Thượng Hạ Kỳ Duyên

Chương 43:

Tatsu Bi

05/05/2023

“Cha… mẹ…” cậu bé đưa mắt nhìn bố mẹ đang nằm dưới đất. Lồng ngực cậu như nghẹn lại. Sao chuyện này lại có thể xảy ra với cậu chứ? Đứa trẻ tay chân không thể nhúc nhích nổi.

Trước cảnh tượng đó, người đàn ông ánh mắt lạnh tanh không một cảm xúc gì. Hắn giơ súng chĩa về phía cậu “Ngươi còn gì để sống nữa chứ?”

“…”

Tiêu Thiện siết chặt tay… cậu ném cái cốc xuống đất, mảnh vỡ văng tứ tung. Thái Vương từ bên ngoài đi vào cười khểnh rồi ngồi xuống nói “Này, cậu uống say là như một con người khác ấy nhỉ? Tôi thật sự tò mò rồi đây.”

Tiêu Thiện đưa mắt nhìn Thái Vương “Cậu không còn lời thoại nào khác để nói nhỉ?”

Thái Vương đưa quả táo lên miệng cắn “Mà cha nuôi của cậu, ông Kami… gì đó! Ông ta quyền lực lắm sao?”

“Là Kamiko Kazawa.”

“Ừ đó. Cậu nói là Rentoku không dám đụng tới ông ta. Vì sao vậy?”

“Vì ông ta là ân nhân của Rentoku.” Tiêu Thiện nói xong rồi đưa chai rượu lên miệng uống. Ánh mắt sâu lắng đăm chiêu điều gì đó.

“Chà, đỉnh thật. Thì ra cậu là con nuôi của người lãnh đạo Kenta.” Thái Vương vừa nói vừa cười “Mạc Lăng mà biết được chắc chắn phải lấy mạng cậu đầu tiên đó!”

Thái Vương đưa mắt nhìn Tiêu Thiện, một ánh mắt thích thú đến kì lạ “Tiêu Tuyết mà biết, cũng không tha cho cậu.”

Nghe tới đây, Tiêu Thiện vô cùng tức giận, anh túm lấy cổ Thái Vương “Cậu cẩn thận đấy!”

Thái Vương gật đầu, anh giơ hai tay lên “Được rồi, tôi biết dạo đây cậu đang mệt mỏi. Sorry!”

Tiêu Thiện bỏ tay ra.

Thái Vương suy nghĩ một lúc rồi tiếp tục nói tiếp “Mà cậu nói chú của Mạc Lăng đã tới London. Vậy bước tiếp theo họ tính làm gì? Không lẽ là giết Rentoku sao?”

Tiêu Thiện không nói gì, anh lặng người một lúc sau đó hỏi “Cha của Tiêu Tuyết sau khi biết chuyện thì sao?”

“Cũng có sao đâu. Tôi nhận lỗi thôi, ông ta có vẻ cũng nguôi giận. Còn chuyện Mạc Lăng. Tôi cũng nói hắn là con trai của Mafia. Bọn họ sợ tái mặt. Giờ lão đi gặp con trai lão, hai đứa bạn kia chắc đang hẹn gặp Tiêu Tuyết rồi.”



Joose bước tới phòng của Tiêu Tuyết. Thấy Joose, Tiêu Tuyết vội vã đứng dậy đi tới. Trên gương mặt của Joose hiện rõ sự phiền lòng.

“Có chuyện gì sao?” Tiêu Tuyết lo lắng hỏi.

“Có lẽ Mạc không nói với cô, nhưng mà…”

“Nhưng mà..?” Mạc Lăng từ trong phòng tắm bước ra. Không khí trở nên vô cùng căng thẳng. Joose siết chặt tay. Tiêu Tuyết quay qua nhìn Mạc Lăng, gương mặt anh không một cảm xúc, ánh mắt nghiêm nghị nhìn Joose. Joose bắt đầu lo lắng rồi lại đảo mắt nhìn Tiêu Tuyết. Cô ấp úng “Không có gì đâu, tôi làm phiền rồi.” Nói xong Joose vội vã quay người rời đi.

Tiêu Tuyết định đi theo thì Mạc Lăng đã kéo tay cô lôi lại “Đi cùng tôi đi.”

“Có chuyện gì sao ạ?”

Mạc Lăng đưa tay nắm lấy tay cô. Thật sự khiến người khác phải suy nghĩ mà. Chuyện vừa nãy là sao? Tại sao ánh mắt lúc này của anh ấy lại như vậy. Xin anh, đừng giấu em chuyện gì nữa cả…

Mạc Lăng đưa Tiêu Tuyết tới một nhà hàng lớn. Tiêu Tuyết hơi bất ngờ nhìn anh. Mạc Lăng đẩy cô về phía trước sau đó khẽ kéo ghế. Tiêu Tuyết ngồi xuống. Quả là nhà hàng năm sao hàng đầu. Không gian thiết kế vô cùng độc đáo kết hợp cùng âm nhạc du dương.

”Nhưng sao không có ai ở đây thế?” Tiêu Tuyết đưa mắt nhìn Mạc Lăng ngờ ngợ hỏi.

“Tôi đã bao hết.”

Tiêu Tuyết hơi bất ngờ, cô trợn mắt “Bao hết?”

Mạc Lăng đưa mắt ra hiệu cho nhân viên phục vụ. Họ từ từ mang đồ ăn lên. Tiêu Tuyết mỉm cười tủm tỉm “Anh mà cũng làm mấy cái trò này sao?”

Mạc Lăng đưa ánh mắt đắc ý nhìn cô “Những gì trên truyện làm được, tôi cũng làm được.”



Tiêu Tuyết gật đầu “Đúng vậy. Tất nhiên là vậy. Anh còn làm những truyện hơn cả vậy.”

”Em đang nói móc tôi sao?”

Tiêu Tuyết nhìn Mạc Lăng mỉm cười. Anh cũng đáp lại nụ cười ấy cảu cô bằng một ánh nhìn vô cùng ấm áp sau đó nói:

“Ăn xong em cùng tôi đến một nơi nhé.”

”Vâng.”

Đột nhiên điện thoại của Tiêu Tuyết vang lên. Cô nhấc máy còn chưa kịp trả lời thì đầu giây bên kia đã nói trước, điệu bộ khá nghiêm trọng “Tiêu Tuyết cậu đang ở cạnh Mạc Lăng à?”

“Bình Nhi, có chuyện gì sao?” Tiêu Tuyết lặng người hỏi.

“Tớ đã gặp cái tên dám bán cậu cho Mạc tổng, nhưng điều quan trọng chính là xuất thân của Mạc Lăng kìa. Trời đất! Cậu thật sự ổn không?”

“Cậu sao thế? Người bán tớ..." Tiêu Tuyết ngờ ngợ, cô chợt nhớ tới ai đó "Các cậu gặp Thái Vương rồi à?”

“Chuyện đó giờ quan trọng sao?” Thành Đông giựt điện thoại trên tay của Bình Nhi rồi nói vọng vào “Điều quan trọng chính là cậu phải rời xa tên đó càng nhanh càng tốt. Mà cậu đang ở đâu? Bọn mình tới đó!”

Trước sự căng thẳng của Bình Nhi và Thành Đông thì Tiêu Tuyết vẫn giữ vẻ khá điềm đạm chấn an họ “Tớ không sao đâu. Các cậu đừng lo lắng quá lên như thế.”

“Tên đó ép buộc gì cậu sao? Cậu sợ anh ta à? Cậu có biết tính mạng của cậu đang bị đe doạ không? Sao cậu có thể ở gần một người...”

Thành Đông chưa kịp nói hết lời Tiêu Tuyết đã nói xen vào “Tôi tự hiểu là được.” Nói xong cô thẳng thừng cúp máy.

“Các bạn của em đang nói về tôi sao?” Mạc Lăng vẫn giữ vẻ thản nhiên hỏi cô.

Tiêu Tuyết mỉm cười đáp “Họ nghe được vài thông tin từ Thái Vương, chắc cha cũng biết chuyện rồi…” Ánh mắt của cô có chút lo âu, Tiêu Tuyết vội vàng thu lại vẻ mặt đó rồi cố gắng cắt miếng thịt trên đĩa.

Mạc Lăng mỉm cười, anh đưa tay đổi đĩa thịt vừa cắt sang cho cô sau đó thản nhiên nói "Cha vợ, tôi qua cũng gọi muốn gặp tôi nói chuyện."

Tiêu Tuyết nghe đến đây có chút bất an, cô khẽ đặt chiếc dĩa trên tay xuống bàn đưa ánh mắt hơi bối rối đó nhìn anh “Vậy anh đã nói gì?”

“Tất nhiên là phải gặp cha vợ rồi, mọi chuyện nên thẳng thắn với nhau một lần.” Mạc Lăng mỉm cười.

Tiêu Tuyết lặng người nhìn người con trai trước mắt mình. Cô cảm thấy trái tim mình lúc nào cũng được người đàn ông này bao bọc. Cảm ơn anh...



Tiêu Tuyết hơi lo lắng, cô cứ bồn chồn không yên, hai tay cứ đan chặt lấy nhau. Chiếc xe dừng lại trước một quán cà phê. Mạc Lăng đưa tay nắm lấy tay Tiêu Tuyết “Đừng căng thẳng như vậy, hãy nhớ em luôn có người trống lưng là tôi đây.”

Tiêu Tuyết mỉm cười gật đầu. Cô bước xuống xe, họ cũng ở đây cả. Quả là trái đất tròn thật, hơn nữa cô và họ cũng có một mối liên kết chung là người cha của cô mà. Sớm muộn sau này cũng phải gặp mặt thôi. Mạc Lăng nói đúng, chi bằng giải quyết dứt điểm một lần cho xong.

Cô bình tĩnh bước tới phía người cha của mình. Diệu Nhi khoanh tay lại, gương mặt kiêu ngạo cùng ánh mắt sắc soi từ đầu đến chân cô như chỉ đang tìm kiếm điều thiếu sót để cô ta có thể cười nhạo vậy. Trái với vẻ ngoài kiêu ngạo thì Hàn Trọng lại có vẻ rất điềm đạm. Tiêu Tuyết vẫn giữ nét mặt rất bình thản bước tới, nếu thật sự gục ngã thêm một lần tại đây thì cô đúng là "kẻ vô dụng". Chứng kiến con gái cùng người con trai đó bước tới, Hàn Tống có vẻ đang mất dần đi sự kiên nhẫn.

Mạc Lăng tiến tới chỗ Hàn Tống thản nhiên “Có chút chuyện nên con tới hơi muộn thưa cha vợ.”

“Xin lỗi, tôi không dám nhận loại con như cậu đâu.”

Mạc Lăng vẫn rất bình thản. Tiêu Tuyết bước tới lễ phép cúi đầu “Con chào cha.”

Hàn Tống không nói gì ông vẫn giữ vẻ im lặng ấy. Ánh mắt nghiê nghị.

Mạc Lăng nhẹ nhàng kéo ghế cho cô, Tiêu Tuyết lặng lẽ ngồi xuống. Không gian mọi thứ vẫn cứ trở nên nghẹt thở đến như vậy. Diệu Nhi đảo mắt về phía cha. Hàn Tống lặng người một lúc sau đó định lên tiếng thì Mạc Lăng đã nói trước:

”Hôm nay, giải quyết tất cả mọi chuyện ở đây đi.”

Hàn Tống đưa mắt nhìn Mạc Lăng khẽ gật đầu “Đây cũng là điều Hàn Mỗ này muốn nói.”

“Mạc tổng, tôi hy vọng anh có thể xem xét lại chuyện công ty của Hàn Gia.” Hàn Trọng vội nói.



Mạc Lăng vẫn giữ ánh mắt nghiêm nghị nhìn Hàn Tống “Được thôi. Nhưng chuyện này tôi muốn làm rõ ràng.” Nói xong anh quay qua nhìn Tiêu Tuyết sau đó nắm tay cô đặt lên bàn. Tiêu Tuyết hơi bối rối nhưng cũng không thể ngăn cản điều mà Mạc Lăng đã muốn làm.

Hàn Tống không hiểu chuyện gì, ông hơi cau mày sau đó trầm mặc nói “Ý cậu là gì đây?”

“Tôi muốn ông lựa chọn giữa hai anh em họ hay là Hàn Tiêu Tuyết?”

Tiêu Tuyết vội chuyển hướng nhìn qua cha của cô, ánh mắt có vẻ trông chờ nhưng lại mang một cảm giác bất an. Có lẽ cô sẽ phải mừng hụt sao..?

Hàn Tống lặng im một lúc rồi ông lại chuyển ánh nhìn qua cô “Tiêu Tuyết, con có muốn ở bên cạnh Mạc Lăng không?”

Tại sao lại hỏi câu hỏi này? Tiêu Tuyết lắp bắp “Sao cha lại hỏi vậy?”

Hàn Tống siết chặt tay “Dù biết thân phận của cậu ta như nào mà con vẫn muốn ở bên sao?”

Tiêu Tuyết đưa mắt nhìn Mạc Lăng sau đó lại nhìn về phía cha mà nghiêm nghị nói "Đúng vậy!"

Hàn Tống gật đầu, ánh mắt cương quyết đến lạ “Đúng vậy, ta cũng đã từng nói ta sẽ từ mặt con rồi đúng không?"

Nghe đến đây trái tim cô như rơi mất một nhịp... à không, là cảm giác hụt hẫng đến khó tả. Tiêu Tuyết lặng người đi. Mạc Lăng siết chặt tay cô hơn, cô từ từ đưa mắt nhìn về phía người con trai đó. Ánh mắt anh như nhắc nhở tuyệt đối không được rơi lệ.

“Vậy là ông chọn họ.” Mạc Lăng trầm mặc nói.

Hàn Tống không nói một lời nào chỉ lặng người khẽ nhắm mắt "Tiêu Tuyết, con vẫn kiên lòng đến vậy sao?"

Diệu Nhi vô cùng đắc ý cô đảo mắt nhìn Tiêu Tuyết khẽ mỉm cười.

Mạc Lăng cũng không lấy làm lạ, anh thản nhiên nói tiếp “Vậy thì tôi sẽ giúp ông, tôi sẽ xử lí chuyện của Hàn Gia nhưng với một điều kiện…”

Hàn Tống đưa mắt nhìn anh “Điều kiện gì?”

“Hãy chấm dứt quan hệ hoàn toàn với Tiêu Tuyết, bao gồm cả vợ ông và cả con trai út của ông, Tiêu Phong.”

Tiêu Tuyết siết chặt tay Mạc Lăng hơn.

“Cậu…” Hàn Tống cau mày.

Mạc Lăng nhếch miệng cười đắc ý “Đề phòng sau này hai đứa con ông lại muốn ông làm phiền tôi nên tôi sẽ chấm dứt hoàn toàn. Từ bây giờ.”

Mọi ánh mắt lúc này lại dồn về phía Hàn Tống.

Tiêu Tuyết muốn đứng lên nhưng Mạc Lăng vẫn giữ chặt tay cô lại.

Hàn Tống trầm lặng một lúc sau đó đưa mắt nhìn Tiêu Tuyết. Đôi mắt rưng rưng sâu lắng đến nghẹn ngào “Tiêu Tuyết, con vẫn sẽ lựa chọn đến như vậy sao? Con có tình yêu của cậu ta thậm chí cậu ta sẽ cho con cả danh vọng, con vẫn muốn ép ta tới vậy sao?"

“Con đã làm gì sai?” Tiêu Tuyết nhìn Hàn Tống. Câu hỏi cô đã luôn hỏi và tự hỏi đến hàng trăm lần. Tại sao mọi vấn đề đều nằm ở phía cô thế? Cô không được đưa ra câu hỏi lại càng không có quyền chọn lựa. Bây giờ cô muốn được nghe đáp án.

“Con còn hỏi ta sao? Không phải vì con ư? Nếu con ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của ta. Con không ở cạnh người đàn ông này, không vì sự đố kỵ cỏn con mà gây thiệt hại đến cho Hàn Gia thì mọi chuyện có đến ngày hôm nay không?”

Thật sự không thể nghe nổi nữa mà. Tiêu Tuyết đưa mắt nhìn ông cố gắng dõng dạc nói “Con chưa từng đố kỵ. Cũng chưa từng hối hận khi ở bên cạnh anh ấy. Điều duy nhất con cảm thấy hối hận chính là làm con của cha.”

”Tiêu Tuyết!” Hàn Tống quát lớn.

”Con phải nghe theo sự sắp xếp của cha, rồi đi trả nợ, rồi bị bán? Con là con người, con không phải cái máy kiếm tiền. Con là con người cha có hiểu không? Con cũng có cảm xúc… có ước mơ… có hoài bão… có tuổi trẻ của bản thân…” Những giọt nước mắt từ từ lăn xuống trên gò má cô. Trái tim cô cứ nghẹn ứ lại, những vết thắt do chính cô tạo nên. Hôm nay, cô lại từ từ gỡ bỏ. Cho dù là vậy, những vết thắt đó khi tháo ra vẫn để lại vệt hằn, khiến cô tổn thương và đau nhói… Cô nhìn ông "Cha đã bao giờ hỏi con muốn gì chưa..?”

Hàn Tống không hề nhìn cô, ông thở dài “Vậy bây giờ con muốn ta phải làm sao?”

Tiêu Tuyết đưa mắt nhìn ông nghiêm nghị “Cha hãy lựa chọn đi, con cũng không muốn cứ day dứt mãi được. Cha chọn mẹ con và Tiêu Phong hay là họ?”

“Tiêu Tuyết!!!”

"Con không muốn mình tiếp tục là kẻ đáng thương, là kẻ thua cuộc hay một trò đùa nữa.” Tiêu Tuyết đảo mắt về phía Diệu Nhi. "Chấm dứt một lần luôn đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thượng Hạ Kỳ Duyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook