. Chính phủ hiện thời không ngừng tìm cách làm suy yếu đặc quyền của huân chương võ huân, nhưng một trăm năm trước, sáu trong mười đại gia tộc võ huân trong vòng một đêm diệt vọng một cách thần bí, huân chương võ huân cũng theo đó mà biến mất.
Một năm trước, Long gia võ huân bị một trong sáu bộ thần bí để ý đến, đã cấu kết với Lam huyết, Long gia võ huân đã diệt vong.
Mấy tháng trước, câu lạc bộ Xích Viêm diệt vong. Gia chủ gia tộc Farid, Farid Derek bị Tang Thiên đánh gục, từ đó nhà võ huân Farid đi tới bước đường cùng. Về phần chiếc huân chương võ huân đó rốt cuộc có còn trong nhà Farid hay không, không ai biết.
*Gia tộc Farid (Pháp Lý Đức): Nơi có thằng Queensland Paul là một trong Thất diệu ấy – Mời đọc lại từ chương 146 nếu không nhớ ra.
Võ huân gia tộc hiện giờ trong liên bang chỉ còn lại Bá Vương Sở gia và nhà Taylor.
Đặc quyền của tấm huân chương võ huân này mặc dù đã bị suy yếu, nhưng lời đồn liên quan tới huân chương võ huân thì vẫn còn, nghe nói mười tấm huân chương võ huân này là mấy trăm năm trước trong lịch sử liên bang, vị đế vương vĩ đại có thực lực thông thiên kia sử dụng một loại vật chất kỳ lạ chế tạo thành, bên trong không chỉ cất dấu một loại năng lượng thần kỳ, thậm chí còn có truyền thuyết trong mười tấm huân chương võ huân có ghi lại hoàn toàn bí kỹ thần công của vị Đế vương vĩ đại có thực lực thông thiên kia. (Không biết vị đế vương này có phải là Tang Thiên nhà mình không nhỉ?)
Nếu có thể tập hợp mười tấm huân chương này lại, sẽ thu được bí kỹ thần công mà vị đế vương điên cuồng đó tu luyện.
Nhưng phàm những ai quen thuộc đoạn lịch sử đó hầu như đều biết vị đế vương điên cuồng đó có thực lực khủng khiếp thế nào. Thậm chí cho tới tận bây giờ, cảnh giới mà vị đế vương đó đạt tới vẫn không có ai có thể đột phá được. Trong lịch sử hơn nghìn năm của liên bang, kẻ mạnh xuất hiện vô số. Nhưng sức chiến đấu của vị đế vương điên cuồng kia vẫn được xếp vị trí đứng đầu. (Nghe giới thiệu thế này ta dám chắc tới 9 phần đó là tên Tang Thiên)
Sau khi thấy Taylor Jia Ding tháo tấm huân chương võ huân gia, mọi người thậm chí còn hoài nghi có phải hắn điên rồi không. Solon ở phía sau cũng trợn tròn mắt không dám tin, mặc dù kinh hãi, nhưng hắn biết rõ cha mình tuyệt đối không phải là người hồ đồ , người làm như vậy chắc chắn là có mục đích khác.
“Thế nào? Tang tiên sinh?”
Taylor Jia Ding đẩy chiếc nhẫn vinh quang tam sao và tấm huân chương võ huân vào giữa bàn, chăm chú nhìn tang thiên, cười nói: “Không biết Tang tiên sinh còn dám đánh cuộc nữa không? Có còn tiền vốn để đánh nữa không?”
Nghe thấy những lời này của Taylor Jia Ding, Phỉ Lâm bên cạnh hình như hiểu một chút dụng ý của hắn, nàng gần như dám khẳng định, Taylor Jia Ding ngay từ khi bắt đầu đã không muốn đánh cược, chỉ là muốn lợi dụng sòng bạc này để nhục mạ Tang Thiên mà thôi.
“Huân chương võ huân, ha ha, ngươi không nói thì ta cũng quên mất”
Không ai biết Tang Thiên nói những lời này là có ý gì, sau đó, Tang Thiên vẫy tay, lúc này trên bàn rầm rầm xuất hiện sáu vật vàng rực rỡ, mọi người đều sợ ngây người, Taylor Jia Ding, Phỉ Lâm càng không thể tin đứng bật dậy.
Đối với trưởng lão Phỉ Lâm, mọi người đều rất xa lạ. Hình như cũng chưa từng nghe nói Phỉ Lâm có vinh quang gì? Sao lại có nhẫn vinh quang tam tinh? Từ trước tới nay, câu lạc bộ Yêu Nguyệt luôn là biểu tượng của sự thần bí. Mọi người ở đây đều là lần đầu tiên nhìn thấy nhân vật hàng trưởng lão của câu lạc bộ Yêu Nguyệt.
“Nếu Taylor tiên sinh muốn chơi lớn, theo ta, không cần ai làm cái, một ván quyết định thắng thua.”
Tiếng Phi Lâm vang lên, mọi người không chỉ thầm kinh ngạc. Nếu thật sự theo ý của trưởng lão Phỉ Lâm, vậy sòng bạc này thật là quá lớn, người thắng chỉ có một, ai thắng, chẳng khác nào thông sát, nếu thắng, đó sẽ là hai chiếc nhẫn vinh quang tam tinh. Mụ nội nó! Một chiếc để mình dùng, một chiếc đem bán ở chợ đen chắc là thích lắm đây.
“Ta tất nhiên là không có ý kiến” Trên mặt Taylor Jia Ding vẫn luôn giữ nụ cười, hơn nưa nụ cười còn vô cùng thâm hiểm, chơi xúc xắc, hắn chưa từng biết sợ ai, sống tới hơn bảy mươi năm, trò xúc xắc này hắn chỉ thua vương tọa của câu lạc bộ Vương Giả - Niếp Thanh Vân, về phần những người khác, hắn không hề để mắt tới, càng không nói là một cô gái, và một thanh niến hơn hai mươi tuổi.
Nhìn Tang Thiên đối diện, Taylor Jia Ding cười nói: “Tang tiên sinh còn nhỏ tuổi, uy danh đã người người đều biết, chém Thất diệu, tàn sát Xích Viêm, có lẽ Tang tiên sinh chắc chắn có vật đánh cược xứng với nhẫn vinh quang tam tinh, ta nói đúng không? Tang tiên sinh?”
Qua nhắc nhở của Taylor Jia Ding, mọi người đều nhìn lại người thanh niên mặc ào đen ngồi dựa trên ghế sofa ở đối diện, hiện giờ, giá trị của một Ác Nhân Cáp đã không đủ để đánh đổi lấy nhẫn vinh quang tam tinh. Mọi người đều rất tò mò, người thanh niên thần bí này rốt cuộc có vật đánh cược gì khiến người khác kinh ngạc hay không?”
Tang Thiên vẫn ngồi trên ghế sofa, vắt chéo hai chân, miệng ngậm một điếu thuốc lá màu đen không có đầu lọc, tay trái đặt trên bàn, ngón giáp út đeo một chiếc nhẫn màu đen nhìn có vẻ cũ nát, chiếc nhẫn mặc dù hơi cũ, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn ra bề mặt ánh lên màu vàng thẫm.
Tang Thiên không phải là không có tiền mà là có rất nhiều tiền. Lúc này hắn đang tìm kiếm, do thời gian lâu quá rồi, chiếc nhẫn này cũng rất lâu rồi không sử dụng tới, bên trong rốt cuộc để bao nhiêu đồ, tự hắn cũng không rõ.
Taylor Jia Ding có ý muốn nhục mạ người thanh niên ở đối diện không biết trời cao đất dày này một chút, “Ta cũng chỉ đùa thôi, nếu Tang tiên sinh thật sự không có vật đánh cược tương xứng với nhẫn vinh quang tam tinh, thì có lẽ nên bỏ đi. Ta và trưởng lão Phỉ Lâm hoàn toàn không để ý tới.”
“Nhẫn quang vinh tam tinh mà thôi, Taylor tiên sinh có chút nghiêm trọng hóa rồi, đồ vật trong thiên hạ này có thể tương xứng với nhẫn quang vinh tam tinh này thật sự rất nhiều.”
Giọng nói từ xa truyền tới, là tiếng của một cô gái, hơn nữa hình như là từ bên ngoài truyền vào.
Mọi người nhăn mặt, đều nhìn quanh, ngay sau đó, một đoàn người tiến vào cửa, sau đó, ở cửa xuất hiện hai cô gái và một người mặc một chiếc áo dài có chút mộc mạc chính là Hồng Đào.
Thấy sự xuất hiện của hai cô gái, biểu hiện trên mặt của mọi người đều khác nhau, có người kinh ngạc, có người nghi hoặc.
Solon cũng vào trong từ lâu, nói thầm chuyện vừa xảy ra một cách đơn giản cho Taylor Jia Ding biết. Sắc mặt Taylor Jia Ding lập tức sa sầm xuống. Ánh mắt vốn nghi hoặc lập tức trở nên u ám, “Lam tiểu thư, Tiết tiểu thư, Bất Động Kim Võng Hồng Đào, ba vị đúng là khách quý!”
Phỉ Lâm vẫn ngồi lẳng lặng, không nhìn lại, ba cô gái lúc trước tới cùng nàng đã đem chuyện vừa xảy ra khi nãy nói với nàng rồi. Khuôn mặt xinh tươi của Phỉ Lâm cũng chỉ là khẽ chau mày, nhưng ngay lập tức liền thư thái.
Lam công chúa, Tiết Thiên Diệp cùng mặc lễ phục màu đậm từ từ bước tới, khí thế tao nhã như hai vị nữ thần tới từ thiên đường, trên khuôn mặt xinh đẹp của hai nàng mặc dù không có bất cứ biểu hiện nào, hai mắt cũng đồng thời nhìn chăm chú về phía người thanh niên áo đen ngồi dựa trên ghế sofa đối diện. Trong đôi mắt màu xanh của Lam công chúa lộ ra vẻ nghi hoặc, nhớ nhung, nhiều hơn chính là vui mừng lẫn sợ hãi, mà trong mắt Tiết Thiên Diệp lại là vẻ u oán.
Sao hắn lại ở đây?
Đây là hoài nghi trong lòng hai nàng lúc này, từ trước tới nay, Lam công chúa đều chưa từng quên người tên Tang Thiên này, mỗi ngày chỉ cần rảnh rỗi, nàng đều kiểm tra xem xét thu thập tất cả tin tức có liên quan tới Tang Thiên , vốn cho rằng có thể thỏa mãn nỗi nhớ mong trong lòng, nhưng càng xem lại càng nhớ, giận một nỗi không thể từ bỏ tất cả, ngày ngày nhìn dán mắt vào người này.
Khác với Lam công chúa, Tiết Thiên Diệp sớm đã coi Tang Thiên là người đàn ông duy nhất trong đời mình. Mặc dù bắt đầu là một cảnh tượng hoang tưởng, nhưng Tiết Thiên Diệp vẫn luôn hy vọng có một kết cục viên mãn, nàng đã từng cố gắng, đáng tiếc là, người này luôn thần bí, khiến người ta không thể suy xét được, lúc ẩn lúc hiện, đừng nói đến trái tim người này, ngay cả người của hắn, Tiết Thiên Diệp cũng có lúc không chạm tới được. Lại một lần nữa gặp được Tang Thiên, u oán trong lòng Tiết Thiên Diệp còn nhiều hơn cả niềm vui, hận một nỗi hiện giờ không thể xông lên, cắn vào tai người này, ép hỏi người này gần đây đang làm gì vậy?
Lam công chúa, Tiết Thiên Diệp, Hồng Đào ba người đứng bên cạnh Tang Thiên , Lam công chúa bước lên trước, giơ tay, một chiếc nhẫn xuất hiện ở ngón tay, toàn thân chiếc nhẫn màu vàng óng ánh. Trên thân khắc hai chữ vinh quang. Mặt ngoài chiếc nhẫn là ba ngôi sao vây quanh, giống y đúc với cái của Taylor Jia Ding và trưởng lão Phỉ Lâm.
Không thể nào?
Lại có một chiếc nhẫn vinh quang tam tinh?
Lúc này, mọi người quả thật đều thấy mơ hồ, nhìn ba chiếc nhẫn vinh quang tam tinh trong tay Lam công chúa, Taylor Jia Ding, và trưởng lão Phỉ Lâm, mọi người nhìn nhau, ánh mắt đều khiếp sợ.
Ba chiếc nhẫn vinh quang tam tinh chẳng lẽ không đáng giá như vậy sao?
Sao hôm nay lại bỗng thấy cả ba chiếc?
Taylor Jia Ding có một chiếc, không khó giải thích, trưởng lão Phỉ Lâm có một chiếc cũng không khó giải thích, dù sao cũng là trưởng lão của câu lạc bộ Yêu Nguyệt thần bí. Nhưng Lam công chúa sao lại trong tay cũng có chiếc nhẫn này?
Mọi người không chỉ phát cuồng, bởi vì bọn họ hoàn toàn không biết làm thế nào đạt được chiếc nhẫn vinh quang, cho dù là nhẫn một sao cũng không biết.
Lúc Lam công chúa tháo chiếc nhẫn vinh quang tam tinh ra, trong lòng Taylor Jia Ding, Phỉ Lâm cũng đều kinh ngạc, vẻ mặt hai người khác nhau, hình như đều đang trầm tư điều gì đó.
“Chiếc nhẫn vinh quang tam tinh này để trong tay ta không có chút tác dụng gì, không bằng làm vật đánh cuộc đi, ta nghĩ Tang tiên sinh chắc chắn có thể giúp ta thắng được hai chiếc nhẫn vinh quang tam tinh khác, phải không?”
Dứt lời, đôi mắt màu xanh của Lam công chúa thâm ý nhìn Tang Thiên.
Tang Thiên cũng đối mặt Lam công chúa, gật đầu mỉm cười, hành động này của hai người khiến không ít người nghi hoặc, hoài nghi mối quan hệ của hai người này. Lam công chúa và Tang Thiên quen nhau sao? Tin tưởng hắn đến vậy sao? Lúc mọi người đang nghi hoặc, tiếng Tang Thiên truyền tới, “Trở về sẽ mời cô ăn cơm.”
Lời này vừa nói ra, mọi người càng thêm nghi hoặc bứt rứt, người không biết còn tưởng rằng hai người là bạn bè thân thiết như vậy, nhưng rõ ràng khiến mọi người thấy hứng thú không phải là quan hệ của hai người, mà là song bạc hiện giờ.
Taylor Jia Ding cười nói: “Lam tiểu thư quả nhiên không hổ với danh tiếng công chúa! Tại hạ bộ phục! Bội phục” Không đợi Lam công chúa trả lời, Taylor Jia Ding lại nhìn Tang Thiên nói: “Tang tiên sinh thật là có bản lĩnh, lại có thể chiếm được sự ưu ái của Lam tiểu thư, thật là khiến người ta ngưỡng mộ, uh? Ha ha!”
Ngụ ý trong lời nói của Taylor Jia Ding, mọi người đều hiểu, chẳng là là khinh thường Tang Thiên không có tiền, phải dựa vào một người con gái.
Tiếng cười hạ xuống, trong lòng bàn tay Taylor Jia Ding lại xuất hiện một đồ vật cổ quái, đồ vật đó giống như một chiếc huân chương màu vàng, mặt trên khắc rõ hai chữ võ huân.
“Đây là huân chương võ huân, ta thế chấp tiếp”
Nhìn huân chương ánh vàng rực rỡ, mọi người dường như không dám tin vào mắt mình. Đó chính là huân chương võ huân trong cả liên bang chỉ có mười chiếc, nắm giữ trong tay mười đại gia tộc võ huân trong liên bang. Nhưng đó cũng là chuyện của mấy trăm năm trước, lần đầu tiên và cũng là duy nhất trong lịch sử liên bang, một vị đế vương ban huân chương võ huân khai quốc cho mười vị nguyên soái
Thời kỳ đó mặc dù chỉ duy trì trong thời gian ngắn hơn một trăm năm, nhưng đặc quyền của mười chiếc huân chương võ huân đó lại vô cùng lớn, cuối cùng cùng với sự sụp đổ của đế vương điên cuồng đó, trong liên bang xảy ra bạo loạn, cuối cùng đi tới hướng chế độ cộng hòa. Chính phủ hiện thời không ngừng tìm cách làm suy yếu đặc quyền của huân chương võ huân, nhưng một trăm năm trước, sáu trong mười đại gia tộc võ huân trong vòng một đêm diệt vọng một cách thần bí, huân chương võ huân cũng theo đó mà biến mất.
Một năm trước, Long gia võ huân bị một trong sáu bộ thần bí để ý đến, đã cấu kết với Lam huyết, Long gia võ huân đã diệt vong.
Mấy tháng trước, câu lạc bộ Xích Viêm diệt vong. Gia chủ gia tộc Farid, Farid Derek bị Tang Thiên đánh gục, từ đó nhà võ huân Farid đi tới bước đường cùng. Về phần chiếc huân chương võ huân đó rốt cuộc có còn trong nhà Farid hay không, không ai biết.
*Gia tộc Farid (Pháp Lý Đức): Nơi có thằng Queensland Paul là một trong Thất diệu ấy – Mời đọc lại từ chương 146 nếu không nhớ ra.
Võ huân gia tộc hiện giờ trong liên bang chỉ còn lại Bá Vương Sở gia và nhà Taylor.
Đặc quyền của tấm huân chương võ huân này mặc dù đã bị suy yếu, nhưng lời đồn liên quan tới huân chương võ huân thì vẫn còn, nghe nói mười tấm huân chương võ huân này là mấy trăm năm trước trong lịch sử liên bang, vị đế vương vĩ đại có thực lực thông thiên kia sử dụng một loại vật chất kỳ lạ chế tạo thành, bên trong không chỉ cất dấu một loại năng lượng thần kỳ, thậm chí còn có truyền thuyết trong mười tấm huân chương võ huân có ghi lại hoàn toàn bí kỹ thần công của vị Đế vương vĩ đại có thực lực thông thiên kia. (Không biết vị đế vương này có phải là Tang Thiên nhà mình không nhỉ?)
Nếu có thể tập hợp mười tấm huân chương này lại, sẽ thu được bí kỹ thần công mà vị đế vương điên cuồng đó tu luyện.
Nhưng phàm những ai quen thuộc đoạn lịch sử đó hầu như đều biết vị đế vương điên cuồng đó có thực lực khủng khiếp thế nào. Thậm chí cho tới tận bây giờ, cảnh giới mà vị đế vương đó đạt tới vẫn không có ai có thể đột phá được. Trong lịch sử hơn nghìn năm của liên bang, kẻ mạnh xuất hiện vô số. Nhưng sức chiến đấu của vị đế vương điên cuồng kia vẫn được xếp vị trí đứng đầu. (Nghe giới thiệu thế này ta dám chắc tới 9 phần đó là tên Tang Thiên)
Sau khi thấy Taylor Jia Ding tháo tấm huân chương võ huân gia, mọi người thậm chí còn hoài nghi có phải hắn điên rồi không. Solon ở phía sau cũng trợn tròn mắt không dám tin, mặc dù kinh hãi, nhưng hắn biết rõ cha mình tuyệt đối không phải là người hồ đồ , người làm như vậy chắc chắn là có mục đích khác.
“Thế nào? Tang tiên sinh?”
Taylor Jia Ding đẩy chiếc nhẫn vinh quang tam sao và tấm huân chương võ huân vào giữa bàn, chăm chú nhìn tang thiên, cười nói: “Không biết Tang tiên sinh còn dám đánh cuộc nữa không? Có còn tiền vốn để đánh nữa không?”
Nghe thấy những lời này của Taylor Jia Ding, Phỉ Lâm bên cạnh hình như hiểu một chút dụng ý của hắn, nàng gần như dám khẳng định, Taylor Jia Ding ngay từ khi bắt đầu đã không muốn đánh cược, chỉ là muốn lợi dụng sòng bạc này để nhục mạ Tang Thiên mà thôi.
“Huân chương võ huân, ha ha, ngươi không nói thì ta cũng quên mất”
Không ai biết Tang Thiên nói những lời này là có ý gì, sau đó, Tang Thiên vẫy tay, lúc này trên bàn rầm rầm xuất hiện sáu vật vàng rực rỡ, mọi người đều sợ ngây người, Taylor Jia Ding, Phỉ Lâm càng không thể tin đứng bật dậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.