Chương 38:
Tatsu Bi
05/05/2023
Mạc Lăng bước tới trước mặt cô bé đó, cô bé ngồi gục trong góc phòng không nói một câu nào. Cô gái bé nhỏ với mái tóc vàng ngắn xoã ngang vai. Thấy Mạc Lăng cô bé cũng sợ hãi một cách kì lạ.
Từ đằng sau cô Mira đi tới ngồi xuống bên cạnh cậu “Lagan, đây là Joose.”
Joose? Mạc Lăng đưa mắt nhìn.
Cô gái nhút nhát ấy cứ cuộn mình lại không chịu nói với ai một câu nào.
Mira ngồi xuống bên cạnh ghé tai cậu nói nhỏ “Bố của cô bé đã bị sát hại, mẹ cũng không còn bây giờ con bé chỉ còn một mình.”
Ra vậy.
Mạc Lăng cũng cảm thấy đồng cảm hơn. Đáng thương thật… cả cha và mẹ đều mất, em ấy còn nhỏ tuổi hơn cả mình cơ mà.
“Hai người ra ngoài đi để ta nói chuyện với cô bé.” Laues từ phía sau đã lên tiếng.
Mạc Lăng đưa mắt nhìn nhưng cũng chẳng bận tâm anh quay người bỏ đi.
“Không sao đâu anh em sẽ dẫn thằng bé đi đọc sách.” Mira nói sau đó chạy theo phía sau Mạc Lăng.
Laues bước vào trong phòng ngồi xuống bên giường rút từ trong túi áo ra một cái bánh ngọt đặt xuống giường “Nếu đói thì cứ ăn.”
Joose đưa ánh mắt nhìn người đàn ông đối diện. Laues nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu đứa trẻ.
Hình ảnh ngày hôm đó hiện ra trong mắt ông…
“Ngài Laues, bọn Garm đã sai người phục kích ở bến tàu, chúng ta bị lừa rồi.”
Laues nghiến răng “Đã tha mạng cho chúng mà chúng dám làm vậy sao? Theo ta ra bến tàu.”
…! Vừa ra tới nơi Laues bàng hoàng trước mắt mình “Tại sao lại có nhiều người dân bình thường thế này? Không phải chỉ nhắm vào ta sao?”
“Tôi cũng không rõ nữa…”
Bùm… bùm… một loạt súng nổ lên.
“Á…!”
Tiếng hét thất thanh của mọi người. Laues nghiến răng rút từ trong túi ra một khẩu súng “Nhất định hôm nay phải giết chết hắn!”
Loạt súng tiếp tục nổ lên, mấy người vô tội không liên can oan uổng chết dưới tay bọn chúng. Trong đám người một cô bé khóc lớn ngồi bên cạnh người đàn ông “Cha ơi… làm ơn…”
Laues cố gắng cau mày nhìn. Một đứa bé gái sao?
Không cần nghĩ ngợi nhiều ông chạy thẳng về phía đứa bé đó bế lên. Đứa trẻ vẫn không ngừng khóc bàn tay vẫn cứ hướng về bên cạnh người cha.
Bùm…! Một viên đạn bắn xuyên qua chân trái của ông khiến ông khuỵ xuống nhưng vết thương này thì có nhằm nhò gì. Laues cau mày sau đó đứng dậy chạy về phía tàu đã chuẩn bị sẵn.
“Nổ máy đi, rút quân trước đã.”
“Đứa bé đó thì sao ạ?” Người trợ thủ lo lắng hỏi.
“Mau lên!” Laues ôm cô bé vào lòng rồi quát lớn.
…
Những giọt nước mắt đột nhiên lăn xuống trên gò má cô. Joose nghiến răng mà bật khóc, tiếng khóc ai oán đến xót lòng. Tại sao lại là cha mẹ cô? Tại sao lại như vậy?
Laues vẫn rất bình tĩnh đưa tay lên xoa đầu cô “Cứ khóc đi…”
Joose càng khóc lớn hơn. Hình ảnh người cha nằm dưới đất hiện rõ lên trong đầu cô. Nụ cười của cha… nụ cười của mẹ… cái ôm của mẹ và máu, thật kinh khủng.
“Sau này cháu có thể ở lại đây với ta mà.”
Laues ấm áp trong mắt cô bé một cách kì lạ.
…
Mạc Lăng ngồi xuống ghế, ánh mắt cứ nhìn về bầu trời cao vút. Mira vui vẻ ngồi xuống “Sao thế cháu của ta?”
“Tôi nhớ mẹ thôi.” Mạc Lăng đưa mắt nhìn xuống chiếc vòng cổ, món kỷ vật cuối cùng mẹ cậu để lại.
”Đây là chiếc vòng được rèn và nung bằng hợp kim đặc biệt, chỉ có người nhà Vincent mới có nó. Đây là vòng mà ông nội cháu đã trao lại cho Laues.”
”Vậy sao?” Mạc Lăng không mấy quan tâm. Nghĩ tới vì nó vì cái gia tộc này mà mẹ cậu phải chết khiến cậu càng hận hơn nữa.
Mira cầm tay Mạc Lăng “Cháu đừng suy nghĩ quá nhiều. Từ bây giờ mọi người đều yêu thương cháu mà.”
Mạc Lăng rút tay lại “Tôi chỉ cần tình yêu của mẹ thôi.”
Laues từ phía xa bước tới bên cạnh cậu “Mấy cuốn sách cha gửi hôm qua con đã đọc chưa?”
“Không đọc, không muốn đọc.” Cậu cau mày.
Laues vẫn giữ vẻ bình tĩnh “Nếu không hay mai ta lại gửi tiếp, con nhất định phải đọc đó!”
Mạc Lăng không nói một lời nào.
“Chuyện mẹ con đã có người lo liệu chôn cất đàng hoàng rồi con yên tâm nhưng vì tình hình tạm thời con chưa thể về đó được.”
“Rốt cuộc ông đã gây ra nghiệp chướng gì..?” Câu nói đột ngột này khiến Laues hơi bất ngờ.
“Con nói vậy là sao?”
“Ông đã sống như nào mà khiến cho mẹ tôi phải chết? Những người đó là kẻ thù của ông cơ mà! Tại sao tôi lại là con của ông?” Mạc Lăng nghiến răng nói.
“Lagan…” Mira lo lắng.
Laues vẫn không hề giận chỉ vỗ vai cậu “Sau này con sẽ hiểu…” Nói xong ông quay người bỏ đi.
Mạc Lăng siết chặt tay “Ông định trốn đến bao giờ? Ông là đồ hèn! Ông đối diện với tôi đây này? Nói cho tôi biết đi! Tại sao tôi phải ở đây? Tại sao?”
“Đó cũng là lần cuối cùng tôi nói chuyện với ông ấy…” Mạc Lăng nhìn Tiêu Tuyết nói.
Tiêu Tuyết đưa tay nắm lấy tay anh “Hai người không gặp nhau nữa sao?”
“Không, ông ấy đi làm việc suốt, khi về thì cũng chỉ để sách trước cửa phòng mà thôi, thời gian rảnh sẽ ở bên cạnh Joose.“
“Tại sao ông ấy lại mất?”
Mạc Lăng mỉm cười, nụ cười có chút đau lòng “Vì cứu tôi…”
“…” Tiêu Tuyết lặng người đi.
Hôm đó, là một ngày trời mưa tầm tã…
Mạc Lăng đang say mình bên chiếc chăn bông. Thì đột nhiên một tiếng động lạ khiến cậu tỉnh giấc, Mạc Lăng đưa tay lên dịu mắt sau đó đi tới mở cửa phòng ra. Bên ngoài lặng im không một tiếng động.
“Cô Mira?” Mạc Lăng ngơ ngác nhìn. Không nhẽ cô ấy và chú Vancazo về sớm hơn dự kiến sao? Nói là ngày mai mới về mà.
Mạc Lăng mở điện thoại lấy đèn pin soi về cuối hành lang nhưng cũng chẳng thấy gì bất thường.
Cạch… cạch… một viên bi nhỏ đột nhiên lăn về phía cậu.
“Joose?”
Chưa kịp phản ứng gì thêm thì đột nhiên từ phía sau một thứ gì đó đập mạnh khiến cậu choáng váng, cậu ngã xuống đất… mọi thứ dần chìm vào bóng tối.
”…”
Mạc Lăng lờ đờ mở mắt… cậu đang nằm trước sảnh toà nhà. Cô Mira từ bên ngoài hốt hoảng đi vào… Ánh mắt Vancazo chứa một nỗi hận vô cùng lớn. Mạc Lăng không hiểu gì cứ ngơ ngác đảo mắt nhìn, cậu cố gắng cựa người, lúc này bản thân cậu mới phát hiện ra rằng Laues đang ôm lấy cậu.
“Chuyện gì đây?” Mạc Lăng cố gắng lên tiếng.
Laues nằm dưới sàn bất động. Trên lưng có rất nhiều máu. Mạc Lăng sợ hãi ngồi lùi phía sau… bàn tay cậu run run. Sao lại nhiều máu thế này? Mạc Lăng lay lay người của Laues.
“Này, ông sao vậy?”
Vancazo ngồi xuống bên cạnh đưa tay sờ lên cổ của Laues rồi nghiến răng “Chết tiệt…”
“Anh ấy sao rồi?” Mira lo lắng nhìn Vancazo.
Vancazo thì tức giận đấm mạnh xuống đất “Laues… chết rồi…” Cảm giác tuyệt vọng đến khó tả.
Còn đối với Mạc Lăng, hai từ đó như sét đánh xuống đầu vậy, cậu lắc đầu “Không… không…”
“Ai cho phép ông hả? Tôi còn chưa tha lỗi cho ông đâu!”
Mira chạy tới ôm lấy cậu từ phía sau mà bật khóc…
“Ông tỉnh lại cho tôi! A…a…a..!”
“Sao cháu của tôi lại đáng thương thế này chứ?”
Tiêu Tuyết rưng rưng nước mắt. Cuộc đời của anh ấy còn bất hạnh hơn cả mình.
“Vậy hung thủ thì sao?”
Mạc Lăng mỉm cười, lần này nụ cười lại có vẻ khác, nụ cười đắc ý đến khó tả “Tôi đã giết hắn.”
“…”
“Vancazo đã biến tôi trở thành một Lagan Vincent vô cùng xuất chúng.”
“Chính tôi đã giết chết hắn.”
“Mày là con trai của Laues? Đáng nhẽ hôm đó không nên bắt mày để uy hiếp hắn mà phải giết mày luôn mới đúng.”
“Là mày?” Mạc Lăng siết chặt tay.
“Cũng bất ngờ lắm, một thằng nhóc mới mười một tuổi mà đã cầm đầu đi giao hàng cho Vancazo được, hắn ta rèn người cũng tốt lắm chứ.”
“Tiếc thật, còn quá nhỏ mà cả mẹ cả cha đều mất. Hôm đó nếu không có mày làm bia đỡ thì chắc chắn tao không thể giết Laues được rồi.”
Bùm..! Mạc Lăng giơ súng bắn hẳn vào tim hắn “Tao không phải thằng nhóc.”
Tên đó ngã ngược ra sau.
“Tại sao mày dám giết ông ấy?”
…
Tiêu Tuyết đưa mắt nhìn Mạc Lăng “Chuyện cũng đã qua rồi mà…”
“Chỉ là không thể gọi một tiếng là cha trước khi ông ấy chết.” trái với ánh mắt lạnh lùng hàng ngày thì hôm nay Mạc Lăng lại mang một ánh mắt đau buồn đến kì lạ…
“Ông ấy sẽ hiểu thôi mà.” Tiêu Tuyết mỉm cười nói.
Điện thoại của Mạc Lăng kêu lên, anh đưa tay lên nghe “Anh nghe này, Joose.”
“Mạc, Vancazo sẽ đến London đó.”
“Sao cơ?”
“Chú ấy nói ngày mai sẽ đến gặp anh.”
“Anh biết rồi…”nói xong anh tắt máy đi.
“Có chuyện gì sao anh?” Tiêu Tuyết lo lắng.
Mạc Lăng vẫn giữ vẻ bình tĩnh “Không sao đâu…”
“Anh đừng giấu em, có chuyện gì chúng ta có thể cùng nhau chia sẻ mà.”
Mạc Lăng ngồi xuống trước mặt cô nhẹ nhàng trao cô một nụ hôn “Tôi chỉ muốn chia sẻ tình yêu với em mà thôi.”
Tiêu Tuyết mỉm cười “Thật là…”
Cô cũng không ngần ngại vòng tay lên cổ anh và hôn đáp lại anh.
“Em bắt đầu lớn rồi đó.”
“Đừng coi thường em!”
Mạc Lăng không nói gì chỉ nhấc miệng cười. Anh đưa tay ôm cô vào lòng.
Bây giờ tôi chỉ muốn ở với em thôi. Vậy là đủ.
…
“Mối thù của cậu với Mạc Lăng là sao thế?” Thái Vương đưa mắt nhìn Tiêu Thiện mà tra hỏi.
Tiêu Thiện tức giận đưa mắt nhìn Thái Vương “Cậu ta là kẻ đã giết cả nhà tôi.”
“Thật?”
“Tôi có thể đùa được sao?”
Mạc Lăng, anh nhất định phải chết.
…
“Đặng Ân! Tình hình ở Ấn Độ sao rồi?” Đặng Anh từ đầu dây bên kia nói qua.
“Xong hết rồi, giờ em chuẩn bị mang nó về đây.”
“Được! Nhớ cẩn thận đó! Đám Rentoku này không dễ dàng để em đụng vào nó đâu. Anh đang trên đường tới đó!”
“Em biết rồi…”
Đặng Ân cúp máy sau đó tiếp tục lái xe. Đám người Rentoku dám coi thường Mạc ca à? Muốn đi trước đánh đầu sao? Cũng may Hàm Quang đã tính ra hết rồi. Đồ của Mạc Lăng dễ đụng vào lắm sao?
Rầm!
Một chiếc xe khác đâm mạnh vào đuôi xe của Đặng Ân.
“Trò vui đến sớm quá.”
…
Hàm Quang ngồi trên bàn nhìn bức hình chụp chung với Mạc Lăng. Hình ảnh năm đó cũng hiện về.
Cũng là ngày hôm nay mười năm về trước chúng ta gặp nhau nhỉ?
Từ đằng sau cô Mira đi tới ngồi xuống bên cạnh cậu “Lagan, đây là Joose.”
Joose? Mạc Lăng đưa mắt nhìn.
Cô gái nhút nhát ấy cứ cuộn mình lại không chịu nói với ai một câu nào.
Mira ngồi xuống bên cạnh ghé tai cậu nói nhỏ “Bố của cô bé đã bị sát hại, mẹ cũng không còn bây giờ con bé chỉ còn một mình.”
Ra vậy.
Mạc Lăng cũng cảm thấy đồng cảm hơn. Đáng thương thật… cả cha và mẹ đều mất, em ấy còn nhỏ tuổi hơn cả mình cơ mà.
“Hai người ra ngoài đi để ta nói chuyện với cô bé.” Laues từ phía sau đã lên tiếng.
Mạc Lăng đưa mắt nhìn nhưng cũng chẳng bận tâm anh quay người bỏ đi.
“Không sao đâu anh em sẽ dẫn thằng bé đi đọc sách.” Mira nói sau đó chạy theo phía sau Mạc Lăng.
Laues bước vào trong phòng ngồi xuống bên giường rút từ trong túi áo ra một cái bánh ngọt đặt xuống giường “Nếu đói thì cứ ăn.”
Joose đưa ánh mắt nhìn người đàn ông đối diện. Laues nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu đứa trẻ.
Hình ảnh ngày hôm đó hiện ra trong mắt ông…
“Ngài Laues, bọn Garm đã sai người phục kích ở bến tàu, chúng ta bị lừa rồi.”
Laues nghiến răng “Đã tha mạng cho chúng mà chúng dám làm vậy sao? Theo ta ra bến tàu.”
…! Vừa ra tới nơi Laues bàng hoàng trước mắt mình “Tại sao lại có nhiều người dân bình thường thế này? Không phải chỉ nhắm vào ta sao?”
“Tôi cũng không rõ nữa…”
Bùm… bùm… một loạt súng nổ lên.
“Á…!”
Tiếng hét thất thanh của mọi người. Laues nghiến răng rút từ trong túi ra một khẩu súng “Nhất định hôm nay phải giết chết hắn!”
Loạt súng tiếp tục nổ lên, mấy người vô tội không liên can oan uổng chết dưới tay bọn chúng. Trong đám người một cô bé khóc lớn ngồi bên cạnh người đàn ông “Cha ơi… làm ơn…”
Laues cố gắng cau mày nhìn. Một đứa bé gái sao?
Không cần nghĩ ngợi nhiều ông chạy thẳng về phía đứa bé đó bế lên. Đứa trẻ vẫn không ngừng khóc bàn tay vẫn cứ hướng về bên cạnh người cha.
Bùm…! Một viên đạn bắn xuyên qua chân trái của ông khiến ông khuỵ xuống nhưng vết thương này thì có nhằm nhò gì. Laues cau mày sau đó đứng dậy chạy về phía tàu đã chuẩn bị sẵn.
“Nổ máy đi, rút quân trước đã.”
“Đứa bé đó thì sao ạ?” Người trợ thủ lo lắng hỏi.
“Mau lên!” Laues ôm cô bé vào lòng rồi quát lớn.
…
Những giọt nước mắt đột nhiên lăn xuống trên gò má cô. Joose nghiến răng mà bật khóc, tiếng khóc ai oán đến xót lòng. Tại sao lại là cha mẹ cô? Tại sao lại như vậy?
Laues vẫn rất bình tĩnh đưa tay lên xoa đầu cô “Cứ khóc đi…”
Joose càng khóc lớn hơn. Hình ảnh người cha nằm dưới đất hiện rõ lên trong đầu cô. Nụ cười của cha… nụ cười của mẹ… cái ôm của mẹ và máu, thật kinh khủng.
“Sau này cháu có thể ở lại đây với ta mà.”
Laues ấm áp trong mắt cô bé một cách kì lạ.
…
Mạc Lăng ngồi xuống ghế, ánh mắt cứ nhìn về bầu trời cao vút. Mira vui vẻ ngồi xuống “Sao thế cháu của ta?”
“Tôi nhớ mẹ thôi.” Mạc Lăng đưa mắt nhìn xuống chiếc vòng cổ, món kỷ vật cuối cùng mẹ cậu để lại.
”Đây là chiếc vòng được rèn và nung bằng hợp kim đặc biệt, chỉ có người nhà Vincent mới có nó. Đây là vòng mà ông nội cháu đã trao lại cho Laues.”
”Vậy sao?” Mạc Lăng không mấy quan tâm. Nghĩ tới vì nó vì cái gia tộc này mà mẹ cậu phải chết khiến cậu càng hận hơn nữa.
Mira cầm tay Mạc Lăng “Cháu đừng suy nghĩ quá nhiều. Từ bây giờ mọi người đều yêu thương cháu mà.”
Mạc Lăng rút tay lại “Tôi chỉ cần tình yêu của mẹ thôi.”
Laues từ phía xa bước tới bên cạnh cậu “Mấy cuốn sách cha gửi hôm qua con đã đọc chưa?”
“Không đọc, không muốn đọc.” Cậu cau mày.
Laues vẫn giữ vẻ bình tĩnh “Nếu không hay mai ta lại gửi tiếp, con nhất định phải đọc đó!”
Mạc Lăng không nói một lời nào.
“Chuyện mẹ con đã có người lo liệu chôn cất đàng hoàng rồi con yên tâm nhưng vì tình hình tạm thời con chưa thể về đó được.”
“Rốt cuộc ông đã gây ra nghiệp chướng gì..?” Câu nói đột ngột này khiến Laues hơi bất ngờ.
“Con nói vậy là sao?”
“Ông đã sống như nào mà khiến cho mẹ tôi phải chết? Những người đó là kẻ thù của ông cơ mà! Tại sao tôi lại là con của ông?” Mạc Lăng nghiến răng nói.
“Lagan…” Mira lo lắng.
Laues vẫn không hề giận chỉ vỗ vai cậu “Sau này con sẽ hiểu…” Nói xong ông quay người bỏ đi.
Mạc Lăng siết chặt tay “Ông định trốn đến bao giờ? Ông là đồ hèn! Ông đối diện với tôi đây này? Nói cho tôi biết đi! Tại sao tôi phải ở đây? Tại sao?”
“Đó cũng là lần cuối cùng tôi nói chuyện với ông ấy…” Mạc Lăng nhìn Tiêu Tuyết nói.
Tiêu Tuyết đưa tay nắm lấy tay anh “Hai người không gặp nhau nữa sao?”
“Không, ông ấy đi làm việc suốt, khi về thì cũng chỉ để sách trước cửa phòng mà thôi, thời gian rảnh sẽ ở bên cạnh Joose.“
“Tại sao ông ấy lại mất?”
Mạc Lăng mỉm cười, nụ cười có chút đau lòng “Vì cứu tôi…”
“…” Tiêu Tuyết lặng người đi.
Hôm đó, là một ngày trời mưa tầm tã…
Mạc Lăng đang say mình bên chiếc chăn bông. Thì đột nhiên một tiếng động lạ khiến cậu tỉnh giấc, Mạc Lăng đưa tay lên dịu mắt sau đó đi tới mở cửa phòng ra. Bên ngoài lặng im không một tiếng động.
“Cô Mira?” Mạc Lăng ngơ ngác nhìn. Không nhẽ cô ấy và chú Vancazo về sớm hơn dự kiến sao? Nói là ngày mai mới về mà.
Mạc Lăng mở điện thoại lấy đèn pin soi về cuối hành lang nhưng cũng chẳng thấy gì bất thường.
Cạch… cạch… một viên bi nhỏ đột nhiên lăn về phía cậu.
“Joose?”
Chưa kịp phản ứng gì thêm thì đột nhiên từ phía sau một thứ gì đó đập mạnh khiến cậu choáng váng, cậu ngã xuống đất… mọi thứ dần chìm vào bóng tối.
”…”
Mạc Lăng lờ đờ mở mắt… cậu đang nằm trước sảnh toà nhà. Cô Mira từ bên ngoài hốt hoảng đi vào… Ánh mắt Vancazo chứa một nỗi hận vô cùng lớn. Mạc Lăng không hiểu gì cứ ngơ ngác đảo mắt nhìn, cậu cố gắng cựa người, lúc này bản thân cậu mới phát hiện ra rằng Laues đang ôm lấy cậu.
“Chuyện gì đây?” Mạc Lăng cố gắng lên tiếng.
Laues nằm dưới sàn bất động. Trên lưng có rất nhiều máu. Mạc Lăng sợ hãi ngồi lùi phía sau… bàn tay cậu run run. Sao lại nhiều máu thế này? Mạc Lăng lay lay người của Laues.
“Này, ông sao vậy?”
Vancazo ngồi xuống bên cạnh đưa tay sờ lên cổ của Laues rồi nghiến răng “Chết tiệt…”
“Anh ấy sao rồi?” Mira lo lắng nhìn Vancazo.
Vancazo thì tức giận đấm mạnh xuống đất “Laues… chết rồi…” Cảm giác tuyệt vọng đến khó tả.
Còn đối với Mạc Lăng, hai từ đó như sét đánh xuống đầu vậy, cậu lắc đầu “Không… không…”
“Ai cho phép ông hả? Tôi còn chưa tha lỗi cho ông đâu!”
Mira chạy tới ôm lấy cậu từ phía sau mà bật khóc…
“Ông tỉnh lại cho tôi! A…a…a..!”
“Sao cháu của tôi lại đáng thương thế này chứ?”
Tiêu Tuyết rưng rưng nước mắt. Cuộc đời của anh ấy còn bất hạnh hơn cả mình.
“Vậy hung thủ thì sao?”
Mạc Lăng mỉm cười, lần này nụ cười lại có vẻ khác, nụ cười đắc ý đến khó tả “Tôi đã giết hắn.”
“…”
“Vancazo đã biến tôi trở thành một Lagan Vincent vô cùng xuất chúng.”
“Chính tôi đã giết chết hắn.”
“Mày là con trai của Laues? Đáng nhẽ hôm đó không nên bắt mày để uy hiếp hắn mà phải giết mày luôn mới đúng.”
“Là mày?” Mạc Lăng siết chặt tay.
“Cũng bất ngờ lắm, một thằng nhóc mới mười một tuổi mà đã cầm đầu đi giao hàng cho Vancazo được, hắn ta rèn người cũng tốt lắm chứ.”
“Tiếc thật, còn quá nhỏ mà cả mẹ cả cha đều mất. Hôm đó nếu không có mày làm bia đỡ thì chắc chắn tao không thể giết Laues được rồi.”
Bùm..! Mạc Lăng giơ súng bắn hẳn vào tim hắn “Tao không phải thằng nhóc.”
Tên đó ngã ngược ra sau.
“Tại sao mày dám giết ông ấy?”
…
Tiêu Tuyết đưa mắt nhìn Mạc Lăng “Chuyện cũng đã qua rồi mà…”
“Chỉ là không thể gọi một tiếng là cha trước khi ông ấy chết.” trái với ánh mắt lạnh lùng hàng ngày thì hôm nay Mạc Lăng lại mang một ánh mắt đau buồn đến kì lạ…
“Ông ấy sẽ hiểu thôi mà.” Tiêu Tuyết mỉm cười nói.
Điện thoại của Mạc Lăng kêu lên, anh đưa tay lên nghe “Anh nghe này, Joose.”
“Mạc, Vancazo sẽ đến London đó.”
“Sao cơ?”
“Chú ấy nói ngày mai sẽ đến gặp anh.”
“Anh biết rồi…”nói xong anh tắt máy đi.
“Có chuyện gì sao anh?” Tiêu Tuyết lo lắng.
Mạc Lăng vẫn giữ vẻ bình tĩnh “Không sao đâu…”
“Anh đừng giấu em, có chuyện gì chúng ta có thể cùng nhau chia sẻ mà.”
Mạc Lăng ngồi xuống trước mặt cô nhẹ nhàng trao cô một nụ hôn “Tôi chỉ muốn chia sẻ tình yêu với em mà thôi.”
Tiêu Tuyết mỉm cười “Thật là…”
Cô cũng không ngần ngại vòng tay lên cổ anh và hôn đáp lại anh.
“Em bắt đầu lớn rồi đó.”
“Đừng coi thường em!”
Mạc Lăng không nói gì chỉ nhấc miệng cười. Anh đưa tay ôm cô vào lòng.
Bây giờ tôi chỉ muốn ở với em thôi. Vậy là đủ.
…
“Mối thù của cậu với Mạc Lăng là sao thế?” Thái Vương đưa mắt nhìn Tiêu Thiện mà tra hỏi.
Tiêu Thiện tức giận đưa mắt nhìn Thái Vương “Cậu ta là kẻ đã giết cả nhà tôi.”
“Thật?”
“Tôi có thể đùa được sao?”
Mạc Lăng, anh nhất định phải chết.
…
“Đặng Ân! Tình hình ở Ấn Độ sao rồi?” Đặng Anh từ đầu dây bên kia nói qua.
“Xong hết rồi, giờ em chuẩn bị mang nó về đây.”
“Được! Nhớ cẩn thận đó! Đám Rentoku này không dễ dàng để em đụng vào nó đâu. Anh đang trên đường tới đó!”
“Em biết rồi…”
Đặng Ân cúp máy sau đó tiếp tục lái xe. Đám người Rentoku dám coi thường Mạc ca à? Muốn đi trước đánh đầu sao? Cũng may Hàm Quang đã tính ra hết rồi. Đồ của Mạc Lăng dễ đụng vào lắm sao?
Rầm!
Một chiếc xe khác đâm mạnh vào đuôi xe của Đặng Ân.
“Trò vui đến sớm quá.”
…
Hàm Quang ngồi trên bàn nhìn bức hình chụp chung với Mạc Lăng. Hình ảnh năm đó cũng hiện về.
Cũng là ngày hôm nay mười năm về trước chúng ta gặp nhau nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.