Chương 42:
Tatsu Bi
05/05/2023
“Tên của ngươi là gì?” Vancazo đưa mắt lạnh lùng nhìn đứa trẻ trước mặt.
“Tên của cháu là Đặng Anh…” Đứa bé bình thản đáp.
Vancazo rút từ trong túi áo ra một khẩu súng chĩa thẳng về phía Đặng Anh. Cậu bé có chút sợ hãi, hai bàn tay nắm chặt nhưng ánh mắt vẫn giữ vẻ kiên định.
Bùm!
Tiếng súng nổ lên chấn động cả bầu không khí, mọi thứ sau đó như lặng im, mùi thuốc súng vẫn còn đang phản phất qua mũi của Đặng Anh. Cả cơ thể cậu không dám nhúc nhích một tí nào. Trên gò má trái bắt đầu cảm giác tê rát và nóng rực, một viết xước trên má cậu đang từ từ rỉ máu.
Lặng người được mấy giây, Đặng Anh mới lấy lại bình tĩnh cậu từ từ quay đầu nhìn về phía sau, viên đạn ghim lên tường. Vancazo thản nhiên đặt khẩu súng xuống bàn. Sau đó nhìn Đặng Anh “Cảm thấy sao?”
Đặng Anh không nói thêm một câu nào. Câu hỏi đó có nghĩa là gì chứ? Nếu mình nói sợ thì sao? Mà nói không sợ thì sao? Ánh mắt đó thật sự đáng sợ quá. Đáng sợ hơn tất cả những kẻ buôn lậu người mình từng gặp.
Từ giây phút đó, những ngày dài huấn luyện chính thức bắt đầu…
Đặng Anh phải học về súng và cách sử dụng súng.
Hai anh em Đặng Ân và Đặng Anh vốn là cặp song sinh bị bỏ lại tu viện. Đáng tiếc khi hai anh em lên mười tuổi thi tu viện lại bị dẹp bỏ, mà cũng không ai có điều kiện nhận nuôi cả hai anh em nên cuộc sống của hai người cũng khó khăn hơn rất nhiều. Đặng Ân là một đứa trẻ khá bướng bỉnh nhưng lại rất tình cảm nên nhất định không thể sống xa anh trai mình. Trước số phận cuộc đời đó mà Đặng Anh phải mạnh mẽ hơn rất nhiều đứa trẻ khác để cậu có thể chăm sóc em trai bé nhỏ của mình. Cuộc sống rời khỏi tu viện khá vất vả… ngày ngày Đặng Anh phải đi đánh giày kiếm tiền. Đặng Ân thì hứng thú với công nghệ nhiều hơn nhưng cũng cố gắng đi bán vé số cho anh. Cuộc sống hai anh em có lẽ sẽ ổn thoả hơn nếu không bị mấy kẻ bắt cóc nhòm ngó.
Hôm đó, Đặng Anh lao vào để đánh chúng cứu em trai còn bị tên cầm đầu đánh cho nhừ tử. Hai anh em bị vứt vào trong thùng gỗ lớn rồi vận chuyển qua đường tàu.
Đặng Ân nhìn anh trai đang bị thương, sợ hãi mà cứ khóc lớn. Tưởng rằng là hai anh em sẽ bị đem bán rồi mỗi người một đường hoặc là mất mạng, vậy mà họ lại được gia đình Vincent giúp đỡ. Bây giờ, cậu cũng nên làm gì đó để không tốn công họ cứu giúp. Cái suy nghĩ ơn tình đã gieo vào trong đầu Đặng Anh từ đó. Vancazo là một người rất khắc khe và nghiêm nghị. Đối với ông, chỉ những kẻ bất lực đến tay chân cũng không sử dụng được và không có ý chí vượt lên mới chính là mấy tên vô dụng. Chính vì thế, mà tất cả đều được Vancazo rèn giũa một cách kĩ lưỡng.
Một cậu bé mười ba tuổi phải học về tất cả các loại súng trường. Cả cơ thể cậu đã bắt đầu mệt nhừ. Cậu vẫn cố gắng giữ im dáng đứng đó, trời đã bắt đầu nắng hơn. Đặng Anh đảo mắt xuống mấy băng đạn bên dưới. Vẫn còn ba mươi hai viên. Cậu nghĩ sau đó lại đưa mắt nhìn tấm bia trước mặt.
“Một trăm viên đều chỉ được trúng vào tâm điểm. Trừng nào xuyên qua cái tâm thì thôi.” Câu nói của Vancazo hiện lên trong đầu cậu.
Đặng Anh siết chặt tay, cậu nghiến răng.
!!!
Những tiếng súng từ từ phát lên, kéo sau là tiếng những viên đạn rơi xuống.
…
Mình làm được rồi… Vẻ mặt căng thẳng đã biến mất. Đặng Anh chút hơi thở nặng nhọc, cậu đặt cây súng xuống bàn.
Vancazo từ phía sau đi tới “Một trăm viên trúng đích nhưng quá chậm.”
Đặng Anh quay người lại nhìn “Cháu sẽ cố gắng.”
Vancazo đi tới ngồi xuống trước mặt cậu, đưa tay khẽ phủi cổ áo cho cậu “Nói ít hơn hành động.”
Nói xong, Vancazo lại đứng dậy rồi rút trong túi áo một bao thuốc. Sau đó đưa điếu thuốc lên miệng “Nên nhớ, ta không muốn nuôi kẻ vô dụng.”
“…”
Cả bốn người bất động trước sự xuất hiện của Vancazo.
Mạc Lăng ngỏ ý muốn Tiêu Tuyết lên tầng. Cô cũng hiểu hoàn cảnh này của anh bèn lặng lẽ bước lên.
“Nếu cháu còn tiếp tục sai sót ta sẽ khiến con bé đó biến mất.”
“Chú, chuyện này…” Đặng Anh vội vã lên tiếng.
Vancazo hơi cau mày “Từ bao giờ mà cháu được quyền nói nhiều thế?”
Đúng vậy… Vancazo luôn muốn Đặng Anh trở thành một người giỏi hành động và ít nói. Đối với Vancazo, Đặng Anh không được phép sai sót. Đặc biệt, một xạ thủ tài giỏi phải có cái đầu lạnh không được để bất kì điều gì khiến bản thân phải phân tâm.
Đặng Anh đưa mắt nhìn Mạc Lăng. Nhưng những sự nghiêm khắc đó có là gì với Mạc ca đâu. Đối với tôi, anh ấy là người cứng cỏi và tài giỏi nhất.
…
“Rentoku mới là kẻ giết chết Laues!”
!!!
Mạc Lăng thật sự bất ngờ.
Choang. Chiếc cốc trên tay của Joose rơi xuống. Đôi mắt rưng rưng… “Không thể nào…”
Mạc Lăng cáu giận “Sao có thể như thế được! Điều đó…”
Vancazo đưa mắt nhìn Mạc Lăng “Ta không thích biểu cảm lúc này của cháu.”
Mạc Lăng cố gắng kiềm chế lại cảm xúc.
“Có phải do ta để cháu ở đây nên cháu bắt đầu hành động có cảm xúc rồi không?” Vancazo lặng nhìn Mạc Lăng.
Mạc Lăng siết chặt tay, anh đưa mắt nhìn “Chuyện này là thật sao?”
Joose bật khóc, cô vội vã ngồi xuống bên cạnh Vancazo “Chú… không phải Mạc đã giết hắn rồi sao?”
Vancazo bình tĩnh nói “Kẻ mà cháu giết năm đó, chỉ là một tên thế thân mà thôi. Người đứng sau chuyện này là Rentoku.”
“…” Mạc Lăng không phản hồi lại. Tâm trí anh rơi vào một khoảnh lặng. Mọi thứ hơi bất ngờ.
“Hắn ta là một người Nhật Bản, từng theo sau Lause tham gia vào băng đản xã hội đen tại Ý. Từ đó tiếp cận các tay buôn bán ngầm và giới thiệu qua cho mấy kẻ xã hội ở Nhật Bản. Hắn cũng từng là một người kề vai sát cánh với Laues tại Nhật. Sau một vụ nổ tàu thì Laues và hắn mất liên lạc. Không biết tại sao may mắn lại chọn hắn, hắn được người lãnh đạo Kenta cứu giúp. Để được sống hắn đã khai ra một số lai lịch của chúng ta. Đổi lại hắn được làm thủ lĩnh của một băng đảng.”
Vancazo rút ra mấy tấm hình đặt lên bàn “Sau khi hắn lên nắm quyền thì rất ít thông tin còn sót lại. Người mà cháu giết là anh em kết nghĩa xương máu của hắn. Vì nợ ân tình nên mới giúp Rentoku loại bỏ Laues. Anh trai ta nắm rõ trong tay những đơn hàng vũ khí khét tiếng. Vì cũng từng là anh em trên tuyến trường nên Laues biết khá rõ về Rentoku. Đó cũng là lí do hắn ra tay với anh ấy. Tên thật của hắn là Burgo Yamakado.”
“Món nợ này nên tính sao đây?” Mạc Lăng đưa mắt nhìn Vancazo.
“Về nhà trước đi. Sau đó ta sẽ lo liệu.”
“Tôi sẽ tự giải quyết.” Mạc Lăng thở dài.
“Lagan!” Vancazo cau mày.
“Sẽ không còn sai sót nào đâu.”
“…”
Đôi mắt Mạc Lăng chứa đựng cơn thịnh nộ đến thấu trời. Lại là hắn sao?
Tiêu Tuyết siết chặt tay, cô lặng người. Rốt cuộc họ đang nói chuyện gì vậy? Tại sao lại nói chuyện bằng tiếng Ý chứ? Mình không thể hiểu nổi.
Joose đứng dậy bỏ lên tầng. Nghe thấy tiếng bước chân Tiêu Tuyết vội vã chạy vào phòng. Cô lén nhìn Joose qua khe cửa.
Joose vừa đi vừa lau nước mắt, cô bước vào phòng đóng cửa lại.
Tiêu Tuyết cảm thấy lo lắng nhiều hơn.
Vancazo nhìn Hàm Quang rồi nói “Vậy hai pho tượng lo liệu sao rồi?”
Hàm Quang vội vã đáp lời “Chúng cháu đã lấy được rồi. Tất cả đều ở đây.”
“Bên trong pho tượng là một sơ đồ cất giấu bí mật của toà Kim Tự Tháp.”
”Tại sao lại là Kim Tự Tháp vậy?” Đặng Ân tò mò hỏi.
“Bởi Kim Tự Tháp là một kiến trúc vững vàng nhất. Những tên buôn kết hợp với chính quyền lên chính sách cho xây Kim Tự Tháp nhằm dấu luôn đống vàng ở đó.”
“Vậy bọn chúng không nghĩ đến ngày lấy lại đống vàng đó sao?”
“Có một thứ giá trị hơn vàng, vậy nên Rentoku mới cần tấm bản đồ này đến vậy…” Mạc Lăng lạnh lùng nói.
Hàm Quang gật đầu “Tôi đã từng xem qua bản đồ đầu tiên chúng ta lấy được tại Nhật nhưng không hiểu nó là gì thôi.”
“Vậy phải làm sao? Nhưng chúng ta cũng có hai mảnh rồi từ từ nghiên cứu…” Đặng Ân cau mày.
“Bản đồ đó là một hình chữ nhật và được cắt làm ba mảnh.” Vancazo lên tiếng.
“Ba mảnh sao?” Hàm Quang bất ngờ.
”Mà ta cũng không quan tâm đến đống vàng ta chỉ cần đầu của Rentoku thôi.” Vancazo thẳng thừng nói.
“Bí mật về Kim Tự Tháp đó là gì mà Rentoku lại mất công tìm kiếm như vậy chú không tò mò sao?” Mạc Lăng nhìn Vancazo hỏi.
“Đừng muốn hiểu rõ điều người khác muốn che giấu. Mang Rentoku về đây là được.” nói xong Vancazo đứng dậy sau đó bước lên tầng. Quản gia lễ phép bước theo sau.
Tiêu Tuyết nấp sau cánh cửa nhìn người đó mà cũng có vẻ sợ hãi.
Vancazo đưa mắt nhìn vào căn phòng sau đó lại tiếp tục bước đi.
Tiêu Tuyết thập chí còn phải nín thở, cô sẽ mất bình tĩnh nếu ông ấy bước vào đây mất. Dù là chú của Mạc Lăng đi chăng nữa cô cũng cần phải làm quen. Tiêu Tuyết là một người rất biết lễ phép nhưng đối với một gia đình đặc biệt như này thì cô cần thêm thời gian để làm quen.
“Ta không dạy cháu việc mình có cảm xúc.” Câu nói của Vancazo cứ lặp đi lặp lại trong đầu của Mạc Lăng khiến anh cảm thấy có chút gì đó đè nặng và khó chịu. Mọi thứ ngột ngạt.
Tiêu Tuyết đang ngủ chợt vô thức tỉnh. Cô đưa mắt nhìn lim dim. Mạc Lăng đang đứng bên cạnh cửa sổ vô cùng trầm ngâm. Tiêu Tuyết cố gắng mở mắt. Cô nhẹ nhàng ngồi dậy sau đó bước xuống khỏi giường. Cô đi tới bên cạnh Mạc Lăng “Sao anh không ngủ đi?”
Mạc Lăng đưa mắt nhìn Tiêu Tuyết “Tôi chưa buồn ngủ.”
“Mạc, anh có thể kể thêm cho em nghe về dì Mira của anh không? Anh nói dì ấy rất thương anh mà còn luôn động viên anh khi anh ở cùng cha.”
Hình ảnh Mira hiện lên trong đầu của Mạc Lăng. Anh khẽ cười. Nụ cười chứa đựng một sự hạnh phúc và đáng yêu đến lạ. Tuy ánh mắt ấy lại vô cùng đau thương.
“Dì ấy là một người rất tốt.” Mạc Lăng đưa mắt nhìn Tiêu Tuyết.
Ánh mắt sao lại buồn bã và đau thương như thế.
“Có chuyện gì sao?” Tiêu Tuyết lặng người hơn tất cả.
Không gian lặng im. Dưới ánh trăng hai con người nhìn nhau.
Người con trai với con tim lạnh lẽo ấy sao lại cô đơn mà lại đáng thương đến thế?
“Tên của cháu là Đặng Anh…” Đứa bé bình thản đáp.
Vancazo rút từ trong túi áo ra một khẩu súng chĩa thẳng về phía Đặng Anh. Cậu bé có chút sợ hãi, hai bàn tay nắm chặt nhưng ánh mắt vẫn giữ vẻ kiên định.
Bùm!
Tiếng súng nổ lên chấn động cả bầu không khí, mọi thứ sau đó như lặng im, mùi thuốc súng vẫn còn đang phản phất qua mũi của Đặng Anh. Cả cơ thể cậu không dám nhúc nhích một tí nào. Trên gò má trái bắt đầu cảm giác tê rát và nóng rực, một viết xước trên má cậu đang từ từ rỉ máu.
Lặng người được mấy giây, Đặng Anh mới lấy lại bình tĩnh cậu từ từ quay đầu nhìn về phía sau, viên đạn ghim lên tường. Vancazo thản nhiên đặt khẩu súng xuống bàn. Sau đó nhìn Đặng Anh “Cảm thấy sao?”
Đặng Anh không nói thêm một câu nào. Câu hỏi đó có nghĩa là gì chứ? Nếu mình nói sợ thì sao? Mà nói không sợ thì sao? Ánh mắt đó thật sự đáng sợ quá. Đáng sợ hơn tất cả những kẻ buôn lậu người mình từng gặp.
Từ giây phút đó, những ngày dài huấn luyện chính thức bắt đầu…
Đặng Anh phải học về súng và cách sử dụng súng.
Hai anh em Đặng Ân và Đặng Anh vốn là cặp song sinh bị bỏ lại tu viện. Đáng tiếc khi hai anh em lên mười tuổi thi tu viện lại bị dẹp bỏ, mà cũng không ai có điều kiện nhận nuôi cả hai anh em nên cuộc sống của hai người cũng khó khăn hơn rất nhiều. Đặng Ân là một đứa trẻ khá bướng bỉnh nhưng lại rất tình cảm nên nhất định không thể sống xa anh trai mình. Trước số phận cuộc đời đó mà Đặng Anh phải mạnh mẽ hơn rất nhiều đứa trẻ khác để cậu có thể chăm sóc em trai bé nhỏ của mình. Cuộc sống rời khỏi tu viện khá vất vả… ngày ngày Đặng Anh phải đi đánh giày kiếm tiền. Đặng Ân thì hứng thú với công nghệ nhiều hơn nhưng cũng cố gắng đi bán vé số cho anh. Cuộc sống hai anh em có lẽ sẽ ổn thoả hơn nếu không bị mấy kẻ bắt cóc nhòm ngó.
Hôm đó, Đặng Anh lao vào để đánh chúng cứu em trai còn bị tên cầm đầu đánh cho nhừ tử. Hai anh em bị vứt vào trong thùng gỗ lớn rồi vận chuyển qua đường tàu.
Đặng Ân nhìn anh trai đang bị thương, sợ hãi mà cứ khóc lớn. Tưởng rằng là hai anh em sẽ bị đem bán rồi mỗi người một đường hoặc là mất mạng, vậy mà họ lại được gia đình Vincent giúp đỡ. Bây giờ, cậu cũng nên làm gì đó để không tốn công họ cứu giúp. Cái suy nghĩ ơn tình đã gieo vào trong đầu Đặng Anh từ đó. Vancazo là một người rất khắc khe và nghiêm nghị. Đối với ông, chỉ những kẻ bất lực đến tay chân cũng không sử dụng được và không có ý chí vượt lên mới chính là mấy tên vô dụng. Chính vì thế, mà tất cả đều được Vancazo rèn giũa một cách kĩ lưỡng.
Một cậu bé mười ba tuổi phải học về tất cả các loại súng trường. Cả cơ thể cậu đã bắt đầu mệt nhừ. Cậu vẫn cố gắng giữ im dáng đứng đó, trời đã bắt đầu nắng hơn. Đặng Anh đảo mắt xuống mấy băng đạn bên dưới. Vẫn còn ba mươi hai viên. Cậu nghĩ sau đó lại đưa mắt nhìn tấm bia trước mặt.
“Một trăm viên đều chỉ được trúng vào tâm điểm. Trừng nào xuyên qua cái tâm thì thôi.” Câu nói của Vancazo hiện lên trong đầu cậu.
Đặng Anh siết chặt tay, cậu nghiến răng.
!!!
Những tiếng súng từ từ phát lên, kéo sau là tiếng những viên đạn rơi xuống.
…
Mình làm được rồi… Vẻ mặt căng thẳng đã biến mất. Đặng Anh chút hơi thở nặng nhọc, cậu đặt cây súng xuống bàn.
Vancazo từ phía sau đi tới “Một trăm viên trúng đích nhưng quá chậm.”
Đặng Anh quay người lại nhìn “Cháu sẽ cố gắng.”
Vancazo đi tới ngồi xuống trước mặt cậu, đưa tay khẽ phủi cổ áo cho cậu “Nói ít hơn hành động.”
Nói xong, Vancazo lại đứng dậy rồi rút trong túi áo một bao thuốc. Sau đó đưa điếu thuốc lên miệng “Nên nhớ, ta không muốn nuôi kẻ vô dụng.”
“…”
Cả bốn người bất động trước sự xuất hiện của Vancazo.
Mạc Lăng ngỏ ý muốn Tiêu Tuyết lên tầng. Cô cũng hiểu hoàn cảnh này của anh bèn lặng lẽ bước lên.
“Nếu cháu còn tiếp tục sai sót ta sẽ khiến con bé đó biến mất.”
“Chú, chuyện này…” Đặng Anh vội vã lên tiếng.
Vancazo hơi cau mày “Từ bao giờ mà cháu được quyền nói nhiều thế?”
Đúng vậy… Vancazo luôn muốn Đặng Anh trở thành một người giỏi hành động và ít nói. Đối với Vancazo, Đặng Anh không được phép sai sót. Đặc biệt, một xạ thủ tài giỏi phải có cái đầu lạnh không được để bất kì điều gì khiến bản thân phải phân tâm.
Đặng Anh đưa mắt nhìn Mạc Lăng. Nhưng những sự nghiêm khắc đó có là gì với Mạc ca đâu. Đối với tôi, anh ấy là người cứng cỏi và tài giỏi nhất.
…
“Rentoku mới là kẻ giết chết Laues!”
!!!
Mạc Lăng thật sự bất ngờ.
Choang. Chiếc cốc trên tay của Joose rơi xuống. Đôi mắt rưng rưng… “Không thể nào…”
Mạc Lăng cáu giận “Sao có thể như thế được! Điều đó…”
Vancazo đưa mắt nhìn Mạc Lăng “Ta không thích biểu cảm lúc này của cháu.”
Mạc Lăng cố gắng kiềm chế lại cảm xúc.
“Có phải do ta để cháu ở đây nên cháu bắt đầu hành động có cảm xúc rồi không?” Vancazo lặng nhìn Mạc Lăng.
Mạc Lăng siết chặt tay, anh đưa mắt nhìn “Chuyện này là thật sao?”
Joose bật khóc, cô vội vã ngồi xuống bên cạnh Vancazo “Chú… không phải Mạc đã giết hắn rồi sao?”
Vancazo bình tĩnh nói “Kẻ mà cháu giết năm đó, chỉ là một tên thế thân mà thôi. Người đứng sau chuyện này là Rentoku.”
“…” Mạc Lăng không phản hồi lại. Tâm trí anh rơi vào một khoảnh lặng. Mọi thứ hơi bất ngờ.
“Hắn ta là một người Nhật Bản, từng theo sau Lause tham gia vào băng đản xã hội đen tại Ý. Từ đó tiếp cận các tay buôn bán ngầm và giới thiệu qua cho mấy kẻ xã hội ở Nhật Bản. Hắn cũng từng là một người kề vai sát cánh với Laues tại Nhật. Sau một vụ nổ tàu thì Laues và hắn mất liên lạc. Không biết tại sao may mắn lại chọn hắn, hắn được người lãnh đạo Kenta cứu giúp. Để được sống hắn đã khai ra một số lai lịch của chúng ta. Đổi lại hắn được làm thủ lĩnh của một băng đảng.”
Vancazo rút ra mấy tấm hình đặt lên bàn “Sau khi hắn lên nắm quyền thì rất ít thông tin còn sót lại. Người mà cháu giết là anh em kết nghĩa xương máu của hắn. Vì nợ ân tình nên mới giúp Rentoku loại bỏ Laues. Anh trai ta nắm rõ trong tay những đơn hàng vũ khí khét tiếng. Vì cũng từng là anh em trên tuyến trường nên Laues biết khá rõ về Rentoku. Đó cũng là lí do hắn ra tay với anh ấy. Tên thật của hắn là Burgo Yamakado.”
“Món nợ này nên tính sao đây?” Mạc Lăng đưa mắt nhìn Vancazo.
“Về nhà trước đi. Sau đó ta sẽ lo liệu.”
“Tôi sẽ tự giải quyết.” Mạc Lăng thở dài.
“Lagan!” Vancazo cau mày.
“Sẽ không còn sai sót nào đâu.”
“…”
Đôi mắt Mạc Lăng chứa đựng cơn thịnh nộ đến thấu trời. Lại là hắn sao?
Tiêu Tuyết siết chặt tay, cô lặng người. Rốt cuộc họ đang nói chuyện gì vậy? Tại sao lại nói chuyện bằng tiếng Ý chứ? Mình không thể hiểu nổi.
Joose đứng dậy bỏ lên tầng. Nghe thấy tiếng bước chân Tiêu Tuyết vội vã chạy vào phòng. Cô lén nhìn Joose qua khe cửa.
Joose vừa đi vừa lau nước mắt, cô bước vào phòng đóng cửa lại.
Tiêu Tuyết cảm thấy lo lắng nhiều hơn.
Vancazo nhìn Hàm Quang rồi nói “Vậy hai pho tượng lo liệu sao rồi?”
Hàm Quang vội vã đáp lời “Chúng cháu đã lấy được rồi. Tất cả đều ở đây.”
“Bên trong pho tượng là một sơ đồ cất giấu bí mật của toà Kim Tự Tháp.”
”Tại sao lại là Kim Tự Tháp vậy?” Đặng Ân tò mò hỏi.
“Bởi Kim Tự Tháp là một kiến trúc vững vàng nhất. Những tên buôn kết hợp với chính quyền lên chính sách cho xây Kim Tự Tháp nhằm dấu luôn đống vàng ở đó.”
“Vậy bọn chúng không nghĩ đến ngày lấy lại đống vàng đó sao?”
“Có một thứ giá trị hơn vàng, vậy nên Rentoku mới cần tấm bản đồ này đến vậy…” Mạc Lăng lạnh lùng nói.
Hàm Quang gật đầu “Tôi đã từng xem qua bản đồ đầu tiên chúng ta lấy được tại Nhật nhưng không hiểu nó là gì thôi.”
“Vậy phải làm sao? Nhưng chúng ta cũng có hai mảnh rồi từ từ nghiên cứu…” Đặng Ân cau mày.
“Bản đồ đó là một hình chữ nhật và được cắt làm ba mảnh.” Vancazo lên tiếng.
“Ba mảnh sao?” Hàm Quang bất ngờ.
”Mà ta cũng không quan tâm đến đống vàng ta chỉ cần đầu của Rentoku thôi.” Vancazo thẳng thừng nói.
“Bí mật về Kim Tự Tháp đó là gì mà Rentoku lại mất công tìm kiếm như vậy chú không tò mò sao?” Mạc Lăng nhìn Vancazo hỏi.
“Đừng muốn hiểu rõ điều người khác muốn che giấu. Mang Rentoku về đây là được.” nói xong Vancazo đứng dậy sau đó bước lên tầng. Quản gia lễ phép bước theo sau.
Tiêu Tuyết nấp sau cánh cửa nhìn người đó mà cũng có vẻ sợ hãi.
Vancazo đưa mắt nhìn vào căn phòng sau đó lại tiếp tục bước đi.
Tiêu Tuyết thập chí còn phải nín thở, cô sẽ mất bình tĩnh nếu ông ấy bước vào đây mất. Dù là chú của Mạc Lăng đi chăng nữa cô cũng cần phải làm quen. Tiêu Tuyết là một người rất biết lễ phép nhưng đối với một gia đình đặc biệt như này thì cô cần thêm thời gian để làm quen.
“Ta không dạy cháu việc mình có cảm xúc.” Câu nói của Vancazo cứ lặp đi lặp lại trong đầu của Mạc Lăng khiến anh cảm thấy có chút gì đó đè nặng và khó chịu. Mọi thứ ngột ngạt.
Tiêu Tuyết đang ngủ chợt vô thức tỉnh. Cô đưa mắt nhìn lim dim. Mạc Lăng đang đứng bên cạnh cửa sổ vô cùng trầm ngâm. Tiêu Tuyết cố gắng mở mắt. Cô nhẹ nhàng ngồi dậy sau đó bước xuống khỏi giường. Cô đi tới bên cạnh Mạc Lăng “Sao anh không ngủ đi?”
Mạc Lăng đưa mắt nhìn Tiêu Tuyết “Tôi chưa buồn ngủ.”
“Mạc, anh có thể kể thêm cho em nghe về dì Mira của anh không? Anh nói dì ấy rất thương anh mà còn luôn động viên anh khi anh ở cùng cha.”
Hình ảnh Mira hiện lên trong đầu của Mạc Lăng. Anh khẽ cười. Nụ cười chứa đựng một sự hạnh phúc và đáng yêu đến lạ. Tuy ánh mắt ấy lại vô cùng đau thương.
“Dì ấy là một người rất tốt.” Mạc Lăng đưa mắt nhìn Tiêu Tuyết.
Ánh mắt sao lại buồn bã và đau thương như thế.
“Có chuyện gì sao?” Tiêu Tuyết lặng người hơn tất cả.
Không gian lặng im. Dưới ánh trăng hai con người nhìn nhau.
Người con trai với con tim lạnh lẽo ấy sao lại cô đơn mà lại đáng thương đến thế?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.