Tích Hoa Chỉ

Chương 125: Lý Do

Không Lưu

09/07/2023

Hoa Nhàn đã một mình chịu đựng quá lâu, lúc này cảm thấy yên tâm nên đã ngủ thiếp đi trong lòng mẫu thân mình. Hoa Chỉ bảo người hầu đưa bà ấy đến viện của Tam di nãi nãi.

Vừa nằm xuống giường, có lẽ vì trong phòng tràn đầy mùi hương quen thuộc khiến bà ấy yên tâm, nên Hoa Nhàn gần như nằm xuống là ngủ say.

Tam di nãi nãi lại không ngừng chảy nước mắt, con gái bị bắt nạt nào có phải chuyện một sớm một chiều. Trước đây bà ấy luôn cho rằng dựa vào mặt mũi của Hoa gia, Dương gia sẽ không dám bắt nạt Nhàn Nhi, nhưng hiện giờ bà ấy mới biết, làm một người quá yếu đuối sẽ bị bắt nạt bất cứ lúc nào.

Nhàn Nhi thật ngốc, lúc về thăm nhà cũng chẳng nói gì cả. Không lẽ khi lão gia còn ở đây sẽ không chống lưng giúp con bé hay gì. Cũng may Đại cô nương gánh vác được, bằng không…

Bà ấy cẩn thận đắp chăn cho con gái, rồi bước nhẹ nhàng ra khỏi phòng. Bên ngoài, người của Hoa gia vẫn chưa rời đi, trong ánh mắt dù ít dù nhiều đều ẩn chứa sự quan tâm. Tam di nãi nãi chưa từng có khoảnh khắc nào cảm thấy mình thuộc về Hoa gia một cách mãnh liệt như lúc này.

Đôi mắt Chu thị đỏ bừng, nhỏ giọng nói: “Tiểu cô ngủ rồi à?”

“Ngủ rồi, cũng may hôm nay có mọi người.”

“Bọn ta không làm gì cả.” Hạ thị nhìn Hoa Chỉ: “Là Đại cô nương có năng lực.”

Tam di nãi nãi gật đầu tán thành: “Đúng vậy, không ai sánh bằng Đại cô nương của chúng ta cả.”

“Ai gặp phải chuyện này cũng không thể ngó lơ được.” Hoa Chỉ không kể công: “Vậy bọn con không ở đây làm phiền nữa, mất công ảnh hưởng đến Nhị cô mẫu. Tùy An, ta đưa đệ đến nơi đệ ở.”

“Vâng ạ.” Dương Tùy An hành lễ với mọi người, rồi đi theo nàng ra ngoài. Cậu biết chắc chắn biểu tỷ có chuyện muốn nói với mình.

Hoa Chỉ dẫn cậu đến khóa viện ở phía Tây: “Đệ có biết vì sao phụ thân đệ muốn đánh cô mẫu không?”

“Đệ biết một chút ạ.” Dương Tùy An mím môi, mặc dù là chuyện xấu trong nhà nhưng cậu cũng không định che giấu trước mặt biểu tỷ: “Có lẽ khung cảnh những người đọc sách đưa tiễn vào hôm đám tang của ngoại tổ mẫu đã khiến ông ta có suy nghĩ xấu, muốn thông qua Hoa gia để làm quen với một số người, ông ta cần phải có sức ảnh hưởng trong đám người đọc sách, khiến bản thân tiến thêm một bậc.”

“Mẫu thân đệ từ chối rồi?”

“Mẫu thân nói Hoa gia hiện giờ toàn là phụ nữ, tiểu bối còn rất nhỏ, sẽ không tiếp xúc những người kia để bị đồn thổi lung tung. Thế là người đó bèn ra tay đánh bà ấy. Đệ đoán rằng ông ta định đánh đến khi mẫu thân sợ mình, từ đó sẽ nghe lời ông ta nói.” Rõ ràng đang ngồi bên chậu lửa, nhưng Dương Tùy An lại cảm thấy cả người lạnh ngắt.



“Trước đây ông ta có đánh cô mẫu qua chưa?”

“Chưa từng ạ. Ông ta sẽ nói những lời khó nghe, sẽ rất lâu không đến viện của mẫu thân, sẽ cố ý chọc ghẹo những nha hoàn bên cạnh bà ấy, nhưng sẽ không ra tay đánh người. Có lẽ khi đó ông ta cũng không dám.”

“Nếu đệ đã biết những chuyện này, tại sao không đến nói cho tổ phụ biết? Đừng lấy cớ mẫu thân đệ xuất thân là con thứ, bởi vì tổ phụ chưa từng đối xử tệ bạc với bất kỳ người con nào.”

Dương Tùy An cúi đầu: “Mãi cho đến khi ngoại tổ mẫu mất chưa bao lâu, đệ mới biết được chút chuyện này, sau đó tự đi điều tra mới dần biết được nhiều hơn. Mẫu thân vẫn luôn nói với đệ rằng bà ấy chủ động dọn ra khỏi căn viện chính, nói rằng không thích ở đó. Mỗi lần đệ đến thăm, bà ấy đều rất vui mừng, không hề có dáng vẻ bị ép buộc chút nào, cho nên đệ mới…”

Dương Tùy An ôm đầu gối, đây là tư thế tìm kiếm cảm giác an toàn, giọng nói cậu nghẹn ngào: “Đệ nên quan tâm đến mẫu thân một chút mới phải.”

Hoa Chỉ gắp than cho vào chậu, rồi nhìn cục than màu đen bùng cháy từng chút một, nhưng không hề khuyên răn chàng trai đang run rẩy. Nàng bỗng phát hiện ra bản thân đã một khoảng thời gian không có suy nghĩ rằng còn nhỏ không nên gánh chịu trách nhiệm sớm nữa, từ sau khi Hoa gia xảy ra chuyện nàng mới hiểu ra rằng không một ai tình nguyện đi hiểu những thứ mình vốn không nên hiểu kia, chẳng qua là do các loại nguyên nhân ép bản thân phải như vậy mà thôi.

Bách Lâm như vậy, mà Tùy An cũng thế.

***

Trong kinh thành không bao giờ thiếu chủ đề bàn tán, dạo gần đây nhân vật thường xuyên xuất hiện trong những cuộc trò chuyện sau bữa cơm của bọn họ chính là Đại cô nương của Hoa gia.

Đầu tiên là nam đinh của Hoa gia bị bắt đi lưu đày, sau đó là lão phu nhân qua đời, bọn họ còn đang cảm thấy Hoa gia to lớn này e là sắp ly tán đến nơi rồi. Nhưng nào ngờ bên này bọn họ còn đang cảm thán, thì nàng ở bên kia đã để một đệ đệ chưa tới mười tuổi đi đón cô nãi nãi bị bắt nạt về nhà. Điểm này không giống người sợ phiền phức chút nào. Thế là, dường như tất cả người trong kinh thành đều cảm thấy hứng thú với Đại cô nương của Hoa gia này.

Danh tiếng cùng vang rền theo Đại cô nương còn có Hoa Bách Lâm, cậu chỉ là một đứa trẻ chưa tới mười tuổi, nhưng giải quyết mọi chuyện đều rất thỏa đáng, khi nói chuyện với Dương đại nhân cũng không hề sợ hãi. Nghe nói khi bị người nhà họ Dương vây kín không cho phép cậu dẫn Nhị cô nãi nãi đi, nhưng cậu vẫn chỉ dẫn theo vài người xông ra, dù là một số đại nhân cũng chẳng thể làm tốt bằng cậu.

Chậc, đây chính là tiểu bối được Hoa gia dạy dỗ ra, khác hẳn với những gia đình khác.

Bão Hạ kể lại chuyện này cho tiểu thư nghe, mấy nha hoàn khác thì mặt đầy tự hào. Ngược lại, nhân vật chính lại rất thản nhiên, nàng đặt bút xuống, thổi khô mực, đưa cho Bão Hạ: “Cầm đi cho Phất Đông, bảo nàng ấy làm thử xem.”

“Tiểu thư!”

“Ngươi muốn ta nói gì đây, khen ngợi bọn họ nói rất hay à?” Hoa Chỉ cong môi cười như không cười: “Hay là bản thân xuất hiện trước mặt bọn họ, cho bọn họ xem thử rốt cuộc ta đẹp đến mức nào?”



Bão Hạ chợt nhận ra, cuối cùng mới nhớ ra tính cách của tiểu thư nhà mình, nàng ấy bày ra bộ dạng nhận lỗi, cúi đầu xuống. Dáng vẻ qua loa kia khiến Nghênh Xuân không thể đứng nhìn được nữa, đẩy thằng nàng ấy ra ngoài: “Mau đi đi, đừng ở đây làm phiền lòng tiểu thư nữa.”

Bão Hạ lè lưỡi, chạy mất.

Hoa Chỉ khẽ chỉ về phía Nghênh Xuân, nàng ấy bật cười lấy lòng.

Hoa Chỉ cũng vui mừng khi thấy các nàng chung sống hòa thuận với nhau, nếu thật sự đấu đá nhau bên cạnh nàng thì nàng cũng chẳng thể chứa chấp được.

Lưu Hương xách giỏ đi vào: “Tiểu thư, nên đến lớp học rồi ạ.”

“Ừ.” Hoa Chỉ rửa sạch tay, dặn dò: “Mấy cô nương mới học quản lý, nếu như các nàng không hiểu cách sai bảo người hầu, đến chỗ các ngươi hỏi thăm thì các ngươi đều phải dạy cho đàng hoàng đấy.”

“Có ai mới làm quản lý gia đình mà không làm hết mọi chuyện, giữ khư khư không buông cơ chứ. Người thì hay rồi, mới lên làm quản lý đã gấp gáp giao hết quyền lực ra.” Nghênh Xuân lấy áo khoác cho nàng mặc. Hoa Chỉ nhìn sợi lông cáo màu đỏ rực thì ngẩn người trong giây lát. Đúng rồi, nàng còn nợ Lục tiên sinh rất nhiều bạc.

“Tiểu thư?”

“Không có gì.” Hoa Chỉ cúi đầu chỉnh lại áo khoác: “Có chút quyền lực đó cũng đáng để ý à? Nếu như có thể dẫn dắt các nàng, vậy thì chuyện trong nhà có thể giao cho các nàng quản lý, ta còn vui vẻ vì được thoải mái nữa kìa. Niệm Thu, nhớ là sử dụng cách tính cũ mà mọi người đều hiểu để tính tiền chung, đừng dùng cách mà ta dạy.”

Niệm Thu không tình nguyện gật đầu, nếu như có thể dùng cách tiểu thư chỉ thì hay rồi, tiện lợi hơn nhiều, có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian.

Trước khi ra khỏi cửa, Hoa Chỉ lại quay đầu căn dặn: “Chú ý đến Nhị cô nãi nãi một chút, những gì các phòng có thì cũng tính luôn cho bà ấy. Ta nhớ trước đây tụi nhỏ mười bốn, mươi lăm tuổi đều được nhận hai mươi lượng bạc mỗi tháng, sau này cũng phát ra Tùy An nhiêu đó. Còn nữa, bút, mực, giấy, nghiên mực đều không được thiếu phần đệ ấy. Bách Lâm có thì đệ ấy cũng phải có. Nhớ chưa?”

“Vâng ạ, nô tỳ sẽ đích thân xử lý.”

Hoa Chỉ gật đầu, lại chỉnh áo khoác, hai tay bỏ trong ống tay áo, cầm lấy túi ấm. Nàng chuẩn bị xong mọi thứ, lúc ra cửa vẫn bị gió lạnh thổi đến run người. Thời tiết ngày càng lạnh rồi, gió thổi đến khiến nàng không muốn bước ra ngoài chút nào.

“Năm sau phải lắp đặt đồ sưởi ấm trong lớp học rồi. Lưu Hương, ngươi nhớ giúp ta, ta sợ mình sẽ quên mất.”

“Vâng ạ.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tích Hoa Chỉ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook