Tích Hoa Chỉ

Chương 123: Rời Khỏi Dương Gia

Không Lưu

09/07/2023

Bước chân của Hoa Nhàn trở nên mềm nhũn, nhưng lần này bà ấy không muốn tỏ ra yếu thế nữa. Bà ấy bước từng bước ra khỏi phòng, trông thấy ánh mặt trời bên ngoài, bỗng nhiên nước mắt rơi lã chã.

Tô ma ma nhẹ nhàng lau nước mắt cho bà ấy, ánh mắt nhìn về phía đám người hầu đang quỳ trong viện. Nơi này không chỉ có người của Dương gia, mà còn có người hầu theo từ Hoa gia đến, ma ma quản lý đã mất vì ngã bệnh, nhưng mấy nha hoàn thân cận lại ăn mặc trông còn giống chủ nhân hơn cả Hoa Nhàn, không ngờ đều đã trở thành vợ lẽ của Dương Kỳ.

Trong những người này không có lấy một người thông báo cho Hoa gia biết về chuyện Nhị cô nãi nãi gặp phải ở Dương gia!

Hoa Bách Lâm lạnh lùng, rất có khí thế: “Biểu ca, những người hầu này không thể dùng được nữa, bán hết đi.”

“Biểu đệ nhắc, ta mới nhớ ra.” Dương Tùy An quay lại phòng, ngó lơ Dương lão phu nhân đang ngồi ở đó. Cậu lấy ra cái tráp đựng khế ước bán thân, lật xem không thiếu tờ nào, mới quay trở lại viện: “Xem ra các ngươi đã quên mất khế ước bán thân của mình đang nằm trong tay ai rồi nhỉ. Quế Tử, cầm lấy đi tìm bà Nha, nói bà ấy biết giá cả có thể thương lượng. Nếu như có thể dẫn người đi ngay thì bổn công tử không ngại bán với giá thấp.”

“Vâng ạ.”

“Đại công tử tha mạng!” Đám người sợ xanh mặt, có người bị dọa đến khóc, rất ít trường hợp bán qua tay vẫn có thể bán đến một nơi tốt, đặc biệt là mấy nha hoàn vênh váo, nói không chừng còn bị bán đến nơi dơ bẩn kia.

Có một cô nương mặc đồ màu xanh, vẻ ngoài xinh đẹp nhất tự tát mình một cái, quỳ sụp xuống đất, khóc to: “Là nô tỳ quên đi bổn phận của mình, xin Đại công tử tha thứ cho nô tỳ lần này, sau này nô tỳ không dám nữa!”

“Tha thứ cho ngươi? Nếu tha cho ngươi, sao có thể xứng đáng với nỗi đau mà mẫu thân ta phải gánh chịu chứ. Thu Ngọc, khi ngươi trèo lên giường chủ tử có từng nghĩ đến mẫu thân ta đối xử với ngươi thế nào không? Ngươi quên đi bổn phận, có xuất thân từ Hoa gia nhưng ngay cả việc đeo khăn tang cho ngoại tổ mẫu cũng chưa từng làm, ngươi còn có mặt mũi đến xin ta tha thứ à? Quế Tử, đi ngay lập tức.”

“Vâng ạ.”

Tô ma ma dìu Hoa Nhàn lên lưng một ma ma to khỏe, Hoa Bách Lâm ở một bên đỡ, nói: “Đi thôi.”

Sau khi ra khỏi viện, bên ngoài có không ít người đang đứng, nhưng không một ai bước lên trước.

Bên ngoài cánh cửa thứ hai, Dương Kỳ dẫn theo rất nhiều đầy tớ chặn lại. Khi vừa trông thấy Hoa Nhàn được cõng ra thì giật mình, ông ta cho rằng mẫu thân có thể giữ được người ở lại.

“Cô phụ muốn làm gì thế? Không lẽ Dương gia hang cọp, không thể đi ra được à?” Chưa đợi Dương Kỳ đáp lời, Hoa Bách Lâm lại cười, nói: “Thật là trùng hợp, con lại thích xông vào hang cọp đó. Đi, ta xem ai dám đụng vào ta.”



Dương Kỳ thật sự không dám đụng vào Hoa Bách Lâm, bản thân ông ta cũng là người đọc sách, biết rõ sức mạnh của Hoa gia lớn đến mức nào, bằng không ông ta cũng sẽ không tiếc việc ra tay cũng phải ép Hoa Nhàn đồng ý trở về nhà thuyết phục người nhà họ Hoa bắc đường cho mình.

Nhưng ông ta có thể động vào con trai mình, thế là bước lên trước tát một cái thật mạnh vào mặt Dương Tùy An: “Đồ mất dạy, con muốn làm gì? Hả? Kết hợp với người ngoài đối phó với Dương gia à?”

Dương Tùy An không biết người phụ thân trên danh nghĩa này của cậu có phải dùng sức tát hay không, cậu chỉ cảm thấy nửa khuôn mặt mình tê cứng, có nước chảy từ khóe miệng ra, cậu đưa tay lau, là máu.

Cậu quay đầu, lạnh lùng nhìn phụ thân mình, trong mắt không có lấy một chút tình cảm.

Nhưng Hoa Nhàn sắp điên lên rồi, bà ấy giãy giụa muốn xuống, Tô ma ma vội vàng đỡ lấy, nên bà ấy mới không trượt ngã xuống đất. Bà ấy lao đến trước mặt con trai, muốn sờ nhưng không dám, trong chốc lát nước mắt đã rơi đầy mặt: “Mẫu thân không đi nữa, An Nhi, mẫu thân không đi nữa…”

“Không đi nữa thì mau về phòng đi.” Dương Kỳ vui mừng, lập tức muốn tiến lên kéo Hoa Nhàn dậy. Nhưng Hoa Bách Lâm dẫn đầu đứng chắn trước mặt Dương Kỳ, tức giận nói: “Ta xem ai dám đụng vào Nhị cô mẫu của ta!”

Người hầu của Hoa gia, bao gồm những ma ma to khỏe đều lần lượt bước lên trước, hung dữ nhìn người hầu của Dương gia. Bọn họ đều từng theo tiên sinh học võ, vừa hay có thể kiểm tra thử năng lực của mình đến đâu!

Dương Tùy An đỡ mẫu thân đứng dậy, ra hiệu cho ma ma ngồi xổm xuống, cậu đỡ mẫu thân lên lưng ma ma, nhỏ giọng nói: “Nếu như người ở lại, vậy con chịu cái tát này công cốc rồi. Đi thôi.”

Tô ma ma dìu ở một bên, ma ma cõng Hoa Nhàn đi ra ngoài, Hoa Bách Lâm dẫn theo người bảo vệ phía sau. Người hầu của Dương gia chỉ dám đi theo, nhưng không ai dám bước lên trước, bao gồm cả Dương Kỳ.

Mãi cho đến khi đi ra cổng lớn, trông thấy người hầu của Hoa gia tiếp ứng ở bên ngoài, Hoa Bách Lâm mới dám thả lỏng.

Lúc này, bên ngoài Dương phủ ngày càng có nhiều người tụ tập, Hoa Bách Lâm đưa mắt với Tô ma ma.

Tô ma ma nhẹ nhàng vỗ vai ma ma kia, bà ấy hiểu ra, bèn đặt Hoa Nhàn xuống, một trái một phải dìu Hoa Nhàn vào trong kiệu.

Vết thương trên người bà ấy thực sự quá rõ ràng, tiếng thì thầm từ khắp nơi truyền đến, Hoa Nhàn cúi thấp đầu, xấu hổ đến mức hận không thể chui xuống đất.



Chẳng trách Hoa gia làm phô trương như thế, hóa ra cô nãi nãi của Hoa gia bị bắt nạt rồi. Người làm chủ chuyện này… không lẽ nào là Đại cô nương làm quản lý của Hoa gia kia đấy chứ? Cứng đầu thật đấy!

Lúc này, Dương Chính nhận được tin thì đuổi tới, nhưng tất cả đã muộn rồi. Ông ta nhìn nửa khuôn mặt sưng vù của cháu trai trưởng, có ý muốn cứu vãn lại: “Tùy An à, dù gì cũng là chuyện trong nhà, đừng làm lớn chuyện nữa.”

Dương Tùy An cũng không muốn người ngoài hóng chuyện nhà mình, cậu đến gần tổ phụ, nhỏ giọng nói: “Tổ phụ, ông ấy đánh thì con chịu, con cũng gánh được, nhưng mẫu thân con thì không. Còn thêm một lần như vậy nữa, bà ấy sẽ mất mạng mất, con không dám đặt cược chuyện này. Nếu như ngay cả mẫu thân của mình mà con cũng không bảo vệ, không dám bảo vệ, con cảm thấy xấu hổ khi làm con trai bà ấy, cũng cảm thấy xấu hổ với công ơn dạy dỗ bao nhiêu năm nay của người. Tổ phụ, con chỉ có một mẫu thân, bà ấy yếu đuối, không giỏi giang, thậm chí hiện giờ bà ấy không còn nhà mẹ đẻ hưng thịnh nữa, nhưng bà ấy cũng là mẫu thân của con.”

Dương Tùy An quỳ xuống dập đầu ba cái: “Chỉ cần người chấp nhận con thì con chính là cháu trai cả của Dương gia. Nếu như người không chấp nhận, con cũng là Dương Tùy An.”

Dương Kỳ tức đến nghiến răng: “Lần này con đi thì đừng hòng quay về nữa, ta không thiếu đứa con trai như con. Con cũng đừng hòng có được mọi thứ của Dương gia…”

“Dương Kỳ!” Nếu không vì biết rõ là không thể dạy cha trước mặt con, bằng không Dương Chính đã dùng gậy đập chết đồ ngu dốt này rồi. Ông ta có nhiều cháu trai, nhưng cậu là người có năng lực tốt nhất trong đám!

“Con chưa từng muốn đồ của người, sau này con sẽ dựa vào bản thân mình, đường đường chính chính có được mọi thứ con muốn.” Dương Tùy An đứng dậy: “Tổ phụ, xin người hãy giữ gìn sức khỏe.”

“Tùy An.”

Dương Tùy An quay đầu.

“Con là cháu trai cả của Dương gia, điều này sẽ không bao giờ thay đổi, nơi đây là nhà của con, gốc rễ của con ở chỗ này, con phải nhớ mãi điều này. Người trong nhà khó tránh sẽ xảy ra mâu thuẫn, nhưng dù thế nào vẫn là người nhà, không thể trở thành người ngoài được.” Dương Chính tiến về trước hai bước, nở nụ cười nhân hậu: “Thường xuyên trở về thăm tổ phụ.”

“Vâng ạ, con nhớ rồi.” Dương Tùy An không thèm nhìn Dương Kỳ lấy một cái. Trong căn nhà này, người duy nhất cậu nhớ đến chỉ có mình tổ phụ. Mặc dù cậu biết tổ phụ cũng có lòng riêng, mặc dù ông biết rõ mẫu thân bị bắt nạt cũng chưa từng hỏi thăm bà một câu, nhưng ông đối xử tốt với cậu cũng là sự thật.

Dương Chính nhìn đoàn người rời đi, quay người trở về: “Đóng cửa.”

“Phụ…”

“Bốp!” Dương Chính quay người tát một cái, nụ cười trên mặt đã chẳng thấy tăm hơi đâu nữa: “Đến từ đường quỳ, khi nào nghĩ thông suốt thì ra.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tích Hoa Chỉ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook