Chương 37:
Tatsu Bi
05/05/2023
“Cháu là Mạc Lăng?”
Mạc Lăng đưa mắt nhìn người đàn ông đối diện không một cảm xúc, cậu khẽ gật đầu.
Từ xa cảnh sát đi tới “Mạc Lăng, cháu còn người thân nào không?”
Mạc Lăng không nói một lời nào chỉ đưa mắt nhìn xuống chiếc vòng cổ mà mẹ đã đeo cho cậu.
Cảnh sát rút trong túi một chiếc điện thoại sau đó nói chuyện với đầu dây bên kia “Cậu bé chỉ có một mình, cần hỗ trợ y tế tới trấn an tinh thần và có lẽ phải lo một số thủ tục.”
Tại sao mẹ lại bỏ con…?
…
Joose bước vào trong phòng, một người đàn ông cao lớn đang đứng nhìn về phía bên ngoài, bóng lưng cao lớn, trên tay cầm một ly rượu. Joose vội cúi người lễ phép nói “Con đã về thưa chú.”
Người đàn ông quay người lại nhìn cô, ánh mắt có chút sắc lạnh “Lagan không về đây sao?”
Joose khẽ nói “Có một số vấn đề nên anh ấy chưa về đây ạ.”
Người đàn ông đặt ly rượu xuống bàn “Có lẽ ta cần phải tới thăm thằng bé một chuyến.” Ánh mắt người đó đột nhiên lạnh lùng đến đáng sợ.
Joose không dám nhìn thẳng vào ông, cô rất sợ, sợ hãi ánh mắt ấy. Rốt cuộc chú ấy đang nghĩ gì thế?
…
Trong bệnh viện, Mạc Lăng vẫn cứ ngồi thẫn người trên chiếc ghế. Người đàn ông đó lại đến. Ánh mắt vô cùng ấm áp.
“Lại đây.” Người đàn ông nhìn Mạc Lăng nói.
Mạc Lăng không hiểu cậu không hề phản ứng, toàn thân bây giờ như bất động.
Người đó tiến tới phía cậu “Ta tới để đón cậu.”
“Ông là ai?”
“Ta đến để đưa cậu gặp chủ nhân thật sự của chiếc vòng.”
Chiếc vòng?
Mạc Lăng nhìn vào chiếc vòng trên cổ mình.
“Nếu mà ngày đó ông không tới đón tôi thì chuyện gì sẽ xảy ra nhỉ?” Mạc Lăng đưa mắt nhìn Quản gia nói.
Quản gia mỉm cười đặt chén trà xuống bàn “Nếu không phải tôi thì cũng sẽ là một người khác thôi.”
Mạc Lăng khẽ cười “Nhưng ông cũng là người chăm lo cho tôi nhiều nhất.”
Quản gia mỉm cười “Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ đang cố gắng làm tốt nhất có thể mà thôi.”
Mạc Lăng cầm chiếc vòng cổ trên tay một lúc rồi hỏi: “Marcos, nếu tôi không theo ông thì chú ấy có tới đón tôi không?”
“Ý cậu là ngài Vancazo?”
“Liệu chú ấy có tới không?”
“Có lẽ là ngài ấy biết tôi có thể đưa cậu tới nên mới sai tôi đi.”
Mạc Lăng mỉm cười, một nụ cười chứa sự muộn phiền “Tôi biết, chú ấy sẽ không bao giờ tới.”
…
“Thưa ngài Vancazo, tôi đã đưa thiếu gia về đây rồi ạ.”
Marcos đưa Mạc Lăng tới trước mặt một người đàn ông. Thân hình người đó cao lớn, ánh mắt thì sắc lạnh. Người đó đưa mắt nhìn Mạc Lăng không chút biểu cảm lạnh lùng nói “Đây là cháu ta ư?”
“Đây là con của ngài Laues, tôi đã nghe theo lệnh ngài ấy nhưng tiếc là không thể cứu nổi phu nhân…”
Laues? Là cha của mình sao? Đây là người thân của mình sao? Nhưng tại sao họ lại ở tận Ý? Sao cha lại không tới thăm mẹ.
Vancazo ngồi xuống trước mặt Mạc Lăng đưa tay cầm lấy mặt dây chuyền của cậu “Cô ta cũng đã làm tốt vai trò của một người mẹ.”
Mình không hiểu? Mạc Lăng chưa kịp lên tiếng thì từ phía sau một người phụ nữ đã lên tiếng
“Đây là Lagan sao?”
Lagan?
Người phụ nữ vui vẻ đưa tay xoa đầu cậu “Thằng bé đáng yêu quá.”
Vancazo vẫn giữ nét mặt như vậy rồi đứng dậy “Laues, đã về chưa?”
“Anh ấy vẫn chưa về, đã ba ngày rồi em lo quá.”
“Có gì phải lo, mau đem thằng nhóc này đi tắm rửa đi.”
“Được rồi Lagan theo cô nào.”
Mạc Lăng không hiểu chuyện gì? Cậu lặng người “Chuyện này là sao?”
Người phụ nữ hiền dịu đáp “Cứ theo ta rồi cháu sẽ hiểu.”
“Ngài Laues đã trở về rồi ạ!!!” Một người hầu sợ hãi chạy tới báo cáo.
Vancazo vẫn giữ nét mặt bình thản “Có chuyện gì?”
“Ngài ấy đang bị thương…”
Không cần đợi hắn nói thêm Vancazo đã đẩy người hắn rồi chạy ra ngoài.
Mạc Lăng cũng vội vã chạy theo.
Trước mặt cậu là một người đàn ông cao lớn, mái tóc đen vuốt ngược ra sau, tuy chân trái bị thương đang được băng bó lại nhưng phong thái vẫn rất điềm đạm oai phong. Ánh mắt hiền dịu đến lạ. Trên tay ôm theo một đứa bé.
“Laues.” Vancazo lên tiếng.
Laues nở nụ cười hiền dịu nhìn người phụ nữ “Mira, chăm sóc đứa bé giúp anh.”
Mira mau chóng đi tới đỡ đứa bé “Là một bé gái sao?”
“Chuyện này là sao?” Vancazo cau mày.
“Để từ từ giải thích…”
Mạc Lăng siết chặt tay, trong khi mẹ và mình phải chịu khổ thì ông ấy sống ở đây có gia đình giàu có, cuộc sống sung túc, mới hai ngày trước mẹ mình còn bị người ta sát hại vậy mà trong lúc đó ông ta lại đi cứu đứa trẻ khác? Còn mình thì sao? Còn không thèm tới tận nơi đón mình.
“Đây là…” Laues bàng hoàng nhìn Mạc Lăng.
Ông từ từ bước tới trước mặt cậu. Đôi mắt rưng rưng, ông muốn đưa tay để sờ lên gương mặt cậu thì đã bị cậu gạt tay ra “Đừng đụng vào người tôi!”
“Hỗn xược, mày có biết đây là ai không?” Vancazo cau mày.
“Là cha của tôi chứ gì? Nhưng ông ta có xứng để làm cha không?” Mạc Lăng nói lớn sau đó quay người bỏ chạy.
Vancazo có chút tức giận “Phải đánh gãy chân mày mới được!”
Laues vội xen vào “Em đừng làm tổn hại thằng bé.”
“Xem người đàn bà đó đã sinh ra đứa con thế nào kìa.”
Trên gương mặt Laues có chút muộn phiền. Có lẽ cậu đã nói đúng. Ông không phải một người cha tốt.
“Anh hai, mau đi nghỉ ngơi đi, lũ trẻ để em lo.”
Mạc Lăng chạy tới một góc tường sau đó ngồi gục xuống mà khóc. Sao mẹ lại bỏ con mà đi… sao lại để con ở đây? Con không cần người cha như thế. Cậu giựt chiếc vòng cổ rồi ném xuống đất.
“Lúc đó tôi cũng chỉ mới tám tuổi, ai mà ngờ đứa trẻ đó một năm sau lại mất luôn cả cha.” Mạc Lăng nói rồi uống hết ly rượu trên bàn.
“Thiếu gia, chuyện cũ đã qua rồi, cậu đừng nghĩ nữa. Ngài Laues cũng hiểu mà…”
…
“Tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này? Tại sao vậy?” Mạc Lăng ngồi gục xuống bên cạnh thân xác của Laues.
“Tại sao? Tại sao? Tôi chưa tha thứ cho ông sao ông có thể ra đi như thế?” Cậu gào lên. Những giọt nước mắt không ngừng rơi xuống. Ai cho phép ông chết! Ai cho phép ông chết!
“Ông tỉnh lại đi Laues Vincent!”
Mira đi tới bên cạnh cậu mà an ủi “Cháu của ta, sao cháu lại đáng thương như vậy chứ?”
Rào… rào…
“Chú Vancazo, chú làm gì thế???” Vancazo túm cổ Mạc Lăng lôi ra ngoài trời mưa.
“Đến lúc mày cần phải biết trách nghiệm với gia tộc này!”
“Em xin anh, thằng bé chỉ là một đứa trẻ thôi mà…” Mira bật khóc.
Vancazo hất tay Mira ra “Không phải việc của em!”
“Là con trai của Mafia, nó không được phép yếu đuối!”
…
Mạc Lăng đưa tay dụi mắt. Lúc này, Tiêu Tuyết từ bên ngoài bước vào. Cô vừa mới từ công ty trở về nhà.
“Quản gia, bác sao thế?”
Quản gia đưa mắt nhìn cô “Thiếu gia hôm nay uống hơi nhiều rồi…”
Tiêu Tuyết đi tới bên cạnh Mạc Lăng “Có chuyện gì thế ạ?”
Hàm Quang từ bên ngoài bước vào. Nhìn bộ dạng đó của Mạc Lăng cậu cũng như hiểu ra. Hàm Quang nhìn Quản gia khẽ gật đầu sau đó đi tới bên cạnh Tiêu Tuyết “Hôm nay phiền em chăm sóc thằng nhóc này nhé.”
“Có chuyện gì thế ạ?”
Hàm Quang nhìn Mạc Lăng sau đó lại nhìn cô, anh suy ngẫm một lúc rồi ngỏ ý muốn cô ra ngoài nói chuyện.
Tiêu Tuyết vội vã đi theo. Hàm Quang khoanh tay lại bộ dạng có vẻ căng thẳng, anh thở dài sau đó nói “Hôm nay là ngày khá nhạy cảm với Mạc.”
“Vậy là sao? Anh nói rõ hơn đi.” Tiêu Tuyết lo lắng hỏi.
“Ngày cha cậu ấy mất.”
“Cha của Mạc Lăng… mất rồi sao?” Tiêu Tuyết có chút buồn.
“Em để ý cậu ta nhé!” Hàm Quang đưa tay vỗ nhẹ vai cô.
“Em biết rồi.” Tiêu Tuyết gật đầu rồi đưa ánh mắt có chút buồn nhìn vào trong.
Hàm Quang gật đầu sau đó quay người bỏ đi. Tiêu Tuyết bước vào trong nhà. Mạc Lăng đã uống hết chai rượu thứ ba, anh mở chai rượu tiếp theo ra rót vào ly. Tiêu Tuyết từ từ đi tới ngồi xuống bên cạnh anh “Để em uống với anh nhé!”
Mạc Lăng đưa mắt nhìn cô nhẹ nhàng xoa đầu “Con mèo như em không uống được đâu…”
“Chưa thử sao biết? Mà em lớn rồi đó!” Cô kéo cái ly lại.
Mạc Lăng mỉm cười “Lớn mà vẫn còn khóc nhè sao?”
Tiêu Tuyết vội kéo ly rượu trên tay anh xuống đưa lên miệng “Em uống cho anh xem.”
Vừa uống xong cô cau hết cả mày lại, rùng mình. Mạc Lăng nhìn cô khẽ nở nụ cười “Đồ ngốc.”
“Rót tiếp đi Mạc lão đại, hôm nay em tiếp anh.” Cô đưa ly rượu về phía anh.
Mạc Lăng tiến gần tới cô “Hôm nay sợ rằng tôi khó làm chủ bản thân lắm.”
!!!
Hai má cô đỏ ửng lên. Mạc Lăng đưa tay lấy ly rượu của cô sau đó tiếp tục rót rồi uống.
“Mạc Lăng, anh có thể chia sẻ với em mà. Đừng chịu đựng một mình.”
Mạc Lăng nhìn cô, ánh mắt vẫn rất bình thản “Không sao đâu.”
Tiêu Tuyết vội tiến tới ôm lấy anh “Không sao mà phải không?”
Mạc Lăng lặng người đi…
Vẫn là cô bé ấy, vẫn cái ôm ấy… cái ôm đã an ủi và cứu anh đêm đó.
Tiêu Tuyết ôm chặt hơn, không hiểu sao lúc này ngoài việc ôm ra cô chẳng biết mình nên làm gì nữa cả. Cô chỉ muốn ôm anh vào lòng mà thôi.
Mạc Lăng vòng tay ôm cô nhẹ nhàng xoa đầu cô “Tại sao người như tôi vẫn cứ để em bảo vệ nhỉ?”
“Là anh bảo vệ em đó, là anh đã cứu vớt cuộc đời của em.”
“Cái ôm của em hiệu quả lắm!”
Tiêu Tuyết mỉm cười “Đừng lo, sau này em sẽ ôm anh nhiều thật là nhiều.”
Đúng vậy, em đã ở đây mà. Tôi sẽ không để em rời xa.
…
“A…a…a…” Mạc Lăng hét lớn nhìn bàn tay đang bị giẫm lên không thương tiếc.
Vancazo vẫn rất thản nhiên không một chút phản ứng gì “Nếu không thể đánh thắng được bọn chúng thì lần sau mất luôn bàn tay này đi.” nói xong thì anh mới nhấc chân ra.
Mira vội chạy tới thì bị Vancazo ngăn lại “Em đừng xen vào việc ta dạy nó.”
“Anh muốn thằng bé chết anh mới hài lòng à?”
“Chưa chết được đâu, mới có thế mà chết thì nó chỉ là thằng vô dụng.”
Mạc Lăng ôm lấy bàn tay của mình. Đôi mắt rưng rưng. Không được khóc, nếu mà khóc chú ấy sẽ đánh mình nữa… Cậu cố gắng đứng dậy sau đó bỏ về phòng. Mạc Lăng từ từ tiến tới bên cạnh bàn học rồi ngồi xuống.
Trên bàn là cuốn sổ vẽ tay cũ của mẹ.
Mẹ biết cha là Mafia nên mới giấu con đúng không? Mẹ biết ông ấy ở Ý nên từ nhỏ mới muốn con học tiếng Ý chứ gì? Đêm đó bọn chúng ám sát mẹ để giết chết hậu duệ nhà Vincent là con chứ gì? Mẹ biết tất cả mà mẹ cứ tự làm thế… Mẹ không thương con sao?
Mạc Lăng nghiến răng… không được khóc… mình không được phép yếu đuối.
Cậu đưa mắt nhìn sang bức hình trên bàn. Hình ảnh cha cậu và mẹ cậu.
“Ông qua bên đó chăm sóc cho mẹ tôi đấy nhé! Đợi tôi qua đó rồi tính sổ với ông.”
Mạc Lăng đưa tay mở chiếc hộp của dưới ngăn bàn ra. Bên trong toàn là sách.
“Mẹ nói Lagan từ nhỏ đã thông minh nên rất thích đọc sách, mỗi tuần cha sẽ gửi cho con ba cuốn sách để con đọc nhé.”
“Không cần.”
“Cha sẽ để ở cửa đó.”
Nước mắt cậu không rừng rơi… cho phép tôi khóc nốt lần này thôi.
“Mẹ con là một nhà thiết kế thời trang rất tài giỏi, lần đó ta bị tấn công nếu không gặp được mẹ con chắc ta đã chết rồi. Bà ấy rất đẹp. Bọn ta rất yêu nhau nhưng ta không hiểu tại sao bà ấy lại không theo ta qua Ý. Bà ấy muốn sống ở quê hương của mình.”
“Ông thôi đi! Đừng kể nữa!”
“Ta đã thất hứa… ta đã không thể trở về chăm sóc hai mẹ con…”
“Đừng đau khổ… cũng đừng nói nữa. Mẹ tôi cũng đã chết rồi!”
“…”
Mạc Lăng cầm cuốn sổ vẽ của mẹ trên tay.
Ước mơ của mẹ con sẽ giúp mẹ thực hiện được.
“Ước mơ của mẹ là gì?”
“Sao con lại hỏi thế?”
“Con muốn trở thành một cảnh sát thật là tuyệt, còn mẹ thì sao?”
“Mẹ ư? Mẹ chỉ muốn trở thành một nhà thiết kế thôi!”
“Mẹ đang là một nhà thiết kế mà.”
“Mẹ muốn mở một cửa hàng thiết kế của riêng mình.”
“Được, vậy con sẽ trở thành giám đốc!”
“Để làm gì nào?”
“Con sẽ mở cho mẹ cả một tập đoàn thời trang luôn!”
“Được rồi, Mạc tổng tương lai ăn thêm cơm vào cho mau lớn!”
Mạc Lăng đưa mắt nhìn người đàn ông đối diện không một cảm xúc, cậu khẽ gật đầu.
Từ xa cảnh sát đi tới “Mạc Lăng, cháu còn người thân nào không?”
Mạc Lăng không nói một lời nào chỉ đưa mắt nhìn xuống chiếc vòng cổ mà mẹ đã đeo cho cậu.
Cảnh sát rút trong túi một chiếc điện thoại sau đó nói chuyện với đầu dây bên kia “Cậu bé chỉ có một mình, cần hỗ trợ y tế tới trấn an tinh thần và có lẽ phải lo một số thủ tục.”
Tại sao mẹ lại bỏ con…?
…
Joose bước vào trong phòng, một người đàn ông cao lớn đang đứng nhìn về phía bên ngoài, bóng lưng cao lớn, trên tay cầm một ly rượu. Joose vội cúi người lễ phép nói “Con đã về thưa chú.”
Người đàn ông quay người lại nhìn cô, ánh mắt có chút sắc lạnh “Lagan không về đây sao?”
Joose khẽ nói “Có một số vấn đề nên anh ấy chưa về đây ạ.”
Người đàn ông đặt ly rượu xuống bàn “Có lẽ ta cần phải tới thăm thằng bé một chuyến.” Ánh mắt người đó đột nhiên lạnh lùng đến đáng sợ.
Joose không dám nhìn thẳng vào ông, cô rất sợ, sợ hãi ánh mắt ấy. Rốt cuộc chú ấy đang nghĩ gì thế?
…
Trong bệnh viện, Mạc Lăng vẫn cứ ngồi thẫn người trên chiếc ghế. Người đàn ông đó lại đến. Ánh mắt vô cùng ấm áp.
“Lại đây.” Người đàn ông nhìn Mạc Lăng nói.
Mạc Lăng không hiểu cậu không hề phản ứng, toàn thân bây giờ như bất động.
Người đó tiến tới phía cậu “Ta tới để đón cậu.”
“Ông là ai?”
“Ta đến để đưa cậu gặp chủ nhân thật sự của chiếc vòng.”
Chiếc vòng?
Mạc Lăng nhìn vào chiếc vòng trên cổ mình.
“Nếu mà ngày đó ông không tới đón tôi thì chuyện gì sẽ xảy ra nhỉ?” Mạc Lăng đưa mắt nhìn Quản gia nói.
Quản gia mỉm cười đặt chén trà xuống bàn “Nếu không phải tôi thì cũng sẽ là một người khác thôi.”
Mạc Lăng khẽ cười “Nhưng ông cũng là người chăm lo cho tôi nhiều nhất.”
Quản gia mỉm cười “Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ đang cố gắng làm tốt nhất có thể mà thôi.”
Mạc Lăng cầm chiếc vòng cổ trên tay một lúc rồi hỏi: “Marcos, nếu tôi không theo ông thì chú ấy có tới đón tôi không?”
“Ý cậu là ngài Vancazo?”
“Liệu chú ấy có tới không?”
“Có lẽ là ngài ấy biết tôi có thể đưa cậu tới nên mới sai tôi đi.”
Mạc Lăng mỉm cười, một nụ cười chứa sự muộn phiền “Tôi biết, chú ấy sẽ không bao giờ tới.”
…
“Thưa ngài Vancazo, tôi đã đưa thiếu gia về đây rồi ạ.”
Marcos đưa Mạc Lăng tới trước mặt một người đàn ông. Thân hình người đó cao lớn, ánh mắt thì sắc lạnh. Người đó đưa mắt nhìn Mạc Lăng không chút biểu cảm lạnh lùng nói “Đây là cháu ta ư?”
“Đây là con của ngài Laues, tôi đã nghe theo lệnh ngài ấy nhưng tiếc là không thể cứu nổi phu nhân…”
Laues? Là cha của mình sao? Đây là người thân của mình sao? Nhưng tại sao họ lại ở tận Ý? Sao cha lại không tới thăm mẹ.
Vancazo ngồi xuống trước mặt Mạc Lăng đưa tay cầm lấy mặt dây chuyền của cậu “Cô ta cũng đã làm tốt vai trò của một người mẹ.”
Mình không hiểu? Mạc Lăng chưa kịp lên tiếng thì từ phía sau một người phụ nữ đã lên tiếng
“Đây là Lagan sao?”
Lagan?
Người phụ nữ vui vẻ đưa tay xoa đầu cậu “Thằng bé đáng yêu quá.”
Vancazo vẫn giữ nét mặt như vậy rồi đứng dậy “Laues, đã về chưa?”
“Anh ấy vẫn chưa về, đã ba ngày rồi em lo quá.”
“Có gì phải lo, mau đem thằng nhóc này đi tắm rửa đi.”
“Được rồi Lagan theo cô nào.”
Mạc Lăng không hiểu chuyện gì? Cậu lặng người “Chuyện này là sao?”
Người phụ nữ hiền dịu đáp “Cứ theo ta rồi cháu sẽ hiểu.”
“Ngài Laues đã trở về rồi ạ!!!” Một người hầu sợ hãi chạy tới báo cáo.
Vancazo vẫn giữ nét mặt bình thản “Có chuyện gì?”
“Ngài ấy đang bị thương…”
Không cần đợi hắn nói thêm Vancazo đã đẩy người hắn rồi chạy ra ngoài.
Mạc Lăng cũng vội vã chạy theo.
Trước mặt cậu là một người đàn ông cao lớn, mái tóc đen vuốt ngược ra sau, tuy chân trái bị thương đang được băng bó lại nhưng phong thái vẫn rất điềm đạm oai phong. Ánh mắt hiền dịu đến lạ. Trên tay ôm theo một đứa bé.
“Laues.” Vancazo lên tiếng.
Laues nở nụ cười hiền dịu nhìn người phụ nữ “Mira, chăm sóc đứa bé giúp anh.”
Mira mau chóng đi tới đỡ đứa bé “Là một bé gái sao?”
“Chuyện này là sao?” Vancazo cau mày.
“Để từ từ giải thích…”
Mạc Lăng siết chặt tay, trong khi mẹ và mình phải chịu khổ thì ông ấy sống ở đây có gia đình giàu có, cuộc sống sung túc, mới hai ngày trước mẹ mình còn bị người ta sát hại vậy mà trong lúc đó ông ta lại đi cứu đứa trẻ khác? Còn mình thì sao? Còn không thèm tới tận nơi đón mình.
“Đây là…” Laues bàng hoàng nhìn Mạc Lăng.
Ông từ từ bước tới trước mặt cậu. Đôi mắt rưng rưng, ông muốn đưa tay để sờ lên gương mặt cậu thì đã bị cậu gạt tay ra “Đừng đụng vào người tôi!”
“Hỗn xược, mày có biết đây là ai không?” Vancazo cau mày.
“Là cha của tôi chứ gì? Nhưng ông ta có xứng để làm cha không?” Mạc Lăng nói lớn sau đó quay người bỏ chạy.
Vancazo có chút tức giận “Phải đánh gãy chân mày mới được!”
Laues vội xen vào “Em đừng làm tổn hại thằng bé.”
“Xem người đàn bà đó đã sinh ra đứa con thế nào kìa.”
Trên gương mặt Laues có chút muộn phiền. Có lẽ cậu đã nói đúng. Ông không phải một người cha tốt.
“Anh hai, mau đi nghỉ ngơi đi, lũ trẻ để em lo.”
Mạc Lăng chạy tới một góc tường sau đó ngồi gục xuống mà khóc. Sao mẹ lại bỏ con mà đi… sao lại để con ở đây? Con không cần người cha như thế. Cậu giựt chiếc vòng cổ rồi ném xuống đất.
“Lúc đó tôi cũng chỉ mới tám tuổi, ai mà ngờ đứa trẻ đó một năm sau lại mất luôn cả cha.” Mạc Lăng nói rồi uống hết ly rượu trên bàn.
“Thiếu gia, chuyện cũ đã qua rồi, cậu đừng nghĩ nữa. Ngài Laues cũng hiểu mà…”
…
“Tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này? Tại sao vậy?” Mạc Lăng ngồi gục xuống bên cạnh thân xác của Laues.
“Tại sao? Tại sao? Tôi chưa tha thứ cho ông sao ông có thể ra đi như thế?” Cậu gào lên. Những giọt nước mắt không ngừng rơi xuống. Ai cho phép ông chết! Ai cho phép ông chết!
“Ông tỉnh lại đi Laues Vincent!”
Mira đi tới bên cạnh cậu mà an ủi “Cháu của ta, sao cháu lại đáng thương như vậy chứ?”
Rào… rào…
“Chú Vancazo, chú làm gì thế???” Vancazo túm cổ Mạc Lăng lôi ra ngoài trời mưa.
“Đến lúc mày cần phải biết trách nghiệm với gia tộc này!”
“Em xin anh, thằng bé chỉ là một đứa trẻ thôi mà…” Mira bật khóc.
Vancazo hất tay Mira ra “Không phải việc của em!”
“Là con trai của Mafia, nó không được phép yếu đuối!”
…
Mạc Lăng đưa tay dụi mắt. Lúc này, Tiêu Tuyết từ bên ngoài bước vào. Cô vừa mới từ công ty trở về nhà.
“Quản gia, bác sao thế?”
Quản gia đưa mắt nhìn cô “Thiếu gia hôm nay uống hơi nhiều rồi…”
Tiêu Tuyết đi tới bên cạnh Mạc Lăng “Có chuyện gì thế ạ?”
Hàm Quang từ bên ngoài bước vào. Nhìn bộ dạng đó của Mạc Lăng cậu cũng như hiểu ra. Hàm Quang nhìn Quản gia khẽ gật đầu sau đó đi tới bên cạnh Tiêu Tuyết “Hôm nay phiền em chăm sóc thằng nhóc này nhé.”
“Có chuyện gì thế ạ?”
Hàm Quang nhìn Mạc Lăng sau đó lại nhìn cô, anh suy ngẫm một lúc rồi ngỏ ý muốn cô ra ngoài nói chuyện.
Tiêu Tuyết vội vã đi theo. Hàm Quang khoanh tay lại bộ dạng có vẻ căng thẳng, anh thở dài sau đó nói “Hôm nay là ngày khá nhạy cảm với Mạc.”
“Vậy là sao? Anh nói rõ hơn đi.” Tiêu Tuyết lo lắng hỏi.
“Ngày cha cậu ấy mất.”
“Cha của Mạc Lăng… mất rồi sao?” Tiêu Tuyết có chút buồn.
“Em để ý cậu ta nhé!” Hàm Quang đưa tay vỗ nhẹ vai cô.
“Em biết rồi.” Tiêu Tuyết gật đầu rồi đưa ánh mắt có chút buồn nhìn vào trong.
Hàm Quang gật đầu sau đó quay người bỏ đi. Tiêu Tuyết bước vào trong nhà. Mạc Lăng đã uống hết chai rượu thứ ba, anh mở chai rượu tiếp theo ra rót vào ly. Tiêu Tuyết từ từ đi tới ngồi xuống bên cạnh anh “Để em uống với anh nhé!”
Mạc Lăng đưa mắt nhìn cô nhẹ nhàng xoa đầu “Con mèo như em không uống được đâu…”
“Chưa thử sao biết? Mà em lớn rồi đó!” Cô kéo cái ly lại.
Mạc Lăng mỉm cười “Lớn mà vẫn còn khóc nhè sao?”
Tiêu Tuyết vội kéo ly rượu trên tay anh xuống đưa lên miệng “Em uống cho anh xem.”
Vừa uống xong cô cau hết cả mày lại, rùng mình. Mạc Lăng nhìn cô khẽ nở nụ cười “Đồ ngốc.”
“Rót tiếp đi Mạc lão đại, hôm nay em tiếp anh.” Cô đưa ly rượu về phía anh.
Mạc Lăng tiến gần tới cô “Hôm nay sợ rằng tôi khó làm chủ bản thân lắm.”
!!!
Hai má cô đỏ ửng lên. Mạc Lăng đưa tay lấy ly rượu của cô sau đó tiếp tục rót rồi uống.
“Mạc Lăng, anh có thể chia sẻ với em mà. Đừng chịu đựng một mình.”
Mạc Lăng nhìn cô, ánh mắt vẫn rất bình thản “Không sao đâu.”
Tiêu Tuyết vội tiến tới ôm lấy anh “Không sao mà phải không?”
Mạc Lăng lặng người đi…
Vẫn là cô bé ấy, vẫn cái ôm ấy… cái ôm đã an ủi và cứu anh đêm đó.
Tiêu Tuyết ôm chặt hơn, không hiểu sao lúc này ngoài việc ôm ra cô chẳng biết mình nên làm gì nữa cả. Cô chỉ muốn ôm anh vào lòng mà thôi.
Mạc Lăng vòng tay ôm cô nhẹ nhàng xoa đầu cô “Tại sao người như tôi vẫn cứ để em bảo vệ nhỉ?”
“Là anh bảo vệ em đó, là anh đã cứu vớt cuộc đời của em.”
“Cái ôm của em hiệu quả lắm!”
Tiêu Tuyết mỉm cười “Đừng lo, sau này em sẽ ôm anh nhiều thật là nhiều.”
Đúng vậy, em đã ở đây mà. Tôi sẽ không để em rời xa.
…
“A…a…a…” Mạc Lăng hét lớn nhìn bàn tay đang bị giẫm lên không thương tiếc.
Vancazo vẫn rất thản nhiên không một chút phản ứng gì “Nếu không thể đánh thắng được bọn chúng thì lần sau mất luôn bàn tay này đi.” nói xong thì anh mới nhấc chân ra.
Mira vội chạy tới thì bị Vancazo ngăn lại “Em đừng xen vào việc ta dạy nó.”
“Anh muốn thằng bé chết anh mới hài lòng à?”
“Chưa chết được đâu, mới có thế mà chết thì nó chỉ là thằng vô dụng.”
Mạc Lăng ôm lấy bàn tay của mình. Đôi mắt rưng rưng. Không được khóc, nếu mà khóc chú ấy sẽ đánh mình nữa… Cậu cố gắng đứng dậy sau đó bỏ về phòng. Mạc Lăng từ từ tiến tới bên cạnh bàn học rồi ngồi xuống.
Trên bàn là cuốn sổ vẽ tay cũ của mẹ.
Mẹ biết cha là Mafia nên mới giấu con đúng không? Mẹ biết ông ấy ở Ý nên từ nhỏ mới muốn con học tiếng Ý chứ gì? Đêm đó bọn chúng ám sát mẹ để giết chết hậu duệ nhà Vincent là con chứ gì? Mẹ biết tất cả mà mẹ cứ tự làm thế… Mẹ không thương con sao?
Mạc Lăng nghiến răng… không được khóc… mình không được phép yếu đuối.
Cậu đưa mắt nhìn sang bức hình trên bàn. Hình ảnh cha cậu và mẹ cậu.
“Ông qua bên đó chăm sóc cho mẹ tôi đấy nhé! Đợi tôi qua đó rồi tính sổ với ông.”
Mạc Lăng đưa tay mở chiếc hộp của dưới ngăn bàn ra. Bên trong toàn là sách.
“Mẹ nói Lagan từ nhỏ đã thông minh nên rất thích đọc sách, mỗi tuần cha sẽ gửi cho con ba cuốn sách để con đọc nhé.”
“Không cần.”
“Cha sẽ để ở cửa đó.”
Nước mắt cậu không rừng rơi… cho phép tôi khóc nốt lần này thôi.
“Mẹ con là một nhà thiết kế thời trang rất tài giỏi, lần đó ta bị tấn công nếu không gặp được mẹ con chắc ta đã chết rồi. Bà ấy rất đẹp. Bọn ta rất yêu nhau nhưng ta không hiểu tại sao bà ấy lại không theo ta qua Ý. Bà ấy muốn sống ở quê hương của mình.”
“Ông thôi đi! Đừng kể nữa!”
“Ta đã thất hứa… ta đã không thể trở về chăm sóc hai mẹ con…”
“Đừng đau khổ… cũng đừng nói nữa. Mẹ tôi cũng đã chết rồi!”
“…”
Mạc Lăng cầm cuốn sổ vẽ của mẹ trên tay.
Ước mơ của mẹ con sẽ giúp mẹ thực hiện được.
“Ước mơ của mẹ là gì?”
“Sao con lại hỏi thế?”
“Con muốn trở thành một cảnh sát thật là tuyệt, còn mẹ thì sao?”
“Mẹ ư? Mẹ chỉ muốn trở thành một nhà thiết kế thôi!”
“Mẹ đang là một nhà thiết kế mà.”
“Mẹ muốn mở một cửa hàng thiết kế của riêng mình.”
“Được, vậy con sẽ trở thành giám đốc!”
“Để làm gì nào?”
“Con sẽ mở cho mẹ cả một tập đoàn thời trang luôn!”
“Được rồi, Mạc tổng tương lai ăn thêm cơm vào cho mau lớn!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.