Tích Hoa Chỉ

Chương 92: Cuộc Nói Chuyện Giữa Hai Cha Con

Không Lưu

08/06/2023

Hoa Chỉ đưa cho Trần Sơn tờ ngân phiếu hai trăm lượng còn lại trên người, căn dặn hắn ta mua dược liệu loại cao cấp.

Thược Dược nghĩ đi nghĩ lại cũng quyết định đi theo, nàng ấy sợ mấy hiệu thuốc ở đây sẽ dùng loại dược liệu chất lượng kém hơn để lừa Trần Sơn.

Hơn nữa, nàng ấy cũng bừng tỉnh, có mặt nàng ấy không nhất thiết phải bốc từng thang thuốc một, cứ mua cả đống dược liệu về là được!

Hoa Chỉ ngồi lại bên chậu than, trông thấy tách trà của phụ thân đã cạn thì đứng dậy định đi rót thêm, nhưng Hoa Bình Vũ đâu nỡ làm phiền nàng, vội vàng nói: “Phụ thân không khát nữa, con cứ ngồi đi.”

Hoa Chỉ lại ngồi về chỗ, ngoan ngoãn nghe lời giống như rất nhiều năm về trước.

Lòng Hoa Bình Vũ mềm nhũn, tuy rằng ông không giỏi làm những chuyện lặt vặt, cũng không có sở trưởng về việc đạo lý đối nhân xử thế, nhưng trong lòng ông rất rõ ràng. Ông có thể nhìn ra được những năm đó Chỉ Nhi không phải cố ý giấu dốt, chẳng qua là do tính cách của nàng không thích xuất đầu lộ diện mà thôi. Lúc Hoa gia ổn định, nàng cũng rất vui vẻ an phận làm một tiểu thư khuê các, cho dù bị người ta cho rằng nàng tầm thường cũng chẳng sao.

Suy cho cùng cũng là bậc làm cha như ông đã chểnh mảng, không ngó ngàng đến nàng. Trước đây ông chỉ cho rằng Bách Lâm chịu thân thiết với trưởng tỷ là vì nàng chiều chuộng cậu, nhưng lại không nghĩ tới việc nếu nàng không khiến cho Bách Lâm kính phục thì với tính cách coi trời bằng vung đó của Bách Lâm, sao có thể bị nàng uốn nắn trở nên ngoan ngoãn như vậy được?

Hoa Chỉ cất lời nói cũng là chuyện mà Hoa Bình Vũ quan tâm nhất: “Mẫu thân sống rất tốt, không còn hay khóc như hồi trước nữa, mẫu thân nói sẽ cố gắng nén nước mắt chờ người trở về mới dùng nó nhấn chìm người.”

Hoa Bình Vũ cười chua xót, trở về ư, tháng nào năm nào đây: “Tính bà ấy yếu đuối, con phải che chở cho bà ấy một chút, Tần thị và Hạ thị có an phận không? Nếu không an phận thì cứ đuổi đi là được, Hoa gia hiện nay đã sụp đổ rồi, chưa chắc bọn họ đã bằng lòng ở lại đâu.”

“Nếu không có ràng buộc về con cái, có lẽ bọn họ đã nảy sinh những tư tưởng khác rồi, nhưng bọn họ đều có con cả, cũng không phải là loại người độc ác vô tình, vì con cái, dù bọn họ có muốn ở lại hay không cũng phải ở lại.”

“Phụ thân biết con thông minh, nhưng nhiều khi trở nên hồ đồ cũng chưa hẳn là chuyện không tốt, chuyện gì cũng nhìn thấu thì sẽ mệt mỏi lắm.”

“Vậy con phải làm sao đây? Con sinh ra đã nằm lòng những thứ này rồi.” Hoa Chỉ rũ mi mắt cười nhẹ, miệng thì nói nên làm gì đây, nhưng vẻ mặt của nàng cũng không hề thể hiện ra sự buồn rầu chút nào: “Trừ chuyện sống chết thì chẳng có gì to tát cả, ngoài nó ra thì con đều coi mọi chuyện là chuyện nhỏ mà thôi.”

“Con đó.” Hoa Bình Vũ lắc đầu, dùng cái que chọc vào than: “Bách Lâm thì sao? Có tiến bộ chút nào không?”



“Con bảo đệ ấy bái Mục tiên sinh làm thầy rồi.”

“Mục Thanh phẩm chất hơn người, kiến thức cũng rộng hơn những kẻ thùng rỗng kêu to rất nhiều, có điều con phải cẩn thận, lòng người dễ đổi.”

Ai nói Hoa Bình Vũ chỉ là một kẻ trí thức không biết ứng phó linh hoạt chứ? Hoa Chỉ khẽ cong khóe môi, rõ ràng ông biết hết mọi chuyện, chẳng qua trước đây có cái họ của Hoa gia chống lưng nên ông không cần phải ép bản thân đi làm những chuyện mà mình không muốn mà thôi.

“Con biết hiện nay Hoa gia hơi ỷ lại vào Mục tiên sinh, nhưng sang năm mới tình hình sẽ tốt hơn. Ngoại tổ phụ đã giúp con tìm một tiên sinh, nhưng ông ấy lại không ở kinh thành, phải một thời gian nữa mới có thể mời được người tới.”

Hoa Bình Vũ quay đầu sang: “Ngoại tổ phụ của con…”

“Ngoại tổ mẫu từng đến nhà chúng ta một lần, chuyện đi tìm tiên sinh là do bà ấy nói cho con biết, còn đem theo rất nhiều đồ dùng cho bọn con. Phụ thân, bên nhà ngoại không hề vạch rõ ranh giới với chúng ta.”

Yết hầu Hoa Bình Vũ di chuyển lên xuống, ông quay đầu nhìn chậu than, hai mắt sáng bừng, không biết là do ánh lửa chiếu vào hay do vui mừng.

“Tổ phụ bị buộc tội kết đảng chuộc lợi riêng, liên quan đến tranh chấp đảng phái nên ngoại tổ phụ phải tránh đi một chút, mất công sẽ liên lụy tới Chu gia, còn khiến tội danh này của tổ phụ thành sự thật. Có một chuyện có thể ngươi không biết, đó là sau khi ngoại tổ phụ biết Hoa gia bị lưu đày ở m Sơn Quan, ông ấy đã bắt đầu móc nối quan hệ bên này. Cả Hoa gia có thể thuận lợi sống ở nơi này, ắt hẳn phải có chút công lao của ngoại tổ phụ.”

“Tổ phụ con đã đoán ra rồi, ta là con rể nhưng lại nghi ngờ bọn họ cũng sẽ giống những người khác.” Hoa Bình Vũ cười tự giễu bản thân, con người một khi thất thế sẽ bị mọi người loại trừ và công kích, ông sợ sẽ không có ai giúp đỡ Hoa gia, may mắn thay là còn có thể dựa vào nhà vợ.

Hoa Chỉ chuyển chủ đề sang Bách Lâm: “Sau khi ra ngoài, con đã để Bách Lâm dạy học cho lớp nhỏ thay con.”

“Lớp nhỏ? Bách Lâm dạy học?” Hoa Bình Vũ trợn trừng mắt: “Xằng bậy, thằng bé mới mấy tuổi, bản thân học còn chưa xong làm sao có thể làm tiên sinh, chẳng phải hại người hại mình hay sao? Chậm trễ thêm chút thì có sao, chờ con quay lại cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian mà.”

“Con chia đám trẻ trong nhà thành hai lớp lớn nhỏ, lớp lớn do Mục tiên sinh dạy, lớp nhỏ con dạy.” Hoa Chỉ mỉm cười từ đầu đến cuối: “Người đã đánh giá thấp Bách Lâm rồi, nền tảng của đệ ấy vững lắm, trước đây mặc dù ham chơi nhưng cái gì nên học đều đã học được hết. Sau đó trong nhà tan tác, sau khi trải qua những chuyện kia, đệ ấy đã trở nên chững chạc hơn. Con từng nghe đệ ấy giảng bài, hoàn toàn không có vấn đề gì, đệ ấy biết bản thân phải gánh trách nhiệm như thế nào nên không dám lơ là.”



“Đúng là chân lý này, khi trong lòng đã biết gánh vác trách nhiệm thì sẽ bắt đầu để tâm thôi.” Hoa Ngật Chính cả người lạnh lẽo bước từ bên ngoài vào, vừa cười vừa nói Hoa Chỉ: “Con cũng đừng to gan quá.”

Thậm chí trong lòng Hoa Ngật Chính còn mang theo sự kỳ vọng, ông muốn nhìn xem Hoa gia sau khi giao vào tay Chỉ Nhi thì sẽ có thay đổi như thế nào, muốn xem thử Bách Lâm do chính nàng dạy dỗ có thể đi được tới bước nào, muốn thấy những đứa trẻ trong nhà sẽ trưởng thành như thế nào?

Ông cũng tin tưởng rằng có Chỉ Nhi cầm lái thì Hoa gia chắc chắn sẽ không lật thuyền được.

Hoa Chỉ vội vàng đứng dậy đỡ tổ phụ ngồi xuống bên chậu than, người hầu bưng nước nóng vào, nàng bảo hắn ta đặt chậu nước trước mặt tổ phụ để ông ngâm tay rửa mặt khi nước còn nóng.

Hoa Ngật Chính bưng tách trà, mỉm cười nhìn đứa cháu gái đang bận rộn: "Sao con lại muốn để Bách Lâm dạy học?"

"Đệ ấy là đứa lớn nhất trong đám con trai trong nhà, vốn dĩ giải quyết vấn đề trong gia đình là trách nhiệm của đệ ấy." Hoa Chỉ lau sạch tay rồi lại ngồi xuống, vẻ mặt bình thản, giống như chuyện này thực sự là một chuyện hết sức bình thường.

Nhưng chuyện này làm sao mà bình thường được? Nụ cười của Hoa Ngật Chính trở nên chua chát, vấn đề nằm ở câu hỏi của ông, nếu như không vì thực sự không còn cách nào khác thì ai lại để một đứa trẻ chưa đủ mười tuổi làm tiên sinh dạy học kia chứ.

Rèm cửa bị vén lên, Hoa Bình Dương sải bước đi vào: “Con còn định đi đón phụ thân cùng về, kết quả lại chẳng thấy người đâu.”

Hoa Ngật Chính nhăn mày nhìn ông ấy: “Sao con cũng về rồi, không sợ bị người ta nói này nói nọ à?”

“Phụ thân cứ yên tâm, bây giờ ai chẳng biết Đại cô nương Hoa gia từ kinh thành đến đây, là bên trên chủ động cho con về sớm đấy.” Hoa Bình Dương nhìn đứa cháu gái lớn nhà mình, cười đắc ý: “Bây giờ ai cũng bảo Hoa gia chúng ta nuôi nấng được một đứa con gái tuyệt vời.”

Trong lòng Hoa Ngật Chính biết rằng m Sơn Quan là một nơi để giam giữ tội phạm, trong kinh thành đều nói đây là một nơi không hay ho gì, nhưng thực sự đến đây rồi mới thấy người ở nơi này thực ra cũng rất giàu tình người.

Hầu hết mọi người đều bị người thân và bạn bè bỏ rơi, nếu thực sự có người nhà của ai đó đến đây thì bọn họ không chỉ ngưỡng mộ mà sẽ cố gắng cho những người kia một ít tiện lợi. Bọn họ biết rõ rằng có thể đến nơi này đều vì tình cảm cả, mà một cô nương nhà xa cách cả nghìn dặm đến đây lại càng chất chứa nhiều tình cảm, đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện này sau nhiều năm.

Mặc dù Hoa Ngật Chính không thích cô nương nhà mình trở thành chủ đề bàn tán của người khác, nhưng ông cũng biết đây là điều không thể tránh khỏi. Chẳng phải lúc ông nhìn thấy Chỉ Nhi cũng kinh ngạc không thốt lên lời hay sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tích Hoa Chỉ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook