Chương 39:
Tatsu Bi
05/05/2023
Mười năm trước…
Mạc Lăng - mười ba tuổi.
“Cháu sẽ về Thượng Hải bây giờ sao?” Cô Mira tiến tới bên cạnh cậu khẽ nói.
Mạc Lăng vẫn giữ nét bình thản “Cô biết cháu không muốn ở nhà ngày hôm nay mà, cháu cũng về thăm mộ mẹ luôn.”
“Giá mà ta và Vancazo hôm đó đừng…”
“Chuyện qua rồi mà cô không cần phải nhắc tới nữa…” Mạc Lăng nói rồi bỏ cuốn sách vào trong vali.
“Đi sớm về sớm nhé!”
Mạc Lăng gật đầu.
“Đi đâu?” Vancazo ngồi trên bàn nhìn Mạc Lăng nói.
Mạc Lăng lễ phép cúi đầu “Cháu đi mấy hôm rồi sẽ về.”
“Tự chăm sóc cho bản thân.” nói xong Vancazo quay người bỏ đi lên tầng.
“Thiếu gia để tôi theo cậu nhé!” Marcos đi tới cúi đầu trước Mạc Lăng.
Mạc Lăng lắc đầu “Lần này để tôi tự đi…” nói xong cậu bỏ đi.
Mạc Lăng đứng trước mộ mẹ. Những cánh hoa nhẹ nhàng rơi xuống… cậu thẫn người một lúc.
“Bốn năm rồi, mẹ thấy con có lớn không?”
Mẹ vẫn cứ cười đẹp như thế nhỉ?
Mạc Lăng đặt lên mộ của mẹ một bó hoa hồng “Hoa mẹ thích nhất này, đáng nhẽ con phải về thăm mẹ sớm hơn. Cố gắng lắm con mới có thể vượt qua các bài kiểm tra của Vancazo. Mẹ biết gia đình đó là gì mà? Con còn đổ cả máu đấy.”
Lâu lắm mới về lại đây… Yên bình biết mấy…
Mạc Lăng đi dạo trên đoạn đường cũ, con đường bây giờ thay đổi khá nhiều. Từ phía xe một cô gái vui vẻ đi tới vừa đi vừa lẩm nhẩm một chuyện gì đó. Mạc Lăng đứng khựng lại…
Tiêu Tuyết…
Tiêu Tuyết bây giờ đã chín tuổi, có chút cao hơn nhưng cũng chẳng thay đổi gì nhiều, tóc thì được tết ra sau. Cô bé vừa cầm cái kẹo vừa lẩm nhẩm “Sao phải sợ Minh Lộc và Đào Hồng chứ? Không sợ… không sợ… không sợ…” ánh mắt cô bé có chút ấm ức.
Mạc Lăng đưa mắt nhìn theo bóng lưng đó mà khẽ cười thầm - Cô nhóc này lại bị bắt nạt rồi chứ gì. Cậu đưa tay kéo cái mũ xuống sau đó quay lưng bỏ đi tiếp.
Đợi thêm vài năm nữa, xem ai dám đụng vào em.
Mạc Lăng dừng lại trước một khách sạn. Cậu đi vào trước con mắt tò mò của bao người. Mạc Lăng rút trong túi ra mấy tờ tiền để lên quầy lễ tân “Tôi muốn thuê phòng.”
“Này cậu bé, chỗ này em không thể ở được đâu.”
”Chê ít tiền à? Thêm này.” nói xong cậu đặt thêm vài tờ đô nữa xuống bàn.
Cô lễ tân có vẻ bối rồi “Xin lỗi, ở đây chỉ nhận khách ở độ tuổi vị thành niên, em có thể tìm một nhà trọ để thuê.”
Mạc Lăng không nói thêm một câu nào cậu quay người bỏ đi.
Đi qua một cái ngõ thì có một cậu bé đang ngồi gục xuống đất. Mạc Lăng bị chú ý bởi mùi rượu. Cậu quay người nhìn cậu bé đó
“Này.”
Cậu bé đó một bên mắt tím tái nhìn Mạc Lăng “Ai đó?” Cậu bé rút trong túi ra một cái kính, bên mắt trái kính đã bị vỡ. Có lẽ ai đã đấm vào mắt cậu nên khiến kính vỡ mà mắt cũng bị thương.
Mạc Lăng đút tay vào túi quần “Đi bệnh viện đi.”
Cậu bé kia lắc đầu ủ rũ.
Mạc Lăng rút trong túi đưa tiền cho cậu bé “Tôi sẽ lo toàn bộ chi phí!”
“Hàm Quang! Mày dám lấy tiền của tao đi cho người lạ à???” Một tên đàn ông với bộ dạng say mèn vừa đi vừa nói. Ông ta đi tới túm lấy tay của Mạc Lăng.
“Bỏ ra, đây là tiền của tôi!” Mạc Lăng lạnh lùng nói không một chút sợ sệt.
Người đàn ông kia quát lớn “Chúng mày làm gì có tiền! Chắc chắn thằng khốn nạn này đã ăn cắp tiền của tao đưa mày chứ gì???”
“Á…!” Mạc Lăng không nói một câu nào thẳng tay bẻ ngược tay ông ta ra sau.
Hàm Quang bất ngờ đến ngưỡng mộ.
Mạc Lăng giơ chân đạp một cái khiến ông tã ngã xuống phía trước “Cặn bã.”
Người đàn ông kia tức giận lấy chai rượu định đập cậu nhưng cậu đã né được ngay còn không quên tặng ông ta thêm một cú đá nữa. Mạc Lăng đi tới túm lấy cổ áo Hàm Quang “Theo tôi.”
Hàm Quang của tuổi mười ba có chút gầy gò và ốm yếu.
Mạc Lăng lôi Hàm Quang đi. Hàm Quang vừa đi vừa mệt mỏi “Không sao đâu, dù sao tôi về cũng sẽ bị đánh cho nhừ đòn.”
“Vậy thì đừng về nữa. Một người cha như vậy thì nên vứt đi.”
Hàm Quang nhìn Mạc Lăng mỉm cười “Cha tôi mất rồi, mẹ cũng bỏ tôi mà đi để tôi ở lại với tên cha dượng đó. Không ai cần tôi cả, giờ không về đó thì đi đâu?”
“Theo tôi. Tôi cần cậu.”
Câu nói như một chân lí ánh sáng trước cuộc đời tăm tối của cậu. Cái thứ gọi là hi vọng tưởng sẽ dập tắt ngay nhưng bây giờ nó lại thành hiện thực. Thật là bất ngờ.
Mạc Lăng vỗ vai Hàm Quang “Sửa cái bộ dạng ốm yếu này đi rồi theo tôi. Tôi tái sử dụng cậu.”
Hàm Quang mỉm cười “Cậu giàu lắm sao?”
Mạc Lăng kiêu ngạo “Không đâu, nhà tôi chỉ thừa tiền thôi.”
“Cậu là tỷ phú à?”
“Không, tôi là con trai ông trùm.”
Hàm Quang bật cười “Cậu đùa gì thế?”
Mạc Lăng khoác vai Hàm Quang “Được rồi, đi sắm một chiếc kính và một bộ đồ mới thôi.”
Hai cậu bé vui vẻ đi mua quần áo đẹp. Trong mắt Hàm Quang thì bây giờ Mạc Lăng quả là một ân nhân tuyệt vời. Hai người còn đi ăn uống no nê.
“Cậu thật sự giàu đấy! Bố mẹ cậu cho cậu tiêu sao?”
Mạc Lăng gật đầu “Hôm nay là ngày cha tôi mất chán nản nên tôi đi chơi đó!”
“Cha cậu… mất?” Hàm Quang thu lại nụ cười trên môi.
Mạc Lăng cười, nụ cười có chút đau lòng “Ăn nhiều vào.”
Bầu không khí từ đó mà trở nên thay đổi. Sau khi ăn xong Hàm Quang đưa mắt nhìn Mạc Lăng “Chuyện cậu nói tôi về ở với cậu là thật à? Bằng cách nào?”
Mạc Lăng không đáp gì chỉ rút trong túi ra một chiếc điện thoại rồi gọi: “Marcos, thu xếp người tới đón tôi đi.”
Từ giây phút đó hai từ “thật à” đã hoàn toàn biến mất. Hàm Quang choáng ngập trước sự hào nhoáng của Mạc Lăng. Một chiếc máy bay được sắp xếp luôn sẵn sàng khởi hành.
“Chúng ta sẽ đi đâu?”
“Italia.” Mạc Lăng nói sau đó bước lên.
!!!
Hàm Quang bất ngờ trước sự to lớn của ngôi nhà. Bay suốt mấy tiếng trời khiến toàn thân cậu mệt mỏi vậy mà cậu đã bừng tỉnh ngay khi thấy ngôi nhà này.
Sự hân hoan lập tức bị thu lại ngay khi nhìn thấy người đàn ông trước mặt. Ánh mắt lạnh lùng đến khó tả. Cảm giác ớn lạnh xuyên vào tâm trí cậu.
Vancazo đưa mắt nhìn Mạc Lăng “Chuyện gì đây?”
Hàm Quang không thể hiểu ông ta đang nói gì bèn liếc mắt nhìn Mạc Lăng.
Mạc Lăng thản nhiên đáp không một chút sợ hãi “Sau này cậu ấy sẽ ở đây.”
“Thế à? Ai cho mày cái quyền quyết định?” Vancazo chĩa súng thẳng vào đầu Mạc Lăng.
Hàm Quang sợ đến tái mét mặt. Cái chữ “Mafia” hiện lên to đùng trong đầu cậu.
Ánh mắt Mạc Lăng vẫn kiên cường như thế “Cha mẹ đều bỏ rơi cậu ấy đi rồi, chú để cậu ấy ở lại sau này còn hỗ trợ cháu.”
Mira từ trong nhà vội vã chạy ra “Vancazo, anh làm cái gì đấy?”
Vancazo thu khẩu súng về “Nếu nó không làm được trò trống gì thì vứt đi.” nói xong quay người bỏ đi.
Trước cảnh đó, Hàm Quang vô cùng sợ hãi ngày nào cũng sống trong lo sợ suốt ngày chỉ đọc và học tập.
Mạc Lăng đi tới bên cạnh Hàm Quang đặt xuống bàn một cuốn sách. Hàm Quang không hiểu gì ngơ ngác nhìn “Sao đó?”
“Sách của cha tôi đưa đó! Khá hay cậu có thể đọc.”
Hàm Quang gật đầu nhìn cậu vui vẻ.
“Mà này…” Mạc Lăng đột nhiên lên tiếng. Hàm Quang đưa mắt nhìn cậu.
“Chỉ cần cậu luôn cố gắng không ai có quyền dám coi thường cậu.”
Hàm Quang như được tiếp thêm sức mạnh. Cậu vui vẻ gật đầu.
“Cậu không bị bỏ rơi hay vứt bỏ mà là ông trời muốn mở con đường quan trọng hơn cho cậu.” nói xong Mạc Lăng rồi đi để lại ánh mắt đầy ngưỡng mộ của Hàm Quang.
Trời mưa tầm tã… Ơ sân sau của căn dinh thự. Hàm Quang đi tìm Mạc Lăng mà không thấy đâu nên tự mình ra ngoài xem thử.
BÙM! Vancazo giơ súng bắn nhưng Mạc Lăng vội né ngay.
Cảnh tượng này khiến Hàm Quang sợ hãi vô cùng. Trời mưa to quá sao lại tập luyện kiểu này nhỡ cậu ấy không né được thì sao?
Hàm Quang ngồi đợi Mạc Lăng. Mạc Lăng bước vào. Hàm Quang đưa khăn ra trước mặt cậu “Hai người là chú cháu thật sao?”
Mạc Lăng “Nếu không thì tôi đã chết dưới tay chú ấy lâu rồi…”
“Nhỡ cậu bị thương thì sao? Chú ấy đáng sợ quá không?”
“Nếu có bị thương cũng chỉ là phần mềm thôi, chú ấy sẽ không nhắm vào đầu đâu.”
”Điên rồ.”
“Trước là súng giả sau đó là sỏi, rồi là dao, bây giờ là súng thật. Tôi cũng đã quá quen rồi.”
“…”
Mạc Lăng đứng dậy bỏ đi.
“Mạc Lăng, cậu có ước mơ gì không?” Hàm Quang đứng dậy nói theo.
Mạc Lăng quay người nhìn Hàm Quang. Thấy ánh mắt Hàm Quang chân thành đến lạ. Mạc Lăng thở dài “Tôi muốn làm Mạc tổng, xây dựng một công ty thời trang lớn nhất của riêng mình.”
”Được, tôi giúp cậu.”
Mạc Lăng lặng người không nói gì.
“Sau này cậu làm gì tôi cũng sẽ giúp cậu. Không chỉ là một công ty thời trang đâu mà là một tập đoàn thời trang. Tôi sẽ khiến nó trở nên lớn mạnh nhất!”
Mạc Lăng mỉm cười “Quân tử nói được làm được.”
Hàm Quang bước tới giơ nắm đấm về phía trước “Được.”
Mạc Lăng đưa tay đấm lại “Tập đoàn thời trang lớn nhất Châu Âu!”
Ánh mắt vui mừng hiện rõ trên gương mặt của Hàm Quang. Tôi sẽ không để cậu thất vọng. Cậu đã cứu vớt cuộc đời bên vực thẳm của tôi từ bây giờ tôi sẽ chỉ vì cậu mà cố gắng.
…
”Nếu một ngày cậu chết thay cho Mạc Lăng thì cậu tính thế nào?” Vancazo đưa mắt nhìn Hàm Quang nghiêm khắc hỏi.
“Cháu sẵn sàng.” Hàm Quang thẳng thắn đáp lại.
Vancazo đặt cốc rượu xuống bàn. Ánh mắt có chút hài lòng.
Hàm Quang cúi đầu xuống “Chú, xin hãy giúp cháu mạnh hơn, càng mạnh cháu mới có thể bảo vệ cậu ấy, càng giỏi cháu mới không làm cậu ấy thất vọng.”
Vancazo bật cười thành tiếng “Được.”
Mạc Lăng đứng đằng sau bức tường lặng người.
Đồ ngốc, tôi sẽ không để cậu chết đâu.
Hàm Quang chạy như điên dưới trời mưa. Vancazo ngồi trong nhà than nhiên ngắm nhìn. Mạc Lăng bước tới “Cậu ấy có cần phải làm như vậy không?”
Vancazo đưa mắt nhìn Mạc Lăng “Đây là điều nó muốn.”
Mạc Lăng đưa mắt nhìn Hàm Quang, không nghĩ thêm gì anh cũng lao ra chạy cùng.
“Cậu làm gì đấy?” Hàm Quang nói lớn.
“Cùng rèn luyện.” Mạc Lăng đáp lại.
“Cậu vừa chạy sáng nay mà.”
“Chúng ta sẽ cùng làm.”
Hàm Quang mỉm cười “Thằng nhóc, cậu sợ tôi sẽ mạnh hơn cậu chứ gì?”
Mạc Lăng quay người nhìn lại “Có lẽ vậy.”
Hàm Quang mỉm cười. Thằng điên này…
Cậu đừng khiến tôi phải ngưỡng mộ như thế chứ? Ngầu quá rồi đó.
.
.
.
Mạc Lăng - mười ba tuổi.
“Cháu sẽ về Thượng Hải bây giờ sao?” Cô Mira tiến tới bên cạnh cậu khẽ nói.
Mạc Lăng vẫn giữ nét bình thản “Cô biết cháu không muốn ở nhà ngày hôm nay mà, cháu cũng về thăm mộ mẹ luôn.”
“Giá mà ta và Vancazo hôm đó đừng…”
“Chuyện qua rồi mà cô không cần phải nhắc tới nữa…” Mạc Lăng nói rồi bỏ cuốn sách vào trong vali.
“Đi sớm về sớm nhé!”
Mạc Lăng gật đầu.
“Đi đâu?” Vancazo ngồi trên bàn nhìn Mạc Lăng nói.
Mạc Lăng lễ phép cúi đầu “Cháu đi mấy hôm rồi sẽ về.”
“Tự chăm sóc cho bản thân.” nói xong Vancazo quay người bỏ đi lên tầng.
“Thiếu gia để tôi theo cậu nhé!” Marcos đi tới cúi đầu trước Mạc Lăng.
Mạc Lăng lắc đầu “Lần này để tôi tự đi…” nói xong cậu bỏ đi.
Mạc Lăng đứng trước mộ mẹ. Những cánh hoa nhẹ nhàng rơi xuống… cậu thẫn người một lúc.
“Bốn năm rồi, mẹ thấy con có lớn không?”
Mẹ vẫn cứ cười đẹp như thế nhỉ?
Mạc Lăng đặt lên mộ của mẹ một bó hoa hồng “Hoa mẹ thích nhất này, đáng nhẽ con phải về thăm mẹ sớm hơn. Cố gắng lắm con mới có thể vượt qua các bài kiểm tra của Vancazo. Mẹ biết gia đình đó là gì mà? Con còn đổ cả máu đấy.”
Lâu lắm mới về lại đây… Yên bình biết mấy…
Mạc Lăng đi dạo trên đoạn đường cũ, con đường bây giờ thay đổi khá nhiều. Từ phía xe một cô gái vui vẻ đi tới vừa đi vừa lẩm nhẩm một chuyện gì đó. Mạc Lăng đứng khựng lại…
Tiêu Tuyết…
Tiêu Tuyết bây giờ đã chín tuổi, có chút cao hơn nhưng cũng chẳng thay đổi gì nhiều, tóc thì được tết ra sau. Cô bé vừa cầm cái kẹo vừa lẩm nhẩm “Sao phải sợ Minh Lộc và Đào Hồng chứ? Không sợ… không sợ… không sợ…” ánh mắt cô bé có chút ấm ức.
Mạc Lăng đưa mắt nhìn theo bóng lưng đó mà khẽ cười thầm - Cô nhóc này lại bị bắt nạt rồi chứ gì. Cậu đưa tay kéo cái mũ xuống sau đó quay lưng bỏ đi tiếp.
Đợi thêm vài năm nữa, xem ai dám đụng vào em.
Mạc Lăng dừng lại trước một khách sạn. Cậu đi vào trước con mắt tò mò của bao người. Mạc Lăng rút trong túi ra mấy tờ tiền để lên quầy lễ tân “Tôi muốn thuê phòng.”
“Này cậu bé, chỗ này em không thể ở được đâu.”
”Chê ít tiền à? Thêm này.” nói xong cậu đặt thêm vài tờ đô nữa xuống bàn.
Cô lễ tân có vẻ bối rồi “Xin lỗi, ở đây chỉ nhận khách ở độ tuổi vị thành niên, em có thể tìm một nhà trọ để thuê.”
Mạc Lăng không nói thêm một câu nào cậu quay người bỏ đi.
Đi qua một cái ngõ thì có một cậu bé đang ngồi gục xuống đất. Mạc Lăng bị chú ý bởi mùi rượu. Cậu quay người nhìn cậu bé đó
“Này.”
Cậu bé đó một bên mắt tím tái nhìn Mạc Lăng “Ai đó?” Cậu bé rút trong túi ra một cái kính, bên mắt trái kính đã bị vỡ. Có lẽ ai đã đấm vào mắt cậu nên khiến kính vỡ mà mắt cũng bị thương.
Mạc Lăng đút tay vào túi quần “Đi bệnh viện đi.”
Cậu bé kia lắc đầu ủ rũ.
Mạc Lăng rút trong túi đưa tiền cho cậu bé “Tôi sẽ lo toàn bộ chi phí!”
“Hàm Quang! Mày dám lấy tiền của tao đi cho người lạ à???” Một tên đàn ông với bộ dạng say mèn vừa đi vừa nói. Ông ta đi tới túm lấy tay của Mạc Lăng.
“Bỏ ra, đây là tiền của tôi!” Mạc Lăng lạnh lùng nói không một chút sợ sệt.
Người đàn ông kia quát lớn “Chúng mày làm gì có tiền! Chắc chắn thằng khốn nạn này đã ăn cắp tiền của tao đưa mày chứ gì???”
“Á…!” Mạc Lăng không nói một câu nào thẳng tay bẻ ngược tay ông ta ra sau.
Hàm Quang bất ngờ đến ngưỡng mộ.
Mạc Lăng giơ chân đạp một cái khiến ông tã ngã xuống phía trước “Cặn bã.”
Người đàn ông kia tức giận lấy chai rượu định đập cậu nhưng cậu đã né được ngay còn không quên tặng ông ta thêm một cú đá nữa. Mạc Lăng đi tới túm lấy cổ áo Hàm Quang “Theo tôi.”
Hàm Quang của tuổi mười ba có chút gầy gò và ốm yếu.
Mạc Lăng lôi Hàm Quang đi. Hàm Quang vừa đi vừa mệt mỏi “Không sao đâu, dù sao tôi về cũng sẽ bị đánh cho nhừ đòn.”
“Vậy thì đừng về nữa. Một người cha như vậy thì nên vứt đi.”
Hàm Quang nhìn Mạc Lăng mỉm cười “Cha tôi mất rồi, mẹ cũng bỏ tôi mà đi để tôi ở lại với tên cha dượng đó. Không ai cần tôi cả, giờ không về đó thì đi đâu?”
“Theo tôi. Tôi cần cậu.”
Câu nói như một chân lí ánh sáng trước cuộc đời tăm tối của cậu. Cái thứ gọi là hi vọng tưởng sẽ dập tắt ngay nhưng bây giờ nó lại thành hiện thực. Thật là bất ngờ.
Mạc Lăng vỗ vai Hàm Quang “Sửa cái bộ dạng ốm yếu này đi rồi theo tôi. Tôi tái sử dụng cậu.”
Hàm Quang mỉm cười “Cậu giàu lắm sao?”
Mạc Lăng kiêu ngạo “Không đâu, nhà tôi chỉ thừa tiền thôi.”
“Cậu là tỷ phú à?”
“Không, tôi là con trai ông trùm.”
Hàm Quang bật cười “Cậu đùa gì thế?”
Mạc Lăng khoác vai Hàm Quang “Được rồi, đi sắm một chiếc kính và một bộ đồ mới thôi.”
Hai cậu bé vui vẻ đi mua quần áo đẹp. Trong mắt Hàm Quang thì bây giờ Mạc Lăng quả là một ân nhân tuyệt vời. Hai người còn đi ăn uống no nê.
“Cậu thật sự giàu đấy! Bố mẹ cậu cho cậu tiêu sao?”
Mạc Lăng gật đầu “Hôm nay là ngày cha tôi mất chán nản nên tôi đi chơi đó!”
“Cha cậu… mất?” Hàm Quang thu lại nụ cười trên môi.
Mạc Lăng cười, nụ cười có chút đau lòng “Ăn nhiều vào.”
Bầu không khí từ đó mà trở nên thay đổi. Sau khi ăn xong Hàm Quang đưa mắt nhìn Mạc Lăng “Chuyện cậu nói tôi về ở với cậu là thật à? Bằng cách nào?”
Mạc Lăng không đáp gì chỉ rút trong túi ra một chiếc điện thoại rồi gọi: “Marcos, thu xếp người tới đón tôi đi.”
Từ giây phút đó hai từ “thật à” đã hoàn toàn biến mất. Hàm Quang choáng ngập trước sự hào nhoáng của Mạc Lăng. Một chiếc máy bay được sắp xếp luôn sẵn sàng khởi hành.
“Chúng ta sẽ đi đâu?”
“Italia.” Mạc Lăng nói sau đó bước lên.
!!!
Hàm Quang bất ngờ trước sự to lớn của ngôi nhà. Bay suốt mấy tiếng trời khiến toàn thân cậu mệt mỏi vậy mà cậu đã bừng tỉnh ngay khi thấy ngôi nhà này.
Sự hân hoan lập tức bị thu lại ngay khi nhìn thấy người đàn ông trước mặt. Ánh mắt lạnh lùng đến khó tả. Cảm giác ớn lạnh xuyên vào tâm trí cậu.
Vancazo đưa mắt nhìn Mạc Lăng “Chuyện gì đây?”
Hàm Quang không thể hiểu ông ta đang nói gì bèn liếc mắt nhìn Mạc Lăng.
Mạc Lăng thản nhiên đáp không một chút sợ hãi “Sau này cậu ấy sẽ ở đây.”
“Thế à? Ai cho mày cái quyền quyết định?” Vancazo chĩa súng thẳng vào đầu Mạc Lăng.
Hàm Quang sợ đến tái mét mặt. Cái chữ “Mafia” hiện lên to đùng trong đầu cậu.
Ánh mắt Mạc Lăng vẫn kiên cường như thế “Cha mẹ đều bỏ rơi cậu ấy đi rồi, chú để cậu ấy ở lại sau này còn hỗ trợ cháu.”
Mira từ trong nhà vội vã chạy ra “Vancazo, anh làm cái gì đấy?”
Vancazo thu khẩu súng về “Nếu nó không làm được trò trống gì thì vứt đi.” nói xong quay người bỏ đi.
Trước cảnh đó, Hàm Quang vô cùng sợ hãi ngày nào cũng sống trong lo sợ suốt ngày chỉ đọc và học tập.
Mạc Lăng đi tới bên cạnh Hàm Quang đặt xuống bàn một cuốn sách. Hàm Quang không hiểu gì ngơ ngác nhìn “Sao đó?”
“Sách của cha tôi đưa đó! Khá hay cậu có thể đọc.”
Hàm Quang gật đầu nhìn cậu vui vẻ.
“Mà này…” Mạc Lăng đột nhiên lên tiếng. Hàm Quang đưa mắt nhìn cậu.
“Chỉ cần cậu luôn cố gắng không ai có quyền dám coi thường cậu.”
Hàm Quang như được tiếp thêm sức mạnh. Cậu vui vẻ gật đầu.
“Cậu không bị bỏ rơi hay vứt bỏ mà là ông trời muốn mở con đường quan trọng hơn cho cậu.” nói xong Mạc Lăng rồi đi để lại ánh mắt đầy ngưỡng mộ của Hàm Quang.
Trời mưa tầm tã… Ơ sân sau của căn dinh thự. Hàm Quang đi tìm Mạc Lăng mà không thấy đâu nên tự mình ra ngoài xem thử.
BÙM! Vancazo giơ súng bắn nhưng Mạc Lăng vội né ngay.
Cảnh tượng này khiến Hàm Quang sợ hãi vô cùng. Trời mưa to quá sao lại tập luyện kiểu này nhỡ cậu ấy không né được thì sao?
Hàm Quang ngồi đợi Mạc Lăng. Mạc Lăng bước vào. Hàm Quang đưa khăn ra trước mặt cậu “Hai người là chú cháu thật sao?”
Mạc Lăng “Nếu không thì tôi đã chết dưới tay chú ấy lâu rồi…”
“Nhỡ cậu bị thương thì sao? Chú ấy đáng sợ quá không?”
“Nếu có bị thương cũng chỉ là phần mềm thôi, chú ấy sẽ không nhắm vào đầu đâu.”
”Điên rồ.”
“Trước là súng giả sau đó là sỏi, rồi là dao, bây giờ là súng thật. Tôi cũng đã quá quen rồi.”
“…”
Mạc Lăng đứng dậy bỏ đi.
“Mạc Lăng, cậu có ước mơ gì không?” Hàm Quang đứng dậy nói theo.
Mạc Lăng quay người nhìn Hàm Quang. Thấy ánh mắt Hàm Quang chân thành đến lạ. Mạc Lăng thở dài “Tôi muốn làm Mạc tổng, xây dựng một công ty thời trang lớn nhất của riêng mình.”
”Được, tôi giúp cậu.”
Mạc Lăng lặng người không nói gì.
“Sau này cậu làm gì tôi cũng sẽ giúp cậu. Không chỉ là một công ty thời trang đâu mà là một tập đoàn thời trang. Tôi sẽ khiến nó trở nên lớn mạnh nhất!”
Mạc Lăng mỉm cười “Quân tử nói được làm được.”
Hàm Quang bước tới giơ nắm đấm về phía trước “Được.”
Mạc Lăng đưa tay đấm lại “Tập đoàn thời trang lớn nhất Châu Âu!”
Ánh mắt vui mừng hiện rõ trên gương mặt của Hàm Quang. Tôi sẽ không để cậu thất vọng. Cậu đã cứu vớt cuộc đời bên vực thẳm của tôi từ bây giờ tôi sẽ chỉ vì cậu mà cố gắng.
…
”Nếu một ngày cậu chết thay cho Mạc Lăng thì cậu tính thế nào?” Vancazo đưa mắt nhìn Hàm Quang nghiêm khắc hỏi.
“Cháu sẵn sàng.” Hàm Quang thẳng thắn đáp lại.
Vancazo đặt cốc rượu xuống bàn. Ánh mắt có chút hài lòng.
Hàm Quang cúi đầu xuống “Chú, xin hãy giúp cháu mạnh hơn, càng mạnh cháu mới có thể bảo vệ cậu ấy, càng giỏi cháu mới không làm cậu ấy thất vọng.”
Vancazo bật cười thành tiếng “Được.”
Mạc Lăng đứng đằng sau bức tường lặng người.
Đồ ngốc, tôi sẽ không để cậu chết đâu.
Hàm Quang chạy như điên dưới trời mưa. Vancazo ngồi trong nhà than nhiên ngắm nhìn. Mạc Lăng bước tới “Cậu ấy có cần phải làm như vậy không?”
Vancazo đưa mắt nhìn Mạc Lăng “Đây là điều nó muốn.”
Mạc Lăng đưa mắt nhìn Hàm Quang, không nghĩ thêm gì anh cũng lao ra chạy cùng.
“Cậu làm gì đấy?” Hàm Quang nói lớn.
“Cùng rèn luyện.” Mạc Lăng đáp lại.
“Cậu vừa chạy sáng nay mà.”
“Chúng ta sẽ cùng làm.”
Hàm Quang mỉm cười “Thằng nhóc, cậu sợ tôi sẽ mạnh hơn cậu chứ gì?”
Mạc Lăng quay người nhìn lại “Có lẽ vậy.”
Hàm Quang mỉm cười. Thằng điên này…
Cậu đừng khiến tôi phải ngưỡng mộ như thế chứ? Ngầu quá rồi đó.
.
.
.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.