Chương 44:
Tatsu Bi
05/05/2023
Tiêu Tuyết lặng người nhìn những cánh hoa nhỏ đang nhẹ nhàng bay. Giọt nước mắt khô đọng trên mi… mọi thứ hôm nay cuối cùng cũng có thể dứt khoát hoàn toàn. Điều cô cảm thấy tiếc nuối nhất chính là bản thân đã không chịu chấp nhận ngay từ đầu. Cứ hy vọng cho dù đã biết trước kết cục.
.
“Mạc Lăng, cậu hãy tha cho công ty của Hàn Trọng. Mọi thứ tôi nghe theo cậu.” Câu nói của Hàn Tống hiện lại trong đầu Tiêu Tuyết.
“Vậy còn Hàn Tiêu Tuyết?” Mạc Lăng lạnh lùng nói.
“Dù sao con bé cũng cứng đầu và ngang bướng. Ta sẽ nghe theo sắp xếp của cậu.”
“Vậy là… cha vẫn chọn họ.” Tiêu Tuyết lặng người đi.
Mạc Lăng mỉm cười “Được, tôi sẽ không rút vốn khỏi Hàn Gia nữa.”
Hàn Trọng vui vẻ đưa mắt nhìn Diệu Nhi. Hai anh em như mừng thầm trong bụng. Diệu Nhi vô cùng đắc ý cảm giác như mọi thứ đã trở về vị trí ban đầu vậy.
Ánh mắt của Mạc Lăng vẫn sắc lạnh như thế, anh trầm mặc cho họ hả hê một lúc rồi mới lên tiếng “Đồng thời tôi cũng khiến ông hối hận vì sự lựa chọn này.”
Hàn Tống đưa mắt nhìn Mạc Lăng, cậu ta lấy tư cách gì mà lúc nào cũng cao ngạo như vậy. Hàn Gia thu hồi được lại vốn thì sẽ vẫn tiếp tục phát triển. Cậu ta còn định làm gì?
Tiêu Tuyết không còn một cảm xúc nào nữa. Cô chỉ muốn ở một mình mà thôi…
Mạc Lăng đưa mắt nhìn Hàn Trọng “Thật ra, nếu ông chọn Tiêu Tuyết tôi cũng sẽ tha cho anh ta nhưng nếu ông chọn hắn thì tôi càng muốn khiến ông hối hận.”
Hàn Trọng siết tay, ánh mắt của tên Mạc tổng này thật khiến người ta cảm thấy phiền phức, ánh mắt chưa bao giờ biết nói đùa. Anh ta lại định làm gì nữa đây.
Mạc Lăng đứng dậy “Từ bây giờ Hàn Tiêu Tuyết sẽ là chủ tịch hội đồng của Hàn Gia. Cô ấy sẽ thay tôi nắm giữ tất cả.”
”…” Diệu Nhi trợn mắt nhìn Mạc Lăng.
“Cậu…” Hàn Tống hơi bất ngờ.
Mạc Lăng thản nhiên đáp “Đúng vậy, tôi biết cha vợ nghe được vài thông tin về tôi nhưng tập đoàn của tôi hay những công việc tôi đang làm, đều là tiền chính đáng sau này sẽ giao hết cho cô ấy.”
Tiêu Tuyết sững người đưa mắt nhìn Mạc Lăng.
“Tiền chính đáng? Con trai của Mafia mà là tiền chính đáng sao?” Hàn Tống cảm thấy nực cười.
Diệu Nhi một lần nữa cảm thấy bất ngờ, cô đưa mắt nhìn Tiêu Tuyết “Cái gì? Mafia cơ à?”
Tiêu Tuyết vẫn giữ vẻ bình tĩnh, cô đưa mắt nhìn Diệu Nhi thản nhiên “Các người cũng đang nhờ cậy vào đồng tiền của anh ấy đó. Biết điều một chút đi.” Nói xong cô đứng dậy “Hy vọng cha sớm kết thúc mọi chuyện với mẹ.”
”Con nghĩ rằng mình sẽ sung sướng khi ở cạnh cậu ta sao?” Hàn Tống đưa mắt nhìn cô.
Tiêu Tuyết hạ giọng “Anh ấy không tạo cho con cảm giác sung sướng mà là cảm giác yêu thương, thứ duy nhất mà con cần.”
”Cha à, con gái của cha bán thân cho thiếu gia nhà Mafia đó..!”
Diệu Nhi chưa nói xong Tiêu Tuyết đã hất ngay cốc nước trên bàn vào mặt cô. Cả Hàn Trọng và Hàn Tống đều bất ngờ.
“Nếu biết họ đáng sợ như thế thì cô nên cẩn thận ăn nói mới phải.” Tiêu Tuyết đặt cốc nước xuống bàn nghiêm nghị nói.
Hàn Tống tức giận quát lớn “Hàn Tiêu Tuyết!”
Tiêu Tuyết siết chặt tay lại “Sau này các người đều phải nhìn mặt tôi mà sống, dùng tiền của tôi mà sống. Nên biết điều đi.”
Mạc Lăng nở nụ cười đầy đắc ý. Cô thật sự khiến anh rất hài lòng, Mạc Lăng đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô “Có cần đổi tên luôn không nhỉ, Phu nhân Vincent?”
“…” Nghe tới từ Vincent, Hàn Trọng lặng người đi.
Mạc Lăng cùng Tiêu Tuyết rời đi. Hàn Diệu Nhi vô cùng tức tối đập tay xuống bàn quát lớn “Sao cả anh cũng phải im lặng trước bọn chúng thế? Thật là bực mình! Cha…” cô đưa mắt nhìn Hàn Tống.
Hàn Trọng trầm mặc một lúc rồi nói “Tất cả là tại em con gì, vốn Mạc Lăng cũng đâu có làm gì chúng ta.”
”Anh, anh sợ hắn sao?”
Hàn Trọng cau mày “Không phải sợ, nếu hắn là con trai của dòng tộc Vincent thì ta nên dè trừng đi, ngoan ngoãn ở yên.”
”Vincent là cái gì?”
”Theo anh được biết, Vincent là một dòng tộc lớn tại Ý, chuyên cai quản các đất đai, các mỏ khoáng sản và cả vàng nữa…”
"Ôi chúa ơi…”
“Mạc Lăng thật sự đã tự mình xây dựng lên E.K (tập đoàn thời trang của Mạc Lăng). Ngay từ khi bắt đầu lập nghiệp cậu ta giúp đỡ anh rất nhiều đấy, nếu không phải vì em đột nhiên gây sự với cậu ta thì mọi chuyện đâu có ra nông nỗi này.”
"Tất cả là tại con nhỏ đó thì có!”
"Còn nữa, sau này nên cư xử lại với Tiêu Tuyết đi. Từ giờ cũng phải nể nang rồi đó!”
"Cha…” Diệu Nhi lay người Hàn Tống.
Hàn Tống lặng người. Ông cũng thật sự đang rất rối ren.
.
Mạc Lăng đặt tay lên vai Tiêu Tuyết, cô giật mình đưa mắt nhìn lại. Mạc Lăng ngồi xuống bên cạnh cô.
“Đã làm thì đừng hối hận.”
"Em sẽ không hối hận.”
Mạc Lăng nhìn cô ân cần “Tôi đã thu xếp để em về thăm mẹ rồi, Tiêu Phong cũng đang chờ em về đấy.”
“Vậy còn anh thì sao? Anh không về cùng à?”
Mạc Lăng nhẹ nhàng vén mái tóc cho cô “Tôi còn một chuyện quan trọng cần làm. Khi mọi thứ kết thúc tôi sẽ vào vai một chàng rể ngoan ngoãn.”
Tiêu Tuyết phì cười “Nói cái gì vậy chứ?”
Mạc Lăng nhẹ nhàng hôn lên chán cô. Đây là điều duy nhất tôi có thể làm cho em… lần này, tôi nhất định sẽ bảo vệ được em.
.
"Thật bất ngờ đấy, Mạc Lăng. Không ngờ anh lại tự hẹn gặp tôi.” Tiêu Thiện đưa mắt nhìn Mạc Lăng nói.
Mạc Lăng vẫn không hề quan tâm tới suy nghĩ của Tiêu Thiện, anh đưa tay nhìn đồng hồ sau đó nhìn Tiêu Thiện nói “Tôi sẽ nói nhanh thôi, cậu hãy giúp tôi một việc.”
Tiêu Thiện bật cười “Cậu đang nhờ vả tôi à?”
"Tiêu Tuyết... hãy chăm sóc tốt cho cô ấy.”
Tiêu Thiện bất ngờ đưa mắt nhìn Mạc Lăng. Quả là câu nói ngoài sức tưởng tượng. Ánh mắt Mạc Lăng vô cùng nghiêm túc.
Tiêu Thiện cười “Cậu nói thật sao? Cậu biết tôi thích cô ấy mà.”
Mạc Lăng nghiêm túc “Tôi biết và tôi biết cậu là người sẽ bảo vệ được cô ấy chính vì vậy tôi mới muốn cậu ở bên cạnh cô ấy trong lúc này.”
Tiêu Thiện đập tay xuống bàn “Đừng tỏ vẻ cậu nắm rõ mọi thứ!”
Mọi ánh mắt trong quán đều dồn về phía họ, Mạc Lăng đan tay vào nhau nhìn Tiêu Thiện nghiêm nghị “Tôi tin cậu là người duy nhất không để Tiêu Tuyết bị thương.”
Tiêu Thiện gật đầu “Điều đó là tất nhiên nhưng điều tôi muốn hơn cả chính là cái mạng của cậu đó Mạc Lăng.”
Mạc Lăng vẫn giữ vẻ bình tĩnh “Cho tôi một lý do đi?”
“Cha cậu đã giết bố mẹ tôi mà!” Tiêu Thiện nghiến răng.
Mạc Lăng ngả người ra sau, anh nhếch miệng cười.
“Cậu cười cái gì?” Tiêu Thiện cau mày.
”Cha tôi? Giết bố mẹ cậu sao?”
Tiêu Thiện cố gắng bình tĩnh “Cậu muốn nói gì để bênh vực sao?”
Mạc Lăng thở dài “Không hiểu cậu đang hiểu nhầm chuyện gì? Nhưng trong kí ức của tôi ông ta đã rời khỏi Trung Quốc năm tôi ba tuổi và qua đời năm tôi mười tuổi.”
“Sao có thể? Trên bàn tay hắn có săm hình người dòng tộc Vincent mà.” Tiêu Thiện lặng người.
Nghe tới đây Mạc Lăng có vẻ nhẹ lòng “Vậy thì tiếc thật, cha tôi không hề có hình xăm nào. Ngay cả Vancazo cũng vậy.”
“Cậu nói láo!”
“Nhưng tôi biết người đó.”
Mạc Lăng siết tay lại “Kẻ đã giết chết cha tôi.”
Tiêu Thiện cau mày khó hiểu, cảm giác mọi thứ trước mắt, mọi thứ cậu vẫn luôn nắm chắc một cách rõ ràng đột nhiên lại trở nên vô cùng mù mịt. Tiêu Thiện cố gắng bình tĩnh nhìn Mạc Lăng "Nói rõ hơn đi..."
“Hắn ta đã chết rồi, không biết ai nói với cậu tên có hình xăm đó là cha tôi, nhưng người mà cậu nói đến, chính tay tôi đã giết hắn." Mạc Lăng nói tiếp “Điều quan trọng hắn chính là em trai kết nghĩa của Rentoku.”
”Rentoku?”
“Chính cha nuôi cậu đã cứu mạng hắn đấy.”
”Khốn kiếp.” Tiêu Thiện nghiến răng lại.
Mạc Lăng đứng dậy “Đối với tôi thứ quan trọng duy nhất không phải mạng sống mà là Tiêu Tuyết.” Anh đứng dậy, trước khi bước đi anh chỉ nhắn nhủ duy nhất một câu “Từ giờ, cậu đang nắm giữ mạng sống của tôi rồi đó.”
Tiêu Thiện không nói lời nào. Tâm trạng anh như trở nên khủng hoảng. Ánh mắt của Mạc Lăng cũng không phải là nói dối. Đúng vậy, cách Mạc Lăng bảo vệ Tiêu Tuyết cũng đủ hiểu tầm quan trọng của cô đối với hắn. Hắn tuyệt đối không nói dối, kẻ nói dối duy nhất chỉ có thể là tên khốn đó thôi. Rentoku. Tiêu Thiện siết chặt tay lại.
.
Vừa thấy Mạc Lăng trở về Tiêu Tuyết vội vã chạy tới khoe đôi giày cô vừa mua cho anh xem “Mạc Lăng, anh xem này, em mới đặt mua đôi giày cho Tiêu Phong đó.”
Mạc Lăng mỉm cười. Tiêu Tuyết đặt đôi giày xuống bàn sau đó đưa mắt nhìn anh lo lắng “Sao vậy?”
Mạc Lăng không nói lời nào cứ vậy mà tiến tới hôn cô, Tiêu Tuyết hơi bất ngờ, Mạc Lăng một tay đưa lên vén nhẹ tóc cô còn một tay thì luồn qua vòng eo đó mà kéo cô vào sát mình hơn. Tiêu Tuyết như bị cuốn theo sự ngọt ngào ấy mà vòng tay lên ôm lấy cổ anh. Một lúc lâu, anh mới luyến tiếc rời khỏi đôi môi mật ngọt đó của cô.
Tiêu Tuyết đỏ mặt, hai người trao mắt nhìn nhau, lồng ngực cô cứ rộn ràng và nóng bừng lên… Mạc Lăng nhẹ nhàng tiến lại gần hơn, hôn lên chán cô rồi nhẹ nhàng hôn lên mũi cô. Tiêu Tuyết mỉm cười. Anh đưa mắt nhìn người con gái mà mình xem là cả mạng sống. Đôi mắt có chút ngại ngùng đang nhìn anh cùng hai cái má đỏ ửng lên. Mạc Lăng khẽ cười “Con mèo nhỏ của tôi, em đang ngại đó hả?”
Tiêu Tuyết đảo mắt qua hướng khác, cô ấp úng “Đâu có…”
Mạc Lăng kéo cô ôm vào lòng, một tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô. Tiêu Tuyết ôm chặt anh hơn, cảm giác ấm áp và mùi hương này, cô chỉ muốn mọi thứ cứ như vậy thôi. Được ở cạnh anh.
“Cứ thế này, em sẽ nghiện anh mất.” Cô thủ thỉ nói.
Mạc Lăng bật cười “Này, em dạo này mạnh bạo quá đấy.”
Tiêu Tuyết lờ đi những gì anh nói, cô vui vẻ “Mùi hương này… anh là của em.” Bây giờ cô còn gì phải ngại ngùng nữa. Cô yêu anh và cô muốn ở bên cạnh anh mà thôi.
Mạc Lăng đưa mắt nhìn Tiêu Tuyết “Phải, tôi là của em.”
Tiêu Tuyết tủm tỉm cười, cô đưa tay nhẹ nhàng sờ lên gương mặt hoàn mỹ ấy “Bạn trai của em hoàn hảo quá đi thôi.”
Mạc Lăng hôn nhẹ lên môi cô “Tôi là chồng em.”
Tiêu Tuyết mỉm cười nhìn anh.
Hôm nay thật sự rất ngọt ngào.
.
Tiêu Tuyết hơi bất ngờ trước sự xuất hiện của Tiêu Thiện tại sân bay. Cô đưa mắt nhìn xung quanh sau đó lại nhìn Tiêu Thiện “Sao anh lại ở đây?”
Tiêu Thiện bước tới gần hơn “Mạc Lăng muốn tôi đưa em về nhà.”
“Mạc Lăng?” Tiêu Tuyết bất ngờ nhìn anh, cô đưa mắt nhìn xung quanh. Anh ấy mới ở đây nói là đi mua nước mà. Cô rút điện thoại ra để gọi cho Hàm Quang rồi nói “Họ vừa mới ở đây mà.”
Tiêu Thiện giữ lấy tay cô “Đừng gọi nữa, cậu ấy vừa rời đi rồi.”
Tiêu Tuyết không muốn tin, cô rụt tay về sau đó gọi nhưng đầu giây bên kia không nhấc máy.
Đột nhiên điện thoại cô rung lên, Tiêu Tuyết mở ra xem, là tin nhắn của Mạc Lăng: “Em hãy về nhà thăm mẹ đi, thời gian này hãy để Tiêu Thiện thay tôi chăm sóc em. Đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ trở về.”
Cô nhấn gọi nhưng anh lại không nghe máy, cô cảm thấy hơi lo lắng “Sao anh ấy không tự mình nói với tôi? Sao anh ấy phải né tránh. Tại sao tôi phải cần anh chăm sóc? Có chuyện gì xảy ra đúng không?”
Tiêu Thiện cố gắng chấn an cô “Không có gì đâu. Chắc cậu ấy lo lắng thôi.”
Tiêu Tuyết lắc đầu “Tôi sẽ tự đi tìm anh ấy.”
Tiêu Thiện kéo tay cô lôi lại “Em đừng làm mọi thứ trở nên rắc rối hơn nữa, Mạc Lăng sẽ bình an chẳng nhẽ em không tin anh ta?"
Tiêu Tuyết có chút mủi lòng, cô cố gắng ổn định tinh thần. Đúng vậy, Mạc Lăng sẽ không sao đâu. Có lẽ là cô nghĩ quá nhiều rồi.
Tiêu Tuyết ngồi xuống ghế, cô cố gắng ổn định lại mọi thứ sau đó cô rút chiếc điện thoại ra nhắn vài dòng:
"Anh nhất định phải trở về đấy!”
"Anh là của em mà, anh không thoát khỏi em đâu.”
.
“Mạc Lăng, cậu hãy tha cho công ty của Hàn Trọng. Mọi thứ tôi nghe theo cậu.” Câu nói của Hàn Tống hiện lại trong đầu Tiêu Tuyết.
“Vậy còn Hàn Tiêu Tuyết?” Mạc Lăng lạnh lùng nói.
“Dù sao con bé cũng cứng đầu và ngang bướng. Ta sẽ nghe theo sắp xếp của cậu.”
“Vậy là… cha vẫn chọn họ.” Tiêu Tuyết lặng người đi.
Mạc Lăng mỉm cười “Được, tôi sẽ không rút vốn khỏi Hàn Gia nữa.”
Hàn Trọng vui vẻ đưa mắt nhìn Diệu Nhi. Hai anh em như mừng thầm trong bụng. Diệu Nhi vô cùng đắc ý cảm giác như mọi thứ đã trở về vị trí ban đầu vậy.
Ánh mắt của Mạc Lăng vẫn sắc lạnh như thế, anh trầm mặc cho họ hả hê một lúc rồi mới lên tiếng “Đồng thời tôi cũng khiến ông hối hận vì sự lựa chọn này.”
Hàn Tống đưa mắt nhìn Mạc Lăng, cậu ta lấy tư cách gì mà lúc nào cũng cao ngạo như vậy. Hàn Gia thu hồi được lại vốn thì sẽ vẫn tiếp tục phát triển. Cậu ta còn định làm gì?
Tiêu Tuyết không còn một cảm xúc nào nữa. Cô chỉ muốn ở một mình mà thôi…
Mạc Lăng đưa mắt nhìn Hàn Trọng “Thật ra, nếu ông chọn Tiêu Tuyết tôi cũng sẽ tha cho anh ta nhưng nếu ông chọn hắn thì tôi càng muốn khiến ông hối hận.”
Hàn Trọng siết tay, ánh mắt của tên Mạc tổng này thật khiến người ta cảm thấy phiền phức, ánh mắt chưa bao giờ biết nói đùa. Anh ta lại định làm gì nữa đây.
Mạc Lăng đứng dậy “Từ bây giờ Hàn Tiêu Tuyết sẽ là chủ tịch hội đồng của Hàn Gia. Cô ấy sẽ thay tôi nắm giữ tất cả.”
”…” Diệu Nhi trợn mắt nhìn Mạc Lăng.
“Cậu…” Hàn Tống hơi bất ngờ.
Mạc Lăng thản nhiên đáp “Đúng vậy, tôi biết cha vợ nghe được vài thông tin về tôi nhưng tập đoàn của tôi hay những công việc tôi đang làm, đều là tiền chính đáng sau này sẽ giao hết cho cô ấy.”
Tiêu Tuyết sững người đưa mắt nhìn Mạc Lăng.
“Tiền chính đáng? Con trai của Mafia mà là tiền chính đáng sao?” Hàn Tống cảm thấy nực cười.
Diệu Nhi một lần nữa cảm thấy bất ngờ, cô đưa mắt nhìn Tiêu Tuyết “Cái gì? Mafia cơ à?”
Tiêu Tuyết vẫn giữ vẻ bình tĩnh, cô đưa mắt nhìn Diệu Nhi thản nhiên “Các người cũng đang nhờ cậy vào đồng tiền của anh ấy đó. Biết điều một chút đi.” Nói xong cô đứng dậy “Hy vọng cha sớm kết thúc mọi chuyện với mẹ.”
”Con nghĩ rằng mình sẽ sung sướng khi ở cạnh cậu ta sao?” Hàn Tống đưa mắt nhìn cô.
Tiêu Tuyết hạ giọng “Anh ấy không tạo cho con cảm giác sung sướng mà là cảm giác yêu thương, thứ duy nhất mà con cần.”
”Cha à, con gái của cha bán thân cho thiếu gia nhà Mafia đó..!”
Diệu Nhi chưa nói xong Tiêu Tuyết đã hất ngay cốc nước trên bàn vào mặt cô. Cả Hàn Trọng và Hàn Tống đều bất ngờ.
“Nếu biết họ đáng sợ như thế thì cô nên cẩn thận ăn nói mới phải.” Tiêu Tuyết đặt cốc nước xuống bàn nghiêm nghị nói.
Hàn Tống tức giận quát lớn “Hàn Tiêu Tuyết!”
Tiêu Tuyết siết chặt tay lại “Sau này các người đều phải nhìn mặt tôi mà sống, dùng tiền của tôi mà sống. Nên biết điều đi.”
Mạc Lăng nở nụ cười đầy đắc ý. Cô thật sự khiến anh rất hài lòng, Mạc Lăng đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô “Có cần đổi tên luôn không nhỉ, Phu nhân Vincent?”
“…” Nghe tới từ Vincent, Hàn Trọng lặng người đi.
Mạc Lăng cùng Tiêu Tuyết rời đi. Hàn Diệu Nhi vô cùng tức tối đập tay xuống bàn quát lớn “Sao cả anh cũng phải im lặng trước bọn chúng thế? Thật là bực mình! Cha…” cô đưa mắt nhìn Hàn Tống.
Hàn Trọng trầm mặc một lúc rồi nói “Tất cả là tại em con gì, vốn Mạc Lăng cũng đâu có làm gì chúng ta.”
”Anh, anh sợ hắn sao?”
Hàn Trọng cau mày “Không phải sợ, nếu hắn là con trai của dòng tộc Vincent thì ta nên dè trừng đi, ngoan ngoãn ở yên.”
”Vincent là cái gì?”
”Theo anh được biết, Vincent là một dòng tộc lớn tại Ý, chuyên cai quản các đất đai, các mỏ khoáng sản và cả vàng nữa…”
"Ôi chúa ơi…”
“Mạc Lăng thật sự đã tự mình xây dựng lên E.K (tập đoàn thời trang của Mạc Lăng). Ngay từ khi bắt đầu lập nghiệp cậu ta giúp đỡ anh rất nhiều đấy, nếu không phải vì em đột nhiên gây sự với cậu ta thì mọi chuyện đâu có ra nông nỗi này.”
"Tất cả là tại con nhỏ đó thì có!”
"Còn nữa, sau này nên cư xử lại với Tiêu Tuyết đi. Từ giờ cũng phải nể nang rồi đó!”
"Cha…” Diệu Nhi lay người Hàn Tống.
Hàn Tống lặng người. Ông cũng thật sự đang rất rối ren.
.
Mạc Lăng đặt tay lên vai Tiêu Tuyết, cô giật mình đưa mắt nhìn lại. Mạc Lăng ngồi xuống bên cạnh cô.
“Đã làm thì đừng hối hận.”
"Em sẽ không hối hận.”
Mạc Lăng nhìn cô ân cần “Tôi đã thu xếp để em về thăm mẹ rồi, Tiêu Phong cũng đang chờ em về đấy.”
“Vậy còn anh thì sao? Anh không về cùng à?”
Mạc Lăng nhẹ nhàng vén mái tóc cho cô “Tôi còn một chuyện quan trọng cần làm. Khi mọi thứ kết thúc tôi sẽ vào vai một chàng rể ngoan ngoãn.”
Tiêu Tuyết phì cười “Nói cái gì vậy chứ?”
Mạc Lăng nhẹ nhàng hôn lên chán cô. Đây là điều duy nhất tôi có thể làm cho em… lần này, tôi nhất định sẽ bảo vệ được em.
.
"Thật bất ngờ đấy, Mạc Lăng. Không ngờ anh lại tự hẹn gặp tôi.” Tiêu Thiện đưa mắt nhìn Mạc Lăng nói.
Mạc Lăng vẫn không hề quan tâm tới suy nghĩ của Tiêu Thiện, anh đưa tay nhìn đồng hồ sau đó nhìn Tiêu Thiện nói “Tôi sẽ nói nhanh thôi, cậu hãy giúp tôi một việc.”
Tiêu Thiện bật cười “Cậu đang nhờ vả tôi à?”
"Tiêu Tuyết... hãy chăm sóc tốt cho cô ấy.”
Tiêu Thiện bất ngờ đưa mắt nhìn Mạc Lăng. Quả là câu nói ngoài sức tưởng tượng. Ánh mắt Mạc Lăng vô cùng nghiêm túc.
Tiêu Thiện cười “Cậu nói thật sao? Cậu biết tôi thích cô ấy mà.”
Mạc Lăng nghiêm túc “Tôi biết và tôi biết cậu là người sẽ bảo vệ được cô ấy chính vì vậy tôi mới muốn cậu ở bên cạnh cô ấy trong lúc này.”
Tiêu Thiện đập tay xuống bàn “Đừng tỏ vẻ cậu nắm rõ mọi thứ!”
Mọi ánh mắt trong quán đều dồn về phía họ, Mạc Lăng đan tay vào nhau nhìn Tiêu Thiện nghiêm nghị “Tôi tin cậu là người duy nhất không để Tiêu Tuyết bị thương.”
Tiêu Thiện gật đầu “Điều đó là tất nhiên nhưng điều tôi muốn hơn cả chính là cái mạng của cậu đó Mạc Lăng.”
Mạc Lăng vẫn giữ vẻ bình tĩnh “Cho tôi một lý do đi?”
“Cha cậu đã giết bố mẹ tôi mà!” Tiêu Thiện nghiến răng.
Mạc Lăng ngả người ra sau, anh nhếch miệng cười.
“Cậu cười cái gì?” Tiêu Thiện cau mày.
”Cha tôi? Giết bố mẹ cậu sao?”
Tiêu Thiện cố gắng bình tĩnh “Cậu muốn nói gì để bênh vực sao?”
Mạc Lăng thở dài “Không hiểu cậu đang hiểu nhầm chuyện gì? Nhưng trong kí ức của tôi ông ta đã rời khỏi Trung Quốc năm tôi ba tuổi và qua đời năm tôi mười tuổi.”
“Sao có thể? Trên bàn tay hắn có săm hình người dòng tộc Vincent mà.” Tiêu Thiện lặng người.
Nghe tới đây Mạc Lăng có vẻ nhẹ lòng “Vậy thì tiếc thật, cha tôi không hề có hình xăm nào. Ngay cả Vancazo cũng vậy.”
“Cậu nói láo!”
“Nhưng tôi biết người đó.”
Mạc Lăng siết tay lại “Kẻ đã giết chết cha tôi.”
Tiêu Thiện cau mày khó hiểu, cảm giác mọi thứ trước mắt, mọi thứ cậu vẫn luôn nắm chắc một cách rõ ràng đột nhiên lại trở nên vô cùng mù mịt. Tiêu Thiện cố gắng bình tĩnh nhìn Mạc Lăng "Nói rõ hơn đi..."
“Hắn ta đã chết rồi, không biết ai nói với cậu tên có hình xăm đó là cha tôi, nhưng người mà cậu nói đến, chính tay tôi đã giết hắn." Mạc Lăng nói tiếp “Điều quan trọng hắn chính là em trai kết nghĩa của Rentoku.”
”Rentoku?”
“Chính cha nuôi cậu đã cứu mạng hắn đấy.”
”Khốn kiếp.” Tiêu Thiện nghiến răng lại.
Mạc Lăng đứng dậy “Đối với tôi thứ quan trọng duy nhất không phải mạng sống mà là Tiêu Tuyết.” Anh đứng dậy, trước khi bước đi anh chỉ nhắn nhủ duy nhất một câu “Từ giờ, cậu đang nắm giữ mạng sống của tôi rồi đó.”
Tiêu Thiện không nói lời nào. Tâm trạng anh như trở nên khủng hoảng. Ánh mắt của Mạc Lăng cũng không phải là nói dối. Đúng vậy, cách Mạc Lăng bảo vệ Tiêu Tuyết cũng đủ hiểu tầm quan trọng của cô đối với hắn. Hắn tuyệt đối không nói dối, kẻ nói dối duy nhất chỉ có thể là tên khốn đó thôi. Rentoku. Tiêu Thiện siết chặt tay lại.
.
Vừa thấy Mạc Lăng trở về Tiêu Tuyết vội vã chạy tới khoe đôi giày cô vừa mua cho anh xem “Mạc Lăng, anh xem này, em mới đặt mua đôi giày cho Tiêu Phong đó.”
Mạc Lăng mỉm cười. Tiêu Tuyết đặt đôi giày xuống bàn sau đó đưa mắt nhìn anh lo lắng “Sao vậy?”
Mạc Lăng không nói lời nào cứ vậy mà tiến tới hôn cô, Tiêu Tuyết hơi bất ngờ, Mạc Lăng một tay đưa lên vén nhẹ tóc cô còn một tay thì luồn qua vòng eo đó mà kéo cô vào sát mình hơn. Tiêu Tuyết như bị cuốn theo sự ngọt ngào ấy mà vòng tay lên ôm lấy cổ anh. Một lúc lâu, anh mới luyến tiếc rời khỏi đôi môi mật ngọt đó của cô.
Tiêu Tuyết đỏ mặt, hai người trao mắt nhìn nhau, lồng ngực cô cứ rộn ràng và nóng bừng lên… Mạc Lăng nhẹ nhàng tiến lại gần hơn, hôn lên chán cô rồi nhẹ nhàng hôn lên mũi cô. Tiêu Tuyết mỉm cười. Anh đưa mắt nhìn người con gái mà mình xem là cả mạng sống. Đôi mắt có chút ngại ngùng đang nhìn anh cùng hai cái má đỏ ửng lên. Mạc Lăng khẽ cười “Con mèo nhỏ của tôi, em đang ngại đó hả?”
Tiêu Tuyết đảo mắt qua hướng khác, cô ấp úng “Đâu có…”
Mạc Lăng kéo cô ôm vào lòng, một tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô. Tiêu Tuyết ôm chặt anh hơn, cảm giác ấm áp và mùi hương này, cô chỉ muốn mọi thứ cứ như vậy thôi. Được ở cạnh anh.
“Cứ thế này, em sẽ nghiện anh mất.” Cô thủ thỉ nói.
Mạc Lăng bật cười “Này, em dạo này mạnh bạo quá đấy.”
Tiêu Tuyết lờ đi những gì anh nói, cô vui vẻ “Mùi hương này… anh là của em.” Bây giờ cô còn gì phải ngại ngùng nữa. Cô yêu anh và cô muốn ở bên cạnh anh mà thôi.
Mạc Lăng đưa mắt nhìn Tiêu Tuyết “Phải, tôi là của em.”
Tiêu Tuyết tủm tỉm cười, cô đưa tay nhẹ nhàng sờ lên gương mặt hoàn mỹ ấy “Bạn trai của em hoàn hảo quá đi thôi.”
Mạc Lăng hôn nhẹ lên môi cô “Tôi là chồng em.”
Tiêu Tuyết mỉm cười nhìn anh.
Hôm nay thật sự rất ngọt ngào.
.
Tiêu Tuyết hơi bất ngờ trước sự xuất hiện của Tiêu Thiện tại sân bay. Cô đưa mắt nhìn xung quanh sau đó lại nhìn Tiêu Thiện “Sao anh lại ở đây?”
Tiêu Thiện bước tới gần hơn “Mạc Lăng muốn tôi đưa em về nhà.”
“Mạc Lăng?” Tiêu Tuyết bất ngờ nhìn anh, cô đưa mắt nhìn xung quanh. Anh ấy mới ở đây nói là đi mua nước mà. Cô rút điện thoại ra để gọi cho Hàm Quang rồi nói “Họ vừa mới ở đây mà.”
Tiêu Thiện giữ lấy tay cô “Đừng gọi nữa, cậu ấy vừa rời đi rồi.”
Tiêu Tuyết không muốn tin, cô rụt tay về sau đó gọi nhưng đầu giây bên kia không nhấc máy.
Đột nhiên điện thoại cô rung lên, Tiêu Tuyết mở ra xem, là tin nhắn của Mạc Lăng: “Em hãy về nhà thăm mẹ đi, thời gian này hãy để Tiêu Thiện thay tôi chăm sóc em. Đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ trở về.”
Cô nhấn gọi nhưng anh lại không nghe máy, cô cảm thấy hơi lo lắng “Sao anh ấy không tự mình nói với tôi? Sao anh ấy phải né tránh. Tại sao tôi phải cần anh chăm sóc? Có chuyện gì xảy ra đúng không?”
Tiêu Thiện cố gắng chấn an cô “Không có gì đâu. Chắc cậu ấy lo lắng thôi.”
Tiêu Tuyết lắc đầu “Tôi sẽ tự đi tìm anh ấy.”
Tiêu Thiện kéo tay cô lôi lại “Em đừng làm mọi thứ trở nên rắc rối hơn nữa, Mạc Lăng sẽ bình an chẳng nhẽ em không tin anh ta?"
Tiêu Tuyết có chút mủi lòng, cô cố gắng ổn định tinh thần. Đúng vậy, Mạc Lăng sẽ không sao đâu. Có lẽ là cô nghĩ quá nhiều rồi.
Tiêu Tuyết ngồi xuống ghế, cô cố gắng ổn định lại mọi thứ sau đó cô rút chiếc điện thoại ra nhắn vài dòng:
"Anh nhất định phải trở về đấy!”
"Anh là của em mà, anh không thoát khỏi em đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.