Chương 40:
Tatsu Bi
05/05/2023
“Lại là mày à? Nói cho bọn ta biết mật mã của cái hộp là gì? Và đưa nốt phần còn lại của nó đây!” Một người đàn ông chĩa súng về phía Đặng Ân mà đe dọa.
“Tao cũng đang tìm mày đây, Ngô Bách.” Ánh mắt của Đặng Ân bỗng trở nên sắc lạnh đến đáng sợ. Kẻ đã phản bội Mạc Lăng, hôm nay nhất định không thể để cho hắn sống.
“Rốt cuộc Mạc Lăng đã làm gì để mày phải trung thành đến chết như thế?” Ngô Bách nói bằng giọng mỉa mai.
Đặng Ân nhếch miệng cười “Mày không thể hiểu được đâu vì mày là loại chó cắn chủ.” Câu nói vừa dứt thì một tiếng súng vang lên.
Bùm!
Tám năm trước.
Đặng Ân - Đặng Anh - Mười ba tuổi.
“Hai thằng nhóc này chắc cũng được lời lắm đấy.”
“Chưa biết được..."
"Làm ơn… đói quá…" cậu bé ngơ ngác đưa mắt nhìn lên trần nhà. Tay chân cậu đều bị còng chặt lại. Đầu óc cứ choáng váng liên tục miệng thì không ngừng gọi “Anh hai…” cậu cố gắng đưa mắt nhìn về phía người anh trai bên cạnh. Anh trai cậu đã thiết lặng đi rồi, toàn thân thì lem luốc, bên trái thái dương vẫn còn đang chảy máu.
“Đặng Anh…” Cậu bé cố gắng gọi.
“Ê thằng này chưa chết đấy chứ?” Người đàn ông đưa chân đá vào người Đặng Anh rồi nói.
“Chưa… nó vẫn còn thở đó.” Tên bên ngoài nói vọng vào.
“Được vậy đem hai thằng này lên trước đi.” Người đó nói sau đó nhấc bổng Đặng Anh lên rồi tiến về phía Đặng Ân ngồi xuống trước mặt “Nào theo tao.”
Đặng Ân cố gắng nói “Tôi muốn uống nước…”
Người đàn ông cười lớn thích thú “Ê mang rượu qua đây.”
Chưa kịp nói câu nào người đó thẳng thừng đổ xuống, Đặng Ân cố gắng ưỡn người ra để uống.
Cái chát của vị rượu và cảm giác khan cổ khiến cậu cau mày lại. Nhưng cũng không còn cách nào, nhất định phải sống.
Bên dưới khán đài, các thương gia đều tập trung đông đúc. Đây là một cuộc buôn bán người tại trợ đen. Những kẻ chuyên đi bắt cóc người để bán cho các tay buôn, chúng muốn mua con người về làm gì cũng được. Có thể làm nô lệ, tay sai hoặc là để làm những thứ khiến người ta kinh sợ hơn.
“Mọi người hãy nhìn lên khán đài, ở đây hôm nay chúng tôi có một cặp song sinh. Ai có đủ điều kiện có thể mua cả hai còn không thì mua từng đứa một cũng được.” Tên cầm đầu vừa nói vừa cười lớn.
“Cho giá đi.” Từ bên dưới khán đài một cậu thiếu niên giơ biển số tám lên tiếng.
Đặng Ân đưa mắt lờ đờ nhìn theo - Một tên nhóc sao?
Người đàn ông cười thích thú “Cậu bé, cậu nói thật đó à? Đứa bên trái hay bên phải?”
“Cả hai.” Ánh mắt vẫn quyết đoán như thế.
Hai tên buôn đưa mắt nhìn nhau mà bán tính bán nghi. Thằng nhóc mặt mũi non tuyetj này lấy gì mà kiêu ngạo ở những nơi như này.
“Sao? Không dám bán à?” Cậu bé đó đứng dậy bước tới gần hơn. Theo sau vóc dáng ấy là một cậu bé có vẻ khá điềm tĩnh, nhìn giống với các con nhà tri thức bình thường hơn. Quần áo thì ăn mặc chỉnh tề, mắt đeo kính, trên tay sách một vali màu đen.
“Này cậu bé, cậu có nhiều tiền đến vậy sao?"
“Đủ để mua thêm cả cái mạng cảu ông nữa." Cậu bé đó thẳng thừng nói.
Câu nói khiến Đặng Ân như đứng người - Tên nhóc này không bình thường chút nào. Sao hắn có thể có ánh mắt như vậy chứ? Khí thế đó là sao?
Người đàn ông kia cau mày quát lớn “Một trăm triệu đô thì bán, không thì cút!”
Cậu bé khoanh tay “Giao dịch thành công.”
Câu nói vừa dứt thì cậu bé kia ném cái vali về phía người đàn ông đó. Hắn nhanh chóng ôm lấy vali tiền mở ra xem. Hắn cũng hoàn toàn bất ngờ - Thật không ngờ thằng nhóc này lại có nhiều tiền đến vậy. Hắn đưa mắt nhìn cậu bé một chút rồi lại nhếch mét cười gian sảo “Cậu bé, vậy chỉ là một tên thôi à?”
“Ông muốn lật mặt à?"
“Sao…” hắn chưa nói thêm lời nào thì nòng súng đã chĩa lên gương mặt hắn.
“Vậy số còn lại trả bằng cái mạng ông.”
“Mày là đứa nào mà dám tới đây quậy phá?!!” Tên còn lại tức giận đi tới.
“Lagan Vincent!”
Cái tên vừa thốt lên khiến đám người nhìn nhau, ai đấy cũng tái xanh mặt. Mọi người ở dưới khán đài cũng bắt đầu thấy hoang mang, ai cũng nghĩ đây chỉ là một trò chơi thú vị của đám trẻ con nhưng khi cái từ “Vincent” cất lên thì nó không còn là trò trẻ con nữa rồi. Mà thay vào đó nó là cả một án tử.
Từ phía sau một người đàn ông từ bên ngoài tiến vào trong, ánh mắt sắc lạnh, ông vừa đi vừa gạt tàn thuốc. Người đàn ông đó khẽ thở dài "Mua có vài thứ đồ mà lâu vậy à?"
Tên buôn người đưa mắt nhìn mà toát mồ hôi “Van…Vancazo...”
“Sao? Cậu biết tôi à?” Vancazo đưa mắt nhìn tay buôn đang run rẩy đó.
Mấy tên bán buôn còn lại cũng vội vã quỳ xuống “Xin ngài, hai đứa trẻ này là của ngài, ngài hãy đem chúng theo...”
“Còn ai bị bán trong hôm nay nữa không?” Mạc Lăng cau mày nói.
“Không…không…chỉ có vài con thú… hoang…”
Mạc Lăng dí súng vào đầu hắn “Nếu ta biết ngươi còn bắt trẻ con tra tấn và bán họ, ta sẽ găm viên đạt này vào đầu ngươi đó. Tên khốn.”
Vancazo đi tới đưa tay chạm nhẹ lên vai Mạc Lăng “Được rồi, nói ít thôi.”
Tên người buôn vô cùng run sợ trước ánh mắt đó, hắn không dám nhìn thẳng vào Vancazo mà lắp bắp “Tôi…không…dám…nữa.”
Vancazo đặt tay lên đầu hắn “Ta không hứng thú với trẻ em, đừng lấy địa bàn cai quản của ta mà buôn bán đồ vớ vẩn.”
“Tôi xin lỗi…”
Bùm..!
“Á…” Tên buôn hàng gào lên trong đau đớn, bàn tay hắn đang rỉ máu.
Mấy người phía bên dưới cũng không dám làm gì. Tuy cũng là người cầm đầu trong thế ngầm nhưng vẫn đều xếp sau nhà Vincent, ai cũng phải kiêng nể bọn họ. Laues Vincent - ông trùm đứng đầu về vũ khí. Vancazo Vincent - ông trùm chợ đen và thuốc cấm. Trước đây những người đời trước Vincent cũng ghê gớm không kém, biết bao nhiêu đàn em trải dài. Chưa kể những người anh em nhỏ hơn nhà Vincent cũng đang thay phiên cai quản. Melona Vincent, Hamme Vincent, Logarle Vincent, Vistyano M Vincent… Tất cả cũng đang hoạt động hướng riêng của mình ở các quốc gia khác… Dòng tộc Vincent không chỉ có tiếng ở thế giới ngầm mà ở phía cao nơi con người vẫn sống bình thường thì họ cũng phát triển được rất nhiều các công ty lớn mạnh. Kẻ cầm đầu bất động sản không ai khác là Verca Vincent - Cha của Laues và Vancazo.
“Còn sống được không?” Mạc Lăng nói rồi đưa một bát cháo ra trước mặt Đặng Ân.
Đặng Ân vội vã đỡ lấy bát cháo “Nếu chết thì cậu thấy tôi được chắc.”
Mạc Lăng cười “Sống cho tốt vào không lại tốn công của tôi.”
Hàm Quang đi tới bên cạnh giường của Đặng Anh. Cậu ấy vẫn đang hôn mê chưa tỉnh lại.
“Tại sao bọn chúng lại ra tay tàn bạo với cậu ấy thế?” Hàm Quang ngồi xuống giường hỏi.
Đặng Ân có vẻ buồn “Anh ấy bị đánh… do cứu tôi.”
“Anh cậu cũng có bản lĩnh đấy.” Mạc Lăng nói.
Đặng Ân siết chặt tay “Đừng coi thường, anh trai tôi rất giỏi, nếu không làm sao bọn tôi sống sót qua ngày được.”
“Hai cậu là tay trộm?” Hàm Quang nhìn Đặng Ân rồi nói.
“Nếu hai cậu có bản lĩnh thật thì đâu bị bắt.”Mạc Lăng nói sau đó kéo ghế ngồi xuống.
Đặng Ân lúc này có chút buồn “Cậu thì sao mà hiểu được, bọn chúng quây bắt đông thế nào.”
Hàm Quang đi tới bên cạnh Đặng Ân “Cậu ấy đùa thôi mà.”
Đặng Ân nghiến răng “Nếu tôi giỏi võ hơn một chút thì đã tốt rồi...”
“Thôi than trách đi, cho cái tên xem nào. Tôi Hàm Quang còn kia là Mạc Lăng.”
“Tôi là Đặng Ân, anh ấy là Đặng Anh."
“Được rồi, Đặng Ân cậu ăn hết đi còn uống thuốc nữa. Sau này còn nói chuyện nhiều.”
Đặng Anh từ từ mở mắt “Sau này..?”
“Ô, cậu ấy tỉnh lại rồi kìa.” Hàm Quang vui vẻ chạy tới bên cạnh Đặng Anh.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Đặng Anh đảo mắt nhìn xung quanh.
Đặng Ân vội vã đi tới bên cạnh “Anh, ta được cứu rồi.”
Đặng Anh đưa mắt nhìn về phía ân nhân cứu mạng của mình. Tuy không nói gì nhưng ánh mắt đó lại cảm thấy nhẹ nhõm đến phần nào. Mạc Lăng tiến về phía cậu “Tôi là Mạc Lăng.”
Đặng Anh cau mày cố gắng nói “Đặng Anh.”
Hàm Quang vỗ tay “Tốt quá rồi cậu ấy tỉnh lại rồi.”
“Nếu không thì chúng ta làm trò vô ích rồi.” nói xong Mạc Lăng quay người bỏ đi.
Sau hôm đó, tôi mới hiểu Mạc Lăng quan trọng với chúng tôi đến thế nào. Dù không thể hiểu nhưng tôi cũng không thể phủ nhận, một chàng trai mười lăm tuổi lại xuất chúng đến thế? Có lẽ cái quá khứ đau buồn đã rèn rũa con người đó. Tôi từng nhiều lần nghĩ nếu tôi không kém anh ấy hai tuổi mà bằng tuổi thì liệu có xuất sắc được như vậy không?
“Cậu không cần giỏi võ, cậu chỉ cần làm tốt công việc mà cậu thích là được.” Mạc Lăng vỗ vai Đặng Ân nói khi Đặng Ân bị một người trong đoàn đánh ngã ngửa ra sau.
Đặng Ân đưa mắt nhìn Mạc Lăng “Điều tôi thích?”
“Đặng Anh nói cậu thích con số hơn là đánh nhau. Cậu nghĩ sao nếu tôi để cậu làm điều đó?”
Đúng vậy. Mình rất giỏi việc mò mã khoá, đấy là lí do tại sao mình vẫn thành công trong các cuộc đột nhập. Nhưng điều đó có ích không? Khi khắp nơi đều đang chiến đấu, Mạc Lăng đâu cần giữ một chỉ biết về máy tính ở bên cạnh chứ?
Mạc Lăng nhìn Đặng Ân tự hào mà nói “Tôi cần cậu.”
Ánh mắt đó sao lại chứa đựng niềm tin nhiều như thế? Cậu ta đã chắc chắn rồi sao?
Hàm Quang ngồi xuống cười nói “Đúng rồi, bọn tôi đang đặt mục tiêu trong ba năm tới sẽ phát triển thị trường ở Châu Âu, không thể thiếu cậu được. Đừng khiến bọn tôi thất vọng.”
"Thị trường Châu Âu? Cậu kinh doanh cái gì cơ?"
Hàm Quang cười lớn "Nào tay công nghệ của chúng tôi, cậu có sẵn sàng hưởng cổ phần không?'
“…”
Họ tin mình sao? Đặng Ân xúc động, cậu đưa tay nắm chặt tay của Mạc Lăng “Đừng đắc ý, có khi tôi cũng tự mở công ty đấy."
Mạc Lăng mỉm cười "Rất mong chờ."
…
Đặng Ân siết chặt cổ áo của Ngô Bách, máu chảy xuống trên gương mặt của Đặng Ân, cậu nghiến răng “Cả đời này tao sẽ không để ai cản trở con đường của Mạc Lăng.”
Ngô Bách cố gắng nói “Tha cho tao đi…”
Đặng Ân cau mày “Tao đã tha mạng cho mày hai năm trước nhưng mày lại phản bội tao… phản bội người duy nhất coi mày là anh em, ta đã tin mày và thứ tao nhận lại được cũng chỉ là một nhát chém!”
“Tao… xin lỗi…”
“Tao không còn tin mày nữa.” Đặng Ân thẳng thừng nói rồi chĩa súng dí vào đầu của Ngô Bách.
Ngô Bách sợ hãi tái mét mặt, lắp bắp “Đừng… đừng… tao sẽ nói cho mày một chuyện…”
“Tao không muốn nghe." Đặng Ân lên cò.
Ngô Bách hét lên "Liên quan đến Mạc Lăng!"
Đặng Ân hơi bất ngờ, anh hạ giọng "Chuyện gì?"
“Thật ra… Rentoku chính là…”
“Là ai?” Đặng Ân đứng dậy chĩa khẩu súng về phía Ngô Bách.
Ngô Bách cố gắng lết về phía sau “Thật ra… hắn chính là…”
Bùm!
Một viên đạn bất ngờ bắn xuyên qua thái dương của Ngô Bách khiến hắn chết ngay tại chỗ.
Đặng Ân vội lùi người về phía sau xe. Cậu nghiến răng “Chết tiệt…”
Một loạt súng tiếp tục nổi lên.
Đặng Ân nhanh chóng chạy chèo vài xe và lái đi. Một bên lốp của cậu đã bị bắn thủng khiến cho việc lái xe trở nên vô cùng khó khăn.
Đột nhiên từ trong bộ đàm một giọng nói vang lên vô cùng quen thuộc “Đừng lo, tôi đang ở trước mặt cậu.”
Đặng Ân đưa mắt nhìn lên… hai con xe đen đang đi về hướng cậu, phía sau cũng là rất nhiều các con xe khác nối tiếp nhau. Đặng Ân cua một đường chắn ngang, gương mặt nở rõ nụ cười hạnh phúc.
“Cuối cùng cũng đến.”
“Tao cũng đang tìm mày đây, Ngô Bách.” Ánh mắt của Đặng Ân bỗng trở nên sắc lạnh đến đáng sợ. Kẻ đã phản bội Mạc Lăng, hôm nay nhất định không thể để cho hắn sống.
“Rốt cuộc Mạc Lăng đã làm gì để mày phải trung thành đến chết như thế?” Ngô Bách nói bằng giọng mỉa mai.
Đặng Ân nhếch miệng cười “Mày không thể hiểu được đâu vì mày là loại chó cắn chủ.” Câu nói vừa dứt thì một tiếng súng vang lên.
Bùm!
Tám năm trước.
Đặng Ân - Đặng Anh - Mười ba tuổi.
“Hai thằng nhóc này chắc cũng được lời lắm đấy.”
“Chưa biết được..."
"Làm ơn… đói quá…" cậu bé ngơ ngác đưa mắt nhìn lên trần nhà. Tay chân cậu đều bị còng chặt lại. Đầu óc cứ choáng váng liên tục miệng thì không ngừng gọi “Anh hai…” cậu cố gắng đưa mắt nhìn về phía người anh trai bên cạnh. Anh trai cậu đã thiết lặng đi rồi, toàn thân thì lem luốc, bên trái thái dương vẫn còn đang chảy máu.
“Đặng Anh…” Cậu bé cố gắng gọi.
“Ê thằng này chưa chết đấy chứ?” Người đàn ông đưa chân đá vào người Đặng Anh rồi nói.
“Chưa… nó vẫn còn thở đó.” Tên bên ngoài nói vọng vào.
“Được vậy đem hai thằng này lên trước đi.” Người đó nói sau đó nhấc bổng Đặng Anh lên rồi tiến về phía Đặng Ân ngồi xuống trước mặt “Nào theo tao.”
Đặng Ân cố gắng nói “Tôi muốn uống nước…”
Người đàn ông cười lớn thích thú “Ê mang rượu qua đây.”
Chưa kịp nói câu nào người đó thẳng thừng đổ xuống, Đặng Ân cố gắng ưỡn người ra để uống.
Cái chát của vị rượu và cảm giác khan cổ khiến cậu cau mày lại. Nhưng cũng không còn cách nào, nhất định phải sống.
Bên dưới khán đài, các thương gia đều tập trung đông đúc. Đây là một cuộc buôn bán người tại trợ đen. Những kẻ chuyên đi bắt cóc người để bán cho các tay buôn, chúng muốn mua con người về làm gì cũng được. Có thể làm nô lệ, tay sai hoặc là để làm những thứ khiến người ta kinh sợ hơn.
“Mọi người hãy nhìn lên khán đài, ở đây hôm nay chúng tôi có một cặp song sinh. Ai có đủ điều kiện có thể mua cả hai còn không thì mua từng đứa một cũng được.” Tên cầm đầu vừa nói vừa cười lớn.
“Cho giá đi.” Từ bên dưới khán đài một cậu thiếu niên giơ biển số tám lên tiếng.
Đặng Ân đưa mắt lờ đờ nhìn theo - Một tên nhóc sao?
Người đàn ông cười thích thú “Cậu bé, cậu nói thật đó à? Đứa bên trái hay bên phải?”
“Cả hai.” Ánh mắt vẫn quyết đoán như thế.
Hai tên buôn đưa mắt nhìn nhau mà bán tính bán nghi. Thằng nhóc mặt mũi non tuyetj này lấy gì mà kiêu ngạo ở những nơi như này.
“Sao? Không dám bán à?” Cậu bé đó đứng dậy bước tới gần hơn. Theo sau vóc dáng ấy là một cậu bé có vẻ khá điềm tĩnh, nhìn giống với các con nhà tri thức bình thường hơn. Quần áo thì ăn mặc chỉnh tề, mắt đeo kính, trên tay sách một vali màu đen.
“Này cậu bé, cậu có nhiều tiền đến vậy sao?"
“Đủ để mua thêm cả cái mạng cảu ông nữa." Cậu bé đó thẳng thừng nói.
Câu nói khiến Đặng Ân như đứng người - Tên nhóc này không bình thường chút nào. Sao hắn có thể có ánh mắt như vậy chứ? Khí thế đó là sao?
Người đàn ông kia cau mày quát lớn “Một trăm triệu đô thì bán, không thì cút!”
Cậu bé khoanh tay “Giao dịch thành công.”
Câu nói vừa dứt thì cậu bé kia ném cái vali về phía người đàn ông đó. Hắn nhanh chóng ôm lấy vali tiền mở ra xem. Hắn cũng hoàn toàn bất ngờ - Thật không ngờ thằng nhóc này lại có nhiều tiền đến vậy. Hắn đưa mắt nhìn cậu bé một chút rồi lại nhếch mét cười gian sảo “Cậu bé, vậy chỉ là một tên thôi à?”
“Ông muốn lật mặt à?"
“Sao…” hắn chưa nói thêm lời nào thì nòng súng đã chĩa lên gương mặt hắn.
“Vậy số còn lại trả bằng cái mạng ông.”
“Mày là đứa nào mà dám tới đây quậy phá?!!” Tên còn lại tức giận đi tới.
“Lagan Vincent!”
Cái tên vừa thốt lên khiến đám người nhìn nhau, ai đấy cũng tái xanh mặt. Mọi người ở dưới khán đài cũng bắt đầu thấy hoang mang, ai cũng nghĩ đây chỉ là một trò chơi thú vị của đám trẻ con nhưng khi cái từ “Vincent” cất lên thì nó không còn là trò trẻ con nữa rồi. Mà thay vào đó nó là cả một án tử.
Từ phía sau một người đàn ông từ bên ngoài tiến vào trong, ánh mắt sắc lạnh, ông vừa đi vừa gạt tàn thuốc. Người đàn ông đó khẽ thở dài "Mua có vài thứ đồ mà lâu vậy à?"
Tên buôn người đưa mắt nhìn mà toát mồ hôi “Van…Vancazo...”
“Sao? Cậu biết tôi à?” Vancazo đưa mắt nhìn tay buôn đang run rẩy đó.
Mấy tên bán buôn còn lại cũng vội vã quỳ xuống “Xin ngài, hai đứa trẻ này là của ngài, ngài hãy đem chúng theo...”
“Còn ai bị bán trong hôm nay nữa không?” Mạc Lăng cau mày nói.
“Không…không…chỉ có vài con thú… hoang…”
Mạc Lăng dí súng vào đầu hắn “Nếu ta biết ngươi còn bắt trẻ con tra tấn và bán họ, ta sẽ găm viên đạt này vào đầu ngươi đó. Tên khốn.”
Vancazo đi tới đưa tay chạm nhẹ lên vai Mạc Lăng “Được rồi, nói ít thôi.”
Tên người buôn vô cùng run sợ trước ánh mắt đó, hắn không dám nhìn thẳng vào Vancazo mà lắp bắp “Tôi…không…dám…nữa.”
Vancazo đặt tay lên đầu hắn “Ta không hứng thú với trẻ em, đừng lấy địa bàn cai quản của ta mà buôn bán đồ vớ vẩn.”
“Tôi xin lỗi…”
Bùm..!
“Á…” Tên buôn hàng gào lên trong đau đớn, bàn tay hắn đang rỉ máu.
Mấy người phía bên dưới cũng không dám làm gì. Tuy cũng là người cầm đầu trong thế ngầm nhưng vẫn đều xếp sau nhà Vincent, ai cũng phải kiêng nể bọn họ. Laues Vincent - ông trùm đứng đầu về vũ khí. Vancazo Vincent - ông trùm chợ đen và thuốc cấm. Trước đây những người đời trước Vincent cũng ghê gớm không kém, biết bao nhiêu đàn em trải dài. Chưa kể những người anh em nhỏ hơn nhà Vincent cũng đang thay phiên cai quản. Melona Vincent, Hamme Vincent, Logarle Vincent, Vistyano M Vincent… Tất cả cũng đang hoạt động hướng riêng của mình ở các quốc gia khác… Dòng tộc Vincent không chỉ có tiếng ở thế giới ngầm mà ở phía cao nơi con người vẫn sống bình thường thì họ cũng phát triển được rất nhiều các công ty lớn mạnh. Kẻ cầm đầu bất động sản không ai khác là Verca Vincent - Cha của Laues và Vancazo.
“Còn sống được không?” Mạc Lăng nói rồi đưa một bát cháo ra trước mặt Đặng Ân.
Đặng Ân vội vã đỡ lấy bát cháo “Nếu chết thì cậu thấy tôi được chắc.”
Mạc Lăng cười “Sống cho tốt vào không lại tốn công của tôi.”
Hàm Quang đi tới bên cạnh giường của Đặng Anh. Cậu ấy vẫn đang hôn mê chưa tỉnh lại.
“Tại sao bọn chúng lại ra tay tàn bạo với cậu ấy thế?” Hàm Quang ngồi xuống giường hỏi.
Đặng Ân có vẻ buồn “Anh ấy bị đánh… do cứu tôi.”
“Anh cậu cũng có bản lĩnh đấy.” Mạc Lăng nói.
Đặng Ân siết chặt tay “Đừng coi thường, anh trai tôi rất giỏi, nếu không làm sao bọn tôi sống sót qua ngày được.”
“Hai cậu là tay trộm?” Hàm Quang nhìn Đặng Ân rồi nói.
“Nếu hai cậu có bản lĩnh thật thì đâu bị bắt.”Mạc Lăng nói sau đó kéo ghế ngồi xuống.
Đặng Ân lúc này có chút buồn “Cậu thì sao mà hiểu được, bọn chúng quây bắt đông thế nào.”
Hàm Quang đi tới bên cạnh Đặng Ân “Cậu ấy đùa thôi mà.”
Đặng Ân nghiến răng “Nếu tôi giỏi võ hơn một chút thì đã tốt rồi...”
“Thôi than trách đi, cho cái tên xem nào. Tôi Hàm Quang còn kia là Mạc Lăng.”
“Tôi là Đặng Ân, anh ấy là Đặng Anh."
“Được rồi, Đặng Ân cậu ăn hết đi còn uống thuốc nữa. Sau này còn nói chuyện nhiều.”
Đặng Anh từ từ mở mắt “Sau này..?”
“Ô, cậu ấy tỉnh lại rồi kìa.” Hàm Quang vui vẻ chạy tới bên cạnh Đặng Anh.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Đặng Anh đảo mắt nhìn xung quanh.
Đặng Ân vội vã đi tới bên cạnh “Anh, ta được cứu rồi.”
Đặng Anh đưa mắt nhìn về phía ân nhân cứu mạng của mình. Tuy không nói gì nhưng ánh mắt đó lại cảm thấy nhẹ nhõm đến phần nào. Mạc Lăng tiến về phía cậu “Tôi là Mạc Lăng.”
Đặng Anh cau mày cố gắng nói “Đặng Anh.”
Hàm Quang vỗ tay “Tốt quá rồi cậu ấy tỉnh lại rồi.”
“Nếu không thì chúng ta làm trò vô ích rồi.” nói xong Mạc Lăng quay người bỏ đi.
Sau hôm đó, tôi mới hiểu Mạc Lăng quan trọng với chúng tôi đến thế nào. Dù không thể hiểu nhưng tôi cũng không thể phủ nhận, một chàng trai mười lăm tuổi lại xuất chúng đến thế? Có lẽ cái quá khứ đau buồn đã rèn rũa con người đó. Tôi từng nhiều lần nghĩ nếu tôi không kém anh ấy hai tuổi mà bằng tuổi thì liệu có xuất sắc được như vậy không?
“Cậu không cần giỏi võ, cậu chỉ cần làm tốt công việc mà cậu thích là được.” Mạc Lăng vỗ vai Đặng Ân nói khi Đặng Ân bị một người trong đoàn đánh ngã ngửa ra sau.
Đặng Ân đưa mắt nhìn Mạc Lăng “Điều tôi thích?”
“Đặng Anh nói cậu thích con số hơn là đánh nhau. Cậu nghĩ sao nếu tôi để cậu làm điều đó?”
Đúng vậy. Mình rất giỏi việc mò mã khoá, đấy là lí do tại sao mình vẫn thành công trong các cuộc đột nhập. Nhưng điều đó có ích không? Khi khắp nơi đều đang chiến đấu, Mạc Lăng đâu cần giữ một chỉ biết về máy tính ở bên cạnh chứ?
Mạc Lăng nhìn Đặng Ân tự hào mà nói “Tôi cần cậu.”
Ánh mắt đó sao lại chứa đựng niềm tin nhiều như thế? Cậu ta đã chắc chắn rồi sao?
Hàm Quang ngồi xuống cười nói “Đúng rồi, bọn tôi đang đặt mục tiêu trong ba năm tới sẽ phát triển thị trường ở Châu Âu, không thể thiếu cậu được. Đừng khiến bọn tôi thất vọng.”
"Thị trường Châu Âu? Cậu kinh doanh cái gì cơ?"
Hàm Quang cười lớn "Nào tay công nghệ của chúng tôi, cậu có sẵn sàng hưởng cổ phần không?'
“…”
Họ tin mình sao? Đặng Ân xúc động, cậu đưa tay nắm chặt tay của Mạc Lăng “Đừng đắc ý, có khi tôi cũng tự mở công ty đấy."
Mạc Lăng mỉm cười "Rất mong chờ."
…
Đặng Ân siết chặt cổ áo của Ngô Bách, máu chảy xuống trên gương mặt của Đặng Ân, cậu nghiến răng “Cả đời này tao sẽ không để ai cản trở con đường của Mạc Lăng.”
Ngô Bách cố gắng nói “Tha cho tao đi…”
Đặng Ân cau mày “Tao đã tha mạng cho mày hai năm trước nhưng mày lại phản bội tao… phản bội người duy nhất coi mày là anh em, ta đã tin mày và thứ tao nhận lại được cũng chỉ là một nhát chém!”
“Tao… xin lỗi…”
“Tao không còn tin mày nữa.” Đặng Ân thẳng thừng nói rồi chĩa súng dí vào đầu của Ngô Bách.
Ngô Bách sợ hãi tái mét mặt, lắp bắp “Đừng… đừng… tao sẽ nói cho mày một chuyện…”
“Tao không muốn nghe." Đặng Ân lên cò.
Ngô Bách hét lên "Liên quan đến Mạc Lăng!"
Đặng Ân hơi bất ngờ, anh hạ giọng "Chuyện gì?"
“Thật ra… Rentoku chính là…”
“Là ai?” Đặng Ân đứng dậy chĩa khẩu súng về phía Ngô Bách.
Ngô Bách cố gắng lết về phía sau “Thật ra… hắn chính là…”
Bùm!
Một viên đạn bất ngờ bắn xuyên qua thái dương của Ngô Bách khiến hắn chết ngay tại chỗ.
Đặng Ân vội lùi người về phía sau xe. Cậu nghiến răng “Chết tiệt…”
Một loạt súng tiếp tục nổi lên.
Đặng Ân nhanh chóng chạy chèo vài xe và lái đi. Một bên lốp của cậu đã bị bắn thủng khiến cho việc lái xe trở nên vô cùng khó khăn.
Đột nhiên từ trong bộ đàm một giọng nói vang lên vô cùng quen thuộc “Đừng lo, tôi đang ở trước mặt cậu.”
Đặng Ân đưa mắt nhìn lên… hai con xe đen đang đi về hướng cậu, phía sau cũng là rất nhiều các con xe khác nối tiếp nhau. Đặng Ân cua một đường chắn ngang, gương mặt nở rõ nụ cười hạnh phúc.
“Cuối cùng cũng đến.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.