Thực Tập Sinh Có Thể Đồng Hành?
Chương 11: Đơn Giản Chỉ Là Ở Bên Nhau
Dương Thiên Trúc Linh
22/01/2016
Đôi lời nhắn nhủ của tác giả đến các bạn: Sorry vì hôm bữa đến giờ chưa đăng truyện, như các bạn đã chỉ mới học lớp 7, bây giờ cũng bắt đầu vào kỳ 2 rồi, tác giả bận học bài nên sẽ ít đăng truyện hơn, mong mọi người thứ lỗi* cúi đầu, cúi đầu*
Địa điểm: Phòng 5.
Thời gian: 18h.
Nó nằm trên giường, ôm cái điện thoại lướt weibo, còn Dương Dương thì cắm cúi làm bài tập, thỉnh thoảng lại gãi đầu suy nghĩ.
-Cốc Cốc Cốc! – có người gõ cửa.
Nó không quan tâm, mặc cho người gõ cửa, nó vẫn ung dung với điện thoại.
Dương Dương cũng bó tay, đành phải ra mở cửa.
-Làm gì lâu mở cửa thế? – Nguyên bước vào, sắc mặt không tốt cho lắm. – Thiên Băng, chủ tịch bảo em hoàn thành bảng tiểu sử về thực tập sinh này, lát nữa nộp cho ông ấy.
-Anh điền giúp em được không?- nó nài nỉ, giọng ngọt sớt thấy ớn.
Nguyên nhà ta cũng có chút động lòng, đành phải làm giùm vậy.
-Ừm, cũng được. Đầu tiên, họ tên?
- Dương Thiên Băng.
- Ngày tháng năm sinh?
-Ngày 18 tháng 6 năm 2003.
-Chiều cao?
-1m57( không tệ a~~~~)
- Cung hoàng đạo?
- Song Tử.
- Mùa yêu thích/ ghét?
-Đông/ Xuân.
-môn học yêu thích? Ghét?
-Vật Lí/ thể dục, Ngữ Văn, toán(ghét nhiều thế kia)
- Ý chết! Quên rồi, em đọc lại đi.
-Anh giỡn em à? Đọc lại này, ghi cẩn thận vào, quên nữa em đập anh đấy! - nó biếnn giọng.
- Sorry! Thật tình là anh không cố ý a~~~~~.
-Được rồi, không sao, mau ghi đi, em còn có việc. - nó hối.
- Ừm. Đầu tiên, họ tên? - anh đọc laij.
- Dương Thiên Băng.(lần hai)
- Ngày tháng năm sinh?.(lần hai)
-Ngày 18 tháng 6 năm 2003..(lần hai)
-Chiều cao?
-1m57( không tệ a~~~~).(lần hai)
- Cung hoàng đạo?
- Song Tử..(lần hai)
- Mùa yêu thích/ ghét?
-Đông/ Xuân..(lần hai)
-môn học yêu thích? Ghét?
-Vật Lí/ thể dục, Ngữ Văn, toán(ghét nhiều thế kia).(lần hai)
- Món ăn ưa thích?
-Bất cứ thứ gì có vị bạc hà.
- Dị ứng?
- Trứng.
- Gia cảnh?
- Tiểu thư tập đoàn R.O.S.E + tập đoàn K.A.R.A
- Bằng Tiểu Học?
- Đương nhiên là Đã tốt nghiệp.
- Ước mơ?
- Chưa biết, nhưng cứ điền vào đó là ca sĩ đi, không thành rồi cũng sẽ thành.
- Sở thích khi rãnh?
- Đọc Truyện ma, phim ma, vẽ bậy, ngủ.
- Điểm yếu?
- Sợ Độ cao, trí nhớ không tốt, sợ chuột.
- Màu yêu thích/ ghét?
-Xám tro, cam/ hồng.
- Tên tiếng anh?
- Kara Yang.
-Ô kê, xong
Nguyên vươn vai 1 cái, thở phào nhẹ nhõm.
-Em qua phòng chủ tịch với anh không?
-Cũng được. Em đang chán. Mau đi thôi, ở đây nhìn cái mặt tên kia nãy giờ cũng muốn ngẹt thở rồi.- nó nói rồi lườm Dương Dương một cái.
Nó nói rồi hai người cùng lên phòng chủ tịch, nộp bảng báo cáo. Đến lúc chuẩn bị về phòng, Nguyên đề ra ý kiến mời nó đi chơi, nó ngẫm 1 lúc, có chút miễn cưỡng nhưng rồi cũng đồng ý. Nguyên nhảy cẳng lên vui sướng, cho nó 5 phút đi chuẩn bị.
5 phút sau...............................
Nguyên mặc 1 chiếc áo sơ my trắng tay ngắn kết hợp với quần jeans đen như ngày thường, đôi giày ba ta màu trắng, bởi vì cậu mù thời trang nên cũng chẳng biết ăn mặc như thế nào, nghe theo lời mọi người hay nói: càng đơn giản càng phong phú. Nguyên bước ra ngoài, đã thấy nó đứng đợi từ lúc nào. Nhìn nó, anh có chút rung động. Nó diện 1 chiếc váy chấm bi trắng đen, cột tóc lên cao, mang giày ba ta màu trắng như anh. Nhìn còn tưởng hai người mặc đồ đôi nữa ấy chứ.
-Đi thôi!- nó kéo anh đi.
Hai người đón taxi đi đến khu vui chơi, nhưng rồi lại đón xe qua quãng trường, lý do duy nhất là vì anh là người nổi tiếng, nếu ra khu vui chơi sẽ không ít người nhận ra, rồi còn phải trốn né. Còn về phía nó, là tiểu thư nhưng cũng chẳng khắc gì, đi đến đó mà không có chuyện mới là lạ, không lên báo cũng lên truyền hình........................
Anh với nó mua một cây kẹo bông, ngồi ăn chung, thỉnh thoảng lại còn đuà giỡn nữa chứ, nhưng nó thích thế, thích sự vô tư đơn giản, không màu mè cũng không cầu kỳ, đơn giản chỉ là cùng ở bên nhau, cùng trò chuyện. Còn về phía Nguyên, đương nhiên là thích rồi,hạnh phúc rồi. Nhưng mọi người có nghĩ đây chỉ đơn giản là cuộc vui chơi hay là hẹn hò?
Nó với anh ngồi ăn hết cây kẹo bông, sau đó anh mở nhạc cho nó nghe bài của nhóm, hai người ngồi tựa vào nhau như cặp tình nhân. Tiếng nhạc bắt đầu vang lên bài Tiếng Nói Thiếu Niên.......
Tiān chuāngwài nà shù yǐng bèi lā hěn zhǎng
tòushè chū ruòyǐnruòxiàn de wéi guāng
shēn chūshǒu zuǐjiǎo shàngyáng
wǒ jiù néng chùjí
xīnzhōng de xīwàng
- Thiên:
yì yáng qiān xǐ:
Wǔhòu pǎodào páng mímàn qīngcǎo xiāng
yánshēn xiàng míng wèi wèilái de fāngxiàng
fàngxué hòu lánqiú chǎng shàng
tīng xìnyǎng fēngkuáng
zài xiěyè zhōng liútǎng
- Nguyên:
Jiùsuàn tuìsuō nuòruò
yě bù huì yǒu bèi tóngqíng de mùguāng
bùrú jíkè zhěng zhuāng
yǒnggǎn chōng xiàng mèngxiǎng de bǐfāng
- all:
Wǒ wéixiào gēchàng xīndǐ de yuànwàng
hěn jiǎndān zhǐyào nǐ jiānqiáng
wǒmen tǐng qǐ xiōngtáng qù chéngfēngpòlàng
ràng shìjiè dōngfāng bèng shè chū guāngmáng
wǒ wéixiào gēchàng xīndǐ de mèngxiǎng
děngdài tā huálì de zhànfàng
jìyì zài yuǎnfāng bùxiǔ de dàngyàng
wǒmen yīqǐ bǎ mímáng de qiánfāng dōu zhào liàng
- Nguyên:
Kàn lóu wài nà púgōngyīng zài shēngzhǎng
gēn wéifēng qīng qīng zài kōngzhōng piāodàng
- Thiên:
Jíshǐ bu nénggòu yuǎnháng
dàn yě yào fēi wǎng
zuì chōngjǐng dì dìfāng
- Khải:
Jiùsuàn tuìsuō nuòruò
yě bù huì yǒu bèi tóngqíng de mùguāng
- all:
Bùrú jíkè zhěng zhuāng
yǒnggǎn chōng xiàng mèngxiǎng de bǐfāng
Wǒ wéixiào gēchàng xīndǐ de yuànwàng
hěn jiǎndān zhǐyào nǐ jiānqiáng
wǒmen tǐng qǐ xiōngtáng qù chéngfēngpòlàng
ràng shìjiè dōngfāng bèng shè chū guāngmáng
wǒ wéixiào gēchàng xīndǐ de mèngxiǎng
děngdài tā huálì de zhànfàng
jìyì zài yuǎnfāng bùxiǔ de dàngyàng
wǒmen yīqǐ bǎ mímáng de qiánfāng dōu zhào liàng
- Khải: Wǒ zhuīxún zuìchū de chōngdòng
- Nguyên: Tà jiāndìng de zhēngchéng
- Thiên: Zhōngguó de mèng
- All: Yǒu zuì yàoyǎn tiānkōng
- Khải:
Wǒ wéixiào gēchàng xīndǐ de yuànwàng
hěn jiǎndān zhǐyào nǐ jiānqiáng
- All:
Wǒmen tǐng qǐ xiōngtáng qù chéngfēngpòlàng
ràng shìjiè dōngfāng bèng shè chū guāngmáng
Wǒ wéixiào gēchàng xīndǐ de mèngxiǎng
děngdài tā huálì de zhànfàng
jìyì zài yuǎnfāng bùxiǔ de dàngyàng
wǒmen yīqǐ bǎ mímáng de qiánfāng dōu zhào liàng
Hết nhạc, anh mở bài mới của nhóm cho nó nghe: Đứa Trẻ Không Hoàn Mỹ........
Dāng wǒ de xiào cànlàn xiàng yángguāng
dāng wǒ de mèng zuò de gòu piàoliang
zhè shìjiè cái wèi wǒ gǔzhǎng
zhǐyǒu nǐ dānxīn wǒ shòushāng
quán shìjiè zài děng wǒ fēi gèng gāo
nǐ què xīnténg wǒ xiǎo xiǎo chìbǎng
wèi wǒ chēng qǐ
yántú xiūxí dì dìfāng
dāng wǒ bìxū xiàng gè wánměi de xiǎohái
mǎnzú suǒyǒu rén de qídài
nǐ què hǎoxiàng géwài xīnshǎng
wǒ fàncuò fànshǎ de múyàng
wǒ bù wánměi de mèng
nǐ péizhe wǒ xiǎng
bù wánměi de yǒngqì
nǐ shuō gèng yǒnggǎn
bù wánměi de lèi
nǐ xiàozhe cā gān
bù wánměi de gē
nǐ dūhuì chàng
wǒ bù wánměi xīnshì
nǐ quán fàng zàixīn shàng
zhè bù wánměi de wǒ
nǐ zǒng dàng zuò bǎobèi
nǐ gěi wǒ de ài yěxǔ bù wánměi
dàn què zuìměi
quán shìjiè zài cuīzhe wǒ zhǎng dà
nǐ què zǒng néng pěng wǒ zài shǒuzhǎng
wèi wǒ zhēdǎng
wèizhī dì nàxiē fēnglàng
dāng wǒ nǔlì zuò gè wánměi de xiǎohái
mǎnzú suǒyǒu rén de qídài
nǐ què bù jiǎng nǐ de yuànwàng
pà zēngtiān wǒ jiān shàng zhòngliàng
pà zēngtiān wǒ jiān shàng zhòngliàng
wǒ bù wánměi de mèng
nǐ péizhe wǒ xiǎng
bù wánměi de yǒngqì
nǐ shuō gèng yǒnggǎn
bù wánměi de lèi
nǐ xiàozhe cā gān
bù wánměi de gē
nǐ dūhuì chàng
wǒ bù wánměi xīnshì
nǐ quán fàng zàixīn shàng
zhè bù wánměi de wǒ
nǐ zǒng dàng zuò bǎobèi
nǐ gěi wǒ de ài yěxǔ bù wánměi
dàn què zuìměi
wǒ bù wánměi de mèng
nǐ péizhe wǒ xiǎng
bù wánměi de yǒngqì
nǐ shuō gèng yǒnggǎn
bù wánměi de lèi
nǐ xiàozhe cā gān
bù wánměi de gē
nǐ dūhuì chàng
wǒ bù wánměi xīnshì
nǐ quán fàng zàixīn shàng
zhè bù wánměi de wǒ
nǐ zǒng dàng zuò bǎobèi
nǐ gěi wǒ de ài yěxǔ bù wánměi
dàn què zuìměi
nǐ gěi wǒ de ài yěxǔ bù wánměi
dàn què zuìměi
Một lúc sau, anh với nó đi bộ về, đi được một đoạn thì chân nó bị chuột rút.
-Đau quá, bây giờ sao đây? – nó nói, chân đau đến mức sắp khóc.
-Không sao, đừng khóc. Anh cõng em, được không? – anh dỗ dành nó.
Nó có chút cự tuyệt, nhưng rồi cũng phải đồng ý, không phải là vì nó rung động mà chỉ là do nó không muốn ngủ ngoài đường thôi. Nó leo lên người anh, anh cõng nó về. May là không có ai xung quanh chứ nếu có người thì nhìn hai người chẳng khác nào cặp tình nhân như đang âu yếm nhau rồi.........
Về đến ký túc xá, anh cõng nó về giường của nó, nó đã ngủ lúc nào không hay, anh cười mỉm, hôn nhẹ lên môi nó rồi thì thầm:
-Anh yêu em nhiều lắm.
Xong, anh đắp chân cho nó rồi bước ra ngoài, không hề biết còn người khác vẫn còn trong phòng. Ai ngoài Từ Hạo Dương chứ. Hạo Dương núp sau cánh cửa nên anh không thấy thôi. Tay cậu bây giờ siết chặt, đầy mùi sát khí lan tỏ trong phòng:
-Băng Băng, sao cậu có thể dễ dãi với người khác như thế?
Nói rồi, cậu cúp điện đi ngủ. Cậu 1 giường, nó 1 giường. Nó đâu biết có nhiều người rất yêu nó chứ, nhưng tình yêu đó lại là đơn phương. Nó không hề có chút tình cảm, nếu có thì chỉ là tình cảm anh em, bạn bè thôi..................
Nhắc lại: Đôi lời nhắn nhủ của tác giả đến các bạn: Sorry vì hôm bữa đến giờ chưa đăng truyện, như các bạn đã chỉ mới học lớp 7, bây giờ cũng bắt đầu vào kỳ 2 rồi, tác giả bận học bài nên sẽ ít đăng truyện hơn, mong mọi người thứ lỗi* cúi đầu, cúi đầu*
____________________________HẾT TRUYỆN___________________________________________HÓNG TẬP SAU NHÁ MẤY BẠN_______________________________________________ MÌNH SẼ CỐ GẮNG________________________ THANKS MỌI NGƯỜI ĐÃ ỦNG HỘ________________________________
Địa điểm: Phòng 5.
Thời gian: 18h.
Nó nằm trên giường, ôm cái điện thoại lướt weibo, còn Dương Dương thì cắm cúi làm bài tập, thỉnh thoảng lại gãi đầu suy nghĩ.
-Cốc Cốc Cốc! – có người gõ cửa.
Nó không quan tâm, mặc cho người gõ cửa, nó vẫn ung dung với điện thoại.
Dương Dương cũng bó tay, đành phải ra mở cửa.
-Làm gì lâu mở cửa thế? – Nguyên bước vào, sắc mặt không tốt cho lắm. – Thiên Băng, chủ tịch bảo em hoàn thành bảng tiểu sử về thực tập sinh này, lát nữa nộp cho ông ấy.
-Anh điền giúp em được không?- nó nài nỉ, giọng ngọt sớt thấy ớn.
Nguyên nhà ta cũng có chút động lòng, đành phải làm giùm vậy.
-Ừm, cũng được. Đầu tiên, họ tên?
- Dương Thiên Băng.
- Ngày tháng năm sinh?
-Ngày 18 tháng 6 năm 2003.
-Chiều cao?
-1m57( không tệ a~~~~)
- Cung hoàng đạo?
- Song Tử.
- Mùa yêu thích/ ghét?
-Đông/ Xuân.
-môn học yêu thích? Ghét?
-Vật Lí/ thể dục, Ngữ Văn, toán(ghét nhiều thế kia)
- Ý chết! Quên rồi, em đọc lại đi.
-Anh giỡn em à? Đọc lại này, ghi cẩn thận vào, quên nữa em đập anh đấy! - nó biếnn giọng.
- Sorry! Thật tình là anh không cố ý a~~~~~.
-Được rồi, không sao, mau ghi đi, em còn có việc. - nó hối.
- Ừm. Đầu tiên, họ tên? - anh đọc laij.
- Dương Thiên Băng.(lần hai)
- Ngày tháng năm sinh?.(lần hai)
-Ngày 18 tháng 6 năm 2003..(lần hai)
-Chiều cao?
-1m57( không tệ a~~~~).(lần hai)
- Cung hoàng đạo?
- Song Tử..(lần hai)
- Mùa yêu thích/ ghét?
-Đông/ Xuân..(lần hai)
-môn học yêu thích? Ghét?
-Vật Lí/ thể dục, Ngữ Văn, toán(ghét nhiều thế kia).(lần hai)
- Món ăn ưa thích?
-Bất cứ thứ gì có vị bạc hà.
- Dị ứng?
- Trứng.
- Gia cảnh?
- Tiểu thư tập đoàn R.O.S.E + tập đoàn K.A.R.A
- Bằng Tiểu Học?
- Đương nhiên là Đã tốt nghiệp.
- Ước mơ?
- Chưa biết, nhưng cứ điền vào đó là ca sĩ đi, không thành rồi cũng sẽ thành.
- Sở thích khi rãnh?
- Đọc Truyện ma, phim ma, vẽ bậy, ngủ.
- Điểm yếu?
- Sợ Độ cao, trí nhớ không tốt, sợ chuột.
- Màu yêu thích/ ghét?
-Xám tro, cam/ hồng.
- Tên tiếng anh?
- Kara Yang.
-Ô kê, xong
Nguyên vươn vai 1 cái, thở phào nhẹ nhõm.
-Em qua phòng chủ tịch với anh không?
-Cũng được. Em đang chán. Mau đi thôi, ở đây nhìn cái mặt tên kia nãy giờ cũng muốn ngẹt thở rồi.- nó nói rồi lườm Dương Dương một cái.
Nó nói rồi hai người cùng lên phòng chủ tịch, nộp bảng báo cáo. Đến lúc chuẩn bị về phòng, Nguyên đề ra ý kiến mời nó đi chơi, nó ngẫm 1 lúc, có chút miễn cưỡng nhưng rồi cũng đồng ý. Nguyên nhảy cẳng lên vui sướng, cho nó 5 phút đi chuẩn bị.
5 phút sau...............................
Nguyên mặc 1 chiếc áo sơ my trắng tay ngắn kết hợp với quần jeans đen như ngày thường, đôi giày ba ta màu trắng, bởi vì cậu mù thời trang nên cũng chẳng biết ăn mặc như thế nào, nghe theo lời mọi người hay nói: càng đơn giản càng phong phú. Nguyên bước ra ngoài, đã thấy nó đứng đợi từ lúc nào. Nhìn nó, anh có chút rung động. Nó diện 1 chiếc váy chấm bi trắng đen, cột tóc lên cao, mang giày ba ta màu trắng như anh. Nhìn còn tưởng hai người mặc đồ đôi nữa ấy chứ.
-Đi thôi!- nó kéo anh đi.
Hai người đón taxi đi đến khu vui chơi, nhưng rồi lại đón xe qua quãng trường, lý do duy nhất là vì anh là người nổi tiếng, nếu ra khu vui chơi sẽ không ít người nhận ra, rồi còn phải trốn né. Còn về phía nó, là tiểu thư nhưng cũng chẳng khắc gì, đi đến đó mà không có chuyện mới là lạ, không lên báo cũng lên truyền hình........................
Anh với nó mua một cây kẹo bông, ngồi ăn chung, thỉnh thoảng lại còn đuà giỡn nữa chứ, nhưng nó thích thế, thích sự vô tư đơn giản, không màu mè cũng không cầu kỳ, đơn giản chỉ là cùng ở bên nhau, cùng trò chuyện. Còn về phía Nguyên, đương nhiên là thích rồi,hạnh phúc rồi. Nhưng mọi người có nghĩ đây chỉ đơn giản là cuộc vui chơi hay là hẹn hò?
Nó với anh ngồi ăn hết cây kẹo bông, sau đó anh mở nhạc cho nó nghe bài của nhóm, hai người ngồi tựa vào nhau như cặp tình nhân. Tiếng nhạc bắt đầu vang lên bài Tiếng Nói Thiếu Niên.......
Tiān chuāngwài nà shù yǐng bèi lā hěn zhǎng
tòushè chū ruòyǐnruòxiàn de wéi guāng
shēn chūshǒu zuǐjiǎo shàngyáng
wǒ jiù néng chùjí
xīnzhōng de xīwàng
- Thiên:
yì yáng qiān xǐ:
Wǔhòu pǎodào páng mímàn qīngcǎo xiāng
yánshēn xiàng míng wèi wèilái de fāngxiàng
fàngxué hòu lánqiú chǎng shàng
tīng xìnyǎng fēngkuáng
zài xiěyè zhōng liútǎng
- Nguyên:
Jiùsuàn tuìsuō nuòruò
yě bù huì yǒu bèi tóngqíng de mùguāng
bùrú jíkè zhěng zhuāng
yǒnggǎn chōng xiàng mèngxiǎng de bǐfāng
- all:
Wǒ wéixiào gēchàng xīndǐ de yuànwàng
hěn jiǎndān zhǐyào nǐ jiānqiáng
wǒmen tǐng qǐ xiōngtáng qù chéngfēngpòlàng
ràng shìjiè dōngfāng bèng shè chū guāngmáng
wǒ wéixiào gēchàng xīndǐ de mèngxiǎng
děngdài tā huálì de zhànfàng
jìyì zài yuǎnfāng bùxiǔ de dàngyàng
wǒmen yīqǐ bǎ mímáng de qiánfāng dōu zhào liàng
- Nguyên:
Kàn lóu wài nà púgōngyīng zài shēngzhǎng
gēn wéifēng qīng qīng zài kōngzhōng piāodàng
- Thiên:
Jíshǐ bu nénggòu yuǎnháng
dàn yě yào fēi wǎng
zuì chōngjǐng dì dìfāng
- Khải:
Jiùsuàn tuìsuō nuòruò
yě bù huì yǒu bèi tóngqíng de mùguāng
- all:
Bùrú jíkè zhěng zhuāng
yǒnggǎn chōng xiàng mèngxiǎng de bǐfāng
Wǒ wéixiào gēchàng xīndǐ de yuànwàng
hěn jiǎndān zhǐyào nǐ jiānqiáng
wǒmen tǐng qǐ xiōngtáng qù chéngfēngpòlàng
ràng shìjiè dōngfāng bèng shè chū guāngmáng
wǒ wéixiào gēchàng xīndǐ de mèngxiǎng
děngdài tā huálì de zhànfàng
jìyì zài yuǎnfāng bùxiǔ de dàngyàng
wǒmen yīqǐ bǎ mímáng de qiánfāng dōu zhào liàng
- Khải: Wǒ zhuīxún zuìchū de chōngdòng
- Nguyên: Tà jiāndìng de zhēngchéng
- Thiên: Zhōngguó de mèng
- All: Yǒu zuì yàoyǎn tiānkōng
- Khải:
Wǒ wéixiào gēchàng xīndǐ de yuànwàng
hěn jiǎndān zhǐyào nǐ jiānqiáng
- All:
Wǒmen tǐng qǐ xiōngtáng qù chéngfēngpòlàng
ràng shìjiè dōngfāng bèng shè chū guāngmáng
Wǒ wéixiào gēchàng xīndǐ de mèngxiǎng
děngdài tā huálì de zhànfàng
jìyì zài yuǎnfāng bùxiǔ de dàngyàng
wǒmen yīqǐ bǎ mímáng de qiánfāng dōu zhào liàng
Hết nhạc, anh mở bài mới của nhóm cho nó nghe: Đứa Trẻ Không Hoàn Mỹ........
Dāng wǒ de xiào cànlàn xiàng yángguāng
dāng wǒ de mèng zuò de gòu piàoliang
zhè shìjiè cái wèi wǒ gǔzhǎng
zhǐyǒu nǐ dānxīn wǒ shòushāng
quán shìjiè zài děng wǒ fēi gèng gāo
nǐ què xīnténg wǒ xiǎo xiǎo chìbǎng
wèi wǒ chēng qǐ
yántú xiūxí dì dìfāng
dāng wǒ bìxū xiàng gè wánměi de xiǎohái
mǎnzú suǒyǒu rén de qídài
nǐ què hǎoxiàng géwài xīnshǎng
wǒ fàncuò fànshǎ de múyàng
wǒ bù wánměi de mèng
nǐ péizhe wǒ xiǎng
bù wánměi de yǒngqì
nǐ shuō gèng yǒnggǎn
bù wánměi de lèi
nǐ xiàozhe cā gān
bù wánměi de gē
nǐ dūhuì chàng
wǒ bù wánměi xīnshì
nǐ quán fàng zàixīn shàng
zhè bù wánměi de wǒ
nǐ zǒng dàng zuò bǎobèi
nǐ gěi wǒ de ài yěxǔ bù wánměi
dàn què zuìměi
quán shìjiè zài cuīzhe wǒ zhǎng dà
nǐ què zǒng néng pěng wǒ zài shǒuzhǎng
wèi wǒ zhēdǎng
wèizhī dì nàxiē fēnglàng
dāng wǒ nǔlì zuò gè wánměi de xiǎohái
mǎnzú suǒyǒu rén de qídài
nǐ què bù jiǎng nǐ de yuànwàng
pà zēngtiān wǒ jiān shàng zhòngliàng
pà zēngtiān wǒ jiān shàng zhòngliàng
wǒ bù wánměi de mèng
nǐ péizhe wǒ xiǎng
bù wánměi de yǒngqì
nǐ shuō gèng yǒnggǎn
bù wánměi de lèi
nǐ xiàozhe cā gān
bù wánměi de gē
nǐ dūhuì chàng
wǒ bù wánměi xīnshì
nǐ quán fàng zàixīn shàng
zhè bù wánměi de wǒ
nǐ zǒng dàng zuò bǎobèi
nǐ gěi wǒ de ài yěxǔ bù wánměi
dàn què zuìměi
wǒ bù wánměi de mèng
nǐ péizhe wǒ xiǎng
bù wánměi de yǒngqì
nǐ shuō gèng yǒnggǎn
bù wánměi de lèi
nǐ xiàozhe cā gān
bù wánměi de gē
nǐ dūhuì chàng
wǒ bù wánměi xīnshì
nǐ quán fàng zàixīn shàng
zhè bù wánměi de wǒ
nǐ zǒng dàng zuò bǎobèi
nǐ gěi wǒ de ài yěxǔ bù wánměi
dàn què zuìměi
nǐ gěi wǒ de ài yěxǔ bù wánměi
dàn què zuìměi
Một lúc sau, anh với nó đi bộ về, đi được một đoạn thì chân nó bị chuột rút.
-Đau quá, bây giờ sao đây? – nó nói, chân đau đến mức sắp khóc.
-Không sao, đừng khóc. Anh cõng em, được không? – anh dỗ dành nó.
Nó có chút cự tuyệt, nhưng rồi cũng phải đồng ý, không phải là vì nó rung động mà chỉ là do nó không muốn ngủ ngoài đường thôi. Nó leo lên người anh, anh cõng nó về. May là không có ai xung quanh chứ nếu có người thì nhìn hai người chẳng khác nào cặp tình nhân như đang âu yếm nhau rồi.........
Về đến ký túc xá, anh cõng nó về giường của nó, nó đã ngủ lúc nào không hay, anh cười mỉm, hôn nhẹ lên môi nó rồi thì thầm:
-Anh yêu em nhiều lắm.
Xong, anh đắp chân cho nó rồi bước ra ngoài, không hề biết còn người khác vẫn còn trong phòng. Ai ngoài Từ Hạo Dương chứ. Hạo Dương núp sau cánh cửa nên anh không thấy thôi. Tay cậu bây giờ siết chặt, đầy mùi sát khí lan tỏ trong phòng:
-Băng Băng, sao cậu có thể dễ dãi với người khác như thế?
Nói rồi, cậu cúp điện đi ngủ. Cậu 1 giường, nó 1 giường. Nó đâu biết có nhiều người rất yêu nó chứ, nhưng tình yêu đó lại là đơn phương. Nó không hề có chút tình cảm, nếu có thì chỉ là tình cảm anh em, bạn bè thôi..................
Nhắc lại: Đôi lời nhắn nhủ của tác giả đến các bạn: Sorry vì hôm bữa đến giờ chưa đăng truyện, như các bạn đã chỉ mới học lớp 7, bây giờ cũng bắt đầu vào kỳ 2 rồi, tác giả bận học bài nên sẽ ít đăng truyện hơn, mong mọi người thứ lỗi* cúi đầu, cúi đầu*
____________________________HẾT TRUYỆN___________________________________________HÓNG TẬP SAU NHÁ MẤY BẠN_______________________________________________ MÌNH SẼ CỐ GẮNG________________________ THANKS MỌI NGƯỜI ĐÃ ỦNG HỘ________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.