Tích Hoa Chỉ

Chương 126: Công Tử Của Bạch Gia

Không Lưu

09/07/2023

Cố Yến Tích thấy đã gần đến giờ, bèn vểnh tai lắng nghe động tĩnh phía cửa viện.

Khi trông thấy Hoa Chỉ khoác chiếc áo lông cáo màu đỏ rực kia ung dung đi tới, Cố Yến Tích không kìm được mà cong khóe môi. Nói đến việc đúng giờ, có rất nhiều nam nhân cũng không bằng nàng.

“Đã tốt hơn chưa?” Đợi nàng đến gần, Cố Yến Tích hỏi.

Có một khoảnh khắc, lòng Hoa Chỉ cảm thấy mất cân bằng, nhưng không hề biểu hiện ra ngoài, nàng chỉ gật đầu: “Cảm ơn ngươi, ta đã tốt hơn nhiều rồi.”

Không chỉ là việc tổ mẫu qua đời, mà còn bao gồm cả sự mệt mỏi do chuyến đi phía Bắc mang đến, nàng đều đã điều chỉnh lại rồi.

Hình như tất cả mọi người đều quên mất nàng mới từ phía Bắc trở về, còn chưa kịp nghỉ ngơi đã vội vàng bắt tay vào lo liệu chuyện hậu sự của tổ mẫu, nhưng người này vẫn nhớ nỗi vất vả suốt chặng đường quay về của nàng.

Hoa Chỉ rũ mắt, che đi sự lay động bên trong.

“Ta lên lớp trước đây, Lục tiên sinh cứ thoải mái.”

Cố Yến Tích nhìn nàng đi vào lớp học, bóng lưng gầy yếu khiến hắn phải cau mày. Vốn dĩ đi đến phía Bắc đã gầy đi không ít, khoảng thời gian này nàng lại bận rộn nên lại gầy hơn rồi.

Cố Yến Tích nghĩ đến việc nàng phải chịu tang một năm, nên sau khi trở về hắn quyết định gửi thư thúc giục một chút. Có Thược Dược ở bên cạnh nàng thì hắn mới có thể cảm thấy yên tâm được. Hơn nữa hắn còn có thể mượn tay Thược Dược lấy đồ tốt trong kho mang tới đây. Nào giờ Hoa Chỉ luôn bó tay với những người đối xử tốt với mình, và Thược Dược chính là một trong những người khiến nàng bó tay.

Cố Yến Tích vừa đi về phía những đầy tớ đã chuẩn bị sẵn tư thế, vừa nghĩ, rồi sẽ có một ngày hắn cũng trở thành một trong số đó.

Vừa mới bước vào tháng Chạp, ngày tháng có vẻ trôi qua nhanh hơn. Mặc dù Hoa gia vẫn đang trong thời gian chịu tang, nhưng việc nên làm cũng sẽ chuẩn bị đầy đủ. Khăn tang đã dỡ xuống, dấu vết tồn tại của lão phu nhân dần nhạt đi. Cùng thời gian kết thúc tang lễ, công việc cần bàn giao trong nhà cũng đã hoàn thành, không chút vấn đề nào.

Ba chị em Hoa Tân ngày càng thường xuyên đến chỗ Hoa Chỉ, bọn họ ngầm tranh đấu với nhau, đều muốn bản thân phải làm tốt hơn hai người còn lại. Hoa Chỉ cảm thấy cạnh tranh một cách thích hợp là chuyện tốt, nàng nhìn thấy nhưng cũng không phá vỡ sự cân bằng này. Có sai thì đánh mỗi người năm mươi gậy, làm tốt thì khen thưởng, mọi thứ đều giải quyết rất công bằng. Vốn dĩ Hoa Dung cho rằng bản thân sẽ được đối xử đặc biệt, hiện giờ cũng chỉ đành cố gắng làm phiền hơn mà thôi.

Mặc dù biểu hiện của Hoa Chỉ có phần mạnh mẽ, nhưng cách làm việc của nàng rất có quy tắc. Nàng sẽ không can thiệp quá đà vào chuyện của các phòng, điều này khiến người của Hoa gia cảm thấy yên tâm, cũng càng thêm ủng hộ và yêu mến nàng.

Bọn họ đều nghe theo sự sắp xếp của nàng, làm việc mình nên làm, cũng biết bản thân sẽ được lợi gì, nên không có gì tốt hơn chuyện này nữa. Những người khác nói không được, nhưng Hoa gia lại đang cần một người quản lý như thế.

Bão Hạ trông thấy tiểu thư đặt bút xuống, vội vàng vắt khăn nóng để tiểu thư ủ ấm tay, đồng thời nhẹ nhàng xoa bóp. Bởi vì cầm bút quá lâu, trời lại lạnh nên tay tiểu thư đã cứng ngắc rồi.



Tô ma ma thổi nhẹ vết mực, cẩn thận đặt tờ giấy dài sang một bên. Đại cô nương sẽ không luôn miệng nói đến chữ hiếu, nhưng lại làm rất nhiều việc. Nàng không những mỗi ngày đều chép một bản kinh Đại Tàng cho lão phu nhân, có thời gian còn niệm kinh nữa, có tâm hơn bất cứ ai.

“Ta thấy vết thương của Nhị cô mẫu đã đỡ hơn rồi, Sở đại phụ có nói khi nào khỏi hẳn không? Nếu cả người đầy vết thương, e rằng viện của Tam di nãi nãi sẽ không ăn tết vui vẻ được đâu.”

“Lão nô đã hỏi rồi, Sở đại phu nói sợ là sẽ không cách nào khỏi hẳn trong thời gian ngắn. Nhưng dù sao trong nhà cũng sẽ không có khách đến, giữ kín một chút là được. Khi ăn cơm đoàn viên thì thoa chút phấn cũng có thể che đi.”

Tô ma ma ngâm nước nóng cho ấm tay, lại dùng sức cọ xát, sau đó xoa bóp vai cho Hoa Chỉ với lực phù hợp. Bà ấy đã hầu hạ lão phu nhân cả một đời, khả năng xoa bóp đương nhiên là tốt hơn mấy nha hoàn. Sau khi cảm giác đau nhức qua đi, Hoa Chỉ cảm thấy đôi vai mình nhẹ nhõm hơn nhiều.

“Gọi Từ Kiệt đến đây đi.”

Bão Hạ đáp lời, bước nhanh ra khỏi phòng. Từ Kiệt đã cầu xin nàng ấy rất nhiều lần, nhưng nàng ấy mới bị Nghênh Xuân dạy dỗ, nào dám ăn nói linh tinh trước mặt tiểu thư nữa, cũng may tiểu thư tự nhớ đến rồi.

Từ Kiệt đến rất nhanh.

“Trong kinh thành có nhà nghỉ nào có mối quan hệ cũ với Hoa gia hay không? Chính xác mà nói là có quan hệ với Tứ thúc của ta.”

“Chuyện này thì tiểu nhân biết được một chút ạ. Nhưng chắc là người hầu bên cạnh Tứ lão gia sẽ biết nhiều hơn, chi bằng Đại cô nương gọi một người tới hỏi thử?”

“Cũng phải. Lưu Hương, ngươi đến chỗ Tứ thẩm một chuyến, nói rõ nguyên do với bà ấy, để bà ấy đưa một người biết rõ chuyện này đến đây.”

“Vâng ạ.”

Trong thời gian chờ đợi, Hoa Chỉ bèn hỏi tình hình ở trang viên.

“Sau khi xử lý xong đống cam quýt kia, tiểu nhân đã thả những người ở trong xưởng ra. Tiểu nhân còn hẹn với bọn họ, nếu năm sau còn làm sẽ tiếp tục tìm bọn họ.”

“Lưu Giang cũng được thả rồi à?”

Từ Kiệt ngạc nhiên: “Chẳng phải Lưu Giang ký khế ước chết sao ạ?”

Ký khế ước chết? Hoa Chỉ nhìn về phía Bão Hạ, đây là chuyện khi nào?

Bão Hạ ngơ ngác: “Là khế ước chết ạ, Nghênh Xuân chưa nói với người ư?”



Hoa Chỉ hiểu rồi, e rằng những người bên cạnh nàng đều biết chuyện này, chỉ mỗi nàng là không biết thôi. Nhưng bọn họ cũng không hẳn muốn giấu nàng, chỉ không biết là do quản lý một đống chuyện hay do dạo này trong nhà bận rộn nên mọi người mới quên mất. Nàng nghiêng về cái đầu hơn.

“Lát nữa các ngươi tự làm rõ xem chỗ nào xảy ra vấn đề, không được có lần sau nữa.”

Bão Hạ trước giờ luôn được tiểu thư tin cậy khó tránh cảm thấy xấu hổ: “Là lỗi của bọn nô tỳ ạ, nhất định sẽ không để chuyện như vậy xảy ra nữa.”

Hoa Chỉ cũng không nói mãi chuyện này nữa, quay sang nói với Từ Kiệt: “Ngươi chuyển lời đến Lưu Tề, Lưu Giang giúp ta. Xưởng là ta làm ra, ta sẽ không bỏ mặc, những hũ trái cây ngâm dưới hầm đất phải trông coi cho kỹ, không được để xảy ra sai sót.”

“Vâng ạ.”

Đang lúc nói chuyện thì trông thấy Lưu Hương dẫn theo một nam nhân cao gầy đi vào: “Tiểu thư, đây là Đỗ Thành, trước đây thường chạy việc cho Tứ lão gia ạ.”

Hoa Chỉ hơi gật đầu, Tứ thẩm hiểu nàng, nàng cần chính là một người như thế: “Đỗ Thành, ngươi có biết nhà nghỉ nào trong kinh thành có mối quan hệ cũ với Tứ thúc không?”

“Tiểu nhân biết ạ. Tửu lâu Vân Lai có tiếng trong kinh thành chính là của bạn tốt Tứ lão gia, Bạch Minh Hạ, Bạch công tử ạ.”

“Người đó có thái độ như thế nào sau khi Hoa gia xảy ra chuyện?”

“Bạch công tử cho người đưa đến một tấm ngân phiếu hai ngàn lượng, còn bảo người hầu chuyển lời rằng, nếu như có việc thì có thể đến tửu lâu tìm ngài ấy. Chỉ cần ngài ấy giúp được thì nhất định sẽ giúp. Tứ phu nhân chỉ nói sẽ ghi nhớ tấm lòng của ngài ấy, nhưng ngân phiếu thì trả về.”

Cũng có nghĩa là người này không hề vạch rõ ranh giới sau khi Hoa gia xảy ra chuyện, còn hứa sẽ giúp đỡ. Nhiêu đây đủ để thấy được nhân phẩm của người này, có thể hợp tác.

“Ngươi đi đến đó một chuyến, cứ nói là phụ nữ của Hoa gia muốn bàn bạc chuyện làm ăn với y, mời y hãy dành chút thời gian để gặp mặt.”

Tiểu thư đích thân đi gặp một nam nhân khác? Đỗ Thành nhìn về người lớn tuổi nhất trong phòng theo bản năng.

Nhưng Tô ma ma lại rũ mắt xuống, trước giờ bà ấy luôn bày rõ vị trí của mình. Dù Đại cô nương có đưa ra quyết định gì, bà ấy chỉ cần nghe theo là được.

Từ Kiệt do dự nói: “Không biết tiểu nhân có thể thay người đến đó một chuyện không ạ?”

“Y sẽ không gặp ngươi.” Nói thẳng ra chính là một người hầu như ngươi không đủ tư cách nói chuyện với y. Thay vì sử dụng mối quan hệ của Tứ thúc và những người khác, nàng càng bằng lòng bỏ ra lợi ích và tiền bạc hơn. Nhận lợi ích từ người khác luôn rất khó để từ chối yêu cầu của họ, trên thế gian này, tình nghĩa là thứ không thể mắc nợ nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tích Hoa Chỉ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook