Chương 41:
Tatsu Bi
05/05/2023
Hình ảnh Mạc Lăng ngày xưa khi còn là cậu nhóc mười ba tuổi khiến cho Hàm Quang phải bật cười ngơ ngác. Đột nhiên chiếc điện thoại của anh kêu lên. Hàm Quang vội đáp lời: “Sao rồi Đặng Anh?”
“Tôi vừa gọi cho Đặng Ân, thằng bé đang trên đường rời toà tháp.”
“Được, tôi và cậu cùng nhau đến đó. Chắc chắn bọn Rentoku không để ta lấy đồ dễ dàng vậy đâu.”
“Được tôi đang đến đây.”
Hàm Quang tắt máy. Anh đứng dậy sau đó rời khỏi quán cà phê.
Mạc, cậu yên tâm đi. Chúng tôi sẽ làm tốt việc được giao mà.
…
Ba tiếng trước…
Mạc Lăng đi tới lấy chiếc áo khoác, Tiêu Tuyết mơ màng mở mắt ra “Mạc Lăng, anh đi đâu vậy?”
Mạc Lăng đi tới bên cạnh giường nhẹ nhàng xoa đầu cô “Trời chưa sáng đâu, em ngủ thêm chút đi.”
Tiêu Tuyết vội vã nắm lấy tay anh “Anh định đi đâu vậy?”
Mạc Lăng cười nhẹ một cái sau đó ân cần đáp “Tôi đi sang Ấn Độ rồi sẽ về ngay thôi.”
“Ấn Độ?” Tiêu Tuyết bật dậy, cô với tay lấy chiếc điện thoại để trên bàn “Mới có hai giờ sáng?”
Mạc Lăng chỉnh lại quần áo “Đám Hàm Quang đang ở đó, tôi không an tâm chút nào.”
Tiêu Tuyết cố gắng suy nghĩ, vừa hồi chiều Hàm Quang đưa mình về nhà, còn dặn mình ở bên cạnh Mạc Lăng. Mới đó, mà đã ở Ấn Độ rồi sao?
“Ở Anh Quốc là hai giờ sáng thì bên Ấn Độ cũng phải sáu giờ rồi.” Tiêu Tuyết nhìn Mạc Lăng nói.
Mạc Lăng không nói gì. Anh chỉnh lại cổ tay áo. Tiêu Tuyết vội vã chạy tới “Em cũng đi nữa...”
Mạc Lăng đưa mắt nhìn cô “Chuyến đi của tôi rất nguy hiểm…” anh chưa nói xong cô đã ngắt lời “Nguy hiểm đến mấy em cũng chấp nhận. Em không sợ.”
Mạc Lăng nhìn cô cười sau đó nhẹ nhàng xoa đầu cô. Anh đưa mắt nhìn cô gái cảu mình mà cso chút nặng lòng. Tôi có thể bảo vệ em được không? Chuyện lần trước, tôi đã làm ảnh hưởng tới em rồi. Không thể đem em cùng tôi lao vào chỗ chết được.
Nghĩ tới đây, anh lặng thinh đến mức kì lạ. Tiêu Tuyết đưa tay nắm lấy tay anh “Từ bao giờ, anh lại trở nên lưỡng lự như thế? Anh đừng lo, em sẽ tự bảo vệ mình."
Đôi mắt của cô chân thành tới kì lạ. Mạc Lăng đưa bàn tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô, ánh mắt trìu mến đến lạ. Có lẽ, bản thân anh cũng không nỡ phải xa cô rồi.
“Đi thôi.”
…
“Cuối cùng cũng tới.”
Đặng Ân nhấc miệng cười. Đám người đang đuổi theo anh bất giác mà cũng nhận thấy, bọn chúng bèn giảm tốc độ.
Chiếc xe phía xa tiến tới. Đặng Ân mở cửa xe bước xuống đi tới phía chiếc xe đó. Chiếc xe dừng lại. Hàm Quang từ trên xe bước xuống.
“Không sao chứ?”
Đặng Ân vui vẻ vỗ vai Hàm Quang “Chưa chết được đâu, còn nợ Mạc Lăng công cứu mạng mà.”
“Giờ tính cả lãi lẫn lời với bọn chúng nào.” Hàm Quang cười.
Đặng Ân suy nghĩ một lúc rồi mới nói, ánh mắt có vẻ nghiêm trọng “Ngô Bách chết rồi…”
“Sao vậy? Cậu giết hắn thật à…”
”Không, là người của họ. Trước khi chết Ngô Bách nói có một bí mật nào đó về Rentoku mà chuyện này còn liên quan tới Mạc Lăng.”
“Mạc Lăng... Ý cậu là... Bọn chúng đã giết người diệt khẩu à?” Hàm Quang đưa mắt nhìn về phía đám người đó.
Đặng Anh từ phía sau chạy lên “Giờ tính thế nào? Đánh hay thôi?”
Trong đám người đối diện, một cô gái mái tóc buộc cao bước lên “Mấy người tưởng vậy là hay lắm sao?”
“Là các cô chơi cậy đông ép yếu trước mà, giờ người của tôi đông hơn rồi.” Đặng Ân đắc ý nói.
Cô gái kia càu mày sau đó quay người bỏ đi. Đám đàn em ngơ ngác nhìn cô ta, định với tay hỏi thì cô ta đã lên tiếng “Quay về báo với ngài Rentoku đã, không được hiếu thắng.”
“Misa? Cô sợ bọn chúng à?”
“Vậy người của ta thắng nổi chúng không?” Cô gái tên Misa đó cau mày quát.
Từ phía sau một người bước tới, gương mặt có vẻ bình tĩnh hơn “Rút thôi có lẽ Mạc Lăng cũng đang trên đường tới đây.”
Đám người mấy cặp mắt nhìn nhau, ai cũng không dám liều mạng bèn lẳng lặng quay về.
Đám Hàm Quang cũng nhìn nhau mà đắc ý.
“Món nợ này ta sẽ cộng dồn.” Misa cau mày nói rồi chèo lên chiếc KPL phóng thẳng đi. Cô siết chặt tay.
Đoạn đường vừa nãy đông nghịt nay lại trở nên tĩnh lặng và im ắng. Đặng Anh đưa mắt nhìn đám người đằng sau “Thôi rút quân được rồi, các cậu tự về đi, nhớ cẩn thận. Đám người đó hay chơi trò cắn lẻ lắm.”
Đám đàn em nhìn nhau sau đó cúi đầu rời đi.
Từ phía xa xa, một vóc dáng quen thuộc tiến tới gần. Phía sau là một cô gái vui vẻ chạy tới vẫy tay với cả ba người.
Đặng Ân đưa mắt nhìn Hàm Quang và Đặng Anh “Họ tới rồi kìa.”
“Cái đôi này… phiền phức thật.” Hàm Quang mỉm cười sau đó đi về phía Tiêu Tuyết và Mạc Lăng.
Hai người nhìn nhau Hàm Quang giơ tay ra đấm thì Mạc Lăng bắt lấy “Không bị bắt nạt chứ?”
“Ai bắt nạt nổi Hàm Quang này?"
Đặng Ân và Đặng Anh cũng vui vẻ chạy tới chỗ họ. Tiêu Tuyết rút điện thoại ra “Được rồi, mau kỉ niệm lại khoảng khắc quý giá này đi nào.”
Đặng Ân lắc đầu “Không muốn.”
“Một tấm thôi, làm ơn…” Cô phụng phịu.
“Được rồi…”
Tiêu Tuyết vừa đi vừa ngó đầu ra ngoài nhìn “Đây là lần đầu tiên tôi được đến Ấn Độ đó, trang phục đó thật là đẹp quá đi.” cô vừa nói dứt câu thì đã nhanh tay chụp lưu niệm lại.
Mạc Lăng vẫn ngồi lặng im trên xe không nói một câu nào.
Hàm Quang vừa lái xe vừa nói “Ở Ấn Độ thì có gì thú vị đâu.”
“Ca ca, vậy là anh không biết rồi, nước nào chẳng có những phong tục riêng. Để em tìm xem ở đây có món đặc sản nào ngon không?”
“Vậy em có biết họ ăn bốc không?” Mạc Lăng đột nhiên lên tiếng.
Tiêu Tuyết đưa mắt nhìn người con trai ngồi bên cạnh mình với đôi mắt ngây ngơ hỏi “Anh sợ sao?”
Hàm Quang cố gắng nhịn cười.
Ánh mắt sắc lạnh đột nhiên lại chuyển vào gáy của Hàm Quang. Anh vội nói “Sao cậu lại nhìn tôi thế Mạc Lăng?”
Tiêu Tuyết mỉm cười sau đó lại quay người ra tiếp tục ngắm cảnh.
Hàm Quang lặng người một lúc rồi mới nói “Cậu ổn chưa đó Mạc?”
Mạc Lăng bình thản trả lời “Rất ổn nhưng hình như các cậu đã tự ý hành động mà không hỏi ý kiến tôi.”
“Thì tình huống cấp bách mà. Nếu không hành động ngay thì sẽ bị bọn Rentoku lấy tiếp mất.”
Mạc Lăng vẫn lặng im.
Tiêu Tuyết quay người nhìn Hàm Quang “Mà thứ trong chiếc hộp là gì mà quan trọng vậy?”
“Một thứ rất có giá trị.” Mạc Lăng nói sau đó kéo tay cô lôi vào lòng mình.
Tiêu Tuyết lặng người. Cơ thể Mạc Lăng có vẻ hơi nóng, chắc do hôm qua anh ấy uống rượu mà sáng nay còn bay sớm nên người mệt cũng đúng thôi. Cô đưa mắt nhìn lên. Gương mặt người con trai ấy có vẻ bình yên đến lạ, cặp mi đó, có lẽ anh ấy đã cảm thấy yên lòng. Tiêu Tuyết lại đưa mắt nhìn Hàm Quang, Mạc Lăng tức giận hay là lo lắng. Có lẽ, với anh ấy các anh em thật sự quan trọng… Hàm Quang cũng là một thứ không thể thiếu phải không?
…
”Chuyện cậu nói hôm qua là sao thế? Tiêu Thiện? Do cậu uống say hay sao?” Thái Vương đặt cốc nước xuống bàn.
“Tôi rất tỉnh táo.” Tiêu Thiện có vẻ tức giận.
“Vậy chuyện như nào? Tôi giúp gì được cho cậu.”
Ánh mắt của Thái Vương toát lên vẻ thích thú một cách kì lạ.
Trước ánh mắt ấy Tiêu Thiện lại thấy rất nghi hoặc “Còn anh thì sao? Mạc Lăng đâu gây ra thù oán gì với anh? Sao phải giúp tôi?”
Thái Vương ngả người ra sau rung chân nói “Tôi thích xen vào chuyện người khác thôi.”
“Hy vọng đó là sự thật.” Tiêu Thiện nói xong rồi đứng dậy.
“Không định kể sao?” Thái Vương tiếp tục hỏi.
“Anh biết tên thật của Mạc Lăng chứ?”
“Tên thật?” Thái Vương ngờ ngợ.
”Lagan Vincent.”
…
“Chúng ta về London bây giờ luôn sao?” Tiêu Tuyết vội hỏi.
“Về thôi.” Mạc Lăng nói sau đó kéo tay cô đi.
Đặng Ân cười nói “Bao giờ họ làm đám cưới vậy?”
Đặng Anh đưa mắt nhìn “Đợi chú mày giàu đã.”
“Em thừa sức tặng cho Mạc ca mấy cây vàng đó.”
“Cậu ta thiếu tiền sao?” Hàm Quang nói.
“Nhanh lên!” Mạc Lăng nói vọng xuống.
Mọi người vừa bước xuống cửa dinh thự thì từ trong nhà vị quản gia bước ra ngoài có vẻ khẩn cấp, ông vội cúi người trước Mạc Lăng rồi nói “Thiếu gia, ngài Vancazo ghé thăm.”
“Vancazo?” Đặng Ân bất ngờ.
“!!!” Đặng Anh không nói câu nào. Hàm Quang đưa mắt nhìn Mạc Lăng. Tiêu Tuyết không nói gì, cô chỉ lặng im nhìn anh.
“Vào nhà thôi.” Mạc Lăng vẫn giữ nét bình tĩnh nói.
Mọi người bước vào nhà. Trong nhà, một người đàn ông đã ngồi đợi sẵn trên ghế sô pha. Mái tóc ông vuốt người ra sau, đôi mắt vô cùng lạnh lẽo. Đây là Vancazo sao? Một sự uy nghiêm đến đáng sợ? Ấn tượng ban đầu của mình về Mạc Lăng cũng như thế. Có lẽ là vì anh ấy bị ảnh hưởng bởi chú ấy sao.
Thấy Mạc Lăng, Vancazo đảo mắt nhìn rồi đưa tay dụi điếu thuốc “Về rồi đó à?”
Joose từ trong bếp đi ra bê theo một đĩa hoa quả. Nhưng gương mặt cũng có chút căng thẳng.
Mạc Lăng đưa tay nhẹ nhàng đặt lên vai Tiêu Tuyết “Lên phòng trước đi.”
Tiêu Tuyết muốn nói điều đó nhưng lại thôi, trước không khí căng thẳng như vậy mà đây cũng là chuyện của gia đình nên thôi. Cô chỉ gật đầu sau đó lễ phép cúi chào Vancazo rồi đi lên trên tầng.
Mạc Lăng tiến tới ghế ngồi xuống “Chú đột ngột tới có gì không?”
Vancazo ngả người ra sau “Nghe nói cháu bị còn Kenta làm cho suýt thì mất đi đôi mắt?"
”Là sai sót thôi ạ.”
“Sai sót? Hay vì lý do khác?”
“…”
“Vì yêu cô gái đó sao?" Ánh mắt của Vancazo trở nên dò xét.
Mạc Lăng vẫn lặng im không nói lời nào.
Vancazo cười khểnh một cái “Nếu cháu còn tiếp tục sai sót, ta sẽ khiến con bé biến mất.”
Mạc Lăng siết chặt tay.
“Chú, thật ra chuyện này…” Đặng Anh không kìm lòng mà lên tiếng.
Vancazo hơi cau mày “Từ bao giờ cháu được quyền nói nhiều thế?”
Không khí trở nên căng thẳng đến kì lạ.
Mạc Lăng vẫn giữ bình tĩnh “Cháu sẽ sớm giành lại một nửa còn lại.”
“Tấm bản đồ đó ta không cần nữa.”
Mạc Lăng hơi hụt hẫng “Sao vậy?"
Vancazo siết tay, ánh mắt thẳng thừng “Ta cần cái đầu của Rentoku hơn."
Mạc Lăng cười khểnh “Chú tham thật, diệt cỏ tận gốc ư?”
”Ngu ngốc!” Vancazo quát lớn.
Mạc Lăng vẫn gật đầu bình tĩnh “Sao cũng được.”
Vancazo tức giận trước sự bình tĩnh đó, hắn cau mày “Rentoku mới là kẻ giết chết Laues!”
“…”
“Tôi vừa gọi cho Đặng Ân, thằng bé đang trên đường rời toà tháp.”
“Được, tôi và cậu cùng nhau đến đó. Chắc chắn bọn Rentoku không để ta lấy đồ dễ dàng vậy đâu.”
“Được tôi đang đến đây.”
Hàm Quang tắt máy. Anh đứng dậy sau đó rời khỏi quán cà phê.
Mạc, cậu yên tâm đi. Chúng tôi sẽ làm tốt việc được giao mà.
…
Ba tiếng trước…
Mạc Lăng đi tới lấy chiếc áo khoác, Tiêu Tuyết mơ màng mở mắt ra “Mạc Lăng, anh đi đâu vậy?”
Mạc Lăng đi tới bên cạnh giường nhẹ nhàng xoa đầu cô “Trời chưa sáng đâu, em ngủ thêm chút đi.”
Tiêu Tuyết vội vã nắm lấy tay anh “Anh định đi đâu vậy?”
Mạc Lăng cười nhẹ một cái sau đó ân cần đáp “Tôi đi sang Ấn Độ rồi sẽ về ngay thôi.”
“Ấn Độ?” Tiêu Tuyết bật dậy, cô với tay lấy chiếc điện thoại để trên bàn “Mới có hai giờ sáng?”
Mạc Lăng chỉnh lại quần áo “Đám Hàm Quang đang ở đó, tôi không an tâm chút nào.”
Tiêu Tuyết cố gắng suy nghĩ, vừa hồi chiều Hàm Quang đưa mình về nhà, còn dặn mình ở bên cạnh Mạc Lăng. Mới đó, mà đã ở Ấn Độ rồi sao?
“Ở Anh Quốc là hai giờ sáng thì bên Ấn Độ cũng phải sáu giờ rồi.” Tiêu Tuyết nhìn Mạc Lăng nói.
Mạc Lăng không nói gì. Anh chỉnh lại cổ tay áo. Tiêu Tuyết vội vã chạy tới “Em cũng đi nữa...”
Mạc Lăng đưa mắt nhìn cô “Chuyến đi của tôi rất nguy hiểm…” anh chưa nói xong cô đã ngắt lời “Nguy hiểm đến mấy em cũng chấp nhận. Em không sợ.”
Mạc Lăng nhìn cô cười sau đó nhẹ nhàng xoa đầu cô. Anh đưa mắt nhìn cô gái cảu mình mà cso chút nặng lòng. Tôi có thể bảo vệ em được không? Chuyện lần trước, tôi đã làm ảnh hưởng tới em rồi. Không thể đem em cùng tôi lao vào chỗ chết được.
Nghĩ tới đây, anh lặng thinh đến mức kì lạ. Tiêu Tuyết đưa tay nắm lấy tay anh “Từ bao giờ, anh lại trở nên lưỡng lự như thế? Anh đừng lo, em sẽ tự bảo vệ mình."
Đôi mắt của cô chân thành tới kì lạ. Mạc Lăng đưa bàn tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô, ánh mắt trìu mến đến lạ. Có lẽ, bản thân anh cũng không nỡ phải xa cô rồi.
“Đi thôi.”
…
“Cuối cùng cũng tới.”
Đặng Ân nhấc miệng cười. Đám người đang đuổi theo anh bất giác mà cũng nhận thấy, bọn chúng bèn giảm tốc độ.
Chiếc xe phía xa tiến tới. Đặng Ân mở cửa xe bước xuống đi tới phía chiếc xe đó. Chiếc xe dừng lại. Hàm Quang từ trên xe bước xuống.
“Không sao chứ?”
Đặng Ân vui vẻ vỗ vai Hàm Quang “Chưa chết được đâu, còn nợ Mạc Lăng công cứu mạng mà.”
“Giờ tính cả lãi lẫn lời với bọn chúng nào.” Hàm Quang cười.
Đặng Ân suy nghĩ một lúc rồi mới nói, ánh mắt có vẻ nghiêm trọng “Ngô Bách chết rồi…”
“Sao vậy? Cậu giết hắn thật à…”
”Không, là người của họ. Trước khi chết Ngô Bách nói có một bí mật nào đó về Rentoku mà chuyện này còn liên quan tới Mạc Lăng.”
“Mạc Lăng... Ý cậu là... Bọn chúng đã giết người diệt khẩu à?” Hàm Quang đưa mắt nhìn về phía đám người đó.
Đặng Anh từ phía sau chạy lên “Giờ tính thế nào? Đánh hay thôi?”
Trong đám người đối diện, một cô gái mái tóc buộc cao bước lên “Mấy người tưởng vậy là hay lắm sao?”
“Là các cô chơi cậy đông ép yếu trước mà, giờ người của tôi đông hơn rồi.” Đặng Ân đắc ý nói.
Cô gái kia càu mày sau đó quay người bỏ đi. Đám đàn em ngơ ngác nhìn cô ta, định với tay hỏi thì cô ta đã lên tiếng “Quay về báo với ngài Rentoku đã, không được hiếu thắng.”
“Misa? Cô sợ bọn chúng à?”
“Vậy người của ta thắng nổi chúng không?” Cô gái tên Misa đó cau mày quát.
Từ phía sau một người bước tới, gương mặt có vẻ bình tĩnh hơn “Rút thôi có lẽ Mạc Lăng cũng đang trên đường tới đây.”
Đám người mấy cặp mắt nhìn nhau, ai cũng không dám liều mạng bèn lẳng lặng quay về.
Đám Hàm Quang cũng nhìn nhau mà đắc ý.
“Món nợ này ta sẽ cộng dồn.” Misa cau mày nói rồi chèo lên chiếc KPL phóng thẳng đi. Cô siết chặt tay.
Đoạn đường vừa nãy đông nghịt nay lại trở nên tĩnh lặng và im ắng. Đặng Anh đưa mắt nhìn đám người đằng sau “Thôi rút quân được rồi, các cậu tự về đi, nhớ cẩn thận. Đám người đó hay chơi trò cắn lẻ lắm.”
Đám đàn em nhìn nhau sau đó cúi đầu rời đi.
Từ phía xa xa, một vóc dáng quen thuộc tiến tới gần. Phía sau là một cô gái vui vẻ chạy tới vẫy tay với cả ba người.
Đặng Ân đưa mắt nhìn Hàm Quang và Đặng Anh “Họ tới rồi kìa.”
“Cái đôi này… phiền phức thật.” Hàm Quang mỉm cười sau đó đi về phía Tiêu Tuyết và Mạc Lăng.
Hai người nhìn nhau Hàm Quang giơ tay ra đấm thì Mạc Lăng bắt lấy “Không bị bắt nạt chứ?”
“Ai bắt nạt nổi Hàm Quang này?"
Đặng Ân và Đặng Anh cũng vui vẻ chạy tới chỗ họ. Tiêu Tuyết rút điện thoại ra “Được rồi, mau kỉ niệm lại khoảng khắc quý giá này đi nào.”
Đặng Ân lắc đầu “Không muốn.”
“Một tấm thôi, làm ơn…” Cô phụng phịu.
“Được rồi…”
Tiêu Tuyết vừa đi vừa ngó đầu ra ngoài nhìn “Đây là lần đầu tiên tôi được đến Ấn Độ đó, trang phục đó thật là đẹp quá đi.” cô vừa nói dứt câu thì đã nhanh tay chụp lưu niệm lại.
Mạc Lăng vẫn ngồi lặng im trên xe không nói một câu nào.
Hàm Quang vừa lái xe vừa nói “Ở Ấn Độ thì có gì thú vị đâu.”
“Ca ca, vậy là anh không biết rồi, nước nào chẳng có những phong tục riêng. Để em tìm xem ở đây có món đặc sản nào ngon không?”
“Vậy em có biết họ ăn bốc không?” Mạc Lăng đột nhiên lên tiếng.
Tiêu Tuyết đưa mắt nhìn người con trai ngồi bên cạnh mình với đôi mắt ngây ngơ hỏi “Anh sợ sao?”
Hàm Quang cố gắng nhịn cười.
Ánh mắt sắc lạnh đột nhiên lại chuyển vào gáy của Hàm Quang. Anh vội nói “Sao cậu lại nhìn tôi thế Mạc Lăng?”
Tiêu Tuyết mỉm cười sau đó lại quay người ra tiếp tục ngắm cảnh.
Hàm Quang lặng người một lúc rồi mới nói “Cậu ổn chưa đó Mạc?”
Mạc Lăng bình thản trả lời “Rất ổn nhưng hình như các cậu đã tự ý hành động mà không hỏi ý kiến tôi.”
“Thì tình huống cấp bách mà. Nếu không hành động ngay thì sẽ bị bọn Rentoku lấy tiếp mất.”
Mạc Lăng vẫn lặng im.
Tiêu Tuyết quay người nhìn Hàm Quang “Mà thứ trong chiếc hộp là gì mà quan trọng vậy?”
“Một thứ rất có giá trị.” Mạc Lăng nói sau đó kéo tay cô lôi vào lòng mình.
Tiêu Tuyết lặng người. Cơ thể Mạc Lăng có vẻ hơi nóng, chắc do hôm qua anh ấy uống rượu mà sáng nay còn bay sớm nên người mệt cũng đúng thôi. Cô đưa mắt nhìn lên. Gương mặt người con trai ấy có vẻ bình yên đến lạ, cặp mi đó, có lẽ anh ấy đã cảm thấy yên lòng. Tiêu Tuyết lại đưa mắt nhìn Hàm Quang, Mạc Lăng tức giận hay là lo lắng. Có lẽ, với anh ấy các anh em thật sự quan trọng… Hàm Quang cũng là một thứ không thể thiếu phải không?
…
”Chuyện cậu nói hôm qua là sao thế? Tiêu Thiện? Do cậu uống say hay sao?” Thái Vương đặt cốc nước xuống bàn.
“Tôi rất tỉnh táo.” Tiêu Thiện có vẻ tức giận.
“Vậy chuyện như nào? Tôi giúp gì được cho cậu.”
Ánh mắt của Thái Vương toát lên vẻ thích thú một cách kì lạ.
Trước ánh mắt ấy Tiêu Thiện lại thấy rất nghi hoặc “Còn anh thì sao? Mạc Lăng đâu gây ra thù oán gì với anh? Sao phải giúp tôi?”
Thái Vương ngả người ra sau rung chân nói “Tôi thích xen vào chuyện người khác thôi.”
“Hy vọng đó là sự thật.” Tiêu Thiện nói xong rồi đứng dậy.
“Không định kể sao?” Thái Vương tiếp tục hỏi.
“Anh biết tên thật của Mạc Lăng chứ?”
“Tên thật?” Thái Vương ngờ ngợ.
”Lagan Vincent.”
…
“Chúng ta về London bây giờ luôn sao?” Tiêu Tuyết vội hỏi.
“Về thôi.” Mạc Lăng nói sau đó kéo tay cô đi.
Đặng Ân cười nói “Bao giờ họ làm đám cưới vậy?”
Đặng Anh đưa mắt nhìn “Đợi chú mày giàu đã.”
“Em thừa sức tặng cho Mạc ca mấy cây vàng đó.”
“Cậu ta thiếu tiền sao?” Hàm Quang nói.
“Nhanh lên!” Mạc Lăng nói vọng xuống.
Mọi người vừa bước xuống cửa dinh thự thì từ trong nhà vị quản gia bước ra ngoài có vẻ khẩn cấp, ông vội cúi người trước Mạc Lăng rồi nói “Thiếu gia, ngài Vancazo ghé thăm.”
“Vancazo?” Đặng Ân bất ngờ.
“!!!” Đặng Anh không nói câu nào. Hàm Quang đưa mắt nhìn Mạc Lăng. Tiêu Tuyết không nói gì, cô chỉ lặng im nhìn anh.
“Vào nhà thôi.” Mạc Lăng vẫn giữ nét bình tĩnh nói.
Mọi người bước vào nhà. Trong nhà, một người đàn ông đã ngồi đợi sẵn trên ghế sô pha. Mái tóc ông vuốt người ra sau, đôi mắt vô cùng lạnh lẽo. Đây là Vancazo sao? Một sự uy nghiêm đến đáng sợ? Ấn tượng ban đầu của mình về Mạc Lăng cũng như thế. Có lẽ là vì anh ấy bị ảnh hưởng bởi chú ấy sao.
Thấy Mạc Lăng, Vancazo đảo mắt nhìn rồi đưa tay dụi điếu thuốc “Về rồi đó à?”
Joose từ trong bếp đi ra bê theo một đĩa hoa quả. Nhưng gương mặt cũng có chút căng thẳng.
Mạc Lăng đưa tay nhẹ nhàng đặt lên vai Tiêu Tuyết “Lên phòng trước đi.”
Tiêu Tuyết muốn nói điều đó nhưng lại thôi, trước không khí căng thẳng như vậy mà đây cũng là chuyện của gia đình nên thôi. Cô chỉ gật đầu sau đó lễ phép cúi chào Vancazo rồi đi lên trên tầng.
Mạc Lăng tiến tới ghế ngồi xuống “Chú đột ngột tới có gì không?”
Vancazo ngả người ra sau “Nghe nói cháu bị còn Kenta làm cho suýt thì mất đi đôi mắt?"
”Là sai sót thôi ạ.”
“Sai sót? Hay vì lý do khác?”
“…”
“Vì yêu cô gái đó sao?" Ánh mắt của Vancazo trở nên dò xét.
Mạc Lăng vẫn lặng im không nói lời nào.
Vancazo cười khểnh một cái “Nếu cháu còn tiếp tục sai sót, ta sẽ khiến con bé biến mất.”
Mạc Lăng siết chặt tay.
“Chú, thật ra chuyện này…” Đặng Anh không kìm lòng mà lên tiếng.
Vancazo hơi cau mày “Từ bao giờ cháu được quyền nói nhiều thế?”
Không khí trở nên căng thẳng đến kì lạ.
Mạc Lăng vẫn giữ bình tĩnh “Cháu sẽ sớm giành lại một nửa còn lại.”
“Tấm bản đồ đó ta không cần nữa.”
Mạc Lăng hơi hụt hẫng “Sao vậy?"
Vancazo siết tay, ánh mắt thẳng thừng “Ta cần cái đầu của Rentoku hơn."
Mạc Lăng cười khểnh “Chú tham thật, diệt cỏ tận gốc ư?”
”Ngu ngốc!” Vancazo quát lớn.
Mạc Lăng vẫn gật đầu bình tĩnh “Sao cũng được.”
Vancazo tức giận trước sự bình tĩnh đó, hắn cau mày “Rentoku mới là kẻ giết chết Laues!”
“…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.