Tích Hoa Chỉ

Chương 93: Tấn Công Và Phòng Thủ

Không Lưu

08/06/2023

Trong mấy ngày dừng chân ở m Sơn Quan, Hoa Chỉ dành phần lớn thời gian để ngủ, sau đó đến nhà để trò chuyện với người thân, kể cho họ nghe những tin tức mà họ muốn nghe về người trong nhà.

Lúc đi trên đường, nàng biết có rất nhiều người đang quan sát mình. Ở trong nhà nghỉ, mỗi lần nàng đi xuống lầu là không gian lập tức trở nên im ắng. Có một vài ánh mắt tò mò hoặc kinh ngạc nhìn nàng, nhưng không hề có ý xấu.

Trước khi đến đây, nàng đã đặc biệt tìm đọc rất nhiều sách liên quan đến m Sơn Quan, nàng am hiểu vị trí địa lý của m Sơn quan, thông thạo địa hình nơi đây, có thể kể vanh vách sự tích người nổi tiếng của Ngô gia đã canh giữ nơi này hàng trăm năm, thậm chí còn nghe ngóng được thêm một vài phong tục tập quán ở đây, chỉ sợ phạm phải cấm kỵ nào đó khiến Hoa gia càng khó có được chỗ đứng. Nàng là một nữ nhân, mà một số nơi không cho phép nữ nhân bước chân vào, cũng may m Sơn Quan không nằm trong số đó.

Nàng cũng lo lắng người ở phía Bắc khó chung sống, Hoa gia lại toàn những thư sinh yếu ớt, nếu để xảy ra xung đột chỉ sợ phải chịu nhiều thiệt thòi. Nhưng khi thực sự đến đây nàng mới phát hiện mình cũng phạm phải lỗi bảo sao nghe vậy y hệt những người khác.

Người ở đây đúng là to cao vạm vỡ, trong cái thời tiết nước nhỏ giọt cũng đóng thành băng như này mà họ vẫn dám cởi trần chà tuyết lên người, nhưng họ lại không ỷ mình đô con hơn rồi đi bắt nạt những người bị lưu đày đến đây, trái lại họ còn âm thầm bảo vệ, giống như những người đến nơi này rồi chính là người của bọn họ vậy.

Thật ra mà nói thì cũng không khác lắm, một khi bị lưu đày đến đây rồi sẽ có rất ít người có thể quay lại chốn phồn hoa, cuối cùng đều phải sinh con đẻ cái, già đi và nằm xuống tại đây.

Chắc là Hoa gia cũng được liệt kê vào trong đó, Hoa Chỉ thầm nghĩ, nhưng nàng sẽ không chấp nhận số phận của mình như vậy, tuyệt đối không.

Cho dù lời vàng ngọc của đương kim Thánh thượng không thể thay đổi, nhưng ông ấy cũng sẽ phải chết! Năm mươi tuổi đã là độ tuổi trung bình của các vị vua ở triều Đại Khánh rồi, chờ người kế vị tiếp theo, kiểu gì cũng có thể nghĩ ra cách.

Nàng sẽ để Bách Lâm bước đi thật xa, để tân hoàng có thể nhìn thấy cậu, nghe cậu cầu xin, phê chuẩn cho những thỉnh cầu của cậu.

Bước ra khỏi nhà nghỉ, đối mặt với ánh nắng mặt trời và tuyết trắng, toàn thân nàng không cảm thấy ấm áp là mấy, nhưng trong lòng lại như có tia nắng chiếu rọi trở nên sáng tỏ hơn rất nhiều. Hoa Chỉ cảm thấy những người mặt mày hớn hở đi qua đi lại bên cạnh nàng ngày càng nhiều.

“Ta nên trở về rồi.”

Cố Yến Tích không lấy làm ngạc nhiên, nàng ở nơi này ba ngày rồi, cũng đã đạt được mục đích, dựa vào tình hình của Hoa gia thì Hoa Chỉ không thể ở lại thêm được nữa.

“Ngày mai à?”

“Ừ.”

“Được.”

Hoa Chỉ nhìn hắn, nhưng đến cuối cùng vẫn không nói gì cả, khoác lại áo khoác rồi đi tới căn nhà cách đó không xa.

Sau khi tiễn nàng đến cổng, dõi theo bóng dáng nàng đi vào nhà, Cố Yến Tích mới quay người rời đi, hắn cũng nên bố trí một số chuyện rồi.



Hôm nay là ngày nghỉ, cho dù những người ngày trước không có ngày nghỉ thì hôm nay cũng xin nghỉ ở nhà, đây là yêu cầu của lão thái gia.

Lúc này vai vế thấp hơn đang đứng trong sân, thỉnh thoảng liếc nhìn về phía cửa lớn, cho đến khi họ nhìn thấy Hoa Chỉ bước vào, họ lần lượt chào hỏi nàng. Hoa Chỉ mỉm cười với những huynh đệ đã từng một tháng không gặp bao nhiêu lần này, lúc nàng bước vào gian nhà chính, tấm rèm cửa nặng trịch đã được người ở bên trong vén lên.

Hoa Bách Lễ đứng ở nơi đó giống như cây bạch dương nhỏ, ánh mắt lấp lánh: "Trưởng tỷ."

“Xem ra đã khỏe hơn nhiều rồi.” Hoa Chỉ bước vào, hành lễ với tất cả trưởng bối trong phòng.

Trong giọng nói của Hoa Ngật Chính tràn đầy vui mừng: "Bọn họ không những khỏe lên, mà bệnh ho của ta cũng thuyên giảm rất nhiều, y thuật của đại phu mà con dẫn tới đúng là không tồi.”

Hoa Chỉ giả vờ như không nhìn thấy Tứ thúc vẫy tay với mình, nàng đứng bên cạnh phụ thân mình: "Nàng ấy sẽ ở lại đây một thời gian, vừa hay có thể giúp người điều dưỡng lại cơ thể, phải trị tận gốc mới được."

"Không trở về cùng nhau sao? Nàng ở đây có chỗ ở không?”

“Những chuyện này người không cần lo lắng, cứ để mặc nàng ấy đi. Người đứng đằng sau nàng ấy rất có uy thế, thân thủ của nàng ấy cũng tốt, hẳn là không ai bắt nạt được đâu.”

Hoa Ngật Chính là người thông minh, lập tức hiểu ra ngay, cũng không gặng hỏi nữa.

Cuối cùng Hoa Bình Vũ cũng có cơ hội nói chuyện, ông dè dặt ho nhẹ một tiếng, phân phó: "Bách Lễ, mang đến cho trưởng tỷ một cái ghế đi, để con bé ngồi xuống nói chuyện."

Nếu như chỉ có các trưởng bối trong nhà thì Hoa Chỉ sẽ dám ngồi xuống, vì dù sao cũng là người một nhà, sẽ không ai nói gì nàng cả. Nhưng hôm nay tất cả người Hoa gia đều tề tựu ở đây, trưởng bối của các chi cũng có mặt, nàng nào dám ngồi ngang hàng với họ. Nàng đang định nhắc nhở Bách Lễ mang cái ghế nhỏ thôi thì đã thấy thứ đệ khiêng một cái ghế nhỏ đặt ở bên chân phụ thân.

Hoa Chỉ mỉm cười với cậu, đôi mắt Hoa Bách Lễ càng thêm bừng sáng.

Theo thông lệ, nàng sẽ trả lời một lượt những chuyện mà mình nhớ đến hoặc những vấn đề đã được hỏi không dưới một lần. Đến khi mọi người không còn nghĩ được câu hỏi nào khác nữa thì đã giữa trưa rồi. Lúc này Hoa Chỉ mới nói ra quyết định của bản thân: “Con định ngày mai sẽ quay về.”

Trong phòng nhất thời im ắng, Hoa Bình Vũ hỏi theo bản năng: “Sao nhanh vậy? Con mới đến chưa được mấy ngày mà.”

“Khi ở nhà thì con lo lắng cho mọi người, ra ngoài rồi lại lo lắng chuyện ở nhà.” Hoa Chỉ mỉm cười tự giễu: “Suy cho cùng tuổi tác tổ mẫu đã cao, con phải quay về phụ giúp một tay.”

"Đúng là nên trở về rồi, càng về sau thời tiết càng lạnh, cũng sẽ vất vả hơn nhiều.” Hoa Ngật Chính dặn dò: “Trần Sơn, ngươi đi xem thức ăn nấu tới đâu rồi, dặn họ làm nhanh lên một chút.”

“Vâng ạ.”



“Mấy ngày nay những gì mọi người muốn hỏi đều đã hỏi cả rồi, ăn cơm xong thì ai về nhà nấy đi, muốn Chỉ Nhi mang gì về thì đi chuẩn bị, đừng quá nặng.”

Mọi người đồng thanh đáp lời.

Ăn xong bữa cơm không mấy hào hứng, Hoa Chỉ đi theo tổ phụ quay trở về phòng.

Hoa Chính Ngật chỉ bàn cờ: “Lại chơi với tổ phụ một ván đi.”

Hoa Chỉ là người hai mặt chính hiệu, cho nên nàng vừa có thể viết được chữ Thảo phóng khoáng vừa có thể viết được chữ Khải nhỏ nhắn thanh mảnh, ngoài ra nàng cũng có thể chơi cờ với lối phòng thủ vững chắc và cũng có thể từng bước áp sát tấn công.

Trước đây khi chơi cờ với tổ phụ, đa phần nàng thường dựa vào phòng thủ để tấn công, nhưng hôm nay nàng đã thay đổi phong cách chơi cờ của mình, ngay ván đầu tiên đã ở thế tấn công như vũ bão.

Thế cục rộng mở, ngay cả những cái bẫy đều thể hiện ngay trên bề mặt, tránh nước đi này, vừa hay lại rơi vào nước đi khác, chờ khi bạn nhảy ra khỏi cái bẫy này, bạn sẽ phát hiện xung quanh mình đã bị tầng tầng lớp lớp bao vây.

Hoa Bình Dương đến chậm một bước, càng nhìn càng kinh ngạc, Chỉ Nhi bây giờ hệt như một thanh kiếm sắc bén đã được mài giũa, vô cùng sắc bén.

Phụ thân tạm thời có thể gặp chiêu phá chiêu, kỳ phùng địch thủ với nàng, nhưng nếu đổi lại là ông ấy, e là đã bị đánh bại rồi.

Hoa Ngật Chính cũng trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết, mỗi bước đi ông đều đã tính đến năm mười bước tiếp theo, ông đắm chìm trong đam mê này vài chục năm, có được năng lực này cũng không có gì lạ. Nhưng dần dần ông phát hiện Chỉ Nhi cũng có thể làm được như vậy, mỗi khi ông đi xong nước cờ này thì nàng cũng đã đuổi theo, tốc độ đánh của ông nhanh bao nhiêu thì nàng nhanh theo bấy nhiêu, khi ông đánh chậm lại thì nàng vẫn bám chặt như cũ.

“Hòa rồi.” Nhìn quân cờ đen trắng trên bàn cờ, Hứa Bình Dương không biết nên miêu tả cảm giác lúc này như thế nào, Chỉ Nhi vậy mà lại bất phân thắng bại với phụ thân.

Trên trán Hoa Chỉ lấm tấm mồ hôi, quả nhiên là nàng đã cố gắng hết sức.

“Tổ phụ nhường con ạ.”

“Ta không nhường con, đây chính là trình độ ngày thường của ta.” Ánh mắt Hoa Ngật Chính chưa rời khỏi bàn cờ, nói chính xác là ánh mắt của ông rơi trên hàng quân cờ màu đen. Nước cờ ông chặn lại kia rất miễn cưỡng, thấp thoáng có cảm giác không đè lại được, nếu ông chậm một bước là đã thua rồi.

“Chỉ Nhi, trước đây con đánh cờ với tổ phụ đã dùng bao nhiêu phần năng lực?”

“Mười phần ạ.” Hoa Chỉ vuốt ve bàn cờ thô ráp, có chút nhớ nhung bộ bàn cờ vừa chạm vào là ấm kia mà tổ phụ thường dùng: “Phòng ngự vốn dĩ khó khăn hơn tấn công, để mà so sánh thì con có sở trường về tấn công hơn.”

Hoa Ngật Chính nhìn nàng nở nụ cười. Tình hình hiện tại của Hoa gia, nếu chỉ dựa vào việc khăng khăng cố thủ thì không thể nào xoay chuyển được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tích Hoa Chỉ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook