Tích Hoa Chỉ

Chương 124: Cái Gọi Là Người Nhà

Không Lưu

09/07/2023

Đám người Hoa gia còn chưa về đến nhà mà mọi chuyện đã lan truyền rầm rộ.

Thẩm Kỳ và Thẩm lão gia đánh cờ được một nửa thì nghe thấy người hầu đến báo chuyện này, thế là ván cờ phía sau đều loạn cả lên.

Thẩm Truy vứt con cờ đi, lau tay, cầm tách trà uống một ngụm: “Nếu như ban đầu con tỏ rõ thái độ nhất định phải cưới nàng, tổ mẫu con cũng sẽ không từ hôn một cách thoải mái như vậy.”

“Không thoải mái như vậy, nhưng chẳng phải vẫn từ hôn đó sao.” Thẩm Kỳ cười khổ: “Nếu như con biết mình ra ngoài nửa năm sẽ phải trả cái giá lớn như thế, con sẽ không đi.”

Thẩm Truy cũng cảm thấy đáng tiếc, từ sau khi Hoa Ngật Chính ngã xuống đến nay, Hoa gia không hề ly tán, hoảng loạn. Cho dù xui xẻo mất thêm lão phu nhân, Hoa gia vẫn dám cho người đến thẳng Dương gia đón cô nãi nãi bị bắt nạt về. Đây không phải một câu nói to gan là có thể nói rõ được, cô nương Hoa gia quyết định mọi thứ kia không đơn giản.

Nếu như nàng có thể gả vào Thẩm gia, trở thành Đại thiếu phu nhân, việc gì cần phải rầu rĩ nội viện không được yên tĩnh chứ. Nhưng giống như Thẩm Kỳ đã nói, mối hôn sự này cho dù Hoa gia không chủ động từ hôn, thì sau này Thẩm gia cũng sẽ từ. Hắn ta không dám tưởng tượng sau khi tiên sinh biết được chuyện này sẽ nhìn mình như thế nào. Lòng lang dạ sói chăng? Hay là còn chẳng bằng chó, heo? Nói chung là thua cả súc sinh.

Hoa Chỉ… sẽ nhìn hắn ta như thế nào? Nếu như việc từ hôn chỉ là ý định dò hỏi của nàng, chắc nàng cũng sẽ cảm thấy hắn ta vô tình vô nghĩa nhỉ.

Còn không vô tình vô nghĩa thì là gì, thái độ của tổ phụ rõ ràng như thế, hiện giờ các nàng không chủ động từ hôn thì sau này cũng sẽ bị từ hôn. Thẩm Kỳ nhớ đến cô gái xinh đẹp, nói cười vui vẻ với nha hoàn, hắn ta lại càng cảm thấy khó chịu.

Hắn ta từng gặp Hoa Chỉ vài lần, sau khi có hôn ước thì hắn ta âm thầm lấy lòng Bách Lâm, từ chỗ cậu biết được một chút chuyện về nàng. Cho nên hắn ta biết cô gái kia có kiến thức uyên bác, biết nàng tinh thông cầm kỳ thi họa, biết nàng nấu ăn ngon, biết Bách Lâm được nàng dạy dỗ rất nhiều thứ, biết người mà Bách Lâm kính trọng và yêu thương nhất chính là trưởng tỷ của cậu.

Khi đó hắn ta nghĩ rằng cô gái tốt như thế trở thành vợ của mình, cuộc sống sau này sẽ tươi đẹp biết mấy. Hắn ta cũng quyết định lần này sẽ là lần cuối cùng đi ra ngoài trải nghiệm, sau này kết hôn rồi hắn ta sẽ không để vợ ở nhà một mình. Nhưng ai ngờ được lần này trở về sẽ đối diện với cục diện như thế này cơ chứ.

Hắn ta không nên đi đến nơi xa xôi hẻo lánh kia, cho dù có muốn ra ngoài trải nghiệm cũng nên chọn nơi gần một chút.

“Tổ phụ, con…” Thẩm Kỳ ngẩng đầu, nhưng sau khi đối diện với ánh mắt của tổ phụ thì hắn ta im bặt, hắn ta biết mình không cần nói nữa, tổ phụ nhất định sẽ không đồng ý.

Thẩm Truy đặt tách trà xuống, giọng nói thản nhiên: “Con cứ coi như tụi con có duyên không phận đi, đừng miễn cưỡng nữa. Mà hiện giờ, dù con có muốn thì e rằng người ta cũng sẽ không đồng ý. Kỳ Nhi, nàng không chỉ là phụ nữ Hoa gia, mà còn là người quản lý Hoa gia, họ không thể tách rời nhau được. Chúng ta muốn cưới vợ, chứ không phải cả gia đình phía sau nàng.”



“Vâng ạ.” Thẩm Kỳ cố gắng cong khóe môi, chống tay đứng dậy: “Cháu trai cảm thấy hơi mệt, xin về phòng nghỉ trước ạ.”

“Đi đi.” Cửa mở rồi lại đóng, Thẩm Truy ngồi im một lúc, rồi thở dài. Ngồi ở vị trí này thì phải suy nghĩ cho gia tộc, nếu như chỉ nói đến tình cảm con người, sao ông ta chịu làm chuyện tuyệt tình như thế chứ. Ông ta quen biết Hoa Ngật Chính mấy chục năm, cũng làm quan với nhau bấy nhiêu năm, tình cảm cũng chẳng kém Chu Bác Văn kia bao nhiêu. Nhưng giờ đây…

Thẩm Truy lại thở dài, sau này giúp đỡ nhiều một chút vậy.

Nhưng Cố Yến Tích lại không có nhiều kiêng kỵ như thế, sau khi nghe nói chuyện này thì hắn đã leo lên nóc nhà của Hoa gia, Trần Tình đi theo vô cùng nhức đầu, lâu lâu hắn ta phải kéo chủ tử lại, núp đi. Hiện giờ không phải buổi tối, ngẩng đầu lên là nhìn thấy ngay, bị người của Hoa gia biết được thì sau này Lục tiên sinh của Thế tử còn làm nữa không đây?

Đoàn người hùng hồn đi vào con đường, cánh cổng Hoa gia mở to, đợi khi kiệu được khiêng vào mới đóng lại.

Hoa Chỉ biết tính quan trọng trong lần trở về này của Nhị cô mẫu, nàng phủ quyết ý kiến phải vào từ cửa hông của Tam di nãi nãi, mà để bà ấy đi vào từ cửa chính. Nàng nói: “Năm đó, Nhị cô nãi nãi được gả đi một cách đường đường chính chính, hôm nay cũng hãy để bà ấy trở về như vậy. Mặc dù không cùng một cánh cổng lớn, nhưng cũng được coi là cửa nhà.”

Tam di nãi nãi lại khóc một trận, bà ấy chỉ có một người con gái, khi biết con gái sống không tốt thì trái tim hệt như bị cắt một miếng thịt, đau đến mức bà ấy hít thở cũng phải nhẹ nhàng một chút, bằng không sẽ cảm thấy đau đớn. Hiện giờ thì tốt rồi, trở về là được, chỉ cần có thể trở về là ổn cả.

Đợi khi Hoa Nhàn đi ra khỏi kiệu, nhìn thấy bộ dạng thê thảm kia, Tam di nãi nãi suýt chút đã ngất đi, bà ấy ôm lấy con gái khóc đứt ruột gan: “Dương gia chết tiệt, sao bọn họ dám!”

Mãi cho đến khi được mẫu thân ôm lấy, bên cạnh có người thân vây xung quanh, Hoa Nhàn mới có cảm giác trở về nhà thực sự, không phải trở về thăm nhà mà là về nhà, không còn rời đi nữa!

Hoa Nhàn nhìn tóc mai bạc trắng của mẫu thân, bà ấy cảm thấy bản thân vô cùng bất hiếu, nhưng bà ấy lại cảm thấy rất yên lòng. Bà ấy về nhà rồi, trở về thật rồi.

“Mẫu thân… mẫu thân!” Hai mẹ con ôm nhau khóc òa, những người khác cũng thay nhau lau nước mắt. Chu thị dễ rơi nước mắt nhất, bà khóc đến mức không thở nổi, dáng vẻ kia cũng chẳng tốt hơn Hoa Nhàn bao nhiêu.

Dương Tùy An lén lút quay đầu lau nước mắt, đi đến trước mặt Hoa Chỉ: “Biểu tỷ.”

Hoa Chỉ gật đầu, cũng không làm phiền những người đang khóc lóc đau đớn ở bên kia. Nàng nhẹ giọng hỏi: “Đệ có định trở về đó không?”



Dương Tùy An lắc đầu: “Đệ không yên tâm về mẫu thân, những lời trước đây bà ấy nói khiến đệ cảm thấy không ổn.”

“Ở Dương gia bị ép quá nên mới có suy nghĩ cực đoan như vậy, về đây rồi bà ấy sẽ không nghĩ được nữa. Bà ấy không nỡ bỏ đệ lại, cũng thương mẫu thân của mình.”

Dương Tùy An đưa mắt nhìn đám người Hoa gia, cậu không ngờ rằng người của Hoa gia đều sẽ đến tiền viện đón, mặc kệ có thật lòng hay không, nhưng ít nhất thái độ cũng khiến mẫu thân cậu yên tâm.

“Đệ nên đến thư viện rồi, xin biểu tỷ quan tâm mẫu thân đệ một chút.”

“Người một nhà đừng nói lời khách sáo, bà ấy trở về nhà chứ không phải đến làm khách, ở bên cạnh mẫu thân ruột thịt một khoảng thời gian sẽ khiến lòng yên bình hơn. Đệ đừng quá nhớ nhung, cố gắng học hành chăm chỉ, ngày nghỉ thì trở lại đây, ta sẽ cho người dọn dẹp cho đệ một căn phòng ở trong viện của Bách Lâm, sau này đệ sẽ ở chung với đệ ấy.”

“... Vâng ạ.” Giọng nói Dương Tùy An nghẹn ngào, đôi mắt mở to, cố kìm nén không để nước mắt rơi xuống. Cậu không thể khóc, nước mắt để mình mẫu thân chảy là đủ rồi.

Đợi tiếng khóc bên kia ngừng lại, Hoa Chỉ đi qua: “Nhị cô mẫu, sau này người ở trong viện của Tam di nãi nãi có được không ạ?”

Sao Hoa Nhàn không bằng lòng cho được, bà ấy hận không thể ngủ chung một chiếc giường với mẫu thân nữa là: “Chỉ Nhi, cô mẫu cảm ơn con.”

Nếu như không có cái gật đầu của Chỉ Nhi, dù mẫu thân bà ấy có đau lòng hơn nữa cũng chẳng làm được gì, huống chi là cho người đến đưa bà ấy từ Dương gia trở về. Bà ấy cảm kích từ tận đáy lòng.

“Con gái đã gả đi của Hoa gia không phải bát nước hất ra ngoài, nhà mẹ đẻ sẽ cố gắng trở thành chỗ dựa của mọi người.” Lời nói này không chỉ nói với mình Hoa Nhàn, mà còn cả những cô nương của Hoa gia. Hoa Tân và Hoa Linh đều đã đến tuổi cập kê, mặc dù Hoa gia hiện giờ muốn nói đến chuyện cưới xin có hơi khó, nhưng dù thế nào cũng phải gả đi. Hoa Chỉ mong rằng các nàng đều nhớ lấy lời nói này.

Nhưng nàng quên mất một điều, nàng cũng là cô nương chưa gả của Hoa gia.

Ngô thị kìm nén nãy giờ bỗng đỏ bừng mắt, bà ấy vội quay đầu nhìn sang nơi khác.

Cố Yến Tích nằm trên nóc nhà của Hoa gia ngẩng đầu nhìn trời, hắn hiểu ý trong câu nói của nàng hơn cả những người trong Hoa gia. Hoa Chỉ không tính bản thân vào trong những cô nương đợi gả đi của Hoa gia, bởi vì nàng không có dự định đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tích Hoa Chỉ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook